Chương 3
Mạc Nhan
21/04/2017
Cả ngày hôm nay, Quan Xảo Xảo đều tinh thần không yên.
Thần tình yêu nói sẽ lại đến tìm cô, không biết có phải thật sự hay không?
Tối hôm qua, cô xác thực đã bị dọa, nhưng hiện tại cô lại tràn ngập tâm tình chờ mong.
Cẩn thận ngẫm lại, con người khi còn sống có bao nhiêu cơ hội gặp gỡ Thần tình yêu hiển linh? Lại có bao nhiêu người giống cô may mắn như vậy, có thể có Thần tình yêu báo lại ân tình?
Cô vừa lúc gặp phải khó khăn trong tình cảm, cần Thần tình yêu trợ giúp, tối hôm qua không có cơ hội nói, nếu Thần tình yêu lại đến tìm cô, cô nhất định phải hướng anh nói ra phiền não chính mình, thỉnh cầu anh giúp cô.
Lúc cô đang ngẩn người, điện thoại trên bàn công tác vang lên, cô vội vàng thu hồi tâm trạng, tiếp điện thoại.
"Xin chào."
"Là anh."
Vừa nghe đến thanh âm quen thuộc kia, cả người cô đều nhảy nhót cả lên.
"Tuấn Sinh?"
"Bảo bối."
"Anh đang ở đâu?"
"Anh hiện tại đang ở Đài Bắc."
"Anh đã trở lại?" Ngữ khí khó nén hưng phấn.
"Lần này sẽ dừng lại ở Đài Loan mười ngày, có rảnh không?"
"Có, vì anh, không rảnh cũng phải có thời gian rảnh."
Cô hai mươi bảy tuổi, nháy mắt giống như trở lại cô bé mười bảy tuổi, mới nếm thử mùi vị yêu đương, như vậy thẹn thùng như nai con nhảy loạn, thanh âm luôn miệng đều nhịn không được trở nên nũng nịu, rất sợ anh hiểu lầm mình không rảnh, trong giọng nói lộ ra khát vọng khẩn cấp muốn gặp anh.
"Chờ em tan tầm, anh sẽ lái xe đến đón em."
"Vâng ạ."
Sau khi ước hẹn thời gian, đồng thời treo điện thoại, cô cả người hưng phấn đến nỗi muốn kêu to, đáng tiếc cô hiện tại đang ở văn phòng, chỉ có thể áp chế cực độ vui sướng trong lòng.
Ngày hôm qua, Thần tình yêu xuất hiện, hôm nay, cô có thể nhìn thấy người con trai mình tưởng niệm nhiều ngày, thật sự rất trùng hợp! Người nọ quả nhiên là Thần tình yêu, nhất định là nghe được tiếng lòng của cô, vì muốn giải nỗi khổ tương tư của cô, cho nên hôm nay giúp cô gặp được người yêu.
Cô thật sự rất vui, từ đáy lòng tin tưởng Thần tình yêu hiển linh.
Cô hôm nay có thể gặp anh, mười ngày, Tuấn Sinh sẽ ở Đài Bắc trong mười ngày, cô thật sự vui vẻ.
Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, thời gian vừa đến, cô một phút đồng hồ cũng không thể chờ, trước khi chuông đồng hồ điểm, cô cũng đã lén thu thập tốt, chờ thời gian đếm ngược sẽ phóng đi.
"Cô muốn đi hẹn hò?"
"Đúng thế."
"Nhìn ra được, cả người cô đều là màu hồng phấn."
"Phải không?" Quay đầu vừa nhìn, đón nhận gương mặt anh tuấn phóng đại kia, đúng là Thần tình yêu.
"A!". Cô phản xạ kêu lên, sớm đã quên việc mình còn trong văn phòng.
Đứng cạnh cô, cư nhiên là Thần tình yêu, thần không biết quỷ không hay cứ như vậy xuất hiện bên cạnh cô.
"Xuỵt, đừng kêu lớn."
"Anh đã đến rồi, tôi thật rất vui."
Tả Thành Hạo buồn cười nhìn cô, xem cô vẻ mặt hưng phấn, so hôm qua cách biệt một trời, đối với anh tràn ngập hoan nghênh cùng chờ mong, làm cho anh cũng thật vui vẻ, cuốn hút theo tâm tình của cô.
"Tôi nói rồi tôi sẽ lại đến tìm cô, đương nhiên sẽ giữ chữ tín."
"A, anh hôm nay có chân ư!"
"Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì tôi có việc phải đi, mới có thể chậm rãi biến mất, chỉ có điều cô hiện tại tốt nhất đừng nói nữa."
"Vì sao?"
"Bởi vì đã có người nghĩ cô bị bệnh thần kinh rồi."
Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn theo tay anh hướng bên cạnh chỉa chỉa, lúc này mới phát hiện, mọi người quanh mình đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, ánh mắt rất quỷ dị, phảng phất như cô làm chuyện gì kỳ quái.
"Bọn họ vì sao nhìn tôi như vậy?"
"Bởi vì họ không thấy tôi, cho nên cô theo tôi nói chuyện, biến thành bệnh thần kinh trong mắt người bình thường."
Cô bừng tỉnh đại ngộ, sự thật trước mắt bảo cô không thể không tin tưởng, ánh mắt những người đó ngắm cô đích xác đều kỳ quái, hơn nữa, có không ít người từ thân thể Thần tình yêu đi xuyên qua.
Hóa ra chỉ có cô có thể thấy Thần tình yêu, cho nên ở trong mắt người khác, cô đang nói chuyện với không khí, cũng khó trách sẽ bị người ta tưởng bị bệnh tâm thần; nghĩ đến đây, cô lập tức đỏ mặt, còn le lưỡi với anh.
Thật rất đáng yêu.
Tả Thành Hạo bởi vì vẻ mặt đáng yêu này của cô nên cũng cười, vì thuận tiện nói chuyện, hai người họ đi đến một bên, tìm cái góc không ai chú ý, sau khi xác định sẽ không bị người khác xem như kẻ bệnh thần kinh, mới yên tâm nói chuyện.
"Thần tình yêu ——"
"Tả Thành Hạo."
"A?"
"Tôi tên Tả Thành Hạo, cô gọi tôi Thành Hạo là được, tôi gọi cô Xảo Xảo được không?"
"Tốt nhất là thế, không nghĩ tới Thần tình yêu cũng có tên."
"Đương nhiên, bằng không nhiều Thần tình yêu như vậy làm sao phân biệt ai là ai?"
"Thành Hạo, anh thật là Thần tình yêu nha, anh làm cho nguyện vọng của tôi được thực hiện."
"Á, là sao?"
"Bạn trai tôi tới tìm tôi."
Anh sợ run, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, khó trách cô nói anh thực hiện nguyện vọng của cô, trên thực tế anh cái gì cũng chưa làm, thầm nghĩ thật đúng là khéo.
"Vậy thì tốt lắm, cho nên cô hiện tại vội vàng đi hẹn hò, đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi." Cô dùng sức gật đầu.
Xem cô bây giờ hưng phấn giống như cô bé bắt được lễ vật mừng sinh nhật Khổng Tử lão Công Công, thật sự rất đáng yêu.
"Vậy cô mau đi đi, đừng trễ hẹn."
"Được, tôi đi đây." Sau khi tạm biệt Thần tình yêu, Quan Xảo Xảo vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, Tả Thành Hạo thu hồi tươi cười, thở dài, xem ra hôm nay mình phải tự phí thời gian, tịch mịch nha. . . . . .
Phương ảnh kia vừa mới đi, chỉ chốc lát sau lại vội vàng chạy về, làm anh không khỏi ngẩn ra, kỳ quái cô tại sao lại quay trở lại?
"Thật xin lỗi, anh đặc biệt hiển linh, tôi cũng không thể cùng anh, anh sẽ không trách tôi chứ?"
Lời này khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới, cô đặc biệt trở về, chính là vì nói với anh những lời này.
"Đương nhiên sẽ không, sao tôi lại có thể trách cô chứ?"
"Vậy thì tốt rồi, có thể do tôi nghĩ nhiều, bởi vì vừa rồi khi rời khỏi, tôi lại cảm thấy lời chào của anh như có điểm thất vọng, tôi lo lắng nên trở về nhìn xem."
Tả Thành Hạo kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng ngời hồn nhiên của cô, mọi người vẫn hay nói ánh mắt là cửa sổ linh hồn, anh từ trong cửa sổ của cô cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua.
Anh có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn mỗi người, căn cứ anh quan sát, màu sắc bất đồng cũng không có cùng ý nghĩa, cô có linh hồn ấm áp trong suốt, tản ra ánh sáng màu lá cỏ pha màu hồng phấn mềm mại, chứng tỏ cô gái này rất hồn nhiên, rất lương thiện, anh chính là bị ánh sáng trên người cô hấp dẫn, cho nên mới có thể tìm được cô.
Cô gái này thật sự lo lắng cho anh, bởi vì cảm nhận được anh, không thể tưởng được cô cẩn thận như thế, cư nhiên có thể chú ý tới chuyện anh thất vọng.
Cảm giác được người quan tâm thật tốt.
Cô là cô gái tốt.
Đôi môi tuấn lãng nở một nụ cười nhẹ.
"Ngốc ạ, tôi là Thần tình yêu của cô, cô đi hẹn hò, tôi đương nhiên vui rồi, vui vẻ đi chơi đi, có rảnh chúng ta lại tâm sự."
Cô gật đầu. "Được. Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Lúc này đây, cô mang theo yên tâm cười rời đi, anh cũng cười nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, chạy hướng cửa tòa cao ốc.
Hẹn hò. . . . . . Thật tốt, anh có bao nhiêu lâu không hẹn hò . . . . . . Giống như lâu đến một đời như vậy . . . . . .
Cô gái đáng yêu như cô vậy, đàn ông nhất định sẽ yêu thương cô, bạn trai cô là người may mắn.
Anh mỉm cười nhìn cô chạy tới chiếc xe màu bạc có rèm che đứng ở ven đường, cửa kính xe nơi người lái đang hạ xuống, hé ra mặt chàng trai, ngày thường rất anh tuấn, người nọ hẳn là bạn trai cô.
Tả Thành Hạo trên mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, bỗng trở nên kinh ngạc, ánh mắt biến lợi hại, thẳng tắp nhìn người đàn ông kia. Anh nhìn thấy màu sắc linh hồn anh ta, là một màu hỗn tạp, có đen, có hồng, cũng có vàng, không có một màu tinh khiết.
Lông mày rậm đẹp hướng mi tâm nhíu chặt, linh hồn hỗn tạp không phải là hiện tượng tốt.
Thần tình yêu nói sẽ lại đến tìm cô, không biết có phải thật sự hay không?
Tối hôm qua, cô xác thực đã bị dọa, nhưng hiện tại cô lại tràn ngập tâm tình chờ mong.
Cẩn thận ngẫm lại, con người khi còn sống có bao nhiêu cơ hội gặp gỡ Thần tình yêu hiển linh? Lại có bao nhiêu người giống cô may mắn như vậy, có thể có Thần tình yêu báo lại ân tình?
Cô vừa lúc gặp phải khó khăn trong tình cảm, cần Thần tình yêu trợ giúp, tối hôm qua không có cơ hội nói, nếu Thần tình yêu lại đến tìm cô, cô nhất định phải hướng anh nói ra phiền não chính mình, thỉnh cầu anh giúp cô.
Lúc cô đang ngẩn người, điện thoại trên bàn công tác vang lên, cô vội vàng thu hồi tâm trạng, tiếp điện thoại.
"Xin chào."
"Là anh."
Vừa nghe đến thanh âm quen thuộc kia, cả người cô đều nhảy nhót cả lên.
"Tuấn Sinh?"
"Bảo bối."
"Anh đang ở đâu?"
"Anh hiện tại đang ở Đài Bắc."
"Anh đã trở lại?" Ngữ khí khó nén hưng phấn.
"Lần này sẽ dừng lại ở Đài Loan mười ngày, có rảnh không?"
"Có, vì anh, không rảnh cũng phải có thời gian rảnh."
Cô hai mươi bảy tuổi, nháy mắt giống như trở lại cô bé mười bảy tuổi, mới nếm thử mùi vị yêu đương, như vậy thẹn thùng như nai con nhảy loạn, thanh âm luôn miệng đều nhịn không được trở nên nũng nịu, rất sợ anh hiểu lầm mình không rảnh, trong giọng nói lộ ra khát vọng khẩn cấp muốn gặp anh.
"Chờ em tan tầm, anh sẽ lái xe đến đón em."
"Vâng ạ."
Sau khi ước hẹn thời gian, đồng thời treo điện thoại, cô cả người hưng phấn đến nỗi muốn kêu to, đáng tiếc cô hiện tại đang ở văn phòng, chỉ có thể áp chế cực độ vui sướng trong lòng.
Ngày hôm qua, Thần tình yêu xuất hiện, hôm nay, cô có thể nhìn thấy người con trai mình tưởng niệm nhiều ngày, thật sự rất trùng hợp! Người nọ quả nhiên là Thần tình yêu, nhất định là nghe được tiếng lòng của cô, vì muốn giải nỗi khổ tương tư của cô, cho nên hôm nay giúp cô gặp được người yêu.
Cô thật sự rất vui, từ đáy lòng tin tưởng Thần tình yêu hiển linh.
Cô hôm nay có thể gặp anh, mười ngày, Tuấn Sinh sẽ ở Đài Bắc trong mười ngày, cô thật sự vui vẻ.
Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, thời gian vừa đến, cô một phút đồng hồ cũng không thể chờ, trước khi chuông đồng hồ điểm, cô cũng đã lén thu thập tốt, chờ thời gian đếm ngược sẽ phóng đi.
"Cô muốn đi hẹn hò?"
"Đúng thế."
"Nhìn ra được, cả người cô đều là màu hồng phấn."
"Phải không?" Quay đầu vừa nhìn, đón nhận gương mặt anh tuấn phóng đại kia, đúng là Thần tình yêu.
"A!". Cô phản xạ kêu lên, sớm đã quên việc mình còn trong văn phòng.
Đứng cạnh cô, cư nhiên là Thần tình yêu, thần không biết quỷ không hay cứ như vậy xuất hiện bên cạnh cô.
"Xuỵt, đừng kêu lớn."
"Anh đã đến rồi, tôi thật rất vui."
Tả Thành Hạo buồn cười nhìn cô, xem cô vẻ mặt hưng phấn, so hôm qua cách biệt một trời, đối với anh tràn ngập hoan nghênh cùng chờ mong, làm cho anh cũng thật vui vẻ, cuốn hút theo tâm tình của cô.
"Tôi nói rồi tôi sẽ lại đến tìm cô, đương nhiên sẽ giữ chữ tín."
"A, anh hôm nay có chân ư!"
"Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì tôi có việc phải đi, mới có thể chậm rãi biến mất, chỉ có điều cô hiện tại tốt nhất đừng nói nữa."
"Vì sao?"
"Bởi vì đã có người nghĩ cô bị bệnh thần kinh rồi."
Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn theo tay anh hướng bên cạnh chỉa chỉa, lúc này mới phát hiện, mọi người quanh mình đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, ánh mắt rất quỷ dị, phảng phất như cô làm chuyện gì kỳ quái.
"Bọn họ vì sao nhìn tôi như vậy?"
"Bởi vì họ không thấy tôi, cho nên cô theo tôi nói chuyện, biến thành bệnh thần kinh trong mắt người bình thường."
Cô bừng tỉnh đại ngộ, sự thật trước mắt bảo cô không thể không tin tưởng, ánh mắt những người đó ngắm cô đích xác đều kỳ quái, hơn nữa, có không ít người từ thân thể Thần tình yêu đi xuyên qua.
Hóa ra chỉ có cô có thể thấy Thần tình yêu, cho nên ở trong mắt người khác, cô đang nói chuyện với không khí, cũng khó trách sẽ bị người ta tưởng bị bệnh tâm thần; nghĩ đến đây, cô lập tức đỏ mặt, còn le lưỡi với anh.
Thật rất đáng yêu.
Tả Thành Hạo bởi vì vẻ mặt đáng yêu này của cô nên cũng cười, vì thuận tiện nói chuyện, hai người họ đi đến một bên, tìm cái góc không ai chú ý, sau khi xác định sẽ không bị người khác xem như kẻ bệnh thần kinh, mới yên tâm nói chuyện.
"Thần tình yêu ——"
"Tả Thành Hạo."
"A?"
"Tôi tên Tả Thành Hạo, cô gọi tôi Thành Hạo là được, tôi gọi cô Xảo Xảo được không?"
"Tốt nhất là thế, không nghĩ tới Thần tình yêu cũng có tên."
"Đương nhiên, bằng không nhiều Thần tình yêu như vậy làm sao phân biệt ai là ai?"
"Thành Hạo, anh thật là Thần tình yêu nha, anh làm cho nguyện vọng của tôi được thực hiện."
"Á, là sao?"
"Bạn trai tôi tới tìm tôi."
Anh sợ run, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, khó trách cô nói anh thực hiện nguyện vọng của cô, trên thực tế anh cái gì cũng chưa làm, thầm nghĩ thật đúng là khéo.
"Vậy thì tốt lắm, cho nên cô hiện tại vội vàng đi hẹn hò, đúng không?"
"Đúng rồi đúng rồi." Cô dùng sức gật đầu.
Xem cô bây giờ hưng phấn giống như cô bé bắt được lễ vật mừng sinh nhật Khổng Tử lão Công Công, thật sự rất đáng yêu.
"Vậy cô mau đi đi, đừng trễ hẹn."
"Được, tôi đi đây." Sau khi tạm biệt Thần tình yêu, Quan Xảo Xảo vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô, Tả Thành Hạo thu hồi tươi cười, thở dài, xem ra hôm nay mình phải tự phí thời gian, tịch mịch nha. . . . . .
Phương ảnh kia vừa mới đi, chỉ chốc lát sau lại vội vàng chạy về, làm anh không khỏi ngẩn ra, kỳ quái cô tại sao lại quay trở lại?
"Thật xin lỗi, anh đặc biệt hiển linh, tôi cũng không thể cùng anh, anh sẽ không trách tôi chứ?"
Lời này khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn, anh không nghĩ tới, cô đặc biệt trở về, chính là vì nói với anh những lời này.
"Đương nhiên sẽ không, sao tôi lại có thể trách cô chứ?"
"Vậy thì tốt rồi, có thể do tôi nghĩ nhiều, bởi vì vừa rồi khi rời khỏi, tôi lại cảm thấy lời chào của anh như có điểm thất vọng, tôi lo lắng nên trở về nhìn xem."
Tả Thành Hạo kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng ngời hồn nhiên của cô, mọi người vẫn hay nói ánh mắt là cửa sổ linh hồn, anh từ trong cửa sổ của cô cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua.
Anh có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn mỗi người, căn cứ anh quan sát, màu sắc bất đồng cũng không có cùng ý nghĩa, cô có linh hồn ấm áp trong suốt, tản ra ánh sáng màu lá cỏ pha màu hồng phấn mềm mại, chứng tỏ cô gái này rất hồn nhiên, rất lương thiện, anh chính là bị ánh sáng trên người cô hấp dẫn, cho nên mới có thể tìm được cô.
Cô gái này thật sự lo lắng cho anh, bởi vì cảm nhận được anh, không thể tưởng được cô cẩn thận như thế, cư nhiên có thể chú ý tới chuyện anh thất vọng.
Cảm giác được người quan tâm thật tốt.
Cô là cô gái tốt.
Đôi môi tuấn lãng nở một nụ cười nhẹ.
"Ngốc ạ, tôi là Thần tình yêu của cô, cô đi hẹn hò, tôi đương nhiên vui rồi, vui vẻ đi chơi đi, có rảnh chúng ta lại tâm sự."
Cô gật đầu. "Được. Một lời đã định."
"Một lời đã định."
Lúc này đây, cô mang theo yên tâm cười rời đi, anh cũng cười nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, chạy hướng cửa tòa cao ốc.
Hẹn hò. . . . . . Thật tốt, anh có bao nhiêu lâu không hẹn hò . . . . . . Giống như lâu đến một đời như vậy . . . . . .
Cô gái đáng yêu như cô vậy, đàn ông nhất định sẽ yêu thương cô, bạn trai cô là người may mắn.
Anh mỉm cười nhìn cô chạy tới chiếc xe màu bạc có rèm che đứng ở ven đường, cửa kính xe nơi người lái đang hạ xuống, hé ra mặt chàng trai, ngày thường rất anh tuấn, người nọ hẳn là bạn trai cô.
Tả Thành Hạo trên mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, bỗng trở nên kinh ngạc, ánh mắt biến lợi hại, thẳng tắp nhìn người đàn ông kia. Anh nhìn thấy màu sắc linh hồn anh ta, là một màu hỗn tạp, có đen, có hồng, cũng có vàng, không có một màu tinh khiết.
Lông mày rậm đẹp hướng mi tâm nhíu chặt, linh hồn hỗn tạp không phải là hiện tượng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.