Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 174
Sủng Phi
08/05/2021
Trong tay áo của hắn ta quanh năm đều cất mấy quân cờ, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, hai nha đầu mở miệng nói ở đằng trước đều cảm thấy gáy đau đớn. “Á, kẻ nào đánh ta?”
Chu Khiết kinh ngạc liếc nhìn Sơn Ca nhưng thấy mặt hắn ta không chút thay đổi, cũng không thấy tay có bất kỳ động tác gì, tựa như không hề liên quan mảy may đến cảnh vừa rồi.
Nhưng Chu Khiết rõ ràng cảm nhận được một nội lực thoáng qua.
Xem ra lần này vương phi đã mời tới một vị khách cao thủ không tệ.
Thẩm Hi Nguyệt bị tiếng kêu của họ làm kinh hãi, chợt quay đầu thì thấy hai người này.
Không phải Mộ Dung Bắc Uyên là được, nàng ta vừa mới bị dọa sợ, thầm nghĩ về sau trên đường không thể để mặc cho hạ nhân nói lung tung nữa.
Chu Khiết tiến lên một bước hành lễ: “Trắc phi.”
“Chu quản sự bận rộn công việc, sao lại rảnh rỗi tới vườn đi dạo thế này?”
Thẩm Hi Nguyệt nói xong thì nhìn thấy người đàn ông bên cạnh hắn.
Sơn Ca đã dịch dung, che đi khuôn mặt anh tuấn, lúc này thoạt nhìn tướng mạo bình thường.
Nhưng hắn ta nhìn thấy mình mà không hành lễ, dáng người cao lớn, mơ hồ lộ ra khí chất kiêu ngạo, cũng làm cho Thẩm Hi Nguyệt sinh nghi.
Giọng nói của nàng ta hơi oán giận: “Sao trong nhà lại có người đàn ông lạ?”
“Bẩm trắc phi, vị này chính là khách do vương phi mời về.”
Thẩm Hi Nguyệt bỗng chốc mở to hai mắt, Sơn Ca ở gần đó nên nhìn rất rõ vẻ giật mình trên mặt nàng ta. “Cái gì? Khách mà vương phi dẫn về, là có ý gì? Không phải vương phi, nàng đã…
Nói đến đây, Thẩm Hi Nguyệt lại đột nhiên ngậm miệng, duy trì sự trấn định một cách miễn cưỡng: “Chứng bệnh của vương phi đã khá hơn một chút rồi, sao đột nhiên lại mời khách về?”
Dối trá. Sơn Ca thầm mắng một câu trong lòng. “Thân thể bổn cung đã khỏe rồi.”
Thẩm Hi Nguyệt mới vừa hỏi xong thì Triệu Khương
Lan đã đi tới phía bọn họ.
Sau khi nàng tỉnh thì hỏi tin tức của khách, hạ nhân nói Chu Khiết đang đi dạo vườn với người nọ nên cố ý đến tìm.
Quả thực đã gặp rồi, tay Thẩm Hi Nguyệt đều đã đổ ra một tầng mồ hôi. Nàng ta hoàn toàn không biết sao mình có thể nặn ra được một nụ cười, thậm chí ngay cả đối mặt với Triệu Khương Lan cũng không dám, chỉ cúi đầu kính cần nghe theo mà nói: “Ban đầu thiếp vẫn lo lắng cho sức khỏe của vương phi, tận mắt thấy bình an vô sự thfi cuối cùng cũng yên tâm rồi.”
Triệu Khương Lan không mở miệng ngay mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú.
Thẩm Hi Nguyệt cảm giác được ánh mắt nặng nề của nàng đặt ở trên người mình như thể một ngọn núi lớn, đè tới mức nàng ta sắp không thở được.
Trong đầu nàng ta hỗn loạn tưng bừng. Sao lại thế, làm sao có thể?
Thời gian một tháng còn lâu mới đến, nàng ta trốn ra khỏi ổ sơn phỉ bằng cách nào được chứ?
Đêm qua chẳng phải là Ninh Vân… “Trắc phi, thoạt nhìn người rất khẩn trương, ngươi sợ bổn cung lắm à?”
Triệu Khương Lan bất thình lình nói câu này, Thẩm Hi Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Dĩ nhiên không phải. Nếu vương phi có khách ở đây thì thiếp không tiện nán lại lâu, sẽ không quấy rầy nữa.”
Nàng ta dẫn theo người hốt hoảng đi gần như chạy, Chu Khiết băn khoăn nhíu ấn đường.
Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa trở lại nên Triệu Khương Lan tìm mấy người bọn họ để thương lượng một chuyện khác trước. “Các người đã rửa tay gác kiếm, cũng không cần kiêng kỵ đạo nghĩa của kẻ thuê nữa rồi. Bổn cung muốn biết rất cuộc kẻ sai khiến người bắt ta đi là ai!”
Sơn Ca nhìn nàng một cái: “Có lẽ vị trắc phi kia biết rõ tình hình”
Triệu Khương Lan cười nhạt: “Quả thật là nàng ta hận không thể khiến ta chết đi.”
Tiểu Dương trấn an nàng: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ ra ngoài tìm kẻ trung gian, chỉ có điều sợ rằng hắn không chịu nói thật thôi.”
Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, quanh thân tản mạn chứ không áp bức người khác song lại khó có thể coi thường sự uy nghiêm: “Vậy thì dùng biện pháp khác để khiến hắn mở miệng”
Chu Khiết kinh ngạc liếc nhìn Sơn Ca nhưng thấy mặt hắn ta không chút thay đổi, cũng không thấy tay có bất kỳ động tác gì, tựa như không hề liên quan mảy may đến cảnh vừa rồi.
Nhưng Chu Khiết rõ ràng cảm nhận được một nội lực thoáng qua.
Xem ra lần này vương phi đã mời tới một vị khách cao thủ không tệ.
Thẩm Hi Nguyệt bị tiếng kêu của họ làm kinh hãi, chợt quay đầu thì thấy hai người này.
Không phải Mộ Dung Bắc Uyên là được, nàng ta vừa mới bị dọa sợ, thầm nghĩ về sau trên đường không thể để mặc cho hạ nhân nói lung tung nữa.
Chu Khiết tiến lên một bước hành lễ: “Trắc phi.”
“Chu quản sự bận rộn công việc, sao lại rảnh rỗi tới vườn đi dạo thế này?”
Thẩm Hi Nguyệt nói xong thì nhìn thấy người đàn ông bên cạnh hắn.
Sơn Ca đã dịch dung, che đi khuôn mặt anh tuấn, lúc này thoạt nhìn tướng mạo bình thường.
Nhưng hắn ta nhìn thấy mình mà không hành lễ, dáng người cao lớn, mơ hồ lộ ra khí chất kiêu ngạo, cũng làm cho Thẩm Hi Nguyệt sinh nghi.
Giọng nói của nàng ta hơi oán giận: “Sao trong nhà lại có người đàn ông lạ?”
“Bẩm trắc phi, vị này chính là khách do vương phi mời về.”
Thẩm Hi Nguyệt bỗng chốc mở to hai mắt, Sơn Ca ở gần đó nên nhìn rất rõ vẻ giật mình trên mặt nàng ta. “Cái gì? Khách mà vương phi dẫn về, là có ý gì? Không phải vương phi, nàng đã…
Nói đến đây, Thẩm Hi Nguyệt lại đột nhiên ngậm miệng, duy trì sự trấn định một cách miễn cưỡng: “Chứng bệnh của vương phi đã khá hơn một chút rồi, sao đột nhiên lại mời khách về?”
Dối trá. Sơn Ca thầm mắng một câu trong lòng. “Thân thể bổn cung đã khỏe rồi.”
Thẩm Hi Nguyệt mới vừa hỏi xong thì Triệu Khương
Lan đã đi tới phía bọn họ.
Sau khi nàng tỉnh thì hỏi tin tức của khách, hạ nhân nói Chu Khiết đang đi dạo vườn với người nọ nên cố ý đến tìm.
Quả thực đã gặp rồi, tay Thẩm Hi Nguyệt đều đã đổ ra một tầng mồ hôi. Nàng ta hoàn toàn không biết sao mình có thể nặn ra được một nụ cười, thậm chí ngay cả đối mặt với Triệu Khương Lan cũng không dám, chỉ cúi đầu kính cần nghe theo mà nói: “Ban đầu thiếp vẫn lo lắng cho sức khỏe của vương phi, tận mắt thấy bình an vô sự thfi cuối cùng cũng yên tâm rồi.”
Triệu Khương Lan không mở miệng ngay mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú.
Thẩm Hi Nguyệt cảm giác được ánh mắt nặng nề của nàng đặt ở trên người mình như thể một ngọn núi lớn, đè tới mức nàng ta sắp không thở được.
Trong đầu nàng ta hỗn loạn tưng bừng. Sao lại thế, làm sao có thể?
Thời gian một tháng còn lâu mới đến, nàng ta trốn ra khỏi ổ sơn phỉ bằng cách nào được chứ?
Đêm qua chẳng phải là Ninh Vân… “Trắc phi, thoạt nhìn người rất khẩn trương, ngươi sợ bổn cung lắm à?”
Triệu Khương Lan bất thình lình nói câu này, Thẩm Hi Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Dĩ nhiên không phải. Nếu vương phi có khách ở đây thì thiếp không tiện nán lại lâu, sẽ không quấy rầy nữa.”
Nàng ta dẫn theo người hốt hoảng đi gần như chạy, Chu Khiết băn khoăn nhíu ấn đường.
Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa trở lại nên Triệu Khương Lan tìm mấy người bọn họ để thương lượng một chuyện khác trước. “Các người đã rửa tay gác kiếm, cũng không cần kiêng kỵ đạo nghĩa của kẻ thuê nữa rồi. Bổn cung muốn biết rất cuộc kẻ sai khiến người bắt ta đi là ai!”
Sơn Ca nhìn nàng một cái: “Có lẽ vị trắc phi kia biết rõ tình hình”
Triệu Khương Lan cười nhạt: “Quả thật là nàng ta hận không thể khiến ta chết đi.”
Tiểu Dương trấn an nàng: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ ra ngoài tìm kẻ trung gian, chỉ có điều sợ rằng hắn không chịu nói thật thôi.”
Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, quanh thân tản mạn chứ không áp bức người khác song lại khó có thể coi thường sự uy nghiêm: “Vậy thì dùng biện pháp khác để khiến hắn mở miệng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.