Chương 24: Lại hiển lộ thần uy. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
22/05/2014
- Hi nhi...
Lâm Như Vân cũng đứng lên từ chỗ ngồi. Trong lòng của bà có rất nhiều điều ngoài ý muốn, tuy nhiên còn càng nhiều hơn sự kích động và niềm vui bất ngờ. Giấc mộng "nhìn cháu hóa rồng", bà không biết đã bao nhiêu lần nghĩ tới. Nhưng chỉ có hiện tại, mới cảm giác được giấc mộng này vô cùng gần gũi.
- Nếu tất cả mọi người đã ở đây, ta đây liền quyết định tuyên bố một bí mật.
Trong lòng Lâm Hi thầm nhìn tứ phía, cũng không có nhường nhịn. Giờ phút này hắn vừa mới mở miệng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người:
- Mọi người có phải thấy rất kỳ quái hay không. Ta bỏ phí võ đạo sáu năm, rõ ràng công lực giảm mạnh. Tại sao đột nhiên trong lúc đó lại lợi hại như thế!
Mọi người ngừng hô hấp, trong mắt tia sáng chớp động. Sự thực, đây là nghi vấn của mọi người.
- Bởi vì... trước đây sáu năm, ta một mực bị người âm thầm hạ độc. Khiến cho thân thể ta gầy yếu, vô phương luyện võ! Nhưng mà, chất độc này bị ta hóa giải. Hiện tại không bị độc dược này xâm hại, ta cường đại thế này mới thật sự là ta!
Âm thanh của Lâm Hi giống như tiếng sét giáng xuống trong đại điện yên tĩnh này, vọng đi vọng lại, điếc tai.
Oanh!
Lời vừa nói ra lập tức tạo thành chấn động, quả thực so sánh với chuyện Lâm Hi vừa mới đánh bại Vương Nhạc Hạc còn mạnh hơn. Đại trưởng lão lúc trước một mực ngồi ở trên cao trong đại điện, khép mi nhắm mắt đầy vẻ buồn ngủ, hình như lúc nào cũng đều sẽ ngủ. Nay hai chòm mi dài run lên, mở mắt ra mãnh liệt, từ xa nhìn về phía Lâm Hi. Hai tròng mắt sáng ngời, quả thực so với các vì sao thì còn chói mắt hơn.
Đại điện, càng là hoàn toàn hỗn loạn. Lâm Hi nói ra chuyện này đã tạo thành chấn động, so sánh với việc vừa mới đánh bại Vương Nhạc Hạc thì còn muốn lớn hơn.
- Cái gì! Đã có loại chuyện này!
- Không trách được hắn bỏ phí võ đạo sáu năm, trong lúc đó đột nhiên không luyện được võ, thì ra là trúng độc! !
- Ai lớn gan như vậy, lại dám hạ độc người kế thừa chức chưởng môn của Ngũ Lôi Phái chúng ta!
- Rất liều lĩnh ! Nếu như chuyện này là thật, quả thực là to gan lớn mật. Muốn khiến cho cả tông phái chúng ta đuổi giết!
...
Mọi người đều phẫn nộ đứng lên. Lâm Hi trước kia, cũng không phải dạng này. Mặc dù hiện tại mọi người đều mắng hắn là phế vật, nhưng tất cả mọi người biết, Lâm Hi gặp chuyện không may vốn trước đây căn bản là một thiên tài. Nếu không như vậy thì cũng sẽ không đạt tới Tôi Thể Kỳ khi tuổi còn trẻ.
Đích thực khiến mọi người phẫn nộ chính là, kẻ này có khả năng phế bỏ Lâm Hi mà không lần ra dấu vết. Vậy là hắn có thể phế bỏ những người khác cũng không có dấu vết. Đây mới là nguyên nhân khiến mọi người cảm thấy bất an .
- Lâm Hi, lời mà ngươi đã nói, là sự thật!
Đúng vào lúc này, Đại trưởng lão ngồi ở thượng phương đại điện nhìn Lâm Hi đang chậm rãi đứng lên. Vào lúc bắt đầu, xem ra ông ta giống ông lão lúc nào cũng có thể phải xuống mồ hơn. Nhưng ngay tại một khắc lão đứng lên kia, một cỗ khí tức khổng lồ, cuộn sóng mênh mông từ trên người lão đã bộc phát ra.
Vào giờ khắc này, trong lòng mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, phảng phất ở trước mắt đứng lên không phải là một ông lão. Mà là một con Cự Long vô cùng khủng bố. Cỗ uy áp tinh thần khổng lồ kia quả thực khiến cho người khác nghẹt thở.
Khí tức của mấy vị trưởng lão khác trong Ngũ Lôi Phái cũng coi như là cường đại. Nhưng ở trước mặt vị Đại trưởng lão này liền lập tức tựa như ánh nến yếu ớt.
Mỗi người đều cảm giác được, có một ngọn lửa giận che giấu trong lòng của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão rất ít khi quản thúc công chuyện trong tông phái. Tuy nhiên một khi lão đã bắt đầu chăm chú thì bên trong Ngũ Lôi Phái liền không ai có khả năng chống lại được lão.
- Đúng vậy, Đại trưởng lão. Chuyện này hoàn toàn chính xác!
Lâm Hi cũng không dám chậm trễ, vị Đại trưởng lão này gây ra cho hắn cảm giác phi thường cường đại, cũng phi thường khủng bố. Hắn móc ra từ trong lòng ngực một chút vải dính vết ố bẩn lưu lại lúc khử độc khi đó rồi đưa lên.
Đại trưởng lão đưa tới trước mắt, nhìn một chút, lại ngửi một chút. Ngũ Lôi Phái cũng không phải đại môn phái gì, cũng không am hiểu y thuật. Nhưng có phải độc dược hay không thì lão vẫn phân biệt ra được.
Để miếng vải trắng có dính tàn lưu độc tố xuống, trong mắt Đại trưởng lão đã có vẻ tức giận:
- Chuyện này ngươi biết là ai làm chăng?
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh đến cái kim rơi cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người ngừng hô hấp.
- Hừ!
Lâm Hi không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn về phía Nhị trưởng lão Mạnh Quân ở một bên. Mạnh Quân vào một khắc Đại trưởng lão đứng lên, đã sớm có ánh mắt bối rối. Thấy Lâm Hi nhìn sang thì lập tức phẫn nộ quát:
- Lâm Hi ngươi có ý gì?
- Ta cũng chưa nói là ngươi. Ngươi hoảng hốt làm cái gì?
Lâm Hi lạnh lùng đáp. Những lời này so sánh bất kì hiệu quả gì thì đều tốt hơn, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mạnh Quân. Tất cả mọi người là người thông minh, tâm tư của Mạnh Quân, tất cả mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là không nói toạc ra mà thôi.
Đại trưởng lão lại cũng không hề nhìn Mạnh Quân, chỉ là nhìn Lâm Hi, âm thanh nặng nề như sấm:
- Lâm Hi, trả lời ta.
- Khởi bẩm trưởng lão, Lâm Hi chỉ là giải độc tính. Nhưng cũng không rõ ràng lắm kẻ hạ độc là ai.
Lâm Hi bình tĩnh đáp. Nhưng thật ra hắn cũng có ý định mượn chuyện này để lật đổ Mạnh Quân. Có điều, chuyện này xác thật không có chứng cứ rõ ràng. Thế nhưng, mặc dù là như vậy, với những "Cố gắng" trước đây của Nhị trưởng lão thì người sáng suốt cũng biết kẻ hiềm nghi là ai.
Đại trưởng lão mí mắt nháy một cái, khí thế có phần như nước thủy triều kia lại thu trở về, lão chậm rãi ngồi trở lại trong ghế. Mặc dù xem ra, lão lại biến thành một người già bình thường, nhưng không ai còn dám xem nhẹ lão.
- Thiếu chưởng môn của môn phái bị người hạ độc, chuyện này phải tra ra. Mạnh Quân, chuyện này, liền giao cho ngươi đi làm đi!
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Mạnh Quân mà nói với thâm ý sâu sắc.
Mạnh Quân lại trong lòng phát lạnh, lão đã nghe rõ ràng Đại trưởng lão là đang khua núi dọa hổ, mượn chuyện này cảnh cáo lão:
- Mạnh Quân biết, chuyện này nhất định nhanh chóng tra ra.
Lâm Hi liếc mắt nhìn Đại trưởng lão, như có điều suy nghĩ.
- Vì việc rình nhìn trộm Thánh Nữ cũng đã tra ra manh mối. Võ công của Lâm Hi, tất cả mọi người cũng thấy được. Như vậy lần hội nghị trưởng lão này cũng nên có kết luận. Mọi người lại biểu quyết một phen đi.
Đại trưởng lão thản nhiên nói. Những lời này mặc dù căn bản không cho thấy lão ta có bất cứ lập trường gì, nhưng mà ý tứ trong lời nói thì cũng đã biểu lộ rõ ràng.
Lần hội nghị trưởng lão này được khởi xướng bởi vì chuyện liên quan đến Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Mà nếu chuyện này là không có thật, thì tự nhiên cũng không thể nào nói đến việc phế truất Thiếu chưởng môn. Ý tứ của Đại trường lão, đã được biểu lộ rõ ràng.
Lâm Như Vân cũng đứng lên từ chỗ ngồi. Trong lòng của bà có rất nhiều điều ngoài ý muốn, tuy nhiên còn càng nhiều hơn sự kích động và niềm vui bất ngờ. Giấc mộng "nhìn cháu hóa rồng", bà không biết đã bao nhiêu lần nghĩ tới. Nhưng chỉ có hiện tại, mới cảm giác được giấc mộng này vô cùng gần gũi.
- Nếu tất cả mọi người đã ở đây, ta đây liền quyết định tuyên bố một bí mật.
Trong lòng Lâm Hi thầm nhìn tứ phía, cũng không có nhường nhịn. Giờ phút này hắn vừa mới mở miệng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người:
- Mọi người có phải thấy rất kỳ quái hay không. Ta bỏ phí võ đạo sáu năm, rõ ràng công lực giảm mạnh. Tại sao đột nhiên trong lúc đó lại lợi hại như thế!
Mọi người ngừng hô hấp, trong mắt tia sáng chớp động. Sự thực, đây là nghi vấn của mọi người.
- Bởi vì... trước đây sáu năm, ta một mực bị người âm thầm hạ độc. Khiến cho thân thể ta gầy yếu, vô phương luyện võ! Nhưng mà, chất độc này bị ta hóa giải. Hiện tại không bị độc dược này xâm hại, ta cường đại thế này mới thật sự là ta!
Âm thanh của Lâm Hi giống như tiếng sét giáng xuống trong đại điện yên tĩnh này, vọng đi vọng lại, điếc tai.
Oanh!
Lời vừa nói ra lập tức tạo thành chấn động, quả thực so sánh với chuyện Lâm Hi vừa mới đánh bại Vương Nhạc Hạc còn mạnh hơn. Đại trưởng lão lúc trước một mực ngồi ở trên cao trong đại điện, khép mi nhắm mắt đầy vẻ buồn ngủ, hình như lúc nào cũng đều sẽ ngủ. Nay hai chòm mi dài run lên, mở mắt ra mãnh liệt, từ xa nhìn về phía Lâm Hi. Hai tròng mắt sáng ngời, quả thực so với các vì sao thì còn chói mắt hơn.
Đại điện, càng là hoàn toàn hỗn loạn. Lâm Hi nói ra chuyện này đã tạo thành chấn động, so sánh với việc vừa mới đánh bại Vương Nhạc Hạc thì còn muốn lớn hơn.
- Cái gì! Đã có loại chuyện này!
- Không trách được hắn bỏ phí võ đạo sáu năm, trong lúc đó đột nhiên không luyện được võ, thì ra là trúng độc! !
- Ai lớn gan như vậy, lại dám hạ độc người kế thừa chức chưởng môn của Ngũ Lôi Phái chúng ta!
- Rất liều lĩnh ! Nếu như chuyện này là thật, quả thực là to gan lớn mật. Muốn khiến cho cả tông phái chúng ta đuổi giết!
...
Mọi người đều phẫn nộ đứng lên. Lâm Hi trước kia, cũng không phải dạng này. Mặc dù hiện tại mọi người đều mắng hắn là phế vật, nhưng tất cả mọi người biết, Lâm Hi gặp chuyện không may vốn trước đây căn bản là một thiên tài. Nếu không như vậy thì cũng sẽ không đạt tới Tôi Thể Kỳ khi tuổi còn trẻ.
Đích thực khiến mọi người phẫn nộ chính là, kẻ này có khả năng phế bỏ Lâm Hi mà không lần ra dấu vết. Vậy là hắn có thể phế bỏ những người khác cũng không có dấu vết. Đây mới là nguyên nhân khiến mọi người cảm thấy bất an .
- Lâm Hi, lời mà ngươi đã nói, là sự thật!
Đúng vào lúc này, Đại trưởng lão ngồi ở thượng phương đại điện nhìn Lâm Hi đang chậm rãi đứng lên. Vào lúc bắt đầu, xem ra ông ta giống ông lão lúc nào cũng có thể phải xuống mồ hơn. Nhưng ngay tại một khắc lão đứng lên kia, một cỗ khí tức khổng lồ, cuộn sóng mênh mông từ trên người lão đã bộc phát ra.
Vào giờ khắc này, trong lòng mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, phảng phất ở trước mắt đứng lên không phải là một ông lão. Mà là một con Cự Long vô cùng khủng bố. Cỗ uy áp tinh thần khổng lồ kia quả thực khiến cho người khác nghẹt thở.
Khí tức của mấy vị trưởng lão khác trong Ngũ Lôi Phái cũng coi như là cường đại. Nhưng ở trước mặt vị Đại trưởng lão này liền lập tức tựa như ánh nến yếu ớt.
Mỗi người đều cảm giác được, có một ngọn lửa giận che giấu trong lòng của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão rất ít khi quản thúc công chuyện trong tông phái. Tuy nhiên một khi lão đã bắt đầu chăm chú thì bên trong Ngũ Lôi Phái liền không ai có khả năng chống lại được lão.
- Đúng vậy, Đại trưởng lão. Chuyện này hoàn toàn chính xác!
Lâm Hi cũng không dám chậm trễ, vị Đại trưởng lão này gây ra cho hắn cảm giác phi thường cường đại, cũng phi thường khủng bố. Hắn móc ra từ trong lòng ngực một chút vải dính vết ố bẩn lưu lại lúc khử độc khi đó rồi đưa lên.
Đại trưởng lão đưa tới trước mắt, nhìn một chút, lại ngửi một chút. Ngũ Lôi Phái cũng không phải đại môn phái gì, cũng không am hiểu y thuật. Nhưng có phải độc dược hay không thì lão vẫn phân biệt ra được.
Để miếng vải trắng có dính tàn lưu độc tố xuống, trong mắt Đại trưởng lão đã có vẻ tức giận:
- Chuyện này ngươi biết là ai làm chăng?
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh đến cái kim rơi cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người ngừng hô hấp.
- Hừ!
Lâm Hi không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn về phía Nhị trưởng lão Mạnh Quân ở một bên. Mạnh Quân vào một khắc Đại trưởng lão đứng lên, đã sớm có ánh mắt bối rối. Thấy Lâm Hi nhìn sang thì lập tức phẫn nộ quát:
- Lâm Hi ngươi có ý gì?
- Ta cũng chưa nói là ngươi. Ngươi hoảng hốt làm cái gì?
Lâm Hi lạnh lùng đáp. Những lời này so sánh bất kì hiệu quả gì thì đều tốt hơn, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Mạnh Quân. Tất cả mọi người là người thông minh, tâm tư của Mạnh Quân, tất cả mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là không nói toạc ra mà thôi.
Đại trưởng lão lại cũng không hề nhìn Mạnh Quân, chỉ là nhìn Lâm Hi, âm thanh nặng nề như sấm:
- Lâm Hi, trả lời ta.
- Khởi bẩm trưởng lão, Lâm Hi chỉ là giải độc tính. Nhưng cũng không rõ ràng lắm kẻ hạ độc là ai.
Lâm Hi bình tĩnh đáp. Nhưng thật ra hắn cũng có ý định mượn chuyện này để lật đổ Mạnh Quân. Có điều, chuyện này xác thật không có chứng cứ rõ ràng. Thế nhưng, mặc dù là như vậy, với những "Cố gắng" trước đây của Nhị trưởng lão thì người sáng suốt cũng biết kẻ hiềm nghi là ai.
Đại trưởng lão mí mắt nháy một cái, khí thế có phần như nước thủy triều kia lại thu trở về, lão chậm rãi ngồi trở lại trong ghế. Mặc dù xem ra, lão lại biến thành một người già bình thường, nhưng không ai còn dám xem nhẹ lão.
- Thiếu chưởng môn của môn phái bị người hạ độc, chuyện này phải tra ra. Mạnh Quân, chuyện này, liền giao cho ngươi đi làm đi!
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Mạnh Quân mà nói với thâm ý sâu sắc.
Mạnh Quân lại trong lòng phát lạnh, lão đã nghe rõ ràng Đại trưởng lão là đang khua núi dọa hổ, mượn chuyện này cảnh cáo lão:
- Mạnh Quân biết, chuyện này nhất định nhanh chóng tra ra.
Lâm Hi liếc mắt nhìn Đại trưởng lão, như có điều suy nghĩ.
- Vì việc rình nhìn trộm Thánh Nữ cũng đã tra ra manh mối. Võ công của Lâm Hi, tất cả mọi người cũng thấy được. Như vậy lần hội nghị trưởng lão này cũng nên có kết luận. Mọi người lại biểu quyết một phen đi.
Đại trưởng lão thản nhiên nói. Những lời này mặc dù căn bản không cho thấy lão ta có bất cứ lập trường gì, nhưng mà ý tứ trong lời nói thì cũng đã biểu lộ rõ ràng.
Lần hội nghị trưởng lão này được khởi xướng bởi vì chuyện liên quan đến Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Mà nếu chuyện này là không có thật, thì tự nhiên cũng không thể nào nói đến việc phế truất Thiếu chưởng môn. Ý tứ của Đại trường lão, đã được biểu lộ rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.