Chương 1350
Tg Hoang
05/02/2022
Hay cho cái kế một hòn đá trúng hai con chim! Nam Lăng Cẩm Phàm đang
suy nghĩ điều gì, sao Tây Lăng Thiên Lâm có thể không biết. Tây Lăng
Thiên Lâm nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, cười như không: “Tam Hoàng tử, ngươi
đang không biết mình ở đâu nhỉ?”
Nói cách khác, chính là ngươi không đáng cái giá này!
Giúp Nam Lăng Cẩm Phàm giải quyết chuyện của Vương gia, lại lấy một nửa tài phú của Huyền Tiêu cung cho người này. Trừ khi Tây Lăng Thiên Lâm hắn bị ngu, bằng không sao có thể mặc Nam Lăng Cẩm Phàm trêu đùa?
Lúc này đây, rõ ràng đãi ngộ của Phượng Khương Trần cao lên nhiều. Nàng không hề bị giải vào trong Thuận Thiên phủ làm bạn với Phù Lâm, cũng không phải chịu hình trong đại lao của Huyết Y vệ mà, là bị giải vào trong nơi Cửu Hoàng thúc đến lần đầu tiên.
Đúng vậy, đây chính là thiên lao của Hoàng cung, đãi ngộ đúng là cao hơn nhiều, nhưng như thế này cũng nghĩa là không ai có thể đến thăm nàng, nàng cũng không biết được tin tức ra sao. Hoàng thượng đang muốn giam nàng lại hoàn toàn!
Sau khi Phượng Khương Trần bị cấm vệ quân giải vào trong thiên lao, sẽ không ai được gặp nàng, tức là sẽ không có thẩm tra cũng không tra tấn. Không còn cách nào khác, có Phượng trâm ở đây, ai có lá gan dám dùng hình tra tấn với Phượng Khương Trần. Cho dù có muốn, thì họ cũng phải nhẫn nại chờ đợi, tất cả đều phải xem ý của Hoàng thượng.
Nếu so sánh với đại lao đầy mùi máu tanh và tiếng kêu thảm thiết của Huyết y vệ, cái tù ngày hôm nay thực sự không giống đại lao một chút nào. Trái lại, nơi này hệt như một gian phòng rộng rãi thông thoáng, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Hệt như thì trừ Phượng Khương Trần ra, thì sẽ không còn thấy ai khác nữa.
“Chỉ giam lại thôi không tính dụng hình sao? Cái này cũng là thẩm vấn đấy được không?” Phượng Khương Trần tự giễu một tiếng, ôm lấy hai gối, hai tay chống cằm.
Có phải là nàng may mắn rồi không? Những người này chỉ giam nàng trong phòng tối, dùng phương pháp giam dữ để đối phó nàng. Nếu họ thay phiên ra trận, không cho nàng ngủ, vậy mới thật sự là hỏng hết nhân cách.
Nếu chỉ dùng lạnh lẽo, bóng tối, yên tĩnh để gây sức ép với nàng, đối phương có thể gặp thất bại. Phượng Khương Trần nàng cũng đã từng đi ra khỏi nơi xác chết chồng lên nhau rồi, sao có thể sợ tối. Thật sự xem nàng là một tiểu thư khuê các được nuông chiều đấy à?
Về phần im lặng thì lại không cần phải lo lắng, không nói lời nào cũng không chết, tố chất tâm lý của Phượng Khương Trần nàng rất tốt! Được rồi, trong đông lạnh, trời giá rét không cho giường hay chăn, đây thật sự là tra tấn. Kháng nghị, nàng muốn kháng nghị, đây là ngược đãi tù nhân!
Đáng tiếc phản kháng không có hiệu quả, ngay cả một người để nói chuyện nàng cũng không có. Bây giờ đang là giữa trưa, thật ra cũng có người tới đưa cho nàng một chén cháo đen đến không thể đen hơn, mà người nọ cũng chẳng nói thêm một câu nào.
“Đây chỉ là đang muốn khiến ta đói đến mức không có sức chạy thôi. Bốn phía quanh đây đều là tường, vất vả lắm mới tìm thấy một cái cửa sắt cao bằng nửa người, vẫn là thành thật thôi. Có mỗi một cái cửa sổ thông gió còn bị khóa, nếu mở ra cũng cũng chỉ có thể đủ cho một con chuột ra vào. Địa phương như thế này, ta có muốn chạy thì cũng không chạy được!” Sau khi Phượng Khương Trần húp xong bát cháo có thể chắt ra thành gạo kia, nàng để cái chén ra bên ngoài, vì nàng biết có người nọ đang đợi.
Quả nhiên có người tới cầm bát đi rồi khóa cánh cửa lại, bước đi thong dong. Phượng Khương Trần thở dài ôm gối nhìn mặt tường phía trước, ngẩn người.
“Ta vẫn nên chạy hay không chạy đây? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng cho bản thân hay người sau này bị giam ở đây một đường lui?” Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm mặt tường đến xuất thần. Sau khi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Phượng Khương Trần quyết định tìm một chút gì để làm, nếu không nàng sẽ thực sự chán chết!
Nói cách khác, chính là ngươi không đáng cái giá này!
Giúp Nam Lăng Cẩm Phàm giải quyết chuyện của Vương gia, lại lấy một nửa tài phú của Huyền Tiêu cung cho người này. Trừ khi Tây Lăng Thiên Lâm hắn bị ngu, bằng không sao có thể mặc Nam Lăng Cẩm Phàm trêu đùa?
Lúc này đây, rõ ràng đãi ngộ của Phượng Khương Trần cao lên nhiều. Nàng không hề bị giải vào trong Thuận Thiên phủ làm bạn với Phù Lâm, cũng không phải chịu hình trong đại lao của Huyết Y vệ mà, là bị giải vào trong nơi Cửu Hoàng thúc đến lần đầu tiên.
Đúng vậy, đây chính là thiên lao của Hoàng cung, đãi ngộ đúng là cao hơn nhiều, nhưng như thế này cũng nghĩa là không ai có thể đến thăm nàng, nàng cũng không biết được tin tức ra sao. Hoàng thượng đang muốn giam nàng lại hoàn toàn!
Sau khi Phượng Khương Trần bị cấm vệ quân giải vào trong thiên lao, sẽ không ai được gặp nàng, tức là sẽ không có thẩm tra cũng không tra tấn. Không còn cách nào khác, có Phượng trâm ở đây, ai có lá gan dám dùng hình tra tấn với Phượng Khương Trần. Cho dù có muốn, thì họ cũng phải nhẫn nại chờ đợi, tất cả đều phải xem ý của Hoàng thượng.
Nếu so sánh với đại lao đầy mùi máu tanh và tiếng kêu thảm thiết của Huyết y vệ, cái tù ngày hôm nay thực sự không giống đại lao một chút nào. Trái lại, nơi này hệt như một gian phòng rộng rãi thông thoáng, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Hệt như thì trừ Phượng Khương Trần ra, thì sẽ không còn thấy ai khác nữa.
“Chỉ giam lại thôi không tính dụng hình sao? Cái này cũng là thẩm vấn đấy được không?” Phượng Khương Trần tự giễu một tiếng, ôm lấy hai gối, hai tay chống cằm.
Có phải là nàng may mắn rồi không? Những người này chỉ giam nàng trong phòng tối, dùng phương pháp giam dữ để đối phó nàng. Nếu họ thay phiên ra trận, không cho nàng ngủ, vậy mới thật sự là hỏng hết nhân cách.
Nếu chỉ dùng lạnh lẽo, bóng tối, yên tĩnh để gây sức ép với nàng, đối phương có thể gặp thất bại. Phượng Khương Trần nàng cũng đã từng đi ra khỏi nơi xác chết chồng lên nhau rồi, sao có thể sợ tối. Thật sự xem nàng là một tiểu thư khuê các được nuông chiều đấy à?
Về phần im lặng thì lại không cần phải lo lắng, không nói lời nào cũng không chết, tố chất tâm lý của Phượng Khương Trần nàng rất tốt! Được rồi, trong đông lạnh, trời giá rét không cho giường hay chăn, đây thật sự là tra tấn. Kháng nghị, nàng muốn kháng nghị, đây là ngược đãi tù nhân!
Đáng tiếc phản kháng không có hiệu quả, ngay cả một người để nói chuyện nàng cũng không có. Bây giờ đang là giữa trưa, thật ra cũng có người tới đưa cho nàng một chén cháo đen đến không thể đen hơn, mà người nọ cũng chẳng nói thêm một câu nào.
“Đây chỉ là đang muốn khiến ta đói đến mức không có sức chạy thôi. Bốn phía quanh đây đều là tường, vất vả lắm mới tìm thấy một cái cửa sắt cao bằng nửa người, vẫn là thành thật thôi. Có mỗi một cái cửa sổ thông gió còn bị khóa, nếu mở ra cũng cũng chỉ có thể đủ cho một con chuột ra vào. Địa phương như thế này, ta có muốn chạy thì cũng không chạy được!” Sau khi Phượng Khương Trần húp xong bát cháo có thể chắt ra thành gạo kia, nàng để cái chén ra bên ngoài, vì nàng biết có người nọ đang đợi.
Quả nhiên có người tới cầm bát đi rồi khóa cánh cửa lại, bước đi thong dong. Phượng Khương Trần thở dài ôm gối nhìn mặt tường phía trước, ngẩn người.
“Ta vẫn nên chạy hay không chạy đây? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng cho bản thân hay người sau này bị giam ở đây một đường lui?” Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm mặt tường đến xuất thần. Sau khi rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Phượng Khương Trần quyết định tìm một chút gì để làm, nếu không nàng sẽ thực sự chán chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.