Chương 249: Phía Sau Tưởng Dung Chúng Ta Cũng Có Chỗ Dựa
Dương thập lục
03/03/2021
An thị đau buồn, lớn tiếng khóc.
Người trong nước dần dần đều lên bờ, tuy có trọng thưởng, thể lực cũng đến cực hạn.
Trầm Ngư nhanh chóng phân phó:
“Nhanh đi lấy khăn lau. ”
Lại được mọi người cảm kích.
Có một số hạ nhân thể lực xem như tốt còn miễn cưỡng có thể đứng lên đáp lời các chủ tử, chỉ thấy hắn nói với lão thái thái: “Chỉ sợ chìm quá sâu, mặt hồ quá lớn, ban đêm vừa tối, quả thực tìm không được.”
Lão thái thái gật đầu.
“Xác thực có chút khó khăn.”
Lại nhìn An thị khóc lớn, nhớ tới nàng nói Tưởng Dung cũng là thân tôn nữ của mình, trong lòng không khỏi cũng than một tiếng.
“Các ngươi từ từ nghỉ ngơi, một lát nửa xuống tìm thêm lần nữa.”
Lão thái thái đều lên tiếng, hạ nhân còn nói được gì, chỉ đành gật đầu, bất đắc dĩ từng người tự mình làm ấm.
Mà lúc này trong sân Hàn thị, Phấn Đại đang đứng trước giường Hàn thị dùng sức lắc người nàng.
“Người nhanh lên một chút! Tưởng Dung xảy ra vấn đề rồi, tất cả mọi người đều qua xem thử, sao người còn ngủ được?”
A Cúc thật cẩn thận nói với Phấn Đại “Di nương mấy ngày gần đây vẫn luôn ngủ rất say, người cũng lười biếng hơn bình thường một chút.”
Phấn Đại không hiểu nói vậy có ý gì, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn còn đang lay Hàn thị, thanh âm cũng lại đề cao một chút: “Đứng lên! Mau đứng lên ——”.
Cuối cùng đành kề ngay lỗ tai Hàn thị nói lớn, người đang “Ngủ say” ở trên giường lại không giả bộ được, mơ mơ màng màng tỉnh lại. “Tứ tiểu thư? Làm sao con ở nơi này?” Nàng vừa hỏi một bên nhìn ra phía ngoài, “Trời sáng rồi sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi!”
Phấn Đại tức giận đến trợn tròn mắt.
“Ta kêu người cả buổi, sao cứ không tỉnh?”
Hàn thị xoay xoay lưng, bất đắc dĩ nói:
“Con chẳng phải nói ta mang thai sao, người có bầu rất tham ngủ, đây là hiện tượng bình thường.”
“Phải không?”
Phấn Đại không hiểu.
Hàn thị gật đầu, “Lúc trước có mang con cũng giống như vậy.”
Mắt Phấn Đại sáng ngời. “Nói như vậy, là thật sự có?”
“Ta cũng không phải đại phu.” Hàn thị nghĩ một lát, lại nói: “Qua ít ngày nữa thôi, chờ mạch tượng ổn định chút lại mời đại phu vào phủ xem thử, hiện tại tháng ngày ngắn ngủi, bắt lại không chuẩn.”.
“Đúng đúng đúng. ”
Phấn Đại gật đầu liên tục. “Tối nay bất kể thế nào, chân thực là dược rồi. Được rồi, người nằm thôi, con đi.”.
“Ừm, vậy con cẩn thận một chút, bên hồ nguy hiểm, tuyệt đối đừng đến gần quá.”
“Hả?”
Hàn thị không căn dặn thì không có việc gì, vừa căn dặn điều này lại làm cho Phấn Đại nghe ra tia không đúng, “Bên hồ? Người làm sao biết con muốn đi bên hồ?”
Một câu nói của Phấn Đại làm Hàn thị tỉnh khỏi cơn mơ, nàng chỉ thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng mình không đánh đã khai, để lộ chuyện không nên nói ra ngoài.
Mắt thấy ánh mắt Phấn Đại càng ngày càng lộ vẻ nghi hoặc, A Cúc đứng cạnh hơi chuyển động hai mắt, vội mở miệng: “Chắc là nghe nô tỳ nói, trước khi tứ tiểu thư tiến vào thì nô tỳ đã lẩm bẩm trong miệng, chắc bị Hàn di nương nghe được.”.
Hàn thị gật đầu liên tục, “Đúng, ta cảm thấy trong mộng mơ mơ màng màng dường như nghe có người nói tam tiểu thư rơi xuống nước, vốn tưởng rằng đang nằm mơ, con vừa rồi còn nói cái gì xảy ra vấn đề, ta liền lẫn lộn.”
Nàng vừa nói vừa gõ lên đầu, “Ai, thích ngủ quá để đầu óc cũng có chút không đủ dùng, toàn nói mê sảng, hơn nửa đêm tại sao lại nói chuyện rơi xuống nước.”
Phấn Đại cảm thấy giải thích này nghe lọt tai, ngay lập tức không nghi ngờ điều gì, còn giải thích cho Hàn thị: “Xác thực rơi xuống nước, cụ thể thì ta cũng không biết chuyện ra sao, người nghỉ ngơi đi, ta qua xem thử lại nói. ”
Nói xong, còn căn dặn A Cúc: “Chăm sóc tốt cho di nương”.
A Cúc gật đầu, đưa Phấn Đại ra khỏi phòng.
Hàn thị lúc này mới thở dài một hơi, đập thẳng vào ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”.
Gương mặt A Cúc cũng trắng bệch, “Nô tỳ mới thật bị sợ chết rồi! Di nương phải cẩn thận nhiều hơn, nhất là ở trước mặt tứ tiểu thư, ngàn lần không được nói sai sót!”.
Hàn thị chột dạ nói: “Biết rồi, vừa rồi ta cũng có điểm sợ hãi, sau này sẽ không.”
Suy nghĩ thêm, thẳng thắn đứng lên, “Giúp ta thay y phục, chúng ta cũng qua xem thử.”
A Cúc sửng sờ, “Tứ tiểu thư không phải nói không cho ngài đi sao?”.
“Không đi sao ta có thể yên tâm. ”
Hàn thị tự mình thay xiêm y.
A Cúc khó hiểu: “Vì sao không thể yên tâm?”
Tam tiểu thư và di nương nhà mình không có giao tình gì, nàng cũng biết.
Hàn thị cau mày, nàng đẩy Tưởng Dung rơi xuống nước, A Cúc cũng không ở bên người, đã sớm phái về trong viện. Chuyện này nàng cũng không nghĩ nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng chỉ có thể tìm cho mình cớ khác: “Còn chưa chắc chắn đã mang thai hài tử, người trong phủ đều ra đó, ta không đi chắc chắn không được. Vạn nhất lão thái thái trách tội xuống, ta phải chịu tội.”.
A Cúc nghĩ chuyện là như vậy, không hỏi thêm nữa, chỉ nhắc nhở nàng: “Mặc kệ bên kia xảy ra chuyện gì, di nương tuyệt đối không nên lo ngại trong lòng, nô tỳ nghe nói thân mang hài tử sẽ khiến người mẹ tâm thần không yên, sẽ ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia tương lai.”.
Hàn thị rất tán đồng điểm này, gật đầu liên tục: “Ngươi nói đúng.”.
“Aiz. ”
A Cúc vừa chỉnh lý xiêm y cho Hàn thị vừa than một tiếng, nói “Di nương làm chuyện này thật sự rất mạo hiểm, chẳng qua... ”
Trong lòng tiểu nha đầu cũng sinh nghi hoặc: “Vừa rồi ngài nhắc đến đi bên hồ là có ý gì?”.
Hàn thị nhíu mi, tâm tư lăn lộn, “Lúc ta trở về chẳng phải đi ngang qua hồ nhân tạo kia sao, dường như nghe được phịch một tiếng. Ta khi đó khẩn trương, đâu còn nhớ được gì khác, nghe có động tĩnh, nhanh chóng chạy mất. Vừa rồi tứ tiểu thư nói chuyện, ta theo bản năng đã nhớ tới chuyện kia.”.
“A. ”
A Cúc cứ cảm thấy giải thích này hình như có chút gượng ép, nhưng Hàn thị nói như thế, nàng không được hoài nghi chủ tử.
“Vậy chúng ta mau mau đi thôi, nô tỳ xác thực nghe nói tam tiểu thư rớt vào trong hồ, hiện tại hạ nhân trong phủ đều đang tìm người, nô tỳ còn chưa kịp nói với di nương, tứ tiểu thư đã xông vào.”.
Hàn thị khẽ thở ra một hơi, không nói nhiều hơn nữa, mang theo A Cúc đi tới bờ hồ.
Các nàng đến, hạ nhân dưới nước đã lần nữa tìm tòi một phen, nhưng không thu hoạch được gì.
An thị đã khóc sắp phải ngất, Hàn thị nhìn kết quả như thế, tâm tư cũng thả lỏng một chút.
Tìm không được mới tốt, để nha đầu kia ngâm trong nước thôi, ngâm mười năm tám năm cũng chẳng còn sót lại gì.
Lão thái thái lộ vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế đệm, nhìn thấy Hàn thị mới chạy tới, không khỏi trách mắng: “Ngươi đến trễ nhất, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có tâm tư ngủ?”.
Hàn thị nhanh chóng tiến lên hành lễ với lão thái thái, ủy khuất nói “Thiếp thân mấy ngày gần đây trong người khó chịu, lúc này mới thức dậy chậm chút, thỉnh lão thái thái chớ trách.”.
Phấn Đại không muốn lão thái thái tranh chấp cùng Hàn thị, nhanh chóng nói thay, nhưng chua xót nhắc một câu: “Nghe nói tam tỷ tỷ muốn đi Đồng Sinh Hiên? Mặt mũi thật đúng là lớn, Đồng Sinh Hiên kia chúng ta ban ngày cũng không vào được, tam tỷ tỷ cư nhiên nửa đêm canh ba đi về phía bên kia, thật đúng là tỷ muội tình thâm. Nhưng sao không thấy Nhị tỷ tỷ đi về phía này? Hình như, đến chậm nhất là Nhị tỷ tỷ.”.
Nàng nhắc đến Đồng Sinh Hiên, Lão thái thái nghĩ tới, vội vàng hỏi: “Đã dò hỏi bên phía Đồng Sinh Hiên chưa?”
Hà Trung tiến lên hành lễ, đáp: “Nô tài đã phái người đi hỏi qua, nha đầu gác đêm nói cũng không thấy được tam tiểu thư.”
Trầm Ngư cố nén ra nước mắt, nức nở: “Khăn và giày Tam muội cũng vớt lên trong hồ, xem ra vẫn chưa đi đến Đồng Sinh Hiên liền... ”
“Lão thái thái!”
An thị bất chợt kêu to, xong quỳ bò đến cạnh chân lão thái thái, khổ sở cầu xin: “Thỉnh lão thái thái đến bên ngoài phủ đi mời một số hảo thủ bơi lội! Thiếp thân nghe nói trong nha môn có quan binh chuyên môn tìm người dưới nước, cầu lão thái thái đi mời Kinh Triệu Duẫn hỗ trợ!”.
Mặt lão thái thái hiện vẻ khó xử, hỏi Triệu ma ma bên người, “Trước mắt giờ gì?”
Triệu ma ma đáp “Giờ dần một khắc.”
Trầm Ngư đang ở bên cạnh khóc thút thít một tiếng: “An di nương, dù cho đi mời người, cũng không kịp! Nước sâu như vậy, Tam muội muội nàng... ”.
“Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!”
An thị cắn răng hung hăng nói: “Khi thấy thi thể, ta cũng phải thuận tay kéo nàng đi lên!”.
“Hồ đồ!”
Lão thái thái rất không thích nghe nói như vậy, lại nhìn An thị dáng vẻ ấy, giống như một nữ nhân chanh chua, lại còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng tiểu thư quý phủ?
“An thị, phải nhớ thân phận của ngươi! Chẳng lẽ vì một thứ nữ, còn muốn ta hút khô hồ nước này? Nha môn không phải mở vì Phượng gia, ngươi xem thử hiện tại giờ nào, Cẩn Nguyên lại không ở quý phủ, Đồng Sinh Hiên bên kia lại là quang cảnh như vậy, Kinh Triệu Duẫn sẽ quan tâm chúng ta sao?”
An thị khó tin nhìn lão thái thái, làm một tổ mẫu, nàng lại có thể nói ra lời như vậy, không chỉ là lòng người băng giá, An thị quả thực hoài nghi lão thái thái ra ngoài không mang đầu óc.
Người trong nước dần dần đều lên bờ, tuy có trọng thưởng, thể lực cũng đến cực hạn.
Trầm Ngư nhanh chóng phân phó:
“Nhanh đi lấy khăn lau. ”
Lại được mọi người cảm kích.
Có một số hạ nhân thể lực xem như tốt còn miễn cưỡng có thể đứng lên đáp lời các chủ tử, chỉ thấy hắn nói với lão thái thái: “Chỉ sợ chìm quá sâu, mặt hồ quá lớn, ban đêm vừa tối, quả thực tìm không được.”
Lão thái thái gật đầu.
“Xác thực có chút khó khăn.”
Lại nhìn An thị khóc lớn, nhớ tới nàng nói Tưởng Dung cũng là thân tôn nữ của mình, trong lòng không khỏi cũng than một tiếng.
“Các ngươi từ từ nghỉ ngơi, một lát nửa xuống tìm thêm lần nữa.”
Lão thái thái đều lên tiếng, hạ nhân còn nói được gì, chỉ đành gật đầu, bất đắc dĩ từng người tự mình làm ấm.
Mà lúc này trong sân Hàn thị, Phấn Đại đang đứng trước giường Hàn thị dùng sức lắc người nàng.
“Người nhanh lên một chút! Tưởng Dung xảy ra vấn đề rồi, tất cả mọi người đều qua xem thử, sao người còn ngủ được?”
A Cúc thật cẩn thận nói với Phấn Đại “Di nương mấy ngày gần đây vẫn luôn ngủ rất say, người cũng lười biếng hơn bình thường một chút.”
Phấn Đại không hiểu nói vậy có ý gì, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn còn đang lay Hàn thị, thanh âm cũng lại đề cao một chút: “Đứng lên! Mau đứng lên ——”.
Cuối cùng đành kề ngay lỗ tai Hàn thị nói lớn, người đang “Ngủ say” ở trên giường lại không giả bộ được, mơ mơ màng màng tỉnh lại. “Tứ tiểu thư? Làm sao con ở nơi này?” Nàng vừa hỏi một bên nhìn ra phía ngoài, “Trời sáng rồi sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi!”
Phấn Đại tức giận đến trợn tròn mắt.
“Ta kêu người cả buổi, sao cứ không tỉnh?”
Hàn thị xoay xoay lưng, bất đắc dĩ nói:
“Con chẳng phải nói ta mang thai sao, người có bầu rất tham ngủ, đây là hiện tượng bình thường.”
“Phải không?”
Phấn Đại không hiểu.
Hàn thị gật đầu, “Lúc trước có mang con cũng giống như vậy.”
Mắt Phấn Đại sáng ngời. “Nói như vậy, là thật sự có?”
“Ta cũng không phải đại phu.” Hàn thị nghĩ một lát, lại nói: “Qua ít ngày nữa thôi, chờ mạch tượng ổn định chút lại mời đại phu vào phủ xem thử, hiện tại tháng ngày ngắn ngủi, bắt lại không chuẩn.”.
“Đúng đúng đúng. ”
Phấn Đại gật đầu liên tục. “Tối nay bất kể thế nào, chân thực là dược rồi. Được rồi, người nằm thôi, con đi.”.
“Ừm, vậy con cẩn thận một chút, bên hồ nguy hiểm, tuyệt đối đừng đến gần quá.”
“Hả?”
Hàn thị không căn dặn thì không có việc gì, vừa căn dặn điều này lại làm cho Phấn Đại nghe ra tia không đúng, “Bên hồ? Người làm sao biết con muốn đi bên hồ?”
Một câu nói của Phấn Đại làm Hàn thị tỉnh khỏi cơn mơ, nàng chỉ thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng mình không đánh đã khai, để lộ chuyện không nên nói ra ngoài.
Mắt thấy ánh mắt Phấn Đại càng ngày càng lộ vẻ nghi hoặc, A Cúc đứng cạnh hơi chuyển động hai mắt, vội mở miệng: “Chắc là nghe nô tỳ nói, trước khi tứ tiểu thư tiến vào thì nô tỳ đã lẩm bẩm trong miệng, chắc bị Hàn di nương nghe được.”.
Hàn thị gật đầu liên tục, “Đúng, ta cảm thấy trong mộng mơ mơ màng màng dường như nghe có người nói tam tiểu thư rơi xuống nước, vốn tưởng rằng đang nằm mơ, con vừa rồi còn nói cái gì xảy ra vấn đề, ta liền lẫn lộn.”
Nàng vừa nói vừa gõ lên đầu, “Ai, thích ngủ quá để đầu óc cũng có chút không đủ dùng, toàn nói mê sảng, hơn nửa đêm tại sao lại nói chuyện rơi xuống nước.”
Phấn Đại cảm thấy giải thích này nghe lọt tai, ngay lập tức không nghi ngờ điều gì, còn giải thích cho Hàn thị: “Xác thực rơi xuống nước, cụ thể thì ta cũng không biết chuyện ra sao, người nghỉ ngơi đi, ta qua xem thử lại nói. ”
Nói xong, còn căn dặn A Cúc: “Chăm sóc tốt cho di nương”.
A Cúc gật đầu, đưa Phấn Đại ra khỏi phòng.
Hàn thị lúc này mới thở dài một hơi, đập thẳng vào ngực nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết.”.
Gương mặt A Cúc cũng trắng bệch, “Nô tỳ mới thật bị sợ chết rồi! Di nương phải cẩn thận nhiều hơn, nhất là ở trước mặt tứ tiểu thư, ngàn lần không được nói sai sót!”.
Hàn thị chột dạ nói: “Biết rồi, vừa rồi ta cũng có điểm sợ hãi, sau này sẽ không.”
Suy nghĩ thêm, thẳng thắn đứng lên, “Giúp ta thay y phục, chúng ta cũng qua xem thử.”
A Cúc sửng sờ, “Tứ tiểu thư không phải nói không cho ngài đi sao?”.
“Không đi sao ta có thể yên tâm. ”
Hàn thị tự mình thay xiêm y.
A Cúc khó hiểu: “Vì sao không thể yên tâm?”
Tam tiểu thư và di nương nhà mình không có giao tình gì, nàng cũng biết.
Hàn thị cau mày, nàng đẩy Tưởng Dung rơi xuống nước, A Cúc cũng không ở bên người, đã sớm phái về trong viện. Chuyện này nàng cũng không nghĩ nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng chỉ có thể tìm cho mình cớ khác: “Còn chưa chắc chắn đã mang thai hài tử, người trong phủ đều ra đó, ta không đi chắc chắn không được. Vạn nhất lão thái thái trách tội xuống, ta phải chịu tội.”.
A Cúc nghĩ chuyện là như vậy, không hỏi thêm nữa, chỉ nhắc nhở nàng: “Mặc kệ bên kia xảy ra chuyện gì, di nương tuyệt đối không nên lo ngại trong lòng, nô tỳ nghe nói thân mang hài tử sẽ khiến người mẹ tâm thần không yên, sẽ ảnh hưởng đến tiểu thiếu gia tương lai.”.
Hàn thị rất tán đồng điểm này, gật đầu liên tục: “Ngươi nói đúng.”.
“Aiz. ”
A Cúc vừa chỉnh lý xiêm y cho Hàn thị vừa than một tiếng, nói “Di nương làm chuyện này thật sự rất mạo hiểm, chẳng qua... ”
Trong lòng tiểu nha đầu cũng sinh nghi hoặc: “Vừa rồi ngài nhắc đến đi bên hồ là có ý gì?”.
Hàn thị nhíu mi, tâm tư lăn lộn, “Lúc ta trở về chẳng phải đi ngang qua hồ nhân tạo kia sao, dường như nghe được phịch một tiếng. Ta khi đó khẩn trương, đâu còn nhớ được gì khác, nghe có động tĩnh, nhanh chóng chạy mất. Vừa rồi tứ tiểu thư nói chuyện, ta theo bản năng đã nhớ tới chuyện kia.”.
“A. ”
A Cúc cứ cảm thấy giải thích này hình như có chút gượng ép, nhưng Hàn thị nói như thế, nàng không được hoài nghi chủ tử.
“Vậy chúng ta mau mau đi thôi, nô tỳ xác thực nghe nói tam tiểu thư rớt vào trong hồ, hiện tại hạ nhân trong phủ đều đang tìm người, nô tỳ còn chưa kịp nói với di nương, tứ tiểu thư đã xông vào.”.
Hàn thị khẽ thở ra một hơi, không nói nhiều hơn nữa, mang theo A Cúc đi tới bờ hồ.
Các nàng đến, hạ nhân dưới nước đã lần nữa tìm tòi một phen, nhưng không thu hoạch được gì.
An thị đã khóc sắp phải ngất, Hàn thị nhìn kết quả như thế, tâm tư cũng thả lỏng một chút.
Tìm không được mới tốt, để nha đầu kia ngâm trong nước thôi, ngâm mười năm tám năm cũng chẳng còn sót lại gì.
Lão thái thái lộ vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế đệm, nhìn thấy Hàn thị mới chạy tới, không khỏi trách mắng: “Ngươi đến trễ nhất, trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có tâm tư ngủ?”.
Hàn thị nhanh chóng tiến lên hành lễ với lão thái thái, ủy khuất nói “Thiếp thân mấy ngày gần đây trong người khó chịu, lúc này mới thức dậy chậm chút, thỉnh lão thái thái chớ trách.”.
Phấn Đại không muốn lão thái thái tranh chấp cùng Hàn thị, nhanh chóng nói thay, nhưng chua xót nhắc một câu: “Nghe nói tam tỷ tỷ muốn đi Đồng Sinh Hiên? Mặt mũi thật đúng là lớn, Đồng Sinh Hiên kia chúng ta ban ngày cũng không vào được, tam tỷ tỷ cư nhiên nửa đêm canh ba đi về phía bên kia, thật đúng là tỷ muội tình thâm. Nhưng sao không thấy Nhị tỷ tỷ đi về phía này? Hình như, đến chậm nhất là Nhị tỷ tỷ.”.
Nàng nhắc đến Đồng Sinh Hiên, Lão thái thái nghĩ tới, vội vàng hỏi: “Đã dò hỏi bên phía Đồng Sinh Hiên chưa?”
Hà Trung tiến lên hành lễ, đáp: “Nô tài đã phái người đi hỏi qua, nha đầu gác đêm nói cũng không thấy được tam tiểu thư.”
Trầm Ngư cố nén ra nước mắt, nức nở: “Khăn và giày Tam muội cũng vớt lên trong hồ, xem ra vẫn chưa đi đến Đồng Sinh Hiên liền... ”
“Lão thái thái!”
An thị bất chợt kêu to, xong quỳ bò đến cạnh chân lão thái thái, khổ sở cầu xin: “Thỉnh lão thái thái đến bên ngoài phủ đi mời một số hảo thủ bơi lội! Thiếp thân nghe nói trong nha môn có quan binh chuyên môn tìm người dưới nước, cầu lão thái thái đi mời Kinh Triệu Duẫn hỗ trợ!”.
Mặt lão thái thái hiện vẻ khó xử, hỏi Triệu ma ma bên người, “Trước mắt giờ gì?”
Triệu ma ma đáp “Giờ dần một khắc.”
Trầm Ngư đang ở bên cạnh khóc thút thít một tiếng: “An di nương, dù cho đi mời người, cũng không kịp! Nước sâu như vậy, Tam muội muội nàng... ”.
“Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể!”
An thị cắn răng hung hăng nói: “Khi thấy thi thể, ta cũng phải thuận tay kéo nàng đi lên!”.
“Hồ đồ!”
Lão thái thái rất không thích nghe nói như vậy, lại nhìn An thị dáng vẻ ấy, giống như một nữ nhân chanh chua, lại còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng tiểu thư quý phủ?
“An thị, phải nhớ thân phận của ngươi! Chẳng lẽ vì một thứ nữ, còn muốn ta hút khô hồ nước này? Nha môn không phải mở vì Phượng gia, ngươi xem thử hiện tại giờ nào, Cẩn Nguyên lại không ở quý phủ, Đồng Sinh Hiên bên kia lại là quang cảnh như vậy, Kinh Triệu Duẫn sẽ quan tâm chúng ta sao?”
An thị khó tin nhìn lão thái thái, làm một tổ mẫu, nàng lại có thể nói ra lời như vậy, không chỉ là lòng người băng giá, An thị quả thực hoài nghi lão thái thái ra ngoài không mang đầu óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.