Chương 21: Lâm giấc ngủ đông
Lãng Chi Thần Tiêu
15/06/2023
Sau khi băng bó cho Himiko xong xuôi, lúc này Trần Hoài Nam mới kịp để ý đến Ikki một bên vẫn đang lặng lẽ đứng xem mọi chuyện ngay từ đầu.
Vốn dĩ ban đầu Ikki còn định cười nhạo hai người họ một chút. Tuy nhiên khi vô tình đụng phải ánh mắt đầy sát khí của Himiko, cậu ta đã ngay lập tức suy nghĩ lại.
"Yên tâm đi, tôi đã dựng kết giới cách âm từ lâu rồi, bọn họ sẽ không bị hai người làm ồn đến tỉnh lại đâu" Ikki khoát khoát tay, mệt mỏi ngáp một cái: "Trùm cuối đã bị giải quyết rồi nên hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không có quái vật tìm đến đây gây chuyện đâu, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi"
Trần Hoài Nam đứng trơ ra nhìn xác con hổ một lúc rồi không nhịn được cười khổ. Một mình solo kill con quái này luôn sao? Cái bà cô Himiko này rõ ràng là không phải con người rồi!
"Tôi có cảm giác cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ"
"Ha ha, làm gì có" Trần Hoài Nam lắc đầu phủ nhận rồi cũng định đi ngủ thêm một chút: "Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, không cần canh làm gì nữa. Phần máu tươi mà con hổ để lại sẽ xua đuổi không ít lâu la, thế nên khá chắc là chúng ta sẽ an toàn trong khoảng hai tiếng đồng hồ"
Nghe thế, Himiko liền vô thức sờ sờ lên bụng mình, nơi vết thương vẫn còn chưa ngừng chảy máu.
Quả thực, trận chiến vừa rồi tuy thật sảng khoái nhưng đồng thời cô ấy cũng đã phải trả một cái giá khá đắc. Mặc dù trạng thái kiệt quệ này chỉ là tạm thời thôi nhưng nàng thực sự vẫn nên nghỉ ngơi cho tử tế, trước khi tự đưa bản thân đi đến giới hạn.
"Đành vậy, nghỉ thôi"
...
...
Ngủ được khoảng đến trưa, cả lớp cá biệt đã lần lượt tỉnh dậy vì mùi máu trong không gian đã trở nên quá mức tanh nồng.
Khi nhìn thấy một con hổ khổng lồ đang nằm bất động ngay bên cạnh mình, những người còn lại trong lớp đã không nhịn được sợ chết khiếp... Tuy nhiên khi nghe Trần Hoài Nam tường thuật lại, họ liền... Ừ thì thật ra vẫn sợ chết khiếp.
Himiko rất mạnh. Cả lớp đều hiểu rõ điều đó. Thậm chí còn có vài người đã có ý định cằn nhằn cô ấy một phen vì đã không tung ra toàn bộ sức mạnh trong những lần đi săn trước đó. Cơ mà khi nhìn thấy Himiko vẫn đang phải băng bó vết thương trông hệt như một xác ướp, họ liền quyết định thôi không làm chuyện đó nữa.
Vì giấc ngủ yên lành của bọn họ, cô ấy đã phải rất vất vả rồi. Họ không nên đòi hỏi thêm gì nữa, vì chuyện ấy là cực kì không công bằng với Himiko.
Bất kể cô ấy có như thế nào thì hành động đó của cô ấy vẫn đáng được tôn trọng.
"Chà, con hổ này phải làm thế nào đây?" Limia đứng trước thi thể con hổ gãi gãi đầu, một bộ không biết làm sao mới phải.
"Như lệ thường, cứ nướng lên đến chín khét là xong chuyện. Thịt của bọn này hôi tanh đến chết đi được, thà ăn khét còn hơn ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu" Edgar bất đắc dĩ nói.
Quả thật, thịt của quái vật là một thứ gì đó cực kì vi diệu. Bất kể là họ có chế biến nó kĩ đến mức nào thì mùi tanh đặc trưng của nó vẫn còn nguyên ở đó, không cách nào khử đi một cách triệt để được.
"Cứ làm thịt đại đi, tôi sẽ chuẩn bị phù chú đóng băng để bảo quản, được bao nhiêu hay bấy nhiêu" Ikki ngẩng đầu vọng thiên: "Mẹ nó, thèm mì ramen quá, đợi khi nào trở về tôi phải ăn no vỡ bụng mới được"
"Same, tôi cũng thèm bò bít tết lắm rồi"
Lục: "Tôi thì... Chỉ có mì gói"
Cả bọn: "..."
Nghèo dữ vậy ông thần!?
Nghe Lục nói xong câu ấy, cả đám bạn học bắt đầu cảm thấy mình không nên than vãn thêm bất kì điều gì nữa.
Cứ như thế, cả bọn liền xúm lại làm thịt con hổ trước khi đống thức ăn này trở nên thối rữa. Cũng nhờ đó mà bọn họ càng nhận thức được rõ ràng thứ sức mạnh hệt như con quái vật của Himiko.
Da của con hổ này không những dày mà còn cứng như thép vậy. Muốn cắt xuyên qua lớp da bắt buộc phải dùng đến mấy món công cụ thật xịn xò như ngọn giáo ánh sáng của Edgar, còn những thứ cùi bắp như dao găm của Dạ Trầm Uyên thì hoàn toàn không có cửa nào luôn.
Cứng đến như thế mà Himiko lại có thể chém thành mấy đường vết thương to tổ bố ngang dọc khắp cơ thể của con hổ... Mẹ ơi, đây là thứ sức mạnh gian lận gì thế?
Có còn muốn cho người ta đuổi kịp hay không đấy?
Trong một khoảnh khắc, Trần Hoài Nam đã vô thức nhìn đến chỗ Himiko vẫn đang say ngủ ngon lành. Có vẻ như những vết thương trên lưng và trên bụng cô ấy đã dần ổn định, hoặc ít nhất thì chúng đã không còn chảy máu nữa. Cũng nhờ vậy mà cậu có thể yên tâm hơn một chút về tình trạng của Himiko.
Khoan, chờ đã...
Người ở ngay bên cạnh cô ấy là...
"Hoa Tử Ngọc? Cô ấy lại phát động năng lực che giấu tồn tại rồi sao?" Trần Hoài Nam một mặt hoài nghi lẩm bẩm: "Có gì đó không đúng ở đây, lẽ ra cô ấy đã tỉnh lại rồi chứ? Với tình trạng như hiện tại thì cho dù có muốn cô ấy cũng không thể ngủ yên giấc được..."
Cảm thấy nghi ngờ, Trần Hoài Nam liền quyết định rửa tay rồi tiến đến kiểm tra cô ấy một chút.
Và đúng như những gì cậu ấy đã lo sợ, tình trạng của Hoa Tử Ngọc hiện giờ đang hết sức kì lạ, mà biểu hiện rõ nhất nằm ở chỗ hơi thở của cô ấy đang rất yếu ớt, và đồng thời mạch đập của cô ấy cũng yếu theo luôn, hệt như một người sắp chết vậy.
Vấn đề kỳ lạ ở đây là sự sống của cô ấy vẫn còn, da dẻ vẫn trắng trẻ hồng hào, mạch đập tuy yếu nhưng vô cùng ổn định, không hề có dấu hiệu yếu đi theo thời gian. Để đơn giản mà nói thì cô ấy hiện giờ trông cứ như đang ngủ đông vậy.
"Lạ thật, con người có thể ngủ đông được sao trời?" Trần Hoài Nam một mặt đầy dấu chấm hỏi: "Cả trong sách cũng không nhắc gì tới trường hợp này. Chẳng lẽ là cô ấy đã sử dụng bí pháp độc môn nào đó?"
Dạ Trầm Uyên: "Có thể lắm. Tôi nhớ trong môn phái của tôi thực sự tồn tại một bí pháp dùng để giả chết, có khả năng khiến cho nhịp thở và nhịp tim của người thi triển tạm thời ngừng lại. Cơ mà bí pháp này khi sử dụng quá tay sẽ rất dễ dẫn tới chết thật, thành ra bình thường chẳng ai ngu mà đi sử dụng đến nó"
"Ý tôi là đến cả bí pháp giả chết còn tồn tại thì cái loại như bí pháp ngủ đông tội gì mà không có? Nhiều khả năng là cô ấy cố tình đưa bản thân vào trạng thái ngủ đông để đỡ phải chịu khổ đấy" Dạ Trầm Uyên nhún vai: "Cũng đỡ, bớt một miệng ăn liền bớt một gánh nặng"
Nghe thật tàn nhẫn nhưng sự thật đúng là như vậy đấy.
Những ngày đầu khi đặt chân đến nơi này, bọn họ đã có thể vào trong rừng tìm chút hoa quả dại để ăn cho có một chút hương vị trên đầu lưỡi. Bất quá chỉ vài ngày sau hôm đó, khu rừng yên bình này đã bắt đầu hiển lộ ra nanh vuốt của mình... Và kết quả là suốt từ đó đến nay, bọn họ đã chẳng thể vào trong rừng thêm một lần nào nữa.
Vấn đề nước uống hiện đã có phép tạo băng lo liệu rồi. Mặc dù việc này khá tiêu tốn linh lực nhưng bây giờ bọn họ đã không còn cách nào khác. Thà chịu thiệt trước lũ quái vật một chút còn hơn là chết khát ngay tại đây.
Và về vấn đề thực phẩm thì... Ừ, bó tay rồi. Chịu khó kiêng rau xanh ăn thịt quái vật một tuần đi vậy, không thể vào rừng kiếm thức ăn được nữa, quá mạo hiểm.
"Khi nào làm xong thì các cậu nhớ tranh thủ ngủ thêm một tiếng đi, các cậu đều biết cứ đến đêm là chúng ta sẽ không thể ngủ được nữa mà" Trần Hoài Nam nói.
Quái vật tập kích, muỗi chích, côn trùng quấy phá và những cơn gió lạnh buốt đến tận xương tủy. Với cái điều kiện khắc nghiệt như vậy thì thử hỏi bọn họ có ngủ được không? Đáp án dĩ nhiên là không.
Mặc dù những việc làm này sẽ khiến cho đồng hồ sinh học của bọn họ bị đảo lộn. Cơ mà như thế còn tốt hơn là chết thảm mà không hay biết gì.
"Nhất trí"
...
...
Lúc này, tại khu chung cư nhà Vũ Trường Phong, hắn ta vẫn đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của các bạn học. Sau một hồi phân tích, hắn ta mới không nhịn được thở dài: "Vẫn còn non lắm, nhiều khả năng bọn loắt choắt này sẽ không trụ nổi đến ngày cuối cùng rồi"
"Như thế đã là tốt lắm rồi anh à! Đổi lại là mấy đứa khác, bọn nó đã sớm bỏ mạng rồi còn đâu!?" Tiểu Na La nhéo lỗ tai Vũ Trường Phong, đồng thời ra sức bênh vực cho lớp cá biệt: "Anh phải biết rằng bọn nhỏ đã đánh bại tận ba con quái vật sở hữu linh trí sơ thành rồi đó! Kể cả chúng ta năm xưa cũng chưa chắc đã làm được như bọn nhỏ đâu!"
"Dăm ba tên đó chơi dễ như ăn cám, em đánh giá thấp anh đây quá rồi đấy" Vũ Trường Phong cười nhạt: "Mà, thật ra anh cũng không trông chờ bất kì điều gì vào bọn này cả. Anh chỉ muốn kiểm tra thử xem bọn nó sẽ phản ứng như thế nào khi bị ném ra ngoài tự nhiên mà thôi"
"Hừ, cho chừa cái tật xem thường những gì nguyên thủy nhất của thế giới! Tưởng nhà giàu là ngon lắm hả thằng ranh?"
Tiểu Na La: "..."
Lại cái tật xấu này nữa rồi, cứ sơ hở cái là mượn việc công trả thù tư.
Thật hết nói nổi anh.
"Anh à, anh còn không chịu dạy cho nghiêm túc là em sẽ mách em gái đó"
Tiểu Na La nặng nề thở dài, bộ dạng trông hệt như một người mẹ đang phiền lòng vì thằng con quậy phá của mình: "Anh biết tính cách của em gái rồi đấy. Em ấy tuy thiên tính dịu dàng với anh nhưng cũng có những lúc em ấy sẽ thể hiện bộ mặt nghiêm khắc lẫn cầu toàn của mình. Anh hiểu mà, con PS5 lần trước của anh ấy..."
Vũ Trường Phong: "..."
Con Fire Axe đẫm máu đó... Anh làm sao quên được hả em?
Thật đấy, hôm ấy anh chỉ cần trót dại vạ miệng thêm một câu nữa thôi là đêm đó anh coi như khỏi về luôn đó em ạ.
"Thôi kệ đi, chơi game cái đã" Vũ Trường Phong dứt khoát vứt đám học sinh đang chịu khổ qua một bên, sau đó tiếp tục mở TV chiến con game mới mua về.
Tiểu Na La: "..."
"Anh này, anh không cảm thấy con bé họ Hoa kia có gì đó kì lạ sao?"
"Lạ chỗ nào?"
"Không nói được, em cứ cảm thấy con bé này có gì đó không được bình thường..."
"Em đa nghi quá rồi, già như vậy mà vẫn sợ bị NTR sao?" Vũ Trường Phong một bộ chả thèm quan tâm nói.
Tiểu Na La cười hì hì, đáp trả đối phương bằng một nụ cười thánh thiện nhất: "He, anh ngon thì anh cho em đeo sừng thử coi? Xem em có giết anh đến không còn kiếp sau hay không?"
"Tôi nào dám thưa bệ hạ"
Vốn dĩ ban đầu Ikki còn định cười nhạo hai người họ một chút. Tuy nhiên khi vô tình đụng phải ánh mắt đầy sát khí của Himiko, cậu ta đã ngay lập tức suy nghĩ lại.
"Yên tâm đi, tôi đã dựng kết giới cách âm từ lâu rồi, bọn họ sẽ không bị hai người làm ồn đến tỉnh lại đâu" Ikki khoát khoát tay, mệt mỏi ngáp một cái: "Trùm cuối đã bị giải quyết rồi nên hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không có quái vật tìm đến đây gây chuyện đâu, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi"
Trần Hoài Nam đứng trơ ra nhìn xác con hổ một lúc rồi không nhịn được cười khổ. Một mình solo kill con quái này luôn sao? Cái bà cô Himiko này rõ ràng là không phải con người rồi!
"Tôi có cảm giác cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ"
"Ha ha, làm gì có" Trần Hoài Nam lắc đầu phủ nhận rồi cũng định đi ngủ thêm một chút: "Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, không cần canh làm gì nữa. Phần máu tươi mà con hổ để lại sẽ xua đuổi không ít lâu la, thế nên khá chắc là chúng ta sẽ an toàn trong khoảng hai tiếng đồng hồ"
Nghe thế, Himiko liền vô thức sờ sờ lên bụng mình, nơi vết thương vẫn còn chưa ngừng chảy máu.
Quả thực, trận chiến vừa rồi tuy thật sảng khoái nhưng đồng thời cô ấy cũng đã phải trả một cái giá khá đắc. Mặc dù trạng thái kiệt quệ này chỉ là tạm thời thôi nhưng nàng thực sự vẫn nên nghỉ ngơi cho tử tế, trước khi tự đưa bản thân đi đến giới hạn.
"Đành vậy, nghỉ thôi"
...
...
Ngủ được khoảng đến trưa, cả lớp cá biệt đã lần lượt tỉnh dậy vì mùi máu trong không gian đã trở nên quá mức tanh nồng.
Khi nhìn thấy một con hổ khổng lồ đang nằm bất động ngay bên cạnh mình, những người còn lại trong lớp đã không nhịn được sợ chết khiếp... Tuy nhiên khi nghe Trần Hoài Nam tường thuật lại, họ liền... Ừ thì thật ra vẫn sợ chết khiếp.
Himiko rất mạnh. Cả lớp đều hiểu rõ điều đó. Thậm chí còn có vài người đã có ý định cằn nhằn cô ấy một phen vì đã không tung ra toàn bộ sức mạnh trong những lần đi săn trước đó. Cơ mà khi nhìn thấy Himiko vẫn đang phải băng bó vết thương trông hệt như một xác ướp, họ liền quyết định thôi không làm chuyện đó nữa.
Vì giấc ngủ yên lành của bọn họ, cô ấy đã phải rất vất vả rồi. Họ không nên đòi hỏi thêm gì nữa, vì chuyện ấy là cực kì không công bằng với Himiko.
Bất kể cô ấy có như thế nào thì hành động đó của cô ấy vẫn đáng được tôn trọng.
"Chà, con hổ này phải làm thế nào đây?" Limia đứng trước thi thể con hổ gãi gãi đầu, một bộ không biết làm sao mới phải.
"Như lệ thường, cứ nướng lên đến chín khét là xong chuyện. Thịt của bọn này hôi tanh đến chết đi được, thà ăn khét còn hơn ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu" Edgar bất đắc dĩ nói.
Quả thật, thịt của quái vật là một thứ gì đó cực kì vi diệu. Bất kể là họ có chế biến nó kĩ đến mức nào thì mùi tanh đặc trưng của nó vẫn còn nguyên ở đó, không cách nào khử đi một cách triệt để được.
"Cứ làm thịt đại đi, tôi sẽ chuẩn bị phù chú đóng băng để bảo quản, được bao nhiêu hay bấy nhiêu" Ikki ngẩng đầu vọng thiên: "Mẹ nó, thèm mì ramen quá, đợi khi nào trở về tôi phải ăn no vỡ bụng mới được"
"Same, tôi cũng thèm bò bít tết lắm rồi"
Lục: "Tôi thì... Chỉ có mì gói"
Cả bọn: "..."
Nghèo dữ vậy ông thần!?
Nghe Lục nói xong câu ấy, cả đám bạn học bắt đầu cảm thấy mình không nên than vãn thêm bất kì điều gì nữa.
Cứ như thế, cả bọn liền xúm lại làm thịt con hổ trước khi đống thức ăn này trở nên thối rữa. Cũng nhờ đó mà bọn họ càng nhận thức được rõ ràng thứ sức mạnh hệt như con quái vật của Himiko.
Da của con hổ này không những dày mà còn cứng như thép vậy. Muốn cắt xuyên qua lớp da bắt buộc phải dùng đến mấy món công cụ thật xịn xò như ngọn giáo ánh sáng của Edgar, còn những thứ cùi bắp như dao găm của Dạ Trầm Uyên thì hoàn toàn không có cửa nào luôn.
Cứng đến như thế mà Himiko lại có thể chém thành mấy đường vết thương to tổ bố ngang dọc khắp cơ thể của con hổ... Mẹ ơi, đây là thứ sức mạnh gian lận gì thế?
Có còn muốn cho người ta đuổi kịp hay không đấy?
Trong một khoảnh khắc, Trần Hoài Nam đã vô thức nhìn đến chỗ Himiko vẫn đang say ngủ ngon lành. Có vẻ như những vết thương trên lưng và trên bụng cô ấy đã dần ổn định, hoặc ít nhất thì chúng đã không còn chảy máu nữa. Cũng nhờ vậy mà cậu có thể yên tâm hơn một chút về tình trạng của Himiko.
Khoan, chờ đã...
Người ở ngay bên cạnh cô ấy là...
"Hoa Tử Ngọc? Cô ấy lại phát động năng lực che giấu tồn tại rồi sao?" Trần Hoài Nam một mặt hoài nghi lẩm bẩm: "Có gì đó không đúng ở đây, lẽ ra cô ấy đã tỉnh lại rồi chứ? Với tình trạng như hiện tại thì cho dù có muốn cô ấy cũng không thể ngủ yên giấc được..."
Cảm thấy nghi ngờ, Trần Hoài Nam liền quyết định rửa tay rồi tiến đến kiểm tra cô ấy một chút.
Và đúng như những gì cậu ấy đã lo sợ, tình trạng của Hoa Tử Ngọc hiện giờ đang hết sức kì lạ, mà biểu hiện rõ nhất nằm ở chỗ hơi thở của cô ấy đang rất yếu ớt, và đồng thời mạch đập của cô ấy cũng yếu theo luôn, hệt như một người sắp chết vậy.
Vấn đề kỳ lạ ở đây là sự sống của cô ấy vẫn còn, da dẻ vẫn trắng trẻ hồng hào, mạch đập tuy yếu nhưng vô cùng ổn định, không hề có dấu hiệu yếu đi theo thời gian. Để đơn giản mà nói thì cô ấy hiện giờ trông cứ như đang ngủ đông vậy.
"Lạ thật, con người có thể ngủ đông được sao trời?" Trần Hoài Nam một mặt đầy dấu chấm hỏi: "Cả trong sách cũng không nhắc gì tới trường hợp này. Chẳng lẽ là cô ấy đã sử dụng bí pháp độc môn nào đó?"
Dạ Trầm Uyên: "Có thể lắm. Tôi nhớ trong môn phái của tôi thực sự tồn tại một bí pháp dùng để giả chết, có khả năng khiến cho nhịp thở và nhịp tim của người thi triển tạm thời ngừng lại. Cơ mà bí pháp này khi sử dụng quá tay sẽ rất dễ dẫn tới chết thật, thành ra bình thường chẳng ai ngu mà đi sử dụng đến nó"
"Ý tôi là đến cả bí pháp giả chết còn tồn tại thì cái loại như bí pháp ngủ đông tội gì mà không có? Nhiều khả năng là cô ấy cố tình đưa bản thân vào trạng thái ngủ đông để đỡ phải chịu khổ đấy" Dạ Trầm Uyên nhún vai: "Cũng đỡ, bớt một miệng ăn liền bớt một gánh nặng"
Nghe thật tàn nhẫn nhưng sự thật đúng là như vậy đấy.
Những ngày đầu khi đặt chân đến nơi này, bọn họ đã có thể vào trong rừng tìm chút hoa quả dại để ăn cho có một chút hương vị trên đầu lưỡi. Bất quá chỉ vài ngày sau hôm đó, khu rừng yên bình này đã bắt đầu hiển lộ ra nanh vuốt của mình... Và kết quả là suốt từ đó đến nay, bọn họ đã chẳng thể vào trong rừng thêm một lần nào nữa.
Vấn đề nước uống hiện đã có phép tạo băng lo liệu rồi. Mặc dù việc này khá tiêu tốn linh lực nhưng bây giờ bọn họ đã không còn cách nào khác. Thà chịu thiệt trước lũ quái vật một chút còn hơn là chết khát ngay tại đây.
Và về vấn đề thực phẩm thì... Ừ, bó tay rồi. Chịu khó kiêng rau xanh ăn thịt quái vật một tuần đi vậy, không thể vào rừng kiếm thức ăn được nữa, quá mạo hiểm.
"Khi nào làm xong thì các cậu nhớ tranh thủ ngủ thêm một tiếng đi, các cậu đều biết cứ đến đêm là chúng ta sẽ không thể ngủ được nữa mà" Trần Hoài Nam nói.
Quái vật tập kích, muỗi chích, côn trùng quấy phá và những cơn gió lạnh buốt đến tận xương tủy. Với cái điều kiện khắc nghiệt như vậy thì thử hỏi bọn họ có ngủ được không? Đáp án dĩ nhiên là không.
Mặc dù những việc làm này sẽ khiến cho đồng hồ sinh học của bọn họ bị đảo lộn. Cơ mà như thế còn tốt hơn là chết thảm mà không hay biết gì.
"Nhất trí"
...
...
Lúc này, tại khu chung cư nhà Vũ Trường Phong, hắn ta vẫn đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của các bạn học. Sau một hồi phân tích, hắn ta mới không nhịn được thở dài: "Vẫn còn non lắm, nhiều khả năng bọn loắt choắt này sẽ không trụ nổi đến ngày cuối cùng rồi"
"Như thế đã là tốt lắm rồi anh à! Đổi lại là mấy đứa khác, bọn nó đã sớm bỏ mạng rồi còn đâu!?" Tiểu Na La nhéo lỗ tai Vũ Trường Phong, đồng thời ra sức bênh vực cho lớp cá biệt: "Anh phải biết rằng bọn nhỏ đã đánh bại tận ba con quái vật sở hữu linh trí sơ thành rồi đó! Kể cả chúng ta năm xưa cũng chưa chắc đã làm được như bọn nhỏ đâu!"
"Dăm ba tên đó chơi dễ như ăn cám, em đánh giá thấp anh đây quá rồi đấy" Vũ Trường Phong cười nhạt: "Mà, thật ra anh cũng không trông chờ bất kì điều gì vào bọn này cả. Anh chỉ muốn kiểm tra thử xem bọn nó sẽ phản ứng như thế nào khi bị ném ra ngoài tự nhiên mà thôi"
"Hừ, cho chừa cái tật xem thường những gì nguyên thủy nhất của thế giới! Tưởng nhà giàu là ngon lắm hả thằng ranh?"
Tiểu Na La: "..."
Lại cái tật xấu này nữa rồi, cứ sơ hở cái là mượn việc công trả thù tư.
Thật hết nói nổi anh.
"Anh à, anh còn không chịu dạy cho nghiêm túc là em sẽ mách em gái đó"
Tiểu Na La nặng nề thở dài, bộ dạng trông hệt như một người mẹ đang phiền lòng vì thằng con quậy phá của mình: "Anh biết tính cách của em gái rồi đấy. Em ấy tuy thiên tính dịu dàng với anh nhưng cũng có những lúc em ấy sẽ thể hiện bộ mặt nghiêm khắc lẫn cầu toàn của mình. Anh hiểu mà, con PS5 lần trước của anh ấy..."
Vũ Trường Phong: "..."
Con Fire Axe đẫm máu đó... Anh làm sao quên được hả em?
Thật đấy, hôm ấy anh chỉ cần trót dại vạ miệng thêm một câu nữa thôi là đêm đó anh coi như khỏi về luôn đó em ạ.
"Thôi kệ đi, chơi game cái đã" Vũ Trường Phong dứt khoát vứt đám học sinh đang chịu khổ qua một bên, sau đó tiếp tục mở TV chiến con game mới mua về.
Tiểu Na La: "..."
"Anh này, anh không cảm thấy con bé họ Hoa kia có gì đó kì lạ sao?"
"Lạ chỗ nào?"
"Không nói được, em cứ cảm thấy con bé này có gì đó không được bình thường..."
"Em đa nghi quá rồi, già như vậy mà vẫn sợ bị NTR sao?" Vũ Trường Phong một bộ chả thèm quan tâm nói.
Tiểu Na La cười hì hì, đáp trả đối phương bằng một nụ cười thánh thiện nhất: "He, anh ngon thì anh cho em đeo sừng thử coi? Xem em có giết anh đến không còn kiếp sau hay không?"
"Tôi nào dám thưa bệ hạ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.