Quyển 3 - Chương 4: Cối Cốc vụ
Ôn Thụy An
05/11/2013
Người dịch: Michelle Yip
Biên tập: Cáo
Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Yên Dạ Lai thấy người vừa đến là Phi Điểu hòa thượng và Phó Vãn Phi, vui mừng khôn tả. Hai người bọn họ muốn giải huyệt cho tất cả, nhưng không làm được nên đành phải đến nâng đỡ Đường Quả trước. Cả hai nhìn sang Mẫn Tiểu Ngưu thấy sắc mặt nó trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở khi nhanh khi chậm.
Mọi người sợ nhất là lúc này lại có địch tới, nhưng mà may thay cho đến khi Lý Bố Y và Lại Dược Nhi hồi phục, đều chẳng thấy tung tích kẻ địch đâu.
Lại Dược Nhi rời giường, cứu chữa Mẫn Tiểu Ngưu.
Lý Bố Y thúc đẩy huyết mạnh cho Yên Dạ Lai. Chỉ trong chốc lát, huyệt đạo của Yên Dạ Lai đã tự giải khai. Nàng đi tới quỳ bên Lại Dược Nhi, nhìn Lại Dược Nhi trị thương cho Mẫn Tiểu Ngưu. Ai cũng nhìn ra khóe mắt trong vắt của nàng ngân ngấn lệ. Họ biết nước mắt nàng tựa như sương sớm đọng trên cánh hoa hồng, vừa chạm liền rơi xuống.
Lý Bố Y dùng nội lực giúp Đường Quả điều tức. Y khen thưởng nó:
“Ngươi thật có trí có mưu, lần này cứu được mọi người.”
Thanh âm Đường Quả dường như muốn khóc:
“Nhưng…tôi đã giết người…”
Lý Bố Y an ủi:
“Ngươi giết người vì cứu nhiều người hơn.”
Nội lực Lý Bố Y thâm hậu, cộng thêm thân thể Đường Quả cũng không bị thương, chỉ là đụng đến vết thương cũ, lại thêm tâm tình kích động, hao lực quá độ nên nhất thời không thể hồi phục. Qua một lúc, nó cảm giác không có gì vội nói:
“Long Tình Sa Sâm của cha…còn ở trên giường…”
Bản thân nó không dám đi qua lấy.
Lý Bố y hiểu ý nó, liền đi lại bên giường thu hồi Long Tình Sa Sâm, nhìn thấy trên giường đầy máu cùng thảm cảnh của Cốc Tú Phu cũng bất giác kinh hãi, thầm nghĩ:
“Đứa trẻ này tự tay giết người, e rằng sẽ tạo ra ảnh hưởng khó tẩy xóa trong lòng nó.”
Nghĩ rồi y tự thở dài.
Y quay đầu nhìn Lại Dược Nhi. Chỉ thấy Lại Dược Nhi tóc bạc đẫm mồ hôi dính trên má, lam bào cũng tựa hồ thấm nước mà thành ẩm ướt. Y rùng mình, muốn khuyên Lại Dược Nhi không nên hao tâm tổn lực như thế, nhưng nghe Lại Dược Nhi mở miệng lên tiếng:
“Chỉ kình Điểm Thạch Thành Kim của Cốc Tú Phu quả thực lợi hại!”
Yên Dạ Lai cơ hồ muốn bật khóc:
“Tiểu Ngưu…thế nào rồi?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Không lo. Tại hạ đã dùng phép định huyệt bức xuất chỉ kình ở huyệt gốc, đợi thêm hai ngày châm kim, ám kình sẽ thoát khỏi mười lăm chỗ lạc huyệt, sẽ không nguy hại nữa.”
Hai hàng nước mắt của Yên Dạ Lai lúc này mới rơi ra.
Lại Dược Nhi thở phào:
“May mà nàng cứu kịp, chỉ phong của Cốc Tu Phu không đánh trúng giữa huyệt vị Tiểu Ngưu.”
Yên Dạ Lai vẫn rung rẩy lo lắng:
“Tiểu Ngưu…sẽ…”
Lại Dược Nhi hạ giọng:
“Nàng yên tâm, dù bỏ mạng ta sẽ chữa khỏi cho Tiểu Ngưu.”
Đôi mắt ướt lệ của Yên Dạ Lai ngẩng lên, trông thấy mớ tóc bạc trắng như tuyết thật không cân xứng với gương mặt anh tuấn của Lại Dược Nhi. Yên Dạ Lai không rõ là vui vì Tiểu Ngưu vô sự hay trong lòng cảm động, chợt phát sinh cảm giác lạnh lẽo.
Lúc trượng phu qua đời, nàng cũng có loại cảm giác này.
Mọi người biết Tiểu Ngưu không sao, đều đặt được tảng đá trong lòng xuống. Từ lúc Phó Vãn Phi và Đường Quả lên kế hoạch ném đá vào cửa sổ phòng Lại Dược Nhi, dẫn y đến phòng Yên Dạ Lai, sau là bắt Đồng Thành tứ quỷ nhưng trúng kế Cốc Tú Phu, phát sinh một đống chuyện lớn đến bây giờ, đã trôi qua hơn nửa đêm rồi, Lý Bố Y nói:
“Đây chẳng qua là ải thứ nhất.”
Mọi người cảm giác lòng nặng nề.
Muốn tìm được “hận” cuối cùng của Thất Đại Hận – Nhiên Chi Đầu Đà, phải tới được Hải Thị Thận Lâu.
Hải Thị Thận Lâu là hành cung của Phó quan chủ Thiên Dục Cung Ca Thư Thiên.
Muốn đến Hải Thị Thận Lâu phải vượt tam đại trọng địa là Mai Sơn, Cối Cốc và Đại Quan Sơn.
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu không hẹn cùng nghĩ: Cối Cốc là địa phương gì?
Phía trước có loại người nào đợi bọn họ?
Đợi chờ bọn họ chính là sương mù.
Không phải sáng sớm, cũng không phải chiều tàn, sương mù vẫn che lấp vách đá giống như một bức họa thâm thâm bất tri, như ẩn như hiện. Những gốc tùng ẩm ướt kì hình quái trạng trên mỗi vách đá đang phô diễn tư thế ngật ngưỡng của chúng.
Lý Bố Y từng đi qua nhiều sông núi nổi danh nhưng sương mù không thâm sâu lạnh lẽo như nơi này. Có đôi lúc mây ùn lên dữ dội, hình thành thế binh khí công phạt mạnh mẽ. Người đứng trong đó cảm giác được thiên địa di động kinh tâm.
Lại Dược Nhi và Lý Bố y thương nghị, không nên vượt qua bức tường sương mù lúc hoàng hôn mà dừng chân ở Cối Cốc sơn trang.
Cối Cốc sơn trang có nhà mà không người.
Trong sơn trang mọi thứ đều chỉnh tề, có cả thức ăn, nhưng vẫn không có người.
Mấy người Lý Bố Y, Lại Dược Nhi cẩn thận kiểm tra qua một lần trước sau, trên dưới, trái phải, toàn bộ sơn trang, rồi phân phòng. Trong chốn nhiều sương mù, đề phòng hành tung kẻ địch khó khăn, chỉ có tự mình cảnh giác mà thôi.
Thương thế Mẫn Tiểu Ngưu có chuyển biến tốt.
Lại Dược Nhi đang xoa bóp kinh mạch cho cho Tiểu Ngưu. Lý Bố Y thấy bọn Đường Quả, Phó Vãn Phi và Phi Điểu đang liếc mắt đưa đẩy, liền nói:
“Đi, đi thôi, mọi người về phòng, đừng cản trở thần y trị bệnh.”
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu bị Lý Bố Y đuổi ra ngoài. Ba người lầm rầm tỏ ý không muốn, đến lúc về phòng mình mới hậm hừ một tiếng. Lý Bố Y cũng rời phòng, ánh mắt quét qua nét mặt không tình nguyện của mọi người, cười nói:
“Ta biết, các ngươi muốn người buộc chuông. Có điều các ngươi ở đó miễn cưỡng buộc, trái lại hỏng chuyện. Mọi người đều đi, gió thổi đến, chuông tự phát tiếng, đây chẳng phải càng tốt sao?”
Ba người biết Lý Bố Y cũng muốn tham gia tác hợp, nhất thời vui mừng. Lý Bố Y cũng nhảy lên giường, bốn người tụ tập một chỗ giống như bốn con chim sẻ mổ thóc, vui vẻ thảo luận.
Song Lại Dược Nhi và Yên Dạ Lai vẫn điềm tĩnh.
Trong phòng phảng phất chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm trầm của tiểu hài.
Lại Dược Nhi hơ nóng kim, dùng ngón tay xoa xát lớp da non mềm mại của đứa bé, chầm chậm ghim vào, lại nhẹ nhàng xoay kim.
Yên Dạ Lai ngồi lẳng lặng trong ánh đèn, hàng mi dài nháy nhẹ.
Qua hồi lâu, ngoài phòng truyền đến hai tiếng chim kêu.
Yên Dạ Lai bừng tỉnh, hạnh phúc trong khoảnh khắc mê mang bị phá vỡ bởi cảm giác lạnh lẽo của rừng núi.
Lại Dược Nhi từ từ đứng lên, nói:
“Tiểu Ngưu sắp khỏi rồi.”
Yên Dạ Lai không biết nói sao cho phải, cũng đứng lên.
Lại Dược Nhi thong thả bước đến mở then cửa, trầm giọng nói:
“Hi vọng trị khỏi cho Tiểu Ngưu nhanh một chút, nên kéo dài quá trình trị liệu… Nàng nên ngủ sớm.”
Yên Dạ lai chợt cảm giác sợ hãi.
Nàng sợ cánh cửa đó mở ra rồi, màu sương mù thê thảm đó cùng khí lạnh thê lương sẽ tràn vào.
Trong ngày tháng đã qua, chỉ có cô đơn lạnh lẽo trong thâm tâm làm bạn bên nàng.
Nàng cuối cùng lên tiếng:
“Ngài…”
Lại Dược Nhi xoay người, trông thấy gương mặt nàng trắng bệch. Nàng cắn chặt đôi môi nhạt màu.
“…Khâu áo…cho ngài…”
Lại Dược Nhi nhìn tay áo của mình, cười nói:
“Không cần đâu.”
Yên Dạ Lai nói:
“Ngài đã trả tiền rồi, thiếp phải khâu áo.”
Lại Dược Nhi im lặng một lúc. Yên Dạ Lai lạnh toát từ lòng bàn tay đến tận tim.
Cuối cùng Lại Dược Nhi thốt:
“Ta đi thay rồi đưa cho nàng.”
Phút chốc huyết dịch y dường như đang phá vỡ trái tim băng giá, tuôn chảy ra ngoài. Yên Dạ Lai kiên trì nói:
“Cứ như vậy mà khâu cũng được, sẽ rất nhanh thôi.”
Vậy là hai người ngồi xuống.
Tay áo của Lại Dược Nhi rất dài.
Y ngồi đối diện Yên Dạ Lai, cách nhau chỉ bằng ánh nến. Y đưa tay qua. Yên Dạ Lai khéo léo xỏ chỉ, hàm răng trắng như tuyết cắn nhẹ, bứt đứt một đoạn chỉ. Yên Dạ Lai chuyên tâm khâu áo.
Ngoài trang vang lên tiếng cú, Lại Dược Nhi nghĩ u cốc tất nhiên rất sâu.
Da thịt trắng như tuyết của Yên Dạ Lai phản chiếu màu lam của chiếc áo, tựa như vết tuyết trên núi, một vẻ đẹp khiến người nhìn không thể chờ đợi.
Trong ngoài không có giọng nói, chỉ có tiếng trẻ con hô hấp rất khẽ.
Yên Dạ lai cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lại Dược Nhi hỏi:
“Nàng cười gì?”
Yên Dạ Lai dùng miệng cắn đứt đuôi chỉ, thốt:
“Khâu xong rồi.”
Thanh âm làm người nghe bỗng nhiên thấy vui vẻ.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Mày trắng của Lại Dược Nhi nhướng lên.
Y dùng ngữ điệu bình ổn nói:
“Nàng bảo vệ hài tử. Ta đi xem, sẽ về ngay.”
Y đứng dậy, tùy tiện đi đến trước cửa, tay chưa chạm then cài, liền cảm giác được sát khí từ ngoài kia truyền lại.
Sát khí này như cơn mưa mùa đông rơi trên da trần đem lại cơn rét.
Y dừng tay một chút mới mở cửa, ngang nhiên bước ra ngoài.
Yên Dạ Lai thấy y đi rồi liền quay đầu đi về phía giường, giang cánh tay ra bảo vệ Tiểu Ngưu. Trong đầu nàng câu nói của Lại Dược Nhi cứ chiếm cứ toàn bộ: “Nàng bảo vệ con, ta đi xem, sẽ về ngay.”
Câu nói này giống như câu nói bình thường của một đôi phu phụ. Yên Dạ Lai cảm giác ôn nhu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Nàng mau lẹ dùng tay áo lau đi, sợ rớt trúng má con trẻ đang ngủ say.
Lại Dược Nhi ra ngoài, hít sâu một hơi khí lạnh.
Sương dày đến độ không giống lúc chạng vạng, không giống trời sáng cũng không giống buổi đêm.
Trước mặt có người.
Nhờ nhãn lực của Lại Dược Nhi và nếu người đó không phải mặc y phục màu ánh kim, căn bản khó mà nhận ra đó là một người.
Thứ đó giống như một u hồn hoặc một thứ phù du vô định.
Người đó đứng tựa lưng vào núi.
Sau lưng hắn có mấy gốc tùng già treo trên vách núi, vươn lên đón gió, làm nổi bật vẻ tráng lệ của núi rừng.
Lại Dược Nhi nhìn người đó, lại nhìn thế núi, rồi lại quay đầu nhìn người, sát khí không còn tồn tại.
Hai tay Lại Dược Nhi đặt trong tay áo, thần thái ung dung.
Người đó cũng lập tức cảm giác được.
Đối phương không bị sát khí dọa dẫm. Cảm giác đó khiến người kia thấy thất bại và sỉ nhục.
Hắn rút ra ngọn câu qua qua lấp loáng.
Câu qua qua là một loại kì môn binh khí. Phục sức trên người hắn cũng rất kì quái. Lại Dược Nhi dùng ngữ điệu bình thường hỏi:
“Kim y tuần sứ Tôn Hổ Ba?”
Kim y nhân gật đầu.
Hắn chỉ nói:
“Ta giết ngươi tế Cốc lão nhị.”
Lời y dứt, hai người không nói gì nữa, điều nên nói đã nói hết.
Trong Ngũ y tuần sứ của Thiên Dục Cng, Kim y tuần sứ có võ công cao nhất, tiếp theo là Hắc, Bạch, rồi kế đến mới là Hồng, Lục.
Khi Tôn Hổ Ba muốn xuất thủ, Lại Dược Nhi nhác thấy bóng dáng Lý Bố Y trong sương mù. Y cũng đang cùng mấy kẻ giao đấu.
Bất kì ai trên đời nếu động thủ, nhẹ thì định thắng thua, nặng phân sinh tử, vấn đề là: Ai sống? Ai chết?
Yên Dạ Lai tựa vào giường, bảo vệ Mẫn Tiểu Ngưu. Lỗ tai mẫn cảm như thỏ trắng lắng nghe tiếng bước chân tới gần. Nàng cẩn thận nghe ngóng thanh âm bên ngoài.
Xa xa có tiếng cú vọ kêu khóc tựa như oan hồn chưa được mai táng đang thở than cho di hài của minh.
Nàng đợi như vậy đã lâu.
Ngoài kia có sương mù.
Lòng nàng cũng lạnh toát.
Bỗng nhiên, tiếng cửa cọt kẹt mở ra, khí lạnh bên ngoài tràn vào phòng. Cửa lại tự đóng, khí lạnh bị cô lập đành phải công kích vào hướng ấm áp nhất, ngọn nến. Ánh lửa bập bùng.
Yên Dạ Lai trông thấy ngân phát làm bao của Lại Dược Nhi, giống như là trượng phu đã chết của nàng mang theo vẻ phong sương trở về trong giấc mộng, song đây rõ ràng không phải mộng.
Lại Dược Nhi về rồi.
Y cười nói:
“Tay áo bên phải của ta cũng rách rồi.”
Lúc y nói, có chút thẹn thùng. Y hi vọng có thể lại cùng nàng ngồi chung một chỗ, tốt nhất là mượn cớ khâu vá y phục.
Nào ngờ câu nói đó làm tâm tình Yên Dạ Lai xúc động. Nàng tựa nước đê vỡ, thoáng chốc tỏ vẻ như muốn khóc, kế đó sa lệ, đấm vào ngực Lại Dược Nhi, giấu mặt vào vạt áo y. Lại Dược Nhi cảm giác đôi vai nàng run. Một làn hương ấm áp sộc vào mũi. Nàng lặp đi lặp lại chỉ một chữ “A”. Lại Dược Nhi không biết tiếng đó là tiếng rên rỉ hay than trách, nhưng thanh âm vô lực đó như một đóa hoa yếu đuối, mạnh tay hái sẽ rách, không hái sẽ tàn.
Sự thương tiếc mãnh liệt ấy khiến y ôm chặt lấy nàng.
Hết chương 4
Biên tập: Cáo
Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Yên Dạ Lai thấy người vừa đến là Phi Điểu hòa thượng và Phó Vãn Phi, vui mừng khôn tả. Hai người bọn họ muốn giải huyệt cho tất cả, nhưng không làm được nên đành phải đến nâng đỡ Đường Quả trước. Cả hai nhìn sang Mẫn Tiểu Ngưu thấy sắc mặt nó trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở khi nhanh khi chậm.
Mọi người sợ nhất là lúc này lại có địch tới, nhưng mà may thay cho đến khi Lý Bố Y và Lại Dược Nhi hồi phục, đều chẳng thấy tung tích kẻ địch đâu.
Lại Dược Nhi rời giường, cứu chữa Mẫn Tiểu Ngưu.
Lý Bố Y thúc đẩy huyết mạnh cho Yên Dạ Lai. Chỉ trong chốc lát, huyệt đạo của Yên Dạ Lai đã tự giải khai. Nàng đi tới quỳ bên Lại Dược Nhi, nhìn Lại Dược Nhi trị thương cho Mẫn Tiểu Ngưu. Ai cũng nhìn ra khóe mắt trong vắt của nàng ngân ngấn lệ. Họ biết nước mắt nàng tựa như sương sớm đọng trên cánh hoa hồng, vừa chạm liền rơi xuống.
Lý Bố Y dùng nội lực giúp Đường Quả điều tức. Y khen thưởng nó:
“Ngươi thật có trí có mưu, lần này cứu được mọi người.”
Thanh âm Đường Quả dường như muốn khóc:
“Nhưng…tôi đã giết người…”
Lý Bố Y an ủi:
“Ngươi giết người vì cứu nhiều người hơn.”
Nội lực Lý Bố Y thâm hậu, cộng thêm thân thể Đường Quả cũng không bị thương, chỉ là đụng đến vết thương cũ, lại thêm tâm tình kích động, hao lực quá độ nên nhất thời không thể hồi phục. Qua một lúc, nó cảm giác không có gì vội nói:
“Long Tình Sa Sâm của cha…còn ở trên giường…”
Bản thân nó không dám đi qua lấy.
Lý Bố y hiểu ý nó, liền đi lại bên giường thu hồi Long Tình Sa Sâm, nhìn thấy trên giường đầy máu cùng thảm cảnh của Cốc Tú Phu cũng bất giác kinh hãi, thầm nghĩ:
“Đứa trẻ này tự tay giết người, e rằng sẽ tạo ra ảnh hưởng khó tẩy xóa trong lòng nó.”
Nghĩ rồi y tự thở dài.
Y quay đầu nhìn Lại Dược Nhi. Chỉ thấy Lại Dược Nhi tóc bạc đẫm mồ hôi dính trên má, lam bào cũng tựa hồ thấm nước mà thành ẩm ướt. Y rùng mình, muốn khuyên Lại Dược Nhi không nên hao tâm tổn lực như thế, nhưng nghe Lại Dược Nhi mở miệng lên tiếng:
“Chỉ kình Điểm Thạch Thành Kim của Cốc Tú Phu quả thực lợi hại!”
Yên Dạ Lai cơ hồ muốn bật khóc:
“Tiểu Ngưu…thế nào rồi?”
Lại Dược Nhi đáp:
“Không lo. Tại hạ đã dùng phép định huyệt bức xuất chỉ kình ở huyệt gốc, đợi thêm hai ngày châm kim, ám kình sẽ thoát khỏi mười lăm chỗ lạc huyệt, sẽ không nguy hại nữa.”
Hai hàng nước mắt của Yên Dạ Lai lúc này mới rơi ra.
Lại Dược Nhi thở phào:
“May mà nàng cứu kịp, chỉ phong của Cốc Tu Phu không đánh trúng giữa huyệt vị Tiểu Ngưu.”
Yên Dạ Lai vẫn rung rẩy lo lắng:
“Tiểu Ngưu…sẽ…”
Lại Dược Nhi hạ giọng:
“Nàng yên tâm, dù bỏ mạng ta sẽ chữa khỏi cho Tiểu Ngưu.”
Đôi mắt ướt lệ của Yên Dạ Lai ngẩng lên, trông thấy mớ tóc bạc trắng như tuyết thật không cân xứng với gương mặt anh tuấn của Lại Dược Nhi. Yên Dạ Lai không rõ là vui vì Tiểu Ngưu vô sự hay trong lòng cảm động, chợt phát sinh cảm giác lạnh lẽo.
Lúc trượng phu qua đời, nàng cũng có loại cảm giác này.
Mọi người biết Tiểu Ngưu không sao, đều đặt được tảng đá trong lòng xuống. Từ lúc Phó Vãn Phi và Đường Quả lên kế hoạch ném đá vào cửa sổ phòng Lại Dược Nhi, dẫn y đến phòng Yên Dạ Lai, sau là bắt Đồng Thành tứ quỷ nhưng trúng kế Cốc Tú Phu, phát sinh một đống chuyện lớn đến bây giờ, đã trôi qua hơn nửa đêm rồi, Lý Bố Y nói:
“Đây chẳng qua là ải thứ nhất.”
Mọi người cảm giác lòng nặng nề.
Muốn tìm được “hận” cuối cùng của Thất Đại Hận – Nhiên Chi Đầu Đà, phải tới được Hải Thị Thận Lâu.
Hải Thị Thận Lâu là hành cung của Phó quan chủ Thiên Dục Cung Ca Thư Thiên.
Muốn đến Hải Thị Thận Lâu phải vượt tam đại trọng địa là Mai Sơn, Cối Cốc và Đại Quan Sơn.
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu không hẹn cùng nghĩ: Cối Cốc là địa phương gì?
Phía trước có loại người nào đợi bọn họ?
Đợi chờ bọn họ chính là sương mù.
Không phải sáng sớm, cũng không phải chiều tàn, sương mù vẫn che lấp vách đá giống như một bức họa thâm thâm bất tri, như ẩn như hiện. Những gốc tùng ẩm ướt kì hình quái trạng trên mỗi vách đá đang phô diễn tư thế ngật ngưỡng của chúng.
Lý Bố Y từng đi qua nhiều sông núi nổi danh nhưng sương mù không thâm sâu lạnh lẽo như nơi này. Có đôi lúc mây ùn lên dữ dội, hình thành thế binh khí công phạt mạnh mẽ. Người đứng trong đó cảm giác được thiên địa di động kinh tâm.
Lại Dược Nhi và Lý Bố y thương nghị, không nên vượt qua bức tường sương mù lúc hoàng hôn mà dừng chân ở Cối Cốc sơn trang.
Cối Cốc sơn trang có nhà mà không người.
Trong sơn trang mọi thứ đều chỉnh tề, có cả thức ăn, nhưng vẫn không có người.
Mấy người Lý Bố Y, Lại Dược Nhi cẩn thận kiểm tra qua một lần trước sau, trên dưới, trái phải, toàn bộ sơn trang, rồi phân phòng. Trong chốn nhiều sương mù, đề phòng hành tung kẻ địch khó khăn, chỉ có tự mình cảnh giác mà thôi.
Thương thế Mẫn Tiểu Ngưu có chuyển biến tốt.
Lại Dược Nhi đang xoa bóp kinh mạch cho cho Tiểu Ngưu. Lý Bố Y thấy bọn Đường Quả, Phó Vãn Phi và Phi Điểu đang liếc mắt đưa đẩy, liền nói:
“Đi, đi thôi, mọi người về phòng, đừng cản trở thần y trị bệnh.”
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu bị Lý Bố Y đuổi ra ngoài. Ba người lầm rầm tỏ ý không muốn, đến lúc về phòng mình mới hậm hừ một tiếng. Lý Bố Y cũng rời phòng, ánh mắt quét qua nét mặt không tình nguyện của mọi người, cười nói:
“Ta biết, các ngươi muốn người buộc chuông. Có điều các ngươi ở đó miễn cưỡng buộc, trái lại hỏng chuyện. Mọi người đều đi, gió thổi đến, chuông tự phát tiếng, đây chẳng phải càng tốt sao?”
Ba người biết Lý Bố Y cũng muốn tham gia tác hợp, nhất thời vui mừng. Lý Bố Y cũng nhảy lên giường, bốn người tụ tập một chỗ giống như bốn con chim sẻ mổ thóc, vui vẻ thảo luận.
Song Lại Dược Nhi và Yên Dạ Lai vẫn điềm tĩnh.
Trong phòng phảng phất chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm trầm của tiểu hài.
Lại Dược Nhi hơ nóng kim, dùng ngón tay xoa xát lớp da non mềm mại của đứa bé, chầm chậm ghim vào, lại nhẹ nhàng xoay kim.
Yên Dạ Lai ngồi lẳng lặng trong ánh đèn, hàng mi dài nháy nhẹ.
Qua hồi lâu, ngoài phòng truyền đến hai tiếng chim kêu.
Yên Dạ Lai bừng tỉnh, hạnh phúc trong khoảnh khắc mê mang bị phá vỡ bởi cảm giác lạnh lẽo của rừng núi.
Lại Dược Nhi từ từ đứng lên, nói:
“Tiểu Ngưu sắp khỏi rồi.”
Yên Dạ Lai không biết nói sao cho phải, cũng đứng lên.
Lại Dược Nhi thong thả bước đến mở then cửa, trầm giọng nói:
“Hi vọng trị khỏi cho Tiểu Ngưu nhanh một chút, nên kéo dài quá trình trị liệu… Nàng nên ngủ sớm.”
Yên Dạ lai chợt cảm giác sợ hãi.
Nàng sợ cánh cửa đó mở ra rồi, màu sương mù thê thảm đó cùng khí lạnh thê lương sẽ tràn vào.
Trong ngày tháng đã qua, chỉ có cô đơn lạnh lẽo trong thâm tâm làm bạn bên nàng.
Nàng cuối cùng lên tiếng:
“Ngài…”
Lại Dược Nhi xoay người, trông thấy gương mặt nàng trắng bệch. Nàng cắn chặt đôi môi nhạt màu.
“…Khâu áo…cho ngài…”
Lại Dược Nhi nhìn tay áo của mình, cười nói:
“Không cần đâu.”
Yên Dạ Lai nói:
“Ngài đã trả tiền rồi, thiếp phải khâu áo.”
Lại Dược Nhi im lặng một lúc. Yên Dạ Lai lạnh toát từ lòng bàn tay đến tận tim.
Cuối cùng Lại Dược Nhi thốt:
“Ta đi thay rồi đưa cho nàng.”
Phút chốc huyết dịch y dường như đang phá vỡ trái tim băng giá, tuôn chảy ra ngoài. Yên Dạ Lai kiên trì nói:
“Cứ như vậy mà khâu cũng được, sẽ rất nhanh thôi.”
Vậy là hai người ngồi xuống.
Tay áo của Lại Dược Nhi rất dài.
Y ngồi đối diện Yên Dạ Lai, cách nhau chỉ bằng ánh nến. Y đưa tay qua. Yên Dạ Lai khéo léo xỏ chỉ, hàm răng trắng như tuyết cắn nhẹ, bứt đứt một đoạn chỉ. Yên Dạ Lai chuyên tâm khâu áo.
Ngoài trang vang lên tiếng cú, Lại Dược Nhi nghĩ u cốc tất nhiên rất sâu.
Da thịt trắng như tuyết của Yên Dạ Lai phản chiếu màu lam của chiếc áo, tựa như vết tuyết trên núi, một vẻ đẹp khiến người nhìn không thể chờ đợi.
Trong ngoài không có giọng nói, chỉ có tiếng trẻ con hô hấp rất khẽ.
Yên Dạ lai cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lại Dược Nhi hỏi:
“Nàng cười gì?”
Yên Dạ Lai dùng miệng cắn đứt đuôi chỉ, thốt:
“Khâu xong rồi.”
Thanh âm làm người nghe bỗng nhiên thấy vui vẻ.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Mày trắng của Lại Dược Nhi nhướng lên.
Y dùng ngữ điệu bình ổn nói:
“Nàng bảo vệ hài tử. Ta đi xem, sẽ về ngay.”
Y đứng dậy, tùy tiện đi đến trước cửa, tay chưa chạm then cài, liền cảm giác được sát khí từ ngoài kia truyền lại.
Sát khí này như cơn mưa mùa đông rơi trên da trần đem lại cơn rét.
Y dừng tay một chút mới mở cửa, ngang nhiên bước ra ngoài.
Yên Dạ Lai thấy y đi rồi liền quay đầu đi về phía giường, giang cánh tay ra bảo vệ Tiểu Ngưu. Trong đầu nàng câu nói của Lại Dược Nhi cứ chiếm cứ toàn bộ: “Nàng bảo vệ con, ta đi xem, sẽ về ngay.”
Câu nói này giống như câu nói bình thường của một đôi phu phụ. Yên Dạ Lai cảm giác ôn nhu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Nàng mau lẹ dùng tay áo lau đi, sợ rớt trúng má con trẻ đang ngủ say.
Lại Dược Nhi ra ngoài, hít sâu một hơi khí lạnh.
Sương dày đến độ không giống lúc chạng vạng, không giống trời sáng cũng không giống buổi đêm.
Trước mặt có người.
Nhờ nhãn lực của Lại Dược Nhi và nếu người đó không phải mặc y phục màu ánh kim, căn bản khó mà nhận ra đó là một người.
Thứ đó giống như một u hồn hoặc một thứ phù du vô định.
Người đó đứng tựa lưng vào núi.
Sau lưng hắn có mấy gốc tùng già treo trên vách núi, vươn lên đón gió, làm nổi bật vẻ tráng lệ của núi rừng.
Lại Dược Nhi nhìn người đó, lại nhìn thế núi, rồi lại quay đầu nhìn người, sát khí không còn tồn tại.
Hai tay Lại Dược Nhi đặt trong tay áo, thần thái ung dung.
Người đó cũng lập tức cảm giác được.
Đối phương không bị sát khí dọa dẫm. Cảm giác đó khiến người kia thấy thất bại và sỉ nhục.
Hắn rút ra ngọn câu qua qua lấp loáng.
Câu qua qua là một loại kì môn binh khí. Phục sức trên người hắn cũng rất kì quái. Lại Dược Nhi dùng ngữ điệu bình thường hỏi:
“Kim y tuần sứ Tôn Hổ Ba?”
Kim y nhân gật đầu.
Hắn chỉ nói:
“Ta giết ngươi tế Cốc lão nhị.”
Lời y dứt, hai người không nói gì nữa, điều nên nói đã nói hết.
Trong Ngũ y tuần sứ của Thiên Dục Cng, Kim y tuần sứ có võ công cao nhất, tiếp theo là Hắc, Bạch, rồi kế đến mới là Hồng, Lục.
Khi Tôn Hổ Ba muốn xuất thủ, Lại Dược Nhi nhác thấy bóng dáng Lý Bố Y trong sương mù. Y cũng đang cùng mấy kẻ giao đấu.
Bất kì ai trên đời nếu động thủ, nhẹ thì định thắng thua, nặng phân sinh tử, vấn đề là: Ai sống? Ai chết?
Yên Dạ Lai tựa vào giường, bảo vệ Mẫn Tiểu Ngưu. Lỗ tai mẫn cảm như thỏ trắng lắng nghe tiếng bước chân tới gần. Nàng cẩn thận nghe ngóng thanh âm bên ngoài.
Xa xa có tiếng cú vọ kêu khóc tựa như oan hồn chưa được mai táng đang thở than cho di hài của minh.
Nàng đợi như vậy đã lâu.
Ngoài kia có sương mù.
Lòng nàng cũng lạnh toát.
Bỗng nhiên, tiếng cửa cọt kẹt mở ra, khí lạnh bên ngoài tràn vào phòng. Cửa lại tự đóng, khí lạnh bị cô lập đành phải công kích vào hướng ấm áp nhất, ngọn nến. Ánh lửa bập bùng.
Yên Dạ Lai trông thấy ngân phát làm bao của Lại Dược Nhi, giống như là trượng phu đã chết của nàng mang theo vẻ phong sương trở về trong giấc mộng, song đây rõ ràng không phải mộng.
Lại Dược Nhi về rồi.
Y cười nói:
“Tay áo bên phải của ta cũng rách rồi.”
Lúc y nói, có chút thẹn thùng. Y hi vọng có thể lại cùng nàng ngồi chung một chỗ, tốt nhất là mượn cớ khâu vá y phục.
Nào ngờ câu nói đó làm tâm tình Yên Dạ Lai xúc động. Nàng tựa nước đê vỡ, thoáng chốc tỏ vẻ như muốn khóc, kế đó sa lệ, đấm vào ngực Lại Dược Nhi, giấu mặt vào vạt áo y. Lại Dược Nhi cảm giác đôi vai nàng run. Một làn hương ấm áp sộc vào mũi. Nàng lặp đi lặp lại chỉ một chữ “A”. Lại Dược Nhi không biết tiếng đó là tiếng rên rỉ hay than trách, nhưng thanh âm vô lực đó như một đóa hoa yếu đuối, mạnh tay hái sẽ rách, không hái sẽ tàn.
Sự thương tiếc mãnh liệt ấy khiến y ôm chặt lấy nàng.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.