Chương 54
Đường Mộng Nhược Ảnh
12/12/2013
Cuối cùng hắn cũng tìm tới. Hay là, Đông Phương Sóc báo cho hắn?
Nếu là chính hắn tìm tới thì có lẽ là do hắn nghe thấy tin tức về nàng nên tò mò tìm đến. Còn nếu Đông Phương Sóc báo cho hắn tới, vậy thì…
Khi Hiên Viên Diệp nhìn thấy nàng, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng rọi khác thường. Con ngươi vốn lạnh như băng, giờ phút này có chút phức tạp.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh động.
Nàng tự nói với bản thân không cần hoảng, bất kể là tình huống gì mình cũng không thể hoảng. Dù sao Đông Phương Sóc vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được thân phận của nàng. Nàng tin tưởng, với sự ngụy trang của mình không phải dễ nhìn thấu như vậy. Đặc biệt cổ họng của nàng cũng được làm giả, không phải chỉ bên ngoài mà ngay cả bên trong cũng được nàng ngụy trang cẩn thận. Tuy có chút khó chịu nhưng vô cùng thật, nên càng không thể bị kẻ nào vạch trần.
Phương pháp nàng sử dụng chính là một kĩ thuật tân tiến của hiện đại, nàng tin tưởng cho dù là người có thuật dịch dung cao siêu đến đâu cũng không thể làm được điều này.
Nghĩ đến đây,Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở nhẹ một hơi; bỏ qua ánh mắt Hiên Viên Diệp đang chăm chú nhìn nàng,đôi mắt ấy chỉ hận không thể xuyên thấu nàng.
“Đại nương, đây là phương thuốc của người.” Nàng đưa phương thuốc đến tận tay của vị Đại nương kia, gương mặt tự nhiên mà thân thiết, không nhìn ra bất luận điểm khác thường nào.
Nhưng con ngươi vẫn quét đến người đang đứng ở cửa lúc này là Hiên Viên Diệp. Khi vừa nghe thấy thanh âm của nàng, thân mình Hiên Viên diệp hơi cứng một chút.
Thanh âm của nàng bây giờ cũng là do đã sử dụng một loại thuốc nước được đặc chế, thanh âm tạm thời sẽ hoàn toàn thay đổi. Thanh âm nàng lúc này hùng hậu từ tính, trầm thấp mang theo chút khêu gợi nam tính.
Thanh âm này là một thanh âm tiêu chuẩn của một nam nhân, hơn nữa còn có thể làm cho nữ nhân động tâm, cái này thì không phải ai cũng bắt chước được. Khi Hiên Viên Diệp nghe được thanh âm của nàng, liền ngây ngẩn cả người. Nhìn về phía con ngươi của nàng cũng hơi lóe lên một chút.
Thấy nàng đưa cho vị Đại nương kia phương thuốc; đầu lông mày hơi nhíu, nhanh chóng đi lên “Nghe nói Thần y có y thuật cao minh, tin rằng phương thuốc này cũng không giống với người thường đi”
Trong khi mở miệng ra nói chuyện cũng nhanh chóng lấy đi phương thuốc trên tay vị Đại nương kia.
Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên phương thuốc, sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, bàn tay nắm phương thuốc có hơi dùng sức một chút.Đôi mắt hắn vẫn nhìn nhìn chăm chú phương thuốc trong tay, dường như muốn nhìn xuyên thấu phương thuốc .Có thể nói rằng bộ dáng của hắn lúc này trông rất …ngu ngốc.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm bật cười, không ngờ người khôn khéo như hắn cũng có thời điểm thất sách như vậy. Bởi vì sau khi nàng ở Hoàng cung thì cũng đã tự hiểu rằng , thay đổi vẻ ngoài thôi chưa đủ. Phải thay đổi cả chữ viết !
Nàng đoán rằng, trong lòng hắn bây giờ chắc đang buồn bực đến cực điểm. Nghĩ đến sự buồn bực của hắn thì tâm tình của nàng dường như khá lên rất nhiều, hóa ra nàng cũng phúc hắc chả kém gì ai.
“Cũng chỉ là một phương thuốc bình thường mà thôi, đã làm công tử chê cười rồi” Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi khép hờ, cố gắng che dấu ý cười đang tràn trên môi mà nói từng chữ, từng chữ một cách rõ ràng.
Thanh âm trầm thấp, ngữ khí bình thản, xưng hô xa lạ. Nhưng lời nói kia lại cực kì hợp quy củ lễ nghĩa, những cũng vô cùng …. xa cách.
Con ngươi Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, gương mặt hắn lại khôi phục vẻ lạnh như băng như thể tia nhìn phức tạp vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Chữ viết của Thần y thật là mạnh mẽ, hữu lực.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp cuối cùng cũng dời khỏi thang thuốc mà nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, lạnh lùng nói.
Mạnh Phất Ảnh có cảm giác như hắn đang cố nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trước kia trong thanh âm của hắn luôn toát lên sự lãnh đạm, ngang ngạnh.Nàng vẫn nghĩ rằng trong thanh âm của hắn sẽ không bao giờ có thêm những thứ cảm xúc khác.
Thế nhưng, giờ phút này…
“Đa tạ lời khích lệ của công tử.” Mạnh Phất Ảnh vẫn cúi đầu như trước, vô cùng cung kính thi lễ.
Nhìn hành động của Hiến Viên Diệp cùng với lời nói của hắn. Mạnh Phất Ảnh có thể kết luận hắn không nhìn ra được thân phận của nàng.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước, sâu trong đôi mắt hiện lên sự sắc bén, tìm tòi.
Nếu ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người hay sắc bén như dao thì Mạnh Phất Ảnh nàng có thể khẳng định trên thân thể nàng lúc này nhất định đã bị mổ xẻ thành nhiều nhát.
“Công tử, phương thuốc này là Thần y đã kê giúp ta, hiện giờ ta rất muốn đi bốc thuốc để chữa bệnh cho phu quân của ta’’.
Vị Đại nương kia nhìn thấy Hiên Viên Diệp vẫn còn nắm chặt phương thuốc của bà, nhịn không được liền mở miệng nói.
Vị đại nương này không chút e dè kiêng kị hắn, bởi vì bà không nhìn ra được thân phận của hắn. Tuy trong lòng cũng có chút sợ hãi khí thế của Hiên Viên Diệp, nhưng trong lòng bà đang lo lắng cho người nhà đang bệnh của mình nên không hề tỏ ra khách khí với hắn . Trực tiếp đòi lại phương thuốc.
Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra phương thuốc vẫn đang nằm trong tay mình, liền vội vàng đưa phương thuốc đến trước mặt vị đại nương kia, trên gương mặt lộ ra sự bối rối, mất tự nhiên.
Bối rối ? Mất tự nhiên ? Đây là lần đầu hắn có cái cảm giác này !
Đại nương kia nhận được phương thuốc liền nhanh chóng rời đi bốc thuốc.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nhếch lên thật cao, khẽ cúi thấp mắt xuống để che giấu y cười đang lan tràn trong mắt. Không cần ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Hiên Viên Diệp. Khẳng định là đang rất buồn bực.
“Diệp huynh, hành động này của ngươi là có ý gì vậy?”Vẫn luôn đứng một bên quan sát, lúc này Đông Phương Sóc mới đi lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Hơi dừng một chút sau đó mới nói một câu đầy thâm ý “Hành động này hoàn toàn không giống với tính cách của ngươi.”
Vừa mở miệng vừa đi nhanh đến , quấn lấy Hiên Viên Diệp ,vô cùng lưu manh nói “Tuy Thần y tuấn tú tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại nhưng dù sao vẫn là một nam nhân ,ngươi nhìn người ta chằm chằm như vậy sẽ khiến hắn xấu hổ đó,hơn nữa những ngươi không biết chuyện này cũng sẽ hiểu lầm.”
Phối hợp với ngữ khí lưu manh là hành động càn quấy trêu đùa Hiên Viên Diệp, mà trong lời nói của Đông Phương Sóc cũng thập phần ái muội.
Thân mình Hiên Viên Diệp hơi cứng một chút, sắc mặt lại càng âm trầm, giống như sắp có giông bão tới vậy.
Thế nhưng Đông Phương Sóc lại không để ý đến hắn, vèo một cái đã bay đến bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói “Tiểu Lâm Tử, ngươi thấy ta nói có đũng không ?” Giờ phút này, cách xưng hô của hắn đôi với Mạnh Phất Ảnh lộ rõ sự thân thiết.Dường như hắn thấy hàng động như vậy còn không đủ, còn đưa tay đặt lên vai nàng, mềm nhẹ nói “ Nhưng ngươi không cần phải sợ, có bản cung ở đây rồi”
Thanh âm kia mang theo chút khác thường, là ôn nhu hay vui đùa? Trong đối mắt tràn đầy ý cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn qua sự khẩn trương.
Mạnh Phất Ảnh vô cùn chán nản, nam nhân này, đùa mãi rồi mà còn chưa chán sao. Hắn rõ ràng biết Hiên Viên Diệp hoài nghi nàng, lại cố làm ra hành động như thế này, đây chẳng phải là cố ý chọc giận Hiên Viên Diệp sao?
Giờ phút này Mạnh Phất Ảnh thật sự muốn chém rớt luôn cái tay đang trên vai nàng. Nhưng nàng lại không có cái lá gan lớn có thể chém rớt tay Thái tử Điện hạ, khó khăn hơn là không nghĩ ra biện pháp nào có thể thoát khỏi song chưởng của hắn.
Đang nghĩ, chợt nhiên thấy trên vai mình nhẹ đi chút ít, hơi nghi hoặc, ngước mắt nhìn, lại ngoài ý muốn mà chứng kiến Hiên Viên Diệp chế trụ cánh tay của Đông Phương Sóc, ném hắn ra ngoài.
“Thật là có tâm, nhưng bổn vương nhìn không nổi.” Hiên Viên Diệp bình tĩnh giải thích. Gương mặt vẫn luôn lạnh tanh giờ lại có thêm vài phần trào phúng. Nhưng lời nói kia cũng mang theo chút ủ ê, khó chịu.Ngay sau đó liền đem Mạnh Phất Ảnh tránh xa khỏi ma chưởng của Đông Phương Sóc.
Nhìn Mạnh Phất Ảnh lúc này đúng là có khác biệt rất lớn. Hắn cũng đã để ý kĩ cổ họng của nàng, tuy thanh âm có chút khác biệt nhưng hắn tin tưởng phán đoán cùng cảm giác của mình .Người này chính là nàng.
Nàng không thừa nhận cũng không sao, hắn sẽ có biện pháp làm nàng phải thừa nhận.
Nếu đã là nàng, là nữ nhân của hắn thì há có thể để cho kẻ khác chạm vào.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, trời cao đất dày ơi, đây là Hiên Viên Diệp sao?
Hắn không phải cái hầm băng, lạnh lùng đến nỗi không bao giờ nói hoàn thiện một lời sao? Hắn không phải tiếc chữ như vàng sao? Nhưng mà, lời nói vừa nãy của hắn, thật sự….
Thật là có tâm nhưng hắn nhìn không nổi! Hơn nữa khiến người ta không biết nói sao nữa.
Hiên Viên Diệp, ngươi lợi hại, vô cùng lợi hại. Mạnh Phất Ảnh âm thầm thì thào trong lòng.
Cầu trời lần sau hắn sẽ tìm ra được một cái lý do khác nghe hợp lý hơn cái lý do bá đạo này.
Nhưng nói thật, nàng vẫn có chút cảm tạ Hiên Viên Diệp. May là có hắn mới kéo tên Đông Phương Sóc kia ra được.
Đông Phương Sóc cũng giật mình không kém, không ngờ Hiên Viên Diệp lại có hành động như vậy. Tại hắn nghĩ mình hiểu rõ Hiên Viên Diệp nên nhất thời không có chuẩn bị , ai ngờ lại bị Hiên Viên Diệp ném ra cửa cái vèo như thế, trên khuôn mặt nhanh chóng xuất hiển biểu tình bất mãn. Mà khi nghe lí do của Hiên Viên Diệp thì mặt hắn lại càng dài thườn thượt ra.
Trần lão cha cũng không tránh khỏi sự tò mò nhìn về phía bên này,thắc mắc là đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh đứng cách Hiên Viên Diệp không quá xa, chỉ cần hắn duỗi tay là có thể đem nàng ôm vào lòng, nhưng hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Bởi vì hắn biết nàng hiện giờ chỉ muốn trốn khỏi hắn. Hắn không nên ép nàng quá, nếu không nàng sẽ càng cố tránh hắn hơn.
Hắn là người có thể đoán được lòng người nên giờ phút này hắn không muốn vạch trần nàng.
Đương nhiên lần này, hắn cũng không để nàng chạy ra khỏi phạm vi của hắn. Cũng giống như chơi diều, có thể để nó tùy ý bay lượn trên bầu trời bao la nhưng sợi dây trong tay thì tuyệt đối không thể buông.
Nếu Mạnh Phất Ảnh có thể thấy được suy nghĩ này trong lòng Hiên Viên Diệp, không biết còn muốn cảm kích hắn không hay là sẽ tức đến hộc máu.
“Hiên Viên Diệp, ngươi làm cái gì vậy, dù sao đây cũng là địa bàn của Bản cung, chẳng lẽ ngươi muốn tại Địa bàn này của Bản cung mà cướp người?” Đông Phương Sóc nhìn Hiên Viên Diệp đang đứng bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, biểu tình vô cùng khẩn trương. Thanh âm lúc này bớt đi vài phần cợt nhả, mà có chút ngưng trọng.
“Bổn vương lần này tới đây là thỉnh hắn đi xem bệnh , chẳng nhẽ Thái tử đã quên?” Hiên Viên Diệp từng chữ ,từng chữ chậm dãi nói. Khi nói chuyện trong mắt hơi liếc về phía Mạnh Phất Ảnh, khóe môi nhếch lên tia cười khẽ “ Người bổn vương muốn mời về, chính là vị Thần y này.”
Hắn có đầy đủ lý do để mang nàng trở về, hơn nữa nếu nàng biết Thái hậu lâm trọng bệnh không cần nói nàng cũng sẽ vội vàng mà về thôi. Nên về phía Đông Phương Sóc, hắn không hề cảm thấy lo lắng
“Hắn là người Bắc Nguyên Triều, ở Hiên Viên vương triều nhân tài xuất hiện như mây, tầng tầng lớp lớp, việc gì phải đến đây cướp người. Tiểu Lâm Tử nhất định sẽ không đi cùng ngươi.”Đông Phương Sóc sửng sốt một chút, sau đó lại khôi phục bộ dạng lưu manh, nở nụ cười đắc ý nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh , sau đó nhẹ giọng nói “ Đúng không Tiểu Lâm Tử?”
Kì thực hắn cũng đoán được thân phận của Mạnh Phất Ảnh, nam nhân này không giống phàm nhân, hắn so với Hồ ly còn giảo hoạt hơn, Mạnh Phất Ảnh giấu diếm như vậy nhưng hắn vẫn có thể tìm ra dấu vết.
Hắn khẳng định Mạnh Phất Ảnh nhất định sẽ không theo Hiên Viên Diệp trở về.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, đang định mở miệng nói thì Hiên Viên Diệp bỗng mở miệng trước “ Hắn là người Bắc Nguyên triều nhưng lại không phải là người của phủ Thái tử, thế nào? Thái tử sẽ không hạn chế tự do của người dân Bắc Nguyên triều chứ?”
Hiên Viên Diệp là người khôn khéo cỡ nào chứ, nhìn qua biểu hiện của Đông Phương Sóc liền đoán ra tâm tư của hắn, cảm thấy có chút buồn bực. Đông Phương Sóc này có chủ ý gì đối với nữ nhân của hắn đây ?
“Ai nói Tiểu Lâm Tử không phải là người của phủ Thái tử? Hắn vốn dĩ đã trở thành người của bản cung” Đông Phương Sóc liếc mắt lườm Hiên Viên Diệp, lại đảo qua trên dưới Mạnh Phất Ảnh, lời nói ái muội mà cũng có thể nói ra tự nhiên đến vậy.
“Sao Bổn vương không biết, ngươi lại có cái loại ham mê này?” Hiên Viên Diệp làm sao có thể trúng kế của hắn, rõ ràng Đông Phương Sóc chưa biết rõ thân phận của nàng.
Hơn nữa hắn cũng rất hiểu nữ nhân của chính mình, nàng không phải là người tùy tiện. Tuy Đông Phương Sóc ưu tú nhưng chưa chắc đã lọt vào mắt của nàng.Nếu nói ưu tú, hắn tự tin mình so với Đông Phương Sóc còn ưu tú hơn nhiều, vậy mà nữ nhân này lại đào hôn ở ngay buổi hôn lễ của hai người.
Nàng vốn dĩ không phải loại nữ nhân dễ bị dụ hoặc, mà lấy luôn thái độ vừa rồi của nàng cũng đủ để chứng minh .
“Bản cung trước nay đều thích nam nhân, thế thì sao?”
Đông Phương Sóc hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Diệp. Hừ …Hiên Viên Diệp chết tiệt, muốn lừa gạt ,dẫn hắn đi sai đường sao, không có dễ dàng như vậy đâu !
Hiên Viên Diệp hơi nhếch môi, nhàn nhạt cười “Rất tốt”
Lời này nói cho Đông Phương Sóc nghe, nhưng lại giống như là đang nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm ngạc nhiên. Hiên Viên Diệp, ngươi thật sự siêu ,siêu phúc hắc, nói vài ba câu đã dẫn Đông Phương Sóc đi lòng vòng. Đông Phương Sóc cũng là một loại Hồ ly nhưng lại quá mức khinh địch, nên dễ dàng đi vào bẫy.
Trọng yếu nhất là Đông Phương Sóc luôn nghĩ rằng Hiên Viên Diệp là người lạnh lùng, tiếc chữ như tiếc vàng nên không nghĩ rằng cũng có lúc hắn lại phúc hắc như vậy.
Lúc này Đông Phương Sóc vừa tức giận , trong lòng lại có chút buồn bực, hắn đã đánh giá quá thấp Hiên Viên Diệp. Hiên Viên Diệp, ngươi che dấu thật sâu !
“Lần này Bổn vương tới đây là muốn mời Thần y chữa bệnh cho một người, mong Thần y chịu mệt nhọc đi một chuyến .”Hiên Viên Diệp không để ý đến đôi mắt đang căm tức nhìn mình của Đông Phương Sóc, đôi mắt hắn vẫn thẳng tắp nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt vô cùng, nghiêm túc , chân thành.
Hắn cũng không nói rõ bệnh nhân kia là ai, nhưng khi nói câu ‘’ chữa bệnh cho một người ‘’ đôi mắt ấy lại chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnhnhư muốn quan sát cẩn thận phản ứng của nàng. Trên môi hắn cũng tràn ra một nụ cười đầy thâm ý.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, trông lòng không ngừng suy nghĩ, chẳng biết lời nói này của Hiên Viên Diệp là thật hay là giả. Muốn nàng trở về nên tìm cái cớ như vậy, hay là có người bệnh thật?
Nếu có người bệnh thật, mà để Hiên Viên Diệp tự mình đi cầu danh y thì người này chắc chắn có thân phận không nhỏ, trong đầu nàng liền xuất hiện tên một người, Nhu Phi?
Nhưng trước đây nàng còn ở trong Hoàng cung thì thấy thân thể Nhu Phi vốn rất tốt, làm sao có thể sinh bệnh , nên nàng loại bỏ trường hợp này.
Đây chắc chắn là cái cớ mà Hiên Viên Diệp bày ra để lừa nàng trở về.
Nàng thấp giọng nói “Thảo dân không phải Thần y, chẳng qua là mọi người bên ngoài thổi phồng lên mà thôi. Chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu chỉ là cái duyên mà thôi, không phải giống như lời đồn đại của mọi người là ta có thể chữa trị được bách bệnh trong thiên hạ. Giống như lời Thái tử đã nói, ở Hiên Viên vương triều nhân tài tâng tầng lớp lớp, không thiếu gì danh y có thể chữa bệnh cho người đó.”
Nếu nàng trở về cùng Hiên Viên Diệp, sau này muốn chạy cũng không có khả năng, nên nàng không thể dễ dàng bị hắn lừa trở về.
Nghe được lời cự tuyệt của Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Diệp không hề tỏ ra giận dữ , sâu trong đôi mắt hắn hiện lên tia cười khẽ,suy tư một chút sau đó mới trầm giọng nói “Bởi vì Thái y trong triều đều thúc thủ vô sách, nên Bổn vương mới tự mình đến mời Thần y về chữa trị cho Thái hậu.”
Trong thanh âm mang theo vài phần thương tâm cùng khẩn trương. Nhưng khóe môi kia lại tràn ra một nụ cười khẽ, nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Phất Ảnh .Dường như mọi phản ứng của Mạnh Phất Ảnh đều được hắn thu hết vào đáy mắt sâu thẳm kia, không bỏ qua một chút nào.
Mạnh Phất Ảnh thất kinh, trên khuôn mặt thiếu chút nữa là lộ ra biểu tình lo lắng ,bất an , nhưng tròng mắt vừa chuyển động một chút lại bắt gặp được tia cười khẽ của Hiên Viên Diệp.
Trong nhất thời có chút chán nản. Hiên Viên Diệp, ngươi thật đủ ngoan độc, lại bày ra cạm bẫy để ta từng bước tự mình nhảy xuống dưới.
Lúc trước không nói là Thái Hậu sinh bệnh là để đợi nàng cự tuyệt.
Mà sau khi nàng cự tuyệt hắn mới rõ là Thái Hậu. Hắn biết nàng đối với Thái Hậu có cảm tình như thế nào, khó khăn mà từ chối, mà tự nguyện sẽ cùng hắn trở về.Hắn chính là lợi dụng điểm này để khiến nàng lộ nguyên hình.Hừ, hắn đang từng bước, từng bước tính kế nàng.
Nếu giờ phút này nàng khẩn trương cùng lo lắng thì nhất định hắn sẽ biết thân phận của nàng.Mà nếu bây giờ nàng đáp ứng hắn , thì hắn lại càng thêm khẳng định.
NND, điều này thật sự là quá âm hiểm , hắn đúng là loại ăn thịt người mà không chịu nhả xương.
Nếu vừa rồi nàng không phát hiện được tia cười đắc ý của hắn thì nhất định lúc này đang rất khẩn trương cùng lo lắng.
Nhưng Hiên Viên Diệp, ngươi dường như đã đắc ý quá sớm rồi, thật không ngờ một người luôn trầm ổn như Hiên Viên Diệp cũng có lúc thiếu kiên nhẫn.
Hắn lúc này tuy cúi đầu, cố gắng che dấu tâm tình của mình, nhưng đôi mắt Mạnh Phất Ảnh rất tinh tường, sao có thể bỏ qua tia khác thường của hắn chứ.
Hiên Viên Diệp thật sự đã quên mất điểm này.
“Nếu tất cả Thái y đều thúc thủ vô sách, vậy thảo dân lại càng không dám thể hiện, Vương gia vẫn nên đi tìm danh y khác thì hơn.” Hơi nhăn lông mày, Mạnh Phất Ảnh có chút khó xử nói.
Nàng biết, nếu Thái hậu thật sự sinh bệnh như trong lời nói của hắn, thì dù Hiên Viên Diệp không buông tha cho nàng thì nàng cũng trở về. Thái hậu sinh bệnh, dù phía trước có là núi đao biển lửa thì nàng cũng trở về.
Nhưng giờ phút này nàng thật không muốn để Hiên Viên Diệp đắc ý quá sớm.
Khi nghe được lời nói của nàng, Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, hắn biết rõ tình cảm của nàng giành cho Thái Hậu, nên trăm triệu lần không ngờ nàng lại có thể cự tuyệt.
Mà giờ phút này trên khuôn mặt nàng ngoài khó xử ra thì không còn chút cảm xúc nào hết.
Chẳng lẽ không phải là nàng sao? Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào cảm giác của mình.
“Thần y, Thần y cầu người cứu cháu của ta đi, van cầu người.” Hiên Viên Diệp đang định nói điều gì đó thì bỗng dưng có một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi,tay đang ôm một đứa bé vội vàng chạy vào.
Trên gương mặt ông lão tràn đầy sự lo lắng, ông đã hơn sáu mươi, lại đang chạy vội vàng, nên khi tiến vào y quán thiếu chút nữa thì ngã.
Ông đang ôm một nam hài ước chừng sáu, bảy tuổi trong lòng. Đứa nhỏ kia giờ phút này đang ôm bụng kêu đau.
“Sao lại thế này, mau mau mang bé tiến vào đây.”Mạnh Phất Ảnh cả kinh, liên tục nói, lão nhân kia cũng vội vàng, ba bước thành hai bước mà bế tiểu nam hài vào.
“Ta cũng không biết tại sao lại như thế này, lúc sáng vẫn còn bình thường nhưng đến trưa thì nó kếu đau bụng. Lúc đó ta vốn không để ý, nhưng không được bao lâu nó liền ngã lăn trên mặt đất mà kêu đau. Ta phát hiện có chút không đúng nên mới ôm nó đên nhà Lưu đại phu, nhưng Lưu đại phu tra không ra, nên đã ôm nó đến đây, cầu Thần y cứu nó đi. Đứa nhỏ này rất đáng thương, cha mẹ mất sớm nên chỉ có hai ông cháu nương tựa lẫn nhau.” Lão nhân kia nhìn Mạnh Phất Ảnh đang kiểm tra cho cháu của mình, vừa khóc vừa nói.
“Viêm ruột thừa cấp tính” * Biểu tình trên mặt Mạnh Phất Ảnh lúc này vô cùng trầm trọng. Đứa bé này lúc này đã phát sốt, tuy nàng không biết rõ nhiệt độ cơ thể của bé nhưng nhiệt độ rất có thể đã đạt đến giới hạn.
* Viêm ruột thừa cấp tính là đặc trưng bởi hiện tượng viêm của ruột thừa. Mặc dù có nhiều ca nhẹ tự khỏi không cần phải điều trị, nhưng phần lớn viêm ruột thừa cấp tính cần mổ bụng để lấy ruột thừa bị viêm. Tử vong cao nếu không điều trị, chủ yếu do viếm phúc mạc và ruột thừa viêm bị vỡ.
Bệnh tình của cậu bé này lúc này trở nên rất nghiêm trọng. Vì ông lão kia không để ý đến, không mang bé đến xem bệnh đúng lúc, mà lúc ở trên đường đi tìm vị Lưu đại phu nhất định đã mất không ít thời gian, nên giờ căn bệnh đã có chuyển biến vô cùng xấu.
Nếu sử dụng phương pháp trị liệu cổ thì không thể nào chữa khỏi được. Chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là tiến hành phẫu thuật.
Sau khi chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, nàng dùng số Hoàng kim mà Hoàng thượng trọng thưởng để chuẩn bị một chút đồ dặc biệt, bởi nàng sợ sẽ có những trường hợp nguy cấp sẽ cần dùng đến.
Nhưng khi chữa bệnh cho Hoàng hậu vốn không cần sử dụng đến dao. Hơn nữa Hoàng hậu lại vô cùng phối hợp, cố gắng chịu đau đớn nên ca giải phẫu đó mới thành công như vậy. Nhưng bây giờ, bệnh nhân chỉ là một cậu bé, mà lần này nhất định phải sử dụng tới dao mổ, chỉ sợ ông lão kia sẽ không cho phép.
“Có thể trị được không? Thần y, người nhất định phải cứu cháu trai của ta.” Nhìn thấy biểu tình trầm trọng trên gương mặt Mạnh Phất Ảnh, ông lão kia lại càng sốt ruột hơn.
“Có một biện pháp có thể chữa khỏi nhưng có một chút mạo hiểm.” Mạnh Phất Ảnh thở nhẹ một hơi, lúc này mới chậm dãi nói. Đây là một ca phẫu thuật nhỏ nhưng giờ bệnh đã chuyển biến xấu thế này rồi,mà ở đây lại là thời cổ đại nên nàng nhất định phải nói rõ.
“Biện…biện pháp gì?” Ông lão kia nghe được có biện pháp nên trên khuôn mặt hiện lên ánh sáng hi vọng, nhưng khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói có chút nguy hiểm thì cẩn thận , dè dặt hỏi lại.
“Hiện tại đứa nhỏ này đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, nếu không chữa nhanh chóng thì nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ chỉ có một biện pháp duy nhất có thể chữa khỏi đó là dùng dao trên cơ thể nó.” Mạnh Phất Ảnh nói từng chữ một, trên gương mặt cũng có một chút ngưng trọng.
“Dùng…dùng dao?”Ông lão kia thực sự bị kinh sợ, đôi mắt trợn lên, đầy khó tin mà nhìn Mạnh Phất Ảnh.
Bây giờ không chỉ có ông lão, mà ngay cả Đông Phương Sóc cùng Hiên Viên Diệp cũng bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc. Dùng dao trên để chữa bệnh, nghe qua thực sự…
Trần lão cũng vô cùng kinh hãi, toàn bộ thuốc trên tay đều rơi trên mặt đất.
“Đúng vậy, chính là sử dụng dao.”Mạnh Phất gật đầu nói, ngữ khí rất kiên định.
“Ông nội, cháu đau quá, đau quá.” Đứa bé trai kia thống khổ, vô lực kêu lên .
“Bệnh này trước kia ta cũng đã thấy qua, cũng không có cách nào trị liệu, cậu bé đó đã …” Trần lão cha đột nhiên nói, trong giọng nói mang theo sự bất lực.Quả thật khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói có thể chữa khỏi bệnh này, ông có chút không tin tưởng.
Ông lão kia có chút do dự, dù sao đối với chuyện như thế này ông cũng chưa từng gặp qua. Nhưng khi nhìn đứa cháu trai duy nhất đang thống khổ, lại nghe thấy lời nói của Trần lão cha, nếu không cứu kịp thời chỉ sợ…Tâm ông lão thoáng trầm xuống “Được, vậy ta tin tưởng Thần y, toàn bộ đều nghe theo người.” Các vị đại phu khác đều nói không thể cứu nhưng Thần y lại nói có thể cứu, vì đứa cháu trai duy nhất nhày ông nhất định sẽ tin tưởng vị Thần Y này.
“Được.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu “ Ông hãy yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa bé này.”
Dù ở hiện đại đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ nhưng vì ở đây là cổ đại nên có chút mạo hiểm.
“Giúp ta ôm đứa bé vào đây.” Không hề nghĩ ngợi gì, Mạnh Phất Ảnh bất ngờ quay sang nói với Hiên Viên Diệp đang đứng ngay bên trái nàng.
Tuy Hiên Viên Diệp vẫn còn đang kinh ngạc bởi lời nói lúc trước của nàng, nhưng nghe thấy lời phân phó của nàng cũng không hề do dự mà nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ.
Hiên Viên Diệp thân là vương gia của Hiên Viên vương triều, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám phân phó hắn như vậy.Nhưng hắn lại không hề nảy sinh cảm giác khó chịu nào cả, cực kì nguyện ý làm theo.
Tuy vẫn còn lo lắng, nhưng đã lựa chọn tin tưởng Mạnh Phất Ảnh nên ông lão kia cũng tùy ý để Hiên Viên Diệp ôm lấy đứa nhỏ.
Đông Phương Sóc sửng sốt vô cùng, khẽ nhíu lông mày , có chút phẫn nộ.Hừ, vì sao Mạnh Phất Ảnh để Hiên Diệp ôm đứa nhỏ mà không nhờ đến hắn ?
Hiên Viên Diệp ôm đứa bé vào phòng đặt đứa bé vào nơi mà Mạnh Phất Ảnh đã chỉ dẫn.
“Mặc nó vào, rồi giúp ta….” Mạnh Phất Ảnh đưa ra một bộ y phục đặc biệt, đây là y phục nàng đã đặc biệt chuẩn bị cho những trường hợp nguy cấp, nó đã được nàng khử trùng sạch sẽ. Nguyên bản nàng muốn để cho Hiên Viên Diệp giúp nàng, nhưng tay nàng vừa vươn ra, bộ y phục đã bị ai đó cướp mất.
“Bản cung giúp ngươi.”Đông Phương Sóc cười ha ha nói, khuôn mặt còn mang theo một chút đắc ý, cũng không đợi Mạnh Phất Ảnh nói, hắn đã nhanh chóng mặc bộ y phục kia vào ngươi.
Khi Hiên Viên Diệp buông đứa bé kia xuống, thì Đông Phương Sóc cũng đã mặc xong xuôi y phục .
Dù có chút sửng sốt nhưng Mạnh Phất Ảnh cũng không nói thêm gì nữa. Tình huống hiện giờ, trì hoãn thêm một khắc thì đồng nghĩa với việc tính mạng của cậu bé sẽ càng nguy hiểm hơn.
Y phục chỉ có hai bộ, bộ còn lại là để nàng mặc. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với Hiên Viên Diệp “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Thiết bị ở cổ đại lạc hậu vô cùng, nếu để Hiên Viên Diệp ở lại sẽ không ổn chút nào.Đông Phương Sóc vô cùng đắc ý ,liếc đểu Hiên Viên Diệp một cái, vô cùng lưu manh “Diệp huynh nên đi ra ngoài đi.”
Gương mặt Hiên Viên Diệp lúc này vô cùng khó coi , chỉ hận không thể biến luôn thành màu đen, đặc biệt khi nhìn đến gương mặt đắc ý của Đông Phương Sóc thì sâu trong đôi mắt lóe lên lửa giận kinh người. Nhưng nhìn thấy gương mặt khẩn trương , sốt ruột của Mạnh Phất Ảnh nhìn đứa bé đang hôn mê kia thì hắn cũng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài.
Vị thái tử gian xảo kia cũng vậy, vừa nãy gương mặt vẫn còn cười ha ha, nhưng lúc này lại rất nghiêm túc nhìn nàng “Ta có thể làm gì?”
Không biết là do hắn quá sợ hãi hay khẩn trương mà quên dùng ‘’bản cung’’, trực tiếp dùng danh xưng ‘’ ta ‘’.
“Trước tiên hãy rửa tay thật sạch.” Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa kì cọ đôi tay thật sạch, khử trùng là việc đặc biệt quan trọng.
Giờ phút này Đông Phương Sóc vô cùng cẩn thận làm theo lời nói của Mạnh Phất Ảnh. Vô cùng nghe lời, không một chút kiến nghị, Mạnh Phất Ảnh nói gì thì hắn làm theo đó.
Trước khi mổ thì phải dùng thuốc gây mê, ở thời Đông Hán, bậc Thần y kiệt xuất Hoa Đà đã phát minh ra thuốc gây mê. Mấy ngày nay, Mạnh Phất Ảnh cũng đã nghiên cứu một chút, cũng đã tìm ra một loại dược hòa với rượu nhẹ có thể gây mê được, đương nhiên loại dược gây mê này không thể bằng thuốc gây mê tiêm vào người như hiện đại . Nhưng lúc này có vẫn còn hơn không, cũng may là loại dược này có thể gây mê toàn thân.Ca phẫu thuật này tuy đơn giản nhưng nhất định phải gây mê toàn thân.
Mạnh Phất Ảnh để Đông Phương Sóc giúp nàng cho cậu bé kia uống chút dược gây mệ. Một lát sau đứa bé kia bỗng không kêu đau nữa , nhìn như đang ngủ thiếp đi vậy.
Đông Phương Sóc kinh ngạc, tay hơi run run “Đây là thuốc gì mà lợi hại vậy?”
Đứa bé trai kia ban đầu đau đớn vô cùng, bây giờ lại không kêu đau mà an tĩnh ngủ như thế, cho dù là say rượu cũng không thể làm được như vậy. Thuốc này, thật sự rất lợi hại.
Mạnh Phất Ảnh không có thời gian giải thích cho hắn, nhanh tay cầm lấy lưỡi dao tinh xảo kia, lưỡi dao này chính là lưỡi dao mà Phong Ngữ Lam đã dùng để hãm hại nàng trước đây. Hiện giờ nàng không quản xem Đông Phương Sóc đã nhìn qua lưỡi dao này hay không.
Đông Phương Sóc không hề có phản ứng gì, hiển nhiên là hắn không nhận ra, hay là do hắn không để ý đến nên mới không có phản ứng.
Bởi vì đôi mắt hắn lúc này đang chú ý đến đôi tay Mạnh Phất Ảnh đang mổ bụng đứa nhỏ kia ra, cắt một vật gì đó sau đó vứt đi.
Hắn từng trải qua chiến trường, giết người cũng không ít, nhưng đối mặt với loại sự tình này vẫn có chút kinh sợ, thiếu chút nữa thì nôn mửa.
Sau đó hắn lại nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh dùng kim khâu lại miệng vết thương, hắn thực sự kinh hãi, trong bụng thầm lẩm bẩm : ‘’ Tiểu Lâm Tử đang làm cái gì vậy, khâu y phục sao? ‘’
Hơn nữa điều làm cho hắn kinh ngạc là động tác của Mạnh Phất Ảnh vô cùng thuần thục, giống như đã làm việc này rất nhiều lần vậy.
Trong khi hắn còn đang kinh ngạc, thì Mạnh Phất Ảnh cũng đã hoàn thành xong ca tiểu phẫu này, đây là ca tiểu phẫu đầu tiên nàng làm ở cổ đại mà cần sử dụng dao,may mà thuốc gây mê có hiệu quả nên ca tiểu phẫu này đã thành công.
Sự kinh ngạc của Đông Phương Sóc rốt cục cũng trở lại bình thường, hắn rất ít khi bội phục một người, hôm nay hắn thật sự bội phục “Tiểu Lâm Tử”, hắn có chút không dám tin “Tiểu Lâm Tử” có thể là một nữ nhân.
Trước kia Mạnh Phất Ảnh có không ít ca phẫu thuật , nếu là ở Hiện đại cũng không tính là điều gì đặc biệt, nhưng đây là Cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng phẫu thuật ở Cổ đại.So với lúc tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện Hiện đại thì tâm tình của nàng lúc này vô cùng kích động. Dù sao ở Hiện đại cái gì cũng có, nhưng tại nơi này lại không có sẵn cái gì cả, đây đều là sự cố gắng của nàng.
“Thành công rồi ”Nàng đưa mắt nhìn Đông Phương Sóc, gương mặt lấp lánh sự kích động hô lên. Lúc này đây, nàng thực sự muốn tìm một người có thể chia sẻ sự vui sướng này cùng nàng.
Khi nói chuyện, đôi tay còn dính máu do kìm lòng không được mà nắm lấy tay Đông Phương Sóc. Nếu là ở Hiện đâị thì đây chỉ là một chuyện vô cùng bình thường,một bác sĩ sau khi phẫu thuật thành công thì vẫn luôn có những hành động như vậy với đồng nghiệp của mình, nhưng nàng lại quên mất đây là thời Cổ đại.
Thân mình Đông Phương Sóc cứng đờ, hai mắt chớp chớp, có cảm giác khuôn mặt mình bỗng nóng bừng bừng.
Tuy nàng đã ngụy trang rất cẩn thận, đôi tay có chút thô ráp nhưng Đông Phương Sóc được nàng nắm lấy lại có một cảm giác khác thường chạy toàn thân, có chút tê tê, lại có chút say mê, cảm giái giống như khó chịu nhưng cũng không phải hoàn toàn như thế.
Hắn lớn như vậy nhưng chưa hề trải qua cảm giác đó bao giờ cả, giờ phút này sắc đỏ trên khuôn mặt lại càng lan tràn hơn.
Nhưng, Mạnh Phất Ảnh cũng không có chú ý đến hắn,bởi tâm tư nàng lúc này hầu như vẫn nghĩ đến ca tiểu phẫu vừa rồi.
Nghe thấy Mạnh Phất Ảnh hô lên ba tiếng ‘’ Thành công rồi’’ ,Hiên Vieen Diệp mới đẩy cửa đi vào , cũng vừa đúng lúc chứng kiến một màn Mạnh Phất Ảnh đang cười khẽ nhìn Đông Phương Sóc, gương mặt vô cùng sáng lạn mà đôi tay kia lại đang nắm lấy tay của Đông Phương Sóc. Giống như là “tình ý triền miên” nhìn Đông Phương Sóc.Mà gương mặt Đông Phương Sóc hoàn toàn ngơ ngẩn, si ngốc nhìn nàng.
Vào mắt Hiên Viên Diệp trông giống như một đôi đang thể hiện tình cảm thân thiết.Hình ảnh như vậy thật sự kích thích Hiên Viên Diệp, làm cho sự bình tĩnh bao nhiêu năm qua của hắn vứt lên chín tầng mây, cho nên chính hắn cũng không biết hành động tiếp theo của mình là gì.
Khuôn mặt Hiên Vien Diệp đen lại ,so với đáy nồi cũng không khác là mấy, cơn tức giận trong lòng hắn lại càng không thể khống chế nổi. Hắn mất bình tĩnh! Đúng thế , hoàn toàn mất bình tĩnh.Lúc này đây, hắn hận không thể chém rớt cái tay đang nắm tay nàng của Đông Phương Sóc.
Không chút suy nghĩ , hắn đi nhanh đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, hung hăng đem tay Mạnh Phất Ảnh kéo ra khỏi tay của Đông Phương Sóc.
Lần này không muốn giả bộ nữa, cũng không muốn tính kế nữa mà hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bao chặt bàn tay ấy trong đôi tay to lớn của mình. Bàn tay nay vẫn nhỏ bé, đẹp đẽ nhưng so với trước đây thì mất đi sự mềm mại. Hắn biết, nữ nhân này làm việc vô cùng cẩn thận, một giọt nước cũng không thể chảy ra ngoài, dù là bàn tay cũng tìm cách biến đổi, nhưng hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình.Người này chính là nàng !
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, gương mặt của Hiên Viên Diệp lúc này so với Bao công còn đen hơn vài phần.Nàng có cảm giác hắn đang tức giận. Nhìn khi nhìn thấy tay mình còn dính máu, nên giật mạnh tay mình về, hô lên “Máu”
Hiên Viên Diệp trừng mắt nhìn nàng, có chút nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ “Hắn có thể dính, Bổn vương thì không thể sao?”
Thời điểm nàng nắm tay Đông Phương Sóc, sao không nghĩ đến máu, mà khi hắn nắm tay nàng lại lấy cái đó làm cớ.
Mạnh Phất Ảnh ngơ ngác nhìn hắn, người này thật kì lạ , chã nhẽ muốn dính đầy máu lên người sao?
Nếu hắn muốn, không chê bẩn, nàng cũng để hắn tùy ý thôi.Trong đầu đột nhiên tà ác muốn hắn cũng dính máu giống như mình nên khi hắn nắm lại thì cũng không giật ra nữa.
“Thần y, cháu trai của lão thế nào rồi?” Khi ông lão kia nhìn thấy cháu trai mình đang nằm trên giường mà bụng vẫn còn quấn một miếng vải trắng thì có chút lo lắng hỏi.
“ Đừng lo lắng, hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, lát nữa cậu bé sẽ tỉnh lại. Nhưng nhất định không được để nó di chuyển quá nhiều, cứ để cho cậu bé nghỉ ngơi ở đây hai ngày đi.” Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới tránh khỏi bàn tay của Hiên Viên Diệp, đến trước mặt ông lão kia nhẹ giọng nói.
Lần này Hiên Viên Diệp cũng không nắm chặt lấy tay nàng không chịu buông nữa. Chỉ khi nhìn đến bàn tay dính đầy máu của mình hắn mới ngẩn người, mới ý thức được hành động bây giờ của mình.
Hắn vừa làm gì vậy? Ghen tị ? Không ngờ hắn cũng có ngày phải ghen tị.Thế nhưng hắn lại không cảm thấy ảo não,khóe môi bỗng nhếch lên cao, nở một nụ cười khẽ.
Đông Phương Sóc hoàn toàn kinh ngạc trước hành động của Hiên Viên Diệp, hắn thậm chí hoài nghi mắt mình đã xảy ra vấn đề, người này thực sự là Hiên Viên Diệp mà hắn đã quen biết sao. Mà sau khi lấy lại tinh thần , nhớ đến việc Mạnh Phất Ảnh để Hiên Viên Diệp nắm lấy tay thì đôi mắt hắn hơi trầm xuống.
Hắn biết có một số việc không thể ngăn cản, khó có thể cưỡng cầu. Nếu hôm nay nàng lựa chọn rời đi cùng Hiên Viên Diệp, hắn cũng không thể ngăn cản.
“Cảm tạ Thần y, tạ ơn cứu mạng của người.” Ông lão sau khi nghe được lời nói của nàng thì kích động muôn phần, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Mạnh Phất Ảnh.
“Lão nhân gia, đừng làm thế , lão mau đứng dậy đi.” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng giúp ông lão kia đứng dậy, nàng sao có thể để một ông lão quỳ trước mặt nàng chứ. Hơn nữa nàng là một Bác sĩ, đây là chức trách của nàng.
“Ta phải cảm tạ Thần Y như thế nào đây, xin người cứ nói ra, lão nhất định sẽ cố gắng hết sức” Lão nhân kia có chút xúc động, dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói “ Ta bây giờ sẽ đi lấy tiền thuốc, bao nhiêu bạc mới đủ trả cho người?”
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, không nghĩ rằng ông lão lại nghĩ đến vấn đề này. Nhìn bộ y phục trên người của ông ,đầy những mảnh chắp vá, y phục trên ngươi cậu bé kia cũng không mấy lành lặn, cuộc sống nhất định là rất khó khăn. Nghĩ đến lúc trước ông lão có nói cậu bé này không còn cha mẹ, chỉ có hai ông cháu nương tựa vào nhau .
Nàng nhớ lại lúc còn nhỏ, nàng cũng ở với bà ngoại, sau khi bà ngoại mất nàng mới vào cô nhi viện. Cuộc sống của nàng cùng bà ngoại lúc đó thật sự rất gian nan. Bà ngoại lúc đó phải đi lượm vỏ chai để nuôi nàng lớn lên.
Nghĩ đến đây nàng lại càng cảm thấy đồng cảm với hai ông cháu , nói khẽ “Lão nhân gia, không cần phải như thế. Sau khi đứa nhỏ này tỉnh lại nhất định cần phải bồi bổ, ông nên giữ lại bạc để mua thức ăn bồi bổ cho cậu bé.”
Ông lão kia hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác một hồi mới vội vàng nói “Làm sao có thể như thế, trăm triệu lần không được”
“Lão nhân gia, lúc ta còn nhỏ cũng từng cùng Bà ngoại nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống lúc đó cũng rất gian nan. Đã có nhiều người giúp đỡ ta, ta cũng có tâm nguyện muốn hồi báo họ. Coi như ông hãy để ta thỏa ước nguyện này đi.”Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trầm xuống khi nhớ về khoảng thời gian lúc đó, khi ấy cũng có rất nhiều bà con hàng xóm giúp đỡ nàng.
Hiên Viên Diệp nhíu mày suy nghĩ , nàng dù sao cũng là thiên kim của Hầu vương phủ. Mặc dù Đại phu nhân đối với nàng không tốt, nhưng có Hầu gia yêu thương lại được Thái hậu vô cùng sủng ái, có mấy ai dám làm cho nàng phải chịu ủy khuất chứ ? Lời nói này của nàng không hợp lý.
Nhưng khi hắn nhìn đến bộ dáng của nàng, khuôn mặt không giống như là đang giả bộ thì đôi mắt hơi trầm xuống, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia nghi hoặc khó hiểu.Suy nghĩ của Đông Phương Sóc so với Hiên Viên Diệp không khác nhau là mấy, hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Ông lão kia dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng Trần lão cha đột nhiên đi đến giữ chặt ông lão lại “Được rồi, nếu hắn đã có ý như vậy thì ông hãy làm theo lời hắn nói đi.”
“Nhưng…” Ông lão có chút băn khoăn, định mở miệng phản đối lần nữa.
“Không có nhưng gì hết, cứ làm theo như vậy đi” Trần lão cha nhanh chóng cắt ngang lời nói của ông lão.
Ông lão kia vô cùng cảm động, không ngừng nói cảm tạ với Mạnh Phất Ảnh, thực ra ông cũng không có nhiều bạc để đưa cho Thần y.
“Cảm ơn Thần y, người chính là Bồ Tát sống”Ông lão kia lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh cám ơn thêm một lần nữa.
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc. Bồ Tát sống? Nàng trở thành Bồ Tát sống sao?
Nàng cũng hiểu được lời cảm ơn này của ông lão là vô cùng thật lòng, nên trong thâm tâm cảm thấy rất vui vẻ.
“Y thuật của Thần y thật sự cao siêu , làm cho Bổn vương rung động. Lúc này Bổn vương trịnh trọng khẩn cầu Thần y chữa bệnh cho Thái hậu. Thỉnh Thần y lần này không mượn cớ khất từ thêm nữa”Hiên Viên Diệp từ từ đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói, ngữ khí chân thành, mà thái độ cũng vô cùng trịnh trọng.
Lời khẩn cầu của hắn thực sự đúng lúc.
“Ta có thể từ chối được không?” Mạnh Phất Ảnh hơi do dự một chút, hơi ngước mắt nhìn Hiên Viên Diệp, có chút khó xử nói. Nàng biết Hiên Viên Diệp nhất định sẽ không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Khi nàng nghe được tin Thái Hậu đang bệnh nặng thì nàng đã định sẽ trở về, lời kia là nàng cố tình nói mà thôi.
“Không thể.” Hiên Viên Diệp hơi giật mình, đôi mày nhướn lên, môi mấp máy nhẹ phun ra hai chữ.
Không hề có muốn thương lượng.
“Hiên Viên Diệp, đây mà là thỉnh cầu ư ? So với cướp người có khác biệt là bao chứ” Đông Phương Sóc bất mãn nói, đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh mang theo sự khẩn trương không hề che giấu.
Hắn hi vọng “ Tiểu Lâm Tử” sẽ không đáp ứng yêu cầu của Hiên Viên Diệp.
“Được thôi, dù sao ta cũng là Đại phu, đối với ta người bệnh là quan trọng nhất, không thể thấy chết mà không cứu” Suy tư một chút Mạnh Phất Ảnh mới trầm giọng đáp ứng.
Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng lúc này đây nàng đã chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
Thân mình Đông Phương Sóc khẽ run, sâu trong đôi mắt nhanh chóng hiện lên tia thất vọng, đang định nói cái gì thì Hiên Viên Diệp đã nhanh hơn một bước.
“Được, vậy bây giờ chúng ta khởi hành ngay” So với vẻ ảo não cùng thất vọng của Đông Phương Sóc thì gương mặt Hiên Viên Diệp lại vô cùng vui vẻ, sâu trong đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh hiện lên những tia khác thường.
“Được. Vậy nơi mà Vương gia nói đến không biết là nơi nào?” Mạnh Phất Ảnh chống lại đôi mắt đang nhìn mình, sửng sốt hỏi.
Hiên Viên Diệp giật mình, khuôn mặt đang vui sướng có chút cứng đờ, dường như là cắn răng mà nói ra “Hiên Viên vương triều, hẳn là Thần y đã nghe, có lẽ còn rất quen thuộc nữa.”
“Ồ, nghe thì có nghe qua, nhưng chưa từng đi đến bao giờ, nên không thể nói là quen thuộc được.” Mạnh Phất Ảnh cố nín cười đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Diệp.
“Không sao Bổn vương sẽ dẫn đường cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không để ngươi đi nhầm” Đôi mắt Hiên Viên Diệp lóe lên, sau đó mới từng từ từng chữ nói. Trong thanh âm lúc này dường như mang theo lời tuyên thệ vậy.
“Vậy thì làm phiền Vương gia rồi.” Mạnh Phất Ảnh giật mình thấp giọng nói, nàng có cảm giác giống như bị Hiên Viên Diệp cho đi vào tròng.
Được rồi, nàng thừa nhận Hiên Viên Diệp không phải người, nàng căn bản không thể đấu lại hắn.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Đông Phương Sóc rốt cục cũng chen vào, giọng nói có chút gấp gáp.
“Đúng vậy. Ta đi lúc này so với lúc cứu Hoàng hậu cũng giống nhau mà thôi, biết đâu có thể phát sinh kì tích như vậy.”Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, nhanh chóng nói. Nếu Thái hậu thật sự bị bệnh như lời nói của hắn, thì nàng nhất định phải làm cho kì tích phát sinh.
“Được, vậy ngươi đi nhưng khi ngươi chữa khỏi bệnh cho Thái hậu thì nhất định phải nhanh chóng trở về, bản cung đợi ngươi” Trên mặt Đông Phương Sóc lúc này lại khôi phục vẻ lưu manh như lúc trước , mà lời nói của hắn lại làm cho người ta cảm thấy có chút mập mờ không rõ.
Khuôn mặt Hiên Viên Diệp đen lại nhưng khi nghĩ rằng nếu hắn đã mang nàng đi nhất định sẽ không để nàng trở lại, thế nên Đông Phương Sóc có đợi mãi mãi cũng sẽ không đợi được nàng.Môi mỏng khẽ nhếch , nở nụ cười mang theo sự tự tin cùng đắc ý.
Mạnh Phất Ảnh sắp xếp xong chuyện của cậu bé khi nãy, dặn dò Trần lão cha phải đổi thuốc cùng dùng thuốc cho như thế nào, cũng dặn ông lão sau năm ngày nhất định phải tháo chỉ trên người cậu bé đó ra.
Sau khi Trần lão cha đã ghi nhớ ,Mạnh Phất Ảnh bắt đầu thu thập hành lý đi theo Hiên Viên Diệp rời khỏi y quán.
Tốc Phong đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở trước cửa y quán. Khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp bước ra khỏi y quán liền cung kính bẩm báo Hiên Viên Diệp “Điện hạ, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”
“Tiểu Lâm Tử đi sớm về sớm nhé, bản cung sẽ chờ ngươi” Đông Phương Sóc chạy đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh mà dặn dò, còn có chút lưu luyến muốn nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường thôi.” Nhưng Hiên Viên Diệp lại nhanh chóng cầm lấy tay của Mạnh Phất Ảnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Đông Phương Sóc , vội vàng dẫn Mạnh Phất Ảnh đến trước xe ngựa.
Haizzz, nam nhân này vẫn luôn bá đạo như vậy, nàng còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt với Trần lão cha.
“Tiểu Lâm Tử, nhớ phải về sớm nhé, bản cung chờ ngươi, nếu bản cung chờ quá lâu nhất định sẽ đến đó bắt ngươi về.” Đông Phương Sóc không đuổi theo nhưng thâm tình gào lên.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật mạnh một cái, nam nhân này cũng thật là…
Dân chúng đứng xem xung quanh đều trợn mắt kinh hãi không thôi, Thái tử biểu lộ tình cảm vô cùng rõ ràng, nhưng dù sao Thần y cũng là một nam nhân, chẳng nhẽ Thái tử thích nam nhân?
Khó trách nhiều năm như vậy cũng tuyển chọn phi tần, nguyên lai là Thái tử thích nam nhân. ‘’Bí mật’’ này của Đông Phương Sóc sau khoảnh khắc này đã nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Hiên Viên Diệp dẫn Mạnh Phất Ảnh đến trước xe ngựa sau đó giúp nàng đi lên. Lúc này mới quay lại nhìn Đông Phương Sóc, ý tứ trong đôi mắt chắc chỉ có hai người mới hiểu.
“Đi dọc theo cánh rừng, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.” Đứng ở trước cửa y quán Trần lão cha quan tâm nói.
“Được, ta biết rồi.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu, từ trước đến nay , đối với Trần lão cha, trong lòng nàng vẫn luôn có sự biết ơn, kính trọng.
‘’ Tiểu Lâm Tử, đi đường cẩn thận, bản cung sẽ chờ ngươi.” Đông Phương Sóc lại nhắc lại lời nói của hắn thêm một lần nữa.Thật không hiểu nổi hắn muốn nhắc lại bao nhiêu lần nữa mới thỏa mãn đây ?
Mạnh Phất Ảnh đang định trả lời….
Khuôn mặt Hiên Viên Diệp trầm xuống, sau đó trực tiếp đẩy Mạnh Phất Ảnh vào xe ngựa, rồi cũng theo vào sau .
Nhanh chóng buông rèm cửa xe xuống, giọng nói buồn bực “Không cho xem…”
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, ngay cả nam nhân này cũng khác thường luôn. Tròng mắt đảo quanh xe ngựa, đúng là mọi thứ đều chuẩn bị rồi.
Vốn dĩ Hiên Viên Diệp cưỡi ngựa đi tới, xe ngựa này là chuẩn bị cho Mạnh Phất Ảnh. Nhưng Hiên Viên Diệp lại cố ý cùng ngồi xe ngựa với nàng, mặc dù xe ngựa khá rộng rãi nhưng dù sao vẫn có giới hạn của nó. Nếu hai người ngồi như vậy trong một thời gian dài nhất định sẽ thấy không được tự nhiên.
Cũng may là nàng mang theo một quyển y thư để lôi ra xem, như vậy sẽ không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa.
Hiên Viên Diệp thấy nàng lấy y thư ra xem, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia giận dữ, chẳng lẽ mị lực của Hiên Viên Diệp hắn lại không bằng một quyển y thư cũ kĩ ?
Như để trả lời cho câu hỏi mị lực của Hiên Viên Diệp quả thật không bằng một quyển y thư , từ khi lấy y thư ra, Mạnh Phất Ảnh cũng không thèm nhìn Hiên Viên Diệp lấy một cái.
Hiên Viên Diệp cảm thấy mình thật thất bại, hắn xác định được rằng nữ nhân này chính là khắc tinh của hắn, được ông trời phái xuống tra tấn hắn.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Kinh Thành , tiến về phía trước. Mạnh Phất Ảnh vẫn rất chăm chú xem cuốn sách trong tay; Hiên Viên Diệp ngồi bên cạnh nàng nhìn những dòng chữ trong cuốn y thư nàng đang đọc thì cảm thấy rất bất ngờ. Cuốn y thư này rất thâm thúy,ảo diệu. Nếu không tận mắt chứng kiến hắn cũng không thể tin được Mạnh Phất Ảnh có thể xem hiểu cuốn sách này. Nàng biết được những kiến thức về y lý này từ khi nào ?
Hiên Viên Diệp đang chìm trong cơn suy tư thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, giống như là bị phanh gấp lại vậy.
Sắc mặt Hiên Viên Diệp thoáng trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng lóe lên sự nguy hiểm.Mà người đang hăng say đọc sách như Mạnh Phất Ảnh lại không hề có một chút phòng bị nào ,cả thân mình lao thẳng về phía trước. Hiên Viên Diệp vô cùng nhanh tay bắt được nàng. Bàn tay hắn nắm ngang eo của nàng, cảm giác này…
Mà Mạnh Phất Ảnh không thể không chế được lực của chính mình mà lao luôn vào ngực của hắn, mà quan trọng hơn là môi nàng lại…..
Nếu là chính hắn tìm tới thì có lẽ là do hắn nghe thấy tin tức về nàng nên tò mò tìm đến. Còn nếu Đông Phương Sóc báo cho hắn tới, vậy thì…
Khi Hiên Viên Diệp nhìn thấy nàng, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng rọi khác thường. Con ngươi vốn lạnh như băng, giờ phút này có chút phức tạp.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh động.
Nàng tự nói với bản thân không cần hoảng, bất kể là tình huống gì mình cũng không thể hoảng. Dù sao Đông Phương Sóc vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được thân phận của nàng. Nàng tin tưởng, với sự ngụy trang của mình không phải dễ nhìn thấu như vậy. Đặc biệt cổ họng của nàng cũng được làm giả, không phải chỉ bên ngoài mà ngay cả bên trong cũng được nàng ngụy trang cẩn thận. Tuy có chút khó chịu nhưng vô cùng thật, nên càng không thể bị kẻ nào vạch trần.
Phương pháp nàng sử dụng chính là một kĩ thuật tân tiến của hiện đại, nàng tin tưởng cho dù là người có thuật dịch dung cao siêu đến đâu cũng không thể làm được điều này.
Nghĩ đến đây,Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở nhẹ một hơi; bỏ qua ánh mắt Hiên Viên Diệp đang chăm chú nhìn nàng,đôi mắt ấy chỉ hận không thể xuyên thấu nàng.
“Đại nương, đây là phương thuốc của người.” Nàng đưa phương thuốc đến tận tay của vị Đại nương kia, gương mặt tự nhiên mà thân thiết, không nhìn ra bất luận điểm khác thường nào.
Nhưng con ngươi vẫn quét đến người đang đứng ở cửa lúc này là Hiên Viên Diệp. Khi vừa nghe thấy thanh âm của nàng, thân mình Hiên Viên diệp hơi cứng một chút.
Thanh âm của nàng bây giờ cũng là do đã sử dụng một loại thuốc nước được đặc chế, thanh âm tạm thời sẽ hoàn toàn thay đổi. Thanh âm nàng lúc này hùng hậu từ tính, trầm thấp mang theo chút khêu gợi nam tính.
Thanh âm này là một thanh âm tiêu chuẩn của một nam nhân, hơn nữa còn có thể làm cho nữ nhân động tâm, cái này thì không phải ai cũng bắt chước được. Khi Hiên Viên Diệp nghe được thanh âm của nàng, liền ngây ngẩn cả người. Nhìn về phía con ngươi của nàng cũng hơi lóe lên một chút.
Thấy nàng đưa cho vị Đại nương kia phương thuốc; đầu lông mày hơi nhíu, nhanh chóng đi lên “Nghe nói Thần y có y thuật cao minh, tin rằng phương thuốc này cũng không giống với người thường đi”
Trong khi mở miệng ra nói chuyện cũng nhanh chóng lấy đi phương thuốc trên tay vị Đại nương kia.
Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên phương thuốc, sắc mặt hắn đột ngột biến đổi, bàn tay nắm phương thuốc có hơi dùng sức một chút.Đôi mắt hắn vẫn nhìn nhìn chăm chú phương thuốc trong tay, dường như muốn nhìn xuyên thấu phương thuốc .Có thể nói rằng bộ dáng của hắn lúc này trông rất …ngu ngốc.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm bật cười, không ngờ người khôn khéo như hắn cũng có thời điểm thất sách như vậy. Bởi vì sau khi nàng ở Hoàng cung thì cũng đã tự hiểu rằng , thay đổi vẻ ngoài thôi chưa đủ. Phải thay đổi cả chữ viết !
Nàng đoán rằng, trong lòng hắn bây giờ chắc đang buồn bực đến cực điểm. Nghĩ đến sự buồn bực của hắn thì tâm tình của nàng dường như khá lên rất nhiều, hóa ra nàng cũng phúc hắc chả kém gì ai.
“Cũng chỉ là một phương thuốc bình thường mà thôi, đã làm công tử chê cười rồi” Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi khép hờ, cố gắng che dấu ý cười đang tràn trên môi mà nói từng chữ, từng chữ một cách rõ ràng.
Thanh âm trầm thấp, ngữ khí bình thản, xưng hô xa lạ. Nhưng lời nói kia lại cực kì hợp quy củ lễ nghĩa, những cũng vô cùng …. xa cách.
Con ngươi Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, gương mặt hắn lại khôi phục vẻ lạnh như băng như thể tia nhìn phức tạp vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Chữ viết của Thần y thật là mạnh mẽ, hữu lực.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp cuối cùng cũng dời khỏi thang thuốc mà nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, lạnh lùng nói.
Mạnh Phất Ảnh có cảm giác như hắn đang cố nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Trước kia trong thanh âm của hắn luôn toát lên sự lãnh đạm, ngang ngạnh.Nàng vẫn nghĩ rằng trong thanh âm của hắn sẽ không bao giờ có thêm những thứ cảm xúc khác.
Thế nhưng, giờ phút này…
“Đa tạ lời khích lệ của công tử.” Mạnh Phất Ảnh vẫn cúi đầu như trước, vô cùng cung kính thi lễ.
Nhìn hành động của Hiến Viên Diệp cùng với lời nói của hắn. Mạnh Phất Ảnh có thể kết luận hắn không nhìn ra được thân phận của nàng.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước, sâu trong đôi mắt hiện lên sự sắc bén, tìm tòi.
Nếu ánh mắt có thể nhìn thấu lòng người hay sắc bén như dao thì Mạnh Phất Ảnh nàng có thể khẳng định trên thân thể nàng lúc này nhất định đã bị mổ xẻ thành nhiều nhát.
“Công tử, phương thuốc này là Thần y đã kê giúp ta, hiện giờ ta rất muốn đi bốc thuốc để chữa bệnh cho phu quân của ta’’.
Vị Đại nương kia nhìn thấy Hiên Viên Diệp vẫn còn nắm chặt phương thuốc của bà, nhịn không được liền mở miệng nói.
Vị đại nương này không chút e dè kiêng kị hắn, bởi vì bà không nhìn ra được thân phận của hắn. Tuy trong lòng cũng có chút sợ hãi khí thế của Hiên Viên Diệp, nhưng trong lòng bà đang lo lắng cho người nhà đang bệnh của mình nên không hề tỏ ra khách khí với hắn . Trực tiếp đòi lại phương thuốc.
Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra phương thuốc vẫn đang nằm trong tay mình, liền vội vàng đưa phương thuốc đến trước mặt vị đại nương kia, trên gương mặt lộ ra sự bối rối, mất tự nhiên.
Bối rối ? Mất tự nhiên ? Đây là lần đầu hắn có cái cảm giác này !
Đại nương kia nhận được phương thuốc liền nhanh chóng rời đi bốc thuốc.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nhếch lên thật cao, khẽ cúi thấp mắt xuống để che giấu y cười đang lan tràn trong mắt. Không cần ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Hiên Viên Diệp. Khẳng định là đang rất buồn bực.
“Diệp huynh, hành động này của ngươi là có ý gì vậy?”Vẫn luôn đứng một bên quan sát, lúc này Đông Phương Sóc mới đi lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Hơi dừng một chút sau đó mới nói một câu đầy thâm ý “Hành động này hoàn toàn không giống với tính cách của ngươi.”
Vừa mở miệng vừa đi nhanh đến , quấn lấy Hiên Viên Diệp ,vô cùng lưu manh nói “Tuy Thần y tuấn tú tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại nhưng dù sao vẫn là một nam nhân ,ngươi nhìn người ta chằm chằm như vậy sẽ khiến hắn xấu hổ đó,hơn nữa những ngươi không biết chuyện này cũng sẽ hiểu lầm.”
Phối hợp với ngữ khí lưu manh là hành động càn quấy trêu đùa Hiên Viên Diệp, mà trong lời nói của Đông Phương Sóc cũng thập phần ái muội.
Thân mình Hiên Viên Diệp hơi cứng một chút, sắc mặt lại càng âm trầm, giống như sắp có giông bão tới vậy.
Thế nhưng Đông Phương Sóc lại không để ý đến hắn, vèo một cái đã bay đến bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói “Tiểu Lâm Tử, ngươi thấy ta nói có đũng không ?” Giờ phút này, cách xưng hô của hắn đôi với Mạnh Phất Ảnh lộ rõ sự thân thiết.Dường như hắn thấy hàng động như vậy còn không đủ, còn đưa tay đặt lên vai nàng, mềm nhẹ nói “ Nhưng ngươi không cần phải sợ, có bản cung ở đây rồi”
Thanh âm kia mang theo chút khác thường, là ôn nhu hay vui đùa? Trong đối mắt tràn đầy ý cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn qua sự khẩn trương.
Mạnh Phất Ảnh vô cùn chán nản, nam nhân này, đùa mãi rồi mà còn chưa chán sao. Hắn rõ ràng biết Hiên Viên Diệp hoài nghi nàng, lại cố làm ra hành động như thế này, đây chẳng phải là cố ý chọc giận Hiên Viên Diệp sao?
Giờ phút này Mạnh Phất Ảnh thật sự muốn chém rớt luôn cái tay đang trên vai nàng. Nhưng nàng lại không có cái lá gan lớn có thể chém rớt tay Thái tử Điện hạ, khó khăn hơn là không nghĩ ra biện pháp nào có thể thoát khỏi song chưởng của hắn.
Đang nghĩ, chợt nhiên thấy trên vai mình nhẹ đi chút ít, hơi nghi hoặc, ngước mắt nhìn, lại ngoài ý muốn mà chứng kiến Hiên Viên Diệp chế trụ cánh tay của Đông Phương Sóc, ném hắn ra ngoài.
“Thật là có tâm, nhưng bổn vương nhìn không nổi.” Hiên Viên Diệp bình tĩnh giải thích. Gương mặt vẫn luôn lạnh tanh giờ lại có thêm vài phần trào phúng. Nhưng lời nói kia cũng mang theo chút ủ ê, khó chịu.Ngay sau đó liền đem Mạnh Phất Ảnh tránh xa khỏi ma chưởng của Đông Phương Sóc.
Nhìn Mạnh Phất Ảnh lúc này đúng là có khác biệt rất lớn. Hắn cũng đã để ý kĩ cổ họng của nàng, tuy thanh âm có chút khác biệt nhưng hắn tin tưởng phán đoán cùng cảm giác của mình .Người này chính là nàng.
Nàng không thừa nhận cũng không sao, hắn sẽ có biện pháp làm nàng phải thừa nhận.
Nếu đã là nàng, là nữ nhân của hắn thì há có thể để cho kẻ khác chạm vào.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, trời cao đất dày ơi, đây là Hiên Viên Diệp sao?
Hắn không phải cái hầm băng, lạnh lùng đến nỗi không bao giờ nói hoàn thiện một lời sao? Hắn không phải tiếc chữ như vàng sao? Nhưng mà, lời nói vừa nãy của hắn, thật sự….
Thật là có tâm nhưng hắn nhìn không nổi! Hơn nữa khiến người ta không biết nói sao nữa.
Hiên Viên Diệp, ngươi lợi hại, vô cùng lợi hại. Mạnh Phất Ảnh âm thầm thì thào trong lòng.
Cầu trời lần sau hắn sẽ tìm ra được một cái lý do khác nghe hợp lý hơn cái lý do bá đạo này.
Nhưng nói thật, nàng vẫn có chút cảm tạ Hiên Viên Diệp. May là có hắn mới kéo tên Đông Phương Sóc kia ra được.
Đông Phương Sóc cũng giật mình không kém, không ngờ Hiên Viên Diệp lại có hành động như vậy. Tại hắn nghĩ mình hiểu rõ Hiên Viên Diệp nên nhất thời không có chuẩn bị , ai ngờ lại bị Hiên Viên Diệp ném ra cửa cái vèo như thế, trên khuôn mặt nhanh chóng xuất hiển biểu tình bất mãn. Mà khi nghe lí do của Hiên Viên Diệp thì mặt hắn lại càng dài thườn thượt ra.
Trần lão cha cũng không tránh khỏi sự tò mò nhìn về phía bên này,thắc mắc là đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh đứng cách Hiên Viên Diệp không quá xa, chỉ cần hắn duỗi tay là có thể đem nàng ôm vào lòng, nhưng hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Bởi vì hắn biết nàng hiện giờ chỉ muốn trốn khỏi hắn. Hắn không nên ép nàng quá, nếu không nàng sẽ càng cố tránh hắn hơn.
Hắn là người có thể đoán được lòng người nên giờ phút này hắn không muốn vạch trần nàng.
Đương nhiên lần này, hắn cũng không để nàng chạy ra khỏi phạm vi của hắn. Cũng giống như chơi diều, có thể để nó tùy ý bay lượn trên bầu trời bao la nhưng sợi dây trong tay thì tuyệt đối không thể buông.
Nếu Mạnh Phất Ảnh có thể thấy được suy nghĩ này trong lòng Hiên Viên Diệp, không biết còn muốn cảm kích hắn không hay là sẽ tức đến hộc máu.
“Hiên Viên Diệp, ngươi làm cái gì vậy, dù sao đây cũng là địa bàn của Bản cung, chẳng lẽ ngươi muốn tại Địa bàn này của Bản cung mà cướp người?” Đông Phương Sóc nhìn Hiên Viên Diệp đang đứng bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, biểu tình vô cùng khẩn trương. Thanh âm lúc này bớt đi vài phần cợt nhả, mà có chút ngưng trọng.
“Bổn vương lần này tới đây là thỉnh hắn đi xem bệnh , chẳng nhẽ Thái tử đã quên?” Hiên Viên Diệp từng chữ ,từng chữ chậm dãi nói. Khi nói chuyện trong mắt hơi liếc về phía Mạnh Phất Ảnh, khóe môi nhếch lên tia cười khẽ “ Người bổn vương muốn mời về, chính là vị Thần y này.”
Hắn có đầy đủ lý do để mang nàng trở về, hơn nữa nếu nàng biết Thái hậu lâm trọng bệnh không cần nói nàng cũng sẽ vội vàng mà về thôi. Nên về phía Đông Phương Sóc, hắn không hề cảm thấy lo lắng
“Hắn là người Bắc Nguyên Triều, ở Hiên Viên vương triều nhân tài xuất hiện như mây, tầng tầng lớp lớp, việc gì phải đến đây cướp người. Tiểu Lâm Tử nhất định sẽ không đi cùng ngươi.”Đông Phương Sóc sửng sốt một chút, sau đó lại khôi phục bộ dạng lưu manh, nở nụ cười đắc ý nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh , sau đó nhẹ giọng nói “ Đúng không Tiểu Lâm Tử?”
Kì thực hắn cũng đoán được thân phận của Mạnh Phất Ảnh, nam nhân này không giống phàm nhân, hắn so với Hồ ly còn giảo hoạt hơn, Mạnh Phất Ảnh giấu diếm như vậy nhưng hắn vẫn có thể tìm ra dấu vết.
Hắn khẳng định Mạnh Phất Ảnh nhất định sẽ không theo Hiên Viên Diệp trở về.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, đang định mở miệng nói thì Hiên Viên Diệp bỗng mở miệng trước “ Hắn là người Bắc Nguyên triều nhưng lại không phải là người của phủ Thái tử, thế nào? Thái tử sẽ không hạn chế tự do của người dân Bắc Nguyên triều chứ?”
Hiên Viên Diệp là người khôn khéo cỡ nào chứ, nhìn qua biểu hiện của Đông Phương Sóc liền đoán ra tâm tư của hắn, cảm thấy có chút buồn bực. Đông Phương Sóc này có chủ ý gì đối với nữ nhân của hắn đây ?
“Ai nói Tiểu Lâm Tử không phải là người của phủ Thái tử? Hắn vốn dĩ đã trở thành người của bản cung” Đông Phương Sóc liếc mắt lườm Hiên Viên Diệp, lại đảo qua trên dưới Mạnh Phất Ảnh, lời nói ái muội mà cũng có thể nói ra tự nhiên đến vậy.
“Sao Bổn vương không biết, ngươi lại có cái loại ham mê này?” Hiên Viên Diệp làm sao có thể trúng kế của hắn, rõ ràng Đông Phương Sóc chưa biết rõ thân phận của nàng.
Hơn nữa hắn cũng rất hiểu nữ nhân của chính mình, nàng không phải là người tùy tiện. Tuy Đông Phương Sóc ưu tú nhưng chưa chắc đã lọt vào mắt của nàng.Nếu nói ưu tú, hắn tự tin mình so với Đông Phương Sóc còn ưu tú hơn nhiều, vậy mà nữ nhân này lại đào hôn ở ngay buổi hôn lễ của hai người.
Nàng vốn dĩ không phải loại nữ nhân dễ bị dụ hoặc, mà lấy luôn thái độ vừa rồi của nàng cũng đủ để chứng minh .
“Bản cung trước nay đều thích nam nhân, thế thì sao?”
Đông Phương Sóc hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Diệp. Hừ …Hiên Viên Diệp chết tiệt, muốn lừa gạt ,dẫn hắn đi sai đường sao, không có dễ dàng như vậy đâu !
Hiên Viên Diệp hơi nhếch môi, nhàn nhạt cười “Rất tốt”
Lời này nói cho Đông Phương Sóc nghe, nhưng lại giống như là đang nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm ngạc nhiên. Hiên Viên Diệp, ngươi thật sự siêu ,siêu phúc hắc, nói vài ba câu đã dẫn Đông Phương Sóc đi lòng vòng. Đông Phương Sóc cũng là một loại Hồ ly nhưng lại quá mức khinh địch, nên dễ dàng đi vào bẫy.
Trọng yếu nhất là Đông Phương Sóc luôn nghĩ rằng Hiên Viên Diệp là người lạnh lùng, tiếc chữ như tiếc vàng nên không nghĩ rằng cũng có lúc hắn lại phúc hắc như vậy.
Lúc này Đông Phương Sóc vừa tức giận , trong lòng lại có chút buồn bực, hắn đã đánh giá quá thấp Hiên Viên Diệp. Hiên Viên Diệp, ngươi che dấu thật sâu !
“Lần này Bổn vương tới đây là muốn mời Thần y chữa bệnh cho một người, mong Thần y chịu mệt nhọc đi một chuyến .”Hiên Viên Diệp không để ý đến đôi mắt đang căm tức nhìn mình của Đông Phương Sóc, đôi mắt hắn vẫn thẳng tắp nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt vô cùng, nghiêm túc , chân thành.
Hắn cũng không nói rõ bệnh nhân kia là ai, nhưng khi nói câu ‘’ chữa bệnh cho một người ‘’ đôi mắt ấy lại chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnhnhư muốn quan sát cẩn thận phản ứng của nàng. Trên môi hắn cũng tràn ra một nụ cười đầy thâm ý.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, trông lòng không ngừng suy nghĩ, chẳng biết lời nói này của Hiên Viên Diệp là thật hay là giả. Muốn nàng trở về nên tìm cái cớ như vậy, hay là có người bệnh thật?
Nếu có người bệnh thật, mà để Hiên Viên Diệp tự mình đi cầu danh y thì người này chắc chắn có thân phận không nhỏ, trong đầu nàng liền xuất hiện tên một người, Nhu Phi?
Nhưng trước đây nàng còn ở trong Hoàng cung thì thấy thân thể Nhu Phi vốn rất tốt, làm sao có thể sinh bệnh , nên nàng loại bỏ trường hợp này.
Đây chắc chắn là cái cớ mà Hiên Viên Diệp bày ra để lừa nàng trở về.
Nàng thấp giọng nói “Thảo dân không phải Thần y, chẳng qua là mọi người bên ngoài thổi phồng lên mà thôi. Chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu chỉ là cái duyên mà thôi, không phải giống như lời đồn đại của mọi người là ta có thể chữa trị được bách bệnh trong thiên hạ. Giống như lời Thái tử đã nói, ở Hiên Viên vương triều nhân tài tâng tầng lớp lớp, không thiếu gì danh y có thể chữa bệnh cho người đó.”
Nếu nàng trở về cùng Hiên Viên Diệp, sau này muốn chạy cũng không có khả năng, nên nàng không thể dễ dàng bị hắn lừa trở về.
Nghe được lời cự tuyệt của Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Diệp không hề tỏ ra giận dữ , sâu trong đôi mắt hắn hiện lên tia cười khẽ,suy tư một chút sau đó mới trầm giọng nói “Bởi vì Thái y trong triều đều thúc thủ vô sách, nên Bổn vương mới tự mình đến mời Thần y về chữa trị cho Thái hậu.”
Trong thanh âm mang theo vài phần thương tâm cùng khẩn trương. Nhưng khóe môi kia lại tràn ra một nụ cười khẽ, nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Phất Ảnh .Dường như mọi phản ứng của Mạnh Phất Ảnh đều được hắn thu hết vào đáy mắt sâu thẳm kia, không bỏ qua một chút nào.
Mạnh Phất Ảnh thất kinh, trên khuôn mặt thiếu chút nữa là lộ ra biểu tình lo lắng ,bất an , nhưng tròng mắt vừa chuyển động một chút lại bắt gặp được tia cười khẽ của Hiên Viên Diệp.
Trong nhất thời có chút chán nản. Hiên Viên Diệp, ngươi thật đủ ngoan độc, lại bày ra cạm bẫy để ta từng bước tự mình nhảy xuống dưới.
Lúc trước không nói là Thái Hậu sinh bệnh là để đợi nàng cự tuyệt.
Mà sau khi nàng cự tuyệt hắn mới rõ là Thái Hậu. Hắn biết nàng đối với Thái Hậu có cảm tình như thế nào, khó khăn mà từ chối, mà tự nguyện sẽ cùng hắn trở về.Hắn chính là lợi dụng điểm này để khiến nàng lộ nguyên hình.Hừ, hắn đang từng bước, từng bước tính kế nàng.
Nếu giờ phút này nàng khẩn trương cùng lo lắng thì nhất định hắn sẽ biết thân phận của nàng.Mà nếu bây giờ nàng đáp ứng hắn , thì hắn lại càng thêm khẳng định.
NND, điều này thật sự là quá âm hiểm , hắn đúng là loại ăn thịt người mà không chịu nhả xương.
Nếu vừa rồi nàng không phát hiện được tia cười đắc ý của hắn thì nhất định lúc này đang rất khẩn trương cùng lo lắng.
Nhưng Hiên Viên Diệp, ngươi dường như đã đắc ý quá sớm rồi, thật không ngờ một người luôn trầm ổn như Hiên Viên Diệp cũng có lúc thiếu kiên nhẫn.
Hắn lúc này tuy cúi đầu, cố gắng che dấu tâm tình của mình, nhưng đôi mắt Mạnh Phất Ảnh rất tinh tường, sao có thể bỏ qua tia khác thường của hắn chứ.
Hiên Viên Diệp thật sự đã quên mất điểm này.
“Nếu tất cả Thái y đều thúc thủ vô sách, vậy thảo dân lại càng không dám thể hiện, Vương gia vẫn nên đi tìm danh y khác thì hơn.” Hơi nhăn lông mày, Mạnh Phất Ảnh có chút khó xử nói.
Nàng biết, nếu Thái hậu thật sự sinh bệnh như trong lời nói của hắn, thì dù Hiên Viên Diệp không buông tha cho nàng thì nàng cũng trở về. Thái hậu sinh bệnh, dù phía trước có là núi đao biển lửa thì nàng cũng trở về.
Nhưng giờ phút này nàng thật không muốn để Hiên Viên Diệp đắc ý quá sớm.
Khi nghe được lời nói của nàng, Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, hắn biết rõ tình cảm của nàng giành cho Thái Hậu, nên trăm triệu lần không ngờ nàng lại có thể cự tuyệt.
Mà giờ phút này trên khuôn mặt nàng ngoài khó xử ra thì không còn chút cảm xúc nào hết.
Chẳng lẽ không phải là nàng sao? Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào cảm giác của mình.
“Thần y, Thần y cầu người cứu cháu của ta đi, van cầu người.” Hiên Viên Diệp đang định nói điều gì đó thì bỗng dưng có một ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi,tay đang ôm một đứa bé vội vàng chạy vào.
Trên gương mặt ông lão tràn đầy sự lo lắng, ông đã hơn sáu mươi, lại đang chạy vội vàng, nên khi tiến vào y quán thiếu chút nữa thì ngã.
Ông đang ôm một nam hài ước chừng sáu, bảy tuổi trong lòng. Đứa nhỏ kia giờ phút này đang ôm bụng kêu đau.
“Sao lại thế này, mau mau mang bé tiến vào đây.”Mạnh Phất Ảnh cả kinh, liên tục nói, lão nhân kia cũng vội vàng, ba bước thành hai bước mà bế tiểu nam hài vào.
“Ta cũng không biết tại sao lại như thế này, lúc sáng vẫn còn bình thường nhưng đến trưa thì nó kếu đau bụng. Lúc đó ta vốn không để ý, nhưng không được bao lâu nó liền ngã lăn trên mặt đất mà kêu đau. Ta phát hiện có chút không đúng nên mới ôm nó đên nhà Lưu đại phu, nhưng Lưu đại phu tra không ra, nên đã ôm nó đến đây, cầu Thần y cứu nó đi. Đứa nhỏ này rất đáng thương, cha mẹ mất sớm nên chỉ có hai ông cháu nương tựa lẫn nhau.” Lão nhân kia nhìn Mạnh Phất Ảnh đang kiểm tra cho cháu của mình, vừa khóc vừa nói.
“Viêm ruột thừa cấp tính” * Biểu tình trên mặt Mạnh Phất Ảnh lúc này vô cùng trầm trọng. Đứa bé này lúc này đã phát sốt, tuy nàng không biết rõ nhiệt độ cơ thể của bé nhưng nhiệt độ rất có thể đã đạt đến giới hạn.
* Viêm ruột thừa cấp tính là đặc trưng bởi hiện tượng viêm của ruột thừa. Mặc dù có nhiều ca nhẹ tự khỏi không cần phải điều trị, nhưng phần lớn viêm ruột thừa cấp tính cần mổ bụng để lấy ruột thừa bị viêm. Tử vong cao nếu không điều trị, chủ yếu do viếm phúc mạc và ruột thừa viêm bị vỡ.
Bệnh tình của cậu bé này lúc này trở nên rất nghiêm trọng. Vì ông lão kia không để ý đến, không mang bé đến xem bệnh đúng lúc, mà lúc ở trên đường đi tìm vị Lưu đại phu nhất định đã mất không ít thời gian, nên giờ căn bệnh đã có chuyển biến vô cùng xấu.
Nếu sử dụng phương pháp trị liệu cổ thì không thể nào chữa khỏi được. Chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là tiến hành phẫu thuật.
Sau khi chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu, nàng dùng số Hoàng kim mà Hoàng thượng trọng thưởng để chuẩn bị một chút đồ dặc biệt, bởi nàng sợ sẽ có những trường hợp nguy cấp sẽ cần dùng đến.
Nhưng khi chữa bệnh cho Hoàng hậu vốn không cần sử dụng đến dao. Hơn nữa Hoàng hậu lại vô cùng phối hợp, cố gắng chịu đau đớn nên ca giải phẫu đó mới thành công như vậy. Nhưng bây giờ, bệnh nhân chỉ là một cậu bé, mà lần này nhất định phải sử dụng tới dao mổ, chỉ sợ ông lão kia sẽ không cho phép.
“Có thể trị được không? Thần y, người nhất định phải cứu cháu trai của ta.” Nhìn thấy biểu tình trầm trọng trên gương mặt Mạnh Phất Ảnh, ông lão kia lại càng sốt ruột hơn.
“Có một biện pháp có thể chữa khỏi nhưng có một chút mạo hiểm.” Mạnh Phất Ảnh thở nhẹ một hơi, lúc này mới chậm dãi nói. Đây là một ca phẫu thuật nhỏ nhưng giờ bệnh đã chuyển biến xấu thế này rồi,mà ở đây lại là thời cổ đại nên nàng nhất định phải nói rõ.
“Biện…biện pháp gì?” Ông lão kia nghe được có biện pháp nên trên khuôn mặt hiện lên ánh sáng hi vọng, nhưng khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói có chút nguy hiểm thì cẩn thận , dè dặt hỏi lại.
“Hiện tại đứa nhỏ này đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, nếu không chữa nhanh chóng thì nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ chỉ có một biện pháp duy nhất có thể chữa khỏi đó là dùng dao trên cơ thể nó.” Mạnh Phất Ảnh nói từng chữ một, trên gương mặt cũng có một chút ngưng trọng.
“Dùng…dùng dao?”Ông lão kia thực sự bị kinh sợ, đôi mắt trợn lên, đầy khó tin mà nhìn Mạnh Phất Ảnh.
Bây giờ không chỉ có ông lão, mà ngay cả Đông Phương Sóc cùng Hiên Viên Diệp cũng bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc. Dùng dao trên để chữa bệnh, nghe qua thực sự…
Trần lão cũng vô cùng kinh hãi, toàn bộ thuốc trên tay đều rơi trên mặt đất.
“Đúng vậy, chính là sử dụng dao.”Mạnh Phất gật đầu nói, ngữ khí rất kiên định.
“Ông nội, cháu đau quá, đau quá.” Đứa bé trai kia thống khổ, vô lực kêu lên .
“Bệnh này trước kia ta cũng đã thấy qua, cũng không có cách nào trị liệu, cậu bé đó đã …” Trần lão cha đột nhiên nói, trong giọng nói mang theo sự bất lực.Quả thật khi nghe Mạnh Phất Ảnh nói có thể chữa khỏi bệnh này, ông có chút không tin tưởng.
Ông lão kia có chút do dự, dù sao đối với chuyện như thế này ông cũng chưa từng gặp qua. Nhưng khi nhìn đứa cháu trai duy nhất đang thống khổ, lại nghe thấy lời nói của Trần lão cha, nếu không cứu kịp thời chỉ sợ…Tâm ông lão thoáng trầm xuống “Được, vậy ta tin tưởng Thần y, toàn bộ đều nghe theo người.” Các vị đại phu khác đều nói không thể cứu nhưng Thần y lại nói có thể cứu, vì đứa cháu trai duy nhất nhày ông nhất định sẽ tin tưởng vị Thần Y này.
“Được.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu “ Ông hãy yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa bé này.”
Dù ở hiện đại đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ nhưng vì ở đây là cổ đại nên có chút mạo hiểm.
“Giúp ta ôm đứa bé vào đây.” Không hề nghĩ ngợi gì, Mạnh Phất Ảnh bất ngờ quay sang nói với Hiên Viên Diệp đang đứng ngay bên trái nàng.
Tuy Hiên Viên Diệp vẫn còn đang kinh ngạc bởi lời nói lúc trước của nàng, nhưng nghe thấy lời phân phó của nàng cũng không hề do dự mà nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ.
Hiên Viên Diệp thân là vương gia của Hiên Viên vương triều, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám phân phó hắn như vậy.Nhưng hắn lại không hề nảy sinh cảm giác khó chịu nào cả, cực kì nguyện ý làm theo.
Tuy vẫn còn lo lắng, nhưng đã lựa chọn tin tưởng Mạnh Phất Ảnh nên ông lão kia cũng tùy ý để Hiên Viên Diệp ôm lấy đứa nhỏ.
Đông Phương Sóc sửng sốt vô cùng, khẽ nhíu lông mày , có chút phẫn nộ.Hừ, vì sao Mạnh Phất Ảnh để Hiên Diệp ôm đứa nhỏ mà không nhờ đến hắn ?
Hiên Viên Diệp ôm đứa bé vào phòng đặt đứa bé vào nơi mà Mạnh Phất Ảnh đã chỉ dẫn.
“Mặc nó vào, rồi giúp ta….” Mạnh Phất Ảnh đưa ra một bộ y phục đặc biệt, đây là y phục nàng đã đặc biệt chuẩn bị cho những trường hợp nguy cấp, nó đã được nàng khử trùng sạch sẽ. Nguyên bản nàng muốn để cho Hiên Viên Diệp giúp nàng, nhưng tay nàng vừa vươn ra, bộ y phục đã bị ai đó cướp mất.
“Bản cung giúp ngươi.”Đông Phương Sóc cười ha ha nói, khuôn mặt còn mang theo một chút đắc ý, cũng không đợi Mạnh Phất Ảnh nói, hắn đã nhanh chóng mặc bộ y phục kia vào ngươi.
Khi Hiên Viên Diệp buông đứa bé kia xuống, thì Đông Phương Sóc cũng đã mặc xong xuôi y phục .
Dù có chút sửng sốt nhưng Mạnh Phất Ảnh cũng không nói thêm gì nữa. Tình huống hiện giờ, trì hoãn thêm một khắc thì đồng nghĩa với việc tính mạng của cậu bé sẽ càng nguy hiểm hơn.
Y phục chỉ có hai bộ, bộ còn lại là để nàng mặc. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với Hiên Viên Diệp “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Thiết bị ở cổ đại lạc hậu vô cùng, nếu để Hiên Viên Diệp ở lại sẽ không ổn chút nào.Đông Phương Sóc vô cùng đắc ý ,liếc đểu Hiên Viên Diệp một cái, vô cùng lưu manh “Diệp huynh nên đi ra ngoài đi.”
Gương mặt Hiên Viên Diệp lúc này vô cùng khó coi , chỉ hận không thể biến luôn thành màu đen, đặc biệt khi nhìn đến gương mặt đắc ý của Đông Phương Sóc thì sâu trong đôi mắt lóe lên lửa giận kinh người. Nhưng nhìn thấy gương mặt khẩn trương , sốt ruột của Mạnh Phất Ảnh nhìn đứa bé đang hôn mê kia thì hắn cũng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng đi ra ngoài.
Vị thái tử gian xảo kia cũng vậy, vừa nãy gương mặt vẫn còn cười ha ha, nhưng lúc này lại rất nghiêm túc nhìn nàng “Ta có thể làm gì?”
Không biết là do hắn quá sợ hãi hay khẩn trương mà quên dùng ‘’bản cung’’, trực tiếp dùng danh xưng ‘’ ta ‘’.
“Trước tiên hãy rửa tay thật sạch.” Mạnh Phất Ảnh vừa nói vừa kì cọ đôi tay thật sạch, khử trùng là việc đặc biệt quan trọng.
Giờ phút này Đông Phương Sóc vô cùng cẩn thận làm theo lời nói của Mạnh Phất Ảnh. Vô cùng nghe lời, không một chút kiến nghị, Mạnh Phất Ảnh nói gì thì hắn làm theo đó.
Trước khi mổ thì phải dùng thuốc gây mê, ở thời Đông Hán, bậc Thần y kiệt xuất Hoa Đà đã phát minh ra thuốc gây mê. Mấy ngày nay, Mạnh Phất Ảnh cũng đã nghiên cứu một chút, cũng đã tìm ra một loại dược hòa với rượu nhẹ có thể gây mê được, đương nhiên loại dược gây mê này không thể bằng thuốc gây mê tiêm vào người như hiện đại . Nhưng lúc này có vẫn còn hơn không, cũng may là loại dược này có thể gây mê toàn thân.Ca phẫu thuật này tuy đơn giản nhưng nhất định phải gây mê toàn thân.
Mạnh Phất Ảnh để Đông Phương Sóc giúp nàng cho cậu bé kia uống chút dược gây mệ. Một lát sau đứa bé kia bỗng không kêu đau nữa , nhìn như đang ngủ thiếp đi vậy.
Đông Phương Sóc kinh ngạc, tay hơi run run “Đây là thuốc gì mà lợi hại vậy?”
Đứa bé trai kia ban đầu đau đớn vô cùng, bây giờ lại không kêu đau mà an tĩnh ngủ như thế, cho dù là say rượu cũng không thể làm được như vậy. Thuốc này, thật sự rất lợi hại.
Mạnh Phất Ảnh không có thời gian giải thích cho hắn, nhanh tay cầm lấy lưỡi dao tinh xảo kia, lưỡi dao này chính là lưỡi dao mà Phong Ngữ Lam đã dùng để hãm hại nàng trước đây. Hiện giờ nàng không quản xem Đông Phương Sóc đã nhìn qua lưỡi dao này hay không.
Đông Phương Sóc không hề có phản ứng gì, hiển nhiên là hắn không nhận ra, hay là do hắn không để ý đến nên mới không có phản ứng.
Bởi vì đôi mắt hắn lúc này đang chú ý đến đôi tay Mạnh Phất Ảnh đang mổ bụng đứa nhỏ kia ra, cắt một vật gì đó sau đó vứt đi.
Hắn từng trải qua chiến trường, giết người cũng không ít, nhưng đối mặt với loại sự tình này vẫn có chút kinh sợ, thiếu chút nữa thì nôn mửa.
Sau đó hắn lại nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh dùng kim khâu lại miệng vết thương, hắn thực sự kinh hãi, trong bụng thầm lẩm bẩm : ‘’ Tiểu Lâm Tử đang làm cái gì vậy, khâu y phục sao? ‘’
Hơn nữa điều làm cho hắn kinh ngạc là động tác của Mạnh Phất Ảnh vô cùng thuần thục, giống như đã làm việc này rất nhiều lần vậy.
Trong khi hắn còn đang kinh ngạc, thì Mạnh Phất Ảnh cũng đã hoàn thành xong ca tiểu phẫu này, đây là ca tiểu phẫu đầu tiên nàng làm ở cổ đại mà cần sử dụng dao,may mà thuốc gây mê có hiệu quả nên ca tiểu phẫu này đã thành công.
Sự kinh ngạc của Đông Phương Sóc rốt cục cũng trở lại bình thường, hắn rất ít khi bội phục một người, hôm nay hắn thật sự bội phục “Tiểu Lâm Tử”, hắn có chút không dám tin “Tiểu Lâm Tử” có thể là một nữ nhân.
Trước kia Mạnh Phất Ảnh có không ít ca phẫu thuật , nếu là ở Hiện đại cũng không tính là điều gì đặc biệt, nhưng đây là Cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng phẫu thuật ở Cổ đại.So với lúc tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện Hiện đại thì tâm tình của nàng lúc này vô cùng kích động. Dù sao ở Hiện đại cái gì cũng có, nhưng tại nơi này lại không có sẵn cái gì cả, đây đều là sự cố gắng của nàng.
“Thành công rồi ”Nàng đưa mắt nhìn Đông Phương Sóc, gương mặt lấp lánh sự kích động hô lên. Lúc này đây, nàng thực sự muốn tìm một người có thể chia sẻ sự vui sướng này cùng nàng.
Khi nói chuyện, đôi tay còn dính máu do kìm lòng không được mà nắm lấy tay Đông Phương Sóc. Nếu là ở Hiện đâị thì đây chỉ là một chuyện vô cùng bình thường,một bác sĩ sau khi phẫu thuật thành công thì vẫn luôn có những hành động như vậy với đồng nghiệp của mình, nhưng nàng lại quên mất đây là thời Cổ đại.
Thân mình Đông Phương Sóc cứng đờ, hai mắt chớp chớp, có cảm giác khuôn mặt mình bỗng nóng bừng bừng.
Tuy nàng đã ngụy trang rất cẩn thận, đôi tay có chút thô ráp nhưng Đông Phương Sóc được nàng nắm lấy lại có một cảm giác khác thường chạy toàn thân, có chút tê tê, lại có chút say mê, cảm giái giống như khó chịu nhưng cũng không phải hoàn toàn như thế.
Hắn lớn như vậy nhưng chưa hề trải qua cảm giác đó bao giờ cả, giờ phút này sắc đỏ trên khuôn mặt lại càng lan tràn hơn.
Nhưng, Mạnh Phất Ảnh cũng không có chú ý đến hắn,bởi tâm tư nàng lúc này hầu như vẫn nghĩ đến ca tiểu phẫu vừa rồi.
Nghe thấy Mạnh Phất Ảnh hô lên ba tiếng ‘’ Thành công rồi’’ ,Hiên Vieen Diệp mới đẩy cửa đi vào , cũng vừa đúng lúc chứng kiến một màn Mạnh Phất Ảnh đang cười khẽ nhìn Đông Phương Sóc, gương mặt vô cùng sáng lạn mà đôi tay kia lại đang nắm lấy tay của Đông Phương Sóc. Giống như là “tình ý triền miên” nhìn Đông Phương Sóc.Mà gương mặt Đông Phương Sóc hoàn toàn ngơ ngẩn, si ngốc nhìn nàng.
Vào mắt Hiên Viên Diệp trông giống như một đôi đang thể hiện tình cảm thân thiết.Hình ảnh như vậy thật sự kích thích Hiên Viên Diệp, làm cho sự bình tĩnh bao nhiêu năm qua của hắn vứt lên chín tầng mây, cho nên chính hắn cũng không biết hành động tiếp theo của mình là gì.
Khuôn mặt Hiên Vien Diệp đen lại ,so với đáy nồi cũng không khác là mấy, cơn tức giận trong lòng hắn lại càng không thể khống chế nổi. Hắn mất bình tĩnh! Đúng thế , hoàn toàn mất bình tĩnh.Lúc này đây, hắn hận không thể chém rớt cái tay đang nắm tay nàng của Đông Phương Sóc.
Không chút suy nghĩ , hắn đi nhanh đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, hung hăng đem tay Mạnh Phất Ảnh kéo ra khỏi tay của Đông Phương Sóc.
Lần này không muốn giả bộ nữa, cũng không muốn tính kế nữa mà hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, bao chặt bàn tay ấy trong đôi tay to lớn của mình. Bàn tay nay vẫn nhỏ bé, đẹp đẽ nhưng so với trước đây thì mất đi sự mềm mại. Hắn biết, nữ nhân này làm việc vô cùng cẩn thận, một giọt nước cũng không thể chảy ra ngoài, dù là bàn tay cũng tìm cách biến đổi, nhưng hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình.Người này chính là nàng !
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, gương mặt của Hiên Viên Diệp lúc này so với Bao công còn đen hơn vài phần.Nàng có cảm giác hắn đang tức giận. Nhìn khi nhìn thấy tay mình còn dính máu, nên giật mạnh tay mình về, hô lên “Máu”
Hiên Viên Diệp trừng mắt nhìn nàng, có chút nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ “Hắn có thể dính, Bổn vương thì không thể sao?”
Thời điểm nàng nắm tay Đông Phương Sóc, sao không nghĩ đến máu, mà khi hắn nắm tay nàng lại lấy cái đó làm cớ.
Mạnh Phất Ảnh ngơ ngác nhìn hắn, người này thật kì lạ , chã nhẽ muốn dính đầy máu lên người sao?
Nếu hắn muốn, không chê bẩn, nàng cũng để hắn tùy ý thôi.Trong đầu đột nhiên tà ác muốn hắn cũng dính máu giống như mình nên khi hắn nắm lại thì cũng không giật ra nữa.
“Thần y, cháu trai của lão thế nào rồi?” Khi ông lão kia nhìn thấy cháu trai mình đang nằm trên giường mà bụng vẫn còn quấn một miếng vải trắng thì có chút lo lắng hỏi.
“ Đừng lo lắng, hiện giờ đã qua cơn nguy hiểm, lát nữa cậu bé sẽ tỉnh lại. Nhưng nhất định không được để nó di chuyển quá nhiều, cứ để cho cậu bé nghỉ ngơi ở đây hai ngày đi.” Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới tránh khỏi bàn tay của Hiên Viên Diệp, đến trước mặt ông lão kia nhẹ giọng nói.
Lần này Hiên Viên Diệp cũng không nắm chặt lấy tay nàng không chịu buông nữa. Chỉ khi nhìn đến bàn tay dính đầy máu của mình hắn mới ngẩn người, mới ý thức được hành động bây giờ của mình.
Hắn vừa làm gì vậy? Ghen tị ? Không ngờ hắn cũng có ngày phải ghen tị.Thế nhưng hắn lại không cảm thấy ảo não,khóe môi bỗng nhếch lên cao, nở một nụ cười khẽ.
Đông Phương Sóc hoàn toàn kinh ngạc trước hành động của Hiên Viên Diệp, hắn thậm chí hoài nghi mắt mình đã xảy ra vấn đề, người này thực sự là Hiên Viên Diệp mà hắn đã quen biết sao. Mà sau khi lấy lại tinh thần , nhớ đến việc Mạnh Phất Ảnh để Hiên Viên Diệp nắm lấy tay thì đôi mắt hắn hơi trầm xuống.
Hắn biết có một số việc không thể ngăn cản, khó có thể cưỡng cầu. Nếu hôm nay nàng lựa chọn rời đi cùng Hiên Viên Diệp, hắn cũng không thể ngăn cản.
“Cảm tạ Thần y, tạ ơn cứu mạng của người.” Ông lão sau khi nghe được lời nói của nàng thì kích động muôn phần, dường như muốn quỳ xuống trước mặt Mạnh Phất Ảnh.
“Lão nhân gia, đừng làm thế , lão mau đứng dậy đi.” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng giúp ông lão kia đứng dậy, nàng sao có thể để một ông lão quỳ trước mặt nàng chứ. Hơn nữa nàng là một Bác sĩ, đây là chức trách của nàng.
“Ta phải cảm tạ Thần Y như thế nào đây, xin người cứ nói ra, lão nhất định sẽ cố gắng hết sức” Lão nhân kia có chút xúc động, dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói “ Ta bây giờ sẽ đi lấy tiền thuốc, bao nhiêu bạc mới đủ trả cho người?”
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, không nghĩ rằng ông lão lại nghĩ đến vấn đề này. Nhìn bộ y phục trên người của ông ,đầy những mảnh chắp vá, y phục trên ngươi cậu bé kia cũng không mấy lành lặn, cuộc sống nhất định là rất khó khăn. Nghĩ đến lúc trước ông lão có nói cậu bé này không còn cha mẹ, chỉ có hai ông cháu nương tựa vào nhau .
Nàng nhớ lại lúc còn nhỏ, nàng cũng ở với bà ngoại, sau khi bà ngoại mất nàng mới vào cô nhi viện. Cuộc sống của nàng cùng bà ngoại lúc đó thật sự rất gian nan. Bà ngoại lúc đó phải đi lượm vỏ chai để nuôi nàng lớn lên.
Nghĩ đến đây nàng lại càng cảm thấy đồng cảm với hai ông cháu , nói khẽ “Lão nhân gia, không cần phải như thế. Sau khi đứa nhỏ này tỉnh lại nhất định cần phải bồi bổ, ông nên giữ lại bạc để mua thức ăn bồi bổ cho cậu bé.”
Ông lão kia hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác một hồi mới vội vàng nói “Làm sao có thể như thế, trăm triệu lần không được”
“Lão nhân gia, lúc ta còn nhỏ cũng từng cùng Bà ngoại nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống lúc đó cũng rất gian nan. Đã có nhiều người giúp đỡ ta, ta cũng có tâm nguyện muốn hồi báo họ. Coi như ông hãy để ta thỏa ước nguyện này đi.”Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trầm xuống khi nhớ về khoảng thời gian lúc đó, khi ấy cũng có rất nhiều bà con hàng xóm giúp đỡ nàng.
Hiên Viên Diệp nhíu mày suy nghĩ , nàng dù sao cũng là thiên kim của Hầu vương phủ. Mặc dù Đại phu nhân đối với nàng không tốt, nhưng có Hầu gia yêu thương lại được Thái hậu vô cùng sủng ái, có mấy ai dám làm cho nàng phải chịu ủy khuất chứ ? Lời nói này của nàng không hợp lý.
Nhưng khi hắn nhìn đến bộ dáng của nàng, khuôn mặt không giống như là đang giả bộ thì đôi mắt hơi trầm xuống, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia nghi hoặc khó hiểu.Suy nghĩ của Đông Phương Sóc so với Hiên Viên Diệp không khác nhau là mấy, hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Ông lão kia dường như muốn nói thêm điều gì đó nhưng Trần lão cha đột nhiên đi đến giữ chặt ông lão lại “Được rồi, nếu hắn đã có ý như vậy thì ông hãy làm theo lời hắn nói đi.”
“Nhưng…” Ông lão có chút băn khoăn, định mở miệng phản đối lần nữa.
“Không có nhưng gì hết, cứ làm theo như vậy đi” Trần lão cha nhanh chóng cắt ngang lời nói của ông lão.
Ông lão kia vô cùng cảm động, không ngừng nói cảm tạ với Mạnh Phất Ảnh, thực ra ông cũng không có nhiều bạc để đưa cho Thần y.
“Cảm ơn Thần y, người chính là Bồ Tát sống”Ông lão kia lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh cám ơn thêm một lần nữa.
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc. Bồ Tát sống? Nàng trở thành Bồ Tát sống sao?
Nàng cũng hiểu được lời cảm ơn này của ông lão là vô cùng thật lòng, nên trong thâm tâm cảm thấy rất vui vẻ.
“Y thuật của Thần y thật sự cao siêu , làm cho Bổn vương rung động. Lúc này Bổn vương trịnh trọng khẩn cầu Thần y chữa bệnh cho Thái hậu. Thỉnh Thần y lần này không mượn cớ khất từ thêm nữa”Hiên Viên Diệp từ từ đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng nói, ngữ khí chân thành, mà thái độ cũng vô cùng trịnh trọng.
Lời khẩn cầu của hắn thực sự đúng lúc.
“Ta có thể từ chối được không?” Mạnh Phất Ảnh hơi do dự một chút, hơi ngước mắt nhìn Hiên Viên Diệp, có chút khó xử nói. Nàng biết Hiên Viên Diệp nhất định sẽ không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Khi nàng nghe được tin Thái Hậu đang bệnh nặng thì nàng đã định sẽ trở về, lời kia là nàng cố tình nói mà thôi.
“Không thể.” Hiên Viên Diệp hơi giật mình, đôi mày nhướn lên, môi mấp máy nhẹ phun ra hai chữ.
Không hề có muốn thương lượng.
“Hiên Viên Diệp, đây mà là thỉnh cầu ư ? So với cướp người có khác biệt là bao chứ” Đông Phương Sóc bất mãn nói, đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh mang theo sự khẩn trương không hề che giấu.
Hắn hi vọng “ Tiểu Lâm Tử” sẽ không đáp ứng yêu cầu của Hiên Viên Diệp.
“Được thôi, dù sao ta cũng là Đại phu, đối với ta người bệnh là quan trọng nhất, không thể thấy chết mà không cứu” Suy tư một chút Mạnh Phất Ảnh mới trầm giọng đáp ứng.
Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng lúc này đây nàng đã chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
Thân mình Đông Phương Sóc khẽ run, sâu trong đôi mắt nhanh chóng hiện lên tia thất vọng, đang định nói cái gì thì Hiên Viên Diệp đã nhanh hơn một bước.
“Được, vậy bây giờ chúng ta khởi hành ngay” So với vẻ ảo não cùng thất vọng của Đông Phương Sóc thì gương mặt Hiên Viên Diệp lại vô cùng vui vẻ, sâu trong đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh hiện lên những tia khác thường.
“Được. Vậy nơi mà Vương gia nói đến không biết là nơi nào?” Mạnh Phất Ảnh chống lại đôi mắt đang nhìn mình, sửng sốt hỏi.
Hiên Viên Diệp giật mình, khuôn mặt đang vui sướng có chút cứng đờ, dường như là cắn răng mà nói ra “Hiên Viên vương triều, hẳn là Thần y đã nghe, có lẽ còn rất quen thuộc nữa.”
“Ồ, nghe thì có nghe qua, nhưng chưa từng đi đến bao giờ, nên không thể nói là quen thuộc được.” Mạnh Phất Ảnh cố nín cười đặc biệt là khi nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Diệp.
“Không sao Bổn vương sẽ dẫn đường cho ngươi. Tuyệt đối sẽ không để ngươi đi nhầm” Đôi mắt Hiên Viên Diệp lóe lên, sau đó mới từng từ từng chữ nói. Trong thanh âm lúc này dường như mang theo lời tuyên thệ vậy.
“Vậy thì làm phiền Vương gia rồi.” Mạnh Phất Ảnh giật mình thấp giọng nói, nàng có cảm giác giống như bị Hiên Viên Diệp cho đi vào tròng.
Được rồi, nàng thừa nhận Hiên Viên Diệp không phải người, nàng căn bản không thể đấu lại hắn.
“Ngươi thật sự muốn đi sao?” Đông Phương Sóc rốt cục cũng chen vào, giọng nói có chút gấp gáp.
“Đúng vậy. Ta đi lúc này so với lúc cứu Hoàng hậu cũng giống nhau mà thôi, biết đâu có thể phát sinh kì tích như vậy.”Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, nhanh chóng nói. Nếu Thái hậu thật sự bị bệnh như lời nói của hắn, thì nàng nhất định phải làm cho kì tích phát sinh.
“Được, vậy ngươi đi nhưng khi ngươi chữa khỏi bệnh cho Thái hậu thì nhất định phải nhanh chóng trở về, bản cung đợi ngươi” Trên mặt Đông Phương Sóc lúc này lại khôi phục vẻ lưu manh như lúc trước , mà lời nói của hắn lại làm cho người ta cảm thấy có chút mập mờ không rõ.
Khuôn mặt Hiên Viên Diệp đen lại nhưng khi nghĩ rằng nếu hắn đã mang nàng đi nhất định sẽ không để nàng trở lại, thế nên Đông Phương Sóc có đợi mãi mãi cũng sẽ không đợi được nàng.Môi mỏng khẽ nhếch , nở nụ cười mang theo sự tự tin cùng đắc ý.
Mạnh Phất Ảnh sắp xếp xong chuyện của cậu bé khi nãy, dặn dò Trần lão cha phải đổi thuốc cùng dùng thuốc cho như thế nào, cũng dặn ông lão sau năm ngày nhất định phải tháo chỉ trên người cậu bé đó ra.
Sau khi Trần lão cha đã ghi nhớ ,Mạnh Phất Ảnh bắt đầu thu thập hành lý đi theo Hiên Viên Diệp rời khỏi y quán.
Tốc Phong đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở trước cửa y quán. Khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp bước ra khỏi y quán liền cung kính bẩm báo Hiên Viên Diệp “Điện hạ, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”
“Tiểu Lâm Tử đi sớm về sớm nhé, bản cung sẽ chờ ngươi” Đông Phương Sóc chạy đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh mà dặn dò, còn có chút lưu luyến muốn nắm lấy tay Mạnh Phất Ảnh.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường thôi.” Nhưng Hiên Viên Diệp lại nhanh chóng cầm lấy tay của Mạnh Phất Ảnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Đông Phương Sóc , vội vàng dẫn Mạnh Phất Ảnh đến trước xe ngựa.
Haizzz, nam nhân này vẫn luôn bá đạo như vậy, nàng còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt với Trần lão cha.
“Tiểu Lâm Tử, nhớ phải về sớm nhé, bản cung chờ ngươi, nếu bản cung chờ quá lâu nhất định sẽ đến đó bắt ngươi về.” Đông Phương Sóc không đuổi theo nhưng thâm tình gào lên.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật mạnh một cái, nam nhân này cũng thật là…
Dân chúng đứng xem xung quanh đều trợn mắt kinh hãi không thôi, Thái tử biểu lộ tình cảm vô cùng rõ ràng, nhưng dù sao Thần y cũng là một nam nhân, chẳng nhẽ Thái tử thích nam nhân?
Khó trách nhiều năm như vậy cũng tuyển chọn phi tần, nguyên lai là Thái tử thích nam nhân. ‘’Bí mật’’ này của Đông Phương Sóc sau khoảnh khắc này đã nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Hiên Viên Diệp dẫn Mạnh Phất Ảnh đến trước xe ngựa sau đó giúp nàng đi lên. Lúc này mới quay lại nhìn Đông Phương Sóc, ý tứ trong đôi mắt chắc chỉ có hai người mới hiểu.
“Đi dọc theo cánh rừng, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.” Đứng ở trước cửa y quán Trần lão cha quan tâm nói.
“Được, ta biết rồi.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu, từ trước đến nay , đối với Trần lão cha, trong lòng nàng vẫn luôn có sự biết ơn, kính trọng.
‘’ Tiểu Lâm Tử, đi đường cẩn thận, bản cung sẽ chờ ngươi.” Đông Phương Sóc lại nhắc lại lời nói của hắn thêm một lần nữa.Thật không hiểu nổi hắn muốn nhắc lại bao nhiêu lần nữa mới thỏa mãn đây ?
Mạnh Phất Ảnh đang định trả lời….
Khuôn mặt Hiên Viên Diệp trầm xuống, sau đó trực tiếp đẩy Mạnh Phất Ảnh vào xe ngựa, rồi cũng theo vào sau .
Nhanh chóng buông rèm cửa xe xuống, giọng nói buồn bực “Không cho xem…”
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, ngay cả nam nhân này cũng khác thường luôn. Tròng mắt đảo quanh xe ngựa, đúng là mọi thứ đều chuẩn bị rồi.
Vốn dĩ Hiên Viên Diệp cưỡi ngựa đi tới, xe ngựa này là chuẩn bị cho Mạnh Phất Ảnh. Nhưng Hiên Viên Diệp lại cố ý cùng ngồi xe ngựa với nàng, mặc dù xe ngựa khá rộng rãi nhưng dù sao vẫn có giới hạn của nó. Nếu hai người ngồi như vậy trong một thời gian dài nhất định sẽ thấy không được tự nhiên.
Cũng may là nàng mang theo một quyển y thư để lôi ra xem, như vậy sẽ không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa.
Hiên Viên Diệp thấy nàng lấy y thư ra xem, sâu trong đôi mắt lóe lên một tia giận dữ, chẳng lẽ mị lực của Hiên Viên Diệp hắn lại không bằng một quyển y thư cũ kĩ ?
Như để trả lời cho câu hỏi mị lực của Hiên Viên Diệp quả thật không bằng một quyển y thư , từ khi lấy y thư ra, Mạnh Phất Ảnh cũng không thèm nhìn Hiên Viên Diệp lấy một cái.
Hiên Viên Diệp cảm thấy mình thật thất bại, hắn xác định được rằng nữ nhân này chính là khắc tinh của hắn, được ông trời phái xuống tra tấn hắn.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Kinh Thành , tiến về phía trước. Mạnh Phất Ảnh vẫn rất chăm chú xem cuốn sách trong tay; Hiên Viên Diệp ngồi bên cạnh nàng nhìn những dòng chữ trong cuốn y thư nàng đang đọc thì cảm thấy rất bất ngờ. Cuốn y thư này rất thâm thúy,ảo diệu. Nếu không tận mắt chứng kiến hắn cũng không thể tin được Mạnh Phất Ảnh có thể xem hiểu cuốn sách này. Nàng biết được những kiến thức về y lý này từ khi nào ?
Hiên Viên Diệp đang chìm trong cơn suy tư thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, giống như là bị phanh gấp lại vậy.
Sắc mặt Hiên Viên Diệp thoáng trầm xuống, đôi mắt lạnh lùng lóe lên sự nguy hiểm.Mà người đang hăng say đọc sách như Mạnh Phất Ảnh lại không hề có một chút phòng bị nào ,cả thân mình lao thẳng về phía trước. Hiên Viên Diệp vô cùng nhanh tay bắt được nàng. Bàn tay hắn nắm ngang eo của nàng, cảm giác này…
Mà Mạnh Phất Ảnh không thể không chế được lực của chính mình mà lao luôn vào ngực của hắn, mà quan trọng hơn là môi nàng lại…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.