Chương 138: Người một nhà
Dật Danh
16/09/2023
"Đừng!"
"Cứ mặc kệ tôi!"
"Tần tiên sinh, anh mau đi đi, tên này sẽ giết anh mất!" Carl kinh hãi kêu lên.
"Không sao."
"Nếu ông ta dám nổ súng, người chết nhất định là ông ta." Tần Thiên mặt không đổi sắc, giống như không hề hay biết mình bị dí súng vào đầu vậy.
Hắn tháo sợi dây trói khỏi tay Carl, đỡ ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Nói nhanh, mày giấu vợ mày đi đâu rồi?"
“Hôm nay, chỉ có dâng vợ mày cho tao, khiến tao chơi vui vẻ chúng mày mới có cơ hội sống sót.” Carlo Conti gầm lên dữ tợn.
Nhớ lại tối qua lúc ở tiệc rượu, khoảnh khắc kinh diễm khi ông ta nhìn thấy Tô Tô, ông ta cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa bùng cháy.
Không phải là ông ta chưa từng nhìn thấy mỹ nữ phương Đông.
Nhưng mà, cơ thể hay phong thái giống như Tô Tô đó là lần đầu tiên ông ta gặp.
So với Tô Tô, những người phụ nữ Âu Mỹ bình thường hay vây quanh ông ta chỉ là một đống thịt trắng vô hồn.
Buồn tẻ vô vị.
Vốn tưởng rằng với thân phận và địa vị của mình, chỉ cần móc ngón tay Tô Tô sẽ sốt sắng ngã vào lòng ông ta.
Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ông ta chơi vài ngày rồi sẽ chán ghét.
Nhưng mà, Tô Tô lại vô cùng quả quyết cự tuyệt ông ta.
Càng không có được, càng không cam tâm. Thêm nữa thuộc hạ ông ta phái đi vậy mà lại bị giết chết trên giường trong khách sạn, điều này lại càng khiến ông ta phát điên.
Hơn chục vệ sĩ đứng xung quanh, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng.
Ánh mắt bọn chúng đầy ý miệt thị, giống như một bầy gấu vây quanh một con sói ốm yếu.
Tần Thiên mặc một bộ áo dài Tôn Trung Sơn, khuôn mặt khôi ngô, bị bao quanh bởi đám gấu chó này, đối mặt với họng súng đen ngòm hắn vẫn trông vô cùng thong thả và ung dung.
Đôi mắt hắn thâm thuý sâu xa, nhìn qua có vẻ tĩnh lặng, nhưng lại ẩn giấu những cơn sóng dữ ngập trời.
Dường như chỉ cần khiến hắn nổi giận, Carlo Conti trước mặt và đám vệ sĩ gấu chó xung quanh hắn hay thậm chí cả tòa lâu đài hùng vĩ cổ kính này cũng đều sẽ bị xóa sổ.
Ngay cả Carl, cũng bị ảnh hưởng bởi mị lực này, không khỏi bình tĩnh lại.
Tần Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Carlo Conti đang điên cuồng, trong mắt hắn hiện lên một tia châm chọc.
Hắn bật cười, nụ cười dưới ánh mặt trời hiện lên sạch sẽ và ấm áp biết bao.
"Hôm nay người phải chết là ai, ông vẫn chưa biết à?" Hắn nhàn nhạt nói.
“Mày nói cái gì?” Carlo Conti theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lâu đài này là thiên hạ của ông ta, có đến hàng trăm vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí.
Tần Thiên chỉ là một người bình thường thì có thể gây nên sóng gió gì?
Ông ta ổn định lại tinh thần, vung tay lên: "Lôi thằng này xuống cho ta, nghiêm hình tra khảo!"
Vệ sĩ xung quanh liền lao về phía Tần Thiên.
Chính là lúc này, pằng pằng!
Cổng lớn của lâu đài truyền tới tiếng súng.
Giữa tiếng gầm rít, một đoàn xe Mercedes lao tới, hàng trăm vệ sĩ trong trang phục áo Tôn Trung Sơn, tóc húi cua từ bên trong nhảy xuống.
Khuôn mặt họ nghiêm nghị, cầm trên tay những chiếc ô dài màu đen.
Bao gồm cả Carlo Conti và hơn chục tên vệ sĩ, toàn bộ đều bị bao vây.
"Thằng khốn không có mắt, dám có ý đồ với lão đại tao, mày không chết thì ai chết!"
Trần Nhị Cẩu nhảy xuống, đích thân dẫn đầu xông lên, nhắm chuẩn vào Carlo Conti.
Carlo Conti bị dọa cho sợ hãi: "Bọn mày là ai?"
"Đây là địa bàn của tao, ai dám làm càn!"
Trần Nhị Cẩu cười lạnh nói: "Địa bàn của mày? Mày thử kêu lên một tiếng xem có ai trả lời không?"
"Nói cho mày biết, vệ sĩ mày sắp xếp xung quanh đây đều đã bị xử lý hết rồi."
"Còn không quỳ xuống cho ông đây!"
Trần Nhị Cẩu nhắm chuẩn vào chân Carlo Conti, chuẩn bị bắn một loạt đạn.
"Đừng bắn!"
"Tha cho tôi!"
Carlo Conti bị dọa cho mất hồn mất vía, vội vàng giơ hai tay lên quỳ rạp xuống đất.
Khoảng hơn chục vệ sĩ xung quanh cũng y hệt như vậy, run lẩy bẩy, đồng loạt vứt vũ khí, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
"Lão đại, anh đích thân thử đi."
"Anh thử đi, đây là mẫu mới phát triển, dùng vô cùng tốt, chỉ là độ giật có chút mạnh." Trần Nhị Cẩu cười ha hả đem súng trong tay đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên lắc đầu, bình thường hắn không thích đụng vào mấy thứ này.
Đêm qua cũng là bất đắc dĩ.
Hắn vươn tay nhặt con dao nhỏ dưới đất lên.
Đây là con dao mà trước đó Carlo Conti định dùng để cắt lưỡi Carl.
"Tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với cậu!"
“Chúng ta không đánh không quen biết, nói cho tôi biết cậu muốn bồi thường như thế nào?” Carlo Conti tỉnh táo lại đôi chút.
Ông ta cảm thấy, trên địa bàn này cho dù Tần Thiên có gan to bằng trời cũng không dám giết ông ta.
Carl thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thấp giọng nói: "Gia tộc Conti ở Ý rất có thế lực, Tần tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại."
"Tôi cho rằng hiện tại cách tốt nhất chính là rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
Tần Thiên ngắm nghía con dao nhỏ trong tay, nhìn Carlo Conti trước mặt rồi nói: "Ông cho rằng tôi không dám giết ông?"
Carlo Conti nghiến răng nghiến lợi nói: "Giết tôi, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
Tần Thiên cười nói: "Tôi có thể sống sót rời khỏi đây hay không, chỉ sợ ông không nhìn thấy được."
Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng xe.
Ánh mắt Tần Thiên khẽ động, thô bạo kéo Carlo Conti bằng một tay, phịch một tiếng, dùng dao đóng đinh tay ông ta trên mặt bàn gỗ sồi trắng.
"A!"
"Mày là đồ khốn kiếp!"
“Mày sẽ chết không một cách dễ dàng đâu, tao nhất định sẽ giết mày!” Carlo Conti kêu lên ré ré như heo bị chọc tiết.
Carl nhìn thấy từ bên ngoài lại có một đoàn xe đi vào, hoảng sợ nói: "Tần tiên sinh, có phải viện binh của ông ta không?"
"Phải cẩn thận!"
Tần Thiên ngồi im bất động, cười lạnh không nói gì.
Đoàn xe này có tổng cộng mười hai chiếc xe. Sau khi lái xe vào, chia thành bốn đội dàn hàng đậu cạnh nhau.
Rất rõ ràng, cứ hai xe lại hộ tống một xe.
Vệ sĩ trong xe hộ tống nhảy xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa chiếc xe ở giữa.
Trong bốn chiếc xe, bước xuống là bốn người đàn ông lớn tuổi.
Thoạt nhìn, vẻ ngoài không đẹp. Tuy nhiên, trên người lại mang khí chất của người ở địa vị cao, không giận tự uy.
Carl nhìn thấy huy hiệu mà họ đeo trên ngực thì khó có thể tin được.
Ông ta lẩm bẩm: "Gia tộc Mickey, gia tộc Hasburg, gia tộc Porgy, gia tộc Spoon..."
"Tộc trưởng của tứ đại gia tộc đều ở đây, sao có thể, sao có thể như vậy!"
Phải biết, gia tộc Carlo Conti vốn đã rất hùng mạnh. Tuy nhiên, so với bốn gia tộc này thì bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Tứ đại gia tộc này đã trải qua nhiều thế hệ, phân bố trên khắp cả nước, nội tình thâm sâu.
Carlo Conti cũng kinh hãi, thậm chí quên cả cảm giác đau đớn trên tay.
Sao bọn họ lại đến đây? Ông ta biết, ông ta với tứ đại gia tộc này không hề có giao tình.
Hơn nữa, bọn họ bởi vì mới nổi lên gần đây, đã nuốt chửng một số lợi ích của tứ đại gia tộc, ở một mức độ nào đó cũng coi như là kẻ thù.
Nhưng mà vào lúc này, ông ta không quan tâm được nhiều như vậy.
Dù sao bốn gia tộc lớn này đều là người gốc Ý, đều liên kết với nhau.
Ông ta phản ứng lại và lớn tiếng hét: "Các vị gia chủ, mọi người tới cứu tôi có đúng không?"
"Thật tốt quá!"
"Chúng ta mới là người một nhà!"
"Nhanh lên, mau giết tên người ngoài Tần Thiên này đi, gia tộc Carlo Conti chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ!"
"Cứ mặc kệ tôi!"
"Tần tiên sinh, anh mau đi đi, tên này sẽ giết anh mất!" Carl kinh hãi kêu lên.
"Không sao."
"Nếu ông ta dám nổ súng, người chết nhất định là ông ta." Tần Thiên mặt không đổi sắc, giống như không hề hay biết mình bị dí súng vào đầu vậy.
Hắn tháo sợi dây trói khỏi tay Carl, đỡ ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Nói nhanh, mày giấu vợ mày đi đâu rồi?"
“Hôm nay, chỉ có dâng vợ mày cho tao, khiến tao chơi vui vẻ chúng mày mới có cơ hội sống sót.” Carlo Conti gầm lên dữ tợn.
Nhớ lại tối qua lúc ở tiệc rượu, khoảnh khắc kinh diễm khi ông ta nhìn thấy Tô Tô, ông ta cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa bùng cháy.
Không phải là ông ta chưa từng nhìn thấy mỹ nữ phương Đông.
Nhưng mà, cơ thể hay phong thái giống như Tô Tô đó là lần đầu tiên ông ta gặp.
So với Tô Tô, những người phụ nữ Âu Mỹ bình thường hay vây quanh ông ta chỉ là một đống thịt trắng vô hồn.
Buồn tẻ vô vị.
Vốn tưởng rằng với thân phận và địa vị của mình, chỉ cần móc ngón tay Tô Tô sẽ sốt sắng ngã vào lòng ông ta.
Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ông ta chơi vài ngày rồi sẽ chán ghét.
Nhưng mà, Tô Tô lại vô cùng quả quyết cự tuyệt ông ta.
Càng không có được, càng không cam tâm. Thêm nữa thuộc hạ ông ta phái đi vậy mà lại bị giết chết trên giường trong khách sạn, điều này lại càng khiến ông ta phát điên.
Hơn chục vệ sĩ đứng xung quanh, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng.
Ánh mắt bọn chúng đầy ý miệt thị, giống như một bầy gấu vây quanh một con sói ốm yếu.
Tần Thiên mặc một bộ áo dài Tôn Trung Sơn, khuôn mặt khôi ngô, bị bao quanh bởi đám gấu chó này, đối mặt với họng súng đen ngòm hắn vẫn trông vô cùng thong thả và ung dung.
Đôi mắt hắn thâm thuý sâu xa, nhìn qua có vẻ tĩnh lặng, nhưng lại ẩn giấu những cơn sóng dữ ngập trời.
Dường như chỉ cần khiến hắn nổi giận, Carlo Conti trước mặt và đám vệ sĩ gấu chó xung quanh hắn hay thậm chí cả tòa lâu đài hùng vĩ cổ kính này cũng đều sẽ bị xóa sổ.
Ngay cả Carl, cũng bị ảnh hưởng bởi mị lực này, không khỏi bình tĩnh lại.
Tần Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Carlo Conti đang điên cuồng, trong mắt hắn hiện lên một tia châm chọc.
Hắn bật cười, nụ cười dưới ánh mặt trời hiện lên sạch sẽ và ấm áp biết bao.
"Hôm nay người phải chết là ai, ông vẫn chưa biết à?" Hắn nhàn nhạt nói.
“Mày nói cái gì?” Carlo Conti theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lâu đài này là thiên hạ của ông ta, có đến hàng trăm vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí.
Tần Thiên chỉ là một người bình thường thì có thể gây nên sóng gió gì?
Ông ta ổn định lại tinh thần, vung tay lên: "Lôi thằng này xuống cho ta, nghiêm hình tra khảo!"
Vệ sĩ xung quanh liền lao về phía Tần Thiên.
Chính là lúc này, pằng pằng!
Cổng lớn của lâu đài truyền tới tiếng súng.
Giữa tiếng gầm rít, một đoàn xe Mercedes lao tới, hàng trăm vệ sĩ trong trang phục áo Tôn Trung Sơn, tóc húi cua từ bên trong nhảy xuống.
Khuôn mặt họ nghiêm nghị, cầm trên tay những chiếc ô dài màu đen.
Bao gồm cả Carlo Conti và hơn chục tên vệ sĩ, toàn bộ đều bị bao vây.
"Thằng khốn không có mắt, dám có ý đồ với lão đại tao, mày không chết thì ai chết!"
Trần Nhị Cẩu nhảy xuống, đích thân dẫn đầu xông lên, nhắm chuẩn vào Carlo Conti.
Carlo Conti bị dọa cho sợ hãi: "Bọn mày là ai?"
"Đây là địa bàn của tao, ai dám làm càn!"
Trần Nhị Cẩu cười lạnh nói: "Địa bàn của mày? Mày thử kêu lên một tiếng xem có ai trả lời không?"
"Nói cho mày biết, vệ sĩ mày sắp xếp xung quanh đây đều đã bị xử lý hết rồi."
"Còn không quỳ xuống cho ông đây!"
Trần Nhị Cẩu nhắm chuẩn vào chân Carlo Conti, chuẩn bị bắn một loạt đạn.
"Đừng bắn!"
"Tha cho tôi!"
Carlo Conti bị dọa cho mất hồn mất vía, vội vàng giơ hai tay lên quỳ rạp xuống đất.
Khoảng hơn chục vệ sĩ xung quanh cũng y hệt như vậy, run lẩy bẩy, đồng loạt vứt vũ khí, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
"Lão đại, anh đích thân thử đi."
"Anh thử đi, đây là mẫu mới phát triển, dùng vô cùng tốt, chỉ là độ giật có chút mạnh." Trần Nhị Cẩu cười ha hả đem súng trong tay đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên lắc đầu, bình thường hắn không thích đụng vào mấy thứ này.
Đêm qua cũng là bất đắc dĩ.
Hắn vươn tay nhặt con dao nhỏ dưới đất lên.
Đây là con dao mà trước đó Carlo Conti định dùng để cắt lưỡi Carl.
"Tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với cậu!"
“Chúng ta không đánh không quen biết, nói cho tôi biết cậu muốn bồi thường như thế nào?” Carlo Conti tỉnh táo lại đôi chút.
Ông ta cảm thấy, trên địa bàn này cho dù Tần Thiên có gan to bằng trời cũng không dám giết ông ta.
Carl thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thấp giọng nói: "Gia tộc Conti ở Ý rất có thế lực, Tần tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại."
"Tôi cho rằng hiện tại cách tốt nhất chính là rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
Tần Thiên ngắm nghía con dao nhỏ trong tay, nhìn Carlo Conti trước mặt rồi nói: "Ông cho rằng tôi không dám giết ông?"
Carlo Conti nghiến răng nghiến lợi nói: "Giết tôi, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
Tần Thiên cười nói: "Tôi có thể sống sót rời khỏi đây hay không, chỉ sợ ông không nhìn thấy được."
Lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng xe.
Ánh mắt Tần Thiên khẽ động, thô bạo kéo Carlo Conti bằng một tay, phịch một tiếng, dùng dao đóng đinh tay ông ta trên mặt bàn gỗ sồi trắng.
"A!"
"Mày là đồ khốn kiếp!"
“Mày sẽ chết không một cách dễ dàng đâu, tao nhất định sẽ giết mày!” Carlo Conti kêu lên ré ré như heo bị chọc tiết.
Carl nhìn thấy từ bên ngoài lại có một đoàn xe đi vào, hoảng sợ nói: "Tần tiên sinh, có phải viện binh của ông ta không?"
"Phải cẩn thận!"
Tần Thiên ngồi im bất động, cười lạnh không nói gì.
Đoàn xe này có tổng cộng mười hai chiếc xe. Sau khi lái xe vào, chia thành bốn đội dàn hàng đậu cạnh nhau.
Rất rõ ràng, cứ hai xe lại hộ tống một xe.
Vệ sĩ trong xe hộ tống nhảy xuống, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa chiếc xe ở giữa.
Trong bốn chiếc xe, bước xuống là bốn người đàn ông lớn tuổi.
Thoạt nhìn, vẻ ngoài không đẹp. Tuy nhiên, trên người lại mang khí chất của người ở địa vị cao, không giận tự uy.
Carl nhìn thấy huy hiệu mà họ đeo trên ngực thì khó có thể tin được.
Ông ta lẩm bẩm: "Gia tộc Mickey, gia tộc Hasburg, gia tộc Porgy, gia tộc Spoon..."
"Tộc trưởng của tứ đại gia tộc đều ở đây, sao có thể, sao có thể như vậy!"
Phải biết, gia tộc Carlo Conti vốn đã rất hùng mạnh. Tuy nhiên, so với bốn gia tộc này thì bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Tứ đại gia tộc này đã trải qua nhiều thế hệ, phân bố trên khắp cả nước, nội tình thâm sâu.
Carlo Conti cũng kinh hãi, thậm chí quên cả cảm giác đau đớn trên tay.
Sao bọn họ lại đến đây? Ông ta biết, ông ta với tứ đại gia tộc này không hề có giao tình.
Hơn nữa, bọn họ bởi vì mới nổi lên gần đây, đã nuốt chửng một số lợi ích của tứ đại gia tộc, ở một mức độ nào đó cũng coi như là kẻ thù.
Nhưng mà vào lúc này, ông ta không quan tâm được nhiều như vậy.
Dù sao bốn gia tộc lớn này đều là người gốc Ý, đều liên kết với nhau.
Ông ta phản ứng lại và lớn tiếng hét: "Các vị gia chủ, mọi người tới cứu tôi có đúng không?"
"Thật tốt quá!"
"Chúng ta mới là người một nhà!"
"Nhanh lên, mau giết tên người ngoài Tần Thiên này đi, gia tộc Carlo Conti chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.