Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu
Quyển 2 - Chương 56: Sảy thai (2)
Thủy Mạc Thanh Yên
18/08/2017
Editor: linglink
Thiên Lao
Phó Thành ngồi ở trên đống cỏ khô, cả người đầy vết thương, ông nhìn da thịt bị roi đánh rách ra, trong con ngươi hung ác nham hiểm hiện lên oán hận mãnh liệt.
Ông cắn rách ngón trỏ rồi viết lên trên giấy Tuyên Thành, sau khi viết xong, thổi một hơi, rồi giao cho trưởng ngục, ông nói: "Đưa cho vị kia ở trong cung."
Trưởng ngục nhìn chữ viết ở trên giấy, hắn ta giật mình, vội vàng nói: "Chủ công, trong cung truyền tin tới, công chúa Trường Nhạc sảy thai, làm ầm ĩ đòi hưu phu."
Phó Thành sững sờ, sảy thai?
Ông tính toán thời gian, bọn họ viên phòng chưa được nửa tháng, làm sao có thể mang thai?
Đột nhiên ông nghĩ lại, lúc đó cũng không thể xác định, rốt cuộc bọn họ đã viên phòng hay chưa, chỉ là nghe theo lời của Phó Thiển Hà.
Hôm nay, ông bị tống giam, Thánh thượng còn chưa thẩm vấn, đã hạ chỉ tịch thu gia sản, một chút động tĩnh chạy tới cứu ông mà Phó gia cũng không có, đột nhiên lại có cảm giác trống vắng, chưa bao giờ có người quan tâm tới ông.
"Ngươi không cần quan tâm, giao thư cho vị kia là được." Phó Thành u ám ngồi ở trên đống cỏ khô, nhìn con chuột, con gián chạy loạn trong phòng giam, lạnh lùng tự giễu cợt, không ngờ Phó Thành ông, thù lớn chưa trả, thiếu chút nữa rơi vào cảnh tuổi già khó giữ.
. . . . . .
Cung Từ An
Thái hậu nhàn nhã nằm ở trong xích đu, Anh Cô đứng ở một bên quạt mát, nghe thấy đám nha đầu ngoài điện thì thầm với nhau, nội dung bên trong đứt quãng lọt vào tai, có thể biết được bọn họ đang nói cái gì.
Anh Cô nhíu mày lại, mấy tiểu nha đầu này càng ngày càng không có phép tắc.
Anh Cô thận trọng liếc nhìn Thái hậu tính khí càng ngày càng nóng nảy, thấy bà ấy không có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Anh Cô, ngươi đã theo bên cạnh ai gia bao nhiêu năm rồi?" Thái hậu híp mắt, từ tốn hỏi.
Anh Cô giật mình một cái, quan sát vẻ mặt của Thái hậu, bèn mở miệng nói: "Bốn mươi lăm năm, còn thiếu ba ngày."
Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn gương mặt của Anh Cô đã xuất hiện vết nhăn, bà nói: "Đã lâu như vậy rồi. . . Ai gia già rồi." Đôi mắt đục ngầu sâu thẳm nhìn cửa điện, buồn bã nói: "Một tằng tôn (1) tốt đẹp như thế, cứ như vậy mà không còn, nếu nó biết thân biết phận, không vọng tưởng những thứ không đáng giá kia, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế, Bách Lý Ngọc là Bắc Thương Ám Đế, thân phận tôn quý, nó cũng được coi như là Vương Hậu của một nước, cả đời vinh hoa phú quý, không thiếu ăn thiếu mặc, Bách Lý Ngọc chỉ có một nữ nhân là nó, còn có cái gì chưa đủ? Sao còn phải duỗi tay dài như vậy, rơi vào tình cảnh cả người cả của đều không còn." Càng nói, càng bực bội, bà vỗ bàn nói: "Lại ra sức đi qua đi lại, nhảy nhót lung tung, không hề ngồi yên, già mồm cãi láo, thật sự là một tiện. . ." Nói xong, Thái hậu cũng biết lời nói không ổn, một chữ cuối cùng dừng lại ở đầu lưỡi.
(1) Tằng tôn: chắt (con của cháu).
Trong lòng Anh Cô cũng thương xót, nhân duyên tốt như vậy, nếu cắt đứt thì thật đáng tiếc.
Bà từng mấy lần đứng xa xa nhìn Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y ở cạnh nhau, phò mã coi công chúa là người mà hắn yêu nhất, công chúa không biết quý trọng, lại làm ầm ĩ như vậy. . .
"Thái hậu không nên suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là chuyện của người trẻ tuổi, hơn nữa, phò mã và công chúa còn trẻ, muốn sinh con, cũng dễ dàng." Anh Cô an ủi Thái hậu bớt đau buồn, chớ nên dò xét tin tức trong điện của công chúa.
"Ai gia lớn tuổi rồi, từng người từng người bọn chúng chê ai gia chướng mắt, cũng không tới đây thăm một lần, đều nuôi phải bạch nhãn lang (2)." Thái hậu tức giận, đáy mắt có oán hận, khiến cho trái tim của Anh Cô đập mạnh, đương nhiên bà biết Thái hậu ám chỉ người nào, bà còn chưa kịp mở miệng, Thái hậu đã nói tiếp: "Từ sau khi tỉnh lại, Triệt Nhi đưa tới đây gặp ai gia một lần, nhưng vội vàng kéo Triệt Nhi rời đi thật nhanh, sợ ai gia ăn luôn nó hay sao? Đúng, ai gia xin lỗi nó về chuyện năm đó, nhưng những năm qua, trong lòng ai gia cũng không dễ chịu, cả ngày lẫn đêm bị hành hạ, chẳng lẽ sai lầm nhất thời đó, mười lăm năm công ơn nuôi dưỡng và mười lăm năm chuộc tội, cũng không thể đổi được sự tha thứ? Ngay cả Triệt Nhi cũng bị đầu độc, cũng sắp được một tháng rồi, chưa từng tới thăm ai gia."
(2) Bạch nhãn lang: để hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Anh Cô biết Thái hậu có oán giận, nhưng cũng không thể trách Hoàng hậu, nếu là bà, đã có suy nghĩ muốn giết chết Thái hậu, còn phải giả bộ hết sức thân thiết tới tâm sự sao?
"Thái hậu, nghe nói Hoàng hậu cũng muốn đến gặp ngài, nhưng có người đang âm thầm mai phục ám sát, Hoàng hậu cũng chưa từng bước một bước ra khỏi Cung Càn Thanh." Ứng cô cô giải thích giúp Thủy Thiên Diên, năm đó bà cũng tham dự, rõ ràng là đã tạo nghiệp chướng!
Nghe vậy, đáy mắt của Thái hậu lại thoáng qua kích động và hưng phấn, giống như nóng lòng muốn những thích khách kia giết chết Thủy Thiên Diên.
Trái tim của Anh Cô chùng xuống, Thái hậu quá cố chấp, cứng đầu, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không chịu hiểu, có lẽ Thái hậu đã hận cả Hoàng hậu và công chúa.
Nhưng vào lúc này, hai người nghe thấy phía bên ngoài có giọng nói ——
"Đây là lệnh bài của Bổn cung, cô cô giao cho Thái hậu nương nương giúp Bổn cung." Giọng khàn khàn mang theo tang thương, nghe vào trong tai Thái hậu, khiến toàn thân bà chấn động, đột nhiên bà ngồi thẳng người, run rẩy bắt được tay của Anh Cô, bà nói: "Nhanh, nhanh đi mời."
Anh Cô vội vàng đi ra ngoài, thấy lão phu nhân đeo khăn che mặt, cung trang màu đỏ sẫm, sắc mặt lập tức thay đổi, cung kính nói: "Thái phi nương nương, theo nô tỳ đi vào."
Cung nữ canh giữ ở bên ngoài nghe thấy câu xưng hô của Anh Cô, khiếp sợ trừng mắt lớn như hạt trân châu, Thái phi nương nương? Không phải phi tử của Tiên đế đều bị tuẫn táng rồi sao? Tại sao vẫn còn một Thái phi?
"Ánh Dung. . ." Thái hậu nhìn người trước mặt, cánh môi run rẩy kích động, đứng lên kéo tay Thái phi.
Mặc dù vẻ mặt của Thái phi kích động, nhưng dễ dàng khống chế tâm tình, chỉ là nước mắt sắp tràn ra khỏi vành mi, bà liền kéo khăn che mặt xuống, lộ ra nửa bên khuôn mặt hiện đầy vết sẹo trông rất dữ tợn, quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ đến thỉnh tội!"
"Ánh Dung, ngươi làm ai gia ngại chết, mau mau đứng lên." Thái hậu hốt hoảng nâng Ánh Dung đứng dậy, bàn tay hiện đầy nếp nhăn vuốt ve những vết sẹo kia, đau lòng nói: "Mấy năm nay, Ánh Dung chịu không ít đau khổ, cũng là vì ai gia, ban thưởng còn không kịp, làm sao có thể trách tội?"
Thái hậu trông thấy Hoắc Ánh Dung xuất hiện, không phải là không khiếp sợ, sau khi hỏa táng nhi tử, Hoắc Ánh Dung đã xin Tiên đế ban thánh chỉ, vào ở trong miếu đường, luôn ăn chay niệm Phật ở trong tháp đối diện Điện Thái Cực, cho dù Tiên đế băng hà, nàng ta cũng chưa từng ra khỏi tháp. Vốn tưởng rằng đời này đến khi chết nàng ta cũng sẽ không ra ngoài, nhưng không ngờ rằng, lại đi ra ngoài vào lúc này, không biết là phúc hay là họa?
Suy nghĩ liên tục thay đổi, Thái hậu rủ mắt nhìn cung trang đỏ sẫm trên người Hoắc Ánh Dung, đáy mắt thoáng qua một chút phức tạp, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, xem ra thật sự là không có chuyện vô duyên vô cớ, những năm gần đây, bà từng đi thăm Hoắc Ánh Dung, nàng ta ăn mặc cực kỳ trang nhã, hôm nay, trang phục lộng lẫy tới cầu kiến bà như vậy, e rằng là muốn vào hậu cung ở.
"Thái hậu, đó là việc nô tỳ nên làm." Nửa bên mặt của Hoắc Ánh Dung hoàn hảo, không có nếp nhăn như trên mặt Thái hậu, chỉ có chút tiều tụy, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn ra năm đó nếu không bị hủy dung, thì chính là một giai nhân. "Tất cả đều là báo ứng của nô tỳ, nếu năm đó không nổi lên tâm tư không nên có, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, may mà ông trời cho nô tỳ cơ hội chuộc tội, nếu không, quả thực nửa đời sau khó sống yên ổn."
Thái hậu gật đầu một cái, vừa hận lại vừa không biết làm thế nào đối mặt với chuyện cũ trong quá khứ, đã nói được mấy câu này ra là tốt rồi, Thái hậu kéo Ánh Dung ngồi xuống bên cạnh: "Ra ngoài thì không nên đi vào nữa, ở bên trong cô đơn, ở lại bên ngoài, ai gia cũng có bạn."
Nghe vậy, Hoắc Ánh Dung vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau thương nói: "Thái hậu, sở dĩ nô tỳ ra ngoài, không phải là hết lòng tuân thủ lời thề, mà là ở trong tháp dự đoán được Nam Chiếu gặp nạn."
"Hả?" Thái hậu kinh hãi đứng dậy, vẻ mặt thay đổi, sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Ánh Dung, nói từng chữ: "Làm sao ngươi biết?"
"Thái hậu, năm đó Quốc sư Quán Phú bế quan ba năm ở trong tháp, nô tỳ cũng đã học được một chút xem quẻ đoán mệnh, mấy ngày gần đây, trong lòng lo lắng, đêm qua đi ngủ, đang ngủ thì được Bồ Tát chỉ điểm, nói Nam Chiếu có sát tinh, âm khí quá nặng, Thánh thượng là chân long thiên tử, dương khí tràn đầy có thể trấn áp, nhưng nếu như rơi vào trong tay nữ tử, âm khí sẽ cường thịnh, cả Nam Chiếu sẽ bị mây đen bao phủ, là điểm xấu! Nô tỳ đành bất chấp tất cả, vội vàng ra khỏi tháp." Hoắc Ánh Dung vừa nói vừa khóc: "Nô tỳ chỉ muốn lúc sinh thời có thể bảo vệ Nam Chiếu, bảo vệ Thái hậu, không cầu gì khác."
Thái hậu nghe vậy, trong lòng dần dần lạnh đi, nếu như là người khác nói thì bà sẽ không tin, nhưng Hoắc Ánh Dung nhốt mình ở trong tháp chẳng quan tâm tới thế giới bên ngoài, vậy mà biết được Triệt Nhi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho nữ nhi Thủy Khanh Y, như vậy chuyện này đúng là thật rồi.
Nghĩ đến những việc xảy ra mấy ngày gần đây, tim của Thái hậu đập loạn thình thịch thình thịch, mỗi lần đều nhảy đến cổ họng, nắm thật chặt làn váy, bà nói: "Quả nhiên là như thế?"
Hoắc Ánh Dung nhìn sắc mặt trắng bệch của Thái hậu, bộ dạng hoảng loạn, dập đầu nói: "Thái hậu không tin nô tỳ sao?"
Thái hậu giật mình, nghĩ đến những chuyện Hoắc Ánh Dung đã từng làm vì mình, bà gật đầu một cái, trong mắt có áy náy, nhưng cũng không nhiệt tình như lúc ban đầu gặp mặt, ý bảo Anh Cô dìu nàng ta đứng lên, vuốt ve Phật châu trên cổ tay, bà nói: "Quốc sư Quán phú có để lại lời nói gì không?"
"Chuyện này. . ." Hoắc Ánh Dung hơi khó xử, nhìn Thái hậu một chút, muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng hay không.
Thái hậu cũng không vội, một hớp uống cạn nước trà, đảo một lượt ở trong miệng, rồi nuốt xuống.
Cho dù Hoắc Ánh Dung nỗ lực như thế nào, thì vẫn luôn là một cái gai trong lòng bà, nhất là khi nhìn thấy khổng tước thêu trên cung trang đỏ sẫm của nàng ta, rất là chói mắt.
"Thái hậu, Quốc sư Quán Phú nói Nam Chiếu có một đại nạn, hôm nay, căn cứ vào thời gian theo lời ông ta suy đoán lúc đó, có lẽ đã bắt đầu rồi, ông ta nói nếu muốn trừ khử tai hoạ, phải để chân long thiên tử cưới nữ tử mạng thủy, mà cô nương này là kỳ nữ biết Kỳ môn độn thuật, có nàng ta phụ tá, nhất định có thể loại bỏ sát tinh đó, xóa tan âm khí kia." Hoắc Ánh Dung nói xong, lấy một bức thư đã ố vàng từ trong tay áo ra, đưa cho Thái hậu rồi nói: "Đây là thứ Quốc sư Quán Phú để lại."
Thái hậu chần chừ nhận lấy, thấy cái tên bên trong ăn khớp với suy nghĩ trong lòng bà, vẻ mặt tối tăm, khẽ thở dài nói: "Ai gia bất lực." Hoàng thất tuyệt đối không chấp nhận nữ nhân không còn trinh tiết.
"Quốc sư Quán Phú từng nói, số phận của người có thiên mệnh chắc chắn gặp nhiều trắc trở, trong thiên hạ có quá nhiều người lạ việc lạ, e rằng có người đã khám phá ra huyền cơ trong đó, mới có thể gây trở ngại từ bên trong." Hoắc Ánh Dung biết điểm dừng.
Thái hậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, người đó là Thủy Khanh Y sao? Vì để lấy được ngôi vị Hoàng đế, nên đã hãm hại cô nương kia tằng tịu với huynh trưởng ruột thịt? Lòng dạ thật độc ác!
"Thái hậu nương nương muốn nhìn thấy Nam Chiếu bị tiêu diệt sao? Nếu chỉ là vì cô nương đó không còn trong trắng mà từ bỏ, nô tỳ cũng không thể nói gì hơn, Thái hậu. . . Coi như nô tỳ chưa từng đến đây." Đôi mắt của Hoắc Ánh Dung rưng rưng, uất ức và tuyệt vọng vì không được tin tưởng, siết thật chặt lòng bàn tay, đưa lưng về phía Thái hậu, nói: "Vì Nam Chiếu, Ánh Dung đã giao cả tính mạng của con mình ra, Thái hậu đừng nên bức tử Ánh Dung. . ."
Dứt lời, Hoắc Ánh Dung ưỡn thẳng lưng, rời khỏi Cung Từ An.
Thái hậu nhìn cả người Hoắc Ánh Dung bị đau thương bao phủ, từ từ nắm chặt bàn tay đặt ở trên chiếc gối.
Còn ở trong Điện Tử Uyển, Thủy Khanh Y nằm ở trên nhuyễn tháp, hưởng thụ việc Bách Lý Ngọc bón cho ăn, nhìn những mảnh giấy không ngừng truyền từ bên ngoài vào, hai mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
"Vậy mà bọn họ tin thật, chúng ta có cần nhân cơ hội này yêu cầu bọn họ đưa thuốc bổ hay không?" Thủy Khanh Y nhìn một sấp giấy ‘quan tâm’ thật dày đến từ thuộc hạ của Bách Lý Ngọc và nàng, trong lòng tính toán rất nhanh.
"Nàng nói được là được, đúng lúc có thể giữ lại, sau này dùng để nuôi con." Trong mắt Bách Lý Ngọc tràn ngập sự dịu dàng, cưng chiều nhìn chằm chằm vào bụng của Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y bị hắn nhìn đến nỗi hoảng sợ, bụng giống như nổi lửa, nàng đang muốn nói sang chuyện khác, thì nhìn thấy Lãnh Vụ vội vã đi vào, sắc mặt trắng bệch nói: "Chủ tử, Thái hậu mời người tới Cung Từ An, nói muốn tứ hôn cho Tuyên Vương."
"Ai?" Thủy Khanh Y giật mình, lão yêu bà này lại muốn làm loạn gì đây?
"Phó Thiển Hà!"
Thiên Lao
Phó Thành ngồi ở trên đống cỏ khô, cả người đầy vết thương, ông nhìn da thịt bị roi đánh rách ra, trong con ngươi hung ác nham hiểm hiện lên oán hận mãnh liệt.
Ông cắn rách ngón trỏ rồi viết lên trên giấy Tuyên Thành, sau khi viết xong, thổi một hơi, rồi giao cho trưởng ngục, ông nói: "Đưa cho vị kia ở trong cung."
Trưởng ngục nhìn chữ viết ở trên giấy, hắn ta giật mình, vội vàng nói: "Chủ công, trong cung truyền tin tới, công chúa Trường Nhạc sảy thai, làm ầm ĩ đòi hưu phu."
Phó Thành sững sờ, sảy thai?
Ông tính toán thời gian, bọn họ viên phòng chưa được nửa tháng, làm sao có thể mang thai?
Đột nhiên ông nghĩ lại, lúc đó cũng không thể xác định, rốt cuộc bọn họ đã viên phòng hay chưa, chỉ là nghe theo lời của Phó Thiển Hà.
Hôm nay, ông bị tống giam, Thánh thượng còn chưa thẩm vấn, đã hạ chỉ tịch thu gia sản, một chút động tĩnh chạy tới cứu ông mà Phó gia cũng không có, đột nhiên lại có cảm giác trống vắng, chưa bao giờ có người quan tâm tới ông.
"Ngươi không cần quan tâm, giao thư cho vị kia là được." Phó Thành u ám ngồi ở trên đống cỏ khô, nhìn con chuột, con gián chạy loạn trong phòng giam, lạnh lùng tự giễu cợt, không ngờ Phó Thành ông, thù lớn chưa trả, thiếu chút nữa rơi vào cảnh tuổi già khó giữ.
. . . . . .
Cung Từ An
Thái hậu nhàn nhã nằm ở trong xích đu, Anh Cô đứng ở một bên quạt mát, nghe thấy đám nha đầu ngoài điện thì thầm với nhau, nội dung bên trong đứt quãng lọt vào tai, có thể biết được bọn họ đang nói cái gì.
Anh Cô nhíu mày lại, mấy tiểu nha đầu này càng ngày càng không có phép tắc.
Anh Cô thận trọng liếc nhìn Thái hậu tính khí càng ngày càng nóng nảy, thấy bà ấy không có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Anh Cô, ngươi đã theo bên cạnh ai gia bao nhiêu năm rồi?" Thái hậu híp mắt, từ tốn hỏi.
Anh Cô giật mình một cái, quan sát vẻ mặt của Thái hậu, bèn mở miệng nói: "Bốn mươi lăm năm, còn thiếu ba ngày."
Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn gương mặt của Anh Cô đã xuất hiện vết nhăn, bà nói: "Đã lâu như vậy rồi. . . Ai gia già rồi." Đôi mắt đục ngầu sâu thẳm nhìn cửa điện, buồn bã nói: "Một tằng tôn (1) tốt đẹp như thế, cứ như vậy mà không còn, nếu nó biết thân biết phận, không vọng tưởng những thứ không đáng giá kia, cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế, Bách Lý Ngọc là Bắc Thương Ám Đế, thân phận tôn quý, nó cũng được coi như là Vương Hậu của một nước, cả đời vinh hoa phú quý, không thiếu ăn thiếu mặc, Bách Lý Ngọc chỉ có một nữ nhân là nó, còn có cái gì chưa đủ? Sao còn phải duỗi tay dài như vậy, rơi vào tình cảnh cả người cả của đều không còn." Càng nói, càng bực bội, bà vỗ bàn nói: "Lại ra sức đi qua đi lại, nhảy nhót lung tung, không hề ngồi yên, già mồm cãi láo, thật sự là một tiện. . ." Nói xong, Thái hậu cũng biết lời nói không ổn, một chữ cuối cùng dừng lại ở đầu lưỡi.
(1) Tằng tôn: chắt (con của cháu).
Trong lòng Anh Cô cũng thương xót, nhân duyên tốt như vậy, nếu cắt đứt thì thật đáng tiếc.
Bà từng mấy lần đứng xa xa nhìn Bách Lý Ngọc và Thủy Khanh Y ở cạnh nhau, phò mã coi công chúa là người mà hắn yêu nhất, công chúa không biết quý trọng, lại làm ầm ĩ như vậy. . .
"Thái hậu không nên suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là chuyện của người trẻ tuổi, hơn nữa, phò mã và công chúa còn trẻ, muốn sinh con, cũng dễ dàng." Anh Cô an ủi Thái hậu bớt đau buồn, chớ nên dò xét tin tức trong điện của công chúa.
"Ai gia lớn tuổi rồi, từng người từng người bọn chúng chê ai gia chướng mắt, cũng không tới đây thăm một lần, đều nuôi phải bạch nhãn lang (2)." Thái hậu tức giận, đáy mắt có oán hận, khiến cho trái tim của Anh Cô đập mạnh, đương nhiên bà biết Thái hậu ám chỉ người nào, bà còn chưa kịp mở miệng, Thái hậu đã nói tiếp: "Từ sau khi tỉnh lại, Triệt Nhi đưa tới đây gặp ai gia một lần, nhưng vội vàng kéo Triệt Nhi rời đi thật nhanh, sợ ai gia ăn luôn nó hay sao? Đúng, ai gia xin lỗi nó về chuyện năm đó, nhưng những năm qua, trong lòng ai gia cũng không dễ chịu, cả ngày lẫn đêm bị hành hạ, chẳng lẽ sai lầm nhất thời đó, mười lăm năm công ơn nuôi dưỡng và mười lăm năm chuộc tội, cũng không thể đổi được sự tha thứ? Ngay cả Triệt Nhi cũng bị đầu độc, cũng sắp được một tháng rồi, chưa từng tới thăm ai gia."
(2) Bạch nhãn lang: để hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Anh Cô biết Thái hậu có oán giận, nhưng cũng không thể trách Hoàng hậu, nếu là bà, đã có suy nghĩ muốn giết chết Thái hậu, còn phải giả bộ hết sức thân thiết tới tâm sự sao?
"Thái hậu, nghe nói Hoàng hậu cũng muốn đến gặp ngài, nhưng có người đang âm thầm mai phục ám sát, Hoàng hậu cũng chưa từng bước một bước ra khỏi Cung Càn Thanh." Ứng cô cô giải thích giúp Thủy Thiên Diên, năm đó bà cũng tham dự, rõ ràng là đã tạo nghiệp chướng!
Nghe vậy, đáy mắt của Thái hậu lại thoáng qua kích động và hưng phấn, giống như nóng lòng muốn những thích khách kia giết chết Thủy Thiên Diên.
Trái tim của Anh Cô chùng xuống, Thái hậu quá cố chấp, cứng đầu, cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không chịu hiểu, có lẽ Thái hậu đã hận cả Hoàng hậu và công chúa.
Nhưng vào lúc này, hai người nghe thấy phía bên ngoài có giọng nói ——
"Đây là lệnh bài của Bổn cung, cô cô giao cho Thái hậu nương nương giúp Bổn cung." Giọng khàn khàn mang theo tang thương, nghe vào trong tai Thái hậu, khiến toàn thân bà chấn động, đột nhiên bà ngồi thẳng người, run rẩy bắt được tay của Anh Cô, bà nói: "Nhanh, nhanh đi mời."
Anh Cô vội vàng đi ra ngoài, thấy lão phu nhân đeo khăn che mặt, cung trang màu đỏ sẫm, sắc mặt lập tức thay đổi, cung kính nói: "Thái phi nương nương, theo nô tỳ đi vào."
Cung nữ canh giữ ở bên ngoài nghe thấy câu xưng hô của Anh Cô, khiếp sợ trừng mắt lớn như hạt trân châu, Thái phi nương nương? Không phải phi tử của Tiên đế đều bị tuẫn táng rồi sao? Tại sao vẫn còn một Thái phi?
"Ánh Dung. . ." Thái hậu nhìn người trước mặt, cánh môi run rẩy kích động, đứng lên kéo tay Thái phi.
Mặc dù vẻ mặt của Thái phi kích động, nhưng dễ dàng khống chế tâm tình, chỉ là nước mắt sắp tràn ra khỏi vành mi, bà liền kéo khăn che mặt xuống, lộ ra nửa bên khuôn mặt hiện đầy vết sẹo trông rất dữ tợn, quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ đến thỉnh tội!"
"Ánh Dung, ngươi làm ai gia ngại chết, mau mau đứng lên." Thái hậu hốt hoảng nâng Ánh Dung đứng dậy, bàn tay hiện đầy nếp nhăn vuốt ve những vết sẹo kia, đau lòng nói: "Mấy năm nay, Ánh Dung chịu không ít đau khổ, cũng là vì ai gia, ban thưởng còn không kịp, làm sao có thể trách tội?"
Thái hậu trông thấy Hoắc Ánh Dung xuất hiện, không phải là không khiếp sợ, sau khi hỏa táng nhi tử, Hoắc Ánh Dung đã xin Tiên đế ban thánh chỉ, vào ở trong miếu đường, luôn ăn chay niệm Phật ở trong tháp đối diện Điện Thái Cực, cho dù Tiên đế băng hà, nàng ta cũng chưa từng ra khỏi tháp. Vốn tưởng rằng đời này đến khi chết nàng ta cũng sẽ không ra ngoài, nhưng không ngờ rằng, lại đi ra ngoài vào lúc này, không biết là phúc hay là họa?
Suy nghĩ liên tục thay đổi, Thái hậu rủ mắt nhìn cung trang đỏ sẫm trên người Hoắc Ánh Dung, đáy mắt thoáng qua một chút phức tạp, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, xem ra thật sự là không có chuyện vô duyên vô cớ, những năm gần đây, bà từng đi thăm Hoắc Ánh Dung, nàng ta ăn mặc cực kỳ trang nhã, hôm nay, trang phục lộng lẫy tới cầu kiến bà như vậy, e rằng là muốn vào hậu cung ở.
"Thái hậu, đó là việc nô tỳ nên làm." Nửa bên mặt của Hoắc Ánh Dung hoàn hảo, không có nếp nhăn như trên mặt Thái hậu, chỉ có chút tiều tụy, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn ra năm đó nếu không bị hủy dung, thì chính là một giai nhân. "Tất cả đều là báo ứng của nô tỳ, nếu năm đó không nổi lên tâm tư không nên có, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, may mà ông trời cho nô tỳ cơ hội chuộc tội, nếu không, quả thực nửa đời sau khó sống yên ổn."
Thái hậu gật đầu một cái, vừa hận lại vừa không biết làm thế nào đối mặt với chuyện cũ trong quá khứ, đã nói được mấy câu này ra là tốt rồi, Thái hậu kéo Ánh Dung ngồi xuống bên cạnh: "Ra ngoài thì không nên đi vào nữa, ở bên trong cô đơn, ở lại bên ngoài, ai gia cũng có bạn."
Nghe vậy, Hoắc Ánh Dung vội vàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau thương nói: "Thái hậu, sở dĩ nô tỳ ra ngoài, không phải là hết lòng tuân thủ lời thề, mà là ở trong tháp dự đoán được Nam Chiếu gặp nạn."
"Hả?" Thái hậu kinh hãi đứng dậy, vẻ mặt thay đổi, sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Ánh Dung, nói từng chữ: "Làm sao ngươi biết?"
"Thái hậu, năm đó Quốc sư Quán Phú bế quan ba năm ở trong tháp, nô tỳ cũng đã học được một chút xem quẻ đoán mệnh, mấy ngày gần đây, trong lòng lo lắng, đêm qua đi ngủ, đang ngủ thì được Bồ Tát chỉ điểm, nói Nam Chiếu có sát tinh, âm khí quá nặng, Thánh thượng là chân long thiên tử, dương khí tràn đầy có thể trấn áp, nhưng nếu như rơi vào trong tay nữ tử, âm khí sẽ cường thịnh, cả Nam Chiếu sẽ bị mây đen bao phủ, là điểm xấu! Nô tỳ đành bất chấp tất cả, vội vàng ra khỏi tháp." Hoắc Ánh Dung vừa nói vừa khóc: "Nô tỳ chỉ muốn lúc sinh thời có thể bảo vệ Nam Chiếu, bảo vệ Thái hậu, không cầu gì khác."
Thái hậu nghe vậy, trong lòng dần dần lạnh đi, nếu như là người khác nói thì bà sẽ không tin, nhưng Hoắc Ánh Dung nhốt mình ở trong tháp chẳng quan tâm tới thế giới bên ngoài, vậy mà biết được Triệt Nhi muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho nữ nhi Thủy Khanh Y, như vậy chuyện này đúng là thật rồi.
Nghĩ đến những việc xảy ra mấy ngày gần đây, tim của Thái hậu đập loạn thình thịch thình thịch, mỗi lần đều nhảy đến cổ họng, nắm thật chặt làn váy, bà nói: "Quả nhiên là như thế?"
Hoắc Ánh Dung nhìn sắc mặt trắng bệch của Thái hậu, bộ dạng hoảng loạn, dập đầu nói: "Thái hậu không tin nô tỳ sao?"
Thái hậu giật mình, nghĩ đến những chuyện Hoắc Ánh Dung đã từng làm vì mình, bà gật đầu một cái, trong mắt có áy náy, nhưng cũng không nhiệt tình như lúc ban đầu gặp mặt, ý bảo Anh Cô dìu nàng ta đứng lên, vuốt ve Phật châu trên cổ tay, bà nói: "Quốc sư Quán phú có để lại lời nói gì không?"
"Chuyện này. . ." Hoắc Ánh Dung hơi khó xử, nhìn Thái hậu một chút, muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng hay không.
Thái hậu cũng không vội, một hớp uống cạn nước trà, đảo một lượt ở trong miệng, rồi nuốt xuống.
Cho dù Hoắc Ánh Dung nỗ lực như thế nào, thì vẫn luôn là một cái gai trong lòng bà, nhất là khi nhìn thấy khổng tước thêu trên cung trang đỏ sẫm của nàng ta, rất là chói mắt.
"Thái hậu, Quốc sư Quán Phú nói Nam Chiếu có một đại nạn, hôm nay, căn cứ vào thời gian theo lời ông ta suy đoán lúc đó, có lẽ đã bắt đầu rồi, ông ta nói nếu muốn trừ khử tai hoạ, phải để chân long thiên tử cưới nữ tử mạng thủy, mà cô nương này là kỳ nữ biết Kỳ môn độn thuật, có nàng ta phụ tá, nhất định có thể loại bỏ sát tinh đó, xóa tan âm khí kia." Hoắc Ánh Dung nói xong, lấy một bức thư đã ố vàng từ trong tay áo ra, đưa cho Thái hậu rồi nói: "Đây là thứ Quốc sư Quán Phú để lại."
Thái hậu chần chừ nhận lấy, thấy cái tên bên trong ăn khớp với suy nghĩ trong lòng bà, vẻ mặt tối tăm, khẽ thở dài nói: "Ai gia bất lực." Hoàng thất tuyệt đối không chấp nhận nữ nhân không còn trinh tiết.
"Quốc sư Quán Phú từng nói, số phận của người có thiên mệnh chắc chắn gặp nhiều trắc trở, trong thiên hạ có quá nhiều người lạ việc lạ, e rằng có người đã khám phá ra huyền cơ trong đó, mới có thể gây trở ngại từ bên trong." Hoắc Ánh Dung biết điểm dừng.
Thái hậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ, người đó là Thủy Khanh Y sao? Vì để lấy được ngôi vị Hoàng đế, nên đã hãm hại cô nương kia tằng tịu với huynh trưởng ruột thịt? Lòng dạ thật độc ác!
"Thái hậu nương nương muốn nhìn thấy Nam Chiếu bị tiêu diệt sao? Nếu chỉ là vì cô nương đó không còn trong trắng mà từ bỏ, nô tỳ cũng không thể nói gì hơn, Thái hậu. . . Coi như nô tỳ chưa từng đến đây." Đôi mắt của Hoắc Ánh Dung rưng rưng, uất ức và tuyệt vọng vì không được tin tưởng, siết thật chặt lòng bàn tay, đưa lưng về phía Thái hậu, nói: "Vì Nam Chiếu, Ánh Dung đã giao cả tính mạng của con mình ra, Thái hậu đừng nên bức tử Ánh Dung. . ."
Dứt lời, Hoắc Ánh Dung ưỡn thẳng lưng, rời khỏi Cung Từ An.
Thái hậu nhìn cả người Hoắc Ánh Dung bị đau thương bao phủ, từ từ nắm chặt bàn tay đặt ở trên chiếc gối.
Còn ở trong Điện Tử Uyển, Thủy Khanh Y nằm ở trên nhuyễn tháp, hưởng thụ việc Bách Lý Ngọc bón cho ăn, nhìn những mảnh giấy không ngừng truyền từ bên ngoài vào, hai mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
"Vậy mà bọn họ tin thật, chúng ta có cần nhân cơ hội này yêu cầu bọn họ đưa thuốc bổ hay không?" Thủy Khanh Y nhìn một sấp giấy ‘quan tâm’ thật dày đến từ thuộc hạ của Bách Lý Ngọc và nàng, trong lòng tính toán rất nhanh.
"Nàng nói được là được, đúng lúc có thể giữ lại, sau này dùng để nuôi con." Trong mắt Bách Lý Ngọc tràn ngập sự dịu dàng, cưng chiều nhìn chằm chằm vào bụng của Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y bị hắn nhìn đến nỗi hoảng sợ, bụng giống như nổi lửa, nàng đang muốn nói sang chuyện khác, thì nhìn thấy Lãnh Vụ vội vã đi vào, sắc mặt trắng bệch nói: "Chủ tử, Thái hậu mời người tới Cung Từ An, nói muốn tứ hôn cho Tuyên Vương."
"Ai?" Thủy Khanh Y giật mình, lão yêu bà này lại muốn làm loạn gì đây?
"Phó Thiển Hà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.