Chương 16: Phá sát trận ở biệt thự Thái Khang
Tg Tiểu Tinh
30/08/2022
Ngô Bình nheo mắt lại đáp: "Tiểu Mi nhà tôi tôi hiểu rõ nhất! Chắc chắn
là đám nam sinh kia có ý với con bé, điều này tôi có thể hiểu được. Mong rằng những học sinh đó không làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô
Mi nhà tôi".
Thầy chủ nhiệm sững lại, đây vốn là điều thầy định nói nhưng sao Ngô Bình lại cướp lời nói trước mất rồi?
Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng, đáp: "Anh trai Ngô Mi, ý của tôi là..."
"Tôi hiểu ý của thầy, thầy đang lo những học sinh kém kia sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi. Thế này đi, tôi lập tức đi tìm hiệu trưởng để chuyển Ngô Mi sang lớp khác. Thầy xem như vậy có được không?", Ngô Bình nhìn thầy chủ nhiệm hỏi.
Thầy chủ nhiệm sững người, vội vã nói: "Tôi không có ý đó..."
"Tôi hiểu", Ngô Bình căn bản không để thầy chủ nhiệm có cơ hội được nói: "Tôi sẽ không để thầy phải khó xử đâu, cứ quyết như vậy đi".
Nói rồi, Ngô Bình kéo theo Ngô Mi quay lưng đi khỏi đó.
"Anh, giờ chúng ta làm gì?", Ngô Mi hỏi.
"Về nhà".
Ngô Mi sững sờ hỏi: "Không đi học nữa sao?"
Ngô Bình đáp: "Không phải vội, đợi anh chuyển lớp cho em. Cái lớp này quá tạp nham, thầy giáo chủ nhiệm cũng chẳng ra gì. Ngoài ra, nhân cơ hội này em hãy đăng ký tham gia cuộc thi toán học dành cho học sinh trung học phổ thông trên toàn quốc. Anh đã tra cứu thông tin rồi, còn nửa tháng nữa là cuộc thi sẽ diễn ra, giờ vẫn kịp đăng ký, em phải tích cực ôn tập".
Ngô Bình đã lên mạng xem thông tin, hai trăm học sinh đứng đầu kỳ thi toán toàn quốc có thể tham gia Olympic toán toàn quốc. Sau đó, nếu thành tích đủ tốt thì sẽ được vào đội tuyển quốc gia, sau cùng có thể tham gia Olympic toán quốc tế.
Ngô Mi thần người ra: "Anh, người ta đều được đào tạo bài bản, thậm chí là học sinh top đầu được đào tạo hơn một năm trời, sao em có thể đấu lại được cơ chứ?"
Ngô Bình đáp: "Sợ gì chứ, anh sẽ tìm cao thủ bồi dưỡng cho em".
Cao thủ? Cao thủ nào? Ngô Mi cảm thấy như mình sắp phát điên lên rồi.
Hai người đang định rời khỏi đó thì Chu Thanh Nghiên đột nhiên nói: "Anh Ngô, có lẽ việc này tôi sẽ giúp được".
Ngô Bình dừng bước, hỏi: "Hả? Cô có thể giúp tôi sao?"
Chu Thanh Nghiên mỉm cười đáp: "Hồi còn đi học tôi cũng từng tham dự kỳ thi Olympic toán, nếu anh không ngại thì để tôi phụ đạo cho em gái anh. Vậy có được không?"
"Cô sao?", Ngô Bình có vẻ không tin lắm, hỏi lại: "Vậy cô có được giải không?"
Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Giải Ba toàn khu vực Viêm Long, như vậy có được không?"
Ngô Bình nghe xong thì thấy thành tích này đúng là vô cùng ấn tượng nên đáp: "Được, vậy làm phiền cô chủ Chu rồi".
"Không cần khách sáo, có thể giúp được anh Ngô, tôi rất vui", Chu Thanh Nghiên mỉm cười nói tiếp: "Còn nữa, nếu muốn tham gia kỳ thi toán cả nước thì tốt nhất là nên chuyển lớp cho cô bé, việc này tôi cũng có thể giúp".
"Vậy sao? Vậy tôi xin nhờ cả vào cô", Ngô Bình vô cùng mừng rỡ.
Sau khi tạm biệt Chu Thanh Nghiên, hai anh em Ngô Bình về nhà. Lúc về tới nhà đã là hơn mười giờ, Ngô Bình bảo Ngô My trước hết hãy xem những quyển sách phụ đạo môn Toán còn anh thì vội vã chạy ra ga tàu. Anh đã hẹn với Lư Tuấn Phi buổi trưa sẽ giúp anh ấy diệt trừ thứ tà vật đang ám biệt thự Thái Khang.
Chiếc xe đi đến Vân Kinh, Lư Tuấn Phi đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu. Bên cạnh anh ấy là một người đàn ông trung niên, không quá lớn tuổi nhưng tóc đã bạc hết nửa đầu. Đó không ai khác ngoài bố của Lư Tuấn Phi – Lư Chấn Sơn.
Sau khi Lư Tuấn Phi giới thiệu xong, Ngô Bình vội vã bước tới chào hỏi: “Chào chú Lư!”
Lư Chấn Sơn vội vã nắm chặt lấy tay Ngô Bình đáp: “Tiểu Ngô, thực sự cảm ơn cháu! Cháu thực sự có cách để tiêu trừ thứ tà vật này sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Không vấn đề gì, chú cứ yên tâm”.
“Những thứ mình cần, cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”, Ngô Bình quay sang hỏi Lư Tuấn Phi.
“Đều đầy đủ rồi, mình để hết ở trong cốp xe”, Lư Tuấn Phi vội vã đáp.
“Sắp giữa trưa rồi, xuất phát thôi!”, Ngô Bình huơ tay, ba người họ cùng lên chiếc xe của Lư Tuấn Phi, đi về phía biệt thự Thái Khang.
Khi đến cổng vào, vẻ mặt Lư Chấn Sơn vô cùng lo lắng, hai tay run rẩy lấy từ cốp xe ra những thứ Ngô Bình yêu cầu.
Ngô Bình ngược lại vẫn vô cùng thong thả. Anh lấy một ít chu sa, bột sừng tê giác trộn với nước mắt bò tạo thành một hỗn hợp sệt sệt. Sau đó anh lại dùng lông mi bò làm thành một cây bút lông để vẽ bùa.
Chỉ một lát sau là mọi thứ đã hoàn thành. Anh lấy ra loại giấy dùng để viết bùa, vẽ lên đó một hình thù vừa phức tạp vừa cổ quái.
Việc vẽ bùa này thực chất là luân chuyển chân khí trong nội thể, để linh khí trong người vào trạng thái thiền rồi truyền vào lá bùa. Chỉ có như vậy mới vẽ ra được lá bùa có linh.
Nếu lá bùa không linh ngược lại sẽ bị phản phệ khiến ma xui quỷ khiến, còn lá bùa có linh sẽ khiến ma kêu quỷ khóc!
Kỹ năng vẽ bùa của Ngô Bình bắt nguồn từ kỹ thuật tạo bùa của Thiên Địa Huyền Hoàng quyết. Dùng chân khí Huyền Hoàng để dẫn linh khí của đất trời, tiêu diệt tà vật.
Sau khi vẽ xong lá bùa đầu tiên, Ngô Bình mở thần thông nhãn. Anh nhìn thấy bên trên lá bùa có một lớp linh khí, có thể thấy lá bùa này tuyệt đối không tầm thường. Ngô Bình vô cùng hài lòng, quay sang hỏi hai cha con họ Lư: “Công nhân vẫn chưa tới sao?”
Trước đó anh đã yêu cầu Lư Tuấn Phi tìm hai mươi công nhân, còn yêu cầu họ mang theo dụng cụ khai quật để đào cái bình dưới đất kia lên.
Lư Chấn Sơn đáp: “Họ sắp tới rồi!”
Ngô Bình gật đầu, tiếp tục vẽ bùa. Không lâu sau anh đã hoàn thành hai mươi lá bùa. Lúc này mặt Ngô Bình đã trắng nhợt, hoá ra việc vẽ bùa hao tổn rất nhiều tinh lực. Ngô Bình còn một lúc vẽ nhiều bùa như vậy nên đã kiệt sức.
“Cậu không sao chứ?”, Lư Tuấn Phi vội vã hỏi.
Ngô Bình xua tay đáp: “Không sao, mình nghỉ ngơi một lát là ổn thôi”.
Nhân lúc công nhân chưa tới, Ngô Bình hỏi: “Chú Lư, nhà họ Lư các chú có từng đắc tội với nhân vật lợi hại nào không?”
Lư Chấn Sơn cười khổ đáp: “Làm ăn khó tránh đắc tội với người khác, nhưng mâu thuẫn không quá lớn”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy chú có từng tiếp xúc với ai biết dùng tà thuật không?”
Lư Chấn Sơn suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không, trước kia chú không tin những thứ này. Sau này biệt thự Thái Khang xảy ra chuyện, chú đã tìm không ít cao nhân, tiêu tốn không ít tiền của nhưng không ai giải quyết được vấn đề này”.
Nói đến đây, Lư Chấn Sơn lập tức nói: “Tiểu Ngô, cháu yên tâm. Cháu giúp đỡ chú như vậy, chú chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Việc nhỏ thôi mà, Tuấn Phi là anh em của cháu. Cháu giúp cậu ấy là điều đương nhiên”.
Đúng lúc này thì công nhân tới. Ngô Bình bảo Lư Tuấn Phi phát hai mươi lá bùa cho họ, bảo họ để nó trước ngực.
Sau đó, anh lại vẽ thêm hai lá bùa nữa cho Lư Tuấn Phi và Lư Chấn Sơn.
Loại bùa này có tác dụng hộ thần, bảo vệ hồn thể không bị tà khí xâm nhập.
Đoàn người có bùa bảo vệ, lập tức bắt tay vào việc. Thứ đầu tiên cần khai quật là cái bình lớn ở biệt thự trên đỉnh núi, bên trong chiếc bình đó đựng xương cốt của Quỷ Mẫu.
Đoàn người đi lên đỉnh núi, dùng máy móc thăm dò còn Ngô Bình đứng ở phía xa canh chừng. Lúc này Lư Tuấn Phi bước tới, thái độ của anh ấy đối với Ngô Bình đã thay đổi rõ rệt, không còn gọi Ngô Bình như trước mà chuyển sang gọi là “anh Bình”. Ngô Bình cũng không hề khách sáo mà nhận là "anh" luôn.
“Anh, hôm qua em đã nói chuyện với Đường Tử Di rồi, nhà họ Đường đồng ý hợp tác với nhà họ Lư. Họ sẽ rót vốn hai tỷ tệ, đồng thời sẽ dùng mạng lưới quan hệ của họ giúp nhà họ Lư khởi động lại dự án biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình đáp: “Được đấy, chỉ cần dự án này được lên sàn trở lại, nhà cậu không chỉ trả được nợ mà còn kiếm được một khoản lớn”.
Lư Tuấn Phi nói bằng giọng đầy cảm kích: “Em đâu có ngờ rằng anh Bình của em lại là một cao nhân cơ chứ!”
Ngô Bình đáp: “Anh cũng tình cờ học được trận pháp này thôi, coi như nhãi con cậu gặp may”.
Lư Tuấn Phi cười hi hi đáp: “Anh, cô chủ Đường thực sự là bạn gái anh sao?”
Ngô Bình đảo mắt chán chường đáp: “Cậu nói xem? Đương nhiên không phải, anh mày vừa mới ra tù, còn người ta là tiểu thư danh gia vọng tộc làm gì có chuyện thích anh?”
Lư Tuấn Phi thở dài: “Đáng tiếc! Anh à, mặc dù anh rất lợi hại nhưng nhà có thế lực như nhà họ Đường coi trọng nhất là môn đăng hộ đối”.
Ngô Bình căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh đáp: “Nhà họ Đường cũng không bị thiệt, phi vụ này có lợi cho cả hai bên. Vừa hay cậu cũng sắp tốt nghiệp, có thể giúp đỡ gia đình”.
Lư Tuấn Phi gật đầu cười đáp: “Anh, giai đoạn một của dự án biệt thự Thái Khang này sẽ tu bổ hai trăm căn biệt thự. Trong đó căn biệt thự tốt nhất là biệt thự Thái Khang số 1, nằm trên đỉnh núi. Chỉ riêng căn biệt thự này đã có diện tích mười lăm mẫu, diện tích xây dựng là hơn năm nghìn mét vuông, có hồ bơi, vườn, sân đỗ trực thăng, phải nói là cực đẹp”.
Ngô Bình đại khái đã đoán ra Lư Tuấn Phi định nói gì. Anh đáp: “Căn biệt thự như vậy vốn xây dựng chắc chắn không rẻ nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, vốn rót vào đó đã hơn một trăm triệu tệ. Hiện giờ giá thị trường của nó ít nhất phải ba trăm triệu tệ”, nói đến đây, Lư Tuấn Phi nhìn Ngô Bình nói tiếp: “Anh, anh đã cứu nhà họ Lư. Căn biệt thự Thái Khang số 1 này em tặng cho anh”.
“Tặng anh sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Món quà này quá quý giá, chúng ta là anh em, anh giúp cậu là đương nhiên, không cần phải tặng quà”.
Lư Tuấn Phi nghiêm mặt đáp: “Đã là anh em thì không được khách sao. Hơn nữa đây cũng là ý của bố em”.
Ngô Bình cũng không khách sáo nữa. Hiện giờ ở Vân Kinh tấc đất tấc vàng, có một căn biệt thự như vậy là chuyện tốt không tưởng.
“Vậy được, anh sẽ nhận”, Ngô Bình đáp.
Lư Tuấn Phi rất vui mừng đáp: “Anh à, đợi đến khi toàn bộ dự án biệt thự Thái Khang được lên sàn, nhà họ Lư sẽ kiếm được hàng chục tỷ. Đến lúc đó, em sẽ mời anh đến tập đoàn Lư Thị làm chủ tịch rồi chia cổ phần cho anh”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Tặng anh một căn biệt thự là quá đủ rồi, anh không cần cổ phần”.
Lư Tuấn Phi cũng không nhắc vấn đề này nữa, tiếp tục nói về việc hợp tác giữa nhà họ Lư và nhà họ Đường.
Hai người họ nói chuyện như vậy cũng được hơn một tiếng đồng hồ. Chiếc bình kia đã được tìm thấy, những người công nhân đang dùng dây thừng kéo nó lên.
Thầy chủ nhiệm sững lại, đây vốn là điều thầy định nói nhưng sao Ngô Bình lại cướp lời nói trước mất rồi?
Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng, đáp: "Anh trai Ngô Mi, ý của tôi là..."
"Tôi hiểu ý của thầy, thầy đang lo những học sinh kém kia sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Ngô Mi. Thế này đi, tôi lập tức đi tìm hiệu trưởng để chuyển Ngô Mi sang lớp khác. Thầy xem như vậy có được không?", Ngô Bình nhìn thầy chủ nhiệm hỏi.
Thầy chủ nhiệm sững người, vội vã nói: "Tôi không có ý đó..."
"Tôi hiểu", Ngô Bình căn bản không để thầy chủ nhiệm có cơ hội được nói: "Tôi sẽ không để thầy phải khó xử đâu, cứ quyết như vậy đi".
Nói rồi, Ngô Bình kéo theo Ngô Mi quay lưng đi khỏi đó.
"Anh, giờ chúng ta làm gì?", Ngô Mi hỏi.
"Về nhà".
Ngô Mi sững sờ hỏi: "Không đi học nữa sao?"
Ngô Bình đáp: "Không phải vội, đợi anh chuyển lớp cho em. Cái lớp này quá tạp nham, thầy giáo chủ nhiệm cũng chẳng ra gì. Ngoài ra, nhân cơ hội này em hãy đăng ký tham gia cuộc thi toán học dành cho học sinh trung học phổ thông trên toàn quốc. Anh đã tra cứu thông tin rồi, còn nửa tháng nữa là cuộc thi sẽ diễn ra, giờ vẫn kịp đăng ký, em phải tích cực ôn tập".
Ngô Bình đã lên mạng xem thông tin, hai trăm học sinh đứng đầu kỳ thi toán toàn quốc có thể tham gia Olympic toán toàn quốc. Sau đó, nếu thành tích đủ tốt thì sẽ được vào đội tuyển quốc gia, sau cùng có thể tham gia Olympic toán quốc tế.
Ngô Mi thần người ra: "Anh, người ta đều được đào tạo bài bản, thậm chí là học sinh top đầu được đào tạo hơn một năm trời, sao em có thể đấu lại được cơ chứ?"
Ngô Bình đáp: "Sợ gì chứ, anh sẽ tìm cao thủ bồi dưỡng cho em".
Cao thủ? Cao thủ nào? Ngô Mi cảm thấy như mình sắp phát điên lên rồi.
Hai người đang định rời khỏi đó thì Chu Thanh Nghiên đột nhiên nói: "Anh Ngô, có lẽ việc này tôi sẽ giúp được".
Ngô Bình dừng bước, hỏi: "Hả? Cô có thể giúp tôi sao?"
Chu Thanh Nghiên mỉm cười đáp: "Hồi còn đi học tôi cũng từng tham dự kỳ thi Olympic toán, nếu anh không ngại thì để tôi phụ đạo cho em gái anh. Vậy có được không?"
"Cô sao?", Ngô Bình có vẻ không tin lắm, hỏi lại: "Vậy cô có được giải không?"
Chu Thanh Nghiên cười đáp: "Giải Ba toàn khu vực Viêm Long, như vậy có được không?"
Ngô Bình nghe xong thì thấy thành tích này đúng là vô cùng ấn tượng nên đáp: "Được, vậy làm phiền cô chủ Chu rồi".
"Không cần khách sáo, có thể giúp được anh Ngô, tôi rất vui", Chu Thanh Nghiên mỉm cười nói tiếp: "Còn nữa, nếu muốn tham gia kỳ thi toán cả nước thì tốt nhất là nên chuyển lớp cho cô bé, việc này tôi cũng có thể giúp".
"Vậy sao? Vậy tôi xin nhờ cả vào cô", Ngô Bình vô cùng mừng rỡ.
Sau khi tạm biệt Chu Thanh Nghiên, hai anh em Ngô Bình về nhà. Lúc về tới nhà đã là hơn mười giờ, Ngô Bình bảo Ngô My trước hết hãy xem những quyển sách phụ đạo môn Toán còn anh thì vội vã chạy ra ga tàu. Anh đã hẹn với Lư Tuấn Phi buổi trưa sẽ giúp anh ấy diệt trừ thứ tà vật đang ám biệt thự Thái Khang.
Chiếc xe đi đến Vân Kinh, Lư Tuấn Phi đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu. Bên cạnh anh ấy là một người đàn ông trung niên, không quá lớn tuổi nhưng tóc đã bạc hết nửa đầu. Đó không ai khác ngoài bố của Lư Tuấn Phi – Lư Chấn Sơn.
Sau khi Lư Tuấn Phi giới thiệu xong, Ngô Bình vội vã bước tới chào hỏi: “Chào chú Lư!”
Lư Chấn Sơn vội vã nắm chặt lấy tay Ngô Bình đáp: “Tiểu Ngô, thực sự cảm ơn cháu! Cháu thực sự có cách để tiêu trừ thứ tà vật này sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Không vấn đề gì, chú cứ yên tâm”.
“Những thứ mình cần, cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”, Ngô Bình quay sang hỏi Lư Tuấn Phi.
“Đều đầy đủ rồi, mình để hết ở trong cốp xe”, Lư Tuấn Phi vội vã đáp.
“Sắp giữa trưa rồi, xuất phát thôi!”, Ngô Bình huơ tay, ba người họ cùng lên chiếc xe của Lư Tuấn Phi, đi về phía biệt thự Thái Khang.
Khi đến cổng vào, vẻ mặt Lư Chấn Sơn vô cùng lo lắng, hai tay run rẩy lấy từ cốp xe ra những thứ Ngô Bình yêu cầu.
Ngô Bình ngược lại vẫn vô cùng thong thả. Anh lấy một ít chu sa, bột sừng tê giác trộn với nước mắt bò tạo thành một hỗn hợp sệt sệt. Sau đó anh lại dùng lông mi bò làm thành một cây bút lông để vẽ bùa.
Chỉ một lát sau là mọi thứ đã hoàn thành. Anh lấy ra loại giấy dùng để viết bùa, vẽ lên đó một hình thù vừa phức tạp vừa cổ quái.
Việc vẽ bùa này thực chất là luân chuyển chân khí trong nội thể, để linh khí trong người vào trạng thái thiền rồi truyền vào lá bùa. Chỉ có như vậy mới vẽ ra được lá bùa có linh.
Nếu lá bùa không linh ngược lại sẽ bị phản phệ khiến ma xui quỷ khiến, còn lá bùa có linh sẽ khiến ma kêu quỷ khóc!
Kỹ năng vẽ bùa của Ngô Bình bắt nguồn từ kỹ thuật tạo bùa của Thiên Địa Huyền Hoàng quyết. Dùng chân khí Huyền Hoàng để dẫn linh khí của đất trời, tiêu diệt tà vật.
Sau khi vẽ xong lá bùa đầu tiên, Ngô Bình mở thần thông nhãn. Anh nhìn thấy bên trên lá bùa có một lớp linh khí, có thể thấy lá bùa này tuyệt đối không tầm thường. Ngô Bình vô cùng hài lòng, quay sang hỏi hai cha con họ Lư: “Công nhân vẫn chưa tới sao?”
Trước đó anh đã yêu cầu Lư Tuấn Phi tìm hai mươi công nhân, còn yêu cầu họ mang theo dụng cụ khai quật để đào cái bình dưới đất kia lên.
Lư Chấn Sơn đáp: “Họ sắp tới rồi!”
Ngô Bình gật đầu, tiếp tục vẽ bùa. Không lâu sau anh đã hoàn thành hai mươi lá bùa. Lúc này mặt Ngô Bình đã trắng nhợt, hoá ra việc vẽ bùa hao tổn rất nhiều tinh lực. Ngô Bình còn một lúc vẽ nhiều bùa như vậy nên đã kiệt sức.
“Cậu không sao chứ?”, Lư Tuấn Phi vội vã hỏi.
Ngô Bình xua tay đáp: “Không sao, mình nghỉ ngơi một lát là ổn thôi”.
Nhân lúc công nhân chưa tới, Ngô Bình hỏi: “Chú Lư, nhà họ Lư các chú có từng đắc tội với nhân vật lợi hại nào không?”
Lư Chấn Sơn cười khổ đáp: “Làm ăn khó tránh đắc tội với người khác, nhưng mâu thuẫn không quá lớn”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy chú có từng tiếp xúc với ai biết dùng tà thuật không?”
Lư Chấn Sơn suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Không, trước kia chú không tin những thứ này. Sau này biệt thự Thái Khang xảy ra chuyện, chú đã tìm không ít cao nhân, tiêu tốn không ít tiền của nhưng không ai giải quyết được vấn đề này”.
Nói đến đây, Lư Chấn Sơn lập tức nói: “Tiểu Ngô, cháu yên tâm. Cháu giúp đỡ chú như vậy, chú chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Việc nhỏ thôi mà, Tuấn Phi là anh em của cháu. Cháu giúp cậu ấy là điều đương nhiên”.
Đúng lúc này thì công nhân tới. Ngô Bình bảo Lư Tuấn Phi phát hai mươi lá bùa cho họ, bảo họ để nó trước ngực.
Sau đó, anh lại vẽ thêm hai lá bùa nữa cho Lư Tuấn Phi và Lư Chấn Sơn.
Loại bùa này có tác dụng hộ thần, bảo vệ hồn thể không bị tà khí xâm nhập.
Đoàn người có bùa bảo vệ, lập tức bắt tay vào việc. Thứ đầu tiên cần khai quật là cái bình lớn ở biệt thự trên đỉnh núi, bên trong chiếc bình đó đựng xương cốt của Quỷ Mẫu.
Đoàn người đi lên đỉnh núi, dùng máy móc thăm dò còn Ngô Bình đứng ở phía xa canh chừng. Lúc này Lư Tuấn Phi bước tới, thái độ của anh ấy đối với Ngô Bình đã thay đổi rõ rệt, không còn gọi Ngô Bình như trước mà chuyển sang gọi là “anh Bình”. Ngô Bình cũng không hề khách sáo mà nhận là "anh" luôn.
“Anh, hôm qua em đã nói chuyện với Đường Tử Di rồi, nhà họ Đường đồng ý hợp tác với nhà họ Lư. Họ sẽ rót vốn hai tỷ tệ, đồng thời sẽ dùng mạng lưới quan hệ của họ giúp nhà họ Lư khởi động lại dự án biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình đáp: “Được đấy, chỉ cần dự án này được lên sàn trở lại, nhà cậu không chỉ trả được nợ mà còn kiếm được một khoản lớn”.
Lư Tuấn Phi nói bằng giọng đầy cảm kích: “Em đâu có ngờ rằng anh Bình của em lại là một cao nhân cơ chứ!”
Ngô Bình đáp: “Anh cũng tình cờ học được trận pháp này thôi, coi như nhãi con cậu gặp may”.
Lư Tuấn Phi cười hi hi đáp: “Anh, cô chủ Đường thực sự là bạn gái anh sao?”
Ngô Bình đảo mắt chán chường đáp: “Cậu nói xem? Đương nhiên không phải, anh mày vừa mới ra tù, còn người ta là tiểu thư danh gia vọng tộc làm gì có chuyện thích anh?”
Lư Tuấn Phi thở dài: “Đáng tiếc! Anh à, mặc dù anh rất lợi hại nhưng nhà có thế lực như nhà họ Đường coi trọng nhất là môn đăng hộ đối”.
Ngô Bình căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh đáp: “Nhà họ Đường cũng không bị thiệt, phi vụ này có lợi cho cả hai bên. Vừa hay cậu cũng sắp tốt nghiệp, có thể giúp đỡ gia đình”.
Lư Tuấn Phi gật đầu cười đáp: “Anh, giai đoạn một của dự án biệt thự Thái Khang này sẽ tu bổ hai trăm căn biệt thự. Trong đó căn biệt thự tốt nhất là biệt thự Thái Khang số 1, nằm trên đỉnh núi. Chỉ riêng căn biệt thự này đã có diện tích mười lăm mẫu, diện tích xây dựng là hơn năm nghìn mét vuông, có hồ bơi, vườn, sân đỗ trực thăng, phải nói là cực đẹp”.
Ngô Bình đại khái đã đoán ra Lư Tuấn Phi định nói gì. Anh đáp: “Căn biệt thự như vậy vốn xây dựng chắc chắn không rẻ nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, vốn rót vào đó đã hơn một trăm triệu tệ. Hiện giờ giá thị trường của nó ít nhất phải ba trăm triệu tệ”, nói đến đây, Lư Tuấn Phi nhìn Ngô Bình nói tiếp: “Anh, anh đã cứu nhà họ Lư. Căn biệt thự Thái Khang số 1 này em tặng cho anh”.
“Tặng anh sao?”, Ngô Bình nói tiếp: “Món quà này quá quý giá, chúng ta là anh em, anh giúp cậu là đương nhiên, không cần phải tặng quà”.
Lư Tuấn Phi nghiêm mặt đáp: “Đã là anh em thì không được khách sao. Hơn nữa đây cũng là ý của bố em”.
Ngô Bình cũng không khách sáo nữa. Hiện giờ ở Vân Kinh tấc đất tấc vàng, có một căn biệt thự như vậy là chuyện tốt không tưởng.
“Vậy được, anh sẽ nhận”, Ngô Bình đáp.
Lư Tuấn Phi rất vui mừng đáp: “Anh à, đợi đến khi toàn bộ dự án biệt thự Thái Khang được lên sàn, nhà họ Lư sẽ kiếm được hàng chục tỷ. Đến lúc đó, em sẽ mời anh đến tập đoàn Lư Thị làm chủ tịch rồi chia cổ phần cho anh”.
Ngô Bình xua tay đáp: “Tặng anh một căn biệt thự là quá đủ rồi, anh không cần cổ phần”.
Lư Tuấn Phi cũng không nhắc vấn đề này nữa, tiếp tục nói về việc hợp tác giữa nhà họ Lư và nhà họ Đường.
Hai người họ nói chuyện như vậy cũng được hơn một tiếng đồng hồ. Chiếc bình kia đã được tìm thấy, những người công nhân đang dùng dây thừng kéo nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.