Chương 707: Sư phụ, hay lắm! (1)
Hoàng Phủ Kỳ
11/08/2014
Ở trong đám người, Hải Thánh Vương và Khí Thánh Vương không tránh được hơi liếc nhìn nhau, đều tự âm thầm gật đầu.
- Lần hết lòng này cũng coi như không giúp đỡ vô ích.
Hải Thánh Vương thầm nghĩ trong lòng.
Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!
Trong hư không, trong mắt Không Thánh Vương bỗng thấy hàn quang chợt lóe, ngón tay phải trong tay áo không một dấu vết đang nhẹ nhàng di động hướng tới Lâm Hi một chút. Một điểm sáng lành lạnh lóe ra, hắn định ra tay đối với Lâm Hi.
Tuy nhiên, bóng đen trước mắt chợt đến gần, liền ngăn chặn tầm mắt.
- Không sư huynh.
Hải Thánh Vương mỉm cười cười một tiếng như vậy. Hắn không có nhiều lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Không Thánh Vương.
- Đáng chết!
Không Thánh Vương trong lòng oán hận mắng một tiếng, không thể không làm tan đi tia sáng lạnh nơi đầu ngón tay và sát khí trong mắt. Nếu như Hải Thánh Vương đều đã chú ý tới, vậy thì liền không cần thiết phải động thủ rồi.
Chỉ riêng Lâm Hi hung hăng nhìn thoáng qua Không Thánh Vương, ngay cả hắn cũng không có nhiều lời.
- Nghiệt chướng! Quả nhiên là không thể lưu ngươi lại được!
Một âm thanh già nua, ác nghiệt, vô tình, mang theo uy áp mãnh liệt đột nhiên từ tít trên trời cao ở phía phương đông truyền đến.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Chỉ trong tích tắc, đất trời rung chuyển. Một bàn tay cực lớn với ngàn vạn ráng lành đang tản mát ra áp lực trầm trọng vô biên, năm ngón tay xòe ra. Xoạt một cái, một chưởng đã nện lại đây.
Một chưởng này phá trời rạch đất, nhanh vô cùng. Chỉ trong tích tắc đã đi tới trên đỉnh đầu của Lâm Hi, ngay cả Hải Thánh Vương cũng nhất loạt bị bao phủ đi vào.
- Hộ Pháp trưởng lão!
Hải Thánh Vương giật mình la lên một tiếng, hắn ngẩng phắt đầu lên.
Một chưởng này của Hộ Pháp trưởng lão, tiên khí mênh mông cuồn cuộn, trầm trọng vô biên, áp lực khổng lồ khiến ngay cả bầu trời cũng đều phải bị rung động sụp xuống.
Hải Thánh Vương không nghĩ tới, Hộ Pháp trưởng lão lại thành ngay cả hắn cũng cùng bị hận.
Hải Thánh Vương mặc dù là Lục Quả Thánh Vương, nhưng mà so sánh với loại cường giả Tiên Đạo như Hộ Pháp trưởng lão thì kém không chỉ một bậc hai bậc. Ở trước mặt Hộ Pháp trưởng lão thì căn bản hắn không có chút xíu phần thắng, lập tức xoạt một phen liền thay đổi sắc mặt.
Bão tố đập vào mặt, như sấm sét công kích tới. Vào lúc này, còn có thể duy trì được bình tĩnh thì cũng chỉ có một mình Lâm Hi.
- Sư phụ!
Lâm Hi ngửa đầu lên trời mà gầm lên như sấm, từ trong miệng phát ra một tiếng gào lớn động trời.
Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!
Tựa như là có một tín hiệu nào đó, ở một địa phương đối diện xa xa với Lý Trọng Đạo. Từ trong không trung phát ra một tràng tiếng nổ động trời, một cơn bão tố mãnh liệt đổ xuống sầm sập, trực tiếp làm cho nhật nguyệt tối sầm, đất trời mù mịt.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Trong giây lát chớp lửa đá chạy cát bay, một đạo kiếm khí từ trong bóng tối chém ra. Nó tung hoành trăm dặm, không một dấu vết. Chỉ là một kiếm, liền bổ ra chém về hướng đại chưởng vô biên đang định chụp xuống đầu Lâm Hi.
Mọi người chỉ cảm thấy một cơn chớp giật lướt nhanh qua như thời gian trôi thoáng vụt qua trên đỉnh đầu. Sau đó thì cự chưởng kia liền không thấy còn dấu vết nào nữa.
- Hảo đồ nhi của ta, có sư phụ ở đây thì gấp cái gì?
Một âm thanh lười biếng trễ nải cực kỳ thờ ơ từ tít tận trên trời cao truyền đến, âm thanh như đá lăn đang rơi xuống liên hồi.
Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.
- Trưởng lão!
Đệ tử của Chấp Pháp Điện đua nhau giật mình la lên.
Âm thanh của bản thân trưởng lão thì làm sao mà bọn họ không nhận ra được. Chỉ có điều là, so với trước kia thì âm thanh của Chấp Pháp trưởng lão mặc dù vẫn đầy lười biếng trễ nải, nhưng lại đã có thêm một chút khí phách không đếm xỉa tới gì cả.
- Trưởng lão!
Cơ hồ là đồng thời, một trận tiếng hò la khác phát ra từ các đệ tử trong trận doanh Hộ Pháp Điện.
Các đệ tử Hộ Pháp Điện ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong ánh mắt của bọn họ, ở tít tận trên trời cao mơ hồ thấy một bóng đen thấp thoáng, khí tức cao vời vợi đang trôi nổi trong không trung. Một khí tức khổng lồ vô biên vô hạn, giống như một vị thần linh. Ở dưới chân người, tiên khí mênh mông cuồn cuộn đang hóa thành một biển mây lành rực rỡ.
- Hình Tuấn Thần, ngươi muốn tự rước lấy nhục thì bổn tọa thành toàn cho ngươi!
Âm thanh lạnh lẽo của Hộ Pháp trưởng lão vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Đất trời rung rinh, trong âm thanh to lớn đó hiện lên ngàn vạn đạo ráng lành, tiên khí cuồn cuộn hội tụ mà đến. Rồi oanh một tiếng, nó hóa thành một dòng Ngân Hà to lớn với tiên khí mênh mông cuồn cuộn, tung hoành hư không, công kích thẳng về hướng Chấp Pháp Phong ở một chỗ khác trong không trung.
- Ha ha ha ha ha ha..., Lý Trọng Đạo, cái gì nhất thời thì đó chỉ là nhất thời. Thời đại của ngươi đã trở thành quá khứ rồi. Đến đây đi, ngươi cũng nên nếm thử một kiếm của ta!
Âm thanh của Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần vọng về giữa trời cao, nhưng lại không thấy được bóng người. Âm thanh vừa dứt, Chấp Pháp trưởng lão liền ra chiêu.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Trong những tràng tiếng nổ động trời, bầu trời phảng phất như bị nứt ra tạo thành một kẽ nứt hẹp dài. Một đạo kiếm khí như sấm sét không hề có dấu hiệu, lại phóng thẳng ra lần nữa.
Một kiếm này như chém vỡ cả thời hồng hoang từ xa xưa, biến vũ trụ thành nhỏ bé.
Những đạo kiếm khí trùng trùng điệp điệp phóng ra từ trong thời không, chúng tung hoành trăm dặm, tỏa sáng như vầng nhật nguyệt.
Chỉ một kiếm liền chặt đứt thời gian, xé rách không gian, khiến cho thiên địa quỷ thần đều kinh ngạc mà thất sắc.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Thiên địa chấn động kịch liệt liên hồi, trong mắt mọi người, một kiếm này từ ngay trên đỉnh đầu kéo dài qua không trung. Lập tức mơ hồ sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ không gian thiên địa đã bị một chém làm đôi. Kiếm khí lướt qua những đâu, vạn vật đều bắt đầu vặn vẹo méo mó.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, cẩn thận nhìn lên phía trên. Chỉ thấy một kiếm to lớn mênh mông cuồn cuộn khiến cho người khác kinh ngạc kia vừa hiện lên, tức thì dải tiên khí Ngân Hà vắt ngang phía chân trời liền giống như một dải lụa bị xé xoạc, trong nháy mắt bị khuấy đến nát bấy.
Một kiếm nghiền nát vạn vật, không gì có thể địch nổi kia trực tiếp nện Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! vào dải tiên khí Ngân Hà.
- A!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng tử của Lâm Hi phản chiếu những gì đang xẩy ra ở trên bầu trời. Chỉ thấy từ dải tiên khí như biển mây ở tít trên bầu trời cao thăm thẳm kia, có một bóng người đen tuyền phịch một tiếng bị bay đi ra ngoài, mơ hồ có máu tươi văng ra.
Mà dải tiên khí ngưng kết thành biển mây dưới chân hắn đã bị khuấy động mà nát bấy.
- A!
Khắp bốn phương tám hướng, đến tít tận chốn cao thẳm trên không trung, mơ hồ truyền đến một tiếng la lên giật mình.
- Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, không nghĩ tới sao. Lý lão thất phu, để mạng lại!
- Lần hết lòng này cũng coi như không giúp đỡ vô ích.
Hải Thánh Vương thầm nghĩ trong lòng.
Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!
Trong hư không, trong mắt Không Thánh Vương bỗng thấy hàn quang chợt lóe, ngón tay phải trong tay áo không một dấu vết đang nhẹ nhàng di động hướng tới Lâm Hi một chút. Một điểm sáng lành lạnh lóe ra, hắn định ra tay đối với Lâm Hi.
Tuy nhiên, bóng đen trước mắt chợt đến gần, liền ngăn chặn tầm mắt.
- Không sư huynh.
Hải Thánh Vương mỉm cười cười một tiếng như vậy. Hắn không có nhiều lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Không Thánh Vương.
- Đáng chết!
Không Thánh Vương trong lòng oán hận mắng một tiếng, không thể không làm tan đi tia sáng lạnh nơi đầu ngón tay và sát khí trong mắt. Nếu như Hải Thánh Vương đều đã chú ý tới, vậy thì liền không cần thiết phải động thủ rồi.
Chỉ riêng Lâm Hi hung hăng nhìn thoáng qua Không Thánh Vương, ngay cả hắn cũng không có nhiều lời.
- Nghiệt chướng! Quả nhiên là không thể lưu ngươi lại được!
Một âm thanh già nua, ác nghiệt, vô tình, mang theo uy áp mãnh liệt đột nhiên từ tít trên trời cao ở phía phương đông truyền đến.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Chỉ trong tích tắc, đất trời rung chuyển. Một bàn tay cực lớn với ngàn vạn ráng lành đang tản mát ra áp lực trầm trọng vô biên, năm ngón tay xòe ra. Xoạt một cái, một chưởng đã nện lại đây.
Một chưởng này phá trời rạch đất, nhanh vô cùng. Chỉ trong tích tắc đã đi tới trên đỉnh đầu của Lâm Hi, ngay cả Hải Thánh Vương cũng nhất loạt bị bao phủ đi vào.
- Hộ Pháp trưởng lão!
Hải Thánh Vương giật mình la lên một tiếng, hắn ngẩng phắt đầu lên.
Một chưởng này của Hộ Pháp trưởng lão, tiên khí mênh mông cuồn cuộn, trầm trọng vô biên, áp lực khổng lồ khiến ngay cả bầu trời cũng đều phải bị rung động sụp xuống.
Hải Thánh Vương không nghĩ tới, Hộ Pháp trưởng lão lại thành ngay cả hắn cũng cùng bị hận.
Hải Thánh Vương mặc dù là Lục Quả Thánh Vương, nhưng mà so sánh với loại cường giả Tiên Đạo như Hộ Pháp trưởng lão thì kém không chỉ một bậc hai bậc. Ở trước mặt Hộ Pháp trưởng lão thì căn bản hắn không có chút xíu phần thắng, lập tức xoạt một phen liền thay đổi sắc mặt.
Bão tố đập vào mặt, như sấm sét công kích tới. Vào lúc này, còn có thể duy trì được bình tĩnh thì cũng chỉ có một mình Lâm Hi.
- Sư phụ!
Lâm Hi ngửa đầu lên trời mà gầm lên như sấm, từ trong miệng phát ra một tiếng gào lớn động trời.
Ông Ông! Ông Ông! Ông Ông!!
Tựa như là có một tín hiệu nào đó, ở một địa phương đối diện xa xa với Lý Trọng Đạo. Từ trong không trung phát ra một tràng tiếng nổ động trời, một cơn bão tố mãnh liệt đổ xuống sầm sập, trực tiếp làm cho nhật nguyệt tối sầm, đất trời mù mịt.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Trong giây lát chớp lửa đá chạy cát bay, một đạo kiếm khí từ trong bóng tối chém ra. Nó tung hoành trăm dặm, không một dấu vết. Chỉ là một kiếm, liền bổ ra chém về hướng đại chưởng vô biên đang định chụp xuống đầu Lâm Hi.
Mọi người chỉ cảm thấy một cơn chớp giật lướt nhanh qua như thời gian trôi thoáng vụt qua trên đỉnh đầu. Sau đó thì cự chưởng kia liền không thấy còn dấu vết nào nữa.
- Hảo đồ nhi của ta, có sư phụ ở đây thì gấp cái gì?
Một âm thanh lười biếng trễ nải cực kỳ thờ ơ từ tít tận trên trời cao truyền đến, âm thanh như đá lăn đang rơi xuống liên hồi.
Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!.
- Trưởng lão!
Đệ tử của Chấp Pháp Điện đua nhau giật mình la lên.
Âm thanh của bản thân trưởng lão thì làm sao mà bọn họ không nhận ra được. Chỉ có điều là, so với trước kia thì âm thanh của Chấp Pháp trưởng lão mặc dù vẫn đầy lười biếng trễ nải, nhưng lại đã có thêm một chút khí phách không đếm xỉa tới gì cả.
- Trưởng lão!
Cơ hồ là đồng thời, một trận tiếng hò la khác phát ra từ các đệ tử trong trận doanh Hộ Pháp Điện.
Các đệ tử Hộ Pháp Điện ngẩng đầu nhìn lên trời. Trong ánh mắt của bọn họ, ở tít tận trên trời cao mơ hồ thấy một bóng đen thấp thoáng, khí tức cao vời vợi đang trôi nổi trong không trung. Một khí tức khổng lồ vô biên vô hạn, giống như một vị thần linh. Ở dưới chân người, tiên khí mênh mông cuồn cuộn đang hóa thành một biển mây lành rực rỡ.
- Hình Tuấn Thần, ngươi muốn tự rước lấy nhục thì bổn tọa thành toàn cho ngươi!
Âm thanh lạnh lẽo của Hộ Pháp trưởng lão vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Đất trời rung rinh, trong âm thanh to lớn đó hiện lên ngàn vạn đạo ráng lành, tiên khí cuồn cuộn hội tụ mà đến. Rồi oanh một tiếng, nó hóa thành một dòng Ngân Hà to lớn với tiên khí mênh mông cuồn cuộn, tung hoành hư không, công kích thẳng về hướng Chấp Pháp Phong ở một chỗ khác trong không trung.
- Ha ha ha ha ha ha..., Lý Trọng Đạo, cái gì nhất thời thì đó chỉ là nhất thời. Thời đại của ngươi đã trở thành quá khứ rồi. Đến đây đi, ngươi cũng nên nếm thử một kiếm của ta!
Âm thanh của Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần vọng về giữa trời cao, nhưng lại không thấy được bóng người. Âm thanh vừa dứt, Chấp Pháp trưởng lão liền ra chiêu.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Trong những tràng tiếng nổ động trời, bầu trời phảng phất như bị nứt ra tạo thành một kẽ nứt hẹp dài. Một đạo kiếm khí như sấm sét không hề có dấu hiệu, lại phóng thẳng ra lần nữa.
Một kiếm này như chém vỡ cả thời hồng hoang từ xa xưa, biến vũ trụ thành nhỏ bé.
Những đạo kiếm khí trùng trùng điệp điệp phóng ra từ trong thời không, chúng tung hoành trăm dặm, tỏa sáng như vầng nhật nguyệt.
Chỉ một kiếm liền chặt đứt thời gian, xé rách không gian, khiến cho thiên địa quỷ thần đều kinh ngạc mà thất sắc.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!
Thiên địa chấn động kịch liệt liên hồi, trong mắt mọi người, một kiếm này từ ngay trên đỉnh đầu kéo dài qua không trung. Lập tức mơ hồ sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ không gian thiên địa đã bị một chém làm đôi. Kiếm khí lướt qua những đâu, vạn vật đều bắt đầu vặn vẹo méo mó.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, cẩn thận nhìn lên phía trên. Chỉ thấy một kiếm to lớn mênh mông cuồn cuộn khiến cho người khác kinh ngạc kia vừa hiện lên, tức thì dải tiên khí Ngân Hà vắt ngang phía chân trời liền giống như một dải lụa bị xé xoạc, trong nháy mắt bị khuấy đến nát bấy.
Một kiếm nghiền nát vạn vật, không gì có thể địch nổi kia trực tiếp nện Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! vào dải tiên khí Ngân Hà.
- A!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng tử của Lâm Hi phản chiếu những gì đang xẩy ra ở trên bầu trời. Chỉ thấy từ dải tiên khí như biển mây ở tít trên bầu trời cao thăm thẳm kia, có một bóng người đen tuyền phịch một tiếng bị bay đi ra ngoài, mơ hồ có máu tươi văng ra.
Mà dải tiên khí ngưng kết thành biển mây dưới chân hắn đã bị khuấy động mà nát bấy.
- A!
Khắp bốn phương tám hướng, đến tít tận chốn cao thẳm trên không trung, mơ hồ truyền đến một tiếng la lên giật mình.
- Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, không nghĩ tới sao. Lý lão thất phu, để mạng lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.