Chương 532
Tg Hoang
20/09/2021
“Phượng cô nương.” Không cần Vệ đại nhân chủ động, Vân Hải đã cho người sắp xếp hết mọi thứ.
“Trác thế tử, an nguy của hoàng thành là việc hệ trọng, ngươi còn không đi?” Vương Thất vừa bước ra ngoài, vừa nói với Trác Đông Minh đang đứng ngay bên cạnh.
Muốn đuổi hắn đi? Không có cửa đâu: “Giờ này không vội, từ sau việc Tây Lăng Thái tử gặp thích khách, thủ vệ của hoàng thành đã được tăng cường, dù ta không ở đó trong chốc lát cũng không vấn đề gì.
Ngược lại là Thất công tử ngươi, một thư sinh công tử yếu đuối, lát nữa đừng có mà ngắt đi đấy.”
“Nói đùa rồi, Vương Thất Lang ta là ai, sẽ sợ máu sao. Trác thế tử cũng đừng bị dọa ngắt, ta nghe nói quá trình khám nghiệm tử thi của Phượng Khương Trần rất đáng sợ.” Đương nhiên, Vương Thất cũng không biết cụ thể, chỉ là hắn ta thường xuyên đến Phượng phủ, nghe Tôn Tư Hành nói đến quen thuộc.
Tô Văn Thanh nghe bọn họ nói, chợt nhớ tới đệ đệ của mình còn nhỏ: “Văn Hàng, đệ có sợ hay không, hay là chúng ta về trước đi.”
“Đại ca, Văn Hàng không sợ, Văn Hàng muốn xem, Phượng tỷ tỷ đã đồng ý với đệ rồi.” Tô Văn Hàng ưỡn cái ngực nhỏ, đứa nhỏ này cũng coi như một người kỳ lạ, đứng giữa nhà xác còn có thể cười nói bình thường, nếu vị sư tỷ là pháp y của Phượng Khương Trần ở đây, nhất định sẽ khen: đây là một học giống tốt của ngành pháp y!
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Phượng Khương Trần không mặc chiếc áo trắng của bác sĩ hiện đại, mà nàng đã nhờ Thiết tẩu may một chiếc áo trắng có kiểu dáng giống với áo bác sĩ, chỉ khác là dùng vải bông của thời đại này, khẩu trang và mũ cũng do chính tay Thiết tẩu làm, mặc dù có chút kì quái nhưng cũng không khiến người ngoài nghi ngờ, duy chỉ có đôi găng tay trên tay và dao giải phẫu trong rương là đặc biệt.
Ây da…Lúc đi ra ngoài, Tôn Chính Đạo đã cố ý nhắc nàng mang theo dao phẫu thuật, nàng đã biết có gì đó không ổn.
“Bộ dạng này của Phượng Khương Trần, thật giống như sắp cải biên việc gì vậy.” Trác Đông Minh rất quan tâm, cũng rất tò mò không biết Phượng Khương Trần có năng lực như thế nào.
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều phát hiện ra những mặt khác của nữ nhân này.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết hôm nay Phượng Khương Trần giải phẫu trước mặt mọi người, là muốn công khai nắm giữ vị trí độc tôn của nàng trong rừng hạnh ở đại lục Cửu Châu, trở thành hình mẫu lý tưởng cho sự “Sáng tạo” trong giới hạnh lâm.
Tuy Phượng Khương Trần bây giờ chưa có tiếng tăm gì mấy nhưng Tô Văn Hàng vẫn rất ngưỡng mộ nàng: “Phượng tỷ tỷ rất lợi hại, không cho phép ngươi cười Phượng tỷ tỷ.”
Tô Văn Hàng chắc chắn là một người sùng bái Phượng Khương Trần trung thành nhất, hắn ta kiên quyết không cho phép Trác Đông Minh nói nàng bằng giọng điệu trêu chọc, dù hắn là Thế tử gia cũng không được.
Trác Đông Minh cúi đầu, véo mặt Tô Văn Hàng một cái: “Ngươi cứ như vậy mà tin Phượng Khương Trần sao.
Tô Văn Hàng tức giận đến nỗi thân hình nhỏ bé của hắn ta còn lớn hơn Trác Đông Minh, Tô Văn Hàng mài mài răng, rút tay về: “Nếu Phượng tỷ tỷ muốn làm, nhất định có thể làm được.”
Phượng Khương Trần nghe vậy, khẽ mỉm cười. Đây đúng là tôn sùng một cách mù quáng, bắt quá nàng cũng cảm thấy rất vui.
Tô Văn Hàng là người thứ hai, người đầu tiên tôn sùng nàng một cách mù quáng là Tôn Tư Hành.
Đầu tiên, Phượng Khương Trần kiểm tra tai và mũi của thi thể này, thấy không có gì bất thường mới cởi áo của thi thể ra, y phục của phần thân dưới không thay đổi. Phượng Khương Trần nghĩ, đầu tiên nên bắt đầu từ thân trên, nếu không có phát hiện gì mới kiểm tra đến phía dưới.
Dù sao thì nửa người dưới không có gì để kiểm tra nhiều, hơn nữa phía hạ bộ còn có nơi tư mật. Nhập gia thì tùy tục, Phượng Khương Trần nàng đã quá mức không giống người thường, hiện tại có thể giấu được bao nhiêu thì giấu.
Phượng Khương Trần chắp tay, cúi đầu ba cái trước thi thể.
Đây là sự tôn trọng đối với người chết, dù cho là pháp y thì họ cũng làm như vậy. Xét cho cùng thì bọn họ cũng không phải tội nhân bị tử hình, nàng mỗ xẻ họ bọn họ vì không còn cách nào khác, chỉ là muốn tìm ra hung thủ thật sự cho người đã khuất.
“Trác thế tử, an nguy của hoàng thành là việc hệ trọng, ngươi còn không đi?” Vương Thất vừa bước ra ngoài, vừa nói với Trác Đông Minh đang đứng ngay bên cạnh.
Muốn đuổi hắn đi? Không có cửa đâu: “Giờ này không vội, từ sau việc Tây Lăng Thái tử gặp thích khách, thủ vệ của hoàng thành đã được tăng cường, dù ta không ở đó trong chốc lát cũng không vấn đề gì.
Ngược lại là Thất công tử ngươi, một thư sinh công tử yếu đuối, lát nữa đừng có mà ngắt đi đấy.”
“Nói đùa rồi, Vương Thất Lang ta là ai, sẽ sợ máu sao. Trác thế tử cũng đừng bị dọa ngắt, ta nghe nói quá trình khám nghiệm tử thi của Phượng Khương Trần rất đáng sợ.” Đương nhiên, Vương Thất cũng không biết cụ thể, chỉ là hắn ta thường xuyên đến Phượng phủ, nghe Tôn Tư Hành nói đến quen thuộc.
Tô Văn Thanh nghe bọn họ nói, chợt nhớ tới đệ đệ của mình còn nhỏ: “Văn Hàng, đệ có sợ hay không, hay là chúng ta về trước đi.”
“Đại ca, Văn Hàng không sợ, Văn Hàng muốn xem, Phượng tỷ tỷ đã đồng ý với đệ rồi.” Tô Văn Hàng ưỡn cái ngực nhỏ, đứa nhỏ này cũng coi như một người kỳ lạ, đứng giữa nhà xác còn có thể cười nói bình thường, nếu vị sư tỷ là pháp y của Phượng Khương Trần ở đây, nhất định sẽ khen: đây là một học giống tốt của ngành pháp y!
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Phượng Khương Trần không mặc chiếc áo trắng của bác sĩ hiện đại, mà nàng đã nhờ Thiết tẩu may một chiếc áo trắng có kiểu dáng giống với áo bác sĩ, chỉ khác là dùng vải bông của thời đại này, khẩu trang và mũ cũng do chính tay Thiết tẩu làm, mặc dù có chút kì quái nhưng cũng không khiến người ngoài nghi ngờ, duy chỉ có đôi găng tay trên tay và dao giải phẫu trong rương là đặc biệt.
Ây da…Lúc đi ra ngoài, Tôn Chính Đạo đã cố ý nhắc nàng mang theo dao phẫu thuật, nàng đã biết có gì đó không ổn.
“Bộ dạng này của Phượng Khương Trần, thật giống như sắp cải biên việc gì vậy.” Trác Đông Minh rất quan tâm, cũng rất tò mò không biết Phượng Khương Trần có năng lực như thế nào.
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều phát hiện ra những mặt khác của nữ nhân này.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết hôm nay Phượng Khương Trần giải phẫu trước mặt mọi người, là muốn công khai nắm giữ vị trí độc tôn của nàng trong rừng hạnh ở đại lục Cửu Châu, trở thành hình mẫu lý tưởng cho sự “Sáng tạo” trong giới hạnh lâm.
Tuy Phượng Khương Trần bây giờ chưa có tiếng tăm gì mấy nhưng Tô Văn Hàng vẫn rất ngưỡng mộ nàng: “Phượng tỷ tỷ rất lợi hại, không cho phép ngươi cười Phượng tỷ tỷ.”
Tô Văn Hàng chắc chắn là một người sùng bái Phượng Khương Trần trung thành nhất, hắn ta kiên quyết không cho phép Trác Đông Minh nói nàng bằng giọng điệu trêu chọc, dù hắn là Thế tử gia cũng không được.
Trác Đông Minh cúi đầu, véo mặt Tô Văn Hàng một cái: “Ngươi cứ như vậy mà tin Phượng Khương Trần sao.
Tô Văn Hàng tức giận đến nỗi thân hình nhỏ bé của hắn ta còn lớn hơn Trác Đông Minh, Tô Văn Hàng mài mài răng, rút tay về: “Nếu Phượng tỷ tỷ muốn làm, nhất định có thể làm được.”
Phượng Khương Trần nghe vậy, khẽ mỉm cười. Đây đúng là tôn sùng một cách mù quáng, bắt quá nàng cũng cảm thấy rất vui.
Tô Văn Hàng là người thứ hai, người đầu tiên tôn sùng nàng một cách mù quáng là Tôn Tư Hành.
Đầu tiên, Phượng Khương Trần kiểm tra tai và mũi của thi thể này, thấy không có gì bất thường mới cởi áo của thi thể ra, y phục của phần thân dưới không thay đổi. Phượng Khương Trần nghĩ, đầu tiên nên bắt đầu từ thân trên, nếu không có phát hiện gì mới kiểm tra đến phía dưới.
Dù sao thì nửa người dưới không có gì để kiểm tra nhiều, hơn nữa phía hạ bộ còn có nơi tư mật. Nhập gia thì tùy tục, Phượng Khương Trần nàng đã quá mức không giống người thường, hiện tại có thể giấu được bao nhiêu thì giấu.
Phượng Khương Trần chắp tay, cúi đầu ba cái trước thi thể.
Đây là sự tôn trọng đối với người chết, dù cho là pháp y thì họ cũng làm như vậy. Xét cho cùng thì bọn họ cũng không phải tội nhân bị tử hình, nàng mỗ xẻ họ bọn họ vì không còn cách nào khác, chỉ là muốn tìm ra hung thủ thật sự cho người đã khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.