Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 8: Cơ Sở Võ Học

Phù Tử

20/01/2023

Editor: Dạ An

Ba ngày đột phá Luyện Thể Đệ Nhất trọng đến Luyện Thể Đệ Nhị trọng!

Mười lăm ngày đột phá Luyện Thể Nhị trọng lên Luyện Thể Đệ Tam trọng!

Tốc độ đột phá kinh người này của Diệp Lăng Nguyệt tại Diệp gia có một không hai.

Mặc dù Diệp Hoàng Ngọc từng là đệ nhất thiên tài Diệp gia khi biết được tin tức đột phá của con gái cũng trở nên choáng váng.

Có lẽ trên phương diện luyện võ nữ nhi thật ra là thiên phú dị bẩm, Diệp Hoàng Ngọc chỉ có thể trả lời chính mình như vậy.

Chỉ có điều, nàng đã đáp ứng sau khi Diệp Lăng Nguyệt đột phá Luyện Thể Đệ Tam trọng sẽ truyền thụ cho nàng võ học trụ cột của Diệp gia.

“Võ học Đại Hạ phân biệt Cửu Lưu, hôm nay nương truyền thụ con Băng Lôi Quyền, là một loại võ học Cửu Lưu, là quyền pháp độc môn của Diệp gia do thái tổ Diệp gia ta sáng lập, bộ quyền pháp này thế như sấm, nhanh như chớp, khi luyện đến cực hạn, một quyền đánh ra có thể phát ra sáu đạo màu lam giống hệt như tia chớp của lôi điện, đá ngọc thạch cũng vỡ tan, nên được gọi là Băng Lôi Quyền.” trong lòng Diệp Hoàng Ngọc biết rõ nữ nhi đối với võ hõ đã sớm có định hướng.

Nhưng gia quy Diệp gia quy định chỉ khi đạt tới Luyện Thể Đệ Tam trọng mới có thể học tập võ học trụ cột, Diệp Hoàng Ngọc kéo dài tới hôm nay mới truyền thụ cho Diệp Lăng Nguyệt.

Võ học Cửu Lưu, đối với võ học Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ biết sơ qua, thật ra không để ý cấp bậc võ học.

Nàng chỉ biết, một ngày kia, khi nàng cùng Diệp Thanh đối chiến, đối phương chính là sử dụng Băng Lôi Quyền, chỉ có điều lúc ấy Diệp Thanh chỉ có thể phát ra hai đạo băng lôi, nghĩ đến, hắn cũng chưa thật sự luyện thành Băng Lôi Quyền này.

“Ta đánh trước Băng Lôi Quyền một lần, ngươi chú ý đem toàn bộ chiêu thức ghi nhớ rõ ràng.” Diệp Hoàng Ngọc dứt lời, phất ống tay áo một cái, phần lưng hơi cong, chỉ thấy dưới chân nàng nện một bước.

Diệp Lăng Nguyệt mắt trừng lớn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mẫu thân.

Quyền pháp đến cuối cùng, lục đạo lôi ảnh lướt nhanh như gió, lả tả ngay cả không khí trong nháy mắt đều bị bóp méo.

Tốc độ Diệp Hoàng Ngọc cũng không nhanh, sau khi đánh xong bộ quyền pháp, Diệp Lăng Nguyệt chỉ nhớ một nửa.

Diệp Hoàng Ngọc kiên nhẫn đánh lại thêm lần nữa, cuối cùng Diệp Lăng Nguyệt cũng ghi nhớ trọn bộ quyền pháp.

“Băng Lôi Quyền tuy chỉ là Cửu Lưu võ học nhưng có thể đánh ra sáu đạo lôi ảnh cùng lúc, tạo thành Băng Lôi chi thế, đủ để phá hủy một khối đá lớn. Con lần đầu luyện, chỉ cần đem quyền pháp nhớ kỹ toàn bộ, cũng rất tốt…” Diệp Hoàng Ngọc thu hồi tư thế, mới cất tiếng nói.

Chỉ thấy dưới chân Diệp Lăng Nguyệt đã động, hai mắt sáng ngời, chậm rãi mô phỏng lại quyền pháp lúc này của Diệp Hoàng Ngọc, đánh một lần, cuối cùng hoàn thành quyền chỉ nghe một tiếng bám một đạo lam ảnh theo quyền của nàng phát ra.

Đạo lam ảnh kia tuy chỉ duy trì trong một cái hô hấp, nhưng thực sự là Bưng Lôi Quyền lam ảnh.

“Chỉ có một đạo.” Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi, đối với chính mình rất không hài lòng.

Ngay cả loại người như Diệp Thanh cũng có thể đánh được hai đạo, còn nàng chỉ có thể đánh ra một đạo.



Diệp Hoàng Ngọc cười.

Lần đầu tiên luyện Băng Lôi Quyền đã đánh ra một đạo lôi quang, nữ nhi thông minh gây cho nàng không ít kinh hỉ.

“Dục tốc bất đạt, ngươi chăm chỉ luyện tập sẽ đánh ra được nhiều đạo lôi quang.” Diệp Hoàng Ngọc dở khóc dở cười.

Cứ như vậy, hai mẹ con một người luyện, một người chỉ điểm, bất tri bất giác, mặt trời đã xuống núi.

Thẳng đến tận đêm, xuất hiện đạo lôi quang thứ hai, hai mẹ con mới cười hài lòng đi vào phòng.

Cách đó không xa, Diệp Cô nhìn thấy hai mẹ con, sắc mặt thâm trầm.

Chân trời vừa xuất hiện tia nắng sớm mai.

Bên ngoài Bắc trang, một bóng người xuất hiện.

Chỉ nghe một trận quyền phong lạnh thấu xương truyền đi, len lỏi trong những tia nắng ban mai, bốn đạo lôi ảnh màu lam quang xuất hiện, lả tả lả tả, lôi ảnh dừng trên một gốc cây già, nhất thời thân cây xuất hiện một mảnh cháy đen thui.

“cuối cùng đánh ra bốn đạo lôi ảnh, bất quá khoảng cách luyện ra sáu đạo lôi ảnh còn chênh lệch không nhỏ.” Diệp Lăng Nguyệt lau chùi mồ hôi trên trán.

Trải qua mấy ngày tập luyện, cuối cùng Băng Lôi Quyền của Diệp Lăng Nguyệt cũng có chút thành tựu.

Trời vừa sáng, Diệp Ngân Sương như ngày thương, đến tìm Diệp Lăng Nguyệt đi võ đường luyện võ.

“Lăng Nguyệt, da ngươi thật tốt, hai ta đều đứng dưới mặt trời luyện võ, lý do gì da ngươi không xuất hiện rám đen.” Diệp Ngân Sương thấy vóc dáng Diệp Lăng Nguyệt ngày càng đẹp, hâm mộ không thôi.

Ngân Sương năm nay cũng 15 tuổi, nữ tử ở tuổi này, ai cũng yêu thích cái đẹp.

Nàng có ngũ quan không tệ, chính là từ nhỏ đã tập võ ở võ đường, dưới trời nắng, làn da ngày càng đen, cùng với than tương tự nhau, vì thế, ở Diệp gia nàng thường xuyên bị mấy huynh cười nhạo.

“Thường ngày ta dùng dược thảo này cho vào nước tắm, có lẽ là do dược thảo, nếu tỷ thích, cầm về xài thử.” Diệp Lăng Nguyệt mỉm cười đáp, Diệp Ngân Sương đối với nàng rất tốt, tặng nàng một lọ Dịch Nguyên Tụ đã pha loãng cũng không có gì.

Diệp Ngân Sương cười tủm tỉm đưa tay nhận lấy.

Hai người đi đến bên ngoài võ đường, nào biết vừa bước đến cửa, chỉ thấy Diệp Thanh mang theo một đám người đến chặn cửa.

“Diệp Lăng Nguyệt chắc hẳn ngươi ăn gan hùm mật gấu, lại dám đến võ đường.” Diệp Thanh bị Diệp Hoàng Ngọc đánh gãy hai tay, bị cấm túc dưỡng thương nửa tháng.

Khi thương thế hắn tốt lên, việc đầu tiên hắn làm khi trở lại võ đường, chính là tìm Diệp Lăng Nguyệt tính sổ.

“Lăng Nguyệt muội muội là nữ nhi của cô cô, nàng cũng họ Diệp, như thế nào lại không thể đến võ đường.” Diệp Ngân Sương tay chống hông, bày ra tư thế mắng người.



“Nàng thì tính gì là người Diệp gia, nàng bất quá là tiểu tiện chủng bị Hồng phủ đuổi ra ngoài.” Diệp Thanh cười haha.

“Tốt, Diệp Thanh ngươi.” Diệp Ngân Sương sớm đã xem Diệp Lăng Nguyệt là bạn tốt, thái độ làm người của nàng trượng nghĩa, vừa nghe lời nói của Diệp Thanh, nhất thời nổi trận lôi đình, bước đến.

Chỉ thấy bên ngoài thân nàng giống như ánh lên một tầng đồng quang, đây là dấu hiệu của Luyện Thể Đệ Tam trọng.

Diệp Thanh cũng không chút hoang mang, chỉ thấy hắn hắc hắc cười lạnh hai tiếng, đột nhiên xương cốt chấn động, trên lưng tí tách phát ra tiếng xương cốt chuyển động, một đôi cánh tay như sắt hướng tới Diệp Ngân Sương đánh tới.

Song chưởng như thiết, thiết cốt boong boong, đây là biểu hiện của Luyện Thể Tứ trọng.

Khó trách Diệp Thanh không sợ hãi, nguyên lai hắn dưỡng thương nửa tháng, Diệp Hoàng Thành cho hắn dùng không ít linh dược, khiến hắn trong họa gặp may, liền đột phá từ Tam trọng tới Luyện Thể Tứ trọng.

“Luyện Thể Đệ Tứ trọng!”

Luyện Thể Đệ Tứ trọng, trên sân thực lực Diệp Thanh cứng rắn đè ép Diệp Ngân Sương tức khắc.

Trong lòng Diệp Ngân Sương biết rõ không ổn, thầm nghĩ muốn thối lui nhưng đã không kịp.

Ngay tại lúc song chưởng của Diệp Thanh hướng Diệp Ngân Sương đánh tới hai đạo lam ảnh lướt qua Ngân Sương, quét về phía Diệp Thanh.

“Băng Lôi Quyền.”

Hai đạo lôi quang, giống như cảnh sấm chớp hiện lên, hình thành một cỗ mạnh mẽ, cánh tay Diệp Thanh tê rần, dưới chân nhanh chóng lùi lại phía sau một bước dài.

Tình thế Diệp Thanh vốn tốt, lại đột nhiên phát sinh biến cố, tất cả mọi người đều cả kinh, hướng về phía người phát ra lôi quang.

“Diệp Lăng Nguyệt, ngươi dám học trộm võ họ Diệp gia, ta đi bẩm báo với ông nội.” trên cánh tay Diệp Thanh, làn da đã bị Băng Lôi Quyền đốt cháy xém.

Nhưng hắn không phẫn nộ mà vui mừng, gia quy Diệp gia, Luyện Thể Đệ Tam trọng mới có thể tu luyện võ học trụ cột, Diệp Lăng Nguyệt bất quá mới học tại võ đường một tháng, nàng chỉ là một Luyện Thể Đệ Nhất trọng lại sử dụng Băng Lôi Quyền, không cần nói, nhất định là Diệp Hoàng Ngọc trộm truyền thụ cho nàng.

Tốt cho Diệp Hoàng Ngọc, thù cũ còn chưa tính toán rõ ràng, nay lại ngỗ nghịch gia quy.

Lần này, hắn nhất định phải đem mẹ con phế vật đuổi khỏi Diệp gia.

“Diệp Thanh, ngươi ngoại trừ chỉ biết bẩm báo gia gia méc phụ thân, còn có thể làm gì. Băng Lôi Quyền này là nương ta quang minh chính đại truyền thụ cho ta, không vi phạm gia uy.” Diệp Lăng Nguyệt nghiêm nghị nói.

“Ngươi nói dối, trừ phi ngươi đột phá Luyện Thể Đệ Tam trọng, nếu không ngươi không có khả năng luyện Băng Lôi Quyền.” Diệp Thanh tức giận không thôi.

“Ngươi có thể đột phá Luyện Thể Tứ trọng, ta vì sao không thể đột phá Luyện Thể Đệ Tam trọng.” Diệp Lăng Nguyệt nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn Diệp Thanh như một kẻ ngu ngốc.

~ nhớ ủng hộ nhé ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook