Chương 10: Tâm kế
Ngô Tiếu Tiếu
06/04/2015
Trong phòng, Sở Lưu Liên mím môi cười, quanh thân bày ra khí chất tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp một thân áo trắng càng thướt tha yểu điệu, phảng phất như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. Khó trách nam tử ở Kinh Thành đều muốn cầu hôn nàng ta. Sở Lưu Liên cũng có suy tính của mình, tại thời điểm này nàng sẽ không quyết định gả cho ai, bởi vì nếu gả thì nàng phải gả cho người có thân phận cao quý trong Hoàng Thất, người có thể trở thành Thái Tử trong tương lai, sau đó sẽ trở thành Hoàng Thượng, còn nàng nghiễm nhiên sẽ trở thành Hoàng Hậu. Tuy bây giờ Tĩnh Vương Gia đang được Hoàng Thượng coi trọng, nhưng chuyện trong Hoàng Thất có thể thay đổi trong chớp mắt, không ai có thể lường trước.
Ai biết được giây tiếp theo mọi sự sẽ thay đổi như thế nào, nếu nàng chọn sai quân bài thì chẳng phải đến lúc đó sẽ lỗ lớn sao? Sở Lưu Liên nàng sẽ không làm chuyện mà bản thân mình không nắm chắc. Về phần lời nói với Tĩnh Vương Gia lúc trước, chẳng qua là nàng muốn tạo một đường lui mà thôi. Nhưng Sở Lưu Liên cũng không ngờ tới Tĩnh Vương Gia vì thể hiện quyết tâm của hắn mà hưu Sở Lưu Nguyệt ngay trước cửa Vương Phủ. Nghĩ đến đây Sở Lưu Liên liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, mặt mày trở nên sáng lạn, tuy nàng còn chưa quyết định gả cho Tĩnh Vương Gia, nhưng đường đường là Quý Tử thiên gia* mà vì nàng làm được đến nước này thì đã chứng minh mị lực của nàng không ai có thể ngăn cản. Danh hiệu Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân cũng không phải là hữu danh vô thực*.
*Qúy Tử thiên gia: Con trai của trời ( ý nói Hoàng Tử của Hoàng Thất trong triều đại phong kiến).
* hữu danh vô thực: có danh mà không có thực.
Sở Lưu Liên càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không muốn nhiều lời, nàng vươn tay nắm lấy tay Diệp thị, ôn nhu nói:
- Mẫu thân yên tâm đi, chuyện này con sẽ lo liệu, bây giờ người vẫn nên để ý chuyện trong phủ, đừng để chuyện tương tự xảy ra. Trước mắt Sở Lưu Nguyệt vừa bị hưu, chỉ cần có chút vô ý chúng ta sẽ gặp phải điều tiếng xấu, nói Sở gia ruồng bỏ người bị hưu, thanh danh không tốt này cuối cùng sẽ đổ lên đầu người.
- Mẫu thân biết rồi, về sau sẽ chú ý hơn.
Diệp thị nhìn nữ nhi của mình, càng xem càng vừa lòng, nữ nhi của bà chẳng những xinh đẹp như hoa mà còn thông minh vô cùng. Người như vậy vốn nên trở thành người vô cùng cao quý, cho nên đối với những chuyện nữ nhi làm bà ta đều ủng hộ.
Chuyện Sở Lưu Liên sinh bệnh nặng chính là chuyện Diệp thị cấu kết với đại phu làm ra, trừ hai mẹ bà cùng đại phu thì không ai biết được, thật đúng đã làm cho Sở Lưu Liên bị bệnh rất nặng.
Toàn bộ Kinh Thành, ai nấy nghe tin đều tiếc hận trong lòng, nhất là những nam tử chưa lập gia đình, thật sự là sợ hãi than rằng: thiên đố hồng nhan*.
*thiên đố hồng nhan: trời ghét hồng nhan.
- Mẫu thân, xem ra con khỏi bệnh rồi.
Sở Lưu Liên đầy thâm ý mở miệng nói, vốn nàng giả bệnh là để tránh phải gả đến Tĩnh Vương Phủ và khiến cho Sở Lưu Nguyệt đi gả thay. Hiện giờ, Sở Lưu Nguyệt bị hưu, cho dù Tĩnh Vương Gia muốn cưới lại nàng, nàng cũng có thể lấy lý do muội muội vừa bị hưu mà thoái thác. Mà nàng cũng nghĩ nói như vậy để từ chối hắn, như vậy sẽ có hai kết quả có thể xảy ra, một là nam nhân kia sẽ càng muốn cưới nàng về, nam nhân đều cảm thấy những thứ không chiếm được mới là thứ tốt. Kết quả thứ hai chính là người trong Kinh Thành sẽ cho rằng nàng có tâm địa thiện lương, vì muội muội mà ngay cả Tĩnh Vương Gia cũng không gả.
Sở Lưu Liên càng nghĩ ý cười trên khóe môi càng sâu, nhìn Diệp thị.
Diệp thị suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được, chuyện này để mẫu thân làm, rất nhanh sẽ con sẽ khỏe lại.
Hai người đồng thời nở nụ cười, Diệp thị cùng nữ nhi nói chuyện một hồi, tâm tình không vui giờ đã tốt hơn nhiều nên đứng lên:
- Liên Nhi, con hãy tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, mẫu thân phải quay về rồi.
- Vâng, mẫu thân cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình.
Sở Lưu Liên vô cùng hiếu thuận nói, trong mắt hiện lên tia sáng lấp lánh, đợi khi nàng gả cho thái tử chân chính, sau này trở thành Hoàng Hậu, mẫu thân sẽ trở thành quý Phu Nhân cao cao tại thượng*, ngày đó nhất định sẽ đến.
*cao cao tại thượng: ý nói người có thân phận vô cùng cao quý.
Diệp thị đi rồi, Sở Lưu Liên gọi đại nha hoàn bên người mình vào.
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên cùng Thược Dược chính là hai đại nha hoàn bên người Sở Lưu Liên. Nơi Sở Lưu Liên ở có tên là Liên Viện, trừ hai đại nha hoàn còn có bốn nha hoàn bậc hai, sau đó là nha hoàn bậc ba và hơn mười bà vú. Trong Liên Viện này cái gì cần đều có, ngay cả phòng bếp độc lập cũng có.
Sở Lưu Liên giống như là công chúa Sở phủ, hưởng thụ sự sủng ái mọi người, so với đãi ngộ của Sở Lưu Nguyệt quả thực là một trời một vực.
Nơi Sở Lưu Nguyệt ở vốn không có tên, nhưng khi Sở Lưu Nguyệt đến ở, nàng liền học theo Sở Lưu Liên đặt cho tiểu viện một cái tên, Nguyệt Viện, sau lại bị Sở Lưu Liên nói tên không hay, nên ban thưởng cho cái tên Đào Viện.
Vì sao lại gọi là Đào Viện? Sở Lưu Liên tự nhận trên đời này đóa hoa cao nhã nhất, thánh khiết nhất, gần bùn mà không nhiễm mùi bùn chính là hoa sen. Nhưng đào thì sao? Thật sự là loại hoa rất tầm thường, Sở Lưu Nguyệt tồn tại cũng giống như hoa đào này, cho nên nàng ta mới có thể ban thưởng cái tên Đào Viện cho tiểu viện của Sở Lưu Nguyệt. Nhưng Sở Lưu Nguyệt lại không hiểu tâm tư của nàng ta nên đã vui mừng một thời gian dài.
Liên Viện, Thủy Tiên ở ngoài cửa nghe thấy tiểu thư của mình gọi liền nhanh chóng đi vào.
- Tiểu thư có chuyện gì sai bảo ạ?
Sở Lưu Liên nhếch mày, thản nhiên nói:
- Phái hai tiểu nha hoàn khôn khéo đến bên ngoài Đào Viện theo dõi, nếu phát hiện động tĩnh gì thì về bẩm báo cho ta.
Tuy lúc trước nàng khuyên mẫu thân đừng nghĩ nhiều, nhưng nàng tuyệt sẽ không để chuyện gì vượt ra khỏi lòng bàn tay của nàng, vì vậy mới có thể phái người đi theo dõi.
- Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ đã biết.
Thủy Tiên lên tiếng rồi đi ra ngoài làm việc, ngoài cửa Thược Dược cầm bái thiếp đi đến:
- Tiểu thư, Tĩnh Vương Gia phái người đưa thiệp tới, ngài muốn gặp tiểu thư.
Khóe môi Sở Lưu Liên hiện lên ý cười, trong mắt hiện ra thần thái sinh động, vẫy tay ra lệnh cho Thược Dược:
- Ngươi sai người chuyển lời với người của Tĩnh Vương Phủ rằng, Lưu Liên cảm ơn ý tốt của Vương Gia, nhưng trước mắt chuyện của Vương Gia cùng nhị muội vẫn chưa qua đi, vậy nên mời Vương Gia đừng để người ta chê cười.
- Vâng, tiểu thư.
Thược Dược lên tiếng cầm bái thiếp đi ra ngoài, trong phòng, khóe môi Sở Lưu Liên cong lên nụ cười đắc ý, nàng hơi nhắm mắt lại tựa vào thành giường nghỉ ngơi, Sở Lưu Liên nàng đã muốn thì nhất định phải đạt được.
Đào Viện.
Bởi vì buổi sáng diễn kịch thắt cổ làm cho Sở Lưu Nguyệt vô cùng mệt mỏi, nên nàng đi nghỉ ngơi trong chốc lát, đến khi nàng tỉnh lại đã thấy trong phòng có thêm vài thứ, Đổng mụ mụ và Thạch Lựu tức giận trừng mắt nhìn những thứ đó.
- Làm sao vậy?
Sở Lưu Nguyệt vừa mở miệng, hai người cũng phục hồi lại tinh thần, chỉ chỉ đồ gì đó trên bàn, tức giận bất bình nói.
- Tiểu thư, người xem Phu Nhân quả nhiên là có thủ đoạn cao minh, rõ ràng đồng ý với Lão Gia sẽ mang nhân sâm, long nhãn, hạt sen đến đây vậy mà lại mang những thứ này đến. Người xem, những nhân sâm này đều là đồ không tốt, chỉ là một chút cặn bã, long nhãn và hạt sen thì đều hỏng hết, cũng không biết đã để từ bao giờ, như vậy thì làm sao ăn được?
Sở Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn đồ ở trên bàn, trừ nhân sâm có thể dùng còn lại đều không thể, không biết Diệp thị tìm được những thứ này ở đâu, quả thật là tốn không ít công sức rồi.
- Trừ nhân sâm này còn những thứ khác mang vất hết đi.
Kỳ thật nhân sâm này cũng không phải đồ tốt, nhưng thân thể nàng bây giờ quá yếu, nhân sâm tốt xấu gì cũng là thuốc bổ, vẫn có thể bồi bổ thân mình một chút.
- Nô tỳ đã biết, tiểu thư, không bằng đem những thứ này cho Lão Gia xem, nô tỳ tin tưởng nhất định Lão Gia sẽ trừng phạt Phu Nhân.
Thạch Lưu tức giận, oán hận nói.
Sở Lưu Nguyệt mỉm cười:
- Em cho rằng Diệp thị là người đơn giản sao? Hôm nay bà ta làm như vậy chính là muốn ta đến cáo trạng* với phụ thân. Lúc trước phụ thân mới có một chút hảo cảm đối với ta, nếu bây giờ ta đi cáo trạng thì hẳn ông sẽ trách mắng Diệp thị một chút, nhưng là cũng chỉ là trách mắng mà thôi. Đến lúc đó Diệp thị chỉ cần nói những đồ đó trong kho không có sẵn thì phụ thân sẽ lại mặc kệ chuyện tình bên trong, ngược lại sẽ cho rằng ta thân làm đích nữ mà lòng dạ hẹp hòi. Diệp thị muốn chính là kết quả như vậy.
*cáo trạng: tố cáo.
Ai biết được giây tiếp theo mọi sự sẽ thay đổi như thế nào, nếu nàng chọn sai quân bài thì chẳng phải đến lúc đó sẽ lỗ lớn sao? Sở Lưu Liên nàng sẽ không làm chuyện mà bản thân mình không nắm chắc. Về phần lời nói với Tĩnh Vương Gia lúc trước, chẳng qua là nàng muốn tạo một đường lui mà thôi. Nhưng Sở Lưu Liên cũng không ngờ tới Tĩnh Vương Gia vì thể hiện quyết tâm của hắn mà hưu Sở Lưu Nguyệt ngay trước cửa Vương Phủ. Nghĩ đến đây Sở Lưu Liên liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, mặt mày trở nên sáng lạn, tuy nàng còn chưa quyết định gả cho Tĩnh Vương Gia, nhưng đường đường là Quý Tử thiên gia* mà vì nàng làm được đến nước này thì đã chứng minh mị lực của nàng không ai có thể ngăn cản. Danh hiệu Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân cũng không phải là hữu danh vô thực*.
*Qúy Tử thiên gia: Con trai của trời ( ý nói Hoàng Tử của Hoàng Thất trong triều đại phong kiến).
* hữu danh vô thực: có danh mà không có thực.
Sở Lưu Liên càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không muốn nhiều lời, nàng vươn tay nắm lấy tay Diệp thị, ôn nhu nói:
- Mẫu thân yên tâm đi, chuyện này con sẽ lo liệu, bây giờ người vẫn nên để ý chuyện trong phủ, đừng để chuyện tương tự xảy ra. Trước mắt Sở Lưu Nguyệt vừa bị hưu, chỉ cần có chút vô ý chúng ta sẽ gặp phải điều tiếng xấu, nói Sở gia ruồng bỏ người bị hưu, thanh danh không tốt này cuối cùng sẽ đổ lên đầu người.
- Mẫu thân biết rồi, về sau sẽ chú ý hơn.
Diệp thị nhìn nữ nhi của mình, càng xem càng vừa lòng, nữ nhi của bà chẳng những xinh đẹp như hoa mà còn thông minh vô cùng. Người như vậy vốn nên trở thành người vô cùng cao quý, cho nên đối với những chuyện nữ nhi làm bà ta đều ủng hộ.
Chuyện Sở Lưu Liên sinh bệnh nặng chính là chuyện Diệp thị cấu kết với đại phu làm ra, trừ hai mẹ bà cùng đại phu thì không ai biết được, thật đúng đã làm cho Sở Lưu Liên bị bệnh rất nặng.
Toàn bộ Kinh Thành, ai nấy nghe tin đều tiếc hận trong lòng, nhất là những nam tử chưa lập gia đình, thật sự là sợ hãi than rằng: thiên đố hồng nhan*.
*thiên đố hồng nhan: trời ghét hồng nhan.
- Mẫu thân, xem ra con khỏi bệnh rồi.
Sở Lưu Liên đầy thâm ý mở miệng nói, vốn nàng giả bệnh là để tránh phải gả đến Tĩnh Vương Phủ và khiến cho Sở Lưu Nguyệt đi gả thay. Hiện giờ, Sở Lưu Nguyệt bị hưu, cho dù Tĩnh Vương Gia muốn cưới lại nàng, nàng cũng có thể lấy lý do muội muội vừa bị hưu mà thoái thác. Mà nàng cũng nghĩ nói như vậy để từ chối hắn, như vậy sẽ có hai kết quả có thể xảy ra, một là nam nhân kia sẽ càng muốn cưới nàng về, nam nhân đều cảm thấy những thứ không chiếm được mới là thứ tốt. Kết quả thứ hai chính là người trong Kinh Thành sẽ cho rằng nàng có tâm địa thiện lương, vì muội muội mà ngay cả Tĩnh Vương Gia cũng không gả.
Sở Lưu Liên càng nghĩ ý cười trên khóe môi càng sâu, nhìn Diệp thị.
Diệp thị suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được, chuyện này để mẫu thân làm, rất nhanh sẽ con sẽ khỏe lại.
Hai người đồng thời nở nụ cười, Diệp thị cùng nữ nhi nói chuyện một hồi, tâm tình không vui giờ đã tốt hơn nhiều nên đứng lên:
- Liên Nhi, con hãy tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, mẫu thân phải quay về rồi.
- Vâng, mẫu thân cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình.
Sở Lưu Liên vô cùng hiếu thuận nói, trong mắt hiện lên tia sáng lấp lánh, đợi khi nàng gả cho thái tử chân chính, sau này trở thành Hoàng Hậu, mẫu thân sẽ trở thành quý Phu Nhân cao cao tại thượng*, ngày đó nhất định sẽ đến.
*cao cao tại thượng: ý nói người có thân phận vô cùng cao quý.
Diệp thị đi rồi, Sở Lưu Liên gọi đại nha hoàn bên người mình vào.
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên cùng Thược Dược chính là hai đại nha hoàn bên người Sở Lưu Liên. Nơi Sở Lưu Liên ở có tên là Liên Viện, trừ hai đại nha hoàn còn có bốn nha hoàn bậc hai, sau đó là nha hoàn bậc ba và hơn mười bà vú. Trong Liên Viện này cái gì cần đều có, ngay cả phòng bếp độc lập cũng có.
Sở Lưu Liên giống như là công chúa Sở phủ, hưởng thụ sự sủng ái mọi người, so với đãi ngộ của Sở Lưu Nguyệt quả thực là một trời một vực.
Nơi Sở Lưu Nguyệt ở vốn không có tên, nhưng khi Sở Lưu Nguyệt đến ở, nàng liền học theo Sở Lưu Liên đặt cho tiểu viện một cái tên, Nguyệt Viện, sau lại bị Sở Lưu Liên nói tên không hay, nên ban thưởng cho cái tên Đào Viện.
Vì sao lại gọi là Đào Viện? Sở Lưu Liên tự nhận trên đời này đóa hoa cao nhã nhất, thánh khiết nhất, gần bùn mà không nhiễm mùi bùn chính là hoa sen. Nhưng đào thì sao? Thật sự là loại hoa rất tầm thường, Sở Lưu Nguyệt tồn tại cũng giống như hoa đào này, cho nên nàng ta mới có thể ban thưởng cái tên Đào Viện cho tiểu viện của Sở Lưu Nguyệt. Nhưng Sở Lưu Nguyệt lại không hiểu tâm tư của nàng ta nên đã vui mừng một thời gian dài.
Liên Viện, Thủy Tiên ở ngoài cửa nghe thấy tiểu thư của mình gọi liền nhanh chóng đi vào.
- Tiểu thư có chuyện gì sai bảo ạ?
Sở Lưu Liên nhếch mày, thản nhiên nói:
- Phái hai tiểu nha hoàn khôn khéo đến bên ngoài Đào Viện theo dõi, nếu phát hiện động tĩnh gì thì về bẩm báo cho ta.
Tuy lúc trước nàng khuyên mẫu thân đừng nghĩ nhiều, nhưng nàng tuyệt sẽ không để chuyện gì vượt ra khỏi lòng bàn tay của nàng, vì vậy mới có thể phái người đi theo dõi.
- Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ đã biết.
Thủy Tiên lên tiếng rồi đi ra ngoài làm việc, ngoài cửa Thược Dược cầm bái thiếp đi đến:
- Tiểu thư, Tĩnh Vương Gia phái người đưa thiệp tới, ngài muốn gặp tiểu thư.
Khóe môi Sở Lưu Liên hiện lên ý cười, trong mắt hiện ra thần thái sinh động, vẫy tay ra lệnh cho Thược Dược:
- Ngươi sai người chuyển lời với người của Tĩnh Vương Phủ rằng, Lưu Liên cảm ơn ý tốt của Vương Gia, nhưng trước mắt chuyện của Vương Gia cùng nhị muội vẫn chưa qua đi, vậy nên mời Vương Gia đừng để người ta chê cười.
- Vâng, tiểu thư.
Thược Dược lên tiếng cầm bái thiếp đi ra ngoài, trong phòng, khóe môi Sở Lưu Liên cong lên nụ cười đắc ý, nàng hơi nhắm mắt lại tựa vào thành giường nghỉ ngơi, Sở Lưu Liên nàng đã muốn thì nhất định phải đạt được.
Đào Viện.
Bởi vì buổi sáng diễn kịch thắt cổ làm cho Sở Lưu Nguyệt vô cùng mệt mỏi, nên nàng đi nghỉ ngơi trong chốc lát, đến khi nàng tỉnh lại đã thấy trong phòng có thêm vài thứ, Đổng mụ mụ và Thạch Lựu tức giận trừng mắt nhìn những thứ đó.
- Làm sao vậy?
Sở Lưu Nguyệt vừa mở miệng, hai người cũng phục hồi lại tinh thần, chỉ chỉ đồ gì đó trên bàn, tức giận bất bình nói.
- Tiểu thư, người xem Phu Nhân quả nhiên là có thủ đoạn cao minh, rõ ràng đồng ý với Lão Gia sẽ mang nhân sâm, long nhãn, hạt sen đến đây vậy mà lại mang những thứ này đến. Người xem, những nhân sâm này đều là đồ không tốt, chỉ là một chút cặn bã, long nhãn và hạt sen thì đều hỏng hết, cũng không biết đã để từ bao giờ, như vậy thì làm sao ăn được?
Sở Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn đồ ở trên bàn, trừ nhân sâm có thể dùng còn lại đều không thể, không biết Diệp thị tìm được những thứ này ở đâu, quả thật là tốn không ít công sức rồi.
- Trừ nhân sâm này còn những thứ khác mang vất hết đi.
Kỳ thật nhân sâm này cũng không phải đồ tốt, nhưng thân thể nàng bây giờ quá yếu, nhân sâm tốt xấu gì cũng là thuốc bổ, vẫn có thể bồi bổ thân mình một chút.
- Nô tỳ đã biết, tiểu thư, không bằng đem những thứ này cho Lão Gia xem, nô tỳ tin tưởng nhất định Lão Gia sẽ trừng phạt Phu Nhân.
Thạch Lưu tức giận, oán hận nói.
Sở Lưu Nguyệt mỉm cười:
- Em cho rằng Diệp thị là người đơn giản sao? Hôm nay bà ta làm như vậy chính là muốn ta đến cáo trạng* với phụ thân. Lúc trước phụ thân mới có một chút hảo cảm đối với ta, nếu bây giờ ta đi cáo trạng thì hẳn ông sẽ trách mắng Diệp thị một chút, nhưng là cũng chỉ là trách mắng mà thôi. Đến lúc đó Diệp thị chỉ cần nói những đồ đó trong kho không có sẵn thì phụ thân sẽ lại mặc kệ chuyện tình bên trong, ngược lại sẽ cho rằng ta thân làm đích nữ mà lòng dạ hẹp hòi. Diệp thị muốn chính là kết quả như vậy.
*cáo trạng: tố cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.