Quyển 3 - Chương 5: Binh bất huyết nhận
Ôn Thụy An
05/11/2013
Người dịch: Cáo
Biên tập: Cáo, Michelle Yip
Lại Dược Nhi đã quyết chiến xong với Tôn Hổ Ba. Lý Bố Y cũng đang giao đấu.
Ba kẻ đó là “Câu Lậu Tam Quỷ”.
Lần này tam quỷ lại đến nhưng là đến vì sĩ diện.
Chúng đến để kiếm Phó Vãn Phi.
Chúng tìm Phó Vãn Phi, lý do hết sức đơn giản. Tại Thiên Tường chúng bất ngờ bị Phó Vãn Phi dùng lời đánh chặn khiến thế trận rối loạn, không đánh mà bại. Đêm qua trên đỉnh Mai Sơn còn thê thảm hơn. Do lời nói nhảm của Phó Vãn Phi mà chúng tự đánh lẫn nhau, lại còn bị lối đánh loạn xạ của Phó Vãn Phi đả thương phải bỏ chạy. Ba kẻ đó tụ họp lại thương nghị, càng ngẫm càng tức, quyết tâm phải tóm tên xú tiểu tử kia dạy dỗ cho một trận trước đã.
Vậy là phen này chúng quyết định tìm gặp Phó Vãn Phi thì sẽ không nghe những lời nhảm nhí của hắn nữa mà cứ tóm hắn trước rồi mới hay. Hơn nữa chúng quyết không lâm trận bỏ chạy, tránh để ngày sau người giang hồ bảo chúng ba người không đủ tề tâm nên bại trận.
Ba kẻ bọn chúng hết sức cao hứng, nhất trí quyết định tốt nhất là tóm tên xú tiểu tử đó bắt hắn nói lại.
Ba kẻ này sử dụng những vũ khí hết sức kỳ quái, võ công vượt xa mức của người bình thường. Giờ chúng chỉ đích danh Phó Vãn Phi ra đánh cùng, dĩ nhiên Phó Vãn Phi không thể nào địch lại được chúng.
Lý Bố Y đương nhiên không chấp nhận cho Phó Vãn Phi ứng chiến.
Y phái Vãn Phi cùng Phi Điểu ở lại trong phòng trông nom Đường Quả, bản thân cầm lấy gậy trúc bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài đã thấy mây mù bao vây, ba gã quái nhân một cao, một béo, một lùn đứng lù lù đứng trước cửa.
Lý Bố Y nói: “Các ngươi trở lại rồi.”
Phì Quỷ nói: “Bọn ta không trở lại.”
Sấu Quỷ nói: “Kêu tên tiểu tử mắt to ra đây mau.”
Ải Quỷ nói: “Lần này bọn ta nhất định phải đánh bại hắn!”
Lý Bố Y kiên nhẫn chờ ba gã lần lượt nói hết mới từ từ đáp: “Các ngươi có ba người. Hồi nhỏ các ngươi phải chịu nhiều đau khổ nên lớn lên mới hình thành ra thứ tính cách cổ quái thế này. Chẳng qua nếu các ngươi chịu làm việc thiện thì sau này ắt sẽ có hậu phúc.”
Sấu Quỷ kêu lên: “Sao ngươi biết được chuyện của bọn ta?”
Ải Quỷ nói: “Không phải! Không phải! Hắn nhất định là bạn bè của bọn ta.”
Lý Bố Y đáp lời: “Ta không phải bạn bè của các ngươi, càng không phải người thân của bọn ngươi. Ta chỉ dựa trên diện tướng của các ngươi mà nói thôi.”
Y cười nói tiếp: “Ba người các ngươi tai nhỏ mà cong, phần sụn không tròn, vành ngoài thì lại lộ xương ra, tướng đó là tướng tai chuột. Ắt hẳn vận xui đeo bám các ngươi đến năm mười bốn tuổi, chỉ sợ là phải lưu lạc tha phương. Trán thể hiện vận mệnh từ năm mười lăm đến năm ba mươi tuổi, trán bị che lấp, ấn đường có sẹo, e là vận xui kéo dài đến mười lăm năm. Ba ngươi tuy toàn là kẻ ác nhưng nếu hành thiện tích đức thì đến tuổi trung niên sẽ được hưởng phúc.”
Ba kẻ này mặt nửa xanh nửa trắng, nghe từ đầu đến cuối mới lộ ra chút vui mừng. Bàn Quỷ nói: “Ngươi xem tướng có chính xác không thế?”
Sấu Quỷ nói: “Hắn kể về quá khứ của chúng ta có vẻ cũng đúng lắm.”
Ải Quỷ nói: “Đừng lo, chuyện quá khứ chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần biết sau này có vận tốt là được rồi.”
Lý Bố Y cười nói: “Tuy nhiên hình trạng của ba người… xem sao nào… có một điểm hết sức đặc biệt. Các ngươi có ba người, một kẻ ngũ đoản, một kẻ ngũ trường, một kẻ hình dạng như nước, về sau sẽ có vinh hoa phú quý. Tuy nhiên ba ngươi ngũ hành đều khắc, nếu mà không tự kiểm điểm lại thì phúc hoạ sau này khó mà nói trước được. Cuối cùng thì tốt xấu ra sao không biết được.”
Bàn Quỷ đột nhiên tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Bọn ta tướng tai không tốt, thuỳ tai nhọn mà không tròn, làm sao lại có vận mệnh tốt được?”
Lý Bố Y đáp: “Do tai các ngươi ở gần bên não, nếu nhìn từ chính diện thì hầu như không thấy tai đâu, coi như là thập đãng nhất thanh, vẫn có phúc khí.”
Sấu Quỷ nói: “Tuy nhiên… ta miệng hở gió lùa, rất nhiều thầy tướng từng bảo ta nhất định sẽ chết đói… Sao mà…”
Lý Bố Y cười đáp: “Ngươi hơi lo lắng quá rồi đấy. Ta thấy trên miệng ngươi có một nốt ruồi đỏ, miệng hở gió lùa tức là sẽ chết vì đói, tuy nhiên xét cho cùng thì lại như là trong rủi có may, tạo thành thế “nhị long tranh châu”, không đến nỗi đói chết đâu. Không chết đói đâu, không chết đói đâu…”
Ải Quỷ lên tiếng hỏi: “Thế còn… Người ta nói ta người phương nam mà mang tướng phương bắc, tiền tài rót hết qua đầu, chưa kể thân ta lại lùn tịt thế này?”
Lý Bố Y cười ha hả nói: “Tào Mạnh Đức chẳng phải cũng lùn sao? Tướng học tối kị việc lấy trăm người áp dụng cho một người, đem ba cái chuyện vớ vẩn đi truyền dạy lung tung. Lông mi thưa thớt thì sẽ không có huynh đệ, miệng nhỏ chẳng nhẽ không có quyền? Giống như người mù xem tượng, không xem toàn diện, tổng thể là không được.”
Bàn Quỷ cuối cùng vui vẻ:
“Xem ra huynh đệ bọn ta còn có hi vọng!”
Câu Lậu Tam Quỷ bản tính không tệ, chỉ là khi nhỏ hoàn cảnh xấu, thiếu niên thì bị coi khinh. Ba người thỉnh giáo Bàn Khổ Đầu, luyện thành một thân bản lĩnh, hành sự cũng nghiêng về một phía, tựa như người từng bị chó cắn khi thấy chó thì đánh. Bọn họ bị người khác khinh khi nhiều, cuối cùng đầu nhập Thiên Dục Cung, trở thành ba trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát.
Sấu Quỷ cũng thấy trong lòng xáo trộn, nghi ngờ nói: “Chúng ta hôm nay đến đây…có thể…”
Ải Quỷ nói tiếp: “Thầy tướng, chúng tôi không giết ngài nhưng tên tiểu tử kia thì nhất định chúng tôi phải dạy dỗ cho nó một bài học.”
Lý Bố Y điềm đạm nói: “Nếu ba ngươi muốn được chỉ giáo, ta sẵn lòng bồi tiếp.”
Bàn Quỷ thay mặt đáp lời: “Đa tạ đại sư chỉ điểm, chúng tôi không muốn làm ngài bị thương.”
Lý Bố Y chỉ nói: “Không sao, tiểu huynh đệ phiền lòng.”
Sấu Quỷ quỳ xuống nói: “Không được, y là y, hắn là hắn… Hơn nữa bọn ta phụng mệnh của Thiên Dục Cung phải mời Lại thần y đi một chuyến.”
Lý Bố Y nói: “Lại thần y không phải đang trên đường tìm Ca Thư Thiên sao? Thiên Dục Cung làm nhiều việc bất nghĩa nhưng các ngươi lại bị dính vào đó không thoát ra được. Thôi để ta tiếp của ba ngươi ba chiêu. Ta sẽ không tránh, không né, không bỏ chạy. Nếu mà không tiếp được thì chỉ trách bản thân võ nghệ không cao. Còn nếu như ta tiếp được thì chỉ mời ba ngươi thối lưu ra bên ngoài ba trăm dặm, buông tha cho tiểu huynh đệ kia, đồng thời quay về Thiên Dục Cung. Cám ơn ba người đã làm việc thiện vì thiên hạ.”
Ải Quỷ chỉ nói một chữ: “Tốt!”
Lý Bố Y chầm chậm hít một hơi rồi nói: “Mời!”
Ải Quỷ nói: “Nếu ngươi tiếp chiêu không nổi thì đừng có cố gắng tiếp.” Hắn vừa nói vừa đưa tay lên.
Lý Bố Y thần sắc ngưng trọng, chỉ gật nhẹ đầu.
Ải Quỷ hét lên một tiếng, một chưởng nhằm ngực Lý Bố Y đánh tới.
Lý Bố Y lùi lại một bước. Trên mặt Ải Quỷ ẩn hiện sắc hồng. Hắn trầm giọng nói: “Nội lực khá lắm!”
Lý Bố Y chỉ nói: “Đa tạ.”
Vốn dĩ ban đầu là Ải Quỷ nói nhưng đến giờ lại đảo lộn thứ tự, Sấu Quỷ lên tiếng hỏi: “Cám ơn cái gì?”
Lý Bố Y nói: “Chưởng vừa rồi của Đào tam ca ta chỉ dùng năm thành công lực để đỡ.”
Y dùng tay trỏ vào vạt áo trước ngực đã rách tơi như cánh bướm, lả tả rơi xuống.
Bàn Quỷ hỏi: “Ông có sao không?”
Lý Bố Y cười đáp: “Vẫn chống trọi được.”
Sấu Quỷ phẩy tay nói: “Ta ra tay tiếp đây, cẩn thận nhé.”
Lý Bố Y gật đầu, hít một hơi dài, hình ảnh đi trong lớp mây mù.
Quyền này trực diện đấm thẳng vào má của Lý Bố Y.
Lý Bố Y thân hình không động.
Bao quanh thân y là sương mù, rồi bỗng tựa như nhiệt độ thay đổi, u hồn tuyết y tan ra nhưng làn sương mỏng vẫn quấn quanh thân Lý Bố Y một hồi lâu.
Y từ tử mở mắt ra.
Ải Quỷ hỏi: Có sao không?
Lý Bố Y đáp: “Vẫn chống trọi được”.
Bàn Quỷ nói: “Bội phục.”
Lý Bố Y đáp: “Với Tịch nhị ca ta chỉ dùng có bốn thành công lực.”
Sấu Quỷ than rằng: “Thế nếu dùng cả mười thành công lực thì không biết còn đến mức nào. Giờ ta mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Lý Bố Y cười nói: “Còn có những ngọn núi khác cao hơn, ta thì có là gì đâu.”
Ải Quỷ thì thầm: “Cẩn thận nhé, võ công của đại ca ta không tầm thường như bọn ta đâu.”
Lý Bố Y mỉm cười cám ơn, đoạn quay về phía Bàn Quỷ.
Bàn Quỷ ngập ngừng một hồi lâu rồi bẻ các ngón tay kêu răng rắc, nói: “Ta biết ông nội lực cao thâm, có điều bọn ta không thể làm hỏng việc, do đó đành cố gắng hết sức, mong ông hiểu cho. Ta sẽ sử dụng vũ khí này.”
Lý Bố Y đáp: “Nếu ngươi lưu tình thì ta thà không đấu còn hơn.*****»
Bàn Quỷ nhấc cái đấu lớn lên, toan nhằm vào vai phải của Lý Bố Y.
Lý Bố Y đột nhiên nói: “Ngươi cứ dùng hết sức, không việc gì phải kiêng dè hay e ngại.” – Y dùng ngón tay trỏ vào tim mình.
Cơ mặt Bàn Quỷ đột nhiên căng ra, lộ rõ vẻ chuẩn bị đại nghĩa diệt thân, vành mắt căng ra thể hiện sự quyết tâm, hét to một tiếng: “Đã đắc tội!” rồi xuất chiêu.
Binh khí xé gió phóng qua.
“Bực” một tiếng, mũi binh khí đâm vào ngực Lý Bố Y.
Bàn Quỷ đột nhiên biến sắc, Sấu Quỷ kêu: “Xem y kìa!”. Ải Quỷ vội vàng chạy lại gần: “Ngươi sao rồi?”
Chỉ thấy Lý Bố Y đứng thẳng, lại lắc một cái sau đó khôi phục lại tư thế ban đầu, nói: “Được mà, ta không việc gì.”
Bàn Quỷ lúc này thấy rõ đầu binh khí không có máu, cả kinh hỏi:
“Ngươi thế nào mà…làm được?”
Hắn rõ ràng cảm giác đã vận dụng binh khí đâm vào thân đối phương, nhưng chỉ cảm giác trong sát na rồi không thấy gì nữa.
Lý Bố Y nói: “Hoàn đại ca đã dùng cả mười thành công lực, ta cũng không làm được gì.”
Sấu Quỷ kêu lên: “Ta phục ngươi rồi!”
Ải Quỷ nói: “Làm sao mà không phục cho nổi chứ.”
Tích Quỷ trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Trong trường hợp này… Bọn ta và tiểu huynh đệ kia có ân oán kể như xoá bỏ. Tiểu huynh đệ đó là huynh đệ của Lý thần tướng thì cũng tức là huynh đệ của bọn ta.”
Sấu Quỷ tiếp lời: “Thiên Dục Cung và bọn ta một đao cắt đứt, ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây.”
Ải Quỷ nói: “Bọn ta đi tích đức đây.”
Ba người cười ha hả một trận, phảng phất như từ trong lớp mây mù bước ra, vái Lý Bố Y một vái rồi biến mất vào trong lớp vân vụ.
Lý Bố Y nhìn ba người bỏ đi cho đến khi bóng khuất hẳn mới nhẹ cười một tiếng, ôm ngực nhăn mày, trên ấn đường hiển lộ vệt đen rồi cuối cùng mới phun ra được một búng máu.
Y dùng ống tay áo lau miệng rồi sau đó quay lại phòng.
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Tam Điểu ba người thấy Lý Bố Y bước vào. Phó Vãn Phi nhìn vết máu trên ống tay áo y, lo lắng cất tiếng hỏi: “Đại ca, huynh còn đau không?”
Lý Bố Y nói: “Không sao cả. Ba vị nhân huynh này tuy mang danh Câu Lậu nhưng thực ra không phải kẻ xấu.”
Phi Điểu nhắc lại: “Đệ giờ đã hiểu ai tốt ai xấu rồi.”
Lý Bố Y nhất thời không hiểu, hỏi lại: “Hả?”
Phi Điểu nói lớn: “Huynh không xấu, Lại thần y không xấu, Lại thần y là tấm gương sáng cho tôi noi theo.”
Lý Bố Y cười đáp: “Hai cái búa của huynh vừa nhanh vừa mạnh như sấm rung chớp động, là cao thủ dùng búa trong võ lâm rồi.”
Phi Điểu nói: “Huynh đừng an ủi ta. Luận võ công cao cường, mấy ai được như huynh khiến ba kẻ kia phục đến sát đất đâu. Đúng vậy đấy, huynh vừa ra tay một cái thì cả ba người họ đang hung hổ là vậy cũng bị huynh biến can qua thành bạch ngọc, lại còn khiến họ cải tà quy chánh nữa chứ.”
Lý Bố Y điềm đạm đáp: “Đó là vì ba người đó bản chất không phải là người xấu… Người trong giang hồ, có thể chọn giết hoặc không giết, cớ sao cứ phải tự tăng sát nghiệp của bản thân.”
Đường Quả nghe đến xuất thần, quên cả hai dòng “thanh long” xanh biếc đang chảy thò lò xuống. Lý Bố Y cười nói: “Lại thần y thật lợi hại.”
Phó Vãn Phi hứng thú xen vào: “Sao cơ?”
Lý Bố Y nói:
“Kẻ tập kích y chính là người đứng đầu Ngũ phương tuần sứ, Kim y tuần sứ Tôn Hổ Ba. Kim qua của Tôn hổ ba trong võ lâm nổi danh là ‘kì môn chi kì”. Võ công hắn trên giang hồ cũng xưng “quái trung chi quái”. Nhưng…”
Lý Bố Y trong lúc đối đầu Câu Lậu Tam Quỷ cũng lưu ý đến trận chiến của Lại Dược Nhi và Tôn Hổ Ba.
“Lại Thần Y trong lúc đợi Tôn Hổ Ba phóng chiêu thứ nhất, chỉ dùng tay áo đối kháng. Một tay áo kia cuốn vào cành tùng, kiến cả cái cây uốn cong, bắn tới. Kim qua của Tôn Hổ Ba còn cắm trên thân cây, người đã không biết bị đánh bay xuống chỗ nào của ghềnh đá… Tôn Hổ Ba tuy vẫn phá được chiêu của Lại thần y, nhưng y chỉ dùng một chiêu, một chiêu đã đánh bại Tôn Hổ Ba.”
Phó Vãn Phi nghe đến độ mê mẩn, mơ màng nói: “Bao giờ thì đệ luyện được võ công đến độ như vậy nhỉ?”
Lý Bố Y mỉm cười nắm lấy vai hắn, đáp: “Đệ không bao giờ luyện được đến cái cảnh giới đó đâu vì đệ lười biếng. Kẻ lười biếng thì không bao giờ đạt đến cảnh giới cao được.”
Y thấy Phó Vãn Phi để lộ thần sắc thất vọng bèn nói tiếp: “Câu Lâu Tam Quỷ võ công cao hơn đệ nhiều lần nhưng vẫn bị đệ trêu chọc cho đến thất điên bát đảo, lộn tùng phèo lên hết, qua đó đủ thấy không nhất định là võ công cao mới chiến thắng được.”
Y quay về phía Đường Quả cười: “Nói như Tiểu Đường này, hôm qua ở Mai Sơn nếu không có nó thì ta và Lại thần y đã chết mất rồi.”
Phó Vãn Phi há hốc mồm, hàm dưới hạ xuống không sao ngậm lại được. Đường Quả nghe nhắc đến chuyện hôm qua liền muốn phun ra ngụm máu tươi, vội hỏi lảng đi:
“Ca Thư Thiên rất lợi hại sao?”
Lý Bố Y thở dài một tiếng, dùng ống tay áo chùi đi vết máu trên miệng.
Bên ngoài sương mù mỗi lúc một dày hơn, bay vào phòng cảm giác như có trọng lượng, khiến lòng người thấy cũng nặng nề hơn.
Phó vãn Phi cho rằng Lý Bố Y câu hỏi của Đường Quả. Nhưng điều Đường Quả hỏi chính là vấn đề gã muốn biết nhất, nên hỏi lại:
“Võ công của Phó quan chủ Thiên Dục Cung Ca Thư Thiên không biết như thế nào?”
Lý Bố Y nhâm nhi chén trà, quệt tay áo qua môi, nhìn ra bên ngoài nói: “Nhìn sương mù kìa.”
Mọi người đều thấy lớp mây mù bên ngoài phảng phất như ma quỷ mặc áo trắng bay lượn, biến hoá vô cùng, chẳng biết từ đâu đến và đi về đâu.
Lý Bố Y trầm giọng nói: “Nếu nếu kẻ địch là sương mù thì ai trong chúng ta cũng tránh không được, thôi chi bằng đợi đến sáng mai khi mặt trời lên.”
Y hít một hơi dài, nằm xuống đất, thư thái nói: “Ngủ đi. Ngày mai chúng ta lên Đại Quan Sơn.”
Ánh mặt trời tựa như chiếc kim nhỏ đâm xuyên qua chiếc vòi bạch tuộc của lớp sương mù. Rồi sương mù sẽ rúc sâu vào hơn, đến tận những nơi ánh nắng mặt trời không thể chiếu đến. Lúc đó sương mù sẽ hoàn toàn chiếm lĩnh.
Mọi người vượt qua sự cản trở của sương mù, cuối cùng cũng đến Đại Quan Sơn.
Đại Quan Sơn không có nơi dừng chân.
Đại Quan Sơn có một đường hầm nhỏ dài chừng ba dặm.
Đường hầm này được xây bằng đá hoa cương cực kì rắn chắc, có thể nói là kì tác của quỷ phủ thần công, cũng chẳng hay người dựng nên đã tốn bao nhiêu tâm huyết, tưới lên đó không biết bao nhiêu máu tươi.
Lý Bố Y và Lại Dược Nhi đều không mong hôm nay có người phải lưu huyết tại đây.
Chẳng qua là rất khó để không thể lưu huyết.
Cuối đường hầm của Đại Quan Sơn chính là điểm tận cùng của Đại Quan Sơn.
Điểm cuối của Đại Quan Sơn là gì?
Có người nói đó là Hải Thị Thận Lâu, nhưng nhiều năm rồi, chưa ai vượt qua điểm cuối của Đại Quan Sơn, ngay cả người đã đi qua cũng không ai nói ra tất cả những điều mình chứng kiến, huống hồ, bọn họ đều trả giá rất thê thảm mới giữ được tính mệnh.
Lại Dược Nhi phải dựa vào “Thất đại hận” để duy trì mạng sống.
Thất đại hận hiện đã có sáu món, chỉ còn thiếu “Nhiên Chi Đầu Đà”.
Trước kia Lại Dược Nhi đã từng đến Hải Thị Thận Lâu, chữa khỏi bệnh cho Ca Thư Thiên, đó là sự việc khiến y xấu hổ nhất cuộc đời. Tuy nhiên cũng nhờ thế y biết trong Hải thị thận lâu có một gốc “Nhiên Chi Đầu Đà”.
Y muốn có được Nhiên Chi Đầu Đà, nhất thiết phải vào đường hầm tại Đại Quan Sơn.
Suốt dọc đường không không xuất hiện dấu vết kẻ địch.
Đám người Lý Bố Y thậm chí cảm giác từ sau trận chiến Mai Sơn, không thể biết lúc nào địch nhân xuất hiện. Trận tập kích ở Cối Cốc xem ra không giống do Thiên Dục Cung an bài mà là cao thủ dưới trướng tự ý hành động.
Đường hầm dài và tăm tối, dòng suối ngầm không ngừng chảy ra từ khe đá, lúc mới vào đường hầm còn có chút ánh sáng, đi được một đoạn, phía trước đã không thấy gì, phía sau cũng không ánh sáng. Mấy người bọn họ như là nghe được tiếng tim đập, tiếng hô hấp của nhau, nương tựa nhau cùng tiến vào địa ngục.
Mọi người tay nắm tay, đề phòng tình thế bị ám toán mà không tự phòng bị được, đều cảm giác lòng bàn tay ngươi kia đẫm mồ hôi.
Lại Dược Nhi cõng Mẫn Tiểu Ngưu trên lưng, tay phải nắm chặt tay Yên Dạ Lai. Bàn tay Lại Dược Nhi rất lớn, bàn tay nhỏ nhắn của Yên Dạ Lai mềm mại giữ trong tay y.
Trong đêm tối, phảng phất như máu trong ngườ nàng chảy cùng máu trong người y. Y đột nhiên cảm giác không lạnh tự run. Bởi vì y nhận ra Yên Dạ Lai đang cảm thu một loại hạnh phúc gần gũi mạnh mẽ, phảng phất trong nhịp mạch đập, sâu sắc cất tiếng hô:
“Nếu như huynh phải chết thì muội và Tiểu Ngưu sẽ cùng chết với huynh!”
Lại Dược Nhi thấy như bị sét đánh, một người mẹ lại có một lựa chọn quyết liệt như vậy.
Y mê man một chút, ngẩng đầu lên có một điểm sáng nhỏ. Đó là lối ra của đường hầm Đại Quan Sơn.
Gần đến điểm cuối.
Dọc đường không có phục kích.
Song điểm cuối của Đại Quan Sơn là gì?
Hết chương 5
Biên tập: Cáo, Michelle Yip
Lại Dược Nhi đã quyết chiến xong với Tôn Hổ Ba. Lý Bố Y cũng đang giao đấu.
Ba kẻ đó là “Câu Lậu Tam Quỷ”.
Lần này tam quỷ lại đến nhưng là đến vì sĩ diện.
Chúng đến để kiếm Phó Vãn Phi.
Chúng tìm Phó Vãn Phi, lý do hết sức đơn giản. Tại Thiên Tường chúng bất ngờ bị Phó Vãn Phi dùng lời đánh chặn khiến thế trận rối loạn, không đánh mà bại. Đêm qua trên đỉnh Mai Sơn còn thê thảm hơn. Do lời nói nhảm của Phó Vãn Phi mà chúng tự đánh lẫn nhau, lại còn bị lối đánh loạn xạ của Phó Vãn Phi đả thương phải bỏ chạy. Ba kẻ đó tụ họp lại thương nghị, càng ngẫm càng tức, quyết tâm phải tóm tên xú tiểu tử kia dạy dỗ cho một trận trước đã.
Vậy là phen này chúng quyết định tìm gặp Phó Vãn Phi thì sẽ không nghe những lời nhảm nhí của hắn nữa mà cứ tóm hắn trước rồi mới hay. Hơn nữa chúng quyết không lâm trận bỏ chạy, tránh để ngày sau người giang hồ bảo chúng ba người không đủ tề tâm nên bại trận.
Ba kẻ bọn chúng hết sức cao hứng, nhất trí quyết định tốt nhất là tóm tên xú tiểu tử đó bắt hắn nói lại.
Ba kẻ này sử dụng những vũ khí hết sức kỳ quái, võ công vượt xa mức của người bình thường. Giờ chúng chỉ đích danh Phó Vãn Phi ra đánh cùng, dĩ nhiên Phó Vãn Phi không thể nào địch lại được chúng.
Lý Bố Y đương nhiên không chấp nhận cho Phó Vãn Phi ứng chiến.
Y phái Vãn Phi cùng Phi Điểu ở lại trong phòng trông nom Đường Quả, bản thân cầm lấy gậy trúc bước ra ngoài. Vừa bước ra ngoài đã thấy mây mù bao vây, ba gã quái nhân một cao, một béo, một lùn đứng lù lù đứng trước cửa.
Lý Bố Y nói: “Các ngươi trở lại rồi.”
Phì Quỷ nói: “Bọn ta không trở lại.”
Sấu Quỷ nói: “Kêu tên tiểu tử mắt to ra đây mau.”
Ải Quỷ nói: “Lần này bọn ta nhất định phải đánh bại hắn!”
Lý Bố Y kiên nhẫn chờ ba gã lần lượt nói hết mới từ từ đáp: “Các ngươi có ba người. Hồi nhỏ các ngươi phải chịu nhiều đau khổ nên lớn lên mới hình thành ra thứ tính cách cổ quái thế này. Chẳng qua nếu các ngươi chịu làm việc thiện thì sau này ắt sẽ có hậu phúc.”
Sấu Quỷ kêu lên: “Sao ngươi biết được chuyện của bọn ta?”
Ải Quỷ nói: “Không phải! Không phải! Hắn nhất định là bạn bè của bọn ta.”
Lý Bố Y đáp lời: “Ta không phải bạn bè của các ngươi, càng không phải người thân của bọn ngươi. Ta chỉ dựa trên diện tướng của các ngươi mà nói thôi.”
Y cười nói tiếp: “Ba người các ngươi tai nhỏ mà cong, phần sụn không tròn, vành ngoài thì lại lộ xương ra, tướng đó là tướng tai chuột. Ắt hẳn vận xui đeo bám các ngươi đến năm mười bốn tuổi, chỉ sợ là phải lưu lạc tha phương. Trán thể hiện vận mệnh từ năm mười lăm đến năm ba mươi tuổi, trán bị che lấp, ấn đường có sẹo, e là vận xui kéo dài đến mười lăm năm. Ba ngươi tuy toàn là kẻ ác nhưng nếu hành thiện tích đức thì đến tuổi trung niên sẽ được hưởng phúc.”
Ba kẻ này mặt nửa xanh nửa trắng, nghe từ đầu đến cuối mới lộ ra chút vui mừng. Bàn Quỷ nói: “Ngươi xem tướng có chính xác không thế?”
Sấu Quỷ nói: “Hắn kể về quá khứ của chúng ta có vẻ cũng đúng lắm.”
Ải Quỷ nói: “Đừng lo, chuyện quá khứ chúng ta không cần quan tâm, chỉ cần biết sau này có vận tốt là được rồi.”
Lý Bố Y cười nói: “Tuy nhiên hình trạng của ba người… xem sao nào… có một điểm hết sức đặc biệt. Các ngươi có ba người, một kẻ ngũ đoản, một kẻ ngũ trường, một kẻ hình dạng như nước, về sau sẽ có vinh hoa phú quý. Tuy nhiên ba ngươi ngũ hành đều khắc, nếu mà không tự kiểm điểm lại thì phúc hoạ sau này khó mà nói trước được. Cuối cùng thì tốt xấu ra sao không biết được.”
Bàn Quỷ đột nhiên tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Bọn ta tướng tai không tốt, thuỳ tai nhọn mà không tròn, làm sao lại có vận mệnh tốt được?”
Lý Bố Y đáp: “Do tai các ngươi ở gần bên não, nếu nhìn từ chính diện thì hầu như không thấy tai đâu, coi như là thập đãng nhất thanh, vẫn có phúc khí.”
Sấu Quỷ nói: “Tuy nhiên… ta miệng hở gió lùa, rất nhiều thầy tướng từng bảo ta nhất định sẽ chết đói… Sao mà…”
Lý Bố Y cười đáp: “Ngươi hơi lo lắng quá rồi đấy. Ta thấy trên miệng ngươi có một nốt ruồi đỏ, miệng hở gió lùa tức là sẽ chết vì đói, tuy nhiên xét cho cùng thì lại như là trong rủi có may, tạo thành thế “nhị long tranh châu”, không đến nỗi đói chết đâu. Không chết đói đâu, không chết đói đâu…”
Ải Quỷ lên tiếng hỏi: “Thế còn… Người ta nói ta người phương nam mà mang tướng phương bắc, tiền tài rót hết qua đầu, chưa kể thân ta lại lùn tịt thế này?”
Lý Bố Y cười ha hả nói: “Tào Mạnh Đức chẳng phải cũng lùn sao? Tướng học tối kị việc lấy trăm người áp dụng cho một người, đem ba cái chuyện vớ vẩn đi truyền dạy lung tung. Lông mi thưa thớt thì sẽ không có huynh đệ, miệng nhỏ chẳng nhẽ không có quyền? Giống như người mù xem tượng, không xem toàn diện, tổng thể là không được.”
Bàn Quỷ cuối cùng vui vẻ:
“Xem ra huynh đệ bọn ta còn có hi vọng!”
Câu Lậu Tam Quỷ bản tính không tệ, chỉ là khi nhỏ hoàn cảnh xấu, thiếu niên thì bị coi khinh. Ba người thỉnh giáo Bàn Khổ Đầu, luyện thành một thân bản lĩnh, hành sự cũng nghiêng về một phía, tựa như người từng bị chó cắn khi thấy chó thì đánh. Bọn họ bị người khác khinh khi nhiều, cuối cùng đầu nhập Thiên Dục Cung, trở thành ba trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát.
Sấu Quỷ cũng thấy trong lòng xáo trộn, nghi ngờ nói: “Chúng ta hôm nay đến đây…có thể…”
Ải Quỷ nói tiếp: “Thầy tướng, chúng tôi không giết ngài nhưng tên tiểu tử kia thì nhất định chúng tôi phải dạy dỗ cho nó một bài học.”
Lý Bố Y điềm đạm nói: “Nếu ba ngươi muốn được chỉ giáo, ta sẵn lòng bồi tiếp.”
Bàn Quỷ thay mặt đáp lời: “Đa tạ đại sư chỉ điểm, chúng tôi không muốn làm ngài bị thương.”
Lý Bố Y chỉ nói: “Không sao, tiểu huynh đệ phiền lòng.”
Sấu Quỷ quỳ xuống nói: “Không được, y là y, hắn là hắn… Hơn nữa bọn ta phụng mệnh của Thiên Dục Cung phải mời Lại thần y đi một chuyến.”
Lý Bố Y nói: “Lại thần y không phải đang trên đường tìm Ca Thư Thiên sao? Thiên Dục Cung làm nhiều việc bất nghĩa nhưng các ngươi lại bị dính vào đó không thoát ra được. Thôi để ta tiếp của ba ngươi ba chiêu. Ta sẽ không tránh, không né, không bỏ chạy. Nếu mà không tiếp được thì chỉ trách bản thân võ nghệ không cao. Còn nếu như ta tiếp được thì chỉ mời ba ngươi thối lưu ra bên ngoài ba trăm dặm, buông tha cho tiểu huynh đệ kia, đồng thời quay về Thiên Dục Cung. Cám ơn ba người đã làm việc thiện vì thiên hạ.”
Ải Quỷ chỉ nói một chữ: “Tốt!”
Lý Bố Y chầm chậm hít một hơi rồi nói: “Mời!”
Ải Quỷ nói: “Nếu ngươi tiếp chiêu không nổi thì đừng có cố gắng tiếp.” Hắn vừa nói vừa đưa tay lên.
Lý Bố Y thần sắc ngưng trọng, chỉ gật nhẹ đầu.
Ải Quỷ hét lên một tiếng, một chưởng nhằm ngực Lý Bố Y đánh tới.
Lý Bố Y lùi lại một bước. Trên mặt Ải Quỷ ẩn hiện sắc hồng. Hắn trầm giọng nói: “Nội lực khá lắm!”
Lý Bố Y chỉ nói: “Đa tạ.”
Vốn dĩ ban đầu là Ải Quỷ nói nhưng đến giờ lại đảo lộn thứ tự, Sấu Quỷ lên tiếng hỏi: “Cám ơn cái gì?”
Lý Bố Y nói: “Chưởng vừa rồi của Đào tam ca ta chỉ dùng năm thành công lực để đỡ.”
Y dùng tay trỏ vào vạt áo trước ngực đã rách tơi như cánh bướm, lả tả rơi xuống.
Bàn Quỷ hỏi: “Ông có sao không?”
Lý Bố Y cười đáp: “Vẫn chống trọi được.”
Sấu Quỷ phẩy tay nói: “Ta ra tay tiếp đây, cẩn thận nhé.”
Lý Bố Y gật đầu, hít một hơi dài, hình ảnh đi trong lớp mây mù.
Quyền này trực diện đấm thẳng vào má của Lý Bố Y.
Lý Bố Y thân hình không động.
Bao quanh thân y là sương mù, rồi bỗng tựa như nhiệt độ thay đổi, u hồn tuyết y tan ra nhưng làn sương mỏng vẫn quấn quanh thân Lý Bố Y một hồi lâu.
Y từ tử mở mắt ra.
Ải Quỷ hỏi: Có sao không?
Lý Bố Y đáp: “Vẫn chống trọi được”.
Bàn Quỷ nói: “Bội phục.”
Lý Bố Y đáp: “Với Tịch nhị ca ta chỉ dùng có bốn thành công lực.”
Sấu Quỷ than rằng: “Thế nếu dùng cả mười thành công lực thì không biết còn đến mức nào. Giờ ta mới hiểu thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Lý Bố Y cười nói: “Còn có những ngọn núi khác cao hơn, ta thì có là gì đâu.”
Ải Quỷ thì thầm: “Cẩn thận nhé, võ công của đại ca ta không tầm thường như bọn ta đâu.”
Lý Bố Y mỉm cười cám ơn, đoạn quay về phía Bàn Quỷ.
Bàn Quỷ ngập ngừng một hồi lâu rồi bẻ các ngón tay kêu răng rắc, nói: “Ta biết ông nội lực cao thâm, có điều bọn ta không thể làm hỏng việc, do đó đành cố gắng hết sức, mong ông hiểu cho. Ta sẽ sử dụng vũ khí này.”
Lý Bố Y đáp: “Nếu ngươi lưu tình thì ta thà không đấu còn hơn.*****»
Bàn Quỷ nhấc cái đấu lớn lên, toan nhằm vào vai phải của Lý Bố Y.
Lý Bố Y đột nhiên nói: “Ngươi cứ dùng hết sức, không việc gì phải kiêng dè hay e ngại.” – Y dùng ngón tay trỏ vào tim mình.
Cơ mặt Bàn Quỷ đột nhiên căng ra, lộ rõ vẻ chuẩn bị đại nghĩa diệt thân, vành mắt căng ra thể hiện sự quyết tâm, hét to một tiếng: “Đã đắc tội!” rồi xuất chiêu.
Binh khí xé gió phóng qua.
“Bực” một tiếng, mũi binh khí đâm vào ngực Lý Bố Y.
Bàn Quỷ đột nhiên biến sắc, Sấu Quỷ kêu: “Xem y kìa!”. Ải Quỷ vội vàng chạy lại gần: “Ngươi sao rồi?”
Chỉ thấy Lý Bố Y đứng thẳng, lại lắc một cái sau đó khôi phục lại tư thế ban đầu, nói: “Được mà, ta không việc gì.”
Bàn Quỷ lúc này thấy rõ đầu binh khí không có máu, cả kinh hỏi:
“Ngươi thế nào mà…làm được?”
Hắn rõ ràng cảm giác đã vận dụng binh khí đâm vào thân đối phương, nhưng chỉ cảm giác trong sát na rồi không thấy gì nữa.
Lý Bố Y nói: “Hoàn đại ca đã dùng cả mười thành công lực, ta cũng không làm được gì.”
Sấu Quỷ kêu lên: “Ta phục ngươi rồi!”
Ải Quỷ nói: “Làm sao mà không phục cho nổi chứ.”
Tích Quỷ trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Trong trường hợp này… Bọn ta và tiểu huynh đệ kia có ân oán kể như xoá bỏ. Tiểu huynh đệ đó là huynh đệ của Lý thần tướng thì cũng tức là huynh đệ của bọn ta.”
Sấu Quỷ tiếp lời: “Thiên Dục Cung và bọn ta một đao cắt đứt, ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây.”
Ải Quỷ nói: “Bọn ta đi tích đức đây.”
Ba người cười ha hả một trận, phảng phất như từ trong lớp mây mù bước ra, vái Lý Bố Y một vái rồi biến mất vào trong lớp vân vụ.
Lý Bố Y nhìn ba người bỏ đi cho đến khi bóng khuất hẳn mới nhẹ cười một tiếng, ôm ngực nhăn mày, trên ấn đường hiển lộ vệt đen rồi cuối cùng mới phun ra được một búng máu.
Y dùng ống tay áo lau miệng rồi sau đó quay lại phòng.
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Tam Điểu ba người thấy Lý Bố Y bước vào. Phó Vãn Phi nhìn vết máu trên ống tay áo y, lo lắng cất tiếng hỏi: “Đại ca, huynh còn đau không?”
Lý Bố Y nói: “Không sao cả. Ba vị nhân huynh này tuy mang danh Câu Lậu nhưng thực ra không phải kẻ xấu.”
Phi Điểu nhắc lại: “Đệ giờ đã hiểu ai tốt ai xấu rồi.”
Lý Bố Y nhất thời không hiểu, hỏi lại: “Hả?”
Phi Điểu nói lớn: “Huynh không xấu, Lại thần y không xấu, Lại thần y là tấm gương sáng cho tôi noi theo.”
Lý Bố Y cười đáp: “Hai cái búa của huynh vừa nhanh vừa mạnh như sấm rung chớp động, là cao thủ dùng búa trong võ lâm rồi.”
Phi Điểu nói: “Huynh đừng an ủi ta. Luận võ công cao cường, mấy ai được như huynh khiến ba kẻ kia phục đến sát đất đâu. Đúng vậy đấy, huynh vừa ra tay một cái thì cả ba người họ đang hung hổ là vậy cũng bị huynh biến can qua thành bạch ngọc, lại còn khiến họ cải tà quy chánh nữa chứ.”
Lý Bố Y điềm đạm đáp: “Đó là vì ba người đó bản chất không phải là người xấu… Người trong giang hồ, có thể chọn giết hoặc không giết, cớ sao cứ phải tự tăng sát nghiệp của bản thân.”
Đường Quả nghe đến xuất thần, quên cả hai dòng “thanh long” xanh biếc đang chảy thò lò xuống. Lý Bố Y cười nói: “Lại thần y thật lợi hại.”
Phó Vãn Phi hứng thú xen vào: “Sao cơ?”
Lý Bố Y nói:
“Kẻ tập kích y chính là người đứng đầu Ngũ phương tuần sứ, Kim y tuần sứ Tôn Hổ Ba. Kim qua của Tôn hổ ba trong võ lâm nổi danh là ‘kì môn chi kì”. Võ công hắn trên giang hồ cũng xưng “quái trung chi quái”. Nhưng…”
Lý Bố Y trong lúc đối đầu Câu Lậu Tam Quỷ cũng lưu ý đến trận chiến của Lại Dược Nhi và Tôn Hổ Ba.
“Lại Thần Y trong lúc đợi Tôn Hổ Ba phóng chiêu thứ nhất, chỉ dùng tay áo đối kháng. Một tay áo kia cuốn vào cành tùng, kiến cả cái cây uốn cong, bắn tới. Kim qua của Tôn Hổ Ba còn cắm trên thân cây, người đã không biết bị đánh bay xuống chỗ nào của ghềnh đá… Tôn Hổ Ba tuy vẫn phá được chiêu của Lại thần y, nhưng y chỉ dùng một chiêu, một chiêu đã đánh bại Tôn Hổ Ba.”
Phó Vãn Phi nghe đến độ mê mẩn, mơ màng nói: “Bao giờ thì đệ luyện được võ công đến độ như vậy nhỉ?”
Lý Bố Y mỉm cười nắm lấy vai hắn, đáp: “Đệ không bao giờ luyện được đến cái cảnh giới đó đâu vì đệ lười biếng. Kẻ lười biếng thì không bao giờ đạt đến cảnh giới cao được.”
Y thấy Phó Vãn Phi để lộ thần sắc thất vọng bèn nói tiếp: “Câu Lâu Tam Quỷ võ công cao hơn đệ nhiều lần nhưng vẫn bị đệ trêu chọc cho đến thất điên bát đảo, lộn tùng phèo lên hết, qua đó đủ thấy không nhất định là võ công cao mới chiến thắng được.”
Y quay về phía Đường Quả cười: “Nói như Tiểu Đường này, hôm qua ở Mai Sơn nếu không có nó thì ta và Lại thần y đã chết mất rồi.”
Phó Vãn Phi há hốc mồm, hàm dưới hạ xuống không sao ngậm lại được. Đường Quả nghe nhắc đến chuyện hôm qua liền muốn phun ra ngụm máu tươi, vội hỏi lảng đi:
“Ca Thư Thiên rất lợi hại sao?”
Lý Bố Y thở dài một tiếng, dùng ống tay áo chùi đi vết máu trên miệng.
Bên ngoài sương mù mỗi lúc một dày hơn, bay vào phòng cảm giác như có trọng lượng, khiến lòng người thấy cũng nặng nề hơn.
Phó vãn Phi cho rằng Lý Bố Y câu hỏi của Đường Quả. Nhưng điều Đường Quả hỏi chính là vấn đề gã muốn biết nhất, nên hỏi lại:
“Võ công của Phó quan chủ Thiên Dục Cung Ca Thư Thiên không biết như thế nào?”
Lý Bố Y nhâm nhi chén trà, quệt tay áo qua môi, nhìn ra bên ngoài nói: “Nhìn sương mù kìa.”
Mọi người đều thấy lớp mây mù bên ngoài phảng phất như ma quỷ mặc áo trắng bay lượn, biến hoá vô cùng, chẳng biết từ đâu đến và đi về đâu.
Lý Bố Y trầm giọng nói: “Nếu nếu kẻ địch là sương mù thì ai trong chúng ta cũng tránh không được, thôi chi bằng đợi đến sáng mai khi mặt trời lên.”
Y hít một hơi dài, nằm xuống đất, thư thái nói: “Ngủ đi. Ngày mai chúng ta lên Đại Quan Sơn.”
Ánh mặt trời tựa như chiếc kim nhỏ đâm xuyên qua chiếc vòi bạch tuộc của lớp sương mù. Rồi sương mù sẽ rúc sâu vào hơn, đến tận những nơi ánh nắng mặt trời không thể chiếu đến. Lúc đó sương mù sẽ hoàn toàn chiếm lĩnh.
Mọi người vượt qua sự cản trở của sương mù, cuối cùng cũng đến Đại Quan Sơn.
Đại Quan Sơn không có nơi dừng chân.
Đại Quan Sơn có một đường hầm nhỏ dài chừng ba dặm.
Đường hầm này được xây bằng đá hoa cương cực kì rắn chắc, có thể nói là kì tác của quỷ phủ thần công, cũng chẳng hay người dựng nên đã tốn bao nhiêu tâm huyết, tưới lên đó không biết bao nhiêu máu tươi.
Lý Bố Y và Lại Dược Nhi đều không mong hôm nay có người phải lưu huyết tại đây.
Chẳng qua là rất khó để không thể lưu huyết.
Cuối đường hầm của Đại Quan Sơn chính là điểm tận cùng của Đại Quan Sơn.
Điểm cuối của Đại Quan Sơn là gì?
Có người nói đó là Hải Thị Thận Lâu, nhưng nhiều năm rồi, chưa ai vượt qua điểm cuối của Đại Quan Sơn, ngay cả người đã đi qua cũng không ai nói ra tất cả những điều mình chứng kiến, huống hồ, bọn họ đều trả giá rất thê thảm mới giữ được tính mệnh.
Lại Dược Nhi phải dựa vào “Thất đại hận” để duy trì mạng sống.
Thất đại hận hiện đã có sáu món, chỉ còn thiếu “Nhiên Chi Đầu Đà”.
Trước kia Lại Dược Nhi đã từng đến Hải Thị Thận Lâu, chữa khỏi bệnh cho Ca Thư Thiên, đó là sự việc khiến y xấu hổ nhất cuộc đời. Tuy nhiên cũng nhờ thế y biết trong Hải thị thận lâu có một gốc “Nhiên Chi Đầu Đà”.
Y muốn có được Nhiên Chi Đầu Đà, nhất thiết phải vào đường hầm tại Đại Quan Sơn.
Suốt dọc đường không không xuất hiện dấu vết kẻ địch.
Đám người Lý Bố Y thậm chí cảm giác từ sau trận chiến Mai Sơn, không thể biết lúc nào địch nhân xuất hiện. Trận tập kích ở Cối Cốc xem ra không giống do Thiên Dục Cung an bài mà là cao thủ dưới trướng tự ý hành động.
Đường hầm dài và tăm tối, dòng suối ngầm không ngừng chảy ra từ khe đá, lúc mới vào đường hầm còn có chút ánh sáng, đi được một đoạn, phía trước đã không thấy gì, phía sau cũng không ánh sáng. Mấy người bọn họ như là nghe được tiếng tim đập, tiếng hô hấp của nhau, nương tựa nhau cùng tiến vào địa ngục.
Mọi người tay nắm tay, đề phòng tình thế bị ám toán mà không tự phòng bị được, đều cảm giác lòng bàn tay ngươi kia đẫm mồ hôi.
Lại Dược Nhi cõng Mẫn Tiểu Ngưu trên lưng, tay phải nắm chặt tay Yên Dạ Lai. Bàn tay Lại Dược Nhi rất lớn, bàn tay nhỏ nhắn của Yên Dạ Lai mềm mại giữ trong tay y.
Trong đêm tối, phảng phất như máu trong ngườ nàng chảy cùng máu trong người y. Y đột nhiên cảm giác không lạnh tự run. Bởi vì y nhận ra Yên Dạ Lai đang cảm thu một loại hạnh phúc gần gũi mạnh mẽ, phảng phất trong nhịp mạch đập, sâu sắc cất tiếng hô:
“Nếu như huynh phải chết thì muội và Tiểu Ngưu sẽ cùng chết với huynh!”
Lại Dược Nhi thấy như bị sét đánh, một người mẹ lại có một lựa chọn quyết liệt như vậy.
Y mê man một chút, ngẩng đầu lên có một điểm sáng nhỏ. Đó là lối ra của đường hầm Đại Quan Sơn.
Gần đến điểm cuối.
Dọc đường không có phục kích.
Song điểm cuối của Đại Quan Sơn là gì?
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.