Chương 189: Tiểu huynh đệ, cậu chính là Diệp Thanh?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Được, quyền hình ý thứ mười hai trong long hình.
Diệp Thanh vốn cũng là một người yêu thích võ thuật, thường hai luyện thái cực và cũng có biết qua chút ít về hình ý quyền, thế là ngay lúc đó nhìn ra được đòn thế của đối phương, thế là liền hô lên một tiếng “được” rồi sau đó nhanh chóng phi ra một mũi kim.
- pa!...
Ngân kim lao nhanh như bay trong không trung, như là tia điện vậy, loáng một cái đâm vào huyệt kiến lý bên hông của Nhãn Ngai Xà!
- Ai dô!...
Nhãn Ngãi Xà, lúc này gào lên một thảm thiết , mơ hồ như một con chim ưng bị bắn hạ vậy, ầm một cái ngã lăn ra đất, nằm gọi như một đống phân vậy!
Nhưng cũng may cho hắn là, trong phòng ăn lớn của khách sạn được phủ thảm tương đối dày, nên không có bị tổn thương gì đến gân cốt!
- À..., được đấy! Mẹ mày, chơi cái ám khí chết tiệt gì thế?! Nhãn Ngãi Xà liền đưa tay ra, rờ lấy rồi cầm lên trước mặt nhìn xem là cái gì, thế là lặng người đi, mẹ nó không ngờ bị một cây kim đâm ngã gục xuống đất! Đúng là mất mặt quá đi!
- Đem trả lại cho tôi cây kim, đắt lắm đấy! Tiếng nói của Diệp Thanh vẫn chưa đến nơi thì, nhanh như chớp thân hình của Diệp Thanh lao đến, dẵm chân lên cái đầu láng bóng của hắn, rồi cùng lúc lấy lại mũi kim!
Nhãn Ngãi Xà bị Diệp Thanh sử dụng thụ pháp châm trúng yếu huyệt, toàn thân mềm nhũn, bất lực không còn có khẳ năng phản kháng? Thế là tất nhiện bị Diệp Thanh giẫm lên như giẫm lên một con chó vậy!
- Ngươi!
Lão Hoàng béo kia không có ngờ là tên thư sinh trói gà không chặt kia lại có một thân thử cao minh như vậy! Đúng là che giấu kín thật đấy! Nhưng mà cũng không đáng lo, Đao Ba Nam nhất định có thể xử lý được hắn.
- Nhóc giơ hai tay lên, đừng có giở trò quỷ, nếu không tao chỉ cần động tay một cái, cướp cò rồi thì đúng là không có hay đâu!
Đao Ba Nam cười nói.
Diệp Thanh thấy rùng mình, chỉ cảm thấy da đầu mình tê lại, nhìn tên kia một cái! Trong ống tay áo của Đao Ba Nam có một cái lỗ tròn đang hướng thẳng vào đầu mình!
Đen rồi, thằng kí không ngờ dùng súng đối phó với mình sao?! Diệp thanh tuy rằng có bản lĩnh nhưng cũng không có tự tin đi lé đạn, nói cho cùng thì, nói cho cùng thì anh ta cũng chưa bao giờ đối phó với súng ống cả
- Sao vậy có gì từ từ nói mà! Ông chủ Hoàng, ông muốn mua phương pháp sữa làmc trắng da đúng không, được! Thêm hai trăm vạn nữa là ok.
Diệp Thanh lập tức đỏ mặt cười nói. Trong bụng nghĩ , anh là nhanh tài mà, đâu có phải vì một phương thuốc mà mạo hiểm mạng sống thế này được đâu? Thế là cho dù họ Hoàng kia chưa dùng đến tay phải nhưng cũng đã đạt được mục đích! Rồi cũng suy nghĩ kĩ, có thể mua lại với giá hai trăm vạn thì cũng tương đối không tồi rồi, quan trọng là có thể để Ninh Não Nhi và Trần Du những người đẹp đó ngồi ăn chơi với mình!
- Hây dô, bây giờ thì gặp cứng lại thành mềm rồi? Nhưng mà giờ cũng muộn rồi! Rượu mời không uống uống rượu phạt, 2... vạn, giờ 2...tệ mày muốn bán thì bán! Lão Hoàng béo bộ dạng tiểu nhân, quên luôn cả lúc trước bị Diệp Thanh quát cho một quạt vào tai!
- 2...tệ, ông chủ Hoàng đúng là biết nói đùa!
Diệp Thanh giơ hai tay lên, miệng nói linh tinh với hắn để kéo dài thời gian, hai con mắt thì để ý xem xét tìm cơ hội để hạ gục tay súng kia!
- 2...tệ, một năm cũng không nhiều hơn, ông mày quyết định mua rồi đấy thế nào! Lão Hoàng béo cười đểu giả một tiếng rồi hướng về phía Ninh Não Nhi mà đi đến cười khà khà nói:
- Ninh tiểu thư, uống cùng với tôi một chén đi?
Nói rồi liền tự rót cho mình và Ninh Não Nhi một ly rượu!
Ninh Não Nhi khó chịu không muốn tiếp hắn nhưng nhìn thấy Diệp Thanh như vậy liền miễn cưỡng nâng cốc!
- Thế mới đúng chứ, nào chúng ta cùng cạn một ly!...
Tên mập họ Hoàng kia cười híp mắt lại.
Não Nhi Nói:
- Uống xong ly này chúng ta cũng ngồi lại mời rượu ông chủ Hoàng!
Vừa dứt lời thì có rất nhiều cô nương ngồi đó đều cảm thấy rất oan khuất.
Trần Du trong bụng nghĩ:
- Dựa vào cái gì chứ? Việc gì phải mời hắn chứ?
Nhưng lúc đó cũng chỉ than phiền một hơi, hắn lực mạnh hơn, hết cách, người ta có súng mà.
- Ồ, thế này không có hay! Phải giao ly, vòng tay vào uống, biết không?
Ninh Não Nhi đang chuẩn bị uống thì tên mập kia đưa tay ra giao ly với cô ấy!
Hả! Trong bụng Ninh Não Nhi tức giận vô cùng chửi thầm hắn, ánh mắt hướng nhìn Diệp Thanh, chỉ thấy anh ta nhìn hướng về mình đánh mắt ra hiệu, đột nhiên tập trung tinh thần, hướng về phía lão Hoàng mập mỉm cười nói:
- Được à, vậy chúng ta cùng uống nhé!...
- Hê hê, vậy thì tốt quá!
Lão béo này liền sướng điên lên như trẻ con vậy, đến Rượu cũng suýt bị đổ ra nữa! Tuy rằng hắn có tiền có thế nhưng từ trước đến giờ hắn chưa được người đẹp nào nghiêng nước nghiêng thành như Ninh Não Nhi hầu rượu cả! Cái loại hình kinh điển như thế này chắc chỉ có những bậc quân vương tài năng thời xưa mới có được.
- Được cái đầu mày!
Đột nhiên Ninh Não Nhi biến sắc, hung hắng hắt cốc rượu vào mặt tên béo, chảy từ đầu đến chân hắn!
Thế là không gian tĩnh lặng trong phòng ăn lại được châm ngòi ồn ào trở lại.
Trần Du cũng giơ ngón tay cái lên tỏ thái độ khâm phục, người phụ nữ này tốt xấu gì thì cũng là một trinh nữ hào kiệt! Không chịu khuất phục.
- Mày dám hắt rượu vào mặt tao?! Con tiện nhân này! Ông mày đánh chết mày!
Tên Hoàng béo kia tức giận, đứng lên đương lao vào đánh trả Ninh Não Nhi, thì Ninh Não Nhi cũng nhanh chóng lùi lại tránh đi!
Nhưng mà, tên Hoàng béo tuy rằng thân hình béo lùn nhưng cũng có luyện qua chút ít võ thuật lên thân pháp cũng có phần khá hơn Ninh Não Nhi, thế là nhanh chóng phóng tay ra túm lấy được Ninh Não Nhi, đáng định tiếp tục tiến đến đánh thì, đột nhiên nghe “choang” một tiếng. Cảm thấy đầu hơi choáng váng, quay đầu lại nhìn lại thì thấy một mỹ nhân dáng người thanh cao, đôi môi mỏng gợi cảm, đang cầm một cái bình rượu vang bị đập vỡ mất một nửa, cũng chính là người đã đập vào đầu mình.
- Ắ! cô!
Lão hoàng béo đần mặt ra, ngay lúc đó, những cô gái khác cũng nhất tề đứng lên, lao đến vây chặt lấy hắn mà đánh, dùng bình rượu đập, không thì dùng đũa hoặc tăm đâm hắn, hoặc là dùng móng tay cào hắn, nói tóm lại là thể hiện lên thân thủ của mình! Lão Hoàng béo chỉ có một mình bị những người đẹp kia tập chung lại uýnh tới tấp.
Diệp Thanh ngạc nhiên, dựa vào những cô gái thục nữ này cũng được đấy, họ củng cố lại cũng khá là ghê đây!
- Ông chủ!
Đao Ba Nam thấy ông chủ không có đỡ lại được những cô gái đó, thế là cũng có chút nóng vội, để lộ ra sơ hở!
- Cơ hội tốt! ...
Diệp Thanh nhanh chóng phóng ra từ trong tay một mũi kim nhanh như điện!
- Phập!
Một tiếng xé gió vang lên, lần này đâm trúng huyệt nội quan trên tay của Đao Ba Nam!
Đây là một trong những huyệt quan trong của tâm bào lạc kinh trên cơ thể, đâu có ngờ Diệp Thanh có thể dùng kim từ xa công kích mình, thế là bàn tay của Đao Ba Nam mềm nhũn ra, khẩu súng cầm trong tay cũng rơi xuống đất!
Diệp thanh tất nhiên là không để cho đối phương có cơ hội phản đòn, liền nhanh chóng áp sát, đá bay khẩu súng vào trong vách tường, rồi vòng ra tấn công vào sau gáy đối phương!
Bị một chuỗi đòn như vậy, lại thêm tốc độ nhanh như chớp của Diệp Thanh, đến một cao thủ như Đao Ba Nam cũng chỉ hắng lên được một tiếng rồi gục ngã!
- Được rồi, mọi người dừng tay lại đi, đánh hắn chỉ thêm bấn tay chúng ta! Để Diệp Thanh đến dọn dẹp hắn thôi.
Ninh Não Nhi cười một tiếng rồi kêu gọi nhữn cô gái kia dừng tay!
Diệp Thanh:
-...!
Đứng ngẩn ra.
- Các cô sợ bẩn tay, các cô không đánh, thế chẳng nhẹ anh không sợ bẩn tay à? Nghĩ bụng, anh không đánh mà anh dùng chân giẫm lên! Giẫm chết hắn!
- Hê hê!
Diệp Thanh cười hung ác, giống như là đang muốn đi cưỡng bức một ai đó vậy!
- Phụt..., Diệp Thanh anh ấy cũng ác quá à!
Trần Du lè lưỡi, Ninh Não Nhi thì cười duyên.
- Anh đừng có đến đây! Anh mà đến đây là tôi báo cảnh sát đấy!...tôi với cục trưởng Điền là bạn tốt của nhau! Anh không có gánh nổi tội đâu!...
Sự việc đến nước này, tên mập kia vẫn rất kiêu ngạo, ít nhất thì vẻ mặt của hắn cũng tỏ ra nguy hiểm!
- Vậy thì ông báo cảnh sát đi, cảnh sát có đến thì cũng không có thể bắt tôi tội gì được!
Diệp Thanh cười nói ròi chỉ tay về phía khẩu súng ở vách tường!
- Tôi không tin các người mang theo súng là hợp pháp!
Lão mập liền lúng túng, nghĩ ra một chỗ dựa khác:
- Anh có biết là tôi đang mời ai ăn cơm không?...
Diệp Thanh cười nói:
- Tôi việc đếch gì quan tâm đến ông mời ai ăn cơm cơ chứ, không phải là tôi đi rồi!...
Nói rồi tống ngay cho hắn một đấm.
Lập tức mặt tên béo ị kia sưng lên, mồm miệng bị đánh cho chảy cả máu ra!
- Mày bắt nạt người quá đáng quá rồi!
Tên mập lúc này vội vàng nói:
- Người tao mời đến đây là một nhân vật lớn ở trên kinh thành! Mày không hồn thì để tao đi còn nếu không nát nữa để người đó tìm đến đây thì mày không gánh hết được tội mà đi đâu.
Đến lúc này hắn cảm thấy có một chút hối hận, bẳn thân mình sao mà ngu thế, việc gì mà phải hạ lệnh cho bọn bảo vệ và giám đốc ở cái khách sạn này là không được vào trong này cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra? Bây giờ thì vui rồi, cái lũ đần kia, không ngờ khong vào trong này thật, Hoàng mập nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng hối hận!
- Hứ, người trên kinh thành cũng đến đây tìm ngươi sao? Nói phét vừa thôi!
Diệp Thanh lại đạp thêm cho hắn một phát lăn vào trong góc tường phía sau.
Đúng lúc đó thì cảnh cửa phòng ăn riêng mở ra, một người dàn ông độ tuổi trung niên, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, tinh thần phấn chấn, nhìn qua người ta cũng biết người này xuất thân là quân nhân!
- A, đoàn trưởng Nhiễm, ngài nhất định phải cứu tối a! ở đây có người vô cớ hành hung tôi.
Mắt tên mập sáng lên, nhanh chóng đứng dậy, ôm chặt lấy cổ tay người đó khóc lóc nói.
Người nọ dường như ghê tởm hắn, liền lập tức hất hắn ra rồi đi về phía Diệp Thanh.
- Đây là người khách mà hắn mời đến từ kinh thành sao? Cấp bậc đoàn trưởng? Là một vị quan lớn đây!
Diệp Thanh trong lòng có chút ớn lạnh, thế này không ổn rồi, ẩu đả với quan quân, không có tốt, rắc rối như vậy lại để bản thân phải đi chịu oan khuất thì đúng là không có chịu nổi cục tức này được!
- Tiệu huynh đệ, cậu là Diệp Thanh?...
Không ngờ đối phương bước từng bước lớn đến phía Diệp Thanh, gương mặt hiền từ tươi cười mang một chút cảm kích hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.