Thần Y Hoàng Hậu

Chương 10: Ngươi Thì Có Thể Có Tác Dụng Gì Chứ?

Tô Tiểu Noãn

24/05/2018

Sau khi Hỏa Vân Cự Ưng điên cuồng, đôi cánh ấy liền mở ra, thân hình to lớn che kín trời, toàn bộ dãy núi đều có thể bị bóng của nó che lại, thân hình có thể nhìn thấy của nó là vô cùng to lớn!

Khắp người nó đều là lông, bóng loáng lộng lẫy, giống như là áo giáp!

Phượng Vũ vừa túm trượt, cơ thể liền rơi xuống dưới.

Tình thế lúc này vô cùng khẩn cấp.

Sống hay chết là dựa vào lúc,nàng cuối cùng cũng túm được móng vuốt sắc nhọn của Hỏa Vân Cự Ưng.

Những chiếc móng vuốt sắc nhọn giống như là lưỡi dao, lòng bàn tay của Phượng Vũ bị cắt một vết rất sâu, máu tươi chảy ra như nước suối.

Đau......

Nhưng Phượng Vũ một chút cũng không hề nhíu mày, nàng lấy sức lực mình có, kết hợp với cái treo ngược nhẹ nhàng của cơ thể linh hoạt, bèn lại lần nữa vịn bám vào bên trong móng vuốt to lớn của Hỏa Vân Cự Ưng.

Lúc này, nàng mới hơi buông lỏng ra.

Khi nãy đang lúc giữa cái sống và cái chết, nếu như nàng phản ứng chậm một giây thôi, thì nàng chết là cái chắc rồi!

Nghĩ đến đây, đôi mắt sâu đẹp đen như mực của Phượng Vũ, sáng như ánh chớp hướng về phía Quân Lâm Uyên.

Trong mắt của vị thái tử điện hạ này, những người khác đều chỉ là loài giun dễ thôi sao?

Hắn ta với cái vẻ tự cao tự đại, còn nàng lại mang vẻ nhếch nhác đáng thương.

Phẫn nộ...... như ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực của Phượng Vũ.



Sức mạnh...... khát vọng có được sức mạnh siêu cường trước nay chưa từng có!

Phượng Vũ hít sâu một hơi, Tiên Linh quả, bắt buộc phải giành được Tiên Linh quả, chế luyện nó ra thành linh đan cửu chuyển hoàn, sau đó nàng mới có thể tu luyện lại từ đầu......

Đường sau này còn rất dài, Quân Lâm Uyên chúng ta cứ chờ mà xem!

Còn hiện tại, điều quan trọng nhất là tiếp tục sống.

Ánh mắt sợ hãi của Hỏa Vân Cự Ưng đang nhìn chằm chằm vào Quân Lâm Uyên!

Thế giới sao lại có vị thiếu niên lại hùng mạnh đến như vậy!

Hắn ta bao nhiêu tuổi? Sức mạnh lại vượt qua cả Bán Bộ Vương Giả!

Hắn ta điên cuồng rồi! Điên cuồng rồi lại vẫn đánh không lại hắn!

Thêm vài năm nữa, đợi sau khi hắn trưởng thành, sự tồn tại của vị hùng mạnh nhất ở trung ương rừng rậm Băng Phong, có phải là cũng kiêng nể hắn?

Nghĩ đến đây, trong mắt của Hỏa Vân Cự Ưng lại hiện lên một sự tuyệt vọng!

Nhưng mà nếu đã chạy không thoát, vậy thì coi như chết, nó cũng phải liều chết cùng với đối phương!

Phượng Vũ nhìn thấy trong mắt của Hỏa Vân Cự Ưng điên cuồng như một ngọn lửa, lòng nàng lại lạnh đến cực điểm!

Nàng không để ý đến sự sống chết của Hỏa Vân Cự Ưng, nhưng nếu nó phải liều chết với Quân Lâm Uyên, vậy thì nàng thân làm “cá trong chậu” thì có thể sẽ bị làm hại, hơn thế nữa là bị ép phải chết!

Không phải là nàng không muốn cầu xin Quân Lâm Uyên, mà là biết rằng có cầu xin hắn cũng vô ích!



Bởi vì bây giờ trong mắt của Quân Lâm Uyên, nàng chính là một người xa lạ không liên quan và không quan trọng.

Con người này xưa nay lạnh lùng tuyệt tình đến mức khiên người khác phải căm phẫn!

Quan niệm sống của hắn là: Có bản lĩnh thì tiếp tục sống, không bản lĩnh thì đừng sống làm gì, lãng phí không khí.

Trong lòng anh ta chỉ có hai loại người: một loại là bản thân, một loại là người khác.

Tuy nhiên khiến người khác vừa tức giận vừa chán nản, nhưng đây lại là sự thật.

Cho nên hi vọng tiếp tục sống của Phượng Vũ đều gửi hết vào người của Hỏa Vân Cự Ưng.

Ánh mắt của Phượng Vũ lại lần nữa nhìn xuống dưới thân.

Rừng rậm Băng Phong tổng cộng phân thành năm vùng, nơi trung ương rừng rậm, là nơi bá chủ rừng rậm Băng Phong đáng sợ nhất đang sống!

Đó là nơi ngay cả đế quốc siêu hùng mạnh cũng phải kiêng nể.

Phượng Vũ mấy năm nay bởi vì phải chú ý Tiên Linh quả nên đối với nàng là vô cùng quan trọng, cho nên hiểu biết về rừng rậm Băng Phong lại càng tỉ mỉ kĩ càng.

Vì vậy, nàng chỉ cần lướt qua là đã nhận ra đây là vùng đông tây.

Chỉ trong chốc lát, trong đầu nàng liền hiện lên bản đồ chi tiết xung quanh khu vực này.

“ Nếu ngươi liều mạng với hắn, hắn sẽ không hề hấn gì, nhưng ngươi lại rơi vào cái chết, chi bằng, chúng ta hợp tác đi?” Phượng Vũ không quan tâm đến vết thương ở tay, túm lấy móng vuốt của Hỏa Vân Cự Ưng, cơ thể linh hoạt rất nhanh đã di chuyển đến tai của Hỏa Vân Cự Ưng.

“ Hợp tác? Ngươi thì có thể có tác dụng gì chứ?”Hỏa Vân Cự Ưng nhìn Phượng Vũ bằng ánh mắt vô cùng kinh thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook