Chương 8: Chương 3.1
Mạc Nhan
21/04/2017
"Tôi còn cảm thấy rất thần kỳ, thế giới này lại có Thần tình yêu, thế giới các anh là bộ dáng gì vậy?"
"Tôi đã sớm nói qua, thiên cơ bất khả lộ, tôi không thể lộ ra nhiều."
"Một chút cũng không thể nói sao?" Cô đáng thương thỉnh cầu.
Anh bưng lên cái giá, nghiêm túc nói:
"Không thể, đây là quy định."
Cô chu miệng. "Hừ, quỷ hẹp hòi."
Tả Thành Hạo đem bộ dáng của cô xem ở trong mắt, khóe môi dật ra nụ cười, thật vui cô cuối cùng cũng đã có tinh thần, không giống mấy ngày hôm trước vô tình như vậy.
Từ khi quen biết Quan Xảo Xảo, cuộc sống của anh cũng có cái vui trên đời.
Trước đây vì giết thời gian nhàm chán, anh xuyên qua vách tường, đến rạp chiếu phim xem miễn phí.
Anh đứng ở rạp chiếu phim, dù bên cạnh đều là người, nhưng vẫn cảm thấy cô tịch như cũ, bởi vì không ai chia sẻ cảm thụ của anh, có thể thảo luận nội dung vở kịch anh hâm mộ, chia sẻ vui sướng cùng mọi người, thật sâu cảm nhận được, thế giới nếu không ai cùng nhau chia sẻ, phảng phất chính mình không có tồn tại.
Anh cảm tạ Quan Xảo Xảo xuất hiện, cô xác thực đã cứu anh, bởi vì cô, khiến anh không hề cảm thấy cái loại cô tịch làm người ta sắp điên, anh cảm tạ cô từ tận đáy lòng.
Đối với Quan Xảo Xảo mà nói, thật may mắn có Thần tình yêu chăm sóc cô, Thần tình yêu này không chỉ hiểu được làm sao dùng ngôn ngữ an ủi cô mà còn khiến cô cười.
"Nhớ kỹ, chỉ có lý trí mới có thể giải quyết vấn đề, người đang trong cơn hoảng loạn, đừng nên quyết định bất cứ chuyện gì."
"Được." Cô gật gật đầu, cảm thấy anh nói rất có đạo lý.
"Thất tình vốn chính là thống khổ, lúc này cô nếu muốn dùng biện pháp thoát ly vai diễn bi thương này, lý trí phải đứng ra đối thoại cùng chính người thương tâm."
Cô vẻ mặt mờ mịt cùng rất hiếu kì.
"Làm sao đối thoại?"
Anh đột nhiên đứng ở bên trái, đối với không khí bên phải nói chuyện:
"Ngươi có thể khổ sở, nhưng không được ảnh hưởng đến ta."
Sau đó, anh lại đứng ở bên phải, đối với không khí bên trái nói chuyện:
"Nhưng ta thật rất khó qua nha."
Tiếp theo anh lại quay về bên trái, đối với không khí bên phải nói:
"Ngươi cho dù muốn khổ sở, cũng phải khổ sở xinh đẹp, khổ sở xấu xí, đây là ảnh hưởng đến ta nha."
Quan Xảo Xảo đầu tiên là sửng sốt, rồi lại cười vèo ra, che miệng, thân mình không ngừng run run, còn phải chú ý người khác có đang nhìn cô hay không.
Trời ơi, anh cư nhiên làm mẫu một người đa nhân cách, hữu mô hữu dạng cho nhau đối thoại.
Mục đích của anh chính là muốn làm cô cười, cũng muốn giúp cô nghĩ thông suốt.
"Không phải có câu nói như vậy sao? Đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân, cô phải đem cách ăn mặc cho mình trở nên xinh đẹp, bởi vì xấu cũng phải qua, đẹp cũng phải qua, không bằng qua cuộc sống xinh đẹp đi."
Cô dùng sức gật đầu.
"Đúng, tôi phải xinh đẹp."
Đúng thế, trận này bởi vì thương tâm, cô trở nên tương đối tiều tụy, lười cách ăn mặc của mình, soi gương, ngay cả chính mình đều cảm thấy mặt mình cũng khó coi.
Cô biết, Thần tình yêu mặt ngoài đang làm cô cười, kỳ thật những lời này là đang cổ vũ cô, không hy vọng cô bởi vì thương tâm mà tổn hại chính mình, cho dù không có bạn trai, cô cũng phải đem chính mình biến thành xinh đẹp. Vì thế, cô bắt đầu tươi tỉnh lại, đi thẩm mỹ viện gội đầu, lại để cho nhà thiết kế giúp cô sửa sang lại tóc, cũng bắt đầu khôi phục thói quen trang điểm, làm cho khí sắc của mình thoạt nhìn tốt hơn.
Tả Thành Hạo đều ở bên người cô, cũng sẽ cho cô ý kiến. Điều này khiến cô phát hiện, ánh mắt anh tốt lắm, rất có thẩm mỹ, cũng khó trách, anh là Thần tình yêu nha, chỉ cần nhìn tạo hình của anh có thể so sánh cách ăn mặc của những nam người mẫu cũng biết anh thưởng thức rất cao.
Thần tình yêu ngoại trừ theo cô xem phim, đi thẩm mỹ viện, anh còn giúp cô đi dạo phố mua quần áo.
"Đẹp không?" Cô vui vẻ ở phòng thay quần áo mặc quần áo mới, sau đó kích động tiêu sái đi ra xoay vòng vòng cho anh xem, lòng tràn đầy chờ mong anh đánh giá.
Tả Thành Hạo vẻ mặt nghiêm túc cao thấp đánh giá cô, trầm giọng nói:
"Cô muốn nghe lời nói thật hay là lời khách sáo?"
"Đương nhiên là lời nói thật."
"Thật xấu."
Cô suy sụp hạ mặt, tay chống thắt lưng.
"Làm sao được? Rõ ràng cũng rất đẹp."
Hai tay giang ra.
"Do cô nói muốn nghe lời nói thật."
"Vậy lời khách sáo thì sao?"
"Bộ quần áo xấu này không xứng với cô."
Cô một cước đá tới phía trước, anh vội né tránh.
"Dù sao cũng đá không tới anh, trốn cái gì?"
"Tôi cho cô mặt mũi, nên mới giả vờ muốn trốn, không phải tôi nói cô, ánh mắt cô chọn quần áo không tốt."
"Nào có, rõ ràng nhìn đẹp lắm mà." Cô không phục.
"Tôi nói cho cô, mục đích chọn quần áo, là muốn tôn vinh cái đẹp của con người, không phải quần áo đẹp là tốt, phải chú ý cảm quan của toàn thân, còn có màu sắc phối hợp, nếu làm cho người ta cảm giác được quần áo cô mặc xinh đẹp, vậy là thất bại, phong cách rất quan trọng, nhất định phải đẹp tự nhiên, cái đẹp khiến người ta bất tri bất giác, cô hiểu được tôi đang nói cái gì không? Ý cùa tôi chính là ——" Vịt kêu cạp cạp, chim sẻ ríu rít mãi, thì ra là Thần tình yêu cũng thực nhiều chuyện, phát hiện Tả Thành Hạo kỳ thật rất thích lầm bà lầm bầm, giống như một linh hồn đi theo cô, không ngừng oa oa oa.
Hai người không phải đùa giỡn, thì chính là đấu võ mồm, mỗi ngày vui vẻ chơi đùa cùng nơi, cũng may mắn có anh làm bạn, giúp cô không bị nhốt trong vòng thất tình.
Ba ngày trước, cô lấy nước mắt rửa mặt, chịu đủ tra tấn đau lòng, anh theo cô nói chuyện, chờ cô đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ mười, cô đã không khổ sở như vậy, nhưng nghĩ đến chỗ thương tâm, ngẫu nhiên vẫn rơi nước mắt, nhưng anh làm cô cười, nhìn chằm chằm cô không cho phép cô đói bụng, cho dù không muốn ăn cũng phải ăn.
Nửa tháng sau, cô bình tĩnh trở lại, ngực ẩn ẩn đau, anh kể chuyện xưa cho cô nghe, làm cô phân tâm không thèm nghĩ chuyện thương tâm nữa.
Một tháng sau, cô đã nở nụ cười, tuy vết thương nơi ngực chưa lành, nhưng cô đã tích cực hơn với mỗi ngày của cuộc sống, mà anh vẫn như cũ mỗi ngày theo bên người cô.
Cô thành công làm một cái máy ly tâm, đem đoạn tình cảm lưu luyến mất đi kia phân giải, lưu lại những gì tốt đẹp, đem những thứ xấu xa ném hết ra sau đầu, bước ra khỏi sự đau xót của thất tình. Tuy miệng vết thương ngẫu nhiên còn có thể phạm đau, nhưng cô tận lực không thèm nghĩ tới nó nữa, hơn nữa, Thần tình yêu hài hước liên tục cho cô sức mạnh tươi cười.
Trừ bỏ đi dạo phố xem phim, anh cũng cùng cô ăn cơm, đương nhiên anh không ăn, chỉ là ở bên cạnh xem cô ăn, đồng thời, anh cũng chỉ bảo cô ý nghĩ của đàn ông.
"Nếu chỉ có anh ta có thể liên lạc cô, mà cô liên lạc không được anh ta, vậy là có vấn đề."
Giữa thời gian nghỉ trưa, sau khi Quan Xảo Xảo dùng xong bữa cơm đơn giản, đi tới cửa hàng cà phê Starbucks, lúc này đông nghịt cả người, ngồi ở góc, cô cho một viên đường vào chén Tả Thành Hạo ngồi ở vị trí đối diện cô, góc quán không dẫn người chú ý, cũng giúp bọn họ nói chuyện phiếm.
"Nhưng nếu . . . . . . Anh ta là cơ trưởng, phải bay khắp các quốc gia trên thế giới, vốn sẽ không có phương tiện liên lạc nha."
"Bé yêu à, tin tưởng tôi. Một người đàn ông nếu thật sự quan tâm một cô gái, cho dù cô không liên lạc, anh ta cũng sẽ vội vã mỗi ngày liên lạc cô, không có lý do, bởi vì khi anh ta nhớ cô, lý do này cũng không là lý do."
"Phải không?"
"Phải" - Ngữ khí trảm đinh tiệt thiết.
Cô thở dài một hơi.
"Có phải tôi dễ bị lừa lắm không. . . . . ."
"Phải" – Ngữ khí càng thêm trảm đinh tiệt thiết.
"A, cho tôi chút mặt mũi được không, trả lời nhanh như vậy, cũng không cần suy nghĩ một chút."
" Nếu cô biết chính mình ngốc, liền chứng tỏ cô vẫn chưa ngốc lắm, chân chính ngu ngốc là sẽ không biết chính mình ngốc, cho nên thừa nhận chính mình ngốc, đối với cô là tốt."
Cô há miệng nửa ngày, nhưng không cách nào phản bác một câu, đành phải nói theo:
"Được thôi, tôi ngốc đó, được chưa."
"Đàn ông có thiên tính thích đi săn, phụ nữ là mục tiêu săn bắn của đàn ông, cho nên đàn ông đối với phụ nữ trời sinh có một loại nhạy bén, trước khi săn bắn, chúng tôi sẽ cẩn thận phân biệt cùng quan sát con mồi, càng là thợ săn vĩ đại, càng có thể nhìn ra đặc tính con mồi, sau đó, áp dụng thành công phương pháp săn bắn cao thâm."
Cô nghe rất chuyên chú, nhịn không được tò mò hỏi:
"Ý của anh là nói, anh cũng có thể phán đoán loại hình phụ nữ?"
"Phải"
"Tôi đây là loại hình gì?"
"Cả người lẫn vật vô hại."
Khi tay cô đánh tới phía trước, anh đã sớm trốn thoát.
"Do cô muốn hỏi, không thể trách tôi, tôi chỉ xem tình hình thực tế trả lời."
"Tôi mới không phải cả người lẫn vật vô hại, tôi không dễ bị khi dễ như vậy."
Cô không phục mắng.
"Vị thí chủ này, Thần tình yêu ta đây không cần nghĩ cũng biết tay phải của cô muốn đánh lại đây, đánh không trúng còn có thể thử lại một lần, sau đó đổi tay trái, hai tay đều thất bại thì dùng chân đá, nhất cử nhất động của cô đều trốn không qua pháp nhãn của Thần tình yêu đây."
Anh cố ý bày ra tư thái cao nhân võ công, trốn tránh thật khoa trương, ỷ vào người khác nhìn không thấy anh, lập tức vươn tay thành hình rắn, phút chốc lại múa sang thế võ bọ ngựa, còn một dáng vẻ có lòng tốt sửa đúng cô.
"Cô hẳn là nên đánh nơi này của tôi trước, nơi này tương đối dễ đánh, cố lên, cố lên."
Rống —— người này sao lại đáng ghét như vậy!
Cô một bên muốn đánh anh, một bên lại cẩn thận không để các vị khách phát hiện cử chỉ dị thường của cô, cô bị anh kích thích đến nghiến răng, thật sự rất không cam tâm.
Cô nghĩ rằng không ai chú ý tới cử chỉ dị thường của cô, trên thực tế lại không phải vậy.
Cách một bàn gần đó, một đôi vợ chồng mang theo một cô nhóc năm tuổi cùng cậu em trai một tuổi đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ.
Đôi vợ chồng này phi thường ân ái, người chồng ngày thường thực anh tuấn, người vợ tuy tướng mạo bình thường, thậm chí có chút dị tật ở chân, nhưng anh đối với cô yêu thương đến cực điểm, trong mắt chỉ có người vợ mà anh vĩnh viễn không muốn xa rời.
Cậu bé một tuổi kế tục ngũ quan của ba ba, bị ba ba ôm vào trong ngực, hấp núm vú cao su, dáng vẻ hạnh phúc, mà cô chị nhỏ năm tuổi ngồi ở bên người mama, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng ngày càng xinh đẹp, mắt to trong suốt nhanh nhạy lại chỉ nhìn chằm chằm một bàn khác.
Ôn phu nhân phát hiện con gái mình khác thường, dịu dàng hỏi:
"Viên Viên, con đang nhìn gì vậy?"
Viên Viên quay đầu lại, khờ dại chỉ vào bàn của Quan Xảo Xảo.
"Anh trai ở đằng kia đang nhảy tới nhảy lui."
Ôn phu nhân hướng phương hướng con mình chỉ, không khỏi sửng sốt, bởi vì cô chỉ nhìn thấy một cô gái, căn bản không thấy được anh trai nào cả, nhưng cô biết con gái mình khác người thường, trong lòng hiểu rõ, vội đem cái tay chỉ vào người ta của con gái mình nhẹ kéo trở về.
"Chuyện này đừng nói cho người khác được không?"
"Vì sao ạ?"
Bởi vì cô biết người mà Viên Viên nhìn thấy không phải người bình thường, nhưng Viên Viên còn nhỏ, cho nên, cô phải bảo hộ, mặc dù không phải con gái do chính cô sinh ra, nhưng cô yêu đứa con này, cảm thấy so với sinh mệnh chính mình còn quan trọng hơn.
"Bởi vì chỉ có con mới nhìn thấy anh ấy, người khác không thấy, hứa với mẹ, về sau con thấy được cái gì, chỉ nói cho mình mẹ, vì mẹ phải bảo vệ con, biết không?"
Viên Viên gật đầu, cô tuy nhỏ, nhưng cũng rất thông minh.
"Biết ạ."
"A, nguy rồi."
Ôn phu nhân nhìn về phía chồng cô Ôn Hàn Vũ.
"Làm sao vậy?"
"Thằng nhóc này mông nóng nóng."
Vợ chồng hai người nhìn về phía cậu nhóc, cậu đỏ mặt, nhìn như đang "dùng sức".
"Để em đi đổi tã."
Ôn phu nhân đứng dậy, nhưng chồng cô ngăn lại.
"Để anh, em trông Viên Viên đi."
"Anh có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, đi thôi nhóc con thúi, chúng ta đi đổi thơm thơm nào."
Nói xong một tay ôm lấy đứa con, một tay cầm gói to có tã đứng dậy mà đi.
Quan Xảo Xảo cùng Tả Thành Hạo vẫn lén đùa giỡn như cũ, cho rằng không ai chú ý tới bọn họ nên không phát hiện một thân ảnh đang tới gần.
"Em đang làm gì vậy?"
Hai người ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về một bên, một chàng trai nhã nhặn đang đứng, trên tay cầm cà phê Starbuck, một đôi mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cử chỉ quái dị của cô.
"Tôi đã sớm nói qua, thiên cơ bất khả lộ, tôi không thể lộ ra nhiều."
"Một chút cũng không thể nói sao?" Cô đáng thương thỉnh cầu.
Anh bưng lên cái giá, nghiêm túc nói:
"Không thể, đây là quy định."
Cô chu miệng. "Hừ, quỷ hẹp hòi."
Tả Thành Hạo đem bộ dáng của cô xem ở trong mắt, khóe môi dật ra nụ cười, thật vui cô cuối cùng cũng đã có tinh thần, không giống mấy ngày hôm trước vô tình như vậy.
Từ khi quen biết Quan Xảo Xảo, cuộc sống của anh cũng có cái vui trên đời.
Trước đây vì giết thời gian nhàm chán, anh xuyên qua vách tường, đến rạp chiếu phim xem miễn phí.
Anh đứng ở rạp chiếu phim, dù bên cạnh đều là người, nhưng vẫn cảm thấy cô tịch như cũ, bởi vì không ai chia sẻ cảm thụ của anh, có thể thảo luận nội dung vở kịch anh hâm mộ, chia sẻ vui sướng cùng mọi người, thật sâu cảm nhận được, thế giới nếu không ai cùng nhau chia sẻ, phảng phất chính mình không có tồn tại.
Anh cảm tạ Quan Xảo Xảo xuất hiện, cô xác thực đã cứu anh, bởi vì cô, khiến anh không hề cảm thấy cái loại cô tịch làm người ta sắp điên, anh cảm tạ cô từ tận đáy lòng.
Đối với Quan Xảo Xảo mà nói, thật may mắn có Thần tình yêu chăm sóc cô, Thần tình yêu này không chỉ hiểu được làm sao dùng ngôn ngữ an ủi cô mà còn khiến cô cười.
"Nhớ kỹ, chỉ có lý trí mới có thể giải quyết vấn đề, người đang trong cơn hoảng loạn, đừng nên quyết định bất cứ chuyện gì."
"Được." Cô gật gật đầu, cảm thấy anh nói rất có đạo lý.
"Thất tình vốn chính là thống khổ, lúc này cô nếu muốn dùng biện pháp thoát ly vai diễn bi thương này, lý trí phải đứng ra đối thoại cùng chính người thương tâm."
Cô vẻ mặt mờ mịt cùng rất hiếu kì.
"Làm sao đối thoại?"
Anh đột nhiên đứng ở bên trái, đối với không khí bên phải nói chuyện:
"Ngươi có thể khổ sở, nhưng không được ảnh hưởng đến ta."
Sau đó, anh lại đứng ở bên phải, đối với không khí bên trái nói chuyện:
"Nhưng ta thật rất khó qua nha."
Tiếp theo anh lại quay về bên trái, đối với không khí bên phải nói:
"Ngươi cho dù muốn khổ sở, cũng phải khổ sở xinh đẹp, khổ sở xấu xí, đây là ảnh hưởng đến ta nha."
Quan Xảo Xảo đầu tiên là sửng sốt, rồi lại cười vèo ra, che miệng, thân mình không ngừng run run, còn phải chú ý người khác có đang nhìn cô hay không.
Trời ơi, anh cư nhiên làm mẫu một người đa nhân cách, hữu mô hữu dạng cho nhau đối thoại.
Mục đích của anh chính là muốn làm cô cười, cũng muốn giúp cô nghĩ thông suốt.
"Không phải có câu nói như vậy sao? Đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân, cô phải đem cách ăn mặc cho mình trở nên xinh đẹp, bởi vì xấu cũng phải qua, đẹp cũng phải qua, không bằng qua cuộc sống xinh đẹp đi."
Cô dùng sức gật đầu.
"Đúng, tôi phải xinh đẹp."
Đúng thế, trận này bởi vì thương tâm, cô trở nên tương đối tiều tụy, lười cách ăn mặc của mình, soi gương, ngay cả chính mình đều cảm thấy mặt mình cũng khó coi.
Cô biết, Thần tình yêu mặt ngoài đang làm cô cười, kỳ thật những lời này là đang cổ vũ cô, không hy vọng cô bởi vì thương tâm mà tổn hại chính mình, cho dù không có bạn trai, cô cũng phải đem chính mình biến thành xinh đẹp. Vì thế, cô bắt đầu tươi tỉnh lại, đi thẩm mỹ viện gội đầu, lại để cho nhà thiết kế giúp cô sửa sang lại tóc, cũng bắt đầu khôi phục thói quen trang điểm, làm cho khí sắc của mình thoạt nhìn tốt hơn.
Tả Thành Hạo đều ở bên người cô, cũng sẽ cho cô ý kiến. Điều này khiến cô phát hiện, ánh mắt anh tốt lắm, rất có thẩm mỹ, cũng khó trách, anh là Thần tình yêu nha, chỉ cần nhìn tạo hình của anh có thể so sánh cách ăn mặc của những nam người mẫu cũng biết anh thưởng thức rất cao.
Thần tình yêu ngoại trừ theo cô xem phim, đi thẩm mỹ viện, anh còn giúp cô đi dạo phố mua quần áo.
"Đẹp không?" Cô vui vẻ ở phòng thay quần áo mặc quần áo mới, sau đó kích động tiêu sái đi ra xoay vòng vòng cho anh xem, lòng tràn đầy chờ mong anh đánh giá.
Tả Thành Hạo vẻ mặt nghiêm túc cao thấp đánh giá cô, trầm giọng nói:
"Cô muốn nghe lời nói thật hay là lời khách sáo?"
"Đương nhiên là lời nói thật."
"Thật xấu."
Cô suy sụp hạ mặt, tay chống thắt lưng.
"Làm sao được? Rõ ràng cũng rất đẹp."
Hai tay giang ra.
"Do cô nói muốn nghe lời nói thật."
"Vậy lời khách sáo thì sao?"
"Bộ quần áo xấu này không xứng với cô."
Cô một cước đá tới phía trước, anh vội né tránh.
"Dù sao cũng đá không tới anh, trốn cái gì?"
"Tôi cho cô mặt mũi, nên mới giả vờ muốn trốn, không phải tôi nói cô, ánh mắt cô chọn quần áo không tốt."
"Nào có, rõ ràng nhìn đẹp lắm mà." Cô không phục.
"Tôi nói cho cô, mục đích chọn quần áo, là muốn tôn vinh cái đẹp của con người, không phải quần áo đẹp là tốt, phải chú ý cảm quan của toàn thân, còn có màu sắc phối hợp, nếu làm cho người ta cảm giác được quần áo cô mặc xinh đẹp, vậy là thất bại, phong cách rất quan trọng, nhất định phải đẹp tự nhiên, cái đẹp khiến người ta bất tri bất giác, cô hiểu được tôi đang nói cái gì không? Ý cùa tôi chính là ——" Vịt kêu cạp cạp, chim sẻ ríu rít mãi, thì ra là Thần tình yêu cũng thực nhiều chuyện, phát hiện Tả Thành Hạo kỳ thật rất thích lầm bà lầm bầm, giống như một linh hồn đi theo cô, không ngừng oa oa oa.
Hai người không phải đùa giỡn, thì chính là đấu võ mồm, mỗi ngày vui vẻ chơi đùa cùng nơi, cũng may mắn có anh làm bạn, giúp cô không bị nhốt trong vòng thất tình.
Ba ngày trước, cô lấy nước mắt rửa mặt, chịu đủ tra tấn đau lòng, anh theo cô nói chuyện, chờ cô đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ mười, cô đã không khổ sở như vậy, nhưng nghĩ đến chỗ thương tâm, ngẫu nhiên vẫn rơi nước mắt, nhưng anh làm cô cười, nhìn chằm chằm cô không cho phép cô đói bụng, cho dù không muốn ăn cũng phải ăn.
Nửa tháng sau, cô bình tĩnh trở lại, ngực ẩn ẩn đau, anh kể chuyện xưa cho cô nghe, làm cô phân tâm không thèm nghĩ chuyện thương tâm nữa.
Một tháng sau, cô đã nở nụ cười, tuy vết thương nơi ngực chưa lành, nhưng cô đã tích cực hơn với mỗi ngày của cuộc sống, mà anh vẫn như cũ mỗi ngày theo bên người cô.
Cô thành công làm một cái máy ly tâm, đem đoạn tình cảm lưu luyến mất đi kia phân giải, lưu lại những gì tốt đẹp, đem những thứ xấu xa ném hết ra sau đầu, bước ra khỏi sự đau xót của thất tình. Tuy miệng vết thương ngẫu nhiên còn có thể phạm đau, nhưng cô tận lực không thèm nghĩ tới nó nữa, hơn nữa, Thần tình yêu hài hước liên tục cho cô sức mạnh tươi cười.
Trừ bỏ đi dạo phố xem phim, anh cũng cùng cô ăn cơm, đương nhiên anh không ăn, chỉ là ở bên cạnh xem cô ăn, đồng thời, anh cũng chỉ bảo cô ý nghĩ của đàn ông.
"Nếu chỉ có anh ta có thể liên lạc cô, mà cô liên lạc không được anh ta, vậy là có vấn đề."
Giữa thời gian nghỉ trưa, sau khi Quan Xảo Xảo dùng xong bữa cơm đơn giản, đi tới cửa hàng cà phê Starbucks, lúc này đông nghịt cả người, ngồi ở góc, cô cho một viên đường vào chén Tả Thành Hạo ngồi ở vị trí đối diện cô, góc quán không dẫn người chú ý, cũng giúp bọn họ nói chuyện phiếm.
"Nhưng nếu . . . . . . Anh ta là cơ trưởng, phải bay khắp các quốc gia trên thế giới, vốn sẽ không có phương tiện liên lạc nha."
"Bé yêu à, tin tưởng tôi. Một người đàn ông nếu thật sự quan tâm một cô gái, cho dù cô không liên lạc, anh ta cũng sẽ vội vã mỗi ngày liên lạc cô, không có lý do, bởi vì khi anh ta nhớ cô, lý do này cũng không là lý do."
"Phải không?"
"Phải" - Ngữ khí trảm đinh tiệt thiết.
Cô thở dài một hơi.
"Có phải tôi dễ bị lừa lắm không. . . . . ."
"Phải" – Ngữ khí càng thêm trảm đinh tiệt thiết.
"A, cho tôi chút mặt mũi được không, trả lời nhanh như vậy, cũng không cần suy nghĩ một chút."
" Nếu cô biết chính mình ngốc, liền chứng tỏ cô vẫn chưa ngốc lắm, chân chính ngu ngốc là sẽ không biết chính mình ngốc, cho nên thừa nhận chính mình ngốc, đối với cô là tốt."
Cô há miệng nửa ngày, nhưng không cách nào phản bác một câu, đành phải nói theo:
"Được thôi, tôi ngốc đó, được chưa."
"Đàn ông có thiên tính thích đi săn, phụ nữ là mục tiêu săn bắn của đàn ông, cho nên đàn ông đối với phụ nữ trời sinh có một loại nhạy bén, trước khi săn bắn, chúng tôi sẽ cẩn thận phân biệt cùng quan sát con mồi, càng là thợ săn vĩ đại, càng có thể nhìn ra đặc tính con mồi, sau đó, áp dụng thành công phương pháp săn bắn cao thâm."
Cô nghe rất chuyên chú, nhịn không được tò mò hỏi:
"Ý của anh là nói, anh cũng có thể phán đoán loại hình phụ nữ?"
"Phải"
"Tôi đây là loại hình gì?"
"Cả người lẫn vật vô hại."
Khi tay cô đánh tới phía trước, anh đã sớm trốn thoát.
"Do cô muốn hỏi, không thể trách tôi, tôi chỉ xem tình hình thực tế trả lời."
"Tôi mới không phải cả người lẫn vật vô hại, tôi không dễ bị khi dễ như vậy."
Cô không phục mắng.
"Vị thí chủ này, Thần tình yêu ta đây không cần nghĩ cũng biết tay phải của cô muốn đánh lại đây, đánh không trúng còn có thể thử lại một lần, sau đó đổi tay trái, hai tay đều thất bại thì dùng chân đá, nhất cử nhất động của cô đều trốn không qua pháp nhãn của Thần tình yêu đây."
Anh cố ý bày ra tư thái cao nhân võ công, trốn tránh thật khoa trương, ỷ vào người khác nhìn không thấy anh, lập tức vươn tay thành hình rắn, phút chốc lại múa sang thế võ bọ ngựa, còn một dáng vẻ có lòng tốt sửa đúng cô.
"Cô hẳn là nên đánh nơi này của tôi trước, nơi này tương đối dễ đánh, cố lên, cố lên."
Rống —— người này sao lại đáng ghét như vậy!
Cô một bên muốn đánh anh, một bên lại cẩn thận không để các vị khách phát hiện cử chỉ dị thường của cô, cô bị anh kích thích đến nghiến răng, thật sự rất không cam tâm.
Cô nghĩ rằng không ai chú ý tới cử chỉ dị thường của cô, trên thực tế lại không phải vậy.
Cách một bàn gần đó, một đôi vợ chồng mang theo một cô nhóc năm tuổi cùng cậu em trai một tuổi đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ.
Đôi vợ chồng này phi thường ân ái, người chồng ngày thường thực anh tuấn, người vợ tuy tướng mạo bình thường, thậm chí có chút dị tật ở chân, nhưng anh đối với cô yêu thương đến cực điểm, trong mắt chỉ có người vợ mà anh vĩnh viễn không muốn xa rời.
Cậu bé một tuổi kế tục ngũ quan của ba ba, bị ba ba ôm vào trong ngực, hấp núm vú cao su, dáng vẻ hạnh phúc, mà cô chị nhỏ năm tuổi ngồi ở bên người mama, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng ngày càng xinh đẹp, mắt to trong suốt nhanh nhạy lại chỉ nhìn chằm chằm một bàn khác.
Ôn phu nhân phát hiện con gái mình khác thường, dịu dàng hỏi:
"Viên Viên, con đang nhìn gì vậy?"
Viên Viên quay đầu lại, khờ dại chỉ vào bàn của Quan Xảo Xảo.
"Anh trai ở đằng kia đang nhảy tới nhảy lui."
Ôn phu nhân hướng phương hướng con mình chỉ, không khỏi sửng sốt, bởi vì cô chỉ nhìn thấy một cô gái, căn bản không thấy được anh trai nào cả, nhưng cô biết con gái mình khác người thường, trong lòng hiểu rõ, vội đem cái tay chỉ vào người ta của con gái mình nhẹ kéo trở về.
"Chuyện này đừng nói cho người khác được không?"
"Vì sao ạ?"
Bởi vì cô biết người mà Viên Viên nhìn thấy không phải người bình thường, nhưng Viên Viên còn nhỏ, cho nên, cô phải bảo hộ, mặc dù không phải con gái do chính cô sinh ra, nhưng cô yêu đứa con này, cảm thấy so với sinh mệnh chính mình còn quan trọng hơn.
"Bởi vì chỉ có con mới nhìn thấy anh ấy, người khác không thấy, hứa với mẹ, về sau con thấy được cái gì, chỉ nói cho mình mẹ, vì mẹ phải bảo vệ con, biết không?"
Viên Viên gật đầu, cô tuy nhỏ, nhưng cũng rất thông minh.
"Biết ạ."
"A, nguy rồi."
Ôn phu nhân nhìn về phía chồng cô Ôn Hàn Vũ.
"Làm sao vậy?"
"Thằng nhóc này mông nóng nóng."
Vợ chồng hai người nhìn về phía cậu nhóc, cậu đỏ mặt, nhìn như đang "dùng sức".
"Để em đi đổi tã."
Ôn phu nhân đứng dậy, nhưng chồng cô ngăn lại.
"Để anh, em trông Viên Viên đi."
"Anh có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, đi thôi nhóc con thúi, chúng ta đi đổi thơm thơm nào."
Nói xong một tay ôm lấy đứa con, một tay cầm gói to có tã đứng dậy mà đi.
Quan Xảo Xảo cùng Tả Thành Hạo vẫn lén đùa giỡn như cũ, cho rằng không ai chú ý tới bọn họ nên không phát hiện một thân ảnh đang tới gần.
"Em đang làm gì vậy?"
Hai người ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về một bên, một chàng trai nhã nhặn đang đứng, trên tay cầm cà phê Starbuck, một đôi mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cử chỉ quái dị của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.