Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
Chương 175
Sủng Phi
08/05/2021
Vì vậy mọi người chia binh thành hai đường, Tiểu Dương và Dịch Chân dẫn theo mấy người đi tìm người trung gian.
Triệu Khương Lan và đám Nhóc Mập thì đi một chuyến đến Niệm Di Phường, thương lượng chuyện mua bán. Lúc này chủ của Niệm Di Phường đang ngồi ở trong tiệm mặt ủ mày chau.
Không biết vị công chúa Ninh Vân trong cung kia đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người bọn họ đắc tội là vị trắc phi của tứ vương gia nhưng công chúa lại không cứ đòi thò một chân vào đòi công bằng.
Bình thường hay phải người tới cố ý nói đồ trong tiệm bọn họ có chất lượng kém, buôn bán không có uy tín.
Một lần hai lần giải thích với khách thì bọn họ có thể tin tưởng nhưng số lần ngày càng nhiều, cộng thêm có người nghe được là công chúa Ninh Vân đến gây chuyện nên rất nhiều quý nữ không dám ghé tới nữa.
Lúc này Triệu Khương Lan mang theo mấy người vào, ông chủ vữa liếc mắt đã thấy nàng.
Ông ta lại càng hoảng sợ, bèn vội vàng đứng lên nghênh đón: “Thần vương phi!”
Triệu Khương Lan đánh giá chung quanh cửa hàng: “Sao bây giờ việc buôn bán của tiệm lại khó khăn như thế?” Ông chủ than thở nhưng không dám oán giận Ninh Vận ở trước mặt nàng nên chỉ trầm mặc.
Gã sai vặt trong tiệm đang cất không ít hàng hóa vào, Triệu Khương Lan nhìn thấy thì hỏi: “Không phải là ông không buôn bán nữa đấy chứ?”
“Không dối gạt vương phi, tiểu nhân muốn đổi một cửa hàng ở vị trí khác, đổi lại tên tiệm làm lại lần nữa.”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Ông làm lại cũng không phải là chuyện dễ dàng đầu, chi bằng chuyển nhượng lại mặt tiền cửa hàng và một số hàng hóa cho bạn của ta kinh doanh, giá cả thì dễ thương lượng, thế nào?”
Ông chủ thấy nàng không giống đang nói đùa nên bèn mời bọn họ đến hậu viện uống trà.
Phía sau cửa hàng nối liền một tử hợp viện lớn, vốn để cho chủ quán và bọn tiểu nhị ngủ lại. Triệu Khương Lan rất nhanh đã ước lượng được giá trị, cảm thấy sắp xếp cho đám Nhóc Mập ở cũng rất thích hợp nên càng cảm giác thoả mãn hơn.
Lúc đầu ông chủ cho là bọn họ có ý định mua lại tất cả thành phẩm, ai ngờ Triệu Khương Lan lắc đầu: “Bọn ta không cần thành phẩm, không phải ông muốn mở cửa hàng à, ông cứ mang hết đi. Nhưng nguyên liệu hoặc là bán thành phẩm thì có thể suy nghĩ đến việc để lại.”
Thương lượng cho tới trưa, ông chủ nói muốn tính tiền chuyển nhượng cửa hàng và hàng hóa nên bọn họ đi về trước.
Chỗ Tiểu Dương thì tiến triển lại có chút phức tạp. Nơi gặp mặt người trung gian là trong một gian phòng trang nhã của tửu lâu Vạn Phúc, là một nơi rất kín đảo.
Người nọ vẫn chưa biết trại Ngự Phong đã giải tán, nhìn thấy Tiểu Dương và Dịch Chân đã dịch dung thì chỉ cho rằng bọn họ tới để báo cáo kết quả công việc.
Hắn thấp giọng hỏi: “Thế nào, chuyện làm ăn lần trước các ngươi kiếm được không ít, bây giờ vương phi vẫn còn ở trong trại của các ngươi chứ?”
Tiểu Dương nhẹ nhàng cười, chỉ nói: “Lần này chúng ta tới chỉ muốn hỏi người, người tìm chúng ta giao dịch ngày đó có thân phận gì.”
Sắc mặt của người trung gian trầm xuống: “Làm sao, ta há có thể nói chuyện này được, có hiểu đạo nghĩa giang hồ không hả?”
Vừa dứt lời, kiếm của Dịch Chân đã ra khỏi vỏ.
Lưới kiếm thật mỏng để ở trên gáy của hắn, dọa cho kẻ này lập tức ngồi thẳng người. “Các ngươi muốn làm gì? Nếu thật sự đắc tội ta thì về sau trại Ngự Phong đừng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào ta làm bất cứ cuộc làm ăn nào nữa.”
Bọn họ đã hợp tác mấy năm, coi như là người quen cũ, sao có thể ngờ được hai người đột nhiên ra tay như vậy.
Tiểu Dương không thèm để ý: “Không sao cả, sau này bọn ta cũng không cần mấy vụ làm ăn của trại Ngự Phong nữa. Lúc này không có yêu cầu khác, người chỉ cần nói cho bọn ta biết rốt cuộc là kẻ nào đến tìm ngươi, bọn ta cam đoan sẽ không làm khó.” Kiếm của Dịch Chân lại dịch sát lại, trực tiếp cửa rách “Nếu ta không nói thì sao?”
“Vậy trước tiên chém đầu của người rồi dùng một cây đuốc đốt trụi tửu lâu này. Thứ mà ngươi khổ cực kinh doanh nhiều năm không duyên cớ hóa thành bụi, chắc người cũng không muốn đâu nhỉ?”
“Đồ sơn phi vô sỉ!” Hắn làm ăn ngầm nên không thể bảo quản.
Kẻ qua lại vốn đều là khách quen, cũng là lần đầu tiên đụng phải chuyện tà môn như vậy.
Triệu Khương Lan và đám Nhóc Mập thì đi một chuyến đến Niệm Di Phường, thương lượng chuyện mua bán. Lúc này chủ của Niệm Di Phường đang ngồi ở trong tiệm mặt ủ mày chau.
Không biết vị công chúa Ninh Vân trong cung kia đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người bọn họ đắc tội là vị trắc phi của tứ vương gia nhưng công chúa lại không cứ đòi thò một chân vào đòi công bằng.
Bình thường hay phải người tới cố ý nói đồ trong tiệm bọn họ có chất lượng kém, buôn bán không có uy tín.
Một lần hai lần giải thích với khách thì bọn họ có thể tin tưởng nhưng số lần ngày càng nhiều, cộng thêm có người nghe được là công chúa Ninh Vân đến gây chuyện nên rất nhiều quý nữ không dám ghé tới nữa.
Lúc này Triệu Khương Lan mang theo mấy người vào, ông chủ vữa liếc mắt đã thấy nàng.
Ông ta lại càng hoảng sợ, bèn vội vàng đứng lên nghênh đón: “Thần vương phi!”
Triệu Khương Lan đánh giá chung quanh cửa hàng: “Sao bây giờ việc buôn bán của tiệm lại khó khăn như thế?” Ông chủ than thở nhưng không dám oán giận Ninh Vận ở trước mặt nàng nên chỉ trầm mặc.
Gã sai vặt trong tiệm đang cất không ít hàng hóa vào, Triệu Khương Lan nhìn thấy thì hỏi: “Không phải là ông không buôn bán nữa đấy chứ?”
“Không dối gạt vương phi, tiểu nhân muốn đổi một cửa hàng ở vị trí khác, đổi lại tên tiệm làm lại lần nữa.”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Ông làm lại cũng không phải là chuyện dễ dàng đầu, chi bằng chuyển nhượng lại mặt tiền cửa hàng và một số hàng hóa cho bạn của ta kinh doanh, giá cả thì dễ thương lượng, thế nào?”
Ông chủ thấy nàng không giống đang nói đùa nên bèn mời bọn họ đến hậu viện uống trà.
Phía sau cửa hàng nối liền một tử hợp viện lớn, vốn để cho chủ quán và bọn tiểu nhị ngủ lại. Triệu Khương Lan rất nhanh đã ước lượng được giá trị, cảm thấy sắp xếp cho đám Nhóc Mập ở cũng rất thích hợp nên càng cảm giác thoả mãn hơn.
Lúc đầu ông chủ cho là bọn họ có ý định mua lại tất cả thành phẩm, ai ngờ Triệu Khương Lan lắc đầu: “Bọn ta không cần thành phẩm, không phải ông muốn mở cửa hàng à, ông cứ mang hết đi. Nhưng nguyên liệu hoặc là bán thành phẩm thì có thể suy nghĩ đến việc để lại.”
Thương lượng cho tới trưa, ông chủ nói muốn tính tiền chuyển nhượng cửa hàng và hàng hóa nên bọn họ đi về trước.
Chỗ Tiểu Dương thì tiến triển lại có chút phức tạp. Nơi gặp mặt người trung gian là trong một gian phòng trang nhã của tửu lâu Vạn Phúc, là một nơi rất kín đảo.
Người nọ vẫn chưa biết trại Ngự Phong đã giải tán, nhìn thấy Tiểu Dương và Dịch Chân đã dịch dung thì chỉ cho rằng bọn họ tới để báo cáo kết quả công việc.
Hắn thấp giọng hỏi: “Thế nào, chuyện làm ăn lần trước các ngươi kiếm được không ít, bây giờ vương phi vẫn còn ở trong trại của các ngươi chứ?”
Tiểu Dương nhẹ nhàng cười, chỉ nói: “Lần này chúng ta tới chỉ muốn hỏi người, người tìm chúng ta giao dịch ngày đó có thân phận gì.”
Sắc mặt của người trung gian trầm xuống: “Làm sao, ta há có thể nói chuyện này được, có hiểu đạo nghĩa giang hồ không hả?”
Vừa dứt lời, kiếm của Dịch Chân đã ra khỏi vỏ.
Lưới kiếm thật mỏng để ở trên gáy của hắn, dọa cho kẻ này lập tức ngồi thẳng người. “Các ngươi muốn làm gì? Nếu thật sự đắc tội ta thì về sau trại Ngự Phong đừng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào ta làm bất cứ cuộc làm ăn nào nữa.”
Bọn họ đã hợp tác mấy năm, coi như là người quen cũ, sao có thể ngờ được hai người đột nhiên ra tay như vậy.
Tiểu Dương không thèm để ý: “Không sao cả, sau này bọn ta cũng không cần mấy vụ làm ăn của trại Ngự Phong nữa. Lúc này không có yêu cầu khác, người chỉ cần nói cho bọn ta biết rốt cuộc là kẻ nào đến tìm ngươi, bọn ta cam đoan sẽ không làm khó.” Kiếm của Dịch Chân lại dịch sát lại, trực tiếp cửa rách “Nếu ta không nói thì sao?”
“Vậy trước tiên chém đầu của người rồi dùng một cây đuốc đốt trụi tửu lâu này. Thứ mà ngươi khổ cực kinh doanh nhiều năm không duyên cớ hóa thành bụi, chắc người cũng không muốn đâu nhỉ?”
“Đồ sơn phi vô sỉ!” Hắn làm ăn ngầm nên không thể bảo quản.
Kẻ qua lại vốn đều là khách quen, cũng là lần đầu tiên đụng phải chuyện tà môn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.