Chương 17: Giải quyết vẹn tròn
Tg Tiểu Tinh
30/08/2022
Ngô Bình lập tức bảo mọi người tránh ra. Anh mở vò, vội vã nín thở ngay
khi mùi hôi thối ấy xộc thẳng vào mặt. Chậu máu chó mực đã chuẩn bị sẵn
được anh đổ hết vào vò. Thi thể bị ngâm trong máu chó, chỉ trong chốc
lát đã biến thành màu đen.
Anh lại đóng nắp vò, dán một lá bùa mới vẽ lên.
Mười vò còn lại lần lượt được đào lên và xử lý theo cách tương tự, cuối cùng dùng một chiếc xe kéo chúng xuống núi.
Đến khi mười cái vò đều đã được đào lên thì trời đã tối. Ngô Bình bảo công nhân đào một cái hố rộng chừng mười mấy mét ở một nơi hẻo lánh, sau đó chôn hết mười cái vò vào đó.
Lúc lấp đất xong xuôi thì đã hơn tám giờ tối, các công nhân đều mệt lử.
Lư Chấn Sơn phát cho mỗi người hai nghìn tệ, dặn họ không được đồn lung tung.
Sau khi công nhân rời đi, Ngô Bình nói, “Nơi này không còn vấn đề nữa, ngày mai có thể đưa người vào rồi. Mình còn có việc, đi trước nhé”.
Lư Tuấn Phi rối rít, “Bình à, hôm nay khoan đi vội, mình đặt khách sạn cho cậu rồi”.
Ngô Bình xua tay, “Không được. Việc quan trọng lắm, mình phải về”.
Thấy không giữ được anh, Lư Tuấn Phi đành đích thân tiễn anh đến ga tàu cao tốc.
Chuyện của nhà họ Lư đã giải quyết xong, tâm trạng của Ngô Bình cũng nhẹ nhõm hơn. Về đến nhà, anh thấy Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ vẫn đang quỳ gối dập đầu trước cây hoè. Bọn họ đã quỳ lạy một ngày nên mệt rã rời, mặt mũi xanh xao, cả người run rẩy.
Ngô Bình cũng mặc kệ họ, tiếp tục trị liệu cho mẹ và đả thông kinh lạc cho Tiểu Mi. Lúc anh làm xong mọi chuyện thì đã hơn một giờ sáng.
Một lát sau, thấy tiếng dập đầu của hai kẻ ngoài kia quá ồn ào, anh bèn ra đó, bảo rằng hoè tiên đã tha thứ cho họ, họ có thể về rồi.
Hai người họ như được đại xá, cảm ơn rối rít rồi rời đi. Kể từ đó, họ rất tôn kính nhà họ Ngô, không dám gây sự nữa.
Ngô Bình đã vất vả cả ngày, mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn chưa tập quyền thì đã ngủ thiếp đi.
Anh bị một cú điện thoại đánh thức, là hiệu trưởng trường Trung học Số 1 của huyện gọi đến. Hiệu trưởng rất khách sáo, đầu tiên là khen ngợi Ngô Mi thông minh và học giỏi, sau đó thì hy vọng rằng Ngô Mi có thể vào lớp tăng cường tốt nhất của trường Số 1.
Lớp tăng cường chỉ có hai mươi học sinh, do các giáo viên giỏi nhất của trường Số 1 phụ trách. Học sinh được vào lớp tăng cường đều có hy vọng thi vào năm trường đại học tốt nhất cả nước.
Ngô Bình tỏ ý cảm ơn, nói rằng mấy ngày nay Ngô Mi không khoẻ, một thời gian nữa mới có thể quay về trường. Hiệu trưởng vội vàng nói không sao, khi nào đến trường cũng được.
Vừa cúp điện thoại, Ngô Bình ngửi thấy mùi cơm. Anh nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười hai giờ trưa rồi.
“Anh ơi, ăn cơm thôi ạ”, Ngô Mi gọi vọng vào từ ngoài cửa.
“Anh ra ngay”, Ngô Bình vội thay đồ và đi ra phòng khách.
Quả nhiên Ngô Mi không đi học. Có điều cô bé không hề lãng phí thời gian, từ sáu giờ sáng đã thức dậy luyện đề, đến giờ đã làm xong sáu đề thi toán quốc gia.
“Anh này, em làm xong mấy bộ đề thi thử rồi”, Ngô Mi nói, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Ngô Bình hỏi, “Sao rồi, thành tích ổn chứ?”
Ngô Mi đáp, “Đề thi tối đa là một trăm điểm. Đề đầu tiên em làm được bảy mươi hai điểm, sau đó điểm tăng dần lên, đến đề thứ năm thì em đạt điểm tối đa, đề thứ sáu cũng thế ạ”.
Ngô Bình mừng rỡ, “Thật ư? Giỏi lắm, tiếp tục cố gắng nhé”.
Ngô Mi chợt hỏi, “Anh có dự định gì chưa ạ?”
Bị em gái hỏi như vậy khiến Ngô Bình ngây ra một lúc. Anh thật sự chưa có dự định gì đặc biệt, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp, “Em thấy anh làm bác sĩ có được không?”
“Được chứ ạ!”, Ngô Mi vội vã gật đầu, “Chắc chắn anh sẽ trở thành bác sĩ ưu tú nhất”.
Nghe xong câu hỏi của Ngô Mi, Ngô Bình mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình. Bản thân anh tuy có võ công cao siêu, nhưng võ thì chẳng kiếm ăn được, còn y thuật thì có thể chữa bệnh cứu người, nuôi gia đình.
Nhưng nếu muốn hành nghề y thì anh phải có chứng chỉ y tế, chứng chỉ này yêu cầu phải có bằng cử nhân trở lên và hơn một năm kinh nghiệm thực tập.
Nhưng anh cũng không vội, có thể lên kế hoạch lâu dài.
Ăn cơm xong, Ngô Bình nói với người nhà một tiếng rồi lại ra ngoài. Chuyến đi này, anh phải đến vùng khác.
Khi Ngô Bình ra tù, Lý Thịnh Quốc có đưa cho anh một mảnh giấy ghi địa chỉ và số điện thoại, bảo rằng người thân của một vị thương gia mắc chứng bệnh lạ, mong anh đến khám thử khi có thời gian rảnh.
Mảnh giấy viết địa chỉ của đối phương là một công ty tên là “truyền thông Liên Thượng” ở Hải Thành.
Mấy ngày này anh rảnh rỗi thật, nên quyết định đến khám cho bệnh nhân này. Thế là anh gọi một cú điện thoại, bên kia đầu dây vang lên một giọng nói già nua.
“Xin hỏi ai ở đầu dây thế?”, đối phương vô cùng lịch sự.
Ngô Bình đáp, “Tôi họ Ngô. Lý Thịnh Quốc đã uỷ thác cho tôi đến chữa bệnh cho chủ nhân số điện thoại này.
Ông lão nói, “Anh vui lòng chờ một lát nhé, tôi sẽ đi xác minh lại”.
Vài phút sau, ông lão nọ khách sáo cất lời, “Thì ra là cậu Ngô, ông chủ nhà tôi sẽ nghe máy ngay”.
Chừng hai phút sau, một giọng nói sang sảng vang lên, “Cậu Ngô đấy à? Tôi là Nhậm Thiên Thắng. Cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi”.
Ngô Bình nói, “Ông Nhậm à, sức khoẻ của ông có vấn đề gì sao?”
“Không phải, là con gái tôi. Còn về tình trạng cụ thể thì chúng ta gặp nhau hẵng nói nhé. Hiện giờ cậu đang ở đâu?”, đối phương hỏi.
Ngô Bình xem đồng hồ, “Nếu ông có thời gian, chúng ta gặp nhau vào hôm nay luôn nhé”.
“Được, năm giờ chiều nay, chúng ta gặp mặt ở khách sạn Thiên Long”.
Hai bên hẹn xong địa điểm giờ giấc thì Ngô Bình cúp máy, bắt một chuyến xe. Ngồi tàu cao tốc chừng hai tiếng rưỡi là đến Hải Thành rồi.
Hải Thành còn được gọi là Ma Đô, là thành phố quốc tế nổi tiếng, còn sầm uất hơn cả Vân Kinh, tập hợp rất nhiều đại gia.
Hai giờ rưỡi đồng hồ là khoảng thời gian khá dài, Ngô Bình buồn chán ngồi lướt điện thoại. Tàu chạy được chừng một giờ thì một giọng nói lo lắng bỗng phát ra từ loa thông báo, “Kính thưa các hành khách, một hành khách lớn tuổi ngồi ở khoang thương gia đột ngột phát bệnh và đang trong tình trạng nguy kịch. Nếu có bác sĩ nào hiện có mặt trên tàu, vui lòng đến khoang thương gia để hỗ trợ chữa trị giúp chúng tôi. Tôi xin thông báo lần nữa…”
Nghe xong thông báo, Ngô Bình lập tức đứng dậy và chạy nhanh đến khoang thương gia.
Lúc này ở trước khoang thương gia đang rất hỗn loạn. Có mấy tiếp viên và vài thanh niên mặc Âu phục, đi giày da đều rất cuống quýt.
“Tôi là bác sĩ”, Ngô Bình nói.
Mắt họ sáng rỡ lên, vội vàng nhường đường cho anh. Trong số đó có một cô gái trẻ mặc Âu phục trông rất xinh đẹp, cuống cuồng đưa Ngô Bình vào trong khoang.
Lúc ày có một ông lão tóc bạc phơ đang nằm trên một chiếc ghế lớn, sắc mặt vàng vọt, cơ bắp căng cứng, mắt trợn trắng.
Ngô Bình nhìn sơ qua một lượt, rồi nhìn xuyên qua não bộ của đối phương, phát hiện có một khối u phát triển trong não. Khối u xâm nhập vào các mô não xung quanh, có lẽ ban nãy đã đạt đến điểm giới hạn, nên mới gây ra tình trạng hiện giờ của ông lão.
Anh còn chưa nói gì, một nam thanh niên đã xông đến, lớn tiếng nói, “Tôi là bác sĩ chủ nhiệm khoa não. Mọi người tránh ra, để tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân”.
Người này không hề lịch sự chút nào, vừa bước vào đã nói oang oang, không thèm để Ngô Bình vào mắt.
Vậy nên Ngô Bình bèn tránh sang một bên, muốn xem thử người này có cách giải quyết gì.
Nam thanh niên này rất gầy, không cao, da ngăm đen. Kiểm tra một lượt xong, anh ta nghiêm mặt nói, “Chắc chắn não đã gặp vấn đề, nhưng hiện tại tôi không thể xác định. Đến trạm tiếp theo, lập tức đưa người bệnh xuống tàu và đến bệnh viện gần nhất để điều trị, có lẽ vẫn còn cơ hội”.
Cô gái mặc Âu phục kia tái mặt hỏi, “Bác sĩ à, ông ngoại tôi không sao chứ?”
“Tôi không thể khẳng định”, nam thanh niên lắc đầu.
“Ông ấy không thể gắng gượng quá năm phút đâu”, Ngô Bình không kìm được bèn lên tiếng, “Nếu không cứu chữa kịp thời, ông ấy sẽ tắt thở”.
Anh lại đóng nắp vò, dán một lá bùa mới vẽ lên.
Mười vò còn lại lần lượt được đào lên và xử lý theo cách tương tự, cuối cùng dùng một chiếc xe kéo chúng xuống núi.
Đến khi mười cái vò đều đã được đào lên thì trời đã tối. Ngô Bình bảo công nhân đào một cái hố rộng chừng mười mấy mét ở một nơi hẻo lánh, sau đó chôn hết mười cái vò vào đó.
Lúc lấp đất xong xuôi thì đã hơn tám giờ tối, các công nhân đều mệt lử.
Lư Chấn Sơn phát cho mỗi người hai nghìn tệ, dặn họ không được đồn lung tung.
Sau khi công nhân rời đi, Ngô Bình nói, “Nơi này không còn vấn đề nữa, ngày mai có thể đưa người vào rồi. Mình còn có việc, đi trước nhé”.
Lư Tuấn Phi rối rít, “Bình à, hôm nay khoan đi vội, mình đặt khách sạn cho cậu rồi”.
Ngô Bình xua tay, “Không được. Việc quan trọng lắm, mình phải về”.
Thấy không giữ được anh, Lư Tuấn Phi đành đích thân tiễn anh đến ga tàu cao tốc.
Chuyện của nhà họ Lư đã giải quyết xong, tâm trạng của Ngô Bình cũng nhẹ nhõm hơn. Về đến nhà, anh thấy Mãn Đại Võ và Mãn Tòng Hổ vẫn đang quỳ gối dập đầu trước cây hoè. Bọn họ đã quỳ lạy một ngày nên mệt rã rời, mặt mũi xanh xao, cả người run rẩy.
Ngô Bình cũng mặc kệ họ, tiếp tục trị liệu cho mẹ và đả thông kinh lạc cho Tiểu Mi. Lúc anh làm xong mọi chuyện thì đã hơn một giờ sáng.
Một lát sau, thấy tiếng dập đầu của hai kẻ ngoài kia quá ồn ào, anh bèn ra đó, bảo rằng hoè tiên đã tha thứ cho họ, họ có thể về rồi.
Hai người họ như được đại xá, cảm ơn rối rít rồi rời đi. Kể từ đó, họ rất tôn kính nhà họ Ngô, không dám gây sự nữa.
Ngô Bình đã vất vả cả ngày, mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn chưa tập quyền thì đã ngủ thiếp đi.
Anh bị một cú điện thoại đánh thức, là hiệu trưởng trường Trung học Số 1 của huyện gọi đến. Hiệu trưởng rất khách sáo, đầu tiên là khen ngợi Ngô Mi thông minh và học giỏi, sau đó thì hy vọng rằng Ngô Mi có thể vào lớp tăng cường tốt nhất của trường Số 1.
Lớp tăng cường chỉ có hai mươi học sinh, do các giáo viên giỏi nhất của trường Số 1 phụ trách. Học sinh được vào lớp tăng cường đều có hy vọng thi vào năm trường đại học tốt nhất cả nước.
Ngô Bình tỏ ý cảm ơn, nói rằng mấy ngày nay Ngô Mi không khoẻ, một thời gian nữa mới có thể quay về trường. Hiệu trưởng vội vàng nói không sao, khi nào đến trường cũng được.
Vừa cúp điện thoại, Ngô Bình ngửi thấy mùi cơm. Anh nhìn đồng hồ, không ngờ đã mười hai giờ trưa rồi.
“Anh ơi, ăn cơm thôi ạ”, Ngô Mi gọi vọng vào từ ngoài cửa.
“Anh ra ngay”, Ngô Bình vội thay đồ và đi ra phòng khách.
Quả nhiên Ngô Mi không đi học. Có điều cô bé không hề lãng phí thời gian, từ sáu giờ sáng đã thức dậy luyện đề, đến giờ đã làm xong sáu đề thi toán quốc gia.
“Anh này, em làm xong mấy bộ đề thi thử rồi”, Ngô Mi nói, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Ngô Bình hỏi, “Sao rồi, thành tích ổn chứ?”
Ngô Mi đáp, “Đề thi tối đa là một trăm điểm. Đề đầu tiên em làm được bảy mươi hai điểm, sau đó điểm tăng dần lên, đến đề thứ năm thì em đạt điểm tối đa, đề thứ sáu cũng thế ạ”.
Ngô Bình mừng rỡ, “Thật ư? Giỏi lắm, tiếp tục cố gắng nhé”.
Ngô Mi chợt hỏi, “Anh có dự định gì chưa ạ?”
Bị em gái hỏi như vậy khiến Ngô Bình ngây ra một lúc. Anh thật sự chưa có dự định gì đặc biệt, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp, “Em thấy anh làm bác sĩ có được không?”
“Được chứ ạ!”, Ngô Mi vội vã gật đầu, “Chắc chắn anh sẽ trở thành bác sĩ ưu tú nhất”.
Nghe xong câu hỏi của Ngô Mi, Ngô Bình mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình. Bản thân anh tuy có võ công cao siêu, nhưng võ thì chẳng kiếm ăn được, còn y thuật thì có thể chữa bệnh cứu người, nuôi gia đình.
Nhưng nếu muốn hành nghề y thì anh phải có chứng chỉ y tế, chứng chỉ này yêu cầu phải có bằng cử nhân trở lên và hơn một năm kinh nghiệm thực tập.
Nhưng anh cũng không vội, có thể lên kế hoạch lâu dài.
Ăn cơm xong, Ngô Bình nói với người nhà một tiếng rồi lại ra ngoài. Chuyến đi này, anh phải đến vùng khác.
Khi Ngô Bình ra tù, Lý Thịnh Quốc có đưa cho anh một mảnh giấy ghi địa chỉ và số điện thoại, bảo rằng người thân của một vị thương gia mắc chứng bệnh lạ, mong anh đến khám thử khi có thời gian rảnh.
Mảnh giấy viết địa chỉ của đối phương là một công ty tên là “truyền thông Liên Thượng” ở Hải Thành.
Mấy ngày này anh rảnh rỗi thật, nên quyết định đến khám cho bệnh nhân này. Thế là anh gọi một cú điện thoại, bên kia đầu dây vang lên một giọng nói già nua.
“Xin hỏi ai ở đầu dây thế?”, đối phương vô cùng lịch sự.
Ngô Bình đáp, “Tôi họ Ngô. Lý Thịnh Quốc đã uỷ thác cho tôi đến chữa bệnh cho chủ nhân số điện thoại này.
Ông lão nói, “Anh vui lòng chờ một lát nhé, tôi sẽ đi xác minh lại”.
Vài phút sau, ông lão nọ khách sáo cất lời, “Thì ra là cậu Ngô, ông chủ nhà tôi sẽ nghe máy ngay”.
Chừng hai phút sau, một giọng nói sang sảng vang lên, “Cậu Ngô đấy à? Tôi là Nhậm Thiên Thắng. Cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi”.
Ngô Bình nói, “Ông Nhậm à, sức khoẻ của ông có vấn đề gì sao?”
“Không phải, là con gái tôi. Còn về tình trạng cụ thể thì chúng ta gặp nhau hẵng nói nhé. Hiện giờ cậu đang ở đâu?”, đối phương hỏi.
Ngô Bình xem đồng hồ, “Nếu ông có thời gian, chúng ta gặp nhau vào hôm nay luôn nhé”.
“Được, năm giờ chiều nay, chúng ta gặp mặt ở khách sạn Thiên Long”.
Hai bên hẹn xong địa điểm giờ giấc thì Ngô Bình cúp máy, bắt một chuyến xe. Ngồi tàu cao tốc chừng hai tiếng rưỡi là đến Hải Thành rồi.
Hải Thành còn được gọi là Ma Đô, là thành phố quốc tế nổi tiếng, còn sầm uất hơn cả Vân Kinh, tập hợp rất nhiều đại gia.
Hai giờ rưỡi đồng hồ là khoảng thời gian khá dài, Ngô Bình buồn chán ngồi lướt điện thoại. Tàu chạy được chừng một giờ thì một giọng nói lo lắng bỗng phát ra từ loa thông báo, “Kính thưa các hành khách, một hành khách lớn tuổi ngồi ở khoang thương gia đột ngột phát bệnh và đang trong tình trạng nguy kịch. Nếu có bác sĩ nào hiện có mặt trên tàu, vui lòng đến khoang thương gia để hỗ trợ chữa trị giúp chúng tôi. Tôi xin thông báo lần nữa…”
Nghe xong thông báo, Ngô Bình lập tức đứng dậy và chạy nhanh đến khoang thương gia.
Lúc này ở trước khoang thương gia đang rất hỗn loạn. Có mấy tiếp viên và vài thanh niên mặc Âu phục, đi giày da đều rất cuống quýt.
“Tôi là bác sĩ”, Ngô Bình nói.
Mắt họ sáng rỡ lên, vội vàng nhường đường cho anh. Trong số đó có một cô gái trẻ mặc Âu phục trông rất xinh đẹp, cuống cuồng đưa Ngô Bình vào trong khoang.
Lúc ày có một ông lão tóc bạc phơ đang nằm trên một chiếc ghế lớn, sắc mặt vàng vọt, cơ bắp căng cứng, mắt trợn trắng.
Ngô Bình nhìn sơ qua một lượt, rồi nhìn xuyên qua não bộ của đối phương, phát hiện có một khối u phát triển trong não. Khối u xâm nhập vào các mô não xung quanh, có lẽ ban nãy đã đạt đến điểm giới hạn, nên mới gây ra tình trạng hiện giờ của ông lão.
Anh còn chưa nói gì, một nam thanh niên đã xông đến, lớn tiếng nói, “Tôi là bác sĩ chủ nhiệm khoa não. Mọi người tránh ra, để tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân”.
Người này không hề lịch sự chút nào, vừa bước vào đã nói oang oang, không thèm để Ngô Bình vào mắt.
Vậy nên Ngô Bình bèn tránh sang một bên, muốn xem thử người này có cách giải quyết gì.
Nam thanh niên này rất gầy, không cao, da ngăm đen. Kiểm tra một lượt xong, anh ta nghiêm mặt nói, “Chắc chắn não đã gặp vấn đề, nhưng hiện tại tôi không thể xác định. Đến trạm tiếp theo, lập tức đưa người bệnh xuống tàu và đến bệnh viện gần nhất để điều trị, có lẽ vẫn còn cơ hội”.
Cô gái mặc Âu phục kia tái mặt hỏi, “Bác sĩ à, ông ngoại tôi không sao chứ?”
“Tôi không thể khẳng định”, nam thanh niên lắc đầu.
“Ông ấy không thể gắng gượng quá năm phút đâu”, Ngô Bình không kìm được bèn lên tiếng, “Nếu không cứu chữa kịp thời, ông ấy sẽ tắt thở”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.