Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 226: Đường gia (3)
Tiêu Thất Gia
05/12/2020
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Phong Như Khuynh quả thật thích mỹ nhân, thế mà chẳng hiểu sao nàng gặp qua mấy vị mỹ nhân, nàng đều đứng phía đối nghịch với đối phương, không cách nào thích nổi.
Hơn nữa, so sánh với vẻ đẹp nhu nhược của Đàm Song Song, Đường Ẩn lại có nét đẹp linh động hơn.
Chỉ là...
Phong Như Khuynh híp hai mắt, nàng thật sự muốn biết, rốt cuộc nha đầu kia tìm đến nàng là vì cái gì.
"Đường Ẩn, rốt cuộc ngươi là ai?"
Đường Ẩn kinh ngạc, không phải chứ, thân phận của nàng bị phát hiện rồi à?
Không được, tuyệt đối không thể để cho nàng ta biết, bằng không thì nàng khẳng định sẽ bị đuổi ra ngoài, sẽ không có biện pháp điều tra rõ ưu điểm của nữ nhân này ở đâu.
Nàng cắn răng, nét mặt lộ vẻ cao ngạo, hất càm lên: "Thân phận của ta, ngươi không có tư cách biết."
Ngươi không phải rất tò mò đối với ta à? Có phải cực kỳ muốn biết thân phận của ta hay không? Vậy mau nhanh chóng giữ ta lại, nói không chừng ngươi có thể biết được.
Đường Ẩn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật lanh trí.
"A...."
Phong Như Khuynh bỏ lại chữ này, xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đường Ẩn ngây ngẩn cả người, này... Cái này thật khác với dự đoán của nàng.
"Ngươi đừng đi!" Đường Ẩn luống cuống, vội vàng đuổi theo: "Nếu ngươi không lưu ta lại, mỗi ngày ta đều trèo tường đến tìm ngươi, bản lĩnh ẩn nấp của ta rất mạnh, ta đến đây vài ngày người của Phủ Công chúa các ngươi đều không ai phát hiện, nếu ngươi không muốn bị ta quấy rầy, vậy ngươi hãy để ta lưu lại."
Bước chân Phong Như Khuynh ngừng lại.
Nhưng cũng không phải là vì Đường Ẩn, mà là vì ngay phía trước nàng, một nha hoàn lục y đang hưng phấn vọt tới đây.
Nàng đến trước mặt Phong Như Khuynh mới dừng bước, không ngừng thở gấp.
"Công chúa rốt cục người cũng xuống núi, nô tỳ và Lưu Ly vô cùng nhớ người, đúng rồi, người lên núi mấy ngày, mỗi ngày tiểu cô nương này đều trèo tường qua đây, ngày đầu tiên đã bị ta phát hiện, vốn muốn bảo Hùng Nhất ném nàng ta ra ngoài, nhưng Hùng Nhất lại một mực ở hậu sơn không chịu xuống, những Linh Thú khác... có chút yếu, ta lại thấy nàng ta cũng không trộm gì, chỉ đi dạo một vòng rồi đi, ta cũng mặc kệ nàng, dự định đợi công chúa xuống núi sẽ bẩm báo."
Đường Ẩn quá nhỏ, trốn ở phía sau Phong Như Khuynh, hoàn toàn bị che.
Chỉ Thanh Linh nói xong, sắc mặt của nàng đều đen, im lặng không tiếng động đi ra từ phía sau Phong Như Khuynh.
Thanh Linh giật mình: "Nàng ta lại vụng trộm trèo tường qua đây rôi à?"
Phong Như Khuynh nâng mí mắt lướt qua gương mặt đã biến đen của Đường Ẩn, cười như không cười: "Không phải ngươi nói không ai phát hiện ngươi trèo tường qua đây sao?"
Đường Ẩn: "..."
Nàng chỉ là khoe khoang một chút, sao nào? Sao nào? Khoe khoang cũng phạm pháp à? Tại sao lại không được hả?
"Xem ra ta lại được dịp bắt chẹt Phù Thần rồi." Phong Như Khuynh nhẹ vỗ cằm.
Nàng phải bảo Phù Thần dựng cho nàng một trận pháp, làm cho không ai có thể trèo tường tiến vào Phủ Công chúa, nếu không thì, ở đây cũng quá không an toàn rồi...
"Thanh Linh, đi tìm Hùng Nhất, bảo hắn ném nha đầu kia ra ngoài."
Tuy nha đầu kia bộ dáng rất đẹp...
Nhưng nàng tuyệt đối không thể trúng kế!
Hơn nữa, dù có đẹp, cũng không đẹp bằng Quốc sư! Nếu nha đầu kia không phải người có ý đồ xấu, đùa giỡn một chút thật không có gì, nhưng nếu ngược lại, sẽ có chút nguy hiểm...
Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Ẩn đen thui, hừ một tiếng: "Ngươi ngăn không được ta, ta sẽ tiếp tục qua đây!"
...
Ở Đại lục Thương Nguyệt chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Lưu Vân Quốc, Long Ngạo Quốc, Dạ Lạc Quốc và Thiên Huyền Quốc.
Nhưng lại có một thế lực không thuộc bốn quốc gia, đó là những gia tộc lánh đời.
Đường gia, chính là một trong số những gia tộc lánh đời đó.
Phong Như Khuynh quả thật thích mỹ nhân, thế mà chẳng hiểu sao nàng gặp qua mấy vị mỹ nhân, nàng đều đứng phía đối nghịch với đối phương, không cách nào thích nổi.
Hơn nữa, so sánh với vẻ đẹp nhu nhược của Đàm Song Song, Đường Ẩn lại có nét đẹp linh động hơn.
Chỉ là...
Phong Như Khuynh híp hai mắt, nàng thật sự muốn biết, rốt cuộc nha đầu kia tìm đến nàng là vì cái gì.
"Đường Ẩn, rốt cuộc ngươi là ai?"
Đường Ẩn kinh ngạc, không phải chứ, thân phận của nàng bị phát hiện rồi à?
Không được, tuyệt đối không thể để cho nàng ta biết, bằng không thì nàng khẳng định sẽ bị đuổi ra ngoài, sẽ không có biện pháp điều tra rõ ưu điểm của nữ nhân này ở đâu.
Nàng cắn răng, nét mặt lộ vẻ cao ngạo, hất càm lên: "Thân phận của ta, ngươi không có tư cách biết."
Ngươi không phải rất tò mò đối với ta à? Có phải cực kỳ muốn biết thân phận của ta hay không? Vậy mau nhanh chóng giữ ta lại, nói không chừng ngươi có thể biết được.
Đường Ẩn bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật lanh trí.
"A...."
Phong Như Khuynh bỏ lại chữ này, xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đường Ẩn ngây ngẩn cả người, này... Cái này thật khác với dự đoán của nàng.
"Ngươi đừng đi!" Đường Ẩn luống cuống, vội vàng đuổi theo: "Nếu ngươi không lưu ta lại, mỗi ngày ta đều trèo tường đến tìm ngươi, bản lĩnh ẩn nấp của ta rất mạnh, ta đến đây vài ngày người của Phủ Công chúa các ngươi đều không ai phát hiện, nếu ngươi không muốn bị ta quấy rầy, vậy ngươi hãy để ta lưu lại."
Bước chân Phong Như Khuynh ngừng lại.
Nhưng cũng không phải là vì Đường Ẩn, mà là vì ngay phía trước nàng, một nha hoàn lục y đang hưng phấn vọt tới đây.
Nàng đến trước mặt Phong Như Khuynh mới dừng bước, không ngừng thở gấp.
"Công chúa rốt cục người cũng xuống núi, nô tỳ và Lưu Ly vô cùng nhớ người, đúng rồi, người lên núi mấy ngày, mỗi ngày tiểu cô nương này đều trèo tường qua đây, ngày đầu tiên đã bị ta phát hiện, vốn muốn bảo Hùng Nhất ném nàng ta ra ngoài, nhưng Hùng Nhất lại một mực ở hậu sơn không chịu xuống, những Linh Thú khác... có chút yếu, ta lại thấy nàng ta cũng không trộm gì, chỉ đi dạo một vòng rồi đi, ta cũng mặc kệ nàng, dự định đợi công chúa xuống núi sẽ bẩm báo."
Đường Ẩn quá nhỏ, trốn ở phía sau Phong Như Khuynh, hoàn toàn bị che.
Chỉ Thanh Linh nói xong, sắc mặt của nàng đều đen, im lặng không tiếng động đi ra từ phía sau Phong Như Khuynh.
Thanh Linh giật mình: "Nàng ta lại vụng trộm trèo tường qua đây rôi à?"
Phong Như Khuynh nâng mí mắt lướt qua gương mặt đã biến đen của Đường Ẩn, cười như không cười: "Không phải ngươi nói không ai phát hiện ngươi trèo tường qua đây sao?"
Đường Ẩn: "..."
Nàng chỉ là khoe khoang một chút, sao nào? Sao nào? Khoe khoang cũng phạm pháp à? Tại sao lại không được hả?
"Xem ra ta lại được dịp bắt chẹt Phù Thần rồi." Phong Như Khuynh nhẹ vỗ cằm.
Nàng phải bảo Phù Thần dựng cho nàng một trận pháp, làm cho không ai có thể trèo tường tiến vào Phủ Công chúa, nếu không thì, ở đây cũng quá không an toàn rồi...
"Thanh Linh, đi tìm Hùng Nhất, bảo hắn ném nha đầu kia ra ngoài."
Tuy nha đầu kia bộ dáng rất đẹp...
Nhưng nàng tuyệt đối không thể trúng kế!
Hơn nữa, dù có đẹp, cũng không đẹp bằng Quốc sư! Nếu nha đầu kia không phải người có ý đồ xấu, đùa giỡn một chút thật không có gì, nhưng nếu ngược lại, sẽ có chút nguy hiểm...
Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Ẩn đen thui, hừ một tiếng: "Ngươi ngăn không được ta, ta sẽ tiếp tục qua đây!"
...
Ở Đại lục Thương Nguyệt chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Lưu Vân Quốc, Long Ngạo Quốc, Dạ Lạc Quốc và Thiên Huyền Quốc.
Nhưng lại có một thế lực không thuộc bốn quốc gia, đó là những gia tộc lánh đời.
Đường gia, chính là một trong số những gia tộc lánh đời đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.