Chương 11: Đem trâm cài tóc đi cầm
Ngô Tiếu Tiếu
06/04/2015
Trong phòng, khóe môi Sở Lưu Nguyệt khẽ câu lên một nụ cười lạnh, trong phủ này Diệp Thị chính là người nắm quyền, muốn trong một thời gian ngắn lật đổ bà ta là điều không thể, cho nên nàng không vội.
- Thực sự là mưu cao kế hiểm* a.
*mưu cao kế hiểm: âm mưu thủ đoạn nham hiểm.
Đổng mụ mụ và Thạch Lựu đều không hẹn mà cùng đổ một thân mồ hôi lạnh, thế nhưng nếu như tiểu thư có thể nhìn ra được âm mưu trong chuyện này thì tiểu thư mới chính là người tài giỏi nhất, nghĩ đến đây hai người không khỏi cảm thấy tự hào.
Thạch Lựu cầm một chiếc hộp gấm hoa văn tinh xảo trên bàn đi tới:
- Tiểu thư, đây là của Huệ Vương gia lúc trước lệnh cho thị vệ mang tới, em đã nhìn qua, đây đúng là cỏ linh chi trăm năm, buổi tối em hầm cách thủy cho tiểu thư bồi bổ thân thể.
- Ân, cứ làm vậy đi.
Sở Lưu Nguyệt gật nhẹ đầu, chủ tớ ba người không hề nhìn tới đống đồ hỏng mà Diệp thị đưa tới.
........
Hôm nay Diệp thị đưa tới Đào Viện nhân sâm, long nhãn cùng hạt sen hỏng kia, đúng là có mục đích như lời Sở Lưu Nguyệt nói, muốn nàng đến trước mặt Lão Gia cáo trạng mình, đến lúc đó bà ta sẽ khiến cho Sở Thiên Hạo mất đi hảo cảm với Sở Lưu Nguyệt, cho rằng nàng làm đích nữ mà lòng dạ hẹp hòi, không có cốt khí. Nhưng bà ta đợi cả buổi tối cũng không thấy bên Đào Viện có động tĩnh gì.
Sắc mặt Diệp thị không khỏi đen lại, hơn nửa ngày không nói câu gì.
Hạ mụ mụ vẫn luôn ở một bên hầu hạ thấy thế không nhịn được nói:
- Phu nhân, có lẽ là tiểu tiện nhân kia quá sợ hãi, không dám đi tới trước mặt Lão Gia cáo trạng người.
Diệp Thị im lặng không nói, đưa tay lên vuốt lại mái tóc, có chút tiếc hận nói:
- Việc hôm nay đã không thành, ngày khác ta lại tìm cách a.
- Nô tỳ có chủ ý này, không biết có được hay không.
Hạ mụ mụ đưa ra chủ ý, bà ta nhớ tới ánh mắt của Nhị tiểu thư dường như khác trước kia rất nhiều, nhưng đến cuối cùng là khác ở chỗ nào thì bà ta lại không chỉ ra được, cho nên bây giờ bà ta cũng rất muốn biết Sở Lưu Nguyệt kia thật sự thay đổi ở đâu.
- Nói nghe thử xem?
- Trong Đào Viện kia duy chỉ có một bà vú và một nha hoàn, chi bằng phu nhân đưa vài kẻ tâm phúc qua đó như vậy chẳng phải có thể giám sát được nhất cử nhất động của ba người đó sao? Phòng khi các nàng có ý định trở mình* cũng sẽ không làm được gì, đây là thứ nhất, hơn nữa trước nay trong lòng Lão Gia phu nhân luôn có được hình tượng tốt, nhất định Lão Gia sẽ nghĩ rằng sự tình vừa rồi chỉ là do phu nhân quá hiền lành, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
*trở mình: đứng dậy, đấu tranh, lật ngược tình thế.
Diệp Thị nghe xong thì hài lòng gật gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, chủ ý này rất tốt, bất quá hôm nay trời đã tối, đợi tới ngày mai ngươi chọn ra hai nha hoàn thông minh lanh lợi một chút đưa tới Đào Viện đi.
- Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.
Hạ mụ mụ tà ác cười, trong mắt hiện lên tia đắc ý.
Trăng sáng vằng vặc, ngàn sao lấp lánh, bầu trời trên cao như một tấm lụa mỏng ôm trọn lấy Đào Viện nho nhỏ. Chỉ là một tiểu viện bình thường vậy mà dưới bầu trời đêm lại mỹ lệ đến như vậy.
Trên thềm đá trước cửa, có hai người đang ngồi ngay ngắn ở đó, một người tay chống cằm ngắm nhìn ánh trăng sáng trên cao đến ngẩn người, người còn lại thì lại ngồi nhìn người bên cạnh đang ngắm trăng.
Thạch Lựu nhìn chằm chằm vào người đang ngồi cạnh mình, tiểu thư ngồi ngắm trăng như vậy đã được một hồi lâu, nhưng nhìn tiểu thư lúc này tổng lại cho nàng cảm giác có gì đó rất khác lạ, nhưng không giống ở đâu lại không thể chỉ ra được, tóm lại tiểu thư thay đổi rất nhiều so với trước kia.
- Tiểu thư, người đã ngồi đây ngắm trăng ít nhất nửa canh giờ rồi.
Thạch Lựu thực sự rất hiếu kỳ, nhịn không được cũng học theo bộ dạng của tiểu thư, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào vầng trăng kia, nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có gì kỳ lạ, ánh trăng này vẫn giống ánh trăng trước đây, không có gì khác biệt.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời Thạch Lựu nói mới phục hồi lại tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên, bề ngoài nàng đang ngắm trăng, nhưng trên thực tế trong đầu lại đang suy nghĩ về chuyện khác.
Ngủ cả một buổi chiều, sau khi tỉnh lại dùng cỏ linh chi trăm năm do Huệ Vương Gia đưa tới, tinh thần nàng đã khôi phục được hơn phân nửa, nhìn lại tình hình hiện tại của nàng, thân thể này tuy đường đường là đích nữ Quốc Công Phủ nhưng trên thực tế từ trước tới giờ đều không được người khác coi trọng, ngay cả nô tài, hạ nhân trong phủ cũng có thể bắt nạt nàng, không kể mấy người Diệp thị mà ngay đến nha hoàn cũng không để nàng vào mắt, Liễu mụ mụ trông coi cửa hông kia chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ là một bà vú thấp kém nhất mà cũng có thể lên tiếng cười nhạo nàng, ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt trở nên âm u, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Chỉ là, bây giờ nàng muốn nhanh chóng lật đổ hai mẹ con Diệp Thị là không điều không thể, khắp nơi trong phủ đều có tai mắt của họ, cho nên nàng phải chậm rãi thực hiện từng bước một vạch trần bộ mặt giả dối của bọn họ, nàng phải cho cả Kinh Thành biết hai mẹ con họ đã làm những chuyện xấu xa gì. Nhưng muốn thế thì điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải tự bảo vệ bản thân mình, lúc trước nàng gây ra trận náo loạn như vậy chắc chắn đã khiến Diệp Thị nổi lên lòng nghi ngờ vậy nên mới đưa đến nhân sâm, long nhãn, hạt sen kia tới.
Xem ra ngày mai nàng phải ra ngoài một chuyến, ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt lóe lên, dường như nhớ ra điều gì, nàng quay ra hỏi Thạch Lựu.
- Thạch Lựu, những vòng ngọc, trâm cài mẫu thân ta để lại đâu rồi?
Theo như trí nhớ của Sở Lưu Nguyệt thì những thứ mẫu thân nàng để lại đều là thứ đáng giá, trước đây vì muốn bảo hộ những đồ vật này nên nàng không hề nói cho ai biết, tự mình giữ lại làm kỉ niệm.
- Tiểu thư, là Đổng mụ mụ đem cất đi, tiểu thư có muốn lấy ra dùng không?
Sở Lưu Nguyệt gật đầu,Thạch Lựu lập tức đi vào trong phòng, không lâu sau liền mang theo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy* cùng một chiếc trâm cài đầu bằng vàng ra đặt vào tay của Sở Lưu Nguyệt, Sở Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cầm lấy, trong lòng thì thầm nói nhỏ.
*Ngọc phỉ thúy: là một loại ngọc đẹp, quý thường có màu xanh, và có vân.
- Xem ra bây giờ chỉ có thể khiến ngươi chịu ủy khuất* một chút, ta đem ngươi vào tiệm cầm đồ , đợi đến khi ta có khả năng nhất định sẽ chuộc ngươi ra.
*ủy khuất: oan uổng, thiệt thòi.
Thạch Lựu nhìn sắc mặt Sở Lưu Nguyệt cho rằng nàng đang nhớ tới mẫu thân đã mất của mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót lên tiếng khuyên bảo:
- Tiểu thư, người đừng quá đau lòng, nếu như phu nhân dưới Hoàng Tuyền* có linh thiêng cũng sẽ không muốn nhìn thấy tiểu thư luôn nhớ người rồi đau lòng như vậy.
*Hoàng Tuyền: Sông Hoàng Tuyền là con sông dưới Địa Phủ, nơi cây cầu Nại Hà bắc qua là giới hạn cuối cùng của địa phủ, vong linh người đã mất phải đi tới đây để đầu thai chuyển thế.
Sở Lưu Nguyệt giật giật khóe miệng, nàng nhớ tới người đã mất bao giờ? Nàng chỉ muốn dùng vòng ngọc cùng trâm cài này để đối phó với những nhu cầu bức thiết hiện tại. Nàng quyết định đem những đồ này đi cầm để đổi lấy chút ngân lượng mua thuốc làm một số thuốc bột để phòng thân, sau đó mua tú hoa châm* đem về luyện ám khí, tuy bản thân biết võ công nhưng lại rất kém nên nàng cần một phương thức nhanh gọn nhất để bảo vệ chính mình, không cho bất luận kẻ nào có thể làm tổn hại đến nàng.
* tú hoa châm: kim thêu hoa, ám khí.
Sở Lưu Nguyệt vừa đứng lên vừa quơ quơ vòng ngọc và trâm vàng trong tay vừa hướng vào trong phòng đi đến:
- Ta quyết định ngày mai đem trâm cài tóc này đi cầm.
Trên thềm đá, Thạch Lựu nhìn theo nàng ngẩn người, lời này của tiểu thư có ý gì, trâm cài tóc này chính là di vật của Phu Nhân để lại, từ trước tới nay tiểu thư vẫn luôn coi chúng như tính mạng mà cất giấu, sao bây giờ lại muốn đem đi cầm chứ? Thạch Lựu nghĩ mãi mà không hiểu, nhịn không được hỏi với theo bóng lưng Sở Lưu Nguyệt:
- Tiểu thư, vì sao người lại đem trâm cài tóc này đi cầm ạ?
- Ta tự biết tính toán, được rồi, em đừng hỏi nữa, sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, sau đó ra từ sân nhỏ lén chuồn ra ngoài một chuyến, ta muốn dùng cây trâm này đổi lấy một ít ngân lượng để dùng, về phần trâm cài tóc này sau này ta nhất định sẽ chuộc lại, em yên tâm đi.
Hai người vừa nói vừa đi vào gian phòng của Sở Lưu Nguyệt, tuy thân thể Sở Lưu Nguyệt đã hồi phục được rất nhiều nhưng nàng vẫn phải chú ý đi nghỉ sớm, như vậy sẽ có lợi cho việc điều dưỡng thân thể.
Sở Lưu Nguyệt rửa qua mặt liền đi lên giường đi ngủ, nhìn lại vòng ngọc cùng trâm cài tóc trong tay sau đó nở nụ cười nhắm mắt lại, trong lòng nói thầm, rồi sẽ có tất cả, sẽ có bánh bao, sẽ có ngân lượng, trâm cài tóc này cũng sẽ lấy lại được.
Ngoài phòng, Thạch Lựu kéo Đổng mụ mụ ra ngoài, nhỏ giọng nói lại ý định của tiểu thư, thế nhưng Đổng mụ mụ lại hoàn toàn tin tưởng Sở Lưu Nguyệt, mặc kệ tiểu thư làm gì bà đều toàn lực ủng hộ nàng.
- Thực sự là mưu cao kế hiểm* a.
*mưu cao kế hiểm: âm mưu thủ đoạn nham hiểm.
Đổng mụ mụ và Thạch Lựu đều không hẹn mà cùng đổ một thân mồ hôi lạnh, thế nhưng nếu như tiểu thư có thể nhìn ra được âm mưu trong chuyện này thì tiểu thư mới chính là người tài giỏi nhất, nghĩ đến đây hai người không khỏi cảm thấy tự hào.
Thạch Lựu cầm một chiếc hộp gấm hoa văn tinh xảo trên bàn đi tới:
- Tiểu thư, đây là của Huệ Vương gia lúc trước lệnh cho thị vệ mang tới, em đã nhìn qua, đây đúng là cỏ linh chi trăm năm, buổi tối em hầm cách thủy cho tiểu thư bồi bổ thân thể.
- Ân, cứ làm vậy đi.
Sở Lưu Nguyệt gật nhẹ đầu, chủ tớ ba người không hề nhìn tới đống đồ hỏng mà Diệp thị đưa tới.
........
Hôm nay Diệp thị đưa tới Đào Viện nhân sâm, long nhãn cùng hạt sen hỏng kia, đúng là có mục đích như lời Sở Lưu Nguyệt nói, muốn nàng đến trước mặt Lão Gia cáo trạng mình, đến lúc đó bà ta sẽ khiến cho Sở Thiên Hạo mất đi hảo cảm với Sở Lưu Nguyệt, cho rằng nàng làm đích nữ mà lòng dạ hẹp hòi, không có cốt khí. Nhưng bà ta đợi cả buổi tối cũng không thấy bên Đào Viện có động tĩnh gì.
Sắc mặt Diệp thị không khỏi đen lại, hơn nửa ngày không nói câu gì.
Hạ mụ mụ vẫn luôn ở một bên hầu hạ thấy thế không nhịn được nói:
- Phu nhân, có lẽ là tiểu tiện nhân kia quá sợ hãi, không dám đi tới trước mặt Lão Gia cáo trạng người.
Diệp Thị im lặng không nói, đưa tay lên vuốt lại mái tóc, có chút tiếc hận nói:
- Việc hôm nay đã không thành, ngày khác ta lại tìm cách a.
- Nô tỳ có chủ ý này, không biết có được hay không.
Hạ mụ mụ đưa ra chủ ý, bà ta nhớ tới ánh mắt của Nhị tiểu thư dường như khác trước kia rất nhiều, nhưng đến cuối cùng là khác ở chỗ nào thì bà ta lại không chỉ ra được, cho nên bây giờ bà ta cũng rất muốn biết Sở Lưu Nguyệt kia thật sự thay đổi ở đâu.
- Nói nghe thử xem?
- Trong Đào Viện kia duy chỉ có một bà vú và một nha hoàn, chi bằng phu nhân đưa vài kẻ tâm phúc qua đó như vậy chẳng phải có thể giám sát được nhất cử nhất động của ba người đó sao? Phòng khi các nàng có ý định trở mình* cũng sẽ không làm được gì, đây là thứ nhất, hơn nữa trước nay trong lòng Lão Gia phu nhân luôn có được hình tượng tốt, nhất định Lão Gia sẽ nghĩ rằng sự tình vừa rồi chỉ là do phu nhân quá hiền lành, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
*trở mình: đứng dậy, đấu tranh, lật ngược tình thế.
Diệp Thị nghe xong thì hài lòng gật gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, chủ ý này rất tốt, bất quá hôm nay trời đã tối, đợi tới ngày mai ngươi chọn ra hai nha hoàn thông minh lanh lợi một chút đưa tới Đào Viện đi.
- Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh.
Hạ mụ mụ tà ác cười, trong mắt hiện lên tia đắc ý.
Trăng sáng vằng vặc, ngàn sao lấp lánh, bầu trời trên cao như một tấm lụa mỏng ôm trọn lấy Đào Viện nho nhỏ. Chỉ là một tiểu viện bình thường vậy mà dưới bầu trời đêm lại mỹ lệ đến như vậy.
Trên thềm đá trước cửa, có hai người đang ngồi ngay ngắn ở đó, một người tay chống cằm ngắm nhìn ánh trăng sáng trên cao đến ngẩn người, người còn lại thì lại ngồi nhìn người bên cạnh đang ngắm trăng.
Thạch Lựu nhìn chằm chằm vào người đang ngồi cạnh mình, tiểu thư ngồi ngắm trăng như vậy đã được một hồi lâu, nhưng nhìn tiểu thư lúc này tổng lại cho nàng cảm giác có gì đó rất khác lạ, nhưng không giống ở đâu lại không thể chỉ ra được, tóm lại tiểu thư thay đổi rất nhiều so với trước kia.
- Tiểu thư, người đã ngồi đây ngắm trăng ít nhất nửa canh giờ rồi.
Thạch Lựu thực sự rất hiếu kỳ, nhịn không được cũng học theo bộ dạng của tiểu thư, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào vầng trăng kia, nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có gì kỳ lạ, ánh trăng này vẫn giống ánh trăng trước đây, không có gì khác biệt.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời Thạch Lựu nói mới phục hồi lại tinh thần, khóe miệng khẽ cong lên, bề ngoài nàng đang ngắm trăng, nhưng trên thực tế trong đầu lại đang suy nghĩ về chuyện khác.
Ngủ cả một buổi chiều, sau khi tỉnh lại dùng cỏ linh chi trăm năm do Huệ Vương Gia đưa tới, tinh thần nàng đã khôi phục được hơn phân nửa, nhìn lại tình hình hiện tại của nàng, thân thể này tuy đường đường là đích nữ Quốc Công Phủ nhưng trên thực tế từ trước tới giờ đều không được người khác coi trọng, ngay cả nô tài, hạ nhân trong phủ cũng có thể bắt nạt nàng, không kể mấy người Diệp thị mà ngay đến nha hoàn cũng không để nàng vào mắt, Liễu mụ mụ trông coi cửa hông kia chính là minh chứng rõ ràng nhất. Chỉ là một bà vú thấp kém nhất mà cũng có thể lên tiếng cười nhạo nàng, ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt trở nên âm u, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Chỉ là, bây giờ nàng muốn nhanh chóng lật đổ hai mẹ con Diệp Thị là không điều không thể, khắp nơi trong phủ đều có tai mắt của họ, cho nên nàng phải chậm rãi thực hiện từng bước một vạch trần bộ mặt giả dối của bọn họ, nàng phải cho cả Kinh Thành biết hai mẹ con họ đã làm những chuyện xấu xa gì. Nhưng muốn thế thì điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải tự bảo vệ bản thân mình, lúc trước nàng gây ra trận náo loạn như vậy chắc chắn đã khiến Diệp Thị nổi lên lòng nghi ngờ vậy nên mới đưa đến nhân sâm, long nhãn, hạt sen kia tới.
Xem ra ngày mai nàng phải ra ngoài một chuyến, ánh mắt Sở Lưu Nguyệt chợt lóe lên, dường như nhớ ra điều gì, nàng quay ra hỏi Thạch Lựu.
- Thạch Lựu, những vòng ngọc, trâm cài mẫu thân ta để lại đâu rồi?
Theo như trí nhớ của Sở Lưu Nguyệt thì những thứ mẫu thân nàng để lại đều là thứ đáng giá, trước đây vì muốn bảo hộ những đồ vật này nên nàng không hề nói cho ai biết, tự mình giữ lại làm kỉ niệm.
- Tiểu thư, là Đổng mụ mụ đem cất đi, tiểu thư có muốn lấy ra dùng không?
Sở Lưu Nguyệt gật đầu,Thạch Lựu lập tức đi vào trong phòng, không lâu sau liền mang theo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy* cùng một chiếc trâm cài đầu bằng vàng ra đặt vào tay của Sở Lưu Nguyệt, Sở Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cầm lấy, trong lòng thì thầm nói nhỏ.
*Ngọc phỉ thúy: là một loại ngọc đẹp, quý thường có màu xanh, và có vân.
- Xem ra bây giờ chỉ có thể khiến ngươi chịu ủy khuất* một chút, ta đem ngươi vào tiệm cầm đồ , đợi đến khi ta có khả năng nhất định sẽ chuộc ngươi ra.
*ủy khuất: oan uổng, thiệt thòi.
Thạch Lựu nhìn sắc mặt Sở Lưu Nguyệt cho rằng nàng đang nhớ tới mẫu thân đã mất của mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót lên tiếng khuyên bảo:
- Tiểu thư, người đừng quá đau lòng, nếu như phu nhân dưới Hoàng Tuyền* có linh thiêng cũng sẽ không muốn nhìn thấy tiểu thư luôn nhớ người rồi đau lòng như vậy.
*Hoàng Tuyền: Sông Hoàng Tuyền là con sông dưới Địa Phủ, nơi cây cầu Nại Hà bắc qua là giới hạn cuối cùng của địa phủ, vong linh người đã mất phải đi tới đây để đầu thai chuyển thế.
Sở Lưu Nguyệt giật giật khóe miệng, nàng nhớ tới người đã mất bao giờ? Nàng chỉ muốn dùng vòng ngọc cùng trâm cài này để đối phó với những nhu cầu bức thiết hiện tại. Nàng quyết định đem những đồ này đi cầm để đổi lấy chút ngân lượng mua thuốc làm một số thuốc bột để phòng thân, sau đó mua tú hoa châm* đem về luyện ám khí, tuy bản thân biết võ công nhưng lại rất kém nên nàng cần một phương thức nhanh gọn nhất để bảo vệ chính mình, không cho bất luận kẻ nào có thể làm tổn hại đến nàng.
* tú hoa châm: kim thêu hoa, ám khí.
Sở Lưu Nguyệt vừa đứng lên vừa quơ quơ vòng ngọc và trâm vàng trong tay vừa hướng vào trong phòng đi đến:
- Ta quyết định ngày mai đem trâm cài tóc này đi cầm.
Trên thềm đá, Thạch Lựu nhìn theo nàng ngẩn người, lời này của tiểu thư có ý gì, trâm cài tóc này chính là di vật của Phu Nhân để lại, từ trước tới nay tiểu thư vẫn luôn coi chúng như tính mạng mà cất giấu, sao bây giờ lại muốn đem đi cầm chứ? Thạch Lựu nghĩ mãi mà không hiểu, nhịn không được hỏi với theo bóng lưng Sở Lưu Nguyệt:
- Tiểu thư, vì sao người lại đem trâm cài tóc này đi cầm ạ?
- Ta tự biết tính toán, được rồi, em đừng hỏi nữa, sáng mai chúng ta dậy sớm một chút, sau đó ra từ sân nhỏ lén chuồn ra ngoài một chuyến, ta muốn dùng cây trâm này đổi lấy một ít ngân lượng để dùng, về phần trâm cài tóc này sau này ta nhất định sẽ chuộc lại, em yên tâm đi.
Hai người vừa nói vừa đi vào gian phòng của Sở Lưu Nguyệt, tuy thân thể Sở Lưu Nguyệt đã hồi phục được rất nhiều nhưng nàng vẫn phải chú ý đi nghỉ sớm, như vậy sẽ có lợi cho việc điều dưỡng thân thể.
Sở Lưu Nguyệt rửa qua mặt liền đi lên giường đi ngủ, nhìn lại vòng ngọc cùng trâm cài tóc trong tay sau đó nở nụ cười nhắm mắt lại, trong lòng nói thầm, rồi sẽ có tất cả, sẽ có bánh bao, sẽ có ngân lượng, trâm cài tóc này cũng sẽ lấy lại được.
Ngoài phòng, Thạch Lựu kéo Đổng mụ mụ ra ngoài, nhỏ giọng nói lại ý định của tiểu thư, thế nhưng Đổng mụ mụ lại hoàn toàn tin tưởng Sở Lưu Nguyệt, mặc kệ tiểu thư làm gì bà đều toàn lực ủng hộ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.