Chương 248: Không Đánh Đã Khai
Dương thập lục
03/03/2021
“Tam tiểu thư! Tam tiểu thư người ở đâu?”
Mai Hương thu hồi áo khoác, làm thế nào cũng tìm không được Tưởng Dung. Nàng nhớ lúc rời đi Tưởng Dung ở ngay bên cầu chờ, thế nào lại trở về đã không thấy tăm hơi?
Mai Hương đứng trên cầu nhỏ nhìn xuống, phàm là địa phương có thể tìm được đều đảo qua một lần, nhưng vẫn không có phát hiện tung tích tiểu thư.
Nàng suy nghĩ Tưởng Dung có thể do quá lạnh, chờ không nổi đã đi về trước, hai người đi đường khác nên mới không gặp nhau, vì thế lại nhanh chóng chạy về.
Trở về phòng mới phát hiện Tưởng Dung vốn chẳng trở lại!.
Mai Hương lần này cuống lên, lại không dám nói, chỉ đành trở về một chuyến tìm một lần, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Tiểu nha đầu mệt đến mức không kịp thở, cuối cùng lý trí vẫn còn, nghĩ một hồi lại đi tới Đồng Sinh Hiên tìm. Đi thẳng đến cửa vòng cung ngoài Liễu Viên, gặp được nha đầu gác đêm, đã vội vàng hỏi: “Có thấy tam tiểu thư đi về phía này không?”.
Nha đầu kia được phân phó, rất khách khí với người trong viện An thị, nghe nàng hỏi, đã lắc đầu đáp: “Không có, một đêm nay cũng không có ai tới qua. Sao zậy? Vì sao hơn nửa đêm đến bên này tìm tam tiểu thư?”
Mai Hương gấp đến giậm chân một cái. “Không được, ta phải trở về nói cho An di nương biết, không thấy tam tiểu thư!”
Nói xong xoay người chạy đi.
An thị vẫn còn đang trong mộng, bị gọi tên vẫn thấy quái lạ, mình có phải nằm mơ hay không, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mai Hương đang khóc, buột miệng hỏi một câu:
“Buổi tối khuya ngươi không canh giữ bên cạnh tam tiểu thư, chạy đến nơi này của ta khóc cái gì?”
Mai Hương khóc đến lời nói cũng không hoàn chỉnh, chỉ đành nhờ nha hoàn thiếp thân của An thị là Bình nhi đến chuyển lời:
“Mai Hương vừa mới nói, không thấy tam tiểu thư nữa”
“Cái gì?”
An thị kinh hãi, vọt người ra khỏi giường, vừa mặc xiêm y vừa hỏi Mai Hương.
“Rốt cuộc sao lại thế, ngươi nói nhanh lên!”
Mai Hương lại nói chuyện đã xảy ra một lần, kể rất tỉ mỉ, nói xong lời cuối cùng, ba người cũng đã rời sân vội tới hồ nhân tạo bên kia.
“Nô tỳ cũng không dám kêu quá lớn tiếng, sợ bị người khác nghe thấy, nên cũng tìm không cẩn thận, di nương tìm thêm lần nữa xem!”
An thị vừa nóng vừa giận, không khỏi nhéo Mai Hương mấy cái, tức giận nói: “Cả tiểu thư cũng tìm không được, còn giữ nha đầu như ngươi làm gì?”
Mai Hương biết là mình sai, nào dám nguỵ biện, chỉ không ngừng nói: “Chỉ cần tam tiểu thư không có chuyện gì, Mai Hương mặc cho di nương xử lý.”
Bình nhi đi theo khuyên An thị: “Di nương đừng có gấp, trước mắt tìm tam tiểu thư mới là chuyện khẩn yếu, chúng ta đi mau!”
Ba người gần như chạy đến cầu, nhưng về đêm bên hồ yên tĩnh, đâu có nửa bóng người.
An thị càng tìm càng tuyệt vọng, đến cuối cùng rõ ràng ngồi bên hồ, nhìn hồ nước tĩnh lặng thì sinh ra một loại kích động nhảy xuống. Nếu không phải Bình nhi phát hiện kịp thời giữ chặt, chỉ sợ nàng sẽ rơi vào trong nước.
Lúc này, chợt nghe Mai Hương ở cách đó không xa hét to: “Mau đến xem!”
Thần kinh hai người chấn động, nhanh chóng đứng lên chạy qua. Đến lúc đó, chỉ thấy Mai Hương đang chỉ vào một chỗ bên hồ, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Các ngươi nhìn tảng đá này, có phải bị người đạp vỡ?”
Nàng vừa nói như thế, An thị và Bình nhi cũng chú ý nhìn qua. Quả nhiên, trên đá rõ ràng có dấu bị người giẫm rơi mất một nửa, vụn đá lộ ra bên ngoài, nhìn thấy mà giật mình.
“Bình nhi. ”
An thị bất chợt trấn định, tuy thân mình vẫn còn có chút run cầm cập, cũng không thất kinh giống như trước.
“Đi thông tri lão thái thái, nói... Tam tiểu thư nhảy xuống nước, thỉnh lão thái thái cứu mạng.”
“Vâng.”
Bình nhi đáp một tiếng, nhanh chân chạy về hướng Thư Nhã viên.
Tin tức tam tiểu thư rơi xuống nước rất nhanh đã truyền khắp toàn phủ, trừ quản gia Hà Trung cùng với người làm trong phủ, chủ tử chạy tới đầu tiên là Trầm Ngư.
Chỉ thấy nàng chạy tới bên hồ, chớp mắt nhìn thấy An thị đã đưa mắt nhìn mặt hồ.
Kinh ngạc mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, xong nhỏ giọng hỏi Ỷ Lâm bên người. “Ngươi nói, hồ nước này sâu bao nhiêu?”.
Ỷ Lâm đáp: “Nô tỳ trước đây từng nghe Hà quản gia nói qua, đây là hồ lớn nhất trong phủ, nước sâu chín thước.
“Chín thước. ”
Khóe môi Trầm Ngư hiện ra mỉm cười. “Nước sâu chín thước, Tưởng Dung tiểu thư ngã xuống nhất định phải chết chìm nhỉ?”
Ỷ Lâm sửng sờ, trong ấn tượng của nàng, tam tiểu thư là một người kiệm lời, dường như không có gì trực tiếp xung đột với đại tiểu thư, vì sao đại tiểu thư sẽ nói ra những lời như vậy?
Một bên khác, Hà Trung đã phái hạ nhân bơi giỏi nhảy xuống hồ tìm người.
Phía dưới hồ nhân tạo Phượng phủ có động khẩu lưu thông, tuy ngày đông giá rét nhưng cũng không có kết băng. Nhưng nước lạnh như thế, ai nhảy xuống đều run sặc một cái, kỹ năng bơi có tốt cũng không chịu nổi giá rét.
Những bọn hạ nhân kia mới nhảy xuống không lâu thì lại bò lên trên, từng người từng người bờ môi đông lạnh phát tím, tứ chi cứng ngắc.
Trầm Ngư đi về phía trước hai bước, bày ra vẻ mặt Bồ Tát, nhìn những người xuống nước nói.
“Dưới nước rất lạnh, bọn ngươi cũng là người, cẩn thận bị đông chết.”
Những hạ nhân kia cảm kích nhìn về phía Trầm Ngư, dường như vị đại tiểu thư này chính là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn. Từ xưa tới nay chưa từng có ai lưu ý qua sự sống chết của họ, bây giờ chỉ có đại tiểu thư, tuy chỉ là một câu nói, nhưng trong lòng những hạ nhân này, mặc dù là đêm đông cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Thế mà, cảm kích vừa mới nở, chợt nghe An thị lớn tiếng nói:
“Đi lấy rượu trắng đến! Các ngươi, chỉ cần cẩn thận cứu hộ tam tiểu thư trong hồ, cho mỗi người năm mươi lượng tiền thưởng!”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, nghe một câu nói của An thị, mấy tên hạ nhân còn vì lời nói của Trầm Ngư mà cảm động lập tức chấn động tinh thần, không nhiều lời, lập tức quay đầu lặn xuống nước.
Cái gì mệnh không mệnh, trước mặt 50 ngân lượng, tất cả đều là giả tạo. Bọn người làm việc nặng cho Phượng phủ, một tháng tiền công mới hai lạng, năm mươi lượng đã hơn tiền công hai năm, còn tính toán cái gì chứ?
Vì thế, công tác cứu hộ Tưởng Dung lúc này mới xem như chân chính bắt đầu.
Khi lão thái thái đến, đã thấy một đám hạ nhân trong hồ liên tục bơi qua bơi lại, người có kỹ năng bơi tốt hơn trực tiếp lặn xuống tìm.
Lão thái thái gật gật đầu. “Phượng gia cần chính là nô tài như vậy.”
Hà Trung hơi chột dạ lau mồ hôi, nếu không phải An di nương hứa cho bạc, ai có thể bỏ mạng đi tìm như thế!
Tiếc thay, công tác cứu hộ ban đêm thực sự quá khó khăn, không có đèn, chỉ dựa vào ánh trăng thì nhìn rõ cái gì? Một đám người tìm trong nước, tìm đến nửa ngày cũng không thấy nửa điểm thu hoạch.
Có người không chịu nổi lạnh, bơi vào bờ hớp một ngụm rượu, trì hoãn trong chốc lát lập tức lặn vào nước đi tìm, một phen dằn vặt như vậy, lão thái thái nhìn cũng nóng nảy.
“An thị, ngươi tới đây.”
Lão thái thái ngồi trên ghế dựa mềm hành động bất tiện, chỉ đành gọi An thị tới bên người. “Ta hỏi ngươi, Tưởng Dung hơn nửa đêm chạy ra ngoài làm cái gì? Tại sao ngươi không trông chừng một chút?”
An thị cũng sốt ruột sắp điên, đâu còn nhớ được cần kính cẩn đáp lời lão thái thái, trong lúc nóng ruột, chỉ thuận miệng đáp một câu.
“Nàng ngủ không được, muốn đi xem nhị tiểu thư.” Nói xong lại muốn đi đến bên hồ.
Lão thái thái tức giận đến hét lớn một tiếng: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”.
An thị ngẩn ra, đứng ngay tại chỗ.
“Lá gan các người càng ngày càng lớn rồi? Cư nhiên dám nhăn mặt nhìn ta? An thị, ngươi điên rồi phải không?”
An thị đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt trợn chừng chưa bao giờ có thẳng hướng đến lão thái thái, doạ lão thái thái run rẩy toàn thân —— “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Lão thái thái.”
An thị đã mở miệng, vô cùng không hiểu hỏi nàng:
“Tôn nữ của ngài rơi xuống nước, ngài không quan tâm nàng sống hay chết, lúc như thế này lại truy cứu thiếp thân đúng hay sai, rốt cuộc là vì sao? Tam tiểu thư tuy là thứ nữ, nàng cũng là cháu gái của ngài, ngài không đau lòng sao?”
“Sao ta không đau lòng?”
Lão thái thái tức giận tới mức run cầm cập:
“Không phải đang tìm sao? Sốt ruột nữa thì ta có thể nhảy xuống cùng tìm không? Chính các ngươi hơn nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài, xảy ra chuyện làm ầm ĩ làm toàn phủ không yên, bây giờ vẫn còn đến chất vấn ta?”
“Thiếp thân không có chất vấn lão thái thái, thiếp thân chỉ buồn bực thay tam tiểu thư. ”
Sinh ở trong nhà như vậy, thật là làm cho lòng người lạnh.
“Di nương, có phát hiện!”
Còn không chờ lão thái thái lại mở miệng, Mai Hương bất chợt lớn tiếng mà kêu lên.
“Di nương mau nhìn, đây là giày của tam tiểu thư!”
An thị vội vàng chạy vội, chỉ thấy trong tay Mai Hương đang cầm một chiếc giày nhỏ màu phấn hồng, là do nàng chính tay làm cho Tưởng Dung lúc mới vừa vào đông.
Lúc đầu còn ôm một tia hi vọng, nghĩ Tưởng Dung có thể không nhảy xuống nước, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy chiếc giày, hy vọng của An thị cuối cùng tan vỡ.
Thần kinh căng thẳng trong nháy mắt sụp đổ, chân mềm nhũn, người ầm một tiếng ngồi bệt trên mặt đất.
Bình nhi cũng bị dọa suýt ngã, nhưng lúc này, một hạ nhân từ trong nước chui ra ngoài lớn tiếng mà kêu to: “Các ngươi nhìn xem, đây có phải khăn của tam tiểu thư hay không?”
Mọi người lại quay đầu nhìn, Mai Hương quen thuộc Tưởng Dung nhất, chớp mắt liền nhận ra chiếc khăn ấy, chính là chiếc khăn được Tưởng Dung mang theo ra ngoài hôm nay.
“Nữ nhi của ta ——”
Mai Hương thu hồi áo khoác, làm thế nào cũng tìm không được Tưởng Dung. Nàng nhớ lúc rời đi Tưởng Dung ở ngay bên cầu chờ, thế nào lại trở về đã không thấy tăm hơi?
Mai Hương đứng trên cầu nhỏ nhìn xuống, phàm là địa phương có thể tìm được đều đảo qua một lần, nhưng vẫn không có phát hiện tung tích tiểu thư.
Nàng suy nghĩ Tưởng Dung có thể do quá lạnh, chờ không nổi đã đi về trước, hai người đi đường khác nên mới không gặp nhau, vì thế lại nhanh chóng chạy về.
Trở về phòng mới phát hiện Tưởng Dung vốn chẳng trở lại!.
Mai Hương lần này cuống lên, lại không dám nói, chỉ đành trở về một chuyến tìm một lần, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Tiểu nha đầu mệt đến mức không kịp thở, cuối cùng lý trí vẫn còn, nghĩ một hồi lại đi tới Đồng Sinh Hiên tìm. Đi thẳng đến cửa vòng cung ngoài Liễu Viên, gặp được nha đầu gác đêm, đã vội vàng hỏi: “Có thấy tam tiểu thư đi về phía này không?”.
Nha đầu kia được phân phó, rất khách khí với người trong viện An thị, nghe nàng hỏi, đã lắc đầu đáp: “Không có, một đêm nay cũng không có ai tới qua. Sao zậy? Vì sao hơn nửa đêm đến bên này tìm tam tiểu thư?”
Mai Hương gấp đến giậm chân một cái. “Không được, ta phải trở về nói cho An di nương biết, không thấy tam tiểu thư!”
Nói xong xoay người chạy đi.
An thị vẫn còn đang trong mộng, bị gọi tên vẫn thấy quái lạ, mình có phải nằm mơ hay không, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mai Hương đang khóc, buột miệng hỏi một câu:
“Buổi tối khuya ngươi không canh giữ bên cạnh tam tiểu thư, chạy đến nơi này của ta khóc cái gì?”
Mai Hương khóc đến lời nói cũng không hoàn chỉnh, chỉ đành nhờ nha hoàn thiếp thân của An thị là Bình nhi đến chuyển lời:
“Mai Hương vừa mới nói, không thấy tam tiểu thư nữa”
“Cái gì?”
An thị kinh hãi, vọt người ra khỏi giường, vừa mặc xiêm y vừa hỏi Mai Hương.
“Rốt cuộc sao lại thế, ngươi nói nhanh lên!”
Mai Hương lại nói chuyện đã xảy ra một lần, kể rất tỉ mỉ, nói xong lời cuối cùng, ba người cũng đã rời sân vội tới hồ nhân tạo bên kia.
“Nô tỳ cũng không dám kêu quá lớn tiếng, sợ bị người khác nghe thấy, nên cũng tìm không cẩn thận, di nương tìm thêm lần nữa xem!”
An thị vừa nóng vừa giận, không khỏi nhéo Mai Hương mấy cái, tức giận nói: “Cả tiểu thư cũng tìm không được, còn giữ nha đầu như ngươi làm gì?”
Mai Hương biết là mình sai, nào dám nguỵ biện, chỉ không ngừng nói: “Chỉ cần tam tiểu thư không có chuyện gì, Mai Hương mặc cho di nương xử lý.”
Bình nhi đi theo khuyên An thị: “Di nương đừng có gấp, trước mắt tìm tam tiểu thư mới là chuyện khẩn yếu, chúng ta đi mau!”
Ba người gần như chạy đến cầu, nhưng về đêm bên hồ yên tĩnh, đâu có nửa bóng người.
An thị càng tìm càng tuyệt vọng, đến cuối cùng rõ ràng ngồi bên hồ, nhìn hồ nước tĩnh lặng thì sinh ra một loại kích động nhảy xuống. Nếu không phải Bình nhi phát hiện kịp thời giữ chặt, chỉ sợ nàng sẽ rơi vào trong nước.
Lúc này, chợt nghe Mai Hương ở cách đó không xa hét to: “Mau đến xem!”
Thần kinh hai người chấn động, nhanh chóng đứng lên chạy qua. Đến lúc đó, chỉ thấy Mai Hương đang chỉ vào một chỗ bên hồ, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Các ngươi nhìn tảng đá này, có phải bị người đạp vỡ?”
Nàng vừa nói như thế, An thị và Bình nhi cũng chú ý nhìn qua. Quả nhiên, trên đá rõ ràng có dấu bị người giẫm rơi mất một nửa, vụn đá lộ ra bên ngoài, nhìn thấy mà giật mình.
“Bình nhi. ”
An thị bất chợt trấn định, tuy thân mình vẫn còn có chút run cầm cập, cũng không thất kinh giống như trước.
“Đi thông tri lão thái thái, nói... Tam tiểu thư nhảy xuống nước, thỉnh lão thái thái cứu mạng.”
“Vâng.”
Bình nhi đáp một tiếng, nhanh chân chạy về hướng Thư Nhã viên.
Tin tức tam tiểu thư rơi xuống nước rất nhanh đã truyền khắp toàn phủ, trừ quản gia Hà Trung cùng với người làm trong phủ, chủ tử chạy tới đầu tiên là Trầm Ngư.
Chỉ thấy nàng chạy tới bên hồ, chớp mắt nhìn thấy An thị đã đưa mắt nhìn mặt hồ.
Kinh ngạc mà nhìn chằm chằm trong chốc lát, xong nhỏ giọng hỏi Ỷ Lâm bên người. “Ngươi nói, hồ nước này sâu bao nhiêu?”.
Ỷ Lâm đáp: “Nô tỳ trước đây từng nghe Hà quản gia nói qua, đây là hồ lớn nhất trong phủ, nước sâu chín thước.
“Chín thước. ”
Khóe môi Trầm Ngư hiện ra mỉm cười. “Nước sâu chín thước, Tưởng Dung tiểu thư ngã xuống nhất định phải chết chìm nhỉ?”
Ỷ Lâm sửng sờ, trong ấn tượng của nàng, tam tiểu thư là một người kiệm lời, dường như không có gì trực tiếp xung đột với đại tiểu thư, vì sao đại tiểu thư sẽ nói ra những lời như vậy?
Một bên khác, Hà Trung đã phái hạ nhân bơi giỏi nhảy xuống hồ tìm người.
Phía dưới hồ nhân tạo Phượng phủ có động khẩu lưu thông, tuy ngày đông giá rét nhưng cũng không có kết băng. Nhưng nước lạnh như thế, ai nhảy xuống đều run sặc một cái, kỹ năng bơi có tốt cũng không chịu nổi giá rét.
Những bọn hạ nhân kia mới nhảy xuống không lâu thì lại bò lên trên, từng người từng người bờ môi đông lạnh phát tím, tứ chi cứng ngắc.
Trầm Ngư đi về phía trước hai bước, bày ra vẻ mặt Bồ Tát, nhìn những người xuống nước nói.
“Dưới nước rất lạnh, bọn ngươi cũng là người, cẩn thận bị đông chết.”
Những hạ nhân kia cảm kích nhìn về phía Trầm Ngư, dường như vị đại tiểu thư này chính là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn. Từ xưa tới nay chưa từng có ai lưu ý qua sự sống chết của họ, bây giờ chỉ có đại tiểu thư, tuy chỉ là một câu nói, nhưng trong lòng những hạ nhân này, mặc dù là đêm đông cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Thế mà, cảm kích vừa mới nở, chợt nghe An thị lớn tiếng nói:
“Đi lấy rượu trắng đến! Các ngươi, chỉ cần cẩn thận cứu hộ tam tiểu thư trong hồ, cho mỗi người năm mươi lượng tiền thưởng!”
Có trọng thưởng tất có dũng phu, nghe một câu nói của An thị, mấy tên hạ nhân còn vì lời nói của Trầm Ngư mà cảm động lập tức chấn động tinh thần, không nhiều lời, lập tức quay đầu lặn xuống nước.
Cái gì mệnh không mệnh, trước mặt 50 ngân lượng, tất cả đều là giả tạo. Bọn người làm việc nặng cho Phượng phủ, một tháng tiền công mới hai lạng, năm mươi lượng đã hơn tiền công hai năm, còn tính toán cái gì chứ?
Vì thế, công tác cứu hộ Tưởng Dung lúc này mới xem như chân chính bắt đầu.
Khi lão thái thái đến, đã thấy một đám hạ nhân trong hồ liên tục bơi qua bơi lại, người có kỹ năng bơi tốt hơn trực tiếp lặn xuống tìm.
Lão thái thái gật gật đầu. “Phượng gia cần chính là nô tài như vậy.”
Hà Trung hơi chột dạ lau mồ hôi, nếu không phải An di nương hứa cho bạc, ai có thể bỏ mạng đi tìm như thế!
Tiếc thay, công tác cứu hộ ban đêm thực sự quá khó khăn, không có đèn, chỉ dựa vào ánh trăng thì nhìn rõ cái gì? Một đám người tìm trong nước, tìm đến nửa ngày cũng không thấy nửa điểm thu hoạch.
Có người không chịu nổi lạnh, bơi vào bờ hớp một ngụm rượu, trì hoãn trong chốc lát lập tức lặn vào nước đi tìm, một phen dằn vặt như vậy, lão thái thái nhìn cũng nóng nảy.
“An thị, ngươi tới đây.”
Lão thái thái ngồi trên ghế dựa mềm hành động bất tiện, chỉ đành gọi An thị tới bên người. “Ta hỏi ngươi, Tưởng Dung hơn nửa đêm chạy ra ngoài làm cái gì? Tại sao ngươi không trông chừng một chút?”
An thị cũng sốt ruột sắp điên, đâu còn nhớ được cần kính cẩn đáp lời lão thái thái, trong lúc nóng ruột, chỉ thuận miệng đáp một câu.
“Nàng ngủ không được, muốn đi xem nhị tiểu thư.” Nói xong lại muốn đi đến bên hồ.
Lão thái thái tức giận đến hét lớn một tiếng: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”.
An thị ngẩn ra, đứng ngay tại chỗ.
“Lá gan các người càng ngày càng lớn rồi? Cư nhiên dám nhăn mặt nhìn ta? An thị, ngươi điên rồi phải không?”
An thị đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt trợn chừng chưa bao giờ có thẳng hướng đến lão thái thái, doạ lão thái thái run rẩy toàn thân —— “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Lão thái thái.”
An thị đã mở miệng, vô cùng không hiểu hỏi nàng:
“Tôn nữ của ngài rơi xuống nước, ngài không quan tâm nàng sống hay chết, lúc như thế này lại truy cứu thiếp thân đúng hay sai, rốt cuộc là vì sao? Tam tiểu thư tuy là thứ nữ, nàng cũng là cháu gái của ngài, ngài không đau lòng sao?”
“Sao ta không đau lòng?”
Lão thái thái tức giận tới mức run cầm cập:
“Không phải đang tìm sao? Sốt ruột nữa thì ta có thể nhảy xuống cùng tìm không? Chính các ngươi hơn nửa đêm không ngủ chạy ra ngoài, xảy ra chuyện làm ầm ĩ làm toàn phủ không yên, bây giờ vẫn còn đến chất vấn ta?”
“Thiếp thân không có chất vấn lão thái thái, thiếp thân chỉ buồn bực thay tam tiểu thư. ”
Sinh ở trong nhà như vậy, thật là làm cho lòng người lạnh.
“Di nương, có phát hiện!”
Còn không chờ lão thái thái lại mở miệng, Mai Hương bất chợt lớn tiếng mà kêu lên.
“Di nương mau nhìn, đây là giày của tam tiểu thư!”
An thị vội vàng chạy vội, chỉ thấy trong tay Mai Hương đang cầm một chiếc giày nhỏ màu phấn hồng, là do nàng chính tay làm cho Tưởng Dung lúc mới vừa vào đông.
Lúc đầu còn ôm một tia hi vọng, nghĩ Tưởng Dung có thể không nhảy xuống nước, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy chiếc giày, hy vọng của An thị cuối cùng tan vỡ.
Thần kinh căng thẳng trong nháy mắt sụp đổ, chân mềm nhũn, người ầm một tiếng ngồi bệt trên mặt đất.
Bình nhi cũng bị dọa suýt ngã, nhưng lúc này, một hạ nhân từ trong nước chui ra ngoài lớn tiếng mà kêu to: “Các ngươi nhìn xem, đây có phải khăn của tam tiểu thư hay không?”
Mọi người lại quay đầu nhìn, Mai Hương quen thuộc Tưởng Dung nhất, chớp mắt liền nhận ra chiếc khăn ấy, chính là chiếc khăn được Tưởng Dung mang theo ra ngoài hôm nay.
“Nữ nhi của ta ——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.