Thần Tình Yêu Báo Ân

Chương 7: Chương 2.4

Mạc Nhan

21/04/2017

Trong phòng, trái tim lương thiện của cô đều nát.

Nước mắt không thể thể hiện toàn bộ thương tâm của cô, vết thương chân chính là ngực của cô, chỗ ấy đang rỉ máu.

Anh có thể cảm giác được, linh hồn màu hồng phấn của cô ngày càng ảm đạm, mất đi sáng bóng, vùi mình trốn ở trong tủ quần áo, thân mình cuộn tròn, khóc đến thương tâm.

Nếu có thể ôm lấy cô, anh sẽ để cô tựa vào lòng mình mà khóc, chân tướng luôn rất tàn khốc, đây là anh không đành lòng nói chân tướng cho cô, bởi vì loại đau này, anh hiểu.

Anh ngồi bên người cô, vươn tay, sờ sờ đầu cô, trấn an cô, tuy rằng không thực đụng chạm, nhưng cô cảm giác được.

Nâng lên hai tròng mắt đẫm lệ, nhìn anh ngồi ở bên.

"Anh đã sớm biết đúng không?"

Anh gật đầu.

"Tôi rất ngốc đúng không?"

Anh lắc đầu, sửa chữa lời cô.

"Cô không phải ngốc, cô chính là thành tâm đối xử với người ta, dụng tâm đi yêu, lại vừa vặn yêu không đúng người."

"Tôi không rõ, tôi đối với anh ấy tốt như thế, anh ấy vì sao phải tổn thương tôi? Nếu anh ấy không thể cưới tôi, vì sao có thể lấy thành ý thật tình đến thế đối đãi tôi, biểu hiện thiện lương như vậy, làm ra chuyênnhư vậy, cứ như không có tôi không được? Rõ ràng không thể cho tôi hứa hẹn, vì sao phải nói với tôi những lời vĩnh viễn sẽ không thực hiện? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, anh ta vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi biết tại sao."

Cô nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt cùng kinh ngạc.

Anh bắt tay khoát lên vai cô, nghiêm trang nói.

"Tin tưởng tôi, cô gặp phải tên tâm thần."

Cô ngây người, ngay sau đó, gào khóc.

"Ô oa —— Tôi không muốn sống nữa——"

A, nguy rồi, nghĩ muốn trêu cô, ngược lại càng khiến cô thương tâm.

Nước mắt cũ chưa khô, nước mắt mới lại đến, cô lấy hai tay che mặt khóc, thật khổ sở, thật đau quá, cô không biết nên làm sao bây giờ?

Gút mắt trong tim được tháo, không ngừng ăn mòn cô, quá khứ cùng bạn trai đủ loại ngọt ngào chậm rãi bám vào tim, bám vào ngực cô, hiện giờ tàn nhẫn giống như một nhát dao sắc bén tàn nhẫn, trực tiếp chặt đứt.

Rất đau, cô chịu không nổi.

Không cần cô nói, Tả Thành Hạo cũng có thể cảm nhận được đau đớn của cô, anhcố nghĩ cách! Vì thế, anh nhắm mắt lại, làm cho chính mình chuyên tâm nhất chí, sau đó hai tay vây quanh cô, dùng từ trường chia sẻ thống khổ của cô, hy vọng đem sức mạnh truyền cho cô.

Gương mặt đầy lệ từ trong hai tay nâng lên nhìn anh.

"Tôi có thể cảm nhận được cái ôm của anh."

"Thật ư? Vậy thì tốt quá." Đây là lần đầu tiên anh dùng loại phương pháp này, không thể ngờ lại có thể khiến cô cảm giác được.

"Nếu anh là người thật thì tốt rồi, tôi thực hy vọng ở trong lòng anh mà khóc."

"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể lấy loại hình thức này xuất hiện."

"Thần tình yêu, tôi nên làm cái gì bây giờ? Lòng tôi đau quá."

"Thất tình tựa như miệng vết thương, ngay từ đầu nhất định sẽ sinh mủ trước, nhưng rồi nó chậm rãi kết vảy, rơi xuống, một ngày nào đó lại phục hồi như cũ, trong lúc này, tôi vẫn sẽ ở cạnh cô."



"Tôi rất khổ sở ——"

"Được rồi, khóc đi, đem đau thương khóc ra đi, đừng để nó trong lòng."

Cô khóc bao lâu, anh liền cạnh cô bấy lâu, lúc cô ủ rũ nói, anh liền an ủi cô.

"Tôi không bao giờ ... Nói chuyện yêu đương nữa."

"Nói chuyện tình yêu chính là một dạng quan sát, không thể đồng ý, liền thay người khác, đến khi có thể tìm được người hợp với mình, có thể lấy làm chồng, cho nên mới gọi là tình yêu."

"Tôi tìm không thấy người tốt, tôi đời này cũng không muốn kết hôn."

"Đừng dùng hiện tại để phủ định tương lai, đó là không thể nào giống như vậy."

"Tôi hiện tại thống khổnhư vậy, muốn vui vẻ cũng không nổi nữa, làm sao có thể chờ mong tương lai đây?"

"Ngọt ngào cùng thống khổ là tương đố nhaui, tựa như một sợi dây thun, yêu được càng sâu, chẳng khác nào lực kéo căng càng lớn, lực đạo bắn ngược cũng sẽ rất mạnh, cô thống khổnhư vậy, chứng tỏ quá khứ của cô thật sự rất vui vẻ,cuộc sống hiếm khi có những niềm vui như vậy, không phải cũng tốt lắm sao?"

"Không cần, rất thống khổ, tôi thà rằng chưa từng gặp gỡ anh ta, tôi hy vọng tất cra những chuyện này đều chưa từng xảy ra, tôi mệt mỏi quá. . . . . ."

Tả Thành Hạo bắt đầu lo lắng cho cô, bởi vì anh đã thấy linh hồn cô bịt kín một tầng u ám. Anh xem qua rất nhiều màu sắc linh hồn, cũng biết màu u ám này đại biểu cái gì, đó là dấu hiệu một người luẩn quẩn trong lòng, chỉ sợ cô làm chuyện điên rồ.

Hiện tại anh có thể ở bên người cô bảo vệ cô, nhưng một khi khi anh phải chạy lấy người, chỉ để lại cô một mình, thật đúng là sợ cô gặp chuyện không may, phải nghĩ ra cái biện pháp mới tốt.

"Cô đừng thất vọng, có Thần tình yêu như tôi bên cạnh, cô còn sợ quen không được đàn ông tốt sao? Lần sau cô tìm đối tượng, tôi sẽ giúp cô kiểm định, sẽ không cho cô gặp loại đàn ông hư hỏng."

Lời này quả nhiên dùng được, chỉ thấy cô hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu.

"Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên là thật, lần này là vì tôi không ở cạnh cô bảo hộ, mới để cho gã xấu xa kia có cơ hội, lần sau cô quen bạn trai, tôi sẽ dạy cô như thế nào nhìn đàn ông, giúp cô tìm được đối tượng tốt."

Cô dùng nồng đậm giọng mũi đáng thương nói:

"Lời này còn có chút xuôi tai."

"Như vậy tâm tình tốt lên chưa."

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, chờ mong hỏi anh.

"Anh thật sự sẽ giúp tôi?"

"Tôi nói rồi, tôi là báo ân, không phải sao? Tôi sẽ giúp cô tìm được đối tượng tốt."

Cô vỗ về ngực.

"Tôi . . . . . . Thật sự có thể gặp được đối tượng tốt sao? Có thể quên anh ta, thoát khỏi loại đau lòng này sao?"

"Đương nhiên có thể, cô phải giống máy ly tâm, biết không?"

Cô ngơ ngác nháy đôi mắt ngập nước, vẻ mặt buồn bực.

"Máy ly tâm?"

"Những suy nghĩ của cô hiện giờ giống như ở tại chỗ xoay tròn, cho nên cô phải tự xem mình là máy ly tâm, bởi vì khi máy ly tâm xoay tròn sẽ đem những giọt nước hất hết ra bên ngoài, lực xoay tròn càng nhiều lực bắn ra sẽ càng mạnh; Ngược lại khi lốc xoáy xoay tròn lại sẽ đem người ta hút vào vòng xoáy đócàng lún càng sâu, cả người rơi vào đi. Cô không thể làm lốc xoáy chỉ có thể làm máy ly tâm, biết không?"

Cô nghe được sửng sốt.

"So sánh thật kỳ quái, chỉ là vẫn có điểm có lý."

"Đương nhiên là có đạo lý, lời Thần tình yêu chỉ bảo chính là rất có thâm ý, nhớ kỹ, phải làmmáy ly tâm, không phải lốc xoáy."



Cô thì thào theo nhớ kỹ:

"Tôi phải làm máy ly tâm, đem không tốt gì đó quăng hết ra ngoài."

"Đúng, một bên chuyển động, một bên chậm rãi đem đồ tồi quăng ra ngoài."

"Tôi muốn đem đồ tồi quăng ra ngoài, tôi phải làmmáy ly tâm."

"Đúng vậy, cô là máy ly tâm."

Hai người giống ở đang hô hào khẩu hiệu giống nhau, cô một bên khóc một bên thề phải làm máy ly tâm, anh giúp cô nang cao tinh thần, nói cho cô ít nhất cô không phải một mình, anh sẽ giúp cô quagiai đoạn thất tình, thẳng đến khi vết thương nội tâm phục hồi như cũ.

***

Vì giúp Quan Xảo Xảo thoát khỏi bi thương, Tả Thành Hạomỗi ngày đều theo bên người cô.

Đi làm cũng theo, tan tầm cũng theo, đại khái trừ bỏ vào WC, tắm rửa ra, anh cơ hồ là linh hồn ở sau lưng cô, vì làm cho tâm tình cô đỡ hơn, còn yêu cầu cô đi xem phim.

"Anh đúng là thuận tiện, không cần mua vé xem phim, dù có đảm nhiệm chức vụ hay không cũng trực tiếp đi vào, tôi lại tốnhơn ba trăm đồng, rất quý đó."

"Tôi có lòng tốt đi xem phim cùng cô, lại còn bị cô ngại? Cũng không ngẫm lại, nhìn thấy cô ăn bỏng ngô uống nước thật vui vẻ, tôi lại hưởng thụ không được, tôi mới phải oán thán đây."

Đi trên lối đi bộ rộng mở sạch sẽ của khu tín nghĩa, Quan Xảo Xảo tuy không có bạn trai, nhưng cô tuyệt không tịch mịch, bởi vì Thần tình yêuTả Thành Hạo của cô mỗi ngày đều đến gặp cô.

Thứ sáu cuối tuần, bọn họ hẹn cùng đến nơi xem phim, hai người đã bồi dưỡng mười phần ăn ý. Lúc cô cùng Tả Thành Hạo nói chuyện phiếm, cô liền bắt tay nghe đặt giữa lỗ tai, bởi vậy, người khác liền nghĩ cô đang nói chuyện điện thoại, sẽ không xem cô bị bệnh thần kinh.

Cô nhìn anh, nhìn chằm chằm không chuyển mắt, làm anh không khỏi kỳ quái.

"Làm sao vậy?"

"Tôi suy nghĩ, nếu những người khác nhìn thấy anh, khẳng định có rất nhiều cô gái quay đầu lại nhìn anh."

"Chuyện đó còn phải nói sao."

"Hắc, ca ngợi anh một câu, anh liền vênh mặt, nào có loại Thần tình yêunày?"

"Có chứ, không phải đang ở trước mặt cô sao?"

Cô nhìn anh, một bộ dáng khoe khoang tính cách phóng khoáng, nhịn không được lại nở nụ cười.

"Chưa thấy qua loại Thần tình yêu này, xem phim, còn cố ý ăn mặc, mặc loại thời trang thịnh hành nhất hiện nay nữa."

"Chẳng lẽ cô không đồng ý, hy vọng tôi cởi sạch quần áo, lộng cái cánh, rồi mang theo cung tiễn ư?"

"Nếu anh dám cởi sạch quần áo, tôi sẽ xem anh là đại sắc langbiến thái."

"Vậy thật đáng tiếc, dáng người của tôi rất tuyệt, cô kỳ thật rất muốn xem đúng không? Tôi hiện tại liền hy sinh đến cùng, biến thành thiên sứtrần trụi cho cô xem."

Nói xong còn bày ra một bộtư thế muốn đổi pháp thuật.

"Không thể!"

Cô hoảng sợ, thật đúng là sợ anh đột nhiên trở nên trần trụi, cô nhất định sẽ thét chói tai, rồi khi nhìn thấy bộ dáng anh ôm bụng cười, mới biết anh đang đùa giỡn cô, nhịn không được muốn đánh anh, lại đánh vào không khí.

"Đừng hươ loạn, cẩn thận bị người ta nói là bệnh thần kinh."

Quả nhiên có mấy người qua đường trừng mắt nhìn vềhướng cô, cô vội thu tay lại, vừa nổi giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn anh cười to.

Thật đáng giận! Muốn đánh nhau lại đánh không đến anh, muốn cười, lại không thể cười quá lợi hại, nhưng mà có Tả Thành Hạo làm bạn, làm cho cô vượt qua rất nhiều ngày vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tình Yêu Báo Ân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook