Chương 32:
SS Hà Thần
11/04/2024
- Cốt châm Dược Vương từng dùng có thể bảo tồn đến bây giờ, vậy châm đó thật sự không thể chỉ 5000 được, nhưng trên cốt châm của ông có chữ made in là sao đây?
Mạc Phàm chỉ một dấu hiệu trên cốt châm thô ráp hỏi.
Nhất thời gương mặt già nua của Tôn Hữu Tài đỏ lên, giống như bị đứa bé tát hai cái.
Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, lần này xuyên qua, còn bị một học sinh chọc thủng.
- Là tôi nhìn nhầm, bộ của Dược Vương tôi không có mang đến, bộ này là bộ làm mô phỏng, nếu cậu cần thì lấy 100 tệ, tôi lại tặng cậu một bộ châm phổ Thái Ất Thần Châm, thế nào, đảm bảo cậu mua không chịu thiệt, mua không bị lừa.
- Châm phổ Thái Ất Thần Châm thì không cần, tôi lấy hai cái vòng tay này 20 tệ.
Mạc Phàm chỉ hai cái vòng tay màu nâu bên cạnh cốt châm nói.
- Tiểu khách quan, làm gì có người nào mặc cả như vậy, 80, cậu lập tức lấy đi, tôi đưa cho cậu ba cái vòng.
- 20, không bán thì thôi, tôi lập tức rời đi.
Nói xong Mạc Phàm xoay người muốn rời đi.
- Tiểu khách quan, từ sáng sớm đến giờ tôi chưa có mở hàng, trái lại cậu còn câu thêm giờ cho tôi, làm tôi không được ăn bữa sáng.
Tôn Hữu Tài đáng thương tội nghiệp nói.
- 30, vậy cái hộp kia tôi cũng lấy.
Mạc Phàm nghĩ một lát, chỉ vào một cái hộp mới nói.
- Được rồi, tôi cộng tất vào là 50, tiện nghi cho cậu, ai bảo tôi ăn nói vụng về, sẽ không mặc cả.
Tôn Hữu Tài bất đắc dĩ nói.
Mạc Phàm cười không cho là đúng, lấy ví tiền của hắn ra, bên trong chỉ có 500 tệ.
Tôn Hữu Tài nhìn thấy ví tiền của Mạc Phàm, hai mắt sáng lên.
Nhìn không ra tên này ăn mặc bình thường, trái lại ví tiền rất dày.
500 tệ là thu nhập mấy ngày bình thường của ông ta rồi.
- Tiểu khách quan, có muốn mua thứ khác không, tôi sẽ giảm giá cho cậu.
Tôn Hữu Tài nhiệt tình hỏi.
- Không cần.
Mạc Phàm cầm lấy đồ, đi ra khỏi chợ đồ cổ.
Tôn Hữu Tài nhìn hướng Mạc Phàm rời đi, nói với người bên cạnh một tiếng, bảo người ta giúp mình trông quầy hàng.
Ông ta gọi điện thoại, liền đi về phía Mạc Phàm vừa đi.
Mạc Phàm chỉ một dấu hiệu trên cốt châm thô ráp hỏi.
Nhất thời gương mặt già nua của Tôn Hữu Tài đỏ lên, giống như bị đứa bé tát hai cái.
Ngàn xuyên vạn xuyên vuốt đuôi không xuyên, lần này xuyên qua, còn bị một học sinh chọc thủng.
- Là tôi nhìn nhầm, bộ của Dược Vương tôi không có mang đến, bộ này là bộ làm mô phỏng, nếu cậu cần thì lấy 100 tệ, tôi lại tặng cậu một bộ châm phổ Thái Ất Thần Châm, thế nào, đảm bảo cậu mua không chịu thiệt, mua không bị lừa.
- Châm phổ Thái Ất Thần Châm thì không cần, tôi lấy hai cái vòng tay này 20 tệ.
Mạc Phàm chỉ hai cái vòng tay màu nâu bên cạnh cốt châm nói.
- Tiểu khách quan, làm gì có người nào mặc cả như vậy, 80, cậu lập tức lấy đi, tôi đưa cho cậu ba cái vòng.
- 20, không bán thì thôi, tôi lập tức rời đi.
Nói xong Mạc Phàm xoay người muốn rời đi.
- Tiểu khách quan, từ sáng sớm đến giờ tôi chưa có mở hàng, trái lại cậu còn câu thêm giờ cho tôi, làm tôi không được ăn bữa sáng.
Tôn Hữu Tài đáng thương tội nghiệp nói.
- 30, vậy cái hộp kia tôi cũng lấy.
Mạc Phàm nghĩ một lát, chỉ vào một cái hộp mới nói.
- Được rồi, tôi cộng tất vào là 50, tiện nghi cho cậu, ai bảo tôi ăn nói vụng về, sẽ không mặc cả.
Tôn Hữu Tài bất đắc dĩ nói.
Mạc Phàm cười không cho là đúng, lấy ví tiền của hắn ra, bên trong chỉ có 500 tệ.
Tôn Hữu Tài nhìn thấy ví tiền của Mạc Phàm, hai mắt sáng lên.
Nhìn không ra tên này ăn mặc bình thường, trái lại ví tiền rất dày.
500 tệ là thu nhập mấy ngày bình thường của ông ta rồi.
- Tiểu khách quan, có muốn mua thứ khác không, tôi sẽ giảm giá cho cậu.
Tôn Hữu Tài nhiệt tình hỏi.
- Không cần.
Mạc Phàm cầm lấy đồ, đi ra khỏi chợ đồ cổ.
Tôn Hữu Tài nhìn hướng Mạc Phàm rời đi, nói với người bên cạnh một tiếng, bảo người ta giúp mình trông quầy hàng.
Ông ta gọi điện thoại, liền đi về phía Mạc Phàm vừa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.