Chương 389: Chụp quảng cáo cửa Trung Hoa. (2)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Còn rất nhiều món ngon, không thể nói hết, như lấy hơn chục loại rau phối hợp thành “ món thập dạng”, dinh dưỡng phong phú, khẩu vị thanh đạm, sau khi ăn xong cá thịt, tiếp đó ăn món rau này cảm thấy vô cùng ngon miệng, còn có món “ Giao bạch khuấy tràng ngỗng” vẫn là lấy “ Thủy bát tiên” thêm tràng ngỗng tinh chế mà thành, hương thơm dịu, màu sắc hợp mắt, là một món nhậu ngon.
Cái gọi là “ Thủy bát tiên” là chỉ củ sen, giao bạch, từ cô, mã thầy, rau cần, củ ấu, dụ miêu, quả đầu gà… tám loại được sống ở nước là các loại rau mà toàn bộ người dân Tỉnh Giang Nam thường ăn, Diệp Thanh lúc nhỏ ở nhà cũng thường xuyên ăn, tất nhiên người trồng cũng có, nhưng nhất định phải là rau dại mới ngon.
Ngoài ra, “ vây cá hấp”, “ tam tiên oa ba” bên trong còn có lòng đỏ trứng muối “ hấp đầu khỉ” … đều vô cùng ngon, bạn học Diệp Thanh lúc thưởng thức không tinh tế, nhưng thực sự ăn vào rất có hương vị.
Tuy Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh là Viện trưởng chính phó, mọi người ở Bệnh viện cũng vô cùng phục tùng mệnh lệnh, thậm chí thầm có chút sợ họ, nhưng trên bàn tiệc, đôi tiểu tình nhân này cũng chẳng qua là một đôi bạn tình thanh niên, không ít người thậm chí còn nhiều tuổi hơn họ, thực sự không kiêng nể gì, không ngừng mời rượu họ, không khí trở nên sôi động.
Âu Dương Ninh Ninh và Dương Hiên Lâm thậm chí hợp lại, sao có thể khiến Viện trưởng Diệp và Viện trưởng Mã chuốc say được, tiếp đó lại đi mở các đồng nghiệp cùng phòng, nếu không chuốc say, có nhiều người có mặt ở đó, Viện trưởng Diệp và Viện trưởng Mã nhất định không thể cùng ở một phòng, mình là tâm phúc đắc lực nhất của anh Diệp Thanh, phải thay anh ấy giúp mới được.
Tuy nhiên, kế nhỏ, ác ý này của hai người làm sao qua được Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, kết quả Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh không say, người say trước lại là hai người.
Bữa cơm này, khoảng hơn mười giờ thì tan, mọi người gần như đều say, đều lâng lâng leo lên xe, Hứa Thành Đức luôn luôn nghiêm túc cũng không uống rượu, nhiệm vụ lái xe này cũng giao cho chú.
- Viện trưởng Diệp, Viện trưởng Mã, tối nay chúng đi ngủ ở đâu?
Hứa Thành Đức nhìn khắp xe đều say khướt, các bác sĩ dật dẹo ngổn ngang, không khỏi nhíu mày, tính tảo hỏi Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh.
Việc này Diệp Thanh liền nhìn vào Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh có thể quyết định hơn hắn.
- Hôm nay quá muộn rồi, mọi người đều có men say, tôi thấy tìm một khách sạn gần đây, lấy vài phòng, mọi trước trước tiên nghỉ ngơi một tối rồi tính sau, ngày mai còn để Tiểu Miêu, Tiểu Tiêu, Âu Dương Ninh Ninh ba người đi thuê nhà.
Mã Tiểu Linh suy nghĩ, nói xong, chỗ của Bệnh viện vốn không đủ dùng, tất nhiên không thể lấy phòng ra làm ký túc, sau này còn không biết phải tuyển bao nhiêu người.
Vài ngày tiếp đó, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh dẫn tinh binh mãnh tướng cấp dưới, bắt đầu chính thức làm việc, chuẩn bị hiện trường, thiết bị, thống kê, lắp đặt, mua bán…. Các công việc đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng, tỏ ra có năng lực tổ chức và lãnh đạo tốt.
Đương nhiên, công việc chủ yếu của họ hiện giờ chính là kiến thiết nên khoa cấp cứu, để nhanh chóng kinh doanh, đặt lên hàng đầu, cùng lúc đó, trong quá trình hành nghề, kiến tổ các khoa khác.
Thật ra, đó cũng tương đương với quảng cáo của trước kia, có bệnh nhân khám bệnh, còn có tuyên truyền mà, nếu không thì ai biết chỗ này mở một Bệnh viện, y thuật lại như thế nào cần thời gian từ từ tích lũy, cũng không phải nói nói chiêu bài lớn của bạn vừa đánh ra liền tốt được.
Tiếp đó, chính là chiêu binh mãi mã, huấn luyện, đặt ra các điều lệ của Bệnh viện, chế định đãi ngộ phúc lợi, sửa chữa bản mẫu của bệnh viện Ngô Đồng, lượng công việc của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng quá lớn.
Diệp Thanh đem chính văn phòng của mình phân thành hai gian, một phòng làm việc, một phòng sắp xếp một chiếc giường nhỏ, thời điểm gấp rút có thể dùng để nghỉ ngơi, hắn dù sao cũng là Viện trưởng, Bệnh viện mới thành lập, người khác không thể tăng ca, hắn nhất định phải tăng ca.
Mã Tiểu Linh tất nhiên không cần làm chỗ nghỉ ngơi rồi, thật sự cần, cũng có thể dùng tổ ấm nhỏ của Diệp Thanh là được rồi đúng không? Hai người chen cùng một chiếc giường nhỏ càng ấm áp.
... ... ... ... ... ...
Bận khoảng một tuần lễ, Diệp Thanh mới thoải mái chít, lúc này mới nhớ tới mình còn có công ty ở Khu Hà Tê, Bắc Giao, Ninh Thành, đã lâu không đi, không biết hiện nay thế nào rồi.
Lúc đầu nghĩ đến thẳng công xưởng, không ngờ việc đầu tiên là gọi điện cho Ninh Não Nhi, cũng biết được, cô ấy và Trần Du, Chu Vi đang hẹn một đạo diễn, ở trước cửa Trung Hoa quay phim quảng cáo ngắn.
- Hả? Sao nhanh thế đã bắt đầu quay quảng cáo rồi?
Diệp Thanh ngạc nhiên, hắn chỉ biết mặt bằng quảng cáo, lấy hình tượng thanh lịch của Chu Vi, làm thật đẹp, thật xứng với sản phẩm trắng da của mình,.
- Ô kìa, Viện trưởng Diệp của chúng ta, lô sản phẩm thứ sáu nhanh chóng đưa ra thị trường rồi, còn nhanh như vậy? đều qua lâu rồi, cậu à, dồn hết toàn bộ tâm can vào bệnh viện Ngân Hạnh đó, đến Ninh Thành nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm thử xem.
Ninh Não Nhi nũng nịu sẵng giọng, keo theo chút oán hờn,ngữ khí nói chuyện với Diệp Thanh hoàn toàn không giống như nhân viên và ông chủ, quả thực như chồng và vợ bé.
- Đấy không phải Bệnh viện mới chuẩn bị xây dựng, mới bắt đầu quá bận chút.
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, lắc đầu không ngừng, thầm nói, mình còn là ông chủ sao? Thật sự có chút không phải với Ninh Não Nhi, coi mình làm ông chủ hờ.
Tuy nhiên, lập tức mừng thầm, mình cũng thực may mắn, đức độ gì độ , không ngờ có hai nữ cao thủ đắc lực như vậy giúp đỡ mình, một người xử lý Bệnh viện, một người xử lý nhà xưởng, chậc chậc…
- Vội đến mức thời gian gọi một cuộc điện thoại đều không có? Các người đến Ninh Thành, tôi còn phải nghe Tả Tiểu Thanh nói đấy.
Ninh Não Nhi chép chép miệng, xinh đẹp tuyệt trần, như đứa bé được cưng chiều nói.
Thanh âm của cô ngọt ngào, tựa như chim hoàng oanh hót, Diệp Thanh lập tức dao động trong lòng, lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên thấy Ninh Não Nhi kiều diễm.
Lần đó, mình còn là một thực tập sinh nhỏ bé, còn chưa có kinh nghiệm chẩn đoán bệnh, chỉ là bị Bác sĩ Mạc dẫn dắt, học tập trong khoa nội Tim, liền đụng phải một cô gái kiều diễm, xông vào, dáng người cực kỳ bốc lửa, đường cong tuyệt đẹp, khuôn mặt thanh lịch, làn da sữa trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan, có chút trẻ con, đẫy đà mà không béo.
Thanh âm cũng như hiện nay ngọt ngào ngây ngấy, khiến người ta suy nghĩ vô tận.
Loại thanh âm này trên giường rên lên, đó chắc chắn tiêu tan hồn vía, có thể so với âm thanh thiên nhiên tuyệt đối là loại dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.
Tất nhiên, ý nghĩ hèn hạ này của Diệp Thanh cũng chỉ thoảng qua trong đầu mà thôi, sau đó lập tức biến mất, Nam nhân bình thường mà, ai không có suy nghĩ háo sắc này chứ?
Tuy nhiên, nói thật, Diệp Thanh lúc ấy ấn tượng sâu sắc nhất, không phải khuôn mặt của Ninh Não Nhi cũng không phải thanh âm tiêu tan hồn vía của cô mà chính là sát khí trước ngực của cô.
Đến bây giờ, vẫn nhớ như cũ, lúc ấy cô mặc áo tơ lụa màu trắng, trước ngực phập phồng, tròn tròn nhảy lên không ngừng khiến áo nhô cao lên, như bên trong đang ẩn giấu hai viên đạn, lại giống như bên trong đang có hai chú thỏ ngọc trắng tuyết đang trốn bên trong, khe khẽ chuyển động quả thực khiến huyết mạch người sôi trào, Diệp Thanh lúc đó còn là thanh niên, chưa từng thấy qua vật cuốn hút như vậy, suýt nữa chảy máu mũi ra.
- Não Nhi, bệnh đau nửa đầu của cô còn phát tác không?
Trong đầu Diệp Thanh hiện ra dáng người Ninh Não Nhi, trắng tinh không tì vết, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, lúc đau đầu phát tác hơi nhíu mày, khiến người thương tiếc, quan tâm hỏi han.
- Vẫn tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát tác.
Ninh Não Nhi nghe thấy sự quan tâm của Diệp Thanh, không khỏi hơi cảm động, trong lòng có cảm giác tê tê, dường như hắn lâu rồi không giúp mình châm cứu.
- ừ, hiện giờ ta đã đến Ninh Thành, sau này có cơ hội sẽ giúp cô.
Diệp Thanh xin lỗi nói.
- …
Ninh Não Nhi không nói gì, hừ, một chút ân huệ nhỏ như vậy đã khiến mình rơi nước mắt sao? Diệp thanh này, cậu nghĩ quá tuyệt đó.
Diệp Thanh thấy cô không nói gì, mình cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng chuyển hướng đề tài xấu hổ, hỏi:
- Các người ở cửa nào của Trung Hoa? Còn phải đợi bao lâu? Tôi đi tìm các người.
- Cũng được, chúng tôi ở quay ở của thành, vừa mới đến, chắc phải mất một hai tiếng, lát nữa có thể phải đi nơi khác lấy cảnh, cậu muốn đên thì nhanh lên nhé.
- Được, lập tức đi
Diệp Thanh gác máy, giao phó công việc của Bệnh viện, liền đi thẳng đến Trung Hoa Môn.
... ... ...
- Chu tiểu thư, cô sao vậy, tôi nói với cô bao lần rồi, trông thấy bạn trai cô cùng với một cô gái da trắng nõn nà xinh đẹp ở cùng chỗ, cô phải tỏ ra cảm xúc mất mát, tốt nhất phải rơi lệ, phải linh động, phỉa tỏ ra đau buồn, đau xót, tâm tình uể oải,. cô phải diễn vai này như thật, biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.