Chương 188: Anh là bác sĩ, đánh đánh giết giết không có tốt à!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Ơ ngượng quá, hết chỗ rồi, chúng tôi ở đây mười mấy người ngồi chật rồi!
Diệp Thanh cười nói, trong bụng vô cùng khinh thường! Cái lão già háo sắc, thấy gái đẹp là sạp vào!
Ông đừng có tưởng bở! Cái quyền ngồi cảnh nhiều người đẹp thế này chỉ có những người đẹp trai như anh mới có thôi!
- Không còn chỗ thì có sao đâu cơ chứ, tôi lại bao thêm một chỗ không phải là ổn sao?
Tên họ Hoàng kia cười khà khà nói, rồi thì quay sang:
- Không biết ý của Ninh tiểu thư thế nào?
Hừm! Ninh Não Nhi khinh bỉ một tiếng, đang muốn đuổi hắn đi thì nhân viên phục vụ kia chẳng hiểu thế nào lại lấy một cái ghế đến, và lấy thêm một bộ chén bát ra!
Diệp Thanh nheo mắt nhìn tên mập đó nghĩ bụng, cái tên mập họ Hoàng này chắc là khách VIP ở đây, đêna ngay cả nhân viên phục vụ ở đây cũng khá là khách khí với hắn! Hoặc cũng có thể nói là thằng này gốc rễ tương đối bự nên nhân viên ở đây ai cũng sợ hắn?
- Ninh Tiểu thư, thế nào cô cân nhắc đến đâu rồi?
Lão mập họ Hoàng kia tự nhiên ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu nho rồi cười lớn hỏi.
- Cái gì đến đâu là sao?
Cặp lông mày thanh tú của Ninh Não Nhi nhíu lại, cái loại người này đúng thật là dai như đỉa! Bụng nghĩ, nếu không phải là có Trần Du bọn họ ở đây thì đã sớm rời đi rồi, nhưng cung không có gì đáng sợ, còn có Diệp Thanh ở đây mà phải không? Thiết nghĩ có một người đàn ông cũng tốt thật!
- Ninh tiểu thư, cô hiểu là tôi đang nói chuyện gì mà! Cái phương thuốc sữa làm trắng da đó, với giá hai trăm vạn mà tôi đưa ra! Đủ để cô mua đến mấy cái tiệm SPA nhỏ khác rồi, Ninh tiểu thư, cô không có chút động lòng gì sao?...
Tên mập họ Hoàng kia nheo mắt lại nhìn thẳng vào ngực cảu Ninh Não Nhi, rồi sau đó rót tiếp một ly rượu tu cái ực nói.
Ninh Não Nhi không tức giận, cái loại người này cũng không đáng để tức giận! Thế là mỉm cười nói:
- Hoàng tổng, không phải là lần trước tôi nói với ông rồi sao, cái phương thuốc này là của bác sĩ Diệp, mọi quyền hạn giao dịch và mua bán đều là của anh ấy, ngài nói với tôi như vậy cũng đâu có tác dụng gì đâu!
- Vậy sao? Thế mà làm sao tôi vẫy cứ cảm thấy rằng Ninh tiểu thư mới là chủ nhân chứ?
Tên mập kia liếc nhìn Diệp Thanh, ánh mắt đầy khinh miệt, cười lớn nói.
Câu nói đó ẩn ý như chửi Diệp Thanh là thằng công tử lén lút được Ninh Não Nhi bao bọc vậy!
Diệp Thanh lúc đó tức giận rồi, mẹ nó nói thế khác đếch nào nói anh ăn bám người khác sao?
- Không bán!
Diệp Thanh hứ một tiếng, tức giận nói! Dám chọc giận anh mày thì hậu quả nghiêm trọng lắm!
- Ninh tiểu thư, anh ta đúng là có thể đại diện cho cô?
Lão mập kia có hơi chút nhượng bộ hỏi.
Ninh Não Nhi thấy người đàn ông bé nhỏ của mình tức giận liền cười nói:
- Tôi đã sớm nói rồi mà, đây là chuyện của bác sĩ Diệp, nếu nói khác đi thì là tôi đang làm thêm cho anh ấy nữa đấy!
Vừa dứt lời, Trần Du bọn họ liền hơi ngạc nhiện, còn Diệp thanh thì đắc ý vô cùng! Được lắm Chị Não Nhi đúng là biết giữ thể diện chó anh, ha ha ha!
- Cô giỡn tôi chắc!
Tên mập kia tức giận, chau mày không vui nói:
- Tôi vẫn một câu như vậy, có Hoàng Mỗ này ở đây thì hàng của cô không bao giời có thể bán ra ngoài thị trường được, tuyệt đối không bao giờ, chứ đừng nói đến lằm to nữa! Chỉ có thể hợp tác với tôi thì mới có đường làm ăn!
- Hợp tác cái đầu ông à! Ông có thể biến được rồi đấy!
Diệp Thanh có chút tức giận, anh mày không ăn của mày, không uống của mày, còn cái sữa làm trắng da nữa, không làm cái đoa thì cũng không chết đói được, việc đếch gì phải nghe theo mày chứ!
- Anh!
Tên mập kia tức giận đập bàn quát:
- Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?
- Cút!
Diệp Thanh đứng hẳn dậy, giơ bàn tay lên, quát lớn! Mẹ mày ông mày cần biết đếch mày là thằng nào, dám đập bàn với ông mày, mày là cái đéo gì chứ!
- A!
Lão mập họ Hoàng lúc đó hét thảm một tiếng, bị đẩy bay đi, hắn cũng không nghĩ uy lực của Diệp Thanh ra sao! Cũng không giám đùa giỡn làm to chuyện cũng có lợi gì đâu? Thế là lúc đó liền thăm dò chút , thấy rằng không dễ gì gây sự với thằng tiểu tử kia!
Thế là trong lúc đó mợi ánh mắt của những người đẹp kí đều dồn về phía Diệp Thanh!
Tả Tiểu Thanh hai mắt long lanh, nhìn về phía diệp thanh khuôn mặt mê say:
- Oa! Thật là uy vũ quá...
Ninh Não Nhi cũng ngoái đầu lại mỉm cười:
- Cái cậu Diệp tiểu đệ này nhìn thư sinh thế mà không ngờ cũng dũng mãnh vậy...
Trần Du liền thốt lên:
- Đánh hay lắm!
Cô ấy liếm đôi môi hồng gợi cảm của mình, nghĩ bụng, nếu là ở trên giường thì mới oai phong biết bao à! Não Nhi đúng là có phúc, tìm được một người đàng ông mạnh mẽ như vậy!
Trong bụng thì nghĩ vậy còn đôi mắt thì vô tình không để ý lạc vào đôi tay của Diệp Thanh, nghĩ bụng đôi tây ấy có thể phát ra sức mạnh như vậy sao?! Hê hê, không biết sắn tay áo lên cảm giác sẽ như thế nào đây nhỉ...
- Mày được lắm! Dám đánh tao à? Mày biết tao là ai không?
Lão mập kia chỉ cảm thấy nóng rát, nhảy dựng lên, giống như mấy thằng hầu thời xưa bị nữ chủ nhân ngược đại vậy!
- tôi đánh ông thì đã làm sao nào? Tha chưa đập cho một trận là may lắm rồi đấy?
Diệp Thanh kinh bỉ nói!
Cái thằng chết tiệt ở chỗ quái nào mà còn dám đòi niêm phong hàng của mình? Mày nghĩ mày là bí thư tỉnh ủy chắc?
- Được! Được! Được!
Lão mập kia nghiến răng, nói liền ba tiếng “được”, nói rồi lấy điện thoại ra gào lên một chặp:
- Mẹ chúng mày ăn cái đéo gì thế hả? còn không mau đến đây bảo vệ bố mày!
Nói xong liền “pạch” một tiếng, gập lắp điện thoại lại, cười nhat nói:
- Họ Diệp kia, mà dám đánh tao, tao cho mày phải hối hận cả đời!
Diệp Thanh nói:
- Chưa tạt tai cho mày mấy cái tao mới ân hận cả đời thì có!
- Mày mạnh miệng lắm! đợi lát nữa xem mày còn mạnh miệng được không!
Lão Hoàng mập kia chỉ tay thẳng vào Diệp Thanh cười đểu nói!
- Hứ! Anh mày ở đây đợi mày luôn! Sợ mày mới lạ?!
Diệp Thanh không lo sợ, ngồi xuống rồi kêu mọi người cùng ngồi xuống ăn ...
- Nào chúng ta ăn thôi, không để thức ăn nguội hết rồi còn gì!
Trần Du có chút lo lắng hỏi:
- Diệp Thanh, có cần gọi cảnh sát không?
Ninh NãoNhi nói:
- Vừa nãy là chúng ta đánh người, còi gọi cảnh sát cái lỗi gì?
Trần Du cũng nghĩ, cảnh sát mà đến thấy người của mình đánh người ta nga lăn ra đất gọi cha gọi mẹ như thế thì chẳng hóa ra là lạy ông tôi ở bụi này à...
Thế là cũng bật cười!
Xung đột mới bắt đầu cũng có hơi chút lo sợ, khong ngờ là người đàn ông nhỏ bé kia lại có thể bảo vệ được bao nhiêu người đẹp yếu đuối như thế này!
- Nhưng mà...!
Hắn đi gọi vệ sĩ đến thì sao?
Diệp Thanh huyênh hoang nói:
- Chấp hắn có gọi một trăm thằng vệ sĩ đến tôi cũng không sợ!
- Anh không sợ, nhưng chúng tôi sợ!
Ninh Não Nhi không vui, cứ nghĩ Diệp Thanh có cách nào hóa ra cũng lại đánh nhau, đoạn nói:
- Anh là bác sĩ gì mà cả ngày chỉ có đánh nhau, lại nói một trăm người nữa là sao cơ chứ? Tôi thấy chỉ mười người thôi anh cũng đủ ngay quay ra đất rồi đấy nhở/
Trần Du cũng nói thêm:
- Đúng vậy, diệp Thanh, anh là đàn ông anh không có sao, còn chúng tôi thân là con gái cả, đến lúc bọn họ đến bắt nạt thì sao?...
Diệp Thanh cười nói:
- cho dù có là đàn ông đi chăng nữa thì cũng bị người khác bắt nạt chứ sao!
- Hứ!
Thế là mọi người đẹp đều coi thường anh ta, lúc đầu thì còn cười cười nói nói, anh ấy không đi không được.
Lão Hoàng mập đứng ở bên trong phòng đó, ấy thế mà không ai thèm nhìn hắn, hắn tức giận nghiến răng rủa thầm:
- Má chúng mày sao đến giờ vẫn chưa chịu đến? Ông mày mỗi tháng mất mấy vạn nuôi chúng mày ăn cứt hết à?
Đúng vào lúc này thì cánh cửa của phòng ăn lớn bị đẩy tung ra, tiến vào là hai người đàn ông dũng mãnh mặc âu phục màu đen.
Một người thì trên mặt có một vết săm dài dữ tợn là Đao Ba, ánh mắt sắc bén, nhìn qua biết là cao thủ! Còn một người nữa thì đầu láng bóng, mắt hơi lé, nhìn bộ dạng rất đáng là đáng sợ.
- Ông chủ, ông có việc gì sai bảo?
Đao Ba nhìn lướt qua bàn ăn của bon Diệp Thanh, trong bụng có một chút hiếu kì hỏi, thấy trên bàn ăn toàn là phụ nữ chân yếu tay mềm, chỉ có một thằng công tử bột ngồi đó thế thì gọi mình đến có việc gì? Chẳng lẽ lại bị đám đàn bà kia bắt nạt sao?
Trong lòng hắn, biết ông chủ của hắn cũng là một kẻ yêu thích võ thuật, tuy rằng võ công không có cao cường lắm nhưng mà để đối phó với đám đàn bà và tên công tử bột kia thì không có gì là khó khăn cả.
- Đánh chết hắn cho tao!
Lão béo chỉ Thẳng vào Diệp Thanh gào lớn.
Ồ, Đao Ba Nam có hơi một chút thất vọng, cái thằng thư sinh chói gà không chặt kia mà cũng phải đến mình ra tay là sao? Liền kêu:
- Nhã Ngai Xà, mày lên đi!...
- Đươc rồi!
Cái kẻ có biệt hiệu là Nhãn Ngai Xà hưng phấn lên, đánh đàn bà và mấy cái thằng côn tư đúng là sở trường của hắn!
- Mẹ cái thằng chết tiệt kia, bao nhiêu là đàn bà bên cạnh mày còn ông mày thì đến một người bạn gái tìm cũng không ra là sao.
Thế à đương lúc đó lao đến Diệp Thanh!
- Diệp Thanh liền nhanh chóng giương ta ra, hét lớn:
- Đợi đã!
Thế là cái tên sơn tặc kia bất thình lình dừng lại nhìn Diệp Thanh nhú chuột nhìn mèo vậy!
- Hê hê, bây giờ mày mới xin hàng thì muộn rồi con ạ!
Lão mập kia cười lạnh lùng nói:
- Rượu mời không uống đi uống rượu phạt, đấy là do mày tự tìm đấy nhé!
Diệp Thanh nói:
- Các ngươi làm loạn trong này tôi không có hay đâu nhé?!...
Bụng nghĩ, mình là bác sĩ, người có văn hóa, sao lại có thể đánh đấm với mấy cái hạng người như thế này được, ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân quá đi!
- Ha ha, gọi cảnh sát à, hê mày gọi đi! Chỉ sợ là không dám gọi thôi!
Họ hoàng kia vẫn còn chưa quên lúc đầu bị Diệp Thanh đạp cho một cái, trong bụng đắc ý nói:
- Nói cho mày biết là hôm qua tao mới ngồi ăn tối với Điền Hưng cục trưởng cục công an Phù Bang xong đó, nếu mày có năng lực thì gọi đi!
Diệp Thanh liền nghĩ:
- Mẹ nó, cục trưởng cục công an thì ghê hơn Vương Binh nhiều rồi! Hai vẫn là mình tự giải quyết thôi, tuy rằng dùng bạo lực để đối phó có chút không hay cho lắm!
- hài, anh vốn dĩ là lấy đức độ để thu phục lòng người nhưng mà lại không có cơ hội à?
- Thế nào, sợ rồi à?
Họ Hoàng kí cười đểu nói, rồi hướng về phía tên vệ sĩ nọ nói:
- Đánh chết nó đi cho tao, cứ thẳng tay mà đánh! Tội vạ đâu tao chịu!
- Được!
Nhãn hét lớn một tiếng rồi lao về như bay về phía Diệp Thanh, thân pháp nhanh nhẹn, như liễu phất qua, tư thế uy vũ cực độ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.