Chương 533
Tg Hoang
20/09/2021
Phượng Khương Trần cầm con dao, không cần vẽ một đường phác họa mà lưu loát cắt từ cỗ họng xuống, nàng hoàn toàn không có nửa phần khiếp sợ, trông giống như đang cắt một miếng thịt heo bình thường.
“Qe…” Tạ Tam và Vương Thất cảm thấy lá gan mình như lớn hơn rồi, mặc dù họ không phải là người tay chưa từng nhuồm máu, nhưng hiện tại chứng kiến Phượng Khương Trần mỗ thịt người như mỗ thịt heo khiến bọn họ không nhịn được, sắc mặt tái nhợt.
Phủ Y Vệ đại nhân khá bình tĩnh, bình thường ông ta thường hay xem khám nghiệm tử thi nên cũng khá quen thuộc, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. Điều ông ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là một đứa trẻ nhỏ tuổi Tô Văn Hàng lại là người có lá gan lớn nhát.
“Đại ca, ôm đệ lên đi, đệ không nhìn tháy.” Bàn giải phẫu ở trên cao trong khi chiều cao của Tô Văn Hàng rất thấp.
Khi Phượng Khương Trần tập trung vào công việc, nàng sẽ không rảnh để tâm đến những người khác nữa. Sau khi mỗ bụng, lục phủ ngũ tạng của ngươi chết đều phơi bày ra trước mặt mọi người, khi làm tất cả điều này, Phượng Khương Trần hoàn toàn không cảm thầy bản thỉu hay ô uế, chỉ một mực nghiêm túc nhìn, làm cho người ta cảm thầy nàng và nữ tử ban nãy mỗ xẻ thịt người không phải là cùng một người.
Phượng Khương Trần kiểm tra từng cái một, nhìn biểu hiện bên ngoài không hề có vấn đề gì, cổ họng và dạ dày cũng không có dấu hiệu trúng độc.
“Đem một cái chậu lớn và một cái bát đến đây.” Phượng Khương Trần đổi một con dao mổ nhỏ, tay trái cầm nhíp, cẩn thận bóc lớp màng máu trên các cơ quan ra khỏi mạch máu.
Lần đầu tiên Phượng Khương Trần chỉ cắt thi thể chứ không lấy từng bộ phận nội tạng ra ngoài, còn lần này, nàng muốn mau chóng lấy tất cả nội tạng ra ngoài để kiểm tra, do không mổ trên người sống nên việc này cần phải gấp rút.
Đây là lần đầu tiên Tôn Chính Đạo thấy Phượng Khương Trần mồ xác, càng xem càng si mê, đến mức ông ta vô thức đã đứng bên cạnh tử thi.
Sắc mặt của bọn người Trác Đông Minh rất khó nhìn, nhưng không ai trong số họ cam lòng chớp mắt.
Phượng Khương Trần quá lợi hại rồi, có thể đem những vật như tim, phổi lấy ra ngoài một cách toàn vẹn mà không có chút hư hại nào. Phượng Khương Trần đem những nội tạng đã được lấy ra đặt vào chậu theo thứ tự.
“Hóa ra khám nghiệm tử thi có thể sạch sẽ, gọn gàng, trang nghiêm và linh thiêng như vậy.”
Đứng trước bàn giải phẫu, mọi người đều thấy rõ từng động tác của Phượng Khương Trần, khiến mọi người nhận ra việc khám nghiệm tử thi bình thường hoàn toàn đối lập với Phượng Khương Trần, khám nghiệm bình thường giống như một mớ hỗn độn vậy.
Khám nghiệm tử thi ở thời cổ đại là một nghề nghiệp thắp kém, trừ phi không còn đường sống, nếu không thì không có ai muốn làm người khám nghiệm tử thi cả. Xét cho cùng thì việc hằng ngày phải tiếp xúc với tử thi luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng Phượng Khương Trần lại cho người ta một cảm giác rất khác, Phượng Khương Trần đối với thi thể và nội tạng như đang chơi với hoa cỏ, khiến người ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có chút cảm giác tỉ tiện và bản thỉu.
Sau khi Phượng Khương Trần lầy hết nội tạng ra, nàng dùng một cái ống nghiệm lấy cặn bã ở cổ họng và dạ dày ra đổ vào bát, ngay cả thức ăn chưa kịp tiêu hóa cũng không bỏ qua.
Mọi người thầy vậy đều cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không khâm phục Phượng Khương Trần, bởi vì nàng đã làm những việc mà có thể ngay cả nam nhân cũng không làm được.
Phượng Khương Trần hạ dao xuống, bắt đầu kiểm tra từng nội tạng một, theo lý mà nói muốn kiểm tra những cơ quan này phải cần dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra, nhưng trong hòm y tế lại không có những thiết bị như vậy, cho dù có, nàng cũng không thể lầy ra.
Bởi vì vừa chết không lâu nên các cơ quan trên cơ thể chưa bị phân hủy, nhìn theo biểu hiện, hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc, nhưng để đảm bảo an toàn, Phượng Khương Trần vẫn lây ngân châm ra châm thử.
Đa phần chát độc thời cổ đại đều có chứa Lưu huỳnh sunfua, sau khi tiếp xúc với ngân châm sẽ xuất hiện một tầng màu đen gọi là “Bạc sunfua” trên bề mặt, với cách này có thể kiểm tra đến hơn bảy mươi phần trăm các loại độc dược. Phượng Khương Trần cầm ngân châm, di chuyển đến tim rồi cắm xuống một cái, đợi hai ba giây rồi mới rút ra, thấy ngân châm sạch sẽ như mới.
Phượng Khương Trần lau sạch ngân châm bằng một tắm vải trắng, sau đó nàng lại kiểm tra gan, phổi và các bộ phận khác.
“Qe…” Tạ Tam và Vương Thất cảm thấy lá gan mình như lớn hơn rồi, mặc dù họ không phải là người tay chưa từng nhuồm máu, nhưng hiện tại chứng kiến Phượng Khương Trần mỗ thịt người như mỗ thịt heo khiến bọn họ không nhịn được, sắc mặt tái nhợt.
Phủ Y Vệ đại nhân khá bình tĩnh, bình thường ông ta thường hay xem khám nghiệm tử thi nên cũng khá quen thuộc, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. Điều ông ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là một đứa trẻ nhỏ tuổi Tô Văn Hàng lại là người có lá gan lớn nhát.
“Đại ca, ôm đệ lên đi, đệ không nhìn tháy.” Bàn giải phẫu ở trên cao trong khi chiều cao của Tô Văn Hàng rất thấp.
Khi Phượng Khương Trần tập trung vào công việc, nàng sẽ không rảnh để tâm đến những người khác nữa. Sau khi mỗ bụng, lục phủ ngũ tạng của ngươi chết đều phơi bày ra trước mặt mọi người, khi làm tất cả điều này, Phượng Khương Trần hoàn toàn không cảm thầy bản thỉu hay ô uế, chỉ một mực nghiêm túc nhìn, làm cho người ta cảm thầy nàng và nữ tử ban nãy mỗ xẻ thịt người không phải là cùng một người.
Phượng Khương Trần kiểm tra từng cái một, nhìn biểu hiện bên ngoài không hề có vấn đề gì, cổ họng và dạ dày cũng không có dấu hiệu trúng độc.
“Đem một cái chậu lớn và một cái bát đến đây.” Phượng Khương Trần đổi một con dao mổ nhỏ, tay trái cầm nhíp, cẩn thận bóc lớp màng máu trên các cơ quan ra khỏi mạch máu.
Lần đầu tiên Phượng Khương Trần chỉ cắt thi thể chứ không lấy từng bộ phận nội tạng ra ngoài, còn lần này, nàng muốn mau chóng lấy tất cả nội tạng ra ngoài để kiểm tra, do không mổ trên người sống nên việc này cần phải gấp rút.
Đây là lần đầu tiên Tôn Chính Đạo thấy Phượng Khương Trần mồ xác, càng xem càng si mê, đến mức ông ta vô thức đã đứng bên cạnh tử thi.
Sắc mặt của bọn người Trác Đông Minh rất khó nhìn, nhưng không ai trong số họ cam lòng chớp mắt.
Phượng Khương Trần quá lợi hại rồi, có thể đem những vật như tim, phổi lấy ra ngoài một cách toàn vẹn mà không có chút hư hại nào. Phượng Khương Trần đem những nội tạng đã được lấy ra đặt vào chậu theo thứ tự.
“Hóa ra khám nghiệm tử thi có thể sạch sẽ, gọn gàng, trang nghiêm và linh thiêng như vậy.”
Đứng trước bàn giải phẫu, mọi người đều thấy rõ từng động tác của Phượng Khương Trần, khiến mọi người nhận ra việc khám nghiệm tử thi bình thường hoàn toàn đối lập với Phượng Khương Trần, khám nghiệm bình thường giống như một mớ hỗn độn vậy.
Khám nghiệm tử thi ở thời cổ đại là một nghề nghiệp thắp kém, trừ phi không còn đường sống, nếu không thì không có ai muốn làm người khám nghiệm tử thi cả. Xét cho cùng thì việc hằng ngày phải tiếp xúc với tử thi luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng Phượng Khương Trần lại cho người ta một cảm giác rất khác, Phượng Khương Trần đối với thi thể và nội tạng như đang chơi với hoa cỏ, khiến người ta không nhịn được mà nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có chút cảm giác tỉ tiện và bản thỉu.
Sau khi Phượng Khương Trần lầy hết nội tạng ra, nàng dùng một cái ống nghiệm lấy cặn bã ở cổ họng và dạ dày ra đổ vào bát, ngay cả thức ăn chưa kịp tiêu hóa cũng không bỏ qua.
Mọi người thầy vậy đều cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không khâm phục Phượng Khương Trần, bởi vì nàng đã làm những việc mà có thể ngay cả nam nhân cũng không làm được.
Phượng Khương Trần hạ dao xuống, bắt đầu kiểm tra từng nội tạng một, theo lý mà nói muốn kiểm tra những cơ quan này phải cần dụng cụ chuyên dụng để kiểm tra, nhưng trong hòm y tế lại không có những thiết bị như vậy, cho dù có, nàng cũng không thể lầy ra.
Bởi vì vừa chết không lâu nên các cơ quan trên cơ thể chưa bị phân hủy, nhìn theo biểu hiện, hoàn toàn không có dấu hiệu bị trúng độc, nhưng để đảm bảo an toàn, Phượng Khương Trần vẫn lây ngân châm ra châm thử.
Đa phần chát độc thời cổ đại đều có chứa Lưu huỳnh sunfua, sau khi tiếp xúc với ngân châm sẽ xuất hiện một tầng màu đen gọi là “Bạc sunfua” trên bề mặt, với cách này có thể kiểm tra đến hơn bảy mươi phần trăm các loại độc dược. Phượng Khương Trần cầm ngân châm, di chuyển đến tim rồi cắm xuống một cái, đợi hai ba giây rồi mới rút ra, thấy ngân châm sạch sẽ như mới.
Phượng Khương Trần lau sạch ngân châm bằng một tắm vải trắng, sau đó nàng lại kiểm tra gan, phổi và các bộ phận khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.