Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 311: Thái Tử Xấu Xa Bại Lộ
Phù Tử
26/05/2023
THÁI TỬ XẤU XA BẠI LỘ
“Đây…Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Thần sắc Hạ Đế biến ảo, Thần Điều Phượng Hoàng xuất hiện biểu đạt có điềm báo lành, trong thiên hạ đều biết điểm này, Yểu Tần nếu thật là thần nữ dưới phàm, Phượng Hoàng tuyệt đối sẽ không công kích nàng, chứng minh cái gọi thần nữ của Yểu Tần nhất định là giả.
“Hoàng thượng, Yểu Tần giả mạo thần nữ, dẫn tới thần phẫn nộ, nên pháo Thần Điểu Phượng Hoàng tới. Theo thần nữ thấy, lúc này Phượng Hoàng chiếm giữ trên trời không chịu ly khai, nhấ định còn có ẩn tình khác.” Thấy Yểu Tần đột tử, mi Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhăn một cái, chỉ là nhìn lướt qua một cái, liếc đến Hồng Phóng.
Người này sau khi gặp biến cố, kế hoạch bị xáo trộn, khuôn mặt cứng đờ.
Thấy bộ dáng Hồng Phóng, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới thoải mái một chút.
Chỉ mới bắt đầu đã không chịu nổi, Hồng Phóng, những điều thê thảm hơn còn ở phía sau, năm đó những điều ngươi đã làm trên người ta và mẫu thân, ta muốn trả lại từng chút một.
Giống như tán thành lời nói Diệp Lăng Nguyệt, nàng vừa dứt lời, Thần Điểu Phượng Hoàng tỏa ra ngũ sắc trên bầu trời Lam phủ liền giang cánh, bay đến một hướng khác của Hạ Đô.
Diệp Lăng Nguyệt theo sát phía sau, sau khi chần chờ Hạ Đế mang theo Ngự Lâm Quân cùng đuổi theo.
Lúc này Lam Ứng Vũ đã thay áo giáp.
“Thái Bảo đại nhân, tình huống này ngược lại khiến ngươi thất vọng, nguyên lai yêu vật lại là người khác.”
Lam Ứng Vũ dứt lời cười lớn, đuổi theo Hạ Đế, Hồng Phóng sững sờ trong phút chốc, nhìn cũng không nhìn Yểu Tần trên đất, theo đuôi Lam Ứng Vũ rời đi.
Trong lòng hắn rất bất án, luôn có cảm giác rơi vào bẫy của Diệp Lăng Nguyệt, khó có thể kiềm chế được cảm giác này.
Thế những sự tình đã đến nước này, muốn nghịch chuyển đã là điều không có khả năng.
Đám người Hạ Đế đuổi theo Thần Điểu Phượng Hoàng xuyên qua phân nửa cái Hạ Đô, mãi cho đến khi xuất hiện trước một tòa trạch viện mới dừng lại.
Hai gã thị vệ ngoài cửa ngẩng đầu lên sửng sốt khi thấy người tới là Ngự Lâm Quân.
“Lớn mật, nơi này là biệt viện thái tử, người không có phận sự, không được vào.”
“Thái tử có một biệt viện sang trọng như vậy sao Trẫm lại không biết.” Ngự Lâm Quân tách ra, Hạ Đế đi tới.
Căn trạch viện này nhìn qua rất xa hoa, thế nhưng Hạ Đế chưa từng nghe Hồng thái tử nhắc tới.
Lạc quý phi vừa sảy thai, thân là hoàng nhi nhưng thái tử không ở trong cung phụng dưỡng, còn ở trong hành cung mua vui, điều này làm Hạ Đế rất bất mãn.
Xe ngựa Hồng thái tử còn đậu bên ngoài trạch viện, rất hiển nhiên bên trong chính là Hồng Thái Tử.
Lúc nhìn thấy Hạ Đế, hai gã thị vệ liền nháy mắt ra ám hiệu, một người trong đó muốn cao giọng hướng vào trong mật báo. Lam Ứng Vũ xông lên túm lấy cổ hai gã thị vệ.
Trên trời đầu Phượng Hoàng kia vẫn không chịu tán đi, Hạ Đế vung tay lệnh cho Ngự Lâm Quân tiến vào.
Vừa mới vào trong không lâu, Hạ Đế liền nghe được tiếng khóc rống lên của hài đồng.
Thanh âm kia càng nghe càng bất thường.
“Làm cản, bản cung không phải đã ra lệnh bất kể người nào cũng không được tiến vào.” Nghe được âm thanh mở cửa, Hồng thái tử tức giận trách cứ, thế nhưng đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, sắc mặt giận dữ trên mặt lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Hắn thấy cái gì, Hạ Đế mang theo Ngự Lâm Quân xông vào. Hồng thái tử quần áo xốc xếch, trong ngực hắn ôm một hài đồng khóc nỉ non không dứt.
Y phục trên người hài đồng đã bị cởi sạch, dưới chân Hồng thái tử còn tán lạc một ít ngọn nến cùng roi da.
Khiến Hạ Đế giận không kiềm được nhất chính là dung mạo cùng dáng dấp hài đồng kia cùng Lục hoàng tử khi bé giống nhau như đúc.
Hồng thái tử có một số đam mê đặc thù Hạ Đế làm cha cũng không phải không nghe, chỉ là hắn không thể tin được hôm nay chính mắt thấy, Hạ Đế cảm thấy một cổ nhiệt huyết vọt mạnh đến một cước đá về Hồng thái tử.
“Súc sinh!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng người nghe hài nhi giải thích.” Hồng thái tử còn muốn giải thích.
“Thánh Thượng, trong biệt viện còn phát hiện hơn mười hài đồng bị giam, còn có… ao cá trong biệt việc còn phát hiện mấy cỗ thi thể đứa bé.” Lam Ứng Vũ mang theo một đội Ngự Lâm Quân khác xông vào.
Lam Ứng Vũ cũng không biết đây là biệt viện thái tử, càng không nghĩ tới Hồng thái tử là người háo sắc nam hài đồng như vậy.
Những hài đồng kia đều dưới mười tuổi, bị thái tử giam giữ thời gian dài trong biệt viện, bởi vì thế lực to lớn cha mẹ họ căn bản không dám lên nha môn cáo trạng.
Trong ngoài biệt viện đều là người của thái tử, nếu hôm nay không phải Hạ Đế đích thân tới, thật không biết sẽ có bao nhiêu hài đồng vô tội không may gặp phải thái tử tàn độc.
“Người đâu, đem tên súc sinh này nhốt vào Thiên Lao.” Hạ Đế tức giận run người. “Lam tướng quân, ngươi lập tức triệu tập quan lại, trẫm muốn phế thái tử.”
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, chuyện này có điểm không rõ ràng, thái tử rất có thể bị hãm hại.” Hồng Phóng lúc này chạy tới, chứng kiến Hồng thái tử ngã trên đất, vội vàng quỳ xuống cầu tình.
“Không rõ ràng? Thái Bảo đại nhân, ngươi thân là sư phó của thái tử, thái tử cưỡng hiếp hài đồng, cưỡng bức trái đạo đức, thậm chí mưu hại tính mạng người khác, ở đây có đầy đủ tang chứng vật chứng còn điều gì không rõ ràng. Chưa kể đến ngươi cảm thấy những hài đồng đều chưa đến mười tuổi này có thể cùng nhau vu hãm hắn?” Lam Ứng Vũ châm chọc nói.
Trong sân, tiếng khóc đám hài đồng kia ngày càng vang dội.
“Hồng Phóng, ngươi quản giáo không nghiêm, thái tử vô pháp vô thiên, ngươi thân là vi sư lại nửa điểm không biết. Lập tức hủy bỏ danh hiệu Thái Bảo của Hồng Phóng, ngoài ra phạt nửa năm bổng lộc.” Hạ Đế vừa nghĩ đến những ấu hài đồng, cùng với thi thể hài đồng thối rữa được vớt trong ao cá lên, bốc lên mùi hôi, đem Hồng Phóng cũng mắng đến máu dồn lên não.
Yêu vât, đây không phải yêu vật sao
Đại Hạ hắn mênh mông, cư nhiên lại lập thái tử súc sinh như Hạ Hầu Hồng.
Lúc này, Hạ Đế quyết định bất kể thế nào cũng phải xử trí Hạ Hầu Hồng.
Trời rốt cuộc đã sáng.
Hồng Phóng từ biệt viện thái tử rời đi, giống như trải qua một giấc mộng.
Hồng Phóng ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đứng ngoài biệt viện.
Bên người của nàng còn có nam đồng tương tự Lục hoàng tử. Nam đồng ôm cánh tay Diệp Lăng Nguyệt, thấy sắc mặt âm trầm của Hồng Phóng lập tức rúc vào trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, phảng phất lòng nàng chính là nơi an toàn nhất để tránh gió.
Thấy Hồng Phóng, đắy máy Diệp Lăng Nguyệt hiện lên vẻ trào phúng.
“Quả nhiên là ngươi, là ngươi hãm hại thái tử, Diệp Lăng Nguyệt ngươi đúng là lòng dạ ác độc.” Hồng Phóng gần như nghiến răng nghiến lợi phát ra những lời này. Hắn khổ tâm gầy dựng vài chục năm, đem Hạ Hầu Hồng ngồi lên bảo tọa thái tử.
Điều này đồng nghĩa sự vất vả cực nhọc mười mấy năm tất cả đều bị hủy trong vòng một năm.
Tuy là Hạ Đế đã hạ khẩu lệnh, không cho phép kẻ nào đem tin tức thái tử truyền ra, thế nhưng thái tử dâm loạn nam đồng, hại chết hài đồng vô tội, chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền đi.
“Ah~ Thái Bảo… Không đúng, phải gọi Thái Bảo cũ mới đúng. Bàn về ác độc, ta sao có thể so sánh với đại nhân ngài đây. Tứ Hầu đại quý tộc, cùng nhau ký một lá thư nói xấu một cô gái yếu đuối, lại cùng Yểu tần cùng nhau giáng họa cho ta, chỉ tiếc hoàn toàn thất bại.” Diệp Lăng Nguyệt cười nhạt vài cái.
“Đây…Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Thần sắc Hạ Đế biến ảo, Thần Điều Phượng Hoàng xuất hiện biểu đạt có điềm báo lành, trong thiên hạ đều biết điểm này, Yểu Tần nếu thật là thần nữ dưới phàm, Phượng Hoàng tuyệt đối sẽ không công kích nàng, chứng minh cái gọi thần nữ của Yểu Tần nhất định là giả.
“Hoàng thượng, Yểu Tần giả mạo thần nữ, dẫn tới thần phẫn nộ, nên pháo Thần Điểu Phượng Hoàng tới. Theo thần nữ thấy, lúc này Phượng Hoàng chiếm giữ trên trời không chịu ly khai, nhấ định còn có ẩn tình khác.” Thấy Yểu Tần đột tử, mi Diệp Lăng Nguyệt cũng không nhăn một cái, chỉ là nhìn lướt qua một cái, liếc đến Hồng Phóng.
Người này sau khi gặp biến cố, kế hoạch bị xáo trộn, khuôn mặt cứng đờ.
Thấy bộ dáng Hồng Phóng, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới thoải mái một chút.
Chỉ mới bắt đầu đã không chịu nổi, Hồng Phóng, những điều thê thảm hơn còn ở phía sau, năm đó những điều ngươi đã làm trên người ta và mẫu thân, ta muốn trả lại từng chút một.
Giống như tán thành lời nói Diệp Lăng Nguyệt, nàng vừa dứt lời, Thần Điểu Phượng Hoàng tỏa ra ngũ sắc trên bầu trời Lam phủ liền giang cánh, bay đến một hướng khác của Hạ Đô.
Diệp Lăng Nguyệt theo sát phía sau, sau khi chần chờ Hạ Đế mang theo Ngự Lâm Quân cùng đuổi theo.
Lúc này Lam Ứng Vũ đã thay áo giáp.
“Thái Bảo đại nhân, tình huống này ngược lại khiến ngươi thất vọng, nguyên lai yêu vật lại là người khác.”
Lam Ứng Vũ dứt lời cười lớn, đuổi theo Hạ Đế, Hồng Phóng sững sờ trong phút chốc, nhìn cũng không nhìn Yểu Tần trên đất, theo đuôi Lam Ứng Vũ rời đi.
Trong lòng hắn rất bất án, luôn có cảm giác rơi vào bẫy của Diệp Lăng Nguyệt, khó có thể kiềm chế được cảm giác này.
Thế những sự tình đã đến nước này, muốn nghịch chuyển đã là điều không có khả năng.
Đám người Hạ Đế đuổi theo Thần Điểu Phượng Hoàng xuyên qua phân nửa cái Hạ Đô, mãi cho đến khi xuất hiện trước một tòa trạch viện mới dừng lại.
Hai gã thị vệ ngoài cửa ngẩng đầu lên sửng sốt khi thấy người tới là Ngự Lâm Quân.
“Lớn mật, nơi này là biệt viện thái tử, người không có phận sự, không được vào.”
“Thái tử có một biệt viện sang trọng như vậy sao Trẫm lại không biết.” Ngự Lâm Quân tách ra, Hạ Đế đi tới.
Căn trạch viện này nhìn qua rất xa hoa, thế nhưng Hạ Đế chưa từng nghe Hồng thái tử nhắc tới.
Lạc quý phi vừa sảy thai, thân là hoàng nhi nhưng thái tử không ở trong cung phụng dưỡng, còn ở trong hành cung mua vui, điều này làm Hạ Đế rất bất mãn.
Xe ngựa Hồng thái tử còn đậu bên ngoài trạch viện, rất hiển nhiên bên trong chính là Hồng Thái Tử.
Lúc nhìn thấy Hạ Đế, hai gã thị vệ liền nháy mắt ra ám hiệu, một người trong đó muốn cao giọng hướng vào trong mật báo. Lam Ứng Vũ xông lên túm lấy cổ hai gã thị vệ.
Trên trời đầu Phượng Hoàng kia vẫn không chịu tán đi, Hạ Đế vung tay lệnh cho Ngự Lâm Quân tiến vào.
Vừa mới vào trong không lâu, Hạ Đế liền nghe được tiếng khóc rống lên của hài đồng.
Thanh âm kia càng nghe càng bất thường.
“Làm cản, bản cung không phải đã ra lệnh bất kể người nào cũng không được tiến vào.” Nghe được âm thanh mở cửa, Hồng thái tử tức giận trách cứ, thế nhưng đợi đến khi hắn thấy rõ người tới, sắc mặt giận dữ trên mặt lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Hắn thấy cái gì, Hạ Đế mang theo Ngự Lâm Quân xông vào. Hồng thái tử quần áo xốc xếch, trong ngực hắn ôm một hài đồng khóc nỉ non không dứt.
Y phục trên người hài đồng đã bị cởi sạch, dưới chân Hồng thái tử còn tán lạc một ít ngọn nến cùng roi da.
Khiến Hạ Đế giận không kiềm được nhất chính là dung mạo cùng dáng dấp hài đồng kia cùng Lục hoàng tử khi bé giống nhau như đúc.
Hồng thái tử có một số đam mê đặc thù Hạ Đế làm cha cũng không phải không nghe, chỉ là hắn không thể tin được hôm nay chính mắt thấy, Hạ Đế cảm thấy một cổ nhiệt huyết vọt mạnh đến một cước đá về Hồng thái tử.
“Súc sinh!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng người nghe hài nhi giải thích.” Hồng thái tử còn muốn giải thích.
“Thánh Thượng, trong biệt viện còn phát hiện hơn mười hài đồng bị giam, còn có… ao cá trong biệt việc còn phát hiện mấy cỗ thi thể đứa bé.” Lam Ứng Vũ mang theo một đội Ngự Lâm Quân khác xông vào.
Lam Ứng Vũ cũng không biết đây là biệt viện thái tử, càng không nghĩ tới Hồng thái tử là người háo sắc nam hài đồng như vậy.
Những hài đồng kia đều dưới mười tuổi, bị thái tử giam giữ thời gian dài trong biệt viện, bởi vì thế lực to lớn cha mẹ họ căn bản không dám lên nha môn cáo trạng.
Trong ngoài biệt viện đều là người của thái tử, nếu hôm nay không phải Hạ Đế đích thân tới, thật không biết sẽ có bao nhiêu hài đồng vô tội không may gặp phải thái tử tàn độc.
“Người đâu, đem tên súc sinh này nhốt vào Thiên Lao.” Hạ Đế tức giận run người. “Lam tướng quân, ngươi lập tức triệu tập quan lại, trẫm muốn phế thái tử.”
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, chuyện này có điểm không rõ ràng, thái tử rất có thể bị hãm hại.” Hồng Phóng lúc này chạy tới, chứng kiến Hồng thái tử ngã trên đất, vội vàng quỳ xuống cầu tình.
“Không rõ ràng? Thái Bảo đại nhân, ngươi thân là sư phó của thái tử, thái tử cưỡng hiếp hài đồng, cưỡng bức trái đạo đức, thậm chí mưu hại tính mạng người khác, ở đây có đầy đủ tang chứng vật chứng còn điều gì không rõ ràng. Chưa kể đến ngươi cảm thấy những hài đồng đều chưa đến mười tuổi này có thể cùng nhau vu hãm hắn?” Lam Ứng Vũ châm chọc nói.
Trong sân, tiếng khóc đám hài đồng kia ngày càng vang dội.
“Hồng Phóng, ngươi quản giáo không nghiêm, thái tử vô pháp vô thiên, ngươi thân là vi sư lại nửa điểm không biết. Lập tức hủy bỏ danh hiệu Thái Bảo của Hồng Phóng, ngoài ra phạt nửa năm bổng lộc.” Hạ Đế vừa nghĩ đến những ấu hài đồng, cùng với thi thể hài đồng thối rữa được vớt trong ao cá lên, bốc lên mùi hôi, đem Hồng Phóng cũng mắng đến máu dồn lên não.
Yêu vât, đây không phải yêu vật sao
Đại Hạ hắn mênh mông, cư nhiên lại lập thái tử súc sinh như Hạ Hầu Hồng.
Lúc này, Hạ Đế quyết định bất kể thế nào cũng phải xử trí Hạ Hầu Hồng.
Trời rốt cuộc đã sáng.
Hồng Phóng từ biệt viện thái tử rời đi, giống như trải qua một giấc mộng.
Hồng Phóng ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt đứng ngoài biệt viện.
Bên người của nàng còn có nam đồng tương tự Lục hoàng tử. Nam đồng ôm cánh tay Diệp Lăng Nguyệt, thấy sắc mặt âm trầm của Hồng Phóng lập tức rúc vào trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, phảng phất lòng nàng chính là nơi an toàn nhất để tránh gió.
Thấy Hồng Phóng, đắy máy Diệp Lăng Nguyệt hiện lên vẻ trào phúng.
“Quả nhiên là ngươi, là ngươi hãm hại thái tử, Diệp Lăng Nguyệt ngươi đúng là lòng dạ ác độc.” Hồng Phóng gần như nghiến răng nghiến lợi phát ra những lời này. Hắn khổ tâm gầy dựng vài chục năm, đem Hạ Hầu Hồng ngồi lên bảo tọa thái tử.
Điều này đồng nghĩa sự vất vả cực nhọc mười mấy năm tất cả đều bị hủy trong vòng một năm.
Tuy là Hạ Đế đã hạ khẩu lệnh, không cho phép kẻ nào đem tin tức thái tử truyền ra, thế nhưng thái tử dâm loạn nam đồng, hại chết hài đồng vô tội, chuyện này sớm muộn cũng sẽ truyền đi.
“Ah~ Thái Bảo… Không đúng, phải gọi Thái Bảo cũ mới đúng. Bàn về ác độc, ta sao có thể so sánh với đại nhân ngài đây. Tứ Hầu đại quý tộc, cùng nhau ký một lá thư nói xấu một cô gái yếu đuối, lại cùng Yểu tần cùng nhau giáng họa cho ta, chỉ tiếc hoàn toàn thất bại.” Diệp Lăng Nguyệt cười nhạt vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.