Chương 25: Thân tình
Hoàng Phủ Kỳ
24/05/2014
- Ha ha ha, nếu chuyện Thánh Nữ Liệt Dương Tông là không đúng sự
thật, vậy chuyện phế truất Thiếu chưởng môn liền tự nhiên thôi đi. Ta đề nghị, giữ lại thân phận Thiếu chưởng môn cho Lâm Hi.
Lục trưởng lão Hàn Thế Trung cười ha ha, lên tiếng đầu tiên.
Lâm Hi nhìn lão một cái thật sâu, không nói một lời.
- Ta cũng tán thành.
Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi thản nhiên nói.
- Ta cũng đồng ý giữ lại thân phận Thiếu chưởng môn cho hắn!
Vi Bất Bình thấy tình thế không thể nào cưỡng được nên cũng chỉ có thể gật đầu.
Lúc này người không cam lòng nhất thì không có ai hơn được Nhị trưởng lão Mạnh Quân. Trong mắt của lão vật lộn không thôi, tuy nhiên nếu không cam lòng thì với đại thế trước mặt, cũng chỉ có thể cúi đầu:
- Ta tán thành...
Những lời này, lão nói xong mà cực kỳ không cam lòng.
- Ta cũng tán thành.
Tam trưởng lão Lâm Như Vân nở nụ cười.
- Được rồi. Xem ra, mọi người đã đưa ra quyết nghị .
Đại trưởng lão có hơi ngước mắt lên, liếc mắt quét qua mọi người rồi giải quyết dứt khoát:
- Giữ lại thân phận Thiếu chưởng môn cho Lâm Hi. Mặt khác, bởi vì Lâm Hi bỏ lỡ võ đạo sáu năm, cho nên từ hôm nay trở đi, môn phái dành thêm đãi ngộ cho Lâm Hi. Để bồi thường thời gian sáu năm bị bỏ phí của Lâm Hi - Lâm Hi, sau này mọi thứ trong Tông Khố, ngươi có khả năng tận lực lợi dụng. Không cần chịu sự hạn chế của quy củ.
Lâm Hi vui mừng:
- Tạ ơn trưởng lão!
Những lời này, không hề nghi ngờ hắn sau này sẽ lạm dụng dược liệu của Tông Khố, mở rộng cửa cho ra vào thuận tiện. Sau này hắn có khả năng sử dụng tài nguyên của tông phái mà không hề cố kỵ, mà không cần lo lắng sẽ bị Mạnh Quân chỉ trích, làm khó dễ .
- Tốt lắm, tản mát đi.
Đại trưởng lão nói một câu liền kết thúc lần hội nghị trưởng lão này. Lão đứng dậy, không ở lại thêm chút nào mà liền trực tiếp rời đi .
- Hi nhi, chúng ta cũng đi thôi.
Tam trưởng lão Lâm Như Vân cũng đứng dậy, gọi lớn Lâm Hi.
- Vâng, cô cô.
Lâm Hi vâng dạ. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Quân, rồi nói với vẻ mặt chế nhạo:
- Mạnh trưởng lão, lần sau triệu tập hội nghị trưởng lão, cần phải nhớ đến việc tìm cho tốt điểm nào đó để lấy cớ!
Nói xong hắn cười lớn, đi theo cô cô Lâm Như Vân nghênh ngang rời đi, trong chớp mắt đã biến mất ở ngoài cửa.
...
Răng rắc!
Tay vịn bằng gỗ đàn hương màu đỏ đã bị một đôi Thiết Trảo bốp một tiếng bóp cho nát bấy. Mạnh Quân nhìn theo phương hướng Lâm Như Vân và Lâm Hi rời đi, lão giận dữ đến gương mặt đều bắt đầu biến dạng, hung ác dị thường:
- Thật ghê tởm a! Tiểu súc sinh này, tức chết ta !
Vất vả cực nhọc chuẩn bị một lần hội nghị trưởng lão, nhưng không bị hủy ở trong tay Lâm Như Vân, mà lại bị hủy ở trong tay một Lâm Hi miệng còn hôi sữa. Thậm chí ngay cả con mình đều bị đánh cho nửa sống nửa chết trước mặt mọi người.
Mạnh Quân quả thực đúng là phải tức đến nổ ruột!
Từ trước tới giờ lão luôn cao cao tại thượng, đâu chịu nổi loại tức tối như thế này!
- Mạnh trưởng lão, hà tất phải tức giận lớn như vậy?
Bóng người lóe lên, ở bên cạnh Mạnh Quân liền có thêm một bóng người.
- Hừ! Người bị khinh bỉ cũng không phải ngươi, kẻ bị thương cũng không phải con của ngươi. Vi trưởng lão đương nhiên có thể nói mát.
Mạnh Quân đáp mà mặt mày sa sầm.
- Hắc hắc, tiểu tử này hôm nay có khả năng tránh được kiếp này, xác thật khiến cho ta cũng hơi ngoài ý muốn. Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì để thuyết phục Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Có điều, nói là hắn sẽ được bảo lưu thân phận Thiếu chưởng môn này, cái đó cũng chưa chắc chắn.
Vi Bất Bình đứng ở bên người Mạnh Quân, cũng nhìn theo phương hướng Lâm Hi rời đi, trong mắt chớp động một tia sáng âm hiểm.
- Ngươi có ý tứ gì?
Mạnh Quân trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu lại.
- Ha hả, chẳng lẽ Mạnh sư huynh quên đi rồi sao, Lâm Hi chính là sắp mười tám tuổi .
Đoạn Nhất Mi cũng đã mỉm cười đi tới.
"! !"
Mạnh Quân nhận được câu nhắc nhở này, cả người bỗng run rẩy mãnh liệt một phen. Nhưng tựa hồ lập tức lão nghĩ tới điều gì, bỗng chợt hiểu ra như vậy:
- Ha ha ha, nếu như không có các ngươi nhắc nhở, ta đều thiếu chút nữa quên đi.
Lông mày lão vốn đang nhăn tít, nhưng hiện tại chẳng những đã giãn ra, ngay cả lửa giận trong lòng cũng bình ổn trong nháy mắt.
- Hắc hắc, Nhị sư huynh rốt cục đã nghĩ tới. Nhưng lần tới không phải là chúng ta làm khó dễ hắn. Nếu như hắn không thể làm nổi, thì vẫn là không làm được chức Thiếu chưởng môn này. Đến lúc đó ngay cả hội nghị trưởng lão cũng không cần dùng nữa.
Vi Bất Bình cười u ám nói.
- A, ai nói không phải đây?
Đoạn Nhất Mi cười phụ họa.
Ba người bèn nhìn nhau cười.
...
Bên ngoài, dòng người mãnh liệt.
Lâm Như Vân mang theo Lâm Hi vừa mới đi ra, đám người lập tức ồn ào sôi sùng sục một phen.
- Hi nhi, chắt nhi đi theo ta đến điện Minh Vân, ta có lời muốn nói với ngươi.
Lâm Như Vân liếc liếc mắt nhìn đám người, rồi nói với Lâm Hi.
- Vâng, cô cô.
Lâm Hi tựa hồ trong lòng sớm có dự liệu. Nay nghe thấy cô cô nói như vậy, cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là gật đầu.
Hai người đi xuyên đám người, lập tức đến điện Minh Vân .
Điện Minh Vân là chỗ Lâm Như Vân ở, cũng là một trong các điện dành cho Lục Đại trưởng lão điện.
Vào đại điện, Lâm Như Vân gạt bỏ tả hữu đi. Vừa mới ngồi xuống, cũng không kịp uống một ngụm nào mà lập tức nhìn Lâm Hi hỏi:
- Hi nhi, chắt nhi thành thật nói cho cô cô biết, mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Làm thế nào mà chắt nhi có thể đột nhiên lợi hại như thế. Đến ngay cả Vương Nhạc Hạc đều không phải là đối thủ của ngươi. Hơn nữa, Thánh Nữ Liệt Dương Tông tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Đừng có gạt ta rằng đột nhiên nàng động lòng trắc ẩn đối với chắt nhi.
Lâm Như Vân vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt cũng là sự chăm chú trước nay chưa hề có.
Lâm Hi trầm lặng không nói, vấn đề này hắn đã sớm dự liệu đến. Hắn có khả năng dùng một câu "đây mới thật sự là ta", để đáp lấy lệ trước mặt các trưởng lão khác, nhưng lại khó lòng lừa dối được cô cô của mình.
Lâm Như Vân vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú, nhưng Lâm Hi biết rõ ràng từ đằng sau loại nghiêm túc đó, hắn cảm giác được một chút căng thẳng và ân cần đích thực. Hắn lập tức biết, bà rất sợ hãi đằng sau việc thực lực tăng lên kịch liệt như vậy thì hắn lại che giấu nhân tố và ý đồ bất lợi gì đó đối với chính mình.
Trong lòng xẹt qua một sự ấm áp, Lâm Hi lập tức nói:
- Cô cô, thật đúng là không thể gạt được người. Kỳ thật sở dĩ chắt nhi đột nhiên có thể giải thoát được nội độc tố, võ công phóng đại, thậm chí thuyết phục Thánh Nữ Liệt Dương Tông thay đổi chủ ý. Tất cả đều có nguyên nhân bởi vì một vị tiền bối lánh đời ra tay tương trợ.
Lâm Hi đưa ra lí do mà mình trước đây không nghĩ tới:
- Trong lúc hắn bị trọng thương, vừa lúc có một vị cường giả tuyệt thế thần bí đồng thời lại có tính tình cổ quái đi qua.
Lục trưởng lão Hàn Thế Trung cười ha ha, lên tiếng đầu tiên.
Lâm Hi nhìn lão một cái thật sâu, không nói một lời.
- Ta cũng tán thành.
Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi thản nhiên nói.
- Ta cũng đồng ý giữ lại thân phận Thiếu chưởng môn cho hắn!
Vi Bất Bình thấy tình thế không thể nào cưỡng được nên cũng chỉ có thể gật đầu.
Lúc này người không cam lòng nhất thì không có ai hơn được Nhị trưởng lão Mạnh Quân. Trong mắt của lão vật lộn không thôi, tuy nhiên nếu không cam lòng thì với đại thế trước mặt, cũng chỉ có thể cúi đầu:
- Ta tán thành...
Những lời này, lão nói xong mà cực kỳ không cam lòng.
- Ta cũng tán thành.
Tam trưởng lão Lâm Như Vân nở nụ cười.
- Được rồi. Xem ra, mọi người đã đưa ra quyết nghị .
Đại trưởng lão có hơi ngước mắt lên, liếc mắt quét qua mọi người rồi giải quyết dứt khoát:
- Giữ lại thân phận Thiếu chưởng môn cho Lâm Hi. Mặt khác, bởi vì Lâm Hi bỏ lỡ võ đạo sáu năm, cho nên từ hôm nay trở đi, môn phái dành thêm đãi ngộ cho Lâm Hi. Để bồi thường thời gian sáu năm bị bỏ phí của Lâm Hi - Lâm Hi, sau này mọi thứ trong Tông Khố, ngươi có khả năng tận lực lợi dụng. Không cần chịu sự hạn chế của quy củ.
Lâm Hi vui mừng:
- Tạ ơn trưởng lão!
Những lời này, không hề nghi ngờ hắn sau này sẽ lạm dụng dược liệu của Tông Khố, mở rộng cửa cho ra vào thuận tiện. Sau này hắn có khả năng sử dụng tài nguyên của tông phái mà không hề cố kỵ, mà không cần lo lắng sẽ bị Mạnh Quân chỉ trích, làm khó dễ .
- Tốt lắm, tản mát đi.
Đại trưởng lão nói một câu liền kết thúc lần hội nghị trưởng lão này. Lão đứng dậy, không ở lại thêm chút nào mà liền trực tiếp rời đi .
- Hi nhi, chúng ta cũng đi thôi.
Tam trưởng lão Lâm Như Vân cũng đứng dậy, gọi lớn Lâm Hi.
- Vâng, cô cô.
Lâm Hi vâng dạ. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Quân, rồi nói với vẻ mặt chế nhạo:
- Mạnh trưởng lão, lần sau triệu tập hội nghị trưởng lão, cần phải nhớ đến việc tìm cho tốt điểm nào đó để lấy cớ!
Nói xong hắn cười lớn, đi theo cô cô Lâm Như Vân nghênh ngang rời đi, trong chớp mắt đã biến mất ở ngoài cửa.
...
Răng rắc!
Tay vịn bằng gỗ đàn hương màu đỏ đã bị một đôi Thiết Trảo bốp một tiếng bóp cho nát bấy. Mạnh Quân nhìn theo phương hướng Lâm Như Vân và Lâm Hi rời đi, lão giận dữ đến gương mặt đều bắt đầu biến dạng, hung ác dị thường:
- Thật ghê tởm a! Tiểu súc sinh này, tức chết ta !
Vất vả cực nhọc chuẩn bị một lần hội nghị trưởng lão, nhưng không bị hủy ở trong tay Lâm Như Vân, mà lại bị hủy ở trong tay một Lâm Hi miệng còn hôi sữa. Thậm chí ngay cả con mình đều bị đánh cho nửa sống nửa chết trước mặt mọi người.
Mạnh Quân quả thực đúng là phải tức đến nổ ruột!
Từ trước tới giờ lão luôn cao cao tại thượng, đâu chịu nổi loại tức tối như thế này!
- Mạnh trưởng lão, hà tất phải tức giận lớn như vậy?
Bóng người lóe lên, ở bên cạnh Mạnh Quân liền có thêm một bóng người.
- Hừ! Người bị khinh bỉ cũng không phải ngươi, kẻ bị thương cũng không phải con của ngươi. Vi trưởng lão đương nhiên có thể nói mát.
Mạnh Quân đáp mà mặt mày sa sầm.
- Hắc hắc, tiểu tử này hôm nay có khả năng tránh được kiếp này, xác thật khiến cho ta cũng hơi ngoài ý muốn. Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì để thuyết phục Thánh Nữ Liệt Dương Tông. Có điều, nói là hắn sẽ được bảo lưu thân phận Thiếu chưởng môn này, cái đó cũng chưa chắc chắn.
Vi Bất Bình đứng ở bên người Mạnh Quân, cũng nhìn theo phương hướng Lâm Hi rời đi, trong mắt chớp động một tia sáng âm hiểm.
- Ngươi có ý tứ gì?
Mạnh Quân trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu lại.
- Ha hả, chẳng lẽ Mạnh sư huynh quên đi rồi sao, Lâm Hi chính là sắp mười tám tuổi .
Đoạn Nhất Mi cũng đã mỉm cười đi tới.
"! !"
Mạnh Quân nhận được câu nhắc nhở này, cả người bỗng run rẩy mãnh liệt một phen. Nhưng tựa hồ lập tức lão nghĩ tới điều gì, bỗng chợt hiểu ra như vậy:
- Ha ha ha, nếu như không có các ngươi nhắc nhở, ta đều thiếu chút nữa quên đi.
Lông mày lão vốn đang nhăn tít, nhưng hiện tại chẳng những đã giãn ra, ngay cả lửa giận trong lòng cũng bình ổn trong nháy mắt.
- Hắc hắc, Nhị sư huynh rốt cục đã nghĩ tới. Nhưng lần tới không phải là chúng ta làm khó dễ hắn. Nếu như hắn không thể làm nổi, thì vẫn là không làm được chức Thiếu chưởng môn này. Đến lúc đó ngay cả hội nghị trưởng lão cũng không cần dùng nữa.
Vi Bất Bình cười u ám nói.
- A, ai nói không phải đây?
Đoạn Nhất Mi cười phụ họa.
Ba người bèn nhìn nhau cười.
...
Bên ngoài, dòng người mãnh liệt.
Lâm Như Vân mang theo Lâm Hi vừa mới đi ra, đám người lập tức ồn ào sôi sùng sục một phen.
- Hi nhi, chắt nhi đi theo ta đến điện Minh Vân, ta có lời muốn nói với ngươi.
Lâm Như Vân liếc liếc mắt nhìn đám người, rồi nói với Lâm Hi.
- Vâng, cô cô.
Lâm Hi tựa hồ trong lòng sớm có dự liệu. Nay nghe thấy cô cô nói như vậy, cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là gật đầu.
Hai người đi xuyên đám người, lập tức đến điện Minh Vân .
Điện Minh Vân là chỗ Lâm Như Vân ở, cũng là một trong các điện dành cho Lục Đại trưởng lão điện.
Vào đại điện, Lâm Như Vân gạt bỏ tả hữu đi. Vừa mới ngồi xuống, cũng không kịp uống một ngụm nào mà lập tức nhìn Lâm Hi hỏi:
- Hi nhi, chắt nhi thành thật nói cho cô cô biết, mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Làm thế nào mà chắt nhi có thể đột nhiên lợi hại như thế. Đến ngay cả Vương Nhạc Hạc đều không phải là đối thủ của ngươi. Hơn nữa, Thánh Nữ Liệt Dương Tông tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Đừng có gạt ta rằng đột nhiên nàng động lòng trắc ẩn đối với chắt nhi.
Lâm Như Vân vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt cũng là sự chăm chú trước nay chưa hề có.
Lâm Hi trầm lặng không nói, vấn đề này hắn đã sớm dự liệu đến. Hắn có khả năng dùng một câu "đây mới thật sự là ta", để đáp lấy lệ trước mặt các trưởng lão khác, nhưng lại khó lòng lừa dối được cô cô của mình.
Lâm Như Vân vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú, nhưng Lâm Hi biết rõ ràng từ đằng sau loại nghiêm túc đó, hắn cảm giác được một chút căng thẳng và ân cần đích thực. Hắn lập tức biết, bà rất sợ hãi đằng sau việc thực lực tăng lên kịch liệt như vậy thì hắn lại che giấu nhân tố và ý đồ bất lợi gì đó đối với chính mình.
Trong lòng xẹt qua một sự ấm áp, Lâm Hi lập tức nói:
- Cô cô, thật đúng là không thể gạt được người. Kỳ thật sở dĩ chắt nhi đột nhiên có thể giải thoát được nội độc tố, võ công phóng đại, thậm chí thuyết phục Thánh Nữ Liệt Dương Tông thay đổi chủ ý. Tất cả đều có nguyên nhân bởi vì một vị tiền bối lánh đời ra tay tương trợ.
Lâm Hi đưa ra lí do mà mình trước đây không nghĩ tới:
- Trong lúc hắn bị trọng thương, vừa lúc có một vị cường giả tuyệt thế thần bí đồng thời lại có tính tình cổ quái đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.