Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Chương 19: Trần Chí Diệu Hưng Phấn

Cần Phấn Quan Quan

01/04/2024

Ba ngày sau, Trần Ích nhận được điện thoại của Chu Nghiệp Bân.

Đối với cuộc điện thoại này, Trần Ích cũng không ngoài ý muốn, cũng có thể đoán được nội dung điện thoại.

Chu Nghiệp Bân có lẽ không phải người đầu tiên của thị cục biết, nhưng nhất định sẽ là người đầu tiên điện thoại tới.

"Alo? Đội trưởng Chu."

Trần Ích hai chân gác lên trên bàn trà, tay trái cầm điếu thuốc, cười nói.

"Có phải muốn cho tôi biết, hai ta lập tức trở thành đồng nghiệp hay không."

Đầu kia điện thoại lặng lẽ một hồi, thanh âm Chu Nghiệp Bân vang lên: "Trương cục trở về khen cậu không dứt miệng, tình huống gì vậy?"

"Nghe nói ông ấy còn đi trường thi phỏng vấn, không phải tự mình tiến hành phỏng vấn đối với cậu đó chứ?"

Trần Ích: "Cái này thật không có, chỉ khó hiểu cho tôi thêm một đề bài."

"Kết quả anh đã biết rồi."

Chu Nghiệp Bân: "Có thể nhìn ra được, ông ấy cực kỳ hài lòng đối với cậu."

"Được rồi, tôi thu hồi lời nói trước đó, thật đúng là đã xem thường cậu mà."

"Phỏng vấn thi viết điểm đều siêu cao, ở trong ấn tượng của tôi thì trước kia chưa từng xuất hiện qua."

"Sau khi xét duyệt bối cảnh, cậu chính là một thành viên của Đội điều tra hình sự thị cục."

"Trong nhà không có vấn đề gì chứ?"

Trần Ích cười nói: "Yên tâm, rất trong sạch, làm ăn mà thôi."

"Tôi sao nghe thấy anh không quá cao hứng, không chào đón à?"

Trong thanh âm Chu Nghiệp Bân cũng có ý cười: "Đương nhiên hoan nghênh, Đội điều tra hình sự là cần nhân tài như cậu."

"Chẳng qua…"

"Từ trải qua cuộc đời của cậu cho thấy, thế nào cũng không có khả năng khảo ra thành tích như vậy."

"Cho dù là tốt nghiệp ưu tú trường cảnh sát nào đó, cũng rất khó làm được điểm này."

Trần Ích bất đắc dĩ, cái này thật đúng là bệnh nghề nghiệp mà.

Sự nhạy bén của một hình cảnh dày dạn, làm cho Chu Nghiệp Bân luôn cảm thấy chỗ nào đó không quá thích hợp.

Biến hóa trong phòng thẩm vấn trước đó tạm thời không đề cập tới, một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, ở trong cuộc thi hình cảnh lấy được thành tích cực kỳ khoa trương, không kỳ quái đó là giả.

Nhưng vẫn là câu nói đó, chuyện xuyên qua thực ảo, không nói rõ được, cũng không thể nói rõ.

"Đội trưởng Chu, quen biết lâu, anh mới chân chính hiểu được tôi."

"Chơi mệt rồi mà thôi, ý nghĩa cuộc đời bản thân tôi vẫn rất rõ ràng."

Trần Ích nhàn nhạt mở miệng nói.

Chu Nghiệp Bân: "Được rồi, cũng không phải đại sự gì, thuận miệng mà thôi."

"Được rồi, trước như vậy đi, chờ sau khi cậu nhận chức lại nói sau."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Ích tâm tình không tệ, mở TV xem.

Buổi tối, Trầm Anh trở về.

Trần Chí Diệu hẳn còn đang bận rộn, mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, một công ty niêm yết trên thị trường công việc là có vẻ nhiều.

Nhìn thấy Trần Ích ở phòng khách, Trầm Anh lộ ra nụ cười của người mẹ, tùy tay đưa áo khoác cho bảo mẫu rồi đi tới.

"Tiểu Ích, trong khoảng thời gian này bận rộng quá, quên hỏi thành tích thi của con thế nào rồi?"



"Không đi đến phỏng vấn cũng không sao cả, chúng ta lần sau lại cố gắng, hoặc là con có thể suy xét đến công ty làm trợ lý của mẹ, trước rèn luyện một chút."

Khi nói chuyện, Trầm Anh ngồi ở bên cạnh Trần Ích.

Trần Ích cười khẽ: "Thi viết? Phỏng vấn cũng đã xong."

"Tổng thành tích thứ nhất, thị cục bên kia hai ngày này hẳn sẽ người tới thẩm tra, cha mẹ tận lực rút ra thời gian đi."

"Sau khi thẩm tra, nhận chức."

Trầm Anh ngẩn ra, trừng to mắt khiếp sợ nói: "Con nói cái gì? Tổng thành tích thứ nhất? !"

Bà chỉ nghĩ con thi cử sẽ khá thảm, vận may tốt chút thì thêm chút điểm, chưa từng nghĩ tới khả năng thẳng tiến phỏng vấn.

Càng đừng nói, tổng thành tích thứ nhất!

Cái này còn là con mình sao?

Khi nào thì trở nên lợi hại như vậy!

Trần Ích bất đắc dĩ: "Mẹ, có lòng tin với con một chút có được không?"

"Con đã sớm nói, một cuộc thi mà thôi, cũng không khó."

Trầm Anh nhìn chằm chằm Trần Ích một hồi, mở miệng nói: "Con không gạt mẹ, thực thi đậu?"

Trần Ích: "Loại chuyện này rất dễ kiểm tra, con nói dối làm cái gì?"

Được khẳng định, Trầm Anh lặng lẽ một hồi, lập tức đứng dậy lấy di động bấm gọi cho Trần Chí Diệu.

Lúc này Trần Chí Diệu, đang ở phòng họp công ty, triệu tập toàn bộ cao tầng họp, thương nghị một quyết sách trọng đại của công ty.

Ông ngồi ở thủ tọa, thần sắc nghiêm túc nghe một vị tổng giám đốc báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu.

Ông ông!

Di động rung lên, hấp dẫn tầm mắt của ông.

Nhìn thoáng qua màn hình, ông tùy tay cúp máy.

Ba giây sau, di động lại rung lên.

Trần Chí Diệu nhíu mày, không có việc gì gấp, Trầm Anh sẽ không liên tục điện thoại hai lần.

"Thật có lỗi, xin chờ một chút."

Trần Chí Diệu mở miệng, cầm lấy di động bắt máy.

"Alo?"

"Tôi đang họp, sao vậy?"

"Bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa? !"

Trần Chí Diệu chợt đứng bật lên, sau khi xác định mình không có nghe lầm, sắc mặt cực kỳ phấn khích.

Đầu tiên là mờ mịt, tiếp theo kinh ngạc, cuối cùng mừng như điên.

Con, thế mà thật sự thi vào thị cục? !

Cái này với ông mà nói, là cực kỳ cao hứng!

Thật ra ông căn bản không thèm để ý tới Trần Ích có thể kế thừa sự nghiệp trong nhà hay không, dù sao vẫn có người quản lí chuyên nghiệp, hơn nữa Trần Ích cũng có quyền quy hoạch cuộc sống của chính mình.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, Trần Ích mặc kệ làm cái gì cũng đều được, chỉ cần là công việc đứng đắn.

Dù sao trong nhà giàu có, đủ tiêu mấy đời.

Có thể thi vào cảnh sát, còn là hình cảnh thị cục, quả thực là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh mà!



"Tan họp tan họp! Quay đầu nói sau!"

Trần Chí Diệu nào còn có tâm tư họp hành nữa, sau khi lưu lại một câu bước nhanh rời khỏi phòng họp.

Cao tầng trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, có chút hỗn độn, không rõ ràng chủ tịch vì sao đột nhiên tâm tình trở nên hưng phấn như thế.

Con dâu sinh con? Ôm cháu?

Không đúng, Trần Ích còn chưa có kết hôn đâu.

Ăn cơm trước kẻng?

Các loại suy đoán, dâng lên ở trong lòng mỗi một cao tầng công ty, thậm chí có người sức tưởng tượng phong phú, đã chuẩn bị bao lì xì.

Trần Chí Diệu bằng tốc độ nhanh nhất trở về nhà.

Trong phòng khách, Trầm Anh đang tự mình gọt táo cho Trần Ích, dì Trương đứng ở phụ cận vẻ mặt cũng tươi cười, vì Trần Ích mà cao hứng.

Thấy thế, Trần Chí Diệu thu hồi tâm tình sung sướng, khôi phục nghiêm túc.

"Nghe nói, con thi đậu vào thị cục?"

Trần Ích tiếp nhận quả táo Trầm Anh đưa cho, gật đầu nói: "Ừm."

Trần Chí Diệu xiết nắm tay, chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Khi nào thì thẩm tra?"

Trần Ích: "Đại khái mai kia gì đó, cha rảnh thì đi làm."

Trần Chí Diệu có chút kích động.

Nghĩ đến trong tương lai, mấy người thị cục ngồi ở trước mặt, nói về ưu tú của con mình, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra.

Nhưng mặt ngoài của ông bất động thanh sắc, mở miệng nói: "Công ty có chút bận, cha tận lực rút thời gian làm."

"Con, không làm cha con mất mặt, làm rất tốt."

"Cha cho phép con đưa ra một yêu cầu, trong vòng 5 triệu."

Trần Ích cười nói: "Tạm thời không cần, chờ con nghĩ ra thì sẽ nói."

Trần Chí Diệu ừm một tiếng: "Con lên lầu trước đi, cha và mẹ cần nói chút chuyện."

"Tốt."

Trần Ích đứng dậy, lên lầu vào phòng ngủ.

Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Trần Chí Diệu nhất thời trở nên hưng phấn hẳn lên, bình tĩnh trên mặt biến mất vô tung.

"A Anh! Cái này phải mở tiệc lớn! Thân bằng hảo hữu đều mời!"

"Em nói nhà hàng nào thích hợp? Không bằng giờ em tính một chút đi."

Trầm Anh không nói gì, đồng thời cũng có chút cảm thán.

Đã lâu không thấy đối phương cao hứng như vậy.

Quả nhiên, kiếm tiền có nhiều, cũng so ra kém con trở nên nổi bật.

"Trần đổng, chúc mừng." Dì Trương mặt mày hớn hở, tuy Trần Ích không có quan hệ gì với bà, nhưng nhiều năm như vậy, cảm tình cũng tồn tại.

Trần Chí Diệu ha ha cười: "Bà cũng vất vả, qua hai ngày sẽ phát tiền thưởng cho bà!"

Dì Trương vui vẻ: "Cảm ơn Trần đổng!"

Ở nhà người có tiền làm bảo mẫu là vì kiếm tiền, tiền là thực tế nhất.

"Lão Trần, ngươi vừa rồi nói tôi cũng đồng ý, chờ sau khi con nhận chức, tôi sẽ sắp xếp." Trầm Anh mở miệng, nụ cười trên mặt không che dấu được.

Trần Chí Diệu: "Tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook