Chương 390: Anh là ông chủ, lập tức khai trừ ngươi!(1)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Trung Hoa Môn, thời Minh gọi là “ Tụ Bảo Môn” , là cửa thành lô cốt quy mô lớn nhất trong 30 cửa thành của tường thành cổ Nam Kinh, cũng là thành lũy cổ kết cấu phức tạp nhất được bảo tồn tốt nhất trên thế giới hiện nay, quy mô khổng lồ, hùng hồn đồ sộ, khí thế uy nghiêm, hơn nữa kết cấu phức tạp, thiết kế khéo léo đến cực điểm, nghe nói có thể giấu ba ngàn binh giáp.
Diệp Thanh vừa mới leo lên độ cao 20m, tường thành cổ rộng chừng hơn chục m,liền thấy rất nhiều nhân viên làm việc, có thợ chụp ảnh, có người làm đạo cụ, có người chỉnh lý cảnh… Ở giữa sân còn có một nam nhân vừa thấp vừa béo, còn để râu lún phún đang răn dạy Chu Vi, trong lời nói có ý không mài rũa được sắt.
Còn Ninh Não Nhi và Trần Du đều đứng một bên, chăm chú lắng nghe.
- Chu tiểu thư à, cô hát hay như vậy, sao diễn xuất lại kém như vậy? Một vẻ mặt rất đơn giản, sao cô hết lần này đến lần khác diễn không nhập vai vậy?
Biện Thùy Tỳ vô cùng tức giận nói.
- Tôi…, Đạo diễn, tôi không tìm thấy cảm giác này.
Chu Vi cười ha ha, có chút xấu hổ nói.
Cô mặc một trang phục cực kỳ giản dị, trên mặt có thể quệt quệt, rõ ràng da thịt xám xịt, u ám không sáng, còn có rất nhiều vết lốm đốm nhỏ tựa như con vịt con xấu xí, Tuy nhiên, khí chất thanh lịch xuất trần không che giấu được, âm thầm hiện ra.
Chu Vi áy náy lắc đầu, trong vô ý, ánh mắt thoáng liếc thì phát hện ra Diệp Thanh, không khỏi mắt sáng lên, lập tức nhớ tới người ngày dường như rất nhiều bạn gái, mình cùng hắn căn bản không xem là gì, tâm trạng lại ảm đạm.
Biện Thụy Tỳ không hề quan sát được tình trạng chợt lóe lên của Chu Vi, vẫn lải nhải một bên, dạy các kỹ xảo diễn tâm đắc, suy nghĩ nói, nếu không phải nể mặt Nhan Tuyết Khâm dù là Chu Vi cô, bản đạo cũng chẳng thèm nhắc nhở.
…
- Diệp Thanh, cậu đến rồi à.
Ninh Não Nhi cũng phát hiện ra Diệp Thanh, vội vàng tới ôm lại đón lên, cô mặc áo rộng thùng thình, trên mặt có rất nhiều thiết kế cá tính, mặc ở trên người cô rõ ràng vô cùng sinh động.
Áo là màu lam nhạt nhạt, hơi tươi mát, như chồi non ngày xuân mới chồi lên, phối hợp với quần sọc đen trắng, dày vải đế giày màu vàng, trong vui sướng đủ vài phần xinh đẹp.
- Ha ha, Não Nhi, bạn trai cô đến hả?
Trần Du cũng vội vàng theo, trêu chọc nói.
Người đẹp chân dài này giống như Ninh Não Nhi cũng ngày càng hấp dẫn, bên trên cũng mặc trang phục mùa xuân rộng thùng thình, nhưng là áo lông, tươi đẹp như sắc màu hạt đào, như cái miệng xinh xắn nhỏ nhăn của cô, còn bên dưới là quần bó bò sát chân, khiến hai chân nhỏ dài càng kết hợp nhuần nhuyễn với bên ngoài, bất kì ai nhìn thấy cũng không kìm nổi liếc hai mắt.
Diệp Thanh tất nhiên cũng không ngoài ngoại lệ, chẳng quả trước mặt Ninh Não Nhi, Hắn không dám nhìn Trần Du nhiều, tránh cho đối phương ghen, hơn nữa, Trần Du tuy xinh đẹp nhưng so với Ninh Não Nhi vẫn hơn một chút.
- Đừng nói bừa, miệng không có mắt.
Trong miệng Ninh Não Nhi hét lớn, thật ra trong lòng vô cùng ngọt ngào, thầm nói cũng là Trần Du nhỏ này hiểu ta.
- Ha ha.
Diệp Thanh xấu hổ cười gượng một tiếng, liếc nhìn gã béo lùn kia đang dạy Chu Vi , hỏi:
- Việc sao vậy?
Ninh Não Nhi thoáng kinh ngạc hỏi:
- Người đó là Biện Thụy Tỳ, cậu không quen sao?
Diệp Thanh cẩn thận đánh giá đối phương một chút, chỉ thấy người đó bộ dạng thô thiển, vừa lùn, vừa béo, ngũ quan xoắn lại như một loài hoa xấu, xấu xí không nói còn râu lún phún, xấu càng thêm xấu, lại có phong cách của một nghệ thuật gia, giơ tay nhấc chân rất có nghệ thuật âu cũng là một nhân vật.
Trong lòng Diệp Thanh khen thầm, người này thật lạ, xấu đều xấu xí khiến mình trước đó tuyệt đối không có ấn tượng, lúc này lắc đầu nói:
- Tôi làm sao quen hắn người nổi tiếng vậy?
Ninh Não Nhi cười nói:
- Tốt thôi, dù sao chỉ cần cậu biết, người này quay quảng cáo trong nước đếm ngón tay liền thành công rồi.
Diệp Thanh lập tức líu lưỡi:
- Não Nhi, rốt cuộc cô giúp tôi kiếm bao nhiêu tiền hả? Đều mời được các nhân vật tai to mặt lớn?
Trần Du chế nhạo nói:
- Chúng tôi làm sao mời được? Dù trả tiền, người ta chưa chắc giúp cậu quay quảng cáo, là tiểu nhân tình của cậu Nhan Tuyết Khâm giới thiệu.
Lời này có ý chua xót bên trong, lúc nói chuyện, còn liếc mắt nhìn Ninh Não Nhi, rõ ràng là thầm bất bình thay Ninh Não Nhi.
Diệp Thanh giật mình:
- Ồ, hóa ra là cô ấy, thảo nào.
Trong lòng biết, nếu không phải mặt mũi Nhan Tuyết Khâm, Biện Thụy Tỳ đạo diễn lừng danh quả quyết không nhận thù lao của công ty nhỏ của mình, nhất định so bì với các chỗ khác.
Cũng không hề để ý đến cách nghĩ “ tiểu tình nhân” trong lời nói của Trần Du, cô gái này luôn luôn nói nhưng không để ý gì, nếu ngươi tranh luận với cô ấy, đến cuối cùng chắc chắn càng nói càng mờ ám, xấu hổ vô cùng, phớt là được.
Ninh Não Nhi vừa chỉ và một nam tử đang nghỉ ngơi trong cái ô che nắng, nói:
- Người đó tên là Lý Thần Hoa, cũng là minh tinh nổi tiếng trong nước, cũng do Hứa Tinh Tinh mời đến, Chu Vi chính là diễn chính cùng cậu ta.
Lại chỉ vào một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi bên Lý Thần Hoa nói:
- Cô gái đó có khả năng là bạn gái của Lý Thần Hoa, cũng là một nhân vật nhỏ trong quảng cáo.
Diệp Thanh thuận theo hướng, nhìn lại, chỉ thấy Lý Thần Hoa đó đang ngồi trên ghế nằm,, vểnh chân bắt chéo hai chân, ngũ quan tinh tú hào sảng, có thể gọi là Mỹ nam tử, không ngờ còn đẹp trai hơn ta ba phần, một tay ôm eo cô gái trẻ kia, vừa nói chuyện với một nam tử trung niên đầy mặt phúc hậu, rõ ràng là rất thân thiết, hơn nữa còn nói khẩu âm Lĩnh Nam, Diệp Thanh nghe không hiểu lắm.
Thấy Diệp Thanh nhìn lại, Lý Thần Hoa và nam tử trung niên kia như cảm nhận được, cũng hướng mắt nhìn lại tuy nhiên, hai người này thấy ánh mắt Diệp Thanh rõ ràng không tốt, Lý Thần Hoa ngạo mạn, coi thường người khác, hai cô gáo như mắt phượng cũng cảm thấy như người mắt lé, còn nam tử trung niên phúc hậu cùng đầy coi thường và khinh miệt còn kèm theo ý thù địch.
- Mẹ kiếp, không ngờ còn dám so bì với anh vẫn đẹp trai? Không ngờ dám coi thường anh?
- Diệp Thanh lập tức có chút không thoải mái, thầm mắng trong lòng, không biết tại sao có lễ là nguyên cớ của ánh mắt đối phương, hắn thấy khó chịu với hai người này.
Còn nam tử trung niên là ai, Diệp Thanh cũng chẳng thèm hỏi.
Anh không muốn kết giao với ngươi, hỏi tên ngươi làm gì? Tuy Diệp Thanh đã làm Viện trưởng, hiểu rõ tính quan trọng của đi lại giao thiệp, nhưng trong xương cốt hắn có loại kiêu ngạo tự sinh ra, có lúc bất kể có lý hay vô lý, sẽ xem thường người khác, không phải xem thường vật chất của đối phương, điều kiện kinh tế mà là nhân cách chiếm ưu thế, tất nhiên, thường thì hắn người mà hắn coi thường đều có chỗ khó ưa.
Dù thường ngày Diệp Thanh vô cùng hòa nhã, nhưng ngạo mạn trong đáy lòng, trong trường hợp đặc biệt sẽ không nén được bộc phát ra, như hiện nay hắn khẽ chép chép miệng.
Còn Ninh Não Nhi dường như cũng không muốn giới thiệu người này, lập tức kéo Diệp Thanh hướng sang vài cái ghế khác, cùng ngồi xuống, quan sát Chu Vi diễn, Trần Du mở rộng môi đỏ, trước đây muốn nói gì, ngẫm nghĩ không ổn, có thể sợ Ninh Não Nhi tức giận lại rụt lại, sau đó cũng đến bên cạnh Ninh Não Nhi và Diệp Thanh, tìm ghế trống ngồi xuống.
- Thôi, quá trình này tạm thời bỏ qua, đợi cô cẩn thận gọt giũa hãy quay, chúng ta trước tiên quay cảnh sau.
Đạo diễn Biện Thụy Tỳ có chút không kiên nhẫn nổi, đành phải nhảy đoạn để Chu Vi quay cảnh sau.
Diệp Thanh mỉm cười xem, đã coi vài lần Chu Vi đều bị hô dừng, không khỏi thông cảm cô, tuy nhiên cô sau này muốn hướng phát triển trong làng biểu diễn nghệ thuật cần phải rèn luyện nhiều.
Nhìn được một lúc, Diệp Thanh cũng hiểu đại khái đoạn quảng cáo, đại khái nói là một cô gái trẻ có nước da tối u ám, một buổi chiều, ở trên Trung Hoa Môn bất ngờ gặp được bạn trai ba năm trước sang nước ngoài học, không ngờ bạn trai tay trong tay đi cùng với một cô gái xinh đẹp khuôn mặt trắng bóc ngắm Thánh kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.