Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy
Chương 227: Đường gia (4)
Tiêu Thất Gia
05/12/2020
Editor: Hạ gia
Trong phòng nghị sự ở Đường gia, một đám lão giả ngồi thành một vòng tròn. Sắc mặt của họ nghiêm nghị, ánh mắt nặng nề.
“Đến giờ vẫn không có tin tức gì của Đường Ẩn sao?”
Thể chất nha đầu kia có chút đặc thù, bọn họ vẫn luôn để nàng ta tĩnh dưỡng ở sau núi, không ngờ nàng ta bỗng nhiên biến mất! Ngay cả người của Đường gia đi tìm mà vẫn không có chút tin tức gì.
“Đường Nhất trưởng lão, người của Đường gia không phải là không tìm thấy tung tích của nàng ta mà là đã có người cố tình che giấu hành tung của nàng, bởi vậy mới không có tin tức gì.”
Đường Nhất khẽ cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Rốt cuộc kẻ nào ngăn cản chúng ta tìm kiếm Đường Ẩn? Không lẽ Nam Huyền công tử đã biết chuyện hôn sự này, không muốn thú Đường Ẩn vào cửa cho nên bắt nàng ta đưa đi…”
Mưu sát?
Với tính tình của Nam Huyền công tử thì loại chuyện này không hẳn là hắn không làm được…
Đường Nhất nói đến đây, im lặng không nói tiếp. Một bên, các trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau.
“Này…Chắc không phải đâu? Người định ra hôn sự là phụ thân của Nam Huyền công tử, nếu hắn giết Đường Ẩn, không sợ sẽ bị…người đó trút giận sao?”
Ầy…
Mọi người chợt nhớ đến tính tình Nam Huyền vốn bất cần nhân tình, không tự chủ được rùng mình.
“Thật ra, Nam Huyền công tử không thích Đường Ẩn âu cũng là lẽ thường.” Đường Ngũ trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Phụ mẫu Đường Ẩn đều đã mất, thiên phú cực kém, các người nói nàng ta có thể chất đặc thù, ta chỉ thấy nha đầu đó thường xuyên sinh bệnh, chẳng thấy có chỗ nào hơn người. Đường Nhất trưởng lão, ta thật sự không rõ, vì sao năm đó ngươi và Đường Nhị trưởng lão lại muốn chọn Đường Ẩn?”
“Đường Ngũ nói không sai.” Đường Tam cũng thở ngắn than dài, “Nếu Đường Ẩn thật sự không về được thì cũng chẳng có gì to tát. Chúng ta có thể chọn tiểu thư Đường Ngọc, dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của gia chủ Đường gia, càng thích hợp đi liên hôn hơn.”
Đường Ẩn không phải là huyết mạch dòng chính của Đường gia, phụ thân nàng là đệ đệ của gia chủ Đường gia Đường Lạc, chỉ là lúc bên kia tìm đến nói muốn liên hôn, cả hai vị trưởng lão Đường gia đều lựa chọn Đường Ẩn.
Đối với sự lựa chọn này, Đường Lạc không có chút dị nghị nào.
“Để Đường Ẩn gả cho Nam Huyền công tử là chủ ý của ta, gia chủ cũng đã đồng ý, hãy tập trung phái thêm người đi tìm Đường Ẩn, dù sảy ra chuyện gì cũng phải tìm được Đường Ẩn đem về đây!”
…….
Bên ngoài phòng nghị sự.
Thiếu nữ vận váy lụa màu tím, nghiêng người dán lỗ tai lên cửa, đang nghe bên trong nói chuyện thì bỗng cảm nhận được tiếng bước chân, nàng ta nhanh chóng núp sau cây cột, nín thở.
Cửa mở, một đám lão giả, dẫn đầu là Đường Nhất bước ra, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Nàng ta nắm chặt bàn tay, trong mắt ẩn chứa cơn giận.
Để cho Đường Ẩn gả cho Nam Huyền công tử, là chủ ý của ta, và gia chủ cũng đã đồng ý----
Chuyện này là do phụ thân đồng ý?
Vậy mà phụ thân có thể đồng ý, để cho củ cải trắng kia gả cho Nam Huyền công tử?
Đường Ngọc cắn chặt môi, hơi rũ mi che đi sự không cam lòng trong đáy mắt.
Rõ ràng ___ nàng mới là nữ nhi của phụ thân, thế mà phụ thân lại ném loại chuyện tốt này cho Đường Ẩn.
Tiếc rằng nàng chỉ mới cho người xóa dấu vết về hành tung của Đường Ẩn khiến cho Đường gia và các trưởng lão khó tìm nàng ta hơn chút thôi. Nếu nàng ta chết…
Nếu Đường Ẩn kia chết thì Đường gia này chỉ còn lại một nữ nhi duy nhất chưa cưới gả là nàng.
Sẽ không ai có thể tranh giành với nàng nữa!
Đường Ngọc nhăn mày, trầm tư, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
Nếu để người của Đường gia đi giết Đường Ẩn, chẳng may bị tra ra chắc chắn nàng sẽ bị liên lụy.
Đúng rồi…
Hai mắt Đường Ngọc sáng ngời, sát khí dưới đáy mắt ngày càng nặng.
Nữ nhân kia ăn không uống không của Đường gia lâu như vậy, đã đến lúc có tác dụng.
Chỉ là một kẻ ngay cả bản thân là ai cũng không biết, nếu không phải có cha nàng che chở thì ả ta đã sớm bị người Đường gia đuổi khỏi cửa.
Chẳng qua đó là vì người Đường gia, bao gồm cả phụ thân nữa đều không nhận ra giá trị của ả ta, nếu không phải trong lúc vô tình nàng phát hiện được thì nàng cũng sẽ không biết…Ả ta đã có được thứ đồ gì…
Trong phòng nghị sự ở Đường gia, một đám lão giả ngồi thành một vòng tròn. Sắc mặt của họ nghiêm nghị, ánh mắt nặng nề.
“Đến giờ vẫn không có tin tức gì của Đường Ẩn sao?”
Thể chất nha đầu kia có chút đặc thù, bọn họ vẫn luôn để nàng ta tĩnh dưỡng ở sau núi, không ngờ nàng ta bỗng nhiên biến mất! Ngay cả người của Đường gia đi tìm mà vẫn không có chút tin tức gì.
“Đường Nhất trưởng lão, người của Đường gia không phải là không tìm thấy tung tích của nàng ta mà là đã có người cố tình che giấu hành tung của nàng, bởi vậy mới không có tin tức gì.”
Đường Nhất khẽ cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Rốt cuộc kẻ nào ngăn cản chúng ta tìm kiếm Đường Ẩn? Không lẽ Nam Huyền công tử đã biết chuyện hôn sự này, không muốn thú Đường Ẩn vào cửa cho nên bắt nàng ta đưa đi…”
Mưu sát?
Với tính tình của Nam Huyền công tử thì loại chuyện này không hẳn là hắn không làm được…
Đường Nhất nói đến đây, im lặng không nói tiếp. Một bên, các trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau.
“Này…Chắc không phải đâu? Người định ra hôn sự là phụ thân của Nam Huyền công tử, nếu hắn giết Đường Ẩn, không sợ sẽ bị…người đó trút giận sao?”
Ầy…
Mọi người chợt nhớ đến tính tình Nam Huyền vốn bất cần nhân tình, không tự chủ được rùng mình.
“Thật ra, Nam Huyền công tử không thích Đường Ẩn âu cũng là lẽ thường.” Đường Ngũ trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Phụ mẫu Đường Ẩn đều đã mất, thiên phú cực kém, các người nói nàng ta có thể chất đặc thù, ta chỉ thấy nha đầu đó thường xuyên sinh bệnh, chẳng thấy có chỗ nào hơn người. Đường Nhất trưởng lão, ta thật sự không rõ, vì sao năm đó ngươi và Đường Nhị trưởng lão lại muốn chọn Đường Ẩn?”
“Đường Ngũ nói không sai.” Đường Tam cũng thở ngắn than dài, “Nếu Đường Ẩn thật sự không về được thì cũng chẳng có gì to tát. Chúng ta có thể chọn tiểu thư Đường Ngọc, dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của gia chủ Đường gia, càng thích hợp đi liên hôn hơn.”
Đường Ẩn không phải là huyết mạch dòng chính của Đường gia, phụ thân nàng là đệ đệ của gia chủ Đường gia Đường Lạc, chỉ là lúc bên kia tìm đến nói muốn liên hôn, cả hai vị trưởng lão Đường gia đều lựa chọn Đường Ẩn.
Đối với sự lựa chọn này, Đường Lạc không có chút dị nghị nào.
“Để Đường Ẩn gả cho Nam Huyền công tử là chủ ý của ta, gia chủ cũng đã đồng ý, hãy tập trung phái thêm người đi tìm Đường Ẩn, dù sảy ra chuyện gì cũng phải tìm được Đường Ẩn đem về đây!”
…….
Bên ngoài phòng nghị sự.
Thiếu nữ vận váy lụa màu tím, nghiêng người dán lỗ tai lên cửa, đang nghe bên trong nói chuyện thì bỗng cảm nhận được tiếng bước chân, nàng ta nhanh chóng núp sau cây cột, nín thở.
Cửa mở, một đám lão giả, dẫn đầu là Đường Nhất bước ra, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Nàng ta nắm chặt bàn tay, trong mắt ẩn chứa cơn giận.
Để cho Đường Ẩn gả cho Nam Huyền công tử, là chủ ý của ta, và gia chủ cũng đã đồng ý----
Chuyện này là do phụ thân đồng ý?
Vậy mà phụ thân có thể đồng ý, để cho củ cải trắng kia gả cho Nam Huyền công tử?
Đường Ngọc cắn chặt môi, hơi rũ mi che đi sự không cam lòng trong đáy mắt.
Rõ ràng ___ nàng mới là nữ nhi của phụ thân, thế mà phụ thân lại ném loại chuyện tốt này cho Đường Ẩn.
Tiếc rằng nàng chỉ mới cho người xóa dấu vết về hành tung của Đường Ẩn khiến cho Đường gia và các trưởng lão khó tìm nàng ta hơn chút thôi. Nếu nàng ta chết…
Nếu Đường Ẩn kia chết thì Đường gia này chỉ còn lại một nữ nhi duy nhất chưa cưới gả là nàng.
Sẽ không ai có thể tranh giành với nàng nữa!
Đường Ngọc nhăn mày, trầm tư, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm.
Nếu để người của Đường gia đi giết Đường Ẩn, chẳng may bị tra ra chắc chắn nàng sẽ bị liên lụy.
Đúng rồi…
Hai mắt Đường Ngọc sáng ngời, sát khí dưới đáy mắt ngày càng nặng.
Nữ nhân kia ăn không uống không của Đường gia lâu như vậy, đã đến lúc có tác dụng.
Chỉ là một kẻ ngay cả bản thân là ai cũng không biết, nếu không phải có cha nàng che chở thì ả ta đã sớm bị người Đường gia đuổi khỏi cửa.
Chẳng qua đó là vì người Đường gia, bao gồm cả phụ thân nữa đều không nhận ra giá trị của ả ta, nếu không phải trong lúc vô tình nàng phát hiện được thì nàng cũng sẽ không biết…Ả ta đã có được thứ đồ gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.