Chương 55: Có tin vui
Đường Mộng Nhược Ảnh
13/12/2013
Lúc này môi của Mạnh Phất Ảnh đang… chạm vào cổ của Hiên Viên Diệp
.Xảy ra tình trạng này là do lực đẩy khiến thân mình Hiên Viên Diệp hơi
nghiêng về phía trước, mà hắn lại đang ôm lấy nàng nên dù mặt muốn đối
diện với nàng thì đầu vẫn chếch một hướng nghiêng.Mạnh Phất Ảnh vốn
không cao hơn hắn nên khi ngã vào lòng hắn mới xảy ra tình huống ám muội như vậy.
Về phần Mạnh Phất Ảnh, do không khống chế được thân mình , nàng nghĩ nếu để ngã như thế thì cái mũi đáng thương của mình nhất định sẽ chịu va chạm không nhẹ nên mới cố gắng điều chỉnh hướng ngã , thật không ngờ hành động này của mình lại làm cho môi của nàng chạm vào cổ của hắn.
Môi nàng thực sự đã chạm đến cổ của Hiên Viên Diệp, hơn nữa lực đạo còn có chút mạnh. Nói hôn thì quá ôn nhu mà nói cắn thì có chút ác liệt nhưng đúng là khoảnh khắc này răng của nàng đã chạm vào cổ của hắn.
Tư thế này càng nhìn lại càng thấy mờ ám, vì nghiêng đầu qua nên tay nàng cũng theo bản năng mà ôm lấy thắt lưng của hắn.
Cổ họng là một nơi vô cùng mẫn cảm.
Giờ phút này không biết là vô ý hay là cố ý mà Hiên Viên Diệp còn phát ra tiếng nuốt nước bọt . Âm thành này hiên ngang vang bên tai Mạnh Phất Ảnh làm cho thân mình nàng cứng đờ.
Thân mình Hiên Viên Diệp hơi cứng lại, đôi mắt tối sầm lại. Có lẽ chưa lúc nào hắn lại cảm thấy mình thất thố như thế này,quả thật có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng Hiên Viên Diệp cảm giác được sự mềm mại của đôi môi kia, đôi môi ấy làm cho thân thể của hắn trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Một loại cảm giác khác thường bỗng truyền khắp toàn thân hắn.
Theo bản năng bàn tay đang ở trên hông của nàng hơi thít chặt lại .Hắn cảm nhận được hông nàng so với trước kia lớn hơn rất nhiều.
Hắn còn nhớ, lần mà hắn ôm eo của nàng ở trên thuyền trước đây, eo nàng bé hơn nhiều, chỉ bằng một phần ba thế này.
Cảm giác trên thắt lưng có chút không rõ ràng nhưng cảm giác đôi môi kia lại vô cùng chân thực.Chắc chắn vì nàng muốn che dấu nên mới dùng chút thủ đoạn với hông của chính mình.Đối với tính hướng của chính mình, hắn có thể khẳng định là không có vấn đề gì. Người hắn thích tuyệt đối là nữ nhân. Mà nữ nhân làm cho hắn có cảm giác này chỉ có một người. Giờ phút này hắn có thể khẳng định nàng chính là nữ nhân mà hắn đang tìm kiếm.
Tuy đã biết như thế, nhưng hắn chắc rằng nữ nhân này sẽ không dễ dàng thừa nhận. Nếu hắn ép nàng chấp nhận chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Thôi vậy, dù sao bây giờ nàng cũng đã ở bên cạnh hắn, còn rất nhiều thời gian để hắn có thể thay đổi suy nghĩ của nàng. Nếu giờ nàng muốn chơi trò chơi này, hắn cũng không ngại chơi cùng nàng.
Khóe môi Hiên Viên Diệp như có như không lộ ra một nụ cười khẽ, môi khẽ mấp máy, từng chữ , từng chữ nói “Thần y thật nhiệt tình.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ái muội khó che dấu nổi.
Môi Mạnh Phất Ảnh vừa dời khỏi cổ hắn, khi nghe được lời này khuôn mặt nàng không khống chế được đỏ lên. Nàng tràn đầy ảo não nhìn chằm chằm cổ của hắn. Lúc này nàng thật sự muốn cắn đứt cổ của hắn.
“Sao thế, thần y luyến tiếc ư? Không lẽ ngươi muốn thử thêm một lần nữa” Thấy được ánh mắt tức giận đang nhìn chằm chằm cổ mình của Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Diệp khẽ cười, nửa đùa nửa thật nói.
Hắn không hề ngại mà còn vô cùng mong chờ nếu được nàng thử lại thêm lần nữa.
“Vô lại” Nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn, Mạnh Phất Ảnh tránh ra khỏi cái ôm của hắn, tức giận gầm nhẹ.
Trong lòng tràn ngập sự bối rối nên Mạnh Phất Ảnh không nhận ra rằng giọng nói của Hiên Viên Diệp, so với ngữ khí vô lại của Đông Phương Sóc chỉ có hơn chứ không có kém.
“ Nụ hôn này của Thần y thật nóng bỏng.Nhưng ta không ngờ trông thân thể của Thần y yếu ớt là thế mà hông lại quá thô .” Hiên Viên Diệp xấu xa trêu chọc nàng. Từ trước đến nay, đứng trước mắt hắn, nàng luôn dùng bộ mặt lạnh lùng xa cách mà đối đãi, hắn chưa bao giờ thấy được bộ dáng ngượng ngùng cùng biểu tình ảo não như lúc này của nàng. Mà bộ dáng này của nàng lại khiến cho tim hắn rung động không nhỏ.
Hắn không muôn nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của nàng như trước. Hắn cố ý nhìn chằm chằm vào hông của nàng, đôi mắt mang theo suy tư cùng khó hiểu.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, hông của nàng thô là đương nhiên bởi tự tay nàng đã quấn thêm vải vào đó. Lúc nãy Hiên Viên Diệp ôm nàng nên nhất định cảm nhận được điều đó. Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn. Lần trước đã khiến cho Hiên Viên Diệp nghi ngờ, nên bây giờ nàng càng cẩn thận .Trong lòng Mạnh Phất Ảnh tự nhiên có chút đắc ý muốn xem xem hắn làm thế nào để lật tẩy nàng.
Nhưng trăm triệu lần nàng cũng không ngờ rằng Hiên Viên Diệp sau khi nhìn chằm chằm vào hông của nàng mới hé miệng, chậm rãi nói “Chẳng lẽ là có…” Hắn hơi dừng lại, sau đó thở ra một hơi mới nói tiếp “Tin vui..”
Ngữ khí của hắn lúc này so với ngữ khí chỉnh người của Mạnh Phất Ảnh không khác nhau là bao nhiêu.
Có, có….tin vui. Lời như vậy mà hắn cũng có thể nói.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn cứng đờ, thiếu chút nữa nàng đã tự cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Đưa mắt nhìn bộ dáng Hiên Viên Diệp lúc này, nàng tức tối nhìn bộ dáng đang giả bộ vô cùng trầm tư của hắn.
Cố gắng kiềm chế tức giận, Mạnh Phất Ảnh nhếch môi nói “Ta là nam nhân”
Nàng có thể khẳng định nam nhân này nhất định là cố ý, lại còn giả bộ trầm tư nữa mới đáng ghét chứ.
“Ồ, thì ra ngươi là nam nhân.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp dời khỏi hông của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi làm bộ giống như đã ngộ ra điều gì mà nói.
Giọng nói kia vô cùng quái dị, làm cho Mạnh Phất Ảnh thật sự có ý nghĩ muốn đánh người.Mạnh Phất Ảnh cảm thấy có một cỗ tức giận đang lan tỏa khắp người.
Mạnh Phất Ảnh tưởng mình đã bình tĩnh lại sau nụ hôn vô tình vừa rồi thì nay lại bị lời nói kia của Hiên Viên Diệp đánh tan toàn bộ.
Giờ phút này nhìn đến đôi mắt đang chứa ý cười của Hiên Viên Diệp nàng mới phát hiện mình đang bị hắn đùa giỡn.
Hiên Viên Diệp quả thực đủ phúc hắn, đủ âm hiểm. Được , Mạnh Phất Ảnh nàng thừa nhận mình thua, về sau nhất định nàng sẽ cẩn thận hơn , nhất định sẽ không dám khinh thường bản lĩnh của hắn nữa. Bởi vì khi đấu cùng nam nhân này , không cẩn thận là nàng sẽ thua một cách thảm hại.
Nhẫn, nàng nhất định phải nhẫn, phải cố gắng nhịn xuống lửa giận đang dâng lên.
“Điện hạ, có chuyện không ổn.” Thanh âm cung kính của Tốc Phong từ bên ngoài truyền vào, mang theo sự trầm trọng cùng lo lắng.Có thể làm cho Tốc Phong lo lắng thế này chứng tỏ chuyện không ổn này không hề nhỏ.
Thực ra khi xe ngựa dừng lại đột ngột như vậy Hiên Viên Diệp cũng đã cảm nhận được có điều bất ổn.
Thính lực của hắn vô cùng nhạy bén, hắn cảm nhận được hơi thở mai phục xung quanh, có không ít cao thủ đang ở ngoài kia. Mà quả thật sát ý như vậy thì làm sao có thể không cảm nhận được.
Lúc nãy hắn trêu đùa Mạnh Phất Ảnh là muốn dời đi sự chú ý của nàng, không muốn làm cho nàng sợ hãi. Hi vọng Tốc Phong có thể giải quyết vấn đề trước mắt.Nhưng xem ra sự tình trước mắt này so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, đến nỗi Tốc Phong cũng không thể giải quyết được .
Lúc này thấy Hiên Viên Diệp rơi vào trầm tư, Mạnh Phất Ảnh cũng dần dần cảm nhận được sát ý xung quanh, con ngươi khẽ trầm xuống.
Trận thế lớn như vậy nhất định do Thái tử đứng đằng sau.
Vừa nghĩ đến Thái tử tàn bạo vô tình, trong lòng Mạnh Phất Ảnh lại phát lạnh. Hiện tại bọn họ chỉ có ba người, mà nàng lại không biết võ công, nhất định sẽ liên lụy đến Hiên Viên Diệp.Làm thế nào để chống lại sự dàn binh bố trận tỉ mỉ của Thái tử đây ?
Có nhiều mặt yếu thế như thế này, bọn họ phải làm sao đây ?
“Sợ sao?” Đôi mắt Hiên Viên Diệp nhìn nàng, nhẹ giọng nói. Trong thanh âm lúc này không mang theo ngữ khí lạnh như băng làm cho người khác phải kinh sợ như mọi khi mà lại mang theo sự mềm nhẹ , đầy quan tâm.
Không hiểu sao khi nghe được thanh âm của hắn, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy vô cùng an tâm.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Đôi mắt lóe lên sự kiên định , đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp bình thản.
Cá tính của nàng vốn như thế, mặc kệ trước mặt có nguy hiểm như thế nào nhất định sẽ không khuất phục dễ dáng như vậy. Nếu muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hiên Viên Diệp có chút kinh ngạc, hắn không ngờ nàng sẽ trả lời hắn như thế, hắn tưởng rằng nàng sẽ cố gắng kiên trì mà nói không sợ.Câu nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn của nàng thực sự làm cho hắn rung động. Một nữ tử sao có thể có dũng khí như thế, trước hoàn cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh được.
Một người như vậy nhất định sẽ không bao giờ thua mà sẽ luôn là người thắng sau cùng.
Giờ khắc này hắn thực sự muôn ôm nàng vào lòng. Cả đời sẽ không bao giờ buông tay. Cả cuộc đời nếu có thể cùng một nữ tử như vậy tiêu dao thì thật mĩ mãn.
Nhưng lúc này không phải thời điểm để nói đến chuyện tình cảm. Lấy lại tinh thần, hắn trầm giọng “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Rất tốt! Khí phách như vậy không ai có thể ngăn cản.”
Lúc này đây nàng không cần lời an ủi của hắn, bởi hắn và nàng vốn dĩ đều cùng một thuyền, sóng vai chiến đấu.
Thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng ở bên ngoài Tốc Phong lại nghe được rõ ràng. Trong lòng đột nhiên trấn động, có cảm giác mình tự tin hơn thế nên đối với sát thủ đang ẩn nấp, hắn không hề có cảm giác sợ hãi.
Nếu lúc này quay trở lại, nhất định không thể được, bởi xe ngựa đã cách kinh thành của Bắc Nguyên triều một đoạn khá xa.
Lúc Hiên Viên Diệp và Tốc Phong cưỡi ngựa đến Bắc Nguyên triều đều không nghĩ rằng Thần y chính là Mạnh Phất Ảnh nên không có điều động nhiều nhân mã. Lúc vào Kinh thành, nghe được những lời nói của Đông Phương Sóc mới có chút khẳng định.
Khi đó hắn đã cho Tốc Phong truyền tin điều binh đến, hẳn là rất nhanh sẽ đến chỗ của hắn tập hợp.
Nhưng hắn không ngờ thông tin của Thái tử lại nhanh nhạy như vậy, có thể mai phục bọn sát thủ ở chỗ này để đợi hắn.
Thái tử làm sao có thể lấy được thông tin nhanh như vậy? Trừ khi có nội gián.
Hắn đến Bắc Nguyên triều không có mấy người biết được chuyện này. Ngay cả Thái hậu hắn cũng không nói, cho nên người biết không hề nhiều.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp trầm xuống, trong đôi mắt hiện lên sát ý.Bàn tay cũng tự giác nắm chặt lại.
Khi nhìn thấy bộ dáng của HIên Viên Diệp như vậy, Mạnh Phất Ảnh không khỏi kinh sợ, tuy rằng hắn vẫn luôn dùng bộ mặt lạnh băng để dọa chết người đối diện nhưng nàng vẫn chưa từng thấy bộ mặt tràn đầy sát ý như thế này. Thật đen đủi cho người đã chọc giận hắn.
“Tốc Phong, đi tiếp.” Đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm Hiên Viên Diệp vẫn nhìn về phía trước xe ngựa, lạnh lùng nói. Nếu Thái tử đã nắm rõ tin tức của hắn như vậy thì dù hắn có trốn tránh cũng không thoát được mà chỉ làm cho mình trở nên bị động mà thôi. Nếu vậy hắn không ngại biến bị động thành chủ động.
Dẫn dụ lũ sát thủ ra ngoài sáng đồng nghĩa với việc dẫn Thái tử ra ngoài, tránh cho việc Thái tử ở đằng sau giật dây.
Nếu chỉ có mai phục, thì hắn tin tưởng với khả năng của Tốc Phong có thể đánh lạc hướng của bọn chúng. Đến lúc đó phần thắng tất nhiên sẽ lớn hơn.
Trong đối mắt Mạnh Phất Ảnh hiện lên tia đồng ý. Xem ra suy nghĩ của hắn so với nàng không khác biệt là mấy. Nếu lúc này mà trốn tránh thì không phải là một biện pháp hữu dụng.
“Vâng” Tốc Phong nhanh chóng trả lời. Tay cầm roi ngựa quất mạnh vào bốn con ngựa. Bởi vì đột nhiên bị đau đớn nên bốn con ngựa chạy về phía trước với một tốc độ kinh người.
Do lần này đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ổn định thân thể.Hiên Viên Diệp vốn thương hương tiếc ngọc, định giúp nàng không ngờ nữ nhân này không để cho hắn có cơ hội để giúp.
Nhưng nghĩ đến trận chiến trước mắt, hắn không thể luôn ở bên cạnh để chiếu cố nàng. Nếu nàng kiên cường như vậy thì hắn yên tâm hơn.
Những người đang mai phục phía trước có nghĩ cũng không nghĩ rằng xe ngựa dám tiến về phía trước. Nhất thời hoảng hốt khiến trận pháp bày bố công phu bị hỗn loạn, các sát thủ nhanh chóng bay lên, trong tay cầm kiếm sắc bén đâm thẳng về phía xe ngựa.
Nhưng khi kiếm gần đến xe ngựa thì đều bị bẽ gãy, không chạm được dù chỉ một chút vào xe ngựa.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, khóe miệng không kiềm chế được mà thấp thoáng hiện lên tia cười khẽ. Nàng biết Hiên Viên Diệp nhất định đã có phòng bị, xem ra chiếc xe ngựa này là vì hắn mà chế tạo ra. Bên ngoài nhất định không phải loại gỗ bình thường, phải chăng là sắt ?
Bởi vậy nên mới cần dùng đến bốn con ngựa, nếu là xe ngựa bình thường thì chỉ cần hai con là đủ rồi.
Được, nàng thừa nhận Hiên Viên Diệp là người có đầu óc.
“Cẩn thận. Xe ngựa kia không phải loại bình thường, không thể dùng kiếm đâm qua” Bên ngoài dường như có người phát hiện ra điểm lạ của xe ngựa nên đột nhiên hét lên.Chỉ đáng tiếc là khi hắn nói những lời nói đó ra thì đã có rất nhiều kiếm của hắc y nhân đã bị gãy làm đôi.
“Xe ngựa này dùng đá ngàn năm và sắt mà tạo thành, mấy loại đao kiếm bình thường không thể đâm qua được.” Hiên Viên Diệp cười nhẹ, kiên nhẫn giải thích, tất nhiên người hắn muốn giải thích là Phất Ảnh đang ngồi bên trong xe với hắn.
“Tiến công vào cửa xe ngựa.” Gã sát thủ vừa nhắc nhở mọi người lại hét lên thêm lần nữa, xem ra người này cũng khá thông minh.
Nhưng Hiên Viên Diệp làm sao có thể để bọn chúng dễ dàng làm như vậy.
Tay Hiên Viên Diệp đặt tại cửa ra vào nhấn một cái, cửa của xe ngựa lập tức đóng lại. Hiện tại trừ hai cửa sổ của xe ngựa ra , còn lại cả xe ngựa đều được bao bọc lại, không dễ gì mà kiếm có thể nói đâm qua là đâm được.
Cho nên lại xuất hiện thêm vài tiếng động kiếm bị bẻ gãy.
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, Hiên Viên Diệp thật sự không phải là người thường.
Tốc Phong ở bên ngoài xe ngựa, vừa đánh xe vừa ứng phó với lũ người thích khách kia.
Mục tiêu của lũ người này chính là Mạnh Phất Ảnh, nên đều hướng xe ngựa mà tiến công. Không có mấy tên ra tay với Tốc Phong nên Tốc Phong vẫn có thể ứng đối mà không có vấn đề gì xảy ra.
Hiên Viên Diệp lấy từ trong xe ngựa ra một túi nhỏ, hắn đến gần chỗ cửa sổ xe, tung ra bên ngoài. Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên không ngớt.
Mạnh Phất Ảnh chuyển mắt nhìn đến cái túi mà Hiên Viên Diệp đang cầm trong tay. Những thứ trong túi mà hắn đang cầm hóa ra là những viên sắt nhỏ như những viên ngọc.
Ở trong Hoàng cung lần trước, nàng vốn biết Hiên Viên Diệp dùng ám khí vô cùng lợi hại, thế nên hắn mới có thể làm cho những cung nữ kia chưa đến gần nàng mà ngã xuống. Mà lúc đó ám khí hắn dùng cũng chỉ là những chiếc lá nhỏ mà thôi.
Còn bây giờ là những viên bi sắt, nếu vậy còn có thể đảm bảo được tính mạng sao? Đáp án chỉ có một, tuyệt đối là không thể rồi.
Theo sau những lần hắn ném đều là những tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng chắc hẳn đám sát thủ kia đều đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ .
Giờ đây nàng đã được chiêm ngưỡng thêm một mặt khác của hắn.Người vừa có dũng vừa có mưu như hắn thì trên đời này có được mấy người chứ.
“Sao? Bổn vương làm không tồi chứ?” Hiên Viên Diệp ngồi ngay ngắn lại, vỗ tay một cái, giống như tranh công mà nói.
“Ừm, Vương gia quả nhiên lợi hại.” Hiện tại Mạnh Phất Ảnh cũng không quá keo kiệt lời khen tặng, lời nhận xét của nàng là thật lòng.
“Khó có khi được ngươi khen như thế.” Sâu trong đôi mắt của hắn hiện lên tia cười khẽ, giọng nói vô cùng thản nhiên. Thân mình hơi hướng về phía Mạnh Phất Ảnh nói nhỏ một câu “Có nên thưởng cho ta không?”
Nụ cười của hắn không chỉ mang theo tà khí,mà còn mang thêm vài phần ái muội. Không biết vô tình hay cố ý mà tay của hắn còn đặt lên cổ của hắn.
Hả ? Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, người này thực sự là Hiên Viên Diệp mà nàng từng biết sao? Từ lúc nào mà bộ dáng của hắn lại trở nên lưu manh như vậy. Bộ dáng của hắn lúc này so với trước đây hoàn toàn bất đồng, so sánh với thời điểm mà hắn giết địch nhân cũng hoàn toàn khác.
Bây giờ nàng mới phát hiện thật ra nam nhân này không phải chỉ có vẻ bề ngoài lạnh như băng , mà hắn cũng có biểu tình khá phong phú. Hay là hắn vốn thế nhưng thường ngày đã che dấu quá sâu?
Mà khi nhìn đến bàn tay đang để trên cổ mình của hắn, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ buồn bực, trợn mắt liếc hắn một cái, sau đó nói lảng sang chuyện khác “Chúng ta bây giờ đã xem như an toàn rồi phải không ?”
Theo tính cách của Thái tử, nếu đã lên kế hoạch mai phục sớm như vậy thì nhất định sẽ không để bọn họ phá dễ dàng như thế, có lẽ ở phía sau còn có một trận mai phục khác.
“Ngươi nói thử xem?” Hiên Viên Diệp không đáp lại lời nàng mà chậm dãi nói “Theo ý kiến của Thần y thì chúng ta bây giờ đã an toàn ư ?”
Sao hắn có thể không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, thanh âm trầm thấp giống như mang theo ngụ ý mà hỏi.
“Làm sao ta biết được? Cùng lắm ta chỉ là một đại phu, đi theo ngươi xem bệnh, làm sao có thể biết nhiều như vậy?” Nghe được giọng nói của hắn, Mạnh Phất Ảnh chán nản, thở nhẹ một hơi sau đó mới lạnh giọng nói.
Nam nhân này thật sự ngày càng….
“Phía trước chắc chắn còn một trận mai phục nữa. Cẩn thận một chút” Hiên Viên Diệp không thể chọc nàng thêm nữa, khuôn mặt khôi phục lại như lúc trước, trong giọng nói mang theo sự nghiêm túc khó nói lên lời.
Hắn hiểu rất rõ Thái tử. Từ trước đến nay Thái tử hành xử rất ngoan tuyệt, tuyệt đối sẽ không lưu lại đường sống cho kẻ thù, nên hắn khẳng định rằng chuyện lần này Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua.
Giờ phút này có lẽ y đang ở một nơi nào đó gần đây thôi. Có câu Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng*, lúc này hắn phải đem Thái tử đang núp trong bóng tôi kia lôi ra ngoài. Bây giờ không thể quay lại Bắc Nguyên triều, nhất định phải đi về phía trước, vì thế nhất định phải bức được Thái tử ra ngoài, nếu không để đến trời tối rồi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Tốc Phong biết được tâm tư của hắn nên giờ này mới cố gắng thúc ngựa chạy về phía trước.
* minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng: nguyên văn minh thương dị đóa ám tiễn nan phòng: ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh,mũi tên trong bóng tối lại khó phòng.
Chỉ cần trước khi trời tối bọn họ có thể thoát khỏi vòng vây lần thứ hai này của Thái tử thì Thái tử sẽ không dám làm gì nữa mà khi ấy con đường trở về Hiên Viên Triều cũng không còn xa nữa.
Sau khi chạy được hai khắc, Hiên Viên Diệp cảm nhận được có sát khí mà lần này so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, thế lực cường đại như vậy hắn tin tưởng Thái tử nhất định cũng đang ở đây.
“Tốc độ của Thất đệ quả nhiên rất nhanh, thật sự không làm bổn cung thất vọng.” Lần này Thái tử không trốn tránh mà trực tiếp đối mặt với Hiên Viên Diệp, ngồi trên lưng ngựa ngăn cản đường đi của Hiên Viên Diệp.
Thái tử biết Hiên Viên Diệp muốn bức y đi ra ngoài. Lần này y đi ra là vì không muốn trận pháp của mình lại bị phá trong tay Hiên Viên Diệp thêm lần nữa.
“Thái tử bỏ tâm tư ra để đợi Bổn vương ở chỗ này thật sự làm cho Bổn vương vô cùng cảm động.” Không ngoài suy nghĩ của y, y nghe thấy lời nói lạnh lùng của Hiên Viên Diệp thốt lên.
“Vậy nên Thất đệ đi ra ngoài đi, để huynh đệ ta cùng nhau nói chuyện .” Thái tử mỉm cười nói, giọng nói vô cùng thản nhiên nhưng lại không dấu được lãnh ý ở trong lời nói.
“Hay là để khi khác đi. Hiện nay Bổn vương đã mời được Thần y từ Bắc Nguyên triều về để chữa trị cho Thái hậu. Thái tử không phải là muôn trì hoãn thời gian chữa khỏi bệnh cho Thái hậu đấy chứ?” Hiên Viên Diệp chậm dãi nói, đôi mắt nhìn qua cửa số nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
“Người đã già, rồi sẽ phái chết, Thất đệ quan tâm làm gì. Lúc này vẫn nên cùng Bản cung bồi dưỡng tình cảm huynh đệ đi.” Giọng nói trả lời lạnh băng của Thái tử vang lên.
“Súc sinh.” Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng mắng. Mặc kệ là chuyện gì Thái hậu vẫn là Hoàng nãi nãi của nàng, nam nhân này lại dám nói ra những lời như vậy.
“Lời nói của Thái tử lúc này thật sự không bằng một con súc sinh, nói gì đến chuyện cùng nhau bồi dưỡng cảm tình huynh đệ.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp trầm xuống, nghe được lời mắng thầm của nàng liền theo ý nàng mà nói.
Sau đó trầm giọng phân phó “Tốc Phong, đi”
Hiện tại hắn biết hai bên đường đều có mai phục, tất cả đều là sát thủ nhưng hắn chưa thể đoán ra chính xác có bao nhiêu người. Chỉ biết số lượng rất nhiều.
“Ha ha” Bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thái tử. “Bản cung muốn nhìn xem hôm nay ngươi thoát khỏi đây như thế nào, nếu không đem người kia giao ra đừng trách Bản cung vô tình.”
Thái tử không chút che dấu động cơ, so với lần trước, lần này y đã cẩn thận hơn nhiều.Hơn nữa y lúc trước đã nhìn thấy sự chống trả của Hiên Viên Diệp nên lạnh giọng nói “Không phải cố gắng chống cự, lần này Bản cung dùng hỏa lực, ta muốn xem xem các ngươi né tránh kiểu gì.”
Mạnh Phất Ảnh cả kinh, dùng hỏa công? Chiếc xe ngựa này vốn làm từ sắt nên khả năng truyền nhiệt là rất cao. Nếu như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị nướng chín.
Hiên Viên Diệp không ngờ là có nội gián báo cho Thái tử biết tin tức, nên sự chuẩn bị của hắn có chút không được toàn vẹn.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, dĩ nhiên hắn có chút bận tâm. Tuy rằng xe ngựa này không chỉ làm từ sắt mà cũng được làm từ đá ngàn năm nữa nên cũng có thể chịu được lửa, nhưng nếu Thái tử dùng lửa như đã nói thì khói sẽ lan vào trong xe ngựa bức tử hai người,nên xe ngựa lúc này không thể ngồi được nữa rồi.
Mà giờ khắc này hai bên đều có mai phục, trong tay nhất định đều đang cầm hỏa tiễn,hướng về phía xe ngựa. Cho dù xe ngựa có thể tránh nhưng nếu cùng lúc bị bắn nhiều hỏa tiễn như vậy nhất định sẽ xảy ra sơ sót. Cuối cùng vẫn là không còn cách nào né tránh được.
Hiên Viên Diệp nhanh chóng kéo Mạnh Phất Ảnh “Xuống xe.” Sau đó liền ôm lấy nàng nhanh chóng nhảy ra bên ngoài xe ngựa.
Nắm trong tay thiết châu nhanh chóng ném , hơn chục tên hắc y nhân ngã xuống kêu thảm thiết.
Vẫn ôm Mạnh Phất Ảnh như cũ, tay Hiên Viên Diệp không ngừng ném ra những viên thiết châu, mỗi lần hắn ném ra là một loạt hắc y nhân ào ào ngã xuống kêu thảm thiết.
Tốc Phong biết Hiên Viên Diệp đã xuống xe ngựa nên cũng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, đối phó với hắc y nhân rồi cùng chạy về phía trước.
Bọn sát thủ vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước xe ngựa, không biết rằng Hiên Viên Diệp đã xuống xe ngựa từ phía sau nên liên tiếp bắn hỏa tiễn về phía xe ngựa. Một lúc sau , cả xe ngựa đã bừng cháy.
Mạnh Phất Ảnh thở nhẹ một hơi, cũng may bọn họ đã xuống xe ngựa , nếu vẫn còn ở lại trên xe ngựa thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong dùng xe ngựa che chắn giải quyết từng tên hắc y nhân.
Nhưng người của Thái tử không phải là ít, bọn chúng đã phát hiện ra có điều không đùng, liền chạy tới phía sau, nhanh chóng bao vây ba người lại.
Thái tử nhìn thấy Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh trong lòng không buông ra, không khỏi có chút ngẩn người.
Tuy lúc này Mạnh Phất Ảnh giả nam trang, nhưng dung nhan tuyệt mỹ kia lại không có nửa điểm che dấu, đây hoàn toàn là bộ mặt thật của nàng. Dung nhan tuyệt mỹ này cũng làm cho chính nàng phải kinh ngạc không dứt..
Sâu trong đôi mắt Thái tử lúc này hiện lên vài phần kinh diễm. Đôi mắt vốn lạnh như băng, nhưng lúc này lại mang theo sự khác thường, thấp giọng: “Ha ha, thật tốt, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh trầm xuống, sâu trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận chống lại đôi mắt đầy ái muội cùng kinh diễm của Thái tử. Nàng hận không thể móc mắt tên Thái tử kia ra.
Lúc này nàng mới nhớ ra, khi Hiên Viên Diệp nhìn thấy nàng lại không có sự kinh diễm mà ngay cả một cảm xúc khác thường cũng không có. Lúc đó nàng chỉ nhìn thấy trong mắt hắn có sự vui mừng mà thôi.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp lúc này như tỏa ra hàn băng, đôi tay ôm Mạnh Phất Ảnh có chút căng thẳng, lạnh lung nói “ Hắn là Thần y mà Bổn vương mời từ Bắc Nguyên triều, lời nói này của Thái tử thật sự rất khó nghe.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cùng với Tốc Phong đều quan sát kĩ tình huống hiện tại để tìm đường thoát.
“Hiên Viên Diệp, ngươi nghĩ bản cung tin ngươi sao? Ban đầu bản cung muốn tất cả các ngươi đều phải xuống địa ngục nhưng bây giờ bản cung thay đổi chủ ý rồi. Người này sẽ thuộc về bản cung, ngươi nên đi xuống địa ngục đi’’ Thái tử vốn không tin tưởng vào lời nói của Hiên Viên Diệp, thanh âm lạnh lùng,ẩn chứa sát ý. Mà khi y liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh thì lại càng trở nên ngoan tuyệt.
“Lên hết cho bản cung, bắt sống người trong lòng Nghệ Vương, còn lại giết sạch.” Thái tử hơi nhấc tay ra hiệu , những tên hắc y nhân liền ào ào xông đến chỗ Hiên Viên Diệp đang đứng.
Mạnh Phất Ảnh nhìn hắc y nhân đang tiến dần về phía mình thì biết ngay đây đều là những người đã qua huấn luyện, chắc chắn tất cả đều là cao thủ.
Chỉ dựa vào hai người Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong khẳng định sẽ không phải là đối thủ của bọn chúng, huống chi nàng còn không biết võ công.
Nghĩ đến mục đích của Thái tử là mình, nếu Hiên Viên Diệp làm theo lời nói của Thái tử nhất định có thể dời khỏi đây mà không xảy ra chuyện gì. Suy tư một chút, liền khẽ nói bên tai Hiên Viên Diệp “Trước tiên hay ngươi giao ta cho Thái tử, sau đó….”
“Câm miệng.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp trừng Mạnh Phất Ảnh, gầm nhẹ, sâu trong đôi mắt không che dấu được sự giận dữ.
Mạnh Phất Ảnh hơi lườm hắn, không thèm nói tiếp. Nàng vốn là muốn nói: trước tiên giao nàng cho Thái tử, bởi vì chưa chắc y sẽ giết nàng. Trong lúc đó hắn tìm thêm người đến cứu nàng là được.
Không ngờ, lời còn chưa nói hết đã bị hắn nói như vậy. Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy sự tức giận trong mắt của hắn, sâu trong đáy lòng nàng dường như có một điều gì đó xẹt qua.
Hiên Viên Diệp thông minh như vậy nhất định có thể hiểu được những gì nàng nói. Đề nghị của nàng rất có lợi, nhưng hắn lại từ chối đề nghị này của nàng.Như vậy là ý của hắn là dù có phải mạo hiểm cũng quyết không giao nàng cho Thái tử.
Được rồi, nếu ngươi đã không sợ vậy sao ta phải sợ chứ. Dù sao tên Thái tử kia chỉ muốn bắt nàng , y không hề ra lệnh muốn giết nàng nhưng lại ra lệnh cho thủ hạ phải giết chết Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong.
Hiên Viên Diệp thấy nàng im lặng ,bộ dáng nhu thuận không nói thêm gì nữa, sự tức giận của hắn mới giảm bớt . Hắn nhẹ nhàng kéo Mạnh Phất Ảnh ra phía sau, nhẹ giọng nói “ Hãy tự chiếu cố bản thân!”
“Được, yên tâm đi, ta sẽ không để bản thân mình bị thương.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu vô cùng tự tin nói với hắn. Lời nói này là muốn Hiên Viên Diệp không phải bận tâm vì nàng nữa, nàng không muốn hắn khi giao đấu lại còn phải chiếu cố cho nàng.
Hiện tại, nàng được Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong bảo vệ ở phía trong.
Những tên sát thủ này không chút lưu tình, dùng những thủ đoạn tàn ác đánh về phía Hiên Viên Diệp.Tuy rằng Hiên Viên Diệp phải đối phó với những tên sát thủ đang không ngừng tấn công nhưng hắn vẫn không quên bảo vệ Mạnh Phất Ảnh ở phía sau, không cho bọn sát thủ có cơ hội ra tay với Mạnh Phất Ảnh.
Hết đám sát thủ này lại đến đám sát thủ khác xông đến, không ai biết vì chuyện này Thái tử đã phái bao nhiêu nhân lực. Dù có mình đồng da sắt thì trải qua một thời gian dài như thế bọn hắn cũng khó mà chống đỡ được.
Thái tử cười lạnh. Nhân lúc Hiên Viên Diệp đâm một kiếm với một tên áo đen, Thái tử khẽ lắc mình, hướng về phía Mạnh Phất Ảnh mà đâm.
Hiên Viên Diệp cả kinh, nhanh chóng xoay người muốn kéo Mạnh Phất Ảnh lại nhưng Thái tử vốn đã sớm dự liệu trước hành động của Hiên Viên Diệp nên kiếm của y vội chuyển hướng về phía bả vai của Hiên Viên Diệp.
Nếu lúc này Hiên Viên Diệp kéo Mạnh Phất Ảnh nhất định sẽ bị kiếm của Thái tử đâm vào bả vai nhưng nếu Hiên Viên Diệp không kéo Mạnh Phất ảnh thì người bị bắt đi nhất định là Mạnh Phất Ảnh.
Hiên Viên Diệp dường như không có một chút do dự , vội vàng kéo lấy Mạnh Phất Ảnh. Ngay tại lúc đó, kiếm của Thái tử liền hạ xuống bả vai của Hiên Viên Diệp.
“Điện hạ.” Tốc Phong kinh hô, muốn lao đến giúp Điện hạ nhưng quả thực lúc này hắn không thể phân thân ra được.
Mạnh Phất Ảnh vô cùng kinh sợ nhìn máu tươi đang nhiễm đỏ áo Hiên Viên Diệp, lòng nàng trở nên căng thẳng, thâm tâm có chút sợ hãi , sâu trong đó ẩn chứa một tia đau lòng.
“Hiên Viên Diệp, hiện tại ngươi vẫn muốn phủ nhận thân phận của nàng sao?” Dường như Thái tử cũng bị Hiên Viên Diệp làm cho kinh sợ, ngay sau đó lại đắc ý nói.
“Bổn vương đã nói, hắn là Thần y mà Bổn vương mời về để trị bệnh choThái hậu, lúc này Bổn vương che chở cho hắn là vì Thái hậu.”Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm Thái tử, lạnh giọng nói.
Dù sao bây giờ Thái tử chỉ là đang hoài nghi, hắn nhất định phải tìm mọi cách làm cho suy nghĩ của Thái tử bị nhiễu loạn.
“Ngươi nghĩ Bản cung sẽ tin lời ngươi nói?”Khóe môi Thái tử hiện lên tia cười lạnh, ngữ khí vô cùng trào phúng.
“Nếu Thái tử không tin có thể đi đến kinh thành của Bắc Nguyên triều để hỏi. Tất cả người trong thành không ai là không biết hắn.”Hiên Viên Diệp rút cây kiếm của Thái tử đang cắm ở trên bả vai, thân thể hơi cứng lại. Sau khi rút kiếm máu tươi tràn ra ngoài, dường như có một chút dính lên mặt Mạnh Phất Ảnh.
Từ đầu đến cuối Mạnh Phất Ảnh không nói một tiếng, nhanh chóng lấy dược trị thương luôn mang bên người giúp Hiên Viên Diệp cầm máu, động tác vô cùng thuần thục.
Nàng không quan tâm vì sao hắn lại cứu nàng nhưng đây là do nàng nên hắn mới bị thương.
Thái tử sửng sốt, đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh có chút hoài nghi.
“Trên kiếm có độc.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói với Hiên Viên Diệp. Khi nhìn đến miệng vết thương đang ngày càng biến sắc, khuôn mặt nàng hơi trầm xuống.
“Ừ.”Hiên Viên Diệp thấp giọng trả lời nàng. Hắn vô cùng hiểu Thái tử, hắn cũng sớm đoán trên kiếm có độc.
“Từ trước đến nay Bản cung thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Bản cung không quan tâm nàng có phải là người đó không nhưng nhất định sẽ không bỏ qua.” Thái tử nhíu mày, lạnh giọng nói.
Thái tử không tin Mạnh Phất Ảnh biết y thuật bởi vì nàng sinh ra ở Hầu Vương phủ thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với y thuật chứ.Mà hiện tại hành động của Mạnh Phất Ảnh lại vô cùng thuần thục. Lúc nãy y cũng nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh với Hiên Viên Diệp nên lúc này đây y có chút không chắc chắn.
Khi nói chuyện Thái tử lại hướng Mạnh Phất Ảnh mà xuống tay. Cùng lúc đó những tên áo đen cũng hướng tới phía Hiên Viên Diệp mà đâm tới.
Mạnh Phất Ảnh nắm chặt tay, toàn thân căng thẳng đối phó với hành động bất ngờ này của Thái tử và đám sát thủ.Nhưng những tên sát thủ xông lên chưa đụng tới hai người bọn họ thì đã ngã hết trên mặt đất. Thái tử ở xa hơn bọn chúng mà dù sao võ công của Thái tử cũng cao hơn nhiều nên không có ngã xuống, nhưng đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh lại lộ ra một tia thị huyết.
“Đi” Hiên Viên Diệp có chút run sợ, sau đó ôm lấy Mạnh Phất Ảnh chạy đi, Tốc Phong cũng theo phía sau.
“Bắt lại cho Bản cung. Nhất định phải giết chết hết bọn chúng, một người cũng không được nương tay.” Thái tử bị trúng thuốc của Mạnh Phất Ảnh, tuy không ngã xuống nhưng lại không thể cử động được, liền tức giận quát.
Những tên hắc y nhân ở gần đó sau khi nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng đuổi theo.
“Điện hạ, mau đi trước, thuộc hạ sẽ ngăn cản bọn chúng.” Tốc Phong nhìn những tên hắc y nhân đang theo phía sau liền gấp giọng thúc giục.
Hiên Viên Diệp biết lúc này nếu ở lại cũng không giúp được gì cho Tốc Phong, sau khi bọn họ dời đi Tốc Phong có thể thoát thân dễ dàng hơn. Nghĩ như vậy hắn liền ôm Mạnh Phất Ảnh chạy nhanh về phía trước.
Bởi vì Hiên Viên Diệp bị thương mà vết thương kia lại có độc nên tốc độ của hắn có chút chậm. Tuy nhiên chạy một đoạn cũng không thấy có người đuổi theo.
Nhìn thấy phía trước có một ngôi nhà tranh nhỏ , Mạnh Phất Ảnh liền dìu hắn đi vào, nàng nghĩ trước tiên phải xử lí vết thương của hắn.
Tuy giờ phút này Hiên Viên Diệp đã cật lực chịu đựng, nhưng sắc mắt hắn lại có chút xanh xao, ánh mắt dường như có chút không ổn.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm kinh sợ, nàng biết độc kia nhất định không phải loại độc bình thường. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra một tia sợ hãi, khi nàng đang định cởi bỏ y phục trên người của hắn để xử lí miệng vết thương thì bỗng nghe được những tiếng động nhỏ.
Mạnh Phất Ảnh cả kinh tạm dừng lại hành động của chính mình, mà Hiên Viên Diệp cũng ngồi thẳng dậy,ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Quả thật những người áo đen kia đã đuổi tới, những cũng không có quá nhiều người, chỉ khoảng tám người mà thôi.
Cầm thật chặt kiếm trong tay. Hiên Viên Diệp sẵn sàng đợi bọn chúng tới gần.
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lóe sáng, nàng biết nếu lúc này Hiên Viên Diệp vận công dùng nội lực thì vết thương kia nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn. Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Thái tử thì độc mà y dùng nhất định không đơn giản chỉ sợ Hiên Viên Diệp…
Đợi cho mấy tên hắc y nhân kia lén lút đến bên ngoài ngôi nhà tranh. Mạnh Phất Ảnh liền cầm lấy kiếm trong tay Hiên Viên Diệp rồi xông ra ngoài.
Nàng khua kiếm chém loạn lên, liên tục phát ra những tiếng hét ẩn chứa sự tức giận “Muốn giết ta? Đến đây, có bản lĩnh thì giết đi.”
Kiếm trong tay nàng khi vung loạn vừa nhanh vừa mạnh, cả khuôn mặt lại toàn máu làm cho bọn hắc y nhân kinh sợ , trở nên rối loạn.
Khóe môi Hiên Viên Diệp hiện lên tia cười khẽ, nữ nhân của hắn thật đáng yêu, mỗi hành động của nàng đều làm cho hắn thực sự kinh ngạc. Tuy biết nàng hoàn toàn không giống như những nữ tử khác nhưng trước những hành động của nàng, hắn vẫn thấy kinh ngạc không dứt.Thật không ngờ nàng lại không hề sợ hãi mà dũng cảm cầm kiếm xông về phía những tên cao thủ kia.
Hiên Viên Diệp nhặt vài hòn đá trên mặt đất, ném về phía hắc y nhân. Cũng bởi vì Mạnh Phất Ảnh làm bọn chúng rối loạn mà Hiên Viên lại càng ném chuẩn hơn. Tất cả bọn hắc y nhân đều té ngã trên mặt đất.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới trở về, đem kiếm trả lại cho Hiên Viên Diệp, liếc mắt liền thấy thấy Hiên Viên Diệp đang cười, mà nụ cười kia lại chứa đầy thâm ý .Lúc này nàng mới ý thức được bản thân mình quá xúc động.
“Trên núi có mấy ngôi nhà, chúng ta phải dời đi ngay bây giờ.” Hiên Viên Diệp biết chỗ này rất dễ bị phát hiện mà tình huống hiện tại không thể cùng Thái tử đối kháng. Vậy nên trước tiên cần phải tìm một nơi có thể tránh né, cũng may Thái tử cũng đã bị dính phải dược của nàng.
“Được.”Mạnh Phất Ảnh đáp lại lời của hắn, sau đó nâng hắn dậy ,dìu hắn đi về phía ngọn núi kia.
“Ngươi vừa hạ thuốc gì lên người Thái tử vậy?”Hiên Viên Diệp vẫn không nhịn được suy nghĩ trong lòng mình, hắn nhìn thấy mấy tên kia bị ngã xuống chắc là mấy loại mê dược gì đó nhưng nếu là mê dược thì sao hắn và nàng lại không xảy ra vấn đề gì. Vị trí của bọn họ lúc đó cũng rất gần.
“Thuốc gây mê.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười có chút tức giận mà nói “Với một lượng gây mê như vậy sẽ làm cho tên Thái tử đó phải hôn mê đến ngày mai.”Ít nhất hiện tai bọn họ có thể an toàn.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hiên lên tia nghi hoặc, thuốc gây mê? Loại thuốc này hắn chưa bao giờ nghe thấy.
Bởi vì sợ độc sẽ lan tràn trong cơ thể nên Hiên Viên Diệp mới phong bế toàn bộ huyệt đạo. Chính vì không thể sử dụng nội lực nên hai người bọn họ đi rất chậm, lên đến núi thì trời cũng trở tối.
Mạnh Phất Ảnh tiến lên phía trước gõ cửa một ngôi nhà, ở đây đều là những người nông dân thuần phác tuy rằng có chút sợ hãi đối với vết thương trên người Hiên Viên Diệp nhưng vẫn đối đãi nhiệt tình với bọn họ.
Mặc dù Hiên Viên Diệp đã phong bế toàn bộ huyệt đạo trên người nhưng vẫn có chút độc lan vào trong cơ thể.
Mạnh Phất Ảnh nhìn miệng vết thương ngày càng thâm đen…, trong mắt lóe lên sự lo lắng. Nàng không biết đây là độc gì nên trong một thời gian ngắn nàng chưa thể tìm ra cách giải.
Hiên Viên Diệp vốn lạnh tựa băng mà giờ phút này dường như có chút hoảng hốt. Chắc hẳn độc đã ảnh hưởng đến hắn không ít ,đặc biệt là thần kinh của hắn.
Khi áp tay lên miệng vết thương của hắn, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ, vết thương nóng vô cùng, nhiệt độ phải nói là rất đáng sợ.
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đặt tay lên trán hắn. Hiên Viên Diệp sốt, mà nhiệt độ không phải cao bình thường.
Dưới tình huống như vậy mà Hiên Viên Diệp vẫn có thể thanh tỉnh, nàng thực sự bội phục hắn.
Hiện tại việc quan trọng nhất là loại bỏ độc dược trong cơ thể hắn. Nếu không bức toàn bộ độc ra ngoài, tính mạng của hắn chỉ sợ…
Nhưng rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể bức toàn bộ độc ra?
Nếu nàng biết võ công thì nàng có thể giúp hắn bức độc ra ngoài nhưng nàng lại không biết võ công.Khi nhìn lại vết thương của hắn , nàng bỗng thấy ở đó chảy ra một chút máu tươi. Lúc trước vô cùng đen nhưng càng về sau lại nhạt hơn trước rất nhiều.
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lóe sáng, không một chút suy nghĩ liền cúi người đem chất độc ở miệng vết thương hút ra ngoài, nhổ vào cái chậu đang ở bên cạnh.
“Ngươi làm cái gì vậy?”Vốn có chút hoảng hốt Hiên Viên Diệp lại càng cả kinh nhìn Mạnh Phất Ảnh đang giúp hắn hút chất độc, lạnh lùng nói “Ngươi điên rồi hả?”
Nữ nhân này điên rồi sao? Nàng làm như vậy không sợ chính bản thân mình trúng độc sao?
“Độc này chỉ xâm nhập qua máu nên ta sẽ không có việc gì đâu.”Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng giải thích.
Kì thực nàng cũng không biết là độc kia có phải chỉ xâm nhập qua máu hay không. Nàng chỉ đoán rằng độc kia từ thanh kiếm kia mà đi vào trong máu. Hơn nữa Hiên Viên Diệp vì nàng mà bị thương, tuy hắn nói là vì Thái hậu mới cứu nàng nhưng bất kể là vì gì thì nàng nhất định cũng phải cứu hắn. Dù có nguy hiểm nàng cũng nhất định phải thử.
“Tránh ra.” Hiên Viê Diệp đột nhiên đẩy nàng ra, dù cho có thật là như nàng nói thì hắn cũng không muốn nàng phải mạo hiểm.
“Ngươi muốn ta dùng thuốc gây mê trên người ngươi ư ?” Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn từng chữ, từng chữ chậm rãi nói. Vừa nói vừa đưa tay vào túi áo dường như là muốn lấy ra thật vậy.
Kì thực tất cả thuốc gây mê đều bị nàng sử dụng hết rồi, lúc này một chút cũng không còn.
Hiên Viên Diệp chau mày, nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh với đôi mắt phòng bị, nếu hắn không bị trúng độc toàn thân trở nên vô lực thì hắn nhất định sẽ đem nàng trói lại.
“Ta là đại phu nên có nguy hiểm hay không ta là người rõ nhất, vả lại ta cũng không nhất thiết phải mạo hiểm chính tính mạng của mình để đi cứu người khác. Nếu vậy cái mạng này còn có thể bảo toàn đến giờ sao?” Mạnh Phất Ảnh vô cùng thành thật nói, cố gắng thuyết phục Hiên Viên Diệp.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi lóe lên một cái, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia thất vọng khó phát hiện.
Hắn nghĩ đến đại hôn ngày ấy , nàng đã tìm mọi cách để tránh hắn giống như hắn là ma quỷ vậy, nên nàng sao có thể vì hắn mà… Với lại hắn còn tận mắt chứng kiến hành động của nàng ở Bắc Nguyên triều.
Nhưng trọng yếu nhất là hơi thở của nàng cũng không có gì khác thường nên Hiên Viên Diệp mới tin nàng.
Mạnh Phất Ảnh lại cúi người, dùng sức hút toàn bộ chất độc trên miệng vết thương của hắn. Bởi vì trong một thời gian dài không hút chất độc kia ra ngoài nên vết thương của hắn tương đối nhiều độc. Mất một thời gian huyết sắc trên vết thương của hắn mới trở lại bình thường.
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đem miệng vết thương băng bó lại, cũng may do hắn lúc đó tránh né được chiêu thức của Thái tử nên miệng vết thương mới không quá sâu.
Trên môi của nàng có chút đen, nhưng trừ đôi môi ra thì không có điểm gì khá thường. Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới thở ra một hơi, cuối cùng thì cũng qua thời kì nguy hiểm.
Nhìn Mạnh Phất Ảnh không xảy ra chuyện gì Hiên Viên Diệp mới thở nhẹ một hơi. Tia chống cự kia cuối cùng cũng buông xuống hoàn toàn, ý chí dần trở nên mơ hồ.
Độc trên người hắn tuy đã được Mạnh Phất Ảnh hút ra hết nhưng cơ thể hắn vẫn sốt cao. Khi biết cả hai người đều đã an toàn , hắn mới từ từ dựa vào bên thành giường.
Mạnh Phất Ảnh cởi giày giúp hắn, sau đó đưa hắn lên trên giường, nàng giúp hắn đắp chăn thật cẩn thận ,định thu dọn một số thứ trong phòng.
Nhưng khi nàng đứng lên thì cánh tay hắn lại đưa ra giữ chặt lấy tay nàng không buông. Mạnh Phất Ảnh cả kinh, không phải hắn đang ngủ sao? Sao có thể?
Đang âm thầm suy nghĩ làm sao mới có thể tránh khỏi tay của hắn thì nàng lại ghe được giọng nói trầm khàn của hắn. “Ngươi còn muốn trốn sao?Hiện tai ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được sao?”Vì nàng cúi đầu nên môi của hắn lại nói ngay bên tai của nàng nên từng chữ trong miệng hắn nàng đều nghe rất rõ ràng. Giờ phút này nàng bị Hiên Viên Diệp ôm ở trước ngực.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ, không lẽ ngay từ đầu hắn đã đoán được thân phận của nàng, nếu không tại sao hắn lại nói những lời này.
Mải suy nghĩ nên Mạnh Phất Ảnh đã quên mất phải rời khỏi vòng ôm của hắn.
“Bổn vương muốn nói với ngươi, nếu để Bổn vương bắt được ngươi nhất định sẽ không buông tay ngươi ra.” Hiên Viên Diệp nhẹ giọng nói, âm thanh khàn khàn lại làm cho Mạnh Phất Ảnh thấy sợ hãi.
Muốn bắt nàng như thế nào? Hắn có năng lực như vậy thì sẽ định làm gì nàng đây ? Không buông tha nàng? Chẳng lẽ không giết nàng không được ư?
Nghĩ đến đây Mạnh Phất Ảnh không ngừng được lửa giận đang dâng lên trong lòng, đôi mắt có chút ảo não nhìn lại hắn. Nàng muốn nhìn xem với tình trạng như thế này hắn lấy năng lực gì mà bắt nàng.
Khi ngước mắt, nàng dãy nhẹ , muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. Nhưng cùng lúc đó , cánh tay Hiên Viên Diệp cũng dùng sức hơn ,khuôn mặt vừa mới ngước lên nhanh chóng bị hắn khống chế.Nên khuôn mặt của trở thành đối diện với khuôn mặt của hắn, môi nàng dán trên môi của hắn.
“A” Theo bản năng nàng liền hô nhỏ một tiếng. Đối với cảnh tưởng chém giết nhau nàng cũng không kinh sợ dù chỉ một chút, ngay cả khi Hiên Viên Diệp bị thương nàng vẫn bình tĩnh đối mặt nhưng lúc này lại không kìm chế được mà kinh hô ra tiếng.
Mà khi nàng kinh hô như thế lưỡi Hiên Viên Diệp nhanh chóng đi vào trong miệng của nàng.Không những thế,bàn tay của hắn để ngay sau gáy của nàng nhất quyết không để nàng tránh thoát khỏi hắn.
Mạnh Phất Ảnh sợ hãi thực sự, thân mình cứng đờ, theo bản năng muốn đứng dậy thoát khỏi hắn nhưng khi vừa định chống tay đứng lên lại nghe được tiếng kêu nhẹ của hắn, lúc này nàng mới nhớ đã động đến vết thương của hắn.
Nhanh chóng đem bàn tay rời khỏi vết thương của hắn.Cướp lấy thời cơ lúc nàng đang hoảng loạn, Hiên Viên Diệp đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
Nụ hôn của hắn lại càng thêm bá đạo, trằn trọc, triền miên.
Mà tay của hắn ở sau lưng nàng cũng bắt đầu du động…
Về phần Mạnh Phất Ảnh, do không khống chế được thân mình , nàng nghĩ nếu để ngã như thế thì cái mũi đáng thương của mình nhất định sẽ chịu va chạm không nhẹ nên mới cố gắng điều chỉnh hướng ngã , thật không ngờ hành động này của mình lại làm cho môi của nàng chạm vào cổ của hắn.
Môi nàng thực sự đã chạm đến cổ của Hiên Viên Diệp, hơn nữa lực đạo còn có chút mạnh. Nói hôn thì quá ôn nhu mà nói cắn thì có chút ác liệt nhưng đúng là khoảnh khắc này răng của nàng đã chạm vào cổ của hắn.
Tư thế này càng nhìn lại càng thấy mờ ám, vì nghiêng đầu qua nên tay nàng cũng theo bản năng mà ôm lấy thắt lưng của hắn.
Cổ họng là một nơi vô cùng mẫn cảm.
Giờ phút này không biết là vô ý hay là cố ý mà Hiên Viên Diệp còn phát ra tiếng nuốt nước bọt . Âm thành này hiên ngang vang bên tai Mạnh Phất Ảnh làm cho thân mình nàng cứng đờ.
Thân mình Hiên Viên Diệp hơi cứng lại, đôi mắt tối sầm lại. Có lẽ chưa lúc nào hắn lại cảm thấy mình thất thố như thế này,quả thật có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng Hiên Viên Diệp cảm giác được sự mềm mại của đôi môi kia, đôi môi ấy làm cho thân thể của hắn trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Một loại cảm giác khác thường bỗng truyền khắp toàn thân hắn.
Theo bản năng bàn tay đang ở trên hông của nàng hơi thít chặt lại .Hắn cảm nhận được hông nàng so với trước kia lớn hơn rất nhiều.
Hắn còn nhớ, lần mà hắn ôm eo của nàng ở trên thuyền trước đây, eo nàng bé hơn nhiều, chỉ bằng một phần ba thế này.
Cảm giác trên thắt lưng có chút không rõ ràng nhưng cảm giác đôi môi kia lại vô cùng chân thực.Chắc chắn vì nàng muốn che dấu nên mới dùng chút thủ đoạn với hông của chính mình.Đối với tính hướng của chính mình, hắn có thể khẳng định là không có vấn đề gì. Người hắn thích tuyệt đối là nữ nhân. Mà nữ nhân làm cho hắn có cảm giác này chỉ có một người. Giờ phút này hắn có thể khẳng định nàng chính là nữ nhân mà hắn đang tìm kiếm.
Tuy đã biết như thế, nhưng hắn chắc rằng nữ nhân này sẽ không dễ dàng thừa nhận. Nếu hắn ép nàng chấp nhận chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Thôi vậy, dù sao bây giờ nàng cũng đã ở bên cạnh hắn, còn rất nhiều thời gian để hắn có thể thay đổi suy nghĩ của nàng. Nếu giờ nàng muốn chơi trò chơi này, hắn cũng không ngại chơi cùng nàng.
Khóe môi Hiên Viên Diệp như có như không lộ ra một nụ cười khẽ, môi khẽ mấp máy, từng chữ , từng chữ nói “Thần y thật nhiệt tình.”
Thanh âm trầm thấp, mang theo sự ái muội khó che dấu nổi.
Môi Mạnh Phất Ảnh vừa dời khỏi cổ hắn, khi nghe được lời này khuôn mặt nàng không khống chế được đỏ lên. Nàng tràn đầy ảo não nhìn chằm chằm cổ của hắn. Lúc này nàng thật sự muốn cắn đứt cổ của hắn.
“Sao thế, thần y luyến tiếc ư? Không lẽ ngươi muốn thử thêm một lần nữa” Thấy được ánh mắt tức giận đang nhìn chằm chằm cổ mình của Mạnh Phất Ảnh, Hiên Viên Diệp khẽ cười, nửa đùa nửa thật nói.
Hắn không hề ngại mà còn vô cùng mong chờ nếu được nàng thử lại thêm lần nữa.
“Vô lại” Nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn, Mạnh Phất Ảnh tránh ra khỏi cái ôm của hắn, tức giận gầm nhẹ.
Trong lòng tràn ngập sự bối rối nên Mạnh Phất Ảnh không nhận ra rằng giọng nói của Hiên Viên Diệp, so với ngữ khí vô lại của Đông Phương Sóc chỉ có hơn chứ không có kém.
“ Nụ hôn này của Thần y thật nóng bỏng.Nhưng ta không ngờ trông thân thể của Thần y yếu ớt là thế mà hông lại quá thô .” Hiên Viên Diệp xấu xa trêu chọc nàng. Từ trước đến nay, đứng trước mắt hắn, nàng luôn dùng bộ mặt lạnh lùng xa cách mà đối đãi, hắn chưa bao giờ thấy được bộ dáng ngượng ngùng cùng biểu tình ảo não như lúc này của nàng. Mà bộ dáng này của nàng lại khiến cho tim hắn rung động không nhỏ.
Hắn không muôn nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của nàng như trước. Hắn cố ý nhìn chằm chằm vào hông của nàng, đôi mắt mang theo suy tư cùng khó hiểu.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn người, hông của nàng thô là đương nhiên bởi tự tay nàng đã quấn thêm vải vào đó. Lúc nãy Hiên Viên Diệp ôm nàng nên nhất định cảm nhận được điều đó. Trong lòng nàng âm thầm cảm thấy may mắn. Lần trước đã khiến cho Hiên Viên Diệp nghi ngờ, nên bây giờ nàng càng cẩn thận .Trong lòng Mạnh Phất Ảnh tự nhiên có chút đắc ý muốn xem xem hắn làm thế nào để lật tẩy nàng.
Nhưng trăm triệu lần nàng cũng không ngờ rằng Hiên Viên Diệp sau khi nhìn chằm chằm vào hông của nàng mới hé miệng, chậm rãi nói “Chẳng lẽ là có…” Hắn hơi dừng lại, sau đó thở ra một hơi mới nói tiếp “Tin vui..”
Ngữ khí của hắn lúc này so với ngữ khí chỉnh người của Mạnh Phất Ảnh không khác nhau là bao nhiêu.
Có, có….tin vui. Lời như vậy mà hắn cũng có thể nói.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn cứng đờ, thiếu chút nữa nàng đã tự cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Đưa mắt nhìn bộ dáng Hiên Viên Diệp lúc này, nàng tức tối nhìn bộ dáng đang giả bộ vô cùng trầm tư của hắn.
Cố gắng kiềm chế tức giận, Mạnh Phất Ảnh nhếch môi nói “Ta là nam nhân”
Nàng có thể khẳng định nam nhân này nhất định là cố ý, lại còn giả bộ trầm tư nữa mới đáng ghét chứ.
“Ồ, thì ra ngươi là nam nhân.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp dời khỏi hông của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi làm bộ giống như đã ngộ ra điều gì mà nói.
Giọng nói kia vô cùng quái dị, làm cho Mạnh Phất Ảnh thật sự có ý nghĩ muốn đánh người.Mạnh Phất Ảnh cảm thấy có một cỗ tức giận đang lan tỏa khắp người.
Mạnh Phất Ảnh tưởng mình đã bình tĩnh lại sau nụ hôn vô tình vừa rồi thì nay lại bị lời nói kia của Hiên Viên Diệp đánh tan toàn bộ.
Giờ phút này nhìn đến đôi mắt đang chứa ý cười của Hiên Viên Diệp nàng mới phát hiện mình đang bị hắn đùa giỡn.
Hiên Viên Diệp quả thực đủ phúc hắn, đủ âm hiểm. Được , Mạnh Phất Ảnh nàng thừa nhận mình thua, về sau nhất định nàng sẽ cẩn thận hơn , nhất định sẽ không dám khinh thường bản lĩnh của hắn nữa. Bởi vì khi đấu cùng nam nhân này , không cẩn thận là nàng sẽ thua một cách thảm hại.
Nhẫn, nàng nhất định phải nhẫn, phải cố gắng nhịn xuống lửa giận đang dâng lên.
“Điện hạ, có chuyện không ổn.” Thanh âm cung kính của Tốc Phong từ bên ngoài truyền vào, mang theo sự trầm trọng cùng lo lắng.Có thể làm cho Tốc Phong lo lắng thế này chứng tỏ chuyện không ổn này không hề nhỏ.
Thực ra khi xe ngựa dừng lại đột ngột như vậy Hiên Viên Diệp cũng đã cảm nhận được có điều bất ổn.
Thính lực của hắn vô cùng nhạy bén, hắn cảm nhận được hơi thở mai phục xung quanh, có không ít cao thủ đang ở ngoài kia. Mà quả thật sát ý như vậy thì làm sao có thể không cảm nhận được.
Lúc nãy hắn trêu đùa Mạnh Phất Ảnh là muốn dời đi sự chú ý của nàng, không muốn làm cho nàng sợ hãi. Hi vọng Tốc Phong có thể giải quyết vấn đề trước mắt.Nhưng xem ra sự tình trước mắt này so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, đến nỗi Tốc Phong cũng không thể giải quyết được .
Lúc này thấy Hiên Viên Diệp rơi vào trầm tư, Mạnh Phất Ảnh cũng dần dần cảm nhận được sát ý xung quanh, con ngươi khẽ trầm xuống.
Trận thế lớn như vậy nhất định do Thái tử đứng đằng sau.
Vừa nghĩ đến Thái tử tàn bạo vô tình, trong lòng Mạnh Phất Ảnh lại phát lạnh. Hiện tại bọn họ chỉ có ba người, mà nàng lại không biết võ công, nhất định sẽ liên lụy đến Hiên Viên Diệp.Làm thế nào để chống lại sự dàn binh bố trận tỉ mỉ của Thái tử đây ?
Có nhiều mặt yếu thế như thế này, bọn họ phải làm sao đây ?
“Sợ sao?” Đôi mắt Hiên Viên Diệp nhìn nàng, nhẹ giọng nói. Trong thanh âm lúc này không mang theo ngữ khí lạnh như băng làm cho người khác phải kinh sợ như mọi khi mà lại mang theo sự mềm nhẹ , đầy quan tâm.
Không hiểu sao khi nghe được thanh âm của hắn, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy vô cùng an tâm.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Đôi mắt lóe lên sự kiên định , đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nói trầm thấp bình thản.
Cá tính của nàng vốn như thế, mặc kệ trước mặt có nguy hiểm như thế nào nhất định sẽ không khuất phục dễ dáng như vậy. Nếu muốn sinh tồn thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hiên Viên Diệp có chút kinh ngạc, hắn không ngờ nàng sẽ trả lời hắn như thế, hắn tưởng rằng nàng sẽ cố gắng kiên trì mà nói không sợ.Câu nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn của nàng thực sự làm cho hắn rung động. Một nữ tử sao có thể có dũng khí như thế, trước hoàn cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh được.
Một người như vậy nhất định sẽ không bao giờ thua mà sẽ luôn là người thắng sau cùng.
Giờ khắc này hắn thực sự muôn ôm nàng vào lòng. Cả đời sẽ không bao giờ buông tay. Cả cuộc đời nếu có thể cùng một nữ tử như vậy tiêu dao thì thật mĩ mãn.
Nhưng lúc này không phải thời điểm để nói đến chuyện tình cảm. Lấy lại tinh thần, hắn trầm giọng “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Rất tốt! Khí phách như vậy không ai có thể ngăn cản.”
Lúc này đây nàng không cần lời an ủi của hắn, bởi hắn và nàng vốn dĩ đều cùng một thuyền, sóng vai chiến đấu.
Thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng ở bên ngoài Tốc Phong lại nghe được rõ ràng. Trong lòng đột nhiên trấn động, có cảm giác mình tự tin hơn thế nên đối với sát thủ đang ẩn nấp, hắn không hề có cảm giác sợ hãi.
Nếu lúc này quay trở lại, nhất định không thể được, bởi xe ngựa đã cách kinh thành của Bắc Nguyên triều một đoạn khá xa.
Lúc Hiên Viên Diệp và Tốc Phong cưỡi ngựa đến Bắc Nguyên triều đều không nghĩ rằng Thần y chính là Mạnh Phất Ảnh nên không có điều động nhiều nhân mã. Lúc vào Kinh thành, nghe được những lời nói của Đông Phương Sóc mới có chút khẳng định.
Khi đó hắn đã cho Tốc Phong truyền tin điều binh đến, hẳn là rất nhanh sẽ đến chỗ của hắn tập hợp.
Nhưng hắn không ngờ thông tin của Thái tử lại nhanh nhạy như vậy, có thể mai phục bọn sát thủ ở chỗ này để đợi hắn.
Thái tử làm sao có thể lấy được thông tin nhanh như vậy? Trừ khi có nội gián.
Hắn đến Bắc Nguyên triều không có mấy người biết được chuyện này. Ngay cả Thái hậu hắn cũng không nói, cho nên người biết không hề nhiều.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp trầm xuống, trong đôi mắt hiện lên sát ý.Bàn tay cũng tự giác nắm chặt lại.
Khi nhìn thấy bộ dáng của HIên Viên Diệp như vậy, Mạnh Phất Ảnh không khỏi kinh sợ, tuy rằng hắn vẫn luôn dùng bộ mặt lạnh băng để dọa chết người đối diện nhưng nàng vẫn chưa từng thấy bộ mặt tràn đầy sát ý như thế này. Thật đen đủi cho người đã chọc giận hắn.
“Tốc Phong, đi tiếp.” Đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm Hiên Viên Diệp vẫn nhìn về phía trước xe ngựa, lạnh lùng nói. Nếu Thái tử đã nắm rõ tin tức của hắn như vậy thì dù hắn có trốn tránh cũng không thoát được mà chỉ làm cho mình trở nên bị động mà thôi. Nếu vậy hắn không ngại biến bị động thành chủ động.
Dẫn dụ lũ sát thủ ra ngoài sáng đồng nghĩa với việc dẫn Thái tử ra ngoài, tránh cho việc Thái tử ở đằng sau giật dây.
Nếu chỉ có mai phục, thì hắn tin tưởng với khả năng của Tốc Phong có thể đánh lạc hướng của bọn chúng. Đến lúc đó phần thắng tất nhiên sẽ lớn hơn.
Trong đối mắt Mạnh Phất Ảnh hiện lên tia đồng ý. Xem ra suy nghĩ của hắn so với nàng không khác biệt là mấy. Nếu lúc này mà trốn tránh thì không phải là một biện pháp hữu dụng.
“Vâng” Tốc Phong nhanh chóng trả lời. Tay cầm roi ngựa quất mạnh vào bốn con ngựa. Bởi vì đột nhiên bị đau đớn nên bốn con ngựa chạy về phía trước với một tốc độ kinh người.
Do lần này đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ổn định thân thể.Hiên Viên Diệp vốn thương hương tiếc ngọc, định giúp nàng không ngờ nữ nhân này không để cho hắn có cơ hội để giúp.
Nhưng nghĩ đến trận chiến trước mắt, hắn không thể luôn ở bên cạnh để chiếu cố nàng. Nếu nàng kiên cường như vậy thì hắn yên tâm hơn.
Những người đang mai phục phía trước có nghĩ cũng không nghĩ rằng xe ngựa dám tiến về phía trước. Nhất thời hoảng hốt khiến trận pháp bày bố công phu bị hỗn loạn, các sát thủ nhanh chóng bay lên, trong tay cầm kiếm sắc bén đâm thẳng về phía xe ngựa.
Nhưng khi kiếm gần đến xe ngựa thì đều bị bẽ gãy, không chạm được dù chỉ một chút vào xe ngựa.
Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, khóe miệng không kiềm chế được mà thấp thoáng hiện lên tia cười khẽ. Nàng biết Hiên Viên Diệp nhất định đã có phòng bị, xem ra chiếc xe ngựa này là vì hắn mà chế tạo ra. Bên ngoài nhất định không phải loại gỗ bình thường, phải chăng là sắt ?
Bởi vậy nên mới cần dùng đến bốn con ngựa, nếu là xe ngựa bình thường thì chỉ cần hai con là đủ rồi.
Được, nàng thừa nhận Hiên Viên Diệp là người có đầu óc.
“Cẩn thận. Xe ngựa kia không phải loại bình thường, không thể dùng kiếm đâm qua” Bên ngoài dường như có người phát hiện ra điểm lạ của xe ngựa nên đột nhiên hét lên.Chỉ đáng tiếc là khi hắn nói những lời nói đó ra thì đã có rất nhiều kiếm của hắc y nhân đã bị gãy làm đôi.
“Xe ngựa này dùng đá ngàn năm và sắt mà tạo thành, mấy loại đao kiếm bình thường không thể đâm qua được.” Hiên Viên Diệp cười nhẹ, kiên nhẫn giải thích, tất nhiên người hắn muốn giải thích là Phất Ảnh đang ngồi bên trong xe với hắn.
“Tiến công vào cửa xe ngựa.” Gã sát thủ vừa nhắc nhở mọi người lại hét lên thêm lần nữa, xem ra người này cũng khá thông minh.
Nhưng Hiên Viên Diệp làm sao có thể để bọn chúng dễ dàng làm như vậy.
Tay Hiên Viên Diệp đặt tại cửa ra vào nhấn một cái, cửa của xe ngựa lập tức đóng lại. Hiện tại trừ hai cửa sổ của xe ngựa ra , còn lại cả xe ngựa đều được bao bọc lại, không dễ gì mà kiếm có thể nói đâm qua là đâm được.
Cho nên lại xuất hiện thêm vài tiếng động kiếm bị bẻ gãy.
Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, Hiên Viên Diệp thật sự không phải là người thường.
Tốc Phong ở bên ngoài xe ngựa, vừa đánh xe vừa ứng phó với lũ người thích khách kia.
Mục tiêu của lũ người này chính là Mạnh Phất Ảnh, nên đều hướng xe ngựa mà tiến công. Không có mấy tên ra tay với Tốc Phong nên Tốc Phong vẫn có thể ứng đối mà không có vấn đề gì xảy ra.
Hiên Viên Diệp lấy từ trong xe ngựa ra một túi nhỏ, hắn đến gần chỗ cửa sổ xe, tung ra bên ngoài. Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên không ngớt.
Mạnh Phất Ảnh chuyển mắt nhìn đến cái túi mà Hiên Viên Diệp đang cầm trong tay. Những thứ trong túi mà hắn đang cầm hóa ra là những viên sắt nhỏ như những viên ngọc.
Ở trong Hoàng cung lần trước, nàng vốn biết Hiên Viên Diệp dùng ám khí vô cùng lợi hại, thế nên hắn mới có thể làm cho những cung nữ kia chưa đến gần nàng mà ngã xuống. Mà lúc đó ám khí hắn dùng cũng chỉ là những chiếc lá nhỏ mà thôi.
Còn bây giờ là những viên bi sắt, nếu vậy còn có thể đảm bảo được tính mạng sao? Đáp án chỉ có một, tuyệt đối là không thể rồi.
Theo sau những lần hắn ném đều là những tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng chắc hẳn đám sát thủ kia đều đã bị hắn tiêu diệt sạch sẽ .
Giờ đây nàng đã được chiêm ngưỡng thêm một mặt khác của hắn.Người vừa có dũng vừa có mưu như hắn thì trên đời này có được mấy người chứ.
“Sao? Bổn vương làm không tồi chứ?” Hiên Viên Diệp ngồi ngay ngắn lại, vỗ tay một cái, giống như tranh công mà nói.
“Ừm, Vương gia quả nhiên lợi hại.” Hiện tại Mạnh Phất Ảnh cũng không quá keo kiệt lời khen tặng, lời nhận xét của nàng là thật lòng.
“Khó có khi được ngươi khen như thế.” Sâu trong đôi mắt của hắn hiện lên tia cười khẽ, giọng nói vô cùng thản nhiên. Thân mình hơi hướng về phía Mạnh Phất Ảnh nói nhỏ một câu “Có nên thưởng cho ta không?”
Nụ cười của hắn không chỉ mang theo tà khí,mà còn mang thêm vài phần ái muội. Không biết vô tình hay cố ý mà tay của hắn còn đặt lên cổ của hắn.
Hả ? Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, người này thực sự là Hiên Viên Diệp mà nàng từng biết sao? Từ lúc nào mà bộ dáng của hắn lại trở nên lưu manh như vậy. Bộ dáng của hắn lúc này so với trước đây hoàn toàn bất đồng, so sánh với thời điểm mà hắn giết địch nhân cũng hoàn toàn khác.
Bây giờ nàng mới phát hiện thật ra nam nhân này không phải chỉ có vẻ bề ngoài lạnh như băng , mà hắn cũng có biểu tình khá phong phú. Hay là hắn vốn thế nhưng thường ngày đã che dấu quá sâu?
Mà khi nhìn đến bàn tay đang để trên cổ mình của hắn, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ buồn bực, trợn mắt liếc hắn một cái, sau đó nói lảng sang chuyện khác “Chúng ta bây giờ đã xem như an toàn rồi phải không ?”
Theo tính cách của Thái tử, nếu đã lên kế hoạch mai phục sớm như vậy thì nhất định sẽ không để bọn họ phá dễ dàng như thế, có lẽ ở phía sau còn có một trận mai phục khác.
“Ngươi nói thử xem?” Hiên Viên Diệp không đáp lại lời nàng mà chậm dãi nói “Theo ý kiến của Thần y thì chúng ta bây giờ đã an toàn ư ?”
Sao hắn có thể không nhìn ra được suy nghĩ của nàng, thanh âm trầm thấp giống như mang theo ngụ ý mà hỏi.
“Làm sao ta biết được? Cùng lắm ta chỉ là một đại phu, đi theo ngươi xem bệnh, làm sao có thể biết nhiều như vậy?” Nghe được giọng nói của hắn, Mạnh Phất Ảnh chán nản, thở nhẹ một hơi sau đó mới lạnh giọng nói.
Nam nhân này thật sự ngày càng….
“Phía trước chắc chắn còn một trận mai phục nữa. Cẩn thận một chút” Hiên Viên Diệp không thể chọc nàng thêm nữa, khuôn mặt khôi phục lại như lúc trước, trong giọng nói mang theo sự nghiêm túc khó nói lên lời.
Hắn hiểu rất rõ Thái tử. Từ trước đến nay Thái tử hành xử rất ngoan tuyệt, tuyệt đối sẽ không lưu lại đường sống cho kẻ thù, nên hắn khẳng định rằng chuyện lần này Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua.
Giờ phút này có lẽ y đang ở một nơi nào đó gần đây thôi. Có câu Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng*, lúc này hắn phải đem Thái tử đang núp trong bóng tôi kia lôi ra ngoài. Bây giờ không thể quay lại Bắc Nguyên triều, nhất định phải đi về phía trước, vì thế nhất định phải bức được Thái tử ra ngoài, nếu không để đến trời tối rồi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Tốc Phong biết được tâm tư của hắn nên giờ này mới cố gắng thúc ngựa chạy về phía trước.
* minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng: nguyên văn minh thương dị đóa ám tiễn nan phòng: ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh,mũi tên trong bóng tối lại khó phòng.
Chỉ cần trước khi trời tối bọn họ có thể thoát khỏi vòng vây lần thứ hai này của Thái tử thì Thái tử sẽ không dám làm gì nữa mà khi ấy con đường trở về Hiên Viên Triều cũng không còn xa nữa.
Sau khi chạy được hai khắc, Hiên Viên Diệp cảm nhận được có sát khí mà lần này so với lần trước nhiều hơn rất nhiều, thế lực cường đại như vậy hắn tin tưởng Thái tử nhất định cũng đang ở đây.
“Tốc độ của Thất đệ quả nhiên rất nhanh, thật sự không làm bổn cung thất vọng.” Lần này Thái tử không trốn tránh mà trực tiếp đối mặt với Hiên Viên Diệp, ngồi trên lưng ngựa ngăn cản đường đi của Hiên Viên Diệp.
Thái tử biết Hiên Viên Diệp muốn bức y đi ra ngoài. Lần này y đi ra là vì không muốn trận pháp của mình lại bị phá trong tay Hiên Viên Diệp thêm lần nữa.
“Thái tử bỏ tâm tư ra để đợi Bổn vương ở chỗ này thật sự làm cho Bổn vương vô cùng cảm động.” Không ngoài suy nghĩ của y, y nghe thấy lời nói lạnh lùng của Hiên Viên Diệp thốt lên.
“Vậy nên Thất đệ đi ra ngoài đi, để huynh đệ ta cùng nhau nói chuyện .” Thái tử mỉm cười nói, giọng nói vô cùng thản nhiên nhưng lại không dấu được lãnh ý ở trong lời nói.
“Hay là để khi khác đi. Hiện nay Bổn vương đã mời được Thần y từ Bắc Nguyên triều về để chữa trị cho Thái hậu. Thái tử không phải là muôn trì hoãn thời gian chữa khỏi bệnh cho Thái hậu đấy chứ?” Hiên Viên Diệp chậm dãi nói, đôi mắt nhìn qua cửa số nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
“Người đã già, rồi sẽ phái chết, Thất đệ quan tâm làm gì. Lúc này vẫn nên cùng Bản cung bồi dưỡng tình cảm huynh đệ đi.” Giọng nói trả lời lạnh băng của Thái tử vang lên.
“Súc sinh.” Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng mắng. Mặc kệ là chuyện gì Thái hậu vẫn là Hoàng nãi nãi của nàng, nam nhân này lại dám nói ra những lời như vậy.
“Lời nói của Thái tử lúc này thật sự không bằng một con súc sinh, nói gì đến chuyện cùng nhau bồi dưỡng cảm tình huynh đệ.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp trầm xuống, nghe được lời mắng thầm của nàng liền theo ý nàng mà nói.
Sau đó trầm giọng phân phó “Tốc Phong, đi”
Hiện tại hắn biết hai bên đường đều có mai phục, tất cả đều là sát thủ nhưng hắn chưa thể đoán ra chính xác có bao nhiêu người. Chỉ biết số lượng rất nhiều.
“Ha ha” Bên ngoài truyền đến tiếng cười của Thái tử. “Bản cung muốn nhìn xem hôm nay ngươi thoát khỏi đây như thế nào, nếu không đem người kia giao ra đừng trách Bản cung vô tình.”
Thái tử không chút che dấu động cơ, so với lần trước, lần này y đã cẩn thận hơn nhiều.Hơn nữa y lúc trước đã nhìn thấy sự chống trả của Hiên Viên Diệp nên lạnh giọng nói “Không phải cố gắng chống cự, lần này Bản cung dùng hỏa lực, ta muốn xem xem các ngươi né tránh kiểu gì.”
Mạnh Phất Ảnh cả kinh, dùng hỏa công? Chiếc xe ngựa này vốn làm từ sắt nên khả năng truyền nhiệt là rất cao. Nếu như vậy, bọn họ nhất định sẽ bị nướng chín.
Hiên Viên Diệp không ngờ là có nội gián báo cho Thái tử biết tin tức, nên sự chuẩn bị của hắn có chút không được toàn vẹn.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, dĩ nhiên hắn có chút bận tâm. Tuy rằng xe ngựa này không chỉ làm từ sắt mà cũng được làm từ đá ngàn năm nữa nên cũng có thể chịu được lửa, nhưng nếu Thái tử dùng lửa như đã nói thì khói sẽ lan vào trong xe ngựa bức tử hai người,nên xe ngựa lúc này không thể ngồi được nữa rồi.
Mà giờ khắc này hai bên đều có mai phục, trong tay nhất định đều đang cầm hỏa tiễn,hướng về phía xe ngựa. Cho dù xe ngựa có thể tránh nhưng nếu cùng lúc bị bắn nhiều hỏa tiễn như vậy nhất định sẽ xảy ra sơ sót. Cuối cùng vẫn là không còn cách nào né tránh được.
Hiên Viên Diệp nhanh chóng kéo Mạnh Phất Ảnh “Xuống xe.” Sau đó liền ôm lấy nàng nhanh chóng nhảy ra bên ngoài xe ngựa.
Nắm trong tay thiết châu nhanh chóng ném , hơn chục tên hắc y nhân ngã xuống kêu thảm thiết.
Vẫn ôm Mạnh Phất Ảnh như cũ, tay Hiên Viên Diệp không ngừng ném ra những viên thiết châu, mỗi lần hắn ném ra là một loạt hắc y nhân ào ào ngã xuống kêu thảm thiết.
Tốc Phong biết Hiên Viên Diệp đã xuống xe ngựa nên cũng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, đối phó với hắc y nhân rồi cùng chạy về phía trước.
Bọn sát thủ vẫn luôn chăm chú nhìn về phía trước xe ngựa, không biết rằng Hiên Viên Diệp đã xuống xe ngựa từ phía sau nên liên tiếp bắn hỏa tiễn về phía xe ngựa. Một lúc sau , cả xe ngựa đã bừng cháy.
Mạnh Phất Ảnh thở nhẹ một hơi, cũng may bọn họ đã xuống xe ngựa , nếu vẫn còn ở lại trên xe ngựa thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong dùng xe ngựa che chắn giải quyết từng tên hắc y nhân.
Nhưng người của Thái tử không phải là ít, bọn chúng đã phát hiện ra có điều không đùng, liền chạy tới phía sau, nhanh chóng bao vây ba người lại.
Thái tử nhìn thấy Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh trong lòng không buông ra, không khỏi có chút ngẩn người.
Tuy lúc này Mạnh Phất Ảnh giả nam trang, nhưng dung nhan tuyệt mỹ kia lại không có nửa điểm che dấu, đây hoàn toàn là bộ mặt thật của nàng. Dung nhan tuyệt mỹ này cũng làm cho chính nàng phải kinh ngạc không dứt..
Sâu trong đôi mắt Thái tử lúc này hiện lên vài phần kinh diễm. Đôi mắt vốn lạnh như băng, nhưng lúc này lại mang theo sự khác thường, thấp giọng: “Ha ha, thật tốt, quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh trầm xuống, sâu trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận chống lại đôi mắt đầy ái muội cùng kinh diễm của Thái tử. Nàng hận không thể móc mắt tên Thái tử kia ra.
Lúc này nàng mới nhớ ra, khi Hiên Viên Diệp nhìn thấy nàng lại không có sự kinh diễm mà ngay cả một cảm xúc khác thường cũng không có. Lúc đó nàng chỉ nhìn thấy trong mắt hắn có sự vui mừng mà thôi.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp lúc này như tỏa ra hàn băng, đôi tay ôm Mạnh Phất Ảnh có chút căng thẳng, lạnh lung nói “ Hắn là Thần y mà Bổn vương mời từ Bắc Nguyên triều, lời nói này của Thái tử thật sự rất khó nghe.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cùng với Tốc Phong đều quan sát kĩ tình huống hiện tại để tìm đường thoát.
“Hiên Viên Diệp, ngươi nghĩ bản cung tin ngươi sao? Ban đầu bản cung muốn tất cả các ngươi đều phải xuống địa ngục nhưng bây giờ bản cung thay đổi chủ ý rồi. Người này sẽ thuộc về bản cung, ngươi nên đi xuống địa ngục đi’’ Thái tử vốn không tin tưởng vào lời nói của Hiên Viên Diệp, thanh âm lạnh lùng,ẩn chứa sát ý. Mà khi y liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh thì lại càng trở nên ngoan tuyệt.
“Lên hết cho bản cung, bắt sống người trong lòng Nghệ Vương, còn lại giết sạch.” Thái tử hơi nhấc tay ra hiệu , những tên hắc y nhân liền ào ào xông đến chỗ Hiên Viên Diệp đang đứng.
Mạnh Phất Ảnh nhìn hắc y nhân đang tiến dần về phía mình thì biết ngay đây đều là những người đã qua huấn luyện, chắc chắn tất cả đều là cao thủ.
Chỉ dựa vào hai người Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong khẳng định sẽ không phải là đối thủ của bọn chúng, huống chi nàng còn không biết võ công.
Nghĩ đến mục đích của Thái tử là mình, nếu Hiên Viên Diệp làm theo lời nói của Thái tử nhất định có thể dời khỏi đây mà không xảy ra chuyện gì. Suy tư một chút, liền khẽ nói bên tai Hiên Viên Diệp “Trước tiên hay ngươi giao ta cho Thái tử, sau đó….”
“Câm miệng.” Đôi mắt Hiên Viên Diệp trừng Mạnh Phất Ảnh, gầm nhẹ, sâu trong đôi mắt không che dấu được sự giận dữ.
Mạnh Phất Ảnh hơi lườm hắn, không thèm nói tiếp. Nàng vốn là muốn nói: trước tiên giao nàng cho Thái tử, bởi vì chưa chắc y sẽ giết nàng. Trong lúc đó hắn tìm thêm người đến cứu nàng là được.
Không ngờ, lời còn chưa nói hết đã bị hắn nói như vậy. Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy sự tức giận trong mắt của hắn, sâu trong đáy lòng nàng dường như có một điều gì đó xẹt qua.
Hiên Viên Diệp thông minh như vậy nhất định có thể hiểu được những gì nàng nói. Đề nghị của nàng rất có lợi, nhưng hắn lại từ chối đề nghị này của nàng.Như vậy là ý của hắn là dù có phải mạo hiểm cũng quyết không giao nàng cho Thái tử.
Được rồi, nếu ngươi đã không sợ vậy sao ta phải sợ chứ. Dù sao tên Thái tử kia chỉ muốn bắt nàng , y không hề ra lệnh muốn giết nàng nhưng lại ra lệnh cho thủ hạ phải giết chết Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong.
Hiên Viên Diệp thấy nàng im lặng ,bộ dáng nhu thuận không nói thêm gì nữa, sự tức giận của hắn mới giảm bớt . Hắn nhẹ nhàng kéo Mạnh Phất Ảnh ra phía sau, nhẹ giọng nói “ Hãy tự chiếu cố bản thân!”
“Được, yên tâm đi, ta sẽ không để bản thân mình bị thương.” Mạnh Phất Ảnh gật đầu vô cùng tự tin nói với hắn. Lời nói này là muốn Hiên Viên Diệp không phải bận tâm vì nàng nữa, nàng không muốn hắn khi giao đấu lại còn phải chiếu cố cho nàng.
Hiện tại, nàng được Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong bảo vệ ở phía trong.
Những tên sát thủ này không chút lưu tình, dùng những thủ đoạn tàn ác đánh về phía Hiên Viên Diệp.Tuy rằng Hiên Viên Diệp phải đối phó với những tên sát thủ đang không ngừng tấn công nhưng hắn vẫn không quên bảo vệ Mạnh Phất Ảnh ở phía sau, không cho bọn sát thủ có cơ hội ra tay với Mạnh Phất Ảnh.
Hết đám sát thủ này lại đến đám sát thủ khác xông đến, không ai biết vì chuyện này Thái tử đã phái bao nhiêu nhân lực. Dù có mình đồng da sắt thì trải qua một thời gian dài như thế bọn hắn cũng khó mà chống đỡ được.
Thái tử cười lạnh. Nhân lúc Hiên Viên Diệp đâm một kiếm với một tên áo đen, Thái tử khẽ lắc mình, hướng về phía Mạnh Phất Ảnh mà đâm.
Hiên Viên Diệp cả kinh, nhanh chóng xoay người muốn kéo Mạnh Phất Ảnh lại nhưng Thái tử vốn đã sớm dự liệu trước hành động của Hiên Viên Diệp nên kiếm của y vội chuyển hướng về phía bả vai của Hiên Viên Diệp.
Nếu lúc này Hiên Viên Diệp kéo Mạnh Phất Ảnh nhất định sẽ bị kiếm của Thái tử đâm vào bả vai nhưng nếu Hiên Viên Diệp không kéo Mạnh Phất ảnh thì người bị bắt đi nhất định là Mạnh Phất Ảnh.
Hiên Viên Diệp dường như không có một chút do dự , vội vàng kéo lấy Mạnh Phất Ảnh. Ngay tại lúc đó, kiếm của Thái tử liền hạ xuống bả vai của Hiên Viên Diệp.
“Điện hạ.” Tốc Phong kinh hô, muốn lao đến giúp Điện hạ nhưng quả thực lúc này hắn không thể phân thân ra được.
Mạnh Phất Ảnh vô cùng kinh sợ nhìn máu tươi đang nhiễm đỏ áo Hiên Viên Diệp, lòng nàng trở nên căng thẳng, thâm tâm có chút sợ hãi , sâu trong đó ẩn chứa một tia đau lòng.
“Hiên Viên Diệp, hiện tại ngươi vẫn muốn phủ nhận thân phận của nàng sao?” Dường như Thái tử cũng bị Hiên Viên Diệp làm cho kinh sợ, ngay sau đó lại đắc ý nói.
“Bổn vương đã nói, hắn là Thần y mà Bổn vương mời về để trị bệnh choThái hậu, lúc này Bổn vương che chở cho hắn là vì Thái hậu.”Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm Thái tử, lạnh giọng nói.
Dù sao bây giờ Thái tử chỉ là đang hoài nghi, hắn nhất định phải tìm mọi cách làm cho suy nghĩ của Thái tử bị nhiễu loạn.
“Ngươi nghĩ Bản cung sẽ tin lời ngươi nói?”Khóe môi Thái tử hiện lên tia cười lạnh, ngữ khí vô cùng trào phúng.
“Nếu Thái tử không tin có thể đi đến kinh thành của Bắc Nguyên triều để hỏi. Tất cả người trong thành không ai là không biết hắn.”Hiên Viên Diệp rút cây kiếm của Thái tử đang cắm ở trên bả vai, thân thể hơi cứng lại. Sau khi rút kiếm máu tươi tràn ra ngoài, dường như có một chút dính lên mặt Mạnh Phất Ảnh.
Từ đầu đến cuối Mạnh Phất Ảnh không nói một tiếng, nhanh chóng lấy dược trị thương luôn mang bên người giúp Hiên Viên Diệp cầm máu, động tác vô cùng thuần thục.
Nàng không quan tâm vì sao hắn lại cứu nàng nhưng đây là do nàng nên hắn mới bị thương.
Thái tử sửng sốt, đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh có chút hoài nghi.
“Trên kiếm có độc.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói với Hiên Viên Diệp. Khi nhìn đến miệng vết thương đang ngày càng biến sắc, khuôn mặt nàng hơi trầm xuống.
“Ừ.”Hiên Viên Diệp thấp giọng trả lời nàng. Hắn vô cùng hiểu Thái tử, hắn cũng sớm đoán trên kiếm có độc.
“Từ trước đến nay Bản cung thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Bản cung không quan tâm nàng có phải là người đó không nhưng nhất định sẽ không bỏ qua.” Thái tử nhíu mày, lạnh giọng nói.
Thái tử không tin Mạnh Phất Ảnh biết y thuật bởi vì nàng sinh ra ở Hầu Vương phủ thì làm sao có cơ hội tiếp xúc với y thuật chứ.Mà hiện tại hành động của Mạnh Phất Ảnh lại vô cùng thuần thục. Lúc nãy y cũng nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh với Hiên Viên Diệp nên lúc này đây y có chút không chắc chắn.
Khi nói chuyện Thái tử lại hướng Mạnh Phất Ảnh mà xuống tay. Cùng lúc đó những tên áo đen cũng hướng tới phía Hiên Viên Diệp mà đâm tới.
Mạnh Phất Ảnh nắm chặt tay, toàn thân căng thẳng đối phó với hành động bất ngờ này của Thái tử và đám sát thủ.Nhưng những tên sát thủ xông lên chưa đụng tới hai người bọn họ thì đã ngã hết trên mặt đất. Thái tử ở xa hơn bọn chúng mà dù sao võ công của Thái tử cũng cao hơn nhiều nên không có ngã xuống, nhưng đôi mắt khi nhìn Mạnh Phất Ảnh lại lộ ra một tia thị huyết.
“Đi” Hiên Viên Diệp có chút run sợ, sau đó ôm lấy Mạnh Phất Ảnh chạy đi, Tốc Phong cũng theo phía sau.
“Bắt lại cho Bản cung. Nhất định phải giết chết hết bọn chúng, một người cũng không được nương tay.” Thái tử bị trúng thuốc của Mạnh Phất Ảnh, tuy không ngã xuống nhưng lại không thể cử động được, liền tức giận quát.
Những tên hắc y nhân ở gần đó sau khi nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng đuổi theo.
“Điện hạ, mau đi trước, thuộc hạ sẽ ngăn cản bọn chúng.” Tốc Phong nhìn những tên hắc y nhân đang theo phía sau liền gấp giọng thúc giục.
Hiên Viên Diệp biết lúc này nếu ở lại cũng không giúp được gì cho Tốc Phong, sau khi bọn họ dời đi Tốc Phong có thể thoát thân dễ dàng hơn. Nghĩ như vậy hắn liền ôm Mạnh Phất Ảnh chạy nhanh về phía trước.
Bởi vì Hiên Viên Diệp bị thương mà vết thương kia lại có độc nên tốc độ của hắn có chút chậm. Tuy nhiên chạy một đoạn cũng không thấy có người đuổi theo.
Nhìn thấy phía trước có một ngôi nhà tranh nhỏ , Mạnh Phất Ảnh liền dìu hắn đi vào, nàng nghĩ trước tiên phải xử lí vết thương của hắn.
Tuy giờ phút này Hiên Viên Diệp đã cật lực chịu đựng, nhưng sắc mắt hắn lại có chút xanh xao, ánh mắt dường như có chút không ổn.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm kinh sợ, nàng biết độc kia nhất định không phải loại độc bình thường. Nhưng trên mặt cũng không lộ ra một tia sợ hãi, khi nàng đang định cởi bỏ y phục trên người của hắn để xử lí miệng vết thương thì bỗng nghe được những tiếng động nhỏ.
Mạnh Phất Ảnh cả kinh tạm dừng lại hành động của chính mình, mà Hiên Viên Diệp cũng ngồi thẳng dậy,ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Quả thật những người áo đen kia đã đuổi tới, những cũng không có quá nhiều người, chỉ khoảng tám người mà thôi.
Cầm thật chặt kiếm trong tay. Hiên Viên Diệp sẵn sàng đợi bọn chúng tới gần.
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lóe sáng, nàng biết nếu lúc này Hiên Viên Diệp vận công dùng nội lực thì vết thương kia nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn. Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Thái tử thì độc mà y dùng nhất định không đơn giản chỉ sợ Hiên Viên Diệp…
Đợi cho mấy tên hắc y nhân kia lén lút đến bên ngoài ngôi nhà tranh. Mạnh Phất Ảnh liền cầm lấy kiếm trong tay Hiên Viên Diệp rồi xông ra ngoài.
Nàng khua kiếm chém loạn lên, liên tục phát ra những tiếng hét ẩn chứa sự tức giận “Muốn giết ta? Đến đây, có bản lĩnh thì giết đi.”
Kiếm trong tay nàng khi vung loạn vừa nhanh vừa mạnh, cả khuôn mặt lại toàn máu làm cho bọn hắc y nhân kinh sợ , trở nên rối loạn.
Khóe môi Hiên Viên Diệp hiện lên tia cười khẽ, nữ nhân của hắn thật đáng yêu, mỗi hành động của nàng đều làm cho hắn thực sự kinh ngạc. Tuy biết nàng hoàn toàn không giống như những nữ tử khác nhưng trước những hành động của nàng, hắn vẫn thấy kinh ngạc không dứt.Thật không ngờ nàng lại không hề sợ hãi mà dũng cảm cầm kiếm xông về phía những tên cao thủ kia.
Hiên Viên Diệp nhặt vài hòn đá trên mặt đất, ném về phía hắc y nhân. Cũng bởi vì Mạnh Phất Ảnh làm bọn chúng rối loạn mà Hiên Viên lại càng ném chuẩn hơn. Tất cả bọn hắc y nhân đều té ngã trên mặt đất.
Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới trở về, đem kiếm trả lại cho Hiên Viên Diệp, liếc mắt liền thấy thấy Hiên Viên Diệp đang cười, mà nụ cười kia lại chứa đầy thâm ý .Lúc này nàng mới ý thức được bản thân mình quá xúc động.
“Trên núi có mấy ngôi nhà, chúng ta phải dời đi ngay bây giờ.” Hiên Viên Diệp biết chỗ này rất dễ bị phát hiện mà tình huống hiện tại không thể cùng Thái tử đối kháng. Vậy nên trước tiên cần phải tìm một nơi có thể tránh né, cũng may Thái tử cũng đã bị dính phải dược của nàng.
“Được.”Mạnh Phất Ảnh đáp lại lời của hắn, sau đó nâng hắn dậy ,dìu hắn đi về phía ngọn núi kia.
“Ngươi vừa hạ thuốc gì lên người Thái tử vậy?”Hiên Viên Diệp vẫn không nhịn được suy nghĩ trong lòng mình, hắn nhìn thấy mấy tên kia bị ngã xuống chắc là mấy loại mê dược gì đó nhưng nếu là mê dược thì sao hắn và nàng lại không xảy ra vấn đề gì. Vị trí của bọn họ lúc đó cũng rất gần.
“Thuốc gây mê.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười có chút tức giận mà nói “Với một lượng gây mê như vậy sẽ làm cho tên Thái tử đó phải hôn mê đến ngày mai.”Ít nhất hiện tai bọn họ có thể an toàn.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hiên lên tia nghi hoặc, thuốc gây mê? Loại thuốc này hắn chưa bao giờ nghe thấy.
Bởi vì sợ độc sẽ lan tràn trong cơ thể nên Hiên Viên Diệp mới phong bế toàn bộ huyệt đạo. Chính vì không thể sử dụng nội lực nên hai người bọn họ đi rất chậm, lên đến núi thì trời cũng trở tối.
Mạnh Phất Ảnh tiến lên phía trước gõ cửa một ngôi nhà, ở đây đều là những người nông dân thuần phác tuy rằng có chút sợ hãi đối với vết thương trên người Hiên Viên Diệp nhưng vẫn đối đãi nhiệt tình với bọn họ.
Mặc dù Hiên Viên Diệp đã phong bế toàn bộ huyệt đạo trên người nhưng vẫn có chút độc lan vào trong cơ thể.
Mạnh Phất Ảnh nhìn miệng vết thương ngày càng thâm đen…, trong mắt lóe lên sự lo lắng. Nàng không biết đây là độc gì nên trong một thời gian ngắn nàng chưa thể tìm ra cách giải.
Hiên Viên Diệp vốn lạnh tựa băng mà giờ phút này dường như có chút hoảng hốt. Chắc hẳn độc đã ảnh hưởng đến hắn không ít ,đặc biệt là thần kinh của hắn.
Khi áp tay lên miệng vết thương của hắn, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ, vết thương nóng vô cùng, nhiệt độ phải nói là rất đáng sợ.
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đặt tay lên trán hắn. Hiên Viên Diệp sốt, mà nhiệt độ không phải cao bình thường.
Dưới tình huống như vậy mà Hiên Viên Diệp vẫn có thể thanh tỉnh, nàng thực sự bội phục hắn.
Hiện tại việc quan trọng nhất là loại bỏ độc dược trong cơ thể hắn. Nếu không bức toàn bộ độc ra ngoài, tính mạng của hắn chỉ sợ…
Nhưng rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể bức toàn bộ độc ra?
Nếu nàng biết võ công thì nàng có thể giúp hắn bức độc ra ngoài nhưng nàng lại không biết võ công.Khi nhìn lại vết thương của hắn , nàng bỗng thấy ở đó chảy ra một chút máu tươi. Lúc trước vô cùng đen nhưng càng về sau lại nhạt hơn trước rất nhiều.
Đôi mắt Mạnh Phất Ảnh lóe sáng, không một chút suy nghĩ liền cúi người đem chất độc ở miệng vết thương hút ra ngoài, nhổ vào cái chậu đang ở bên cạnh.
“Ngươi làm cái gì vậy?”Vốn có chút hoảng hốt Hiên Viên Diệp lại càng cả kinh nhìn Mạnh Phất Ảnh đang giúp hắn hút chất độc, lạnh lùng nói “Ngươi điên rồi hả?”
Nữ nhân này điên rồi sao? Nàng làm như vậy không sợ chính bản thân mình trúng độc sao?
“Độc này chỉ xâm nhập qua máu nên ta sẽ không có việc gì đâu.”Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng giải thích.
Kì thực nàng cũng không biết là độc kia có phải chỉ xâm nhập qua máu hay không. Nàng chỉ đoán rằng độc kia từ thanh kiếm kia mà đi vào trong máu. Hơn nữa Hiên Viên Diệp vì nàng mà bị thương, tuy hắn nói là vì Thái hậu mới cứu nàng nhưng bất kể là vì gì thì nàng nhất định cũng phải cứu hắn. Dù có nguy hiểm nàng cũng nhất định phải thử.
“Tránh ra.” Hiên Viê Diệp đột nhiên đẩy nàng ra, dù cho có thật là như nàng nói thì hắn cũng không muốn nàng phải mạo hiểm.
“Ngươi muốn ta dùng thuốc gây mê trên người ngươi ư ?” Mạnh Phất Ảnh nhìn hắn từng chữ, từng chữ chậm rãi nói. Vừa nói vừa đưa tay vào túi áo dường như là muốn lấy ra thật vậy.
Kì thực tất cả thuốc gây mê đều bị nàng sử dụng hết rồi, lúc này một chút cũng không còn.
Hiên Viên Diệp chau mày, nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh với đôi mắt phòng bị, nếu hắn không bị trúng độc toàn thân trở nên vô lực thì hắn nhất định sẽ đem nàng trói lại.
“Ta là đại phu nên có nguy hiểm hay không ta là người rõ nhất, vả lại ta cũng không nhất thiết phải mạo hiểm chính tính mạng của mình để đi cứu người khác. Nếu vậy cái mạng này còn có thể bảo toàn đến giờ sao?” Mạnh Phất Ảnh vô cùng thành thật nói, cố gắng thuyết phục Hiên Viên Diệp.
Đôi mắt Hiên Viên Diệp hơi lóe lên một cái, sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia thất vọng khó phát hiện.
Hắn nghĩ đến đại hôn ngày ấy , nàng đã tìm mọi cách để tránh hắn giống như hắn là ma quỷ vậy, nên nàng sao có thể vì hắn mà… Với lại hắn còn tận mắt chứng kiến hành động của nàng ở Bắc Nguyên triều.
Nhưng trọng yếu nhất là hơi thở của nàng cũng không có gì khác thường nên Hiên Viên Diệp mới tin nàng.
Mạnh Phất Ảnh lại cúi người, dùng sức hút toàn bộ chất độc trên miệng vết thương của hắn. Bởi vì trong một thời gian dài không hút chất độc kia ra ngoài nên vết thương của hắn tương đối nhiều độc. Mất một thời gian huyết sắc trên vết thương của hắn mới trở lại bình thường.
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đem miệng vết thương băng bó lại, cũng may do hắn lúc đó tránh né được chiêu thức của Thái tử nên miệng vết thương mới không quá sâu.
Trên môi của nàng có chút đen, nhưng trừ đôi môi ra thì không có điểm gì khá thường. Lúc này Mạnh Phất Ảnh mới thở ra một hơi, cuối cùng thì cũng qua thời kì nguy hiểm.
Nhìn Mạnh Phất Ảnh không xảy ra chuyện gì Hiên Viên Diệp mới thở nhẹ một hơi. Tia chống cự kia cuối cùng cũng buông xuống hoàn toàn, ý chí dần trở nên mơ hồ.
Độc trên người hắn tuy đã được Mạnh Phất Ảnh hút ra hết nhưng cơ thể hắn vẫn sốt cao. Khi biết cả hai người đều đã an toàn , hắn mới từ từ dựa vào bên thành giường.
Mạnh Phất Ảnh cởi giày giúp hắn, sau đó đưa hắn lên trên giường, nàng giúp hắn đắp chăn thật cẩn thận ,định thu dọn một số thứ trong phòng.
Nhưng khi nàng đứng lên thì cánh tay hắn lại đưa ra giữ chặt lấy tay nàng không buông. Mạnh Phất Ảnh cả kinh, không phải hắn đang ngủ sao? Sao có thể?
Đang âm thầm suy nghĩ làm sao mới có thể tránh khỏi tay của hắn thì nàng lại ghe được giọng nói trầm khàn của hắn. “Ngươi còn muốn trốn sao?Hiện tai ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được sao?”Vì nàng cúi đầu nên môi của hắn lại nói ngay bên tai của nàng nên từng chữ trong miệng hắn nàng đều nghe rất rõ ràng. Giờ phút này nàng bị Hiên Viên Diệp ôm ở trước ngực.
Thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ, không lẽ ngay từ đầu hắn đã đoán được thân phận của nàng, nếu không tại sao hắn lại nói những lời này.
Mải suy nghĩ nên Mạnh Phất Ảnh đã quên mất phải rời khỏi vòng ôm của hắn.
“Bổn vương muốn nói với ngươi, nếu để Bổn vương bắt được ngươi nhất định sẽ không buông tay ngươi ra.” Hiên Viên Diệp nhẹ giọng nói, âm thanh khàn khàn lại làm cho Mạnh Phất Ảnh thấy sợ hãi.
Muốn bắt nàng như thế nào? Hắn có năng lực như vậy thì sẽ định làm gì nàng đây ? Không buông tha nàng? Chẳng lẽ không giết nàng không được ư?
Nghĩ đến đây Mạnh Phất Ảnh không ngừng được lửa giận đang dâng lên trong lòng, đôi mắt có chút ảo não nhìn lại hắn. Nàng muốn nhìn xem với tình trạng như thế này hắn lấy năng lực gì mà bắt nàng.
Khi ngước mắt, nàng dãy nhẹ , muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. Nhưng cùng lúc đó , cánh tay Hiên Viên Diệp cũng dùng sức hơn ,khuôn mặt vừa mới ngước lên nhanh chóng bị hắn khống chế.Nên khuôn mặt của trở thành đối diện với khuôn mặt của hắn, môi nàng dán trên môi của hắn.
“A” Theo bản năng nàng liền hô nhỏ một tiếng. Đối với cảnh tưởng chém giết nhau nàng cũng không kinh sợ dù chỉ một chút, ngay cả khi Hiên Viên Diệp bị thương nàng vẫn bình tĩnh đối mặt nhưng lúc này lại không kìm chế được mà kinh hô ra tiếng.
Mà khi nàng kinh hô như thế lưỡi Hiên Viên Diệp nhanh chóng đi vào trong miệng của nàng.Không những thế,bàn tay của hắn để ngay sau gáy của nàng nhất quyết không để nàng tránh thoát khỏi hắn.
Mạnh Phất Ảnh sợ hãi thực sự, thân mình cứng đờ, theo bản năng muốn đứng dậy thoát khỏi hắn nhưng khi vừa định chống tay đứng lên lại nghe được tiếng kêu nhẹ của hắn, lúc này nàng mới nhớ đã động đến vết thương của hắn.
Nhanh chóng đem bàn tay rời khỏi vết thương của hắn.Cướp lấy thời cơ lúc nàng đang hoảng loạn, Hiên Viên Diệp đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
Nụ hôn của hắn lại càng thêm bá đạo, trằn trọc, triền miên.
Mà tay của hắn ở sau lưng nàng cũng bắt đầu du động…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.