Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu
Quyển 2 - Chương 57: Nương tử, vi phu sùng bái nương tử. . .(1)
Thủy Mạc Thanh Yên
18/08/2017
Editor: linglink
Cung Từ An, Thủy Khanh Y lười biếng vùi mình vào trong ghế tử đàn, liếc nhìn mọi người trong đại điện, phần lớn đều đã đến đông đủ, chỉ có nữ nhân bên cạnh Thái hậu, không biết là ai, cực kỳ lạ mắt.
Nàng chán nản gõ ngón tay lên tay vịn của chiếc ghế, ánh mắt dừng ở trên người Thủy Minh Hách, không biết hắn có thể tiếp nhận được tin này hay không?
Chuyện Phó Thiển Hà và Phó Hằng tư thông, đã sớm truyền khắp Vương Đô, hôm nay, lại hạ chỉ chỉ hôn, chẳng phải là đánh vào mặt của hoàng gia sao?
Thủy Khanh Y nhất thời không hiểu rõ dụng ý của Thái hậu, với mức độ coi trọng tôn nghiêm và thể diện của bà ta, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý để Phó Thiển Hà gả cho Thủy Minh Hách, càng không nói đến chuyện do chính phi sinh ra.
Nghĩ vậy, Thủy Khanh Y ngước mắt mang đầy ý vị sâu xa quét qua nữ nhân xa lạ kia. "Hoàng tổ mẫu, nếu là cô nương nhà bình thường, hoặc là cô nương nhà nghèo, Y Nhi đều không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng. . . nhân phẩm của tiểu thư Phó gia, mọi người đều biết, Tuyên Vương cưới nàng ta làm phi, chẳng phải là sẽ mất mặt ư? Để cho dân chúng và các quốc gia khác giễu cợt Nam Chiếu sao?"
Phó Thiển Hà, nhất định không thể gả vào phủ Tuyên Vương.
Nếu không, Phó gia sẽ lại vùng lên!
Trong con ngươi ảm đạm của Thủy Minh Hách chợt thoáng qua ánh sáng lấp lánh, ngắm nghía chiếc dây tua hắn đang nắm chặt ở trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Khanh Y, nàng ấy đang cảm thấy không đáng giá cho hắn sao?
Khóe miệng nở nụ cười thoải mái, mê hoặc lòng người, Thủy Minh Hách nói: "Quả nhiên Hoàng tổ mẫu không thương Hách Nhi, nữ nhân gây loạn như thế nào cũng đều nhét vào phủ Tuyên Vương."
Thái hậu ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hoắc Ánh Dung, thấy nàng ta gật đầu, bà trầm ngâm một hồi lâu, chậm rãi nói: "Hách Nhi, tổ mẫu thật lòng thương ngươi, Phó tiểu thư là một cô nương tốt, cực kỳ xứng đôi với ngươi. Đáng tiếc số phận trắc trở, ngươi phải thông cảm với nàng ta nhiều hơn, phải thương tiếc nàng, tin rằng Hách Nhi sẽ không phụ lòng tốt của tổ mẫu."
Ánh mắt của Thái hậu giống như đao nhìn về phía Thủy Khanh Y, quả đúng như Hoắc Ánh Dung đã nói, chắc chắn là Thủy Khanh Y biết Phó Thiển Hà có thể giúp Hách Nhi một tay, nên ra sức gây rối.
"Về phần Y Nhi đã nói, ai gia cũng đã suy nghĩ, mặc dù trinh tiết nhân phẩm quan trọng, nhưng so sánh với giang sơn xã tắc Nam Chiếu, thì không đáng nhắc đến. Lời bàn tán bên ngoài, dần dà, cũng sẽ biến mất, không cần để ý." Thái hậu vỗ bàn tay của Hoắc Ánh Dung đang úp ở trên mu bàn tay của mình, nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng ta, bà trấn an: "Đây là Thái phi nương nương, các ngươi có thể gọi nàng ấy là Hoàng tổ mẫu."
Một câu nói, quyết định thân phận của Hoắc Ánh Dung.
Thủy Khanh Y cảm thấy hoàng cung Nam Chiếu này có quá nhiều bí mật, vốn cho rằng đã loại bỏ hết những nữ nhân kia, không ngờ lại xuất hiện một Thái phi không rõ lai lịch, không biết có phải là nhân vật lợi hại hay không.
"Thái phi. . . Thái phi nào?" Thủy Triệt vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Ánh Dung, khi ánh mắt chạm đến khăn che mặt trên mặt bà ta thì trong mắt thoáng qua kinh ngạc: "Dung phi?"
Toàn thân Thủy Thiên Diên chấn động, không phải Dung phi đã đi theo Yến Vương rồi sao, tại sao vẫn còn sống?
Thủy Thiên Diên không thể tin nâng mắt nhìn lên, quả nhiên là Dung phi, ngay sau đó, lại trở lại bình thường, e rằng Thái hậu đã che chở bà ta, nếu năm đó Dung phi không giả chết, vậy thì hiện giờ có lẽ chỉ còn là một đống xương khô.
Trong điện, trừ một vài lão nhân, mấy vãn bối Thủy Minh Hách, Thủy Khanh Y, Thủy Mặc cũng không nhận ra Hoắc Ánh Dung, cung nữ thì cũng chỉ có lão ma ma bên cạnh Thái hậu biết.
"May mà Triệt Nhi còn nhớ rõ." Trên mặt Thái hậu nở nụ cười từ ái, vui mừng nhìn Hoắc Ánh Dung, thấy nàng ta cong khóe miệng mỉm cười, đáy mắt đục ngầu của bà có một chút tối tăm lướt qua.
"Là phúc khí của nô tỳ." Hoắc Ánh Dung khẽ gật đầu.
Thủy Triệt nhìn một lát, rồi lại ôm lấy Thủy Thiên Diên, không lên tiếng nữa.
Trái lại, Thủy Khanh Y cảm thấy xưng hô của Hoắc Ánh Dung kỳ lạ, rõ ràng là Thái phi, Thái hậu cũng đồng ý để bọn nàng gọi là Hoàng tổ mẫu, đã xác định thân phận của bà ta, vì sao còn phải tự xưng ‘nô tỳ’?
Chẳng lẽ bên trong có nguyên nhân không muốn người khác biết?
Thái hậu thấy không khí đại điện đông lạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, lập tức nhắc lại vấn đề: "Hoàng thượng, chuyện chỉ hôn cho Hách Nhi, ngươi thấy thế nào?"
Thủy Triệt khẽ chau mày, thản nhiên nói: "Xem ý kiến của Hách Nhi, trẫm không nhúng tay vào hôn sự của con cái."
"Hoàng tổ mẫu, trong lòng Hách Nhi đã có người mình thích, người chớ loạn điểm uyên ương (1)." Cơ thể căng thẳng của Thủy Minh Hách lập tức thả lỏng, may mà phụ hoàng nói lời giữ lời, bằng không, cưới nữ nhân kia, hắn thà rằng cưới một cô nương thanh lâu còn tốt hơn.
(1) Loạn điểm uyên ương: gán ghép các cặp đôi một cách lung tung, ngẫu hứng.
"Hồ đồ, lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối (2), ai gia còn không thể làm chủ được hôn sự của ngươi ư?" Thái hậu giận dữ, quát lớn: "Hách Nhi, sau này ngươi phải tiếp quản Nam Chiếu, cưới Phó tiểu thư là hết sức phù hợp đối với ngươi, nàng ta là người có mệnh phượng hoàng, trời sinh đứng đầu hậu cung, ngươi chớ hồ đồ."
(2) Lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối: Chế độ hôn nhân thời phong kiến của cả xã hội Trung Quốc, tương đương cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Sắc mặt Thủy Minh Hách u ám, khóe miệng khẽ mấp máy, nhưng không nói ra.
Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên sát ý, cười lạnh nói: Mệnh phượng hoàng? Tiễn nàng ta bay lên trời thì chính là người có mệnh phượng hoàng!
Trong lòng Thủy Khanh Y không thoải mái, giành đồ của nàng ở trước mặt nàng, nhìn vẻ mặt Thủy Minh Hách thay đổi liên tục, nàng lạnh lùng nói: "Thái hậu muốn Bổn cung cưới Phó tiểu thư sao?"
Mọi người sững sờ, có chút không hiểu.
Trái lại, Thủy Minh Hách nhanh chóng hoàn hồn, cười ha ha: "Không tệ, phụ hoàng đã sớm chọn được người cho ngôi vị Hoàng đế rồi, sau khi thoái vị thì hoàng muội sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Phó tiểu thư có mệnh phượng hoàng, là người đứng đầu hậu cung, vậy thì chỉ có thể gả cho hoàng muội, nhưng mà. . . Đều là nữ nhân, e rằng không ổn."
Trong mắt Thái hậu hiện lên vẻ lo lắng, nhìn hai người cười đùa, ánh mắt bà đặt ở trên người Bách Lý Ngọc, từ ái hỏi: "U Nhi, ngươi thấy thế nào?" Theo sự quan sát của bà, trong mắt Bách Lý Ngọc sẽ không thể chấp nhận một hạt bụi nào, nếu bà thuận theo ý của Thủy Khanh Y mà hạ chỉ, hậu quả sẽ như thế nào?
"Kẻ đoạt hậu vị của ta, giết không tha!" Bách Lý Ngọc cũng không ngẩng đầu, trên người tản ra sát khí lạnh thấu xương, ngồi vững ở bên cạnh Thủy Khanh Y.
Mắt Thái hậu tối sầm, hai người này nào có làm ầm ĩ đòi hưu phu? Bách Lý Ngọc thân là Ám Đế của một nước, quyền thế ngập trời, vì Thủy Khanh Y, vậy mà lại đồng ý nương thân làm nam hậu, còn ai dám chất vấn tình cảm đối với Thủy Khanh Y của hắn?
Mắt thấy tình hình càng ngày càng bất lợi đối với phía của mình, Hoắc Ánh Dung mỉm cười nói: "Công chúa và phò mã nói gì vậy, vạn vật tương sinh tương khắc, âm dương hài hòa, nào có chuyện nữ nhân cưới nữ nhân? Hơn nữa, ở Thương Minh Đại lục, vốn là phu quân vi tôn (3), sao có thể để nam nhân làm hậu, nữ nhân làm vua? Từ cổ chí kim, đều lấy đạo hiếu thống trị thiên hạ, hôn nhân đại sự, vốn là mệnh lệnh của phụ mẫu, nào có thể làm theo ý thích của mình?"
(3) Phu quân vi tôn: kính trọng, tôn sùng chồng.
Thủy Khanh Y sững sờ, Hoắc Ánh Dung xuất sắc nói một hồi, quả nhiên tục lệ cổ đại đè chết người.
Đột nhiên Thủy Khanh Y nghĩ ra, khóe miệng lộ ra nụ cười, ngươi dùng đạo hiếu đè người, chẳng lẽ ta không thể dùng tam tòng tứ đức để cãi lại sao?
"Thái phi nương nương nói rất đúng, nhưng người xưa cũng có nói: Nữ nhân tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (4). Hôn sự của Tuyên Vương, Thái hậu nương nương chớ nhúng tay, phải do phụ hoàng làm chủ, ngài hãy ở Cung Từ An an dưỡng tuổi già, ngậm kẹo đùa với cháu cho tốt." Thủy Khanh Y quan tâm, không hề có ý bất kính.
(4) Tam tòng: Tại gia tòng phụ (người phụ nữ khi còn ở nhà phải nghe theo cha), xuất giá tòng phu (lúc lấy chồng phải nghe theo chồng), phu tử tòng tử (nếu chồng qua đời phải theo con trai).
Thái hậu và Hoắc Ánh Dung đồng thời cứng đờ sống lưng, hay cho đạo lý tam tòng tứ đức, đúng là Thủy Khanh Y, khó trách Phó Thành không đấu lại được!
"Hoàng thượng, hôm nay ai gia nói ra lời này ở đây, ai gia đã quyết định hôn sự của Phó tiểu thư rồi." Trong lòng Thái hậu biết hôn sự này sẽ thất bại, đành dứt khoát ngang ngạnh.
"Mẫu hậu. . ."
"Anh Cô, lấy thánh chỉ của Tiên hoàng ra đây cho ai gia!" Thái hậu quyết tâm, không cho Thủy Triệt có cơ hội mở miệng, nghĩ đến việc Nam Chiếu bị phá hủy ở trong tay mình, chết đi thì bà nào còn mặt mũi gặp Tiên đế? Cho dù nhi tử tôn nhi hận bà cũng được, hôn sự của Phó gia phải được hoàn tất!
Mặt Thủy Triệt trầm xuống, thấy Thái hậu lấy thánh chỉ trắng mà phụ hoàng để lại ra, bất đắc dĩ liếc nhìn Thái hậu, rồi ôm ngang Thủy Thiên Diên định rời đi.
Thủy Minh Hách sốt ruột, vậy là thực sự muốn gả cho hắn?
Trông thấy phụ hoàng đã đi tới cửa điện, Thủy Minh Hách nắm chặt nắm đấm tay, đáy mắt chợt hiện lên vẻ dứt khoát, mở miệng nói: "Tổ mẫu không cần tốn nhiều tâm tư, Phó tiểu thư có mệnh phượng hoàng, Hách Nhi cũng không phải là người có số mệnh Đế Vương, không hề xứng đôi."
"Kẻ nào nói ngươi không phải là người có số mệnh Đế Vương? Phụ hoàng ngươi chỉ có hai nhi tử là ngươi và Mặc Nhi, về mọi phương diện ngươi đều xuất sắc hơn Mặc Nhi, thích hợp làm Đế Vương hơn, ngoài ngươi ra, còn có thể là ai?" Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nhìn Thủy Khanh Y, trong mắt có vẻ chán ghét, tiếp tục nói: "Ai gia còn sống một ngày, chắc chắn sẽ không đồng ý để nữ nhân thừa kế ngôi vị Hoàng đế, không thể chấp nhận được!"
"Nếu Bổn vương không phải là nhi tử của phụ hoàng thì sao?" Đôi mắt của Thủy Minh Hách tĩnh lặng như nước, không có một chút gợn sóng nào.
Cả người Thái hậu chấn động, không thể tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
Thái hậu nhìn đôi mắt đào hoa giống hệt Thủy Triệt kia, có đánh chết bà cũng không tin hắn không phải là nhi tử của Thủy Triệt.
"Ngài không phải là Hoàng tổ mẫu của ta, ngài là bà bà của ta." Giọng nói của Thủy Minh Hách trầm khàn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, khi hắn biết được tin này thì cũng khiếp sợ, nhưng rất vui mừng, vì sao lại vui mừng, hắn cũng không biết, chỉ biết rõ rằng hắn không thích thân phận Vương gia.
Cả người Thái hậu run rẩy, không thể tin được nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thủy Minh Hách, đáy mắt thoáng qua đau thương, tại sao bà lại không nghĩ ra, tỷ tỷ có một đôi mắt đào hoa giống với bà, mà nữ nhi của tỷ tỷ lại hoàn toàn di truyền dung mạo của tỷ tỷ, sinh ra nhi tử cũng có một đôi mắt đào hoa đặc trưng của Thượng Quan gia, cũng không phải là không thể.
"Ngươi thật sự là Thiên Nhi?" Thái hậu kích động, trong lời nói mang theo cả sự run rẩy, trong lòng vẫn áy náy đối với cả nhà tỷ tỷ, nữ tế bỏ mình vì Triệt Nhi, nữ nhi chết vì tình, tỷ tỷ buồn bực sầu não mà chết, để lại đứa con còn bé xíu, đến khi bà chạy tới thì nghe được tin xấu của đứa bé kia, nào ngờ nó chưa chết, được Triệt Nhi mang vào cung, nuôi dưỡng để trở thành nữ tế, chẳng trách Triệt Nhi biết rõ Thủy Khanh Y là nữ nhi của hắn, khăng khăng muốn Hách Nhi cưới Thủy Khanh Y.
Thủy Minh Hách lắc đầu rồi lại gật đầu, chuyện khi còn bé, hắn vẫn không nhớ nổi, xem chừng Thiên Nhi trong miệng Thái hậu, chính là hắn!
"Ông trời có mắt, ông trời có mắt; ngoại tổ mẫu và phụ mẫu của ngươi mà biết ngươi vẫn sống tốt, cũng có thể nhắm mắt." Thái hậu nghẹn ngào nói, sau đó, trong lòng lại thấy buồn, Thủy Minh Hách không phải là con của Triệt Nhi, mà là con của Đào gia, cho dù như thế nào thì Hách Nhi cũng không có tư cách thừa kế ngôi vị Hoàng đế, bà ngước mắt nhìn Thủy Mặc ngồi ở trong góc, thầm than: "Hoàng thượng, gả Phó tiểu thư cho Mặc Nhi, ngươi có ý kiến gì không?"
Bước chân của Thủy Triệt dừng lại, nhớ tới đứa bé mà người kia sinh ra, ông cũng không quay đầu lại, ông nói: "Tùy ý mẫu hậu quyết định."
Nghe vậy, sắc mặt của Thái hậu tốt hơn một chút, dặn dò Ứng cô cô soạn chỉ, nhưng nghe thấy Thủy Mặc nói: "Hoàng tổ mẫu, Mặc Nhi đã có vị hôn thê."
"Mặc Nhi, thân phận của ngươi tôn quý, khó tránh khỏi tam thê tứ thiếp, đứa bé Xảo Nhi kia, ai gia cũng rất thích, để nó xuống làm trắc phi, nhường vị trí chính phi cho Phó tiểu thư."
Thủy Mặc im lặng không nói, đôi mắt to long lanh nhìn Thủy Khanh Y.
Trong lòng Thủy Khanh Y có chút không nỡ, định mở miệng, nhưng nàng nghĩ lại, Phó Cầm là người Phó gia, Phó Thiển Hà coi như là biểu tỷ của Thủy Mặc, có mối quan hệ này, chắc là sẽ không xuống tay với Thủy Mặc, mà Thủy Mặc không có nhiều thế lực ở trong cung, không thể giúp Phó gia, coi như thế này là kết quả tốt nhất, nếu không, không biết đến lúc đó sẽ khiến cho Thái hậu làm ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Thủy Khanh Y đành rời tầm mắt.
Đôi mắt to long lanh Thủy Mặc lộ ra vẻ thất vọng, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Mặc Nhi nghe theo sự sắp xếp của tổ mẫu."
Thái hậu hài lòng gật đầu, nói liên tục mấy câu được, rồi đỡ trán, phất tay bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Hoắc Ánh Dung.
"Thái hậu, Mặc Nhi không thích hợp. . ." Hoắc Ánh Dung thấy tất cả mọi người đã giải tán, lo lắng nhìn Thái hậu, ngàn tính vạn tính, quả thực đã bỏ qua thân phận của Tuyên Vương.
Nếu như hắn là hoàng tử, sẽ là người có khả năng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế nhất, cho dù là tài lực hay là thế lực, đều không thua kém, nhất định có thể trợ giúp Phó gia vùng lên.
Thủy Mặc ngây thơ, cho dù có thế lực hay không, mẫu phi lợi hại đã rơi đài, thì chỉ có thể dựa vào Phó gia, mà Phó gia cũng trông cậy vào Phó Thiển Hà để xoay chuyển tình thế, Hoắc Ánh Dung siết chặt khăn gấm, mở miệng nói: "Thái hậu, hiện giờ Tuyên Vương có thế lực ngang hàng với công chúa đã rút khỏi cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ còn lại Mặc Nhi, nhưng thế lực của Mặc Nhi lại. . . Bằng không Thái hậu nương nương hạ chỉ, khôi phục vinh hiển của Phó gia, để Thái phó ra khỏi nhà giam, giúp đỡ Mặc Nhi? Như vậy, xem như Mặc Nhi cũng có chỗ dựa, nếu không, tay không thì làm thế nào địch nổi công chúa? Huống chi, Kim Xảo Nhi là nữ nhi của Ngự sử đại phu, cũng là trọng thần trong triều, để nữ nhi của ông ta trở thành thiếp, e rằng trong lòng ông ta sẽ có rất nhiều bất mãn, Phó tiểu thư được gả đi, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cũng sẽ biến thành một bộ xương khô."
Hoắc Ánh Dung nói một tràng, đã kích động Thái hậu, nhớ lại năm tháng mình mới vừa vào cung, Thái hậu khẽ thở dài.
"Phó Thành đã làm quá nhiều chuyện vô liêm sỉ, bị Hoàng thượng nhốt vào Thiên Lao, ý chỉ của ai gia không có hiệu lực." Trong lòng Thái hậu làm sao không biết những chuyện này? Chính bà cũng giẫm lên xương người mà đi, năm đó thế lực của nhà mẹ đẻ mỏng manh, để có được sự sủng ái của Thánh thượng, vốn ép buộc Phó Thiển Hà gả cho Mặc Nhi, chắc chắn là sẽ không đối xử tử tế với Phó Thiển Hà, nếu như chết trước khi lên ngôi, không phải là bà đã mất công gây sức ép sao?
"Thái hậu, cũng là do ngài bị chọc tức, Hoàng thượng đã đồng ý để cho ngài quyết định, không thể dùng thánh chỉ Tiên đế để lại, thì Thái hậu có thể dùng thánh chỉ trắng này, miễn tội cho Thái phó, để cho ông ta lấy công chuộc tội sau khi ra ngoài, cũng có thể chặn miệng của những kẻ có ý đồ xấu." Trong mắt Hoắc Ánh Dung lấp lánh ánh sáng, khuyên nhủ Thái hậu.
Thái hậu suy nghĩ một lát, cảm thấy là điều này có lý, khen ngợi Hoắc Ánh Dung suy nghĩ nhạy bén, lập tức sai người đi truyền chỉ.
. . . . . .
Thủy Khanh Y nghe thấy tin, nàng cười trừ, biết ngay lão yêu bà kia sẽ rảnh rỗi kiếm chuyện làm mà.
Phó Thành ra ngoài, là một chuyện xấu, mặc dù nguy hiểm, nhưng có thể mau chóng tìm ra người ở phía sau lão ta.
Bách Lý Ngọc im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Đề phòng Thủy Mặc một chút."
Hắn không hề để lỡ lúc Thủy Mặc nhờ Thủy Khanh Y giúp đỡ ở trên đại điện, Thủy Khanh Y không để ý đến, đáy mắt Thủy Mặc lóe lên một chút oán hận rồi biến mất.
Một đứa bé thuần khiết không có tâm tư đến đâu, ném vào trong thùng nhuộm, cũng sẽ để lộ ra chân tướng.
Thủy Khanh Y gật đầu, nàng có tư lợi, nhưng không thể phủ nhận đó là sự lựa chọn tốt nhất đối với Thủy Mặc, chỉ là, hắn chưa chắc có thể hiểu được tâm tư của nàng.
Thôi thôi thôi, con người có thể ở với nhau, chung quy là phải xem duyên phận.
"Phó gia bố trí ám vệ dày đặc." Thủy Khanh Y nghĩ đến chuyện Lãnh Ngôn tới bẩm báo, mím môi cười nói: "Huynh có mấy người?"
"Không nhiều lắm." Bách Lý Ngọc nói qua loa: "Mấy chục mà thôi."
Mấy chục. . . Mà thôi. . . Thủy Khanh Y không thể bình tĩnh, Phó phủ lớn đến thế nào, một mình hắn đã chiếm mấy chục người, khó trách không thể bố trí được thuộc hạ của nàng.
"Nàng thì sao?"
Thủy Khanh Y nhếch miệng, dựng lên một đầu ngón tay.
"Mười người?" Bách Lý Ngọc cau mày, không giống với tác phong của nàng.
Thủy Khanh Y lắc đầu, hả hê nói: "Một trăm." Vả lại tất cả đều là tử sĩ mà Phó Đạt đã từng nắm trong tay, hôm nay, tất cả đều do nàng sử dụng.
Dùng tử sĩ của Phó gia, giám thị Phó gia, cảm giác này thật sự sảng khoái!
Bách Lý Ngọc giơ tay búng trán Thủy Khanh Y, hắn bật cười: "Quỷ nha đầu, nhiều hơn một nửa so với ta, còn không vui mừng, cần ta rút người về không?"
Thủy Khanh Y xua tay, cười nói: "Để người của huynh liên lạc với người của ta, để tránh trong lúc hỗn loạn không nhận ra người mình mà xảy ra hiểu lầm, người mình đánh người mình."
Đôi tay nàng vòng quanh eo của Bách Lý Ngọc, vui vẻ nghĩ, coi như dì cả của nàng đã tới, nếu không, nàng sẽ phải đến quốc tự lạy Bồ Tát, van xin bà ấy để dì cả mau tới.
Nghĩa đến trong bụng của nàng có thể mang thai đứa con của Bách Lý Ngọc, vừa nghĩ tới hắn và đứa con của mình, trong lòng nàng ngọt ngào giống như phết mật.
"Con của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp như đệ đệ của huynh." Thủy Khanh Y nhớ lại cảnh tượng Bách Lý Ngọc ôm đứa bé trong tay, đi dạo ở trên phố, hẳn là hắn thích trẻ con?
Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, đáy mắt thoáng qua ảm đạm, ậm ờ đáp lời, đổi chủ đề: "Tuyết Lâm quốc đã đại loạn, Sở Mộ Khoảnh hôn dung vô đạo, gia tăng thu thuế, dân chúng lầm than, rất nhiều dân chúng cũng đã rời khỏi Tuyết Lâm, đến những quốc gia khác; Đông Lăng, Bắc Thương đã bắt đầu xua đuổi, chắc chắn bọn họ sẽ đi vòng đến Nam Chiếu, nàng hãy xin phụ hoàng hạ chỉ thiết lập trạm kiểm soát, không phải người của quốc gia ta thì đều không được phép vào thành."
May mà thành Mẫu Đan có bệnh dịch, số lượng lớn những người chạy nạn kia đều chạy về phía hai quốc gia khác, chỉ có vẻn vẹn mấy người tới Nam Chiếu.
"Tiếp giáp với Tuyết Lâm chính là thành Chu Sơn, mà phía sau thành Chu Sơn chính là thành Kim Lệ, sau đó mới là thành Mẫu Đan, nếu bọn họ muốn đến Vương Đô, phải đi qua thành Mẫu Đan, có lẽ hiện giờ còn đang ẩn thân ở Kim Lệ và Chu Sơn, nàng sai người đi lục soát thành, những người chạy nạn từ Tuyết Lâm tới, đuổi hết thảy." Sắc mặt của Bách Lý Ngọc nặng nề, coi như bên Tuyết Lâm đã bị Kiều Phi nắm ở trong tay, không biết gã ta bức dân chúng đến quốc gia khác có mưu đồ gì, hắn chỉ sợ là Kiều Phi cho mật thám cải trang đi vào.
Thủy Khanh Y gật đầu, nàng không phải là Thánh mẫu, tất cả có liên quan đến sự an toàn của nàng thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nàng ngước mắt, từ song cửa sổ nhìn thấy Thái Thụy dắt theo một bóng dáng xinh đẹp đang đi đến, nàng hơi ngẩn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười, tên ngốc này cuối cùng cũng thông suốt, nói không chừng không bao lâu nữa, nàng sẽ có thể báo cáo kết quả với lão phu nhân rồi.
"Đi, Thái Thụy đưa nữ hài tử tới, đoán chừng là người hắn yêu thương." Thủy Khanh Y đứng dậy, kéo Bách Lý Ngọc ra khỏi nội điện, ngồi xuống ghế đặt ở đối diện cửa điện, chờ Thái Thụy.
Chỉ chốc lát sau, Thái Thụy dẫn một cô nương mặc y phục màu xanh đi vào, trên tay cầm bội kiếm, gương mặt lạnh lẽo không có một chút biểu cảm nào.
Thủy Khanh Y kinh ngạc, đây không phải là cô nương mà Hách Liên Vũ đùa giỡn lúc trước ư? Tại sao lại ở cùng Thái Thụy?
Còn cô nương kia khi trông thấy Thủy Khanh Y thì cũng hơi sững sờ, ngay sau đó, khôi phục thái độ bình thường.
"Công chúa, mạt tướng. . ."
"Đều là người một nhà, đừng lạnh nhạt như vậy, gọi tên ta, hoặc biểu muội là được." Thủy Khanh Y điềm đạm nói, cẩn thận dò xét cô nương kia, nàng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng không thể nói ra kỳ lạ ở chỗ nào.
"Chuyện này. . ." Thái Thụy nhất thời khó thích ứng, Thủy Khanh Y không phải là biểu muội trong quan hệ huyết thống với hắn, cho dù có là như vậy, thì với thân phận cao quý của nàng, hắn cũng không thể quá phận.
Làm sao Thủy Khanh Y không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng vung tay áo nói: "Khi không có người khác thì huynh hãy gọi tên ta, gọi công chúa công chúa không tự nhiên, chỉ khi đối mặt với kẻ địch và kẻ thù thì mới phải dùng thân phận này." Thủy Khanh Y cười, lộ ra vẻ xem thường, nàng nhìn về phía cô nương kia: "Vị này là. . ."
"Vũ Nghê Thường, ta quen biết nàng ấy khi giúp đỡ dân chúng ở thành Mẫu Đan, ta. . . Đã trưởng thành, vừa vặn hợp tâm ý, muốn dẫn đến cho muội gặp mặt, chọn một ngày để bàn về chuyện này." Gương mặt đen thui của Thái Thụy ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ Nghê Thường.
Thủy Khanh Y vừa nhìn, thì đã biết tiểu tử Thái Thụy này đã động lòng, nhưng Vũ Nghê Thường thật sự là đi cứu tế, mà không phải là có mục đích đến để trừ khử tên ngốc này chứ?
Nhìn lướt qua Vũ Nghê Thường, nàng với Bách Lý Ngọc trao đổi ánh mắt, thấy hắn uống cạn hớp trà, nàng bèn mở miệng nói: "Cũng được, rốt cuộc đã khiến huynh thông suốt rồi, ta sẽ sai người cầm ngày sinh tháng đẻ của hai người đi xem xem, chọn ngày hoàng đạo, mau chóng tiến hành tổ chức hôn sự."
"Có phải quá vội vàng rồi hay không?" Trong lòng Thái Thụy vui mừng, nhưng không muốn Vũ Nghê Thường chịu uất ức.
"Nói huynh là tên ngốc lại không tin, Nghê Thường cô nương tính tình tốt, tướng mạo đẹp, người theo đuổi như cá diếc sang sông (5), nếu như huynh không dám cột chặt lại, chạy rồi thì chớ đến khẩn cầu ta." Thủy Khanh Y trêu chọc, ánh mắt lại chú ý đến phản ứng của Vũ Nghê Thường, thấy nàng ta ban đầu chỉ hơi nhướng mi một chút, sau đó lại không hề có cảm xúc gì khác.
(5) Cá diếc sang sông: chỉ rất nhiều người theo đuổi một thứ gì đó, nhưng phần lớn chỉ là do mù quáng và nghe theo tin đồn.
Vì để cho Thái Thụy giữ chặt Vũ Nghê Thường, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, nàng không sợ Vũ Nghê Thường là mật thám, thành thân, Thái Thụy sẽ ở cùng chiến tuyến với nàng ta. Trải qua sự quan sát lâu như vậy, nàng phát hiện Thái Thụy là một người trung thành ngốc nghếch, nếu có một ngày phát hiện Vũ Nghê Thường là mật thám, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại nàng ta.
Qua lời nhắc nhở của Thủy Khanh Y, Thái Thụy cảm thấy đúng là có chuyện như vậy, hắn nghiêng đầu hỏi: "Thường Nhi, nàng có ý kiến gì không?"
Nghe vậy, Thủy Khanh Y lập tức phun nước ở trong miệng ra ngoài, bị sặc làm sắc mặt nàng đỏ bừng, khẽ rủa một tiếng, quả thực là không hiểu phong tình, nên nói là: Thường Nhi, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta hay không!
"Ừm."
"Có ý kiến gì?" Nghe thấy Vũ Nghê Thường lạnh lùng đáp lại, trong lòng Thái Thụy nôn nóng, nàng ấy không muốn sao?
Vũ Nghê Thường cau mày, lắc đầu nói: "Không có."
Thái Thụy thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Thủy Khanh Y: "Chuyện này đành làm phiền công. . . Khanh Y rồi."
Thủy Khanh Y thấy hai người ngốc ở cùng với nhau, không khỏi đổ mồ hôi như thác, một người là đầu gỗ, đầu óc chậm chạp, còn một người thì tích chữ như vàng, lạnh lùng băng giá, hai người như vậy sống chung với nhau, sau này. . . Không dám tưởng tượng.
"Huynh yên tâm, đến khi chữa khỏi bệnh dịch, ta sẽ xin phụ hoàng ban thưởng cho huynh một tòa phủ đệ, sai Khâm thiên giám chọn ngày tốt cho huynh, Lễ bộ sẽ chuẩn bị hôn lễ giúp huynh." Thủy Khanh Y cảm thấy có quyền lực thật là tốt.
"Hiện giờ nên xin phụ hoàng ban thưởng phủ đệ." Bách Lý Ngọc thanh nhã nói.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, nàng muốn nói là Thái Thụy có công cứu tế, sẽ danh chính ngôn thuận được ban thưởng phủ đệ, bỗng dưng ban thưởng phủ đệ như vậy, sẽ khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Nhìn Thái Thụy và Vũ Nghê Thường, nàng chợt tỉnh ngộ, không có phủ đệ thì hai người bọn họ ở đâu?
"Đến khi chữa khỏi bệnh dịch rồi hãy nói, nếu Thái Thụy không có chiến công, ban thưởng phủ đệ, sẽ quá gây chú ý, tạm thời hai người ở trong phủ công chúa, chờ đến khi có phủ đệ, hai người sẽ thành thân, nếu như Thái Thụy nóng lòng, thì thành thân ở phủ công chúa cũng được." Trong lòng Thủy Khanh Y thử dò xét Vũ Nghê Thường.
"Trước hết chúng ta cứ chờ đã. . ." Thái Thụy nghĩ vào phủ công chúa ở thì không ổn, dường như quá phô trương.
"Đa tạ công chúa." Vũ Nghê Thường bất ngờ đồng ý, không còn cách nào khác, Thái Thụy đành nghe theo mỹ nhân, không có ý kiến.
Thủy Khanh Y bí ẩn nhìn Vũ Nghê Thường một cái thật sâu, nâng chén trà trên bàn lên uống cạn một hơi, nàng lấy ngọc bài của mình ra đưa cho Thái Thụy: "Hai người cầm lấy cái này, có thể ra vào phủ công chúa như bình thường."
Mặc dù nàng đã từng thỉnh cầu Thủy Triệt ban thưởng phủ công chúa cho mình, nhưng đã bị Thủy Triệt từ chối, từ sau khi thân phận của nàng bị lộ ra, Thủy Triệt liền ban phủ đệ có vị trí phong thủy tốt nhất cho nàng, nhưng nàng cũng không có ý định chuyển đi, cho nên đến nay phủ công chúa vẫn trống không, nhưng Thủy Triệt vẫn sắp xếp người trông coi, quét dọn phủ đệ như thường lệ.
"Cảm ơn. . . Biểu muội!" Thái Thụy nắm thật chặt ngọc bài, trong mắt có sự chân thành.
Thủy Khanh Y cười tươi, đây là một điềm báo tốt, Thái Thụy đã có ý định thừa nhận nàng, một khi bước vào được trái tim của hắn, thì sẽ trở thành người thân, đời này sẽ không phản bội.
Cung Từ An, Thủy Khanh Y lười biếng vùi mình vào trong ghế tử đàn, liếc nhìn mọi người trong đại điện, phần lớn đều đã đến đông đủ, chỉ có nữ nhân bên cạnh Thái hậu, không biết là ai, cực kỳ lạ mắt.
Nàng chán nản gõ ngón tay lên tay vịn của chiếc ghế, ánh mắt dừng ở trên người Thủy Minh Hách, không biết hắn có thể tiếp nhận được tin này hay không?
Chuyện Phó Thiển Hà và Phó Hằng tư thông, đã sớm truyền khắp Vương Đô, hôm nay, lại hạ chỉ chỉ hôn, chẳng phải là đánh vào mặt của hoàng gia sao?
Thủy Khanh Y nhất thời không hiểu rõ dụng ý của Thái hậu, với mức độ coi trọng tôn nghiêm và thể diện của bà ta, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý để Phó Thiển Hà gả cho Thủy Minh Hách, càng không nói đến chuyện do chính phi sinh ra.
Nghĩ vậy, Thủy Khanh Y ngước mắt mang đầy ý vị sâu xa quét qua nữ nhân xa lạ kia. "Hoàng tổ mẫu, nếu là cô nương nhà bình thường, hoặc là cô nương nhà nghèo, Y Nhi đều không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng. . . nhân phẩm của tiểu thư Phó gia, mọi người đều biết, Tuyên Vương cưới nàng ta làm phi, chẳng phải là sẽ mất mặt ư? Để cho dân chúng và các quốc gia khác giễu cợt Nam Chiếu sao?"
Phó Thiển Hà, nhất định không thể gả vào phủ Tuyên Vương.
Nếu không, Phó gia sẽ lại vùng lên!
Trong con ngươi ảm đạm của Thủy Minh Hách chợt thoáng qua ánh sáng lấp lánh, ngắm nghía chiếc dây tua hắn đang nắm chặt ở trong tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Khanh Y, nàng ấy đang cảm thấy không đáng giá cho hắn sao?
Khóe miệng nở nụ cười thoải mái, mê hoặc lòng người, Thủy Minh Hách nói: "Quả nhiên Hoàng tổ mẫu không thương Hách Nhi, nữ nhân gây loạn như thế nào cũng đều nhét vào phủ Tuyên Vương."
Thái hậu ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hoắc Ánh Dung, thấy nàng ta gật đầu, bà trầm ngâm một hồi lâu, chậm rãi nói: "Hách Nhi, tổ mẫu thật lòng thương ngươi, Phó tiểu thư là một cô nương tốt, cực kỳ xứng đôi với ngươi. Đáng tiếc số phận trắc trở, ngươi phải thông cảm với nàng ta nhiều hơn, phải thương tiếc nàng, tin rằng Hách Nhi sẽ không phụ lòng tốt của tổ mẫu."
Ánh mắt của Thái hậu giống như đao nhìn về phía Thủy Khanh Y, quả đúng như Hoắc Ánh Dung đã nói, chắc chắn là Thủy Khanh Y biết Phó Thiển Hà có thể giúp Hách Nhi một tay, nên ra sức gây rối.
"Về phần Y Nhi đã nói, ai gia cũng đã suy nghĩ, mặc dù trinh tiết nhân phẩm quan trọng, nhưng so sánh với giang sơn xã tắc Nam Chiếu, thì không đáng nhắc đến. Lời bàn tán bên ngoài, dần dà, cũng sẽ biến mất, không cần để ý." Thái hậu vỗ bàn tay của Hoắc Ánh Dung đang úp ở trên mu bàn tay của mình, nhìn thấy lo lắng trong mắt nàng ta, bà trấn an: "Đây là Thái phi nương nương, các ngươi có thể gọi nàng ấy là Hoàng tổ mẫu."
Một câu nói, quyết định thân phận của Hoắc Ánh Dung.
Thủy Khanh Y cảm thấy hoàng cung Nam Chiếu này có quá nhiều bí mật, vốn cho rằng đã loại bỏ hết những nữ nhân kia, không ngờ lại xuất hiện một Thái phi không rõ lai lịch, không biết có phải là nhân vật lợi hại hay không.
"Thái phi. . . Thái phi nào?" Thủy Triệt vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Ánh Dung, khi ánh mắt chạm đến khăn che mặt trên mặt bà ta thì trong mắt thoáng qua kinh ngạc: "Dung phi?"
Toàn thân Thủy Thiên Diên chấn động, không phải Dung phi đã đi theo Yến Vương rồi sao, tại sao vẫn còn sống?
Thủy Thiên Diên không thể tin nâng mắt nhìn lên, quả nhiên là Dung phi, ngay sau đó, lại trở lại bình thường, e rằng Thái hậu đã che chở bà ta, nếu năm đó Dung phi không giả chết, vậy thì hiện giờ có lẽ chỉ còn là một đống xương khô.
Trong điện, trừ một vài lão nhân, mấy vãn bối Thủy Minh Hách, Thủy Khanh Y, Thủy Mặc cũng không nhận ra Hoắc Ánh Dung, cung nữ thì cũng chỉ có lão ma ma bên cạnh Thái hậu biết.
"May mà Triệt Nhi còn nhớ rõ." Trên mặt Thái hậu nở nụ cười từ ái, vui mừng nhìn Hoắc Ánh Dung, thấy nàng ta cong khóe miệng mỉm cười, đáy mắt đục ngầu của bà có một chút tối tăm lướt qua.
"Là phúc khí của nô tỳ." Hoắc Ánh Dung khẽ gật đầu.
Thủy Triệt nhìn một lát, rồi lại ôm lấy Thủy Thiên Diên, không lên tiếng nữa.
Trái lại, Thủy Khanh Y cảm thấy xưng hô của Hoắc Ánh Dung kỳ lạ, rõ ràng là Thái phi, Thái hậu cũng đồng ý để bọn nàng gọi là Hoàng tổ mẫu, đã xác định thân phận của bà ta, vì sao còn phải tự xưng ‘nô tỳ’?
Chẳng lẽ bên trong có nguyên nhân không muốn người khác biết?
Thái hậu thấy không khí đại điện đông lạnh, nụ cười trên mặt cứng đờ, lập tức nhắc lại vấn đề: "Hoàng thượng, chuyện chỉ hôn cho Hách Nhi, ngươi thấy thế nào?"
Thủy Triệt khẽ chau mày, thản nhiên nói: "Xem ý kiến của Hách Nhi, trẫm không nhúng tay vào hôn sự của con cái."
"Hoàng tổ mẫu, trong lòng Hách Nhi đã có người mình thích, người chớ loạn điểm uyên ương (1)." Cơ thể căng thẳng của Thủy Minh Hách lập tức thả lỏng, may mà phụ hoàng nói lời giữ lời, bằng không, cưới nữ nhân kia, hắn thà rằng cưới một cô nương thanh lâu còn tốt hơn.
(1) Loạn điểm uyên ương: gán ghép các cặp đôi một cách lung tung, ngẫu hứng.
"Hồ đồ, lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối (2), ai gia còn không thể làm chủ được hôn sự của ngươi ư?" Thái hậu giận dữ, quát lớn: "Hách Nhi, sau này ngươi phải tiếp quản Nam Chiếu, cưới Phó tiểu thư là hết sức phù hợp đối với ngươi, nàng ta là người có mệnh phượng hoàng, trời sinh đứng đầu hậu cung, ngươi chớ hồ đồ."
(2) Lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối: Chế độ hôn nhân thời phong kiến của cả xã hội Trung Quốc, tương đương cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
Sắc mặt Thủy Minh Hách u ám, khóe miệng khẽ mấp máy, nhưng không nói ra.
Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên sát ý, cười lạnh nói: Mệnh phượng hoàng? Tiễn nàng ta bay lên trời thì chính là người có mệnh phượng hoàng!
Trong lòng Thủy Khanh Y không thoải mái, giành đồ của nàng ở trước mặt nàng, nhìn vẻ mặt Thủy Minh Hách thay đổi liên tục, nàng lạnh lùng nói: "Thái hậu muốn Bổn cung cưới Phó tiểu thư sao?"
Mọi người sững sờ, có chút không hiểu.
Trái lại, Thủy Minh Hách nhanh chóng hoàn hồn, cười ha ha: "Không tệ, phụ hoàng đã sớm chọn được người cho ngôi vị Hoàng đế rồi, sau khi thoái vị thì hoàng muội sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế, Phó tiểu thư có mệnh phượng hoàng, là người đứng đầu hậu cung, vậy thì chỉ có thể gả cho hoàng muội, nhưng mà. . . Đều là nữ nhân, e rằng không ổn."
Trong mắt Thái hậu hiện lên vẻ lo lắng, nhìn hai người cười đùa, ánh mắt bà đặt ở trên người Bách Lý Ngọc, từ ái hỏi: "U Nhi, ngươi thấy thế nào?" Theo sự quan sát của bà, trong mắt Bách Lý Ngọc sẽ không thể chấp nhận một hạt bụi nào, nếu bà thuận theo ý của Thủy Khanh Y mà hạ chỉ, hậu quả sẽ như thế nào?
"Kẻ đoạt hậu vị của ta, giết không tha!" Bách Lý Ngọc cũng không ngẩng đầu, trên người tản ra sát khí lạnh thấu xương, ngồi vững ở bên cạnh Thủy Khanh Y.
Mắt Thái hậu tối sầm, hai người này nào có làm ầm ĩ đòi hưu phu? Bách Lý Ngọc thân là Ám Đế của một nước, quyền thế ngập trời, vì Thủy Khanh Y, vậy mà lại đồng ý nương thân làm nam hậu, còn ai dám chất vấn tình cảm đối với Thủy Khanh Y của hắn?
Mắt thấy tình hình càng ngày càng bất lợi đối với phía của mình, Hoắc Ánh Dung mỉm cười nói: "Công chúa và phò mã nói gì vậy, vạn vật tương sinh tương khắc, âm dương hài hòa, nào có chuyện nữ nhân cưới nữ nhân? Hơn nữa, ở Thương Minh Đại lục, vốn là phu quân vi tôn (3), sao có thể để nam nhân làm hậu, nữ nhân làm vua? Từ cổ chí kim, đều lấy đạo hiếu thống trị thiên hạ, hôn nhân đại sự, vốn là mệnh lệnh của phụ mẫu, nào có thể làm theo ý thích của mình?"
(3) Phu quân vi tôn: kính trọng, tôn sùng chồng.
Thủy Khanh Y sững sờ, Hoắc Ánh Dung xuất sắc nói một hồi, quả nhiên tục lệ cổ đại đè chết người.
Đột nhiên Thủy Khanh Y nghĩ ra, khóe miệng lộ ra nụ cười, ngươi dùng đạo hiếu đè người, chẳng lẽ ta không thể dùng tam tòng tứ đức để cãi lại sao?
"Thái phi nương nương nói rất đúng, nhưng người xưa cũng có nói: Nữ nhân tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (4). Hôn sự của Tuyên Vương, Thái hậu nương nương chớ nhúng tay, phải do phụ hoàng làm chủ, ngài hãy ở Cung Từ An an dưỡng tuổi già, ngậm kẹo đùa với cháu cho tốt." Thủy Khanh Y quan tâm, không hề có ý bất kính.
(4) Tam tòng: Tại gia tòng phụ (người phụ nữ khi còn ở nhà phải nghe theo cha), xuất giá tòng phu (lúc lấy chồng phải nghe theo chồng), phu tử tòng tử (nếu chồng qua đời phải theo con trai).
Thái hậu và Hoắc Ánh Dung đồng thời cứng đờ sống lưng, hay cho đạo lý tam tòng tứ đức, đúng là Thủy Khanh Y, khó trách Phó Thành không đấu lại được!
"Hoàng thượng, hôm nay ai gia nói ra lời này ở đây, ai gia đã quyết định hôn sự của Phó tiểu thư rồi." Trong lòng Thái hậu biết hôn sự này sẽ thất bại, đành dứt khoát ngang ngạnh.
"Mẫu hậu. . ."
"Anh Cô, lấy thánh chỉ của Tiên hoàng ra đây cho ai gia!" Thái hậu quyết tâm, không cho Thủy Triệt có cơ hội mở miệng, nghĩ đến việc Nam Chiếu bị phá hủy ở trong tay mình, chết đi thì bà nào còn mặt mũi gặp Tiên đế? Cho dù nhi tử tôn nhi hận bà cũng được, hôn sự của Phó gia phải được hoàn tất!
Mặt Thủy Triệt trầm xuống, thấy Thái hậu lấy thánh chỉ trắng mà phụ hoàng để lại ra, bất đắc dĩ liếc nhìn Thái hậu, rồi ôm ngang Thủy Thiên Diên định rời đi.
Thủy Minh Hách sốt ruột, vậy là thực sự muốn gả cho hắn?
Trông thấy phụ hoàng đã đi tới cửa điện, Thủy Minh Hách nắm chặt nắm đấm tay, đáy mắt chợt hiện lên vẻ dứt khoát, mở miệng nói: "Tổ mẫu không cần tốn nhiều tâm tư, Phó tiểu thư có mệnh phượng hoàng, Hách Nhi cũng không phải là người có số mệnh Đế Vương, không hề xứng đôi."
"Kẻ nào nói ngươi không phải là người có số mệnh Đế Vương? Phụ hoàng ngươi chỉ có hai nhi tử là ngươi và Mặc Nhi, về mọi phương diện ngươi đều xuất sắc hơn Mặc Nhi, thích hợp làm Đế Vương hơn, ngoài ngươi ra, còn có thể là ai?" Thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nhìn Thủy Khanh Y, trong mắt có vẻ chán ghét, tiếp tục nói: "Ai gia còn sống một ngày, chắc chắn sẽ không đồng ý để nữ nhân thừa kế ngôi vị Hoàng đế, không thể chấp nhận được!"
"Nếu Bổn vương không phải là nhi tử của phụ hoàng thì sao?" Đôi mắt của Thủy Minh Hách tĩnh lặng như nước, không có một chút gợn sóng nào.
Cả người Thái hậu chấn động, không thể tin nói: "Ngươi nói cái gì?"
Thái hậu nhìn đôi mắt đào hoa giống hệt Thủy Triệt kia, có đánh chết bà cũng không tin hắn không phải là nhi tử của Thủy Triệt.
"Ngài không phải là Hoàng tổ mẫu của ta, ngài là bà bà của ta." Giọng nói của Thủy Minh Hách trầm khàn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, khi hắn biết được tin này thì cũng khiếp sợ, nhưng rất vui mừng, vì sao lại vui mừng, hắn cũng không biết, chỉ biết rõ rằng hắn không thích thân phận Vương gia.
Cả người Thái hậu run rẩy, không thể tin được nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thủy Minh Hách, đáy mắt thoáng qua đau thương, tại sao bà lại không nghĩ ra, tỷ tỷ có một đôi mắt đào hoa giống với bà, mà nữ nhi của tỷ tỷ lại hoàn toàn di truyền dung mạo của tỷ tỷ, sinh ra nhi tử cũng có một đôi mắt đào hoa đặc trưng của Thượng Quan gia, cũng không phải là không thể.
"Ngươi thật sự là Thiên Nhi?" Thái hậu kích động, trong lời nói mang theo cả sự run rẩy, trong lòng vẫn áy náy đối với cả nhà tỷ tỷ, nữ tế bỏ mình vì Triệt Nhi, nữ nhi chết vì tình, tỷ tỷ buồn bực sầu não mà chết, để lại đứa con còn bé xíu, đến khi bà chạy tới thì nghe được tin xấu của đứa bé kia, nào ngờ nó chưa chết, được Triệt Nhi mang vào cung, nuôi dưỡng để trở thành nữ tế, chẳng trách Triệt Nhi biết rõ Thủy Khanh Y là nữ nhi của hắn, khăng khăng muốn Hách Nhi cưới Thủy Khanh Y.
Thủy Minh Hách lắc đầu rồi lại gật đầu, chuyện khi còn bé, hắn vẫn không nhớ nổi, xem chừng Thiên Nhi trong miệng Thái hậu, chính là hắn!
"Ông trời có mắt, ông trời có mắt; ngoại tổ mẫu và phụ mẫu của ngươi mà biết ngươi vẫn sống tốt, cũng có thể nhắm mắt." Thái hậu nghẹn ngào nói, sau đó, trong lòng lại thấy buồn, Thủy Minh Hách không phải là con của Triệt Nhi, mà là con của Đào gia, cho dù như thế nào thì Hách Nhi cũng không có tư cách thừa kế ngôi vị Hoàng đế, bà ngước mắt nhìn Thủy Mặc ngồi ở trong góc, thầm than: "Hoàng thượng, gả Phó tiểu thư cho Mặc Nhi, ngươi có ý kiến gì không?"
Bước chân của Thủy Triệt dừng lại, nhớ tới đứa bé mà người kia sinh ra, ông cũng không quay đầu lại, ông nói: "Tùy ý mẫu hậu quyết định."
Nghe vậy, sắc mặt của Thái hậu tốt hơn một chút, dặn dò Ứng cô cô soạn chỉ, nhưng nghe thấy Thủy Mặc nói: "Hoàng tổ mẫu, Mặc Nhi đã có vị hôn thê."
"Mặc Nhi, thân phận của ngươi tôn quý, khó tránh khỏi tam thê tứ thiếp, đứa bé Xảo Nhi kia, ai gia cũng rất thích, để nó xuống làm trắc phi, nhường vị trí chính phi cho Phó tiểu thư."
Thủy Mặc im lặng không nói, đôi mắt to long lanh nhìn Thủy Khanh Y.
Trong lòng Thủy Khanh Y có chút không nỡ, định mở miệng, nhưng nàng nghĩ lại, Phó Cầm là người Phó gia, Phó Thiển Hà coi như là biểu tỷ của Thủy Mặc, có mối quan hệ này, chắc là sẽ không xuống tay với Thủy Mặc, mà Thủy Mặc không có nhiều thế lực ở trong cung, không thể giúp Phó gia, coi như thế này là kết quả tốt nhất, nếu không, không biết đến lúc đó sẽ khiến cho Thái hậu làm ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Thủy Khanh Y đành rời tầm mắt.
Đôi mắt to long lanh Thủy Mặc lộ ra vẻ thất vọng, hắn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Mặc Nhi nghe theo sự sắp xếp của tổ mẫu."
Thái hậu hài lòng gật đầu, nói liên tục mấy câu được, rồi đỡ trán, phất tay bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Hoắc Ánh Dung.
"Thái hậu, Mặc Nhi không thích hợp. . ." Hoắc Ánh Dung thấy tất cả mọi người đã giải tán, lo lắng nhìn Thái hậu, ngàn tính vạn tính, quả thực đã bỏ qua thân phận của Tuyên Vương.
Nếu như hắn là hoàng tử, sẽ là người có khả năng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế nhất, cho dù là tài lực hay là thế lực, đều không thua kém, nhất định có thể trợ giúp Phó gia vùng lên.
Thủy Mặc ngây thơ, cho dù có thế lực hay không, mẫu phi lợi hại đã rơi đài, thì chỉ có thể dựa vào Phó gia, mà Phó gia cũng trông cậy vào Phó Thiển Hà để xoay chuyển tình thế, Hoắc Ánh Dung siết chặt khăn gấm, mở miệng nói: "Thái hậu, hiện giờ Tuyên Vương có thế lực ngang hàng với công chúa đã rút khỏi cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ còn lại Mặc Nhi, nhưng thế lực của Mặc Nhi lại. . . Bằng không Thái hậu nương nương hạ chỉ, khôi phục vinh hiển của Phó gia, để Thái phó ra khỏi nhà giam, giúp đỡ Mặc Nhi? Như vậy, xem như Mặc Nhi cũng có chỗ dựa, nếu không, tay không thì làm thế nào địch nổi công chúa? Huống chi, Kim Xảo Nhi là nữ nhi của Ngự sử đại phu, cũng là trọng thần trong triều, để nữ nhi của ông ta trở thành thiếp, e rằng trong lòng ông ta sẽ có rất nhiều bất mãn, Phó tiểu thư được gả đi, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cũng sẽ biến thành một bộ xương khô."
Hoắc Ánh Dung nói một tràng, đã kích động Thái hậu, nhớ lại năm tháng mình mới vừa vào cung, Thái hậu khẽ thở dài.
"Phó Thành đã làm quá nhiều chuyện vô liêm sỉ, bị Hoàng thượng nhốt vào Thiên Lao, ý chỉ của ai gia không có hiệu lực." Trong lòng Thái hậu làm sao không biết những chuyện này? Chính bà cũng giẫm lên xương người mà đi, năm đó thế lực của nhà mẹ đẻ mỏng manh, để có được sự sủng ái của Thánh thượng, vốn ép buộc Phó Thiển Hà gả cho Mặc Nhi, chắc chắn là sẽ không đối xử tử tế với Phó Thiển Hà, nếu như chết trước khi lên ngôi, không phải là bà đã mất công gây sức ép sao?
"Thái hậu, cũng là do ngài bị chọc tức, Hoàng thượng đã đồng ý để cho ngài quyết định, không thể dùng thánh chỉ Tiên đế để lại, thì Thái hậu có thể dùng thánh chỉ trắng này, miễn tội cho Thái phó, để cho ông ta lấy công chuộc tội sau khi ra ngoài, cũng có thể chặn miệng của những kẻ có ý đồ xấu." Trong mắt Hoắc Ánh Dung lấp lánh ánh sáng, khuyên nhủ Thái hậu.
Thái hậu suy nghĩ một lát, cảm thấy là điều này có lý, khen ngợi Hoắc Ánh Dung suy nghĩ nhạy bén, lập tức sai người đi truyền chỉ.
. . . . . .
Thủy Khanh Y nghe thấy tin, nàng cười trừ, biết ngay lão yêu bà kia sẽ rảnh rỗi kiếm chuyện làm mà.
Phó Thành ra ngoài, là một chuyện xấu, mặc dù nguy hiểm, nhưng có thể mau chóng tìm ra người ở phía sau lão ta.
Bách Lý Ngọc im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Đề phòng Thủy Mặc một chút."
Hắn không hề để lỡ lúc Thủy Mặc nhờ Thủy Khanh Y giúp đỡ ở trên đại điện, Thủy Khanh Y không để ý đến, đáy mắt Thủy Mặc lóe lên một chút oán hận rồi biến mất.
Một đứa bé thuần khiết không có tâm tư đến đâu, ném vào trong thùng nhuộm, cũng sẽ để lộ ra chân tướng.
Thủy Khanh Y gật đầu, nàng có tư lợi, nhưng không thể phủ nhận đó là sự lựa chọn tốt nhất đối với Thủy Mặc, chỉ là, hắn chưa chắc có thể hiểu được tâm tư của nàng.
Thôi thôi thôi, con người có thể ở với nhau, chung quy là phải xem duyên phận.
"Phó gia bố trí ám vệ dày đặc." Thủy Khanh Y nghĩ đến chuyện Lãnh Ngôn tới bẩm báo, mím môi cười nói: "Huynh có mấy người?"
"Không nhiều lắm." Bách Lý Ngọc nói qua loa: "Mấy chục mà thôi."
Mấy chục. . . Mà thôi. . . Thủy Khanh Y không thể bình tĩnh, Phó phủ lớn đến thế nào, một mình hắn đã chiếm mấy chục người, khó trách không thể bố trí được thuộc hạ của nàng.
"Nàng thì sao?"
Thủy Khanh Y nhếch miệng, dựng lên một đầu ngón tay.
"Mười người?" Bách Lý Ngọc cau mày, không giống với tác phong của nàng.
Thủy Khanh Y lắc đầu, hả hê nói: "Một trăm." Vả lại tất cả đều là tử sĩ mà Phó Đạt đã từng nắm trong tay, hôm nay, tất cả đều do nàng sử dụng.
Dùng tử sĩ của Phó gia, giám thị Phó gia, cảm giác này thật sự sảng khoái!
Bách Lý Ngọc giơ tay búng trán Thủy Khanh Y, hắn bật cười: "Quỷ nha đầu, nhiều hơn một nửa so với ta, còn không vui mừng, cần ta rút người về không?"
Thủy Khanh Y xua tay, cười nói: "Để người của huynh liên lạc với người của ta, để tránh trong lúc hỗn loạn không nhận ra người mình mà xảy ra hiểu lầm, người mình đánh người mình."
Đôi tay nàng vòng quanh eo của Bách Lý Ngọc, vui vẻ nghĩ, coi như dì cả của nàng đã tới, nếu không, nàng sẽ phải đến quốc tự lạy Bồ Tát, van xin bà ấy để dì cả mau tới.
Nghĩa đến trong bụng của nàng có thể mang thai đứa con của Bách Lý Ngọc, vừa nghĩ tới hắn và đứa con của mình, trong lòng nàng ngọt ngào giống như phết mật.
"Con của chúng ta nhất định sẽ xinh đẹp như đệ đệ của huynh." Thủy Khanh Y nhớ lại cảnh tượng Bách Lý Ngọc ôm đứa bé trong tay, đi dạo ở trên phố, hẳn là hắn thích trẻ con?
Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, đáy mắt thoáng qua ảm đạm, ậm ờ đáp lời, đổi chủ đề: "Tuyết Lâm quốc đã đại loạn, Sở Mộ Khoảnh hôn dung vô đạo, gia tăng thu thuế, dân chúng lầm than, rất nhiều dân chúng cũng đã rời khỏi Tuyết Lâm, đến những quốc gia khác; Đông Lăng, Bắc Thương đã bắt đầu xua đuổi, chắc chắn bọn họ sẽ đi vòng đến Nam Chiếu, nàng hãy xin phụ hoàng hạ chỉ thiết lập trạm kiểm soát, không phải người của quốc gia ta thì đều không được phép vào thành."
May mà thành Mẫu Đan có bệnh dịch, số lượng lớn những người chạy nạn kia đều chạy về phía hai quốc gia khác, chỉ có vẻn vẹn mấy người tới Nam Chiếu.
"Tiếp giáp với Tuyết Lâm chính là thành Chu Sơn, mà phía sau thành Chu Sơn chính là thành Kim Lệ, sau đó mới là thành Mẫu Đan, nếu bọn họ muốn đến Vương Đô, phải đi qua thành Mẫu Đan, có lẽ hiện giờ còn đang ẩn thân ở Kim Lệ và Chu Sơn, nàng sai người đi lục soát thành, những người chạy nạn từ Tuyết Lâm tới, đuổi hết thảy." Sắc mặt của Bách Lý Ngọc nặng nề, coi như bên Tuyết Lâm đã bị Kiều Phi nắm ở trong tay, không biết gã ta bức dân chúng đến quốc gia khác có mưu đồ gì, hắn chỉ sợ là Kiều Phi cho mật thám cải trang đi vào.
Thủy Khanh Y gật đầu, nàng không phải là Thánh mẫu, tất cả có liên quan đến sự an toàn của nàng thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nàng ngước mắt, từ song cửa sổ nhìn thấy Thái Thụy dắt theo một bóng dáng xinh đẹp đang đi đến, nàng hơi ngẩn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười, tên ngốc này cuối cùng cũng thông suốt, nói không chừng không bao lâu nữa, nàng sẽ có thể báo cáo kết quả với lão phu nhân rồi.
"Đi, Thái Thụy đưa nữ hài tử tới, đoán chừng là người hắn yêu thương." Thủy Khanh Y đứng dậy, kéo Bách Lý Ngọc ra khỏi nội điện, ngồi xuống ghế đặt ở đối diện cửa điện, chờ Thái Thụy.
Chỉ chốc lát sau, Thái Thụy dẫn một cô nương mặc y phục màu xanh đi vào, trên tay cầm bội kiếm, gương mặt lạnh lẽo không có một chút biểu cảm nào.
Thủy Khanh Y kinh ngạc, đây không phải là cô nương mà Hách Liên Vũ đùa giỡn lúc trước ư? Tại sao lại ở cùng Thái Thụy?
Còn cô nương kia khi trông thấy Thủy Khanh Y thì cũng hơi sững sờ, ngay sau đó, khôi phục thái độ bình thường.
"Công chúa, mạt tướng. . ."
"Đều là người một nhà, đừng lạnh nhạt như vậy, gọi tên ta, hoặc biểu muội là được." Thủy Khanh Y điềm đạm nói, cẩn thận dò xét cô nương kia, nàng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng không thể nói ra kỳ lạ ở chỗ nào.
"Chuyện này. . ." Thái Thụy nhất thời khó thích ứng, Thủy Khanh Y không phải là biểu muội trong quan hệ huyết thống với hắn, cho dù có là như vậy, thì với thân phận cao quý của nàng, hắn cũng không thể quá phận.
Làm sao Thủy Khanh Y không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nàng vung tay áo nói: "Khi không có người khác thì huynh hãy gọi tên ta, gọi công chúa công chúa không tự nhiên, chỉ khi đối mặt với kẻ địch và kẻ thù thì mới phải dùng thân phận này." Thủy Khanh Y cười, lộ ra vẻ xem thường, nàng nhìn về phía cô nương kia: "Vị này là. . ."
"Vũ Nghê Thường, ta quen biết nàng ấy khi giúp đỡ dân chúng ở thành Mẫu Đan, ta. . . Đã trưởng thành, vừa vặn hợp tâm ý, muốn dẫn đến cho muội gặp mặt, chọn một ngày để bàn về chuyện này." Gương mặt đen thui của Thái Thụy ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn Vũ Nghê Thường.
Thủy Khanh Y vừa nhìn, thì đã biết tiểu tử Thái Thụy này đã động lòng, nhưng Vũ Nghê Thường thật sự là đi cứu tế, mà không phải là có mục đích đến để trừ khử tên ngốc này chứ?
Nhìn lướt qua Vũ Nghê Thường, nàng với Bách Lý Ngọc trao đổi ánh mắt, thấy hắn uống cạn hớp trà, nàng bèn mở miệng nói: "Cũng được, rốt cuộc đã khiến huynh thông suốt rồi, ta sẽ sai người cầm ngày sinh tháng đẻ của hai người đi xem xem, chọn ngày hoàng đạo, mau chóng tiến hành tổ chức hôn sự."
"Có phải quá vội vàng rồi hay không?" Trong lòng Thái Thụy vui mừng, nhưng không muốn Vũ Nghê Thường chịu uất ức.
"Nói huynh là tên ngốc lại không tin, Nghê Thường cô nương tính tình tốt, tướng mạo đẹp, người theo đuổi như cá diếc sang sông (5), nếu như huynh không dám cột chặt lại, chạy rồi thì chớ đến khẩn cầu ta." Thủy Khanh Y trêu chọc, ánh mắt lại chú ý đến phản ứng của Vũ Nghê Thường, thấy nàng ta ban đầu chỉ hơi nhướng mi một chút, sau đó lại không hề có cảm xúc gì khác.
(5) Cá diếc sang sông: chỉ rất nhiều người theo đuổi một thứ gì đó, nhưng phần lớn chỉ là do mù quáng và nghe theo tin đồn.
Vì để cho Thái Thụy giữ chặt Vũ Nghê Thường, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, nàng không sợ Vũ Nghê Thường là mật thám, thành thân, Thái Thụy sẽ ở cùng chiến tuyến với nàng ta. Trải qua sự quan sát lâu như vậy, nàng phát hiện Thái Thụy là một người trung thành ngốc nghếch, nếu có một ngày phát hiện Vũ Nghê Thường là mật thám, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại nàng ta.
Qua lời nhắc nhở của Thủy Khanh Y, Thái Thụy cảm thấy đúng là có chuyện như vậy, hắn nghiêng đầu hỏi: "Thường Nhi, nàng có ý kiến gì không?"
Nghe vậy, Thủy Khanh Y lập tức phun nước ở trong miệng ra ngoài, bị sặc làm sắc mặt nàng đỏ bừng, khẽ rủa một tiếng, quả thực là không hiểu phong tình, nên nói là: Thường Nhi, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta hay không!
"Ừm."
"Có ý kiến gì?" Nghe thấy Vũ Nghê Thường lạnh lùng đáp lại, trong lòng Thái Thụy nôn nóng, nàng ấy không muốn sao?
Vũ Nghê Thường cau mày, lắc đầu nói: "Không có."
Thái Thụy thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói với Thủy Khanh Y: "Chuyện này đành làm phiền công. . . Khanh Y rồi."
Thủy Khanh Y thấy hai người ngốc ở cùng với nhau, không khỏi đổ mồ hôi như thác, một người là đầu gỗ, đầu óc chậm chạp, còn một người thì tích chữ như vàng, lạnh lùng băng giá, hai người như vậy sống chung với nhau, sau này. . . Không dám tưởng tượng.
"Huynh yên tâm, đến khi chữa khỏi bệnh dịch, ta sẽ xin phụ hoàng ban thưởng cho huynh một tòa phủ đệ, sai Khâm thiên giám chọn ngày tốt cho huynh, Lễ bộ sẽ chuẩn bị hôn lễ giúp huynh." Thủy Khanh Y cảm thấy có quyền lực thật là tốt.
"Hiện giờ nên xin phụ hoàng ban thưởng phủ đệ." Bách Lý Ngọc thanh nhã nói.
Thủy Khanh Y ngẩn ra, nàng muốn nói là Thái Thụy có công cứu tế, sẽ danh chính ngôn thuận được ban thưởng phủ đệ, bỗng dưng ban thưởng phủ đệ như vậy, sẽ khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Nhìn Thái Thụy và Vũ Nghê Thường, nàng chợt tỉnh ngộ, không có phủ đệ thì hai người bọn họ ở đâu?
"Đến khi chữa khỏi bệnh dịch rồi hãy nói, nếu Thái Thụy không có chiến công, ban thưởng phủ đệ, sẽ quá gây chú ý, tạm thời hai người ở trong phủ công chúa, chờ đến khi có phủ đệ, hai người sẽ thành thân, nếu như Thái Thụy nóng lòng, thì thành thân ở phủ công chúa cũng được." Trong lòng Thủy Khanh Y thử dò xét Vũ Nghê Thường.
"Trước hết chúng ta cứ chờ đã. . ." Thái Thụy nghĩ vào phủ công chúa ở thì không ổn, dường như quá phô trương.
"Đa tạ công chúa." Vũ Nghê Thường bất ngờ đồng ý, không còn cách nào khác, Thái Thụy đành nghe theo mỹ nhân, không có ý kiến.
Thủy Khanh Y bí ẩn nhìn Vũ Nghê Thường một cái thật sâu, nâng chén trà trên bàn lên uống cạn một hơi, nàng lấy ngọc bài của mình ra đưa cho Thái Thụy: "Hai người cầm lấy cái này, có thể ra vào phủ công chúa như bình thường."
Mặc dù nàng đã từng thỉnh cầu Thủy Triệt ban thưởng phủ công chúa cho mình, nhưng đã bị Thủy Triệt từ chối, từ sau khi thân phận của nàng bị lộ ra, Thủy Triệt liền ban phủ đệ có vị trí phong thủy tốt nhất cho nàng, nhưng nàng cũng không có ý định chuyển đi, cho nên đến nay phủ công chúa vẫn trống không, nhưng Thủy Triệt vẫn sắp xếp người trông coi, quét dọn phủ đệ như thường lệ.
"Cảm ơn. . . Biểu muội!" Thái Thụy nắm thật chặt ngọc bài, trong mắt có sự chân thành.
Thủy Khanh Y cười tươi, đây là một điềm báo tốt, Thái Thụy đã có ý định thừa nhận nàng, một khi bước vào được trái tim của hắn, thì sẽ trở thành người thân, đời này sẽ không phản bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.