Chương 73
JunWei
24/03/2022
Vì ngôi thành này sử dụng chế độ thương nhân được miễn thuế 50%, nên ngày thường có rất nhiều thương nhân đi qua thành phố này để buôn bán , nên kinh tế ở nơi này rất phát triễn ,tuy sự phồn hoa náo nhiệt không thể sánh bằng đế đô . nhưng cũng có nét đặc sắc riêng của nó .
Lúc này Tiền Thế Kiệt cùng Isbel đã về tới thành Katanga . cưỡi ngực phóng khắp con đường trong thành , nên đã thu hút không ít cặp mắt tò mò hướng về phía họ .
nhưng khi nhìn thấy Isbel , trong ánh mắt của những người đi đường lại thay đổi thành sự vui mừng chào đón . thậm chí còn có người vẫy tay , thót lên những tiếng chúc mừng với Isbel . xem ra con nhỏ tham tiền này rất được lòng dân chúng ở đây thì phải .
Con ngựa ngừng ngay trước 1 cửa tiệm buôn bán vũ khí áo giáp . không để Tiền Thế Kiệt kịp nhảy xuống ngựa , Isbel đã xoay người trực tiếp đẩy anh ta té ngã mông xuống đất .
Bị đẩy ngã xuống đất ê hết cả mông , Tiền Thế Kiệt phẫn nộ **** lớn : “ ta XX cái OO mi đấy , con nhỏ tham tiền kia , chơi gì kỳ vậy ?”
Isbel nhăn mặt lại, nhạt nhạt nói : “ cho đáng đời , nãy giờ ôm đã chưa ? nếu như không phải nể mặt 20 đồng vàng , lão nương đã đá mi xuống ngựa từ lâu rồi ! cái đồ háo sắc , ngồi ở sau lưng mà cứ suốt ngày …..” nói tới đây , bỗng nhiên khuôn mặt của Isbel đỏ hẳn lên , vội vã quay đầu nhìn sang hướng khác .
Chuyện là thế này , sau 1 hồi giằng co chống chọi , cuối cùng thì ý chí kiên cường của Tiền Thế Kiệt đã bị quật ngã . cái bộ phận ở giữa háng đã không còn nghe theo sự điều khiển của anh ta nữa , chổng càng chào cờ .
phải biết rằng lúc đó cả 2 đang ngồi sát vào nhau . và từ sống lưng cho tới phần ngực của Isbel không có lấy 1 mảnh vải bao bọc gì cả . cho nên cái bộ phận ấy của Tiền Thế Kiệt đã cạ thẳng vào làn da mát rượi của cô ta . lúc đầu cô ta còn chưa phát hiện ra sự khác thường , nhưng dần dần , cô ta cảm thấy có 1 vật cứng cứng đang không ngừng cạ lên cạ xuống ở sống lưng của mình . sự khác biệt giữa nam nữ thì Isbel ít nhiều cũng biết chút . nên lúc đó khuôn mặt của cô ta càng lúc càng ửng đỏ lên , không ngừng đưa mắt liếc nhìn Tiền Thế Kiệt đang không ngừng ngọ ngoạy ở phía sau lưng mình .
Lúc này Tiền Thế Kiệt cùng Isbel đã về tới thành Katanga . cưỡi ngực phóng khắp con đường trong thành , nên đã thu hút không ít cặp mắt tò mò hướng về phía họ .
nhưng khi nhìn thấy Isbel , trong ánh mắt của những người đi đường lại thay đổi thành sự vui mừng chào đón . thậm chí còn có người vẫy tay , thót lên những tiếng chúc mừng với Isbel . xem ra con nhỏ tham tiền này rất được lòng dân chúng ở đây thì phải .
Con ngựa ngừng ngay trước 1 cửa tiệm buôn bán vũ khí áo giáp . không để Tiền Thế Kiệt kịp nhảy xuống ngựa , Isbel đã xoay người trực tiếp đẩy anh ta té ngã mông xuống đất .
Bị đẩy ngã xuống đất ê hết cả mông , Tiền Thế Kiệt phẫn nộ **** lớn : “ ta XX cái OO mi đấy , con nhỏ tham tiền kia , chơi gì kỳ vậy ?”
Isbel nhăn mặt lại, nhạt nhạt nói : “ cho đáng đời , nãy giờ ôm đã chưa ? nếu như không phải nể mặt 20 đồng vàng , lão nương đã đá mi xuống ngựa từ lâu rồi ! cái đồ háo sắc , ngồi ở sau lưng mà cứ suốt ngày …..” nói tới đây , bỗng nhiên khuôn mặt của Isbel đỏ hẳn lên , vội vã quay đầu nhìn sang hướng khác .
Chuyện là thế này , sau 1 hồi giằng co chống chọi , cuối cùng thì ý chí kiên cường của Tiền Thế Kiệt đã bị quật ngã . cái bộ phận ở giữa háng đã không còn nghe theo sự điều khiển của anh ta nữa , chổng càng chào cờ .
phải biết rằng lúc đó cả 2 đang ngồi sát vào nhau . và từ sống lưng cho tới phần ngực của Isbel không có lấy 1 mảnh vải bao bọc gì cả . cho nên cái bộ phận ấy của Tiền Thế Kiệt đã cạ thẳng vào làn da mát rượi của cô ta . lúc đầu cô ta còn chưa phát hiện ra sự khác thường , nhưng dần dần , cô ta cảm thấy có 1 vật cứng cứng đang không ngừng cạ lên cạ xuống ở sống lưng của mình . sự khác biệt giữa nam nữ thì Isbel ít nhiều cũng biết chút . nên lúc đó khuôn mặt của cô ta càng lúc càng ửng đỏ lên , không ngừng đưa mắt liếc nhìn Tiền Thế Kiệt đang không ngừng ngọ ngoạy ở phía sau lưng mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.