Chương 388: Bệnh viện Ngân Hạnh.(1,2)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh cũng đi tắm rửa, vừa nãy Giang Lỵ đến mời hắn không kịp thay quần áo, cũng không tiện trước mặt người đẹp đổi nội y, cũng để quần áo bơi ướt sũng mặc ở bên trong.
Đợi ba người lên xe xong, Mã Tiểu Linh cố ý hỏi:
- Diệp Thanh, Anh thật sự là người quá tốt, không ngờ người nào cũng cứu được?
An Tiếu Trúc phụ họa nói:
- Đúng đó, đúng đó.
Giương cằm lên, than nhiên cười nhạt, mê người vô cùng.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
- Anh là người thế nào hả? Chỉ cần không phải hạng phạm tội tày đình, đều ra tay cứu được, hơn nữa, gã đó tuy ác độc, nhưng cô gái tình nhân đó với cô ấy không có xung đột gì, càng không nên giận chó đánh thớt đúng không ?
- Ha ha, cuối cùng cũng nói thật lòng là sắc đẹp dụ người?
- Diệp Thanh. Có phải anh thích thiếu phụ tình cảm kia rồi? Chậc chậc, dáng người thật đẹp, thắt đáy lưng ong.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lập tức cười rộ lên, khinh miệt vô cùng, thầm nói, chính là đợi câu nói này của anh đó, không đả kích chết anh.
- ….
Diệp Thanh lập tức lau mồ hôi, trong lòng hô to đã mắc mưu, một chút không cẩn thận, đã trúng kế của hai nữ nhân, cũng vội vàng phản cung, khẳng khái nói”
- Không phải anh muốn cứu y, mà là nghề Bác sĩ này khiến anh phải cứu y.
Lời này nói rất phải, lòng nhân từ phát cùng trời đất.
Lại nói:
- Nếu không cứu, chắc sau này sẽ để lại trong lòng khúc mắc, y thuật từ đó cũng khó có thể tiến bộ, cũng biết gặp chướng ngại, cần y đức cao siêu để chống chọi, các em thấy đấy, thần y chân chính kia, không phải y đức cao thượng mà tiểu nhân hiểm độc, dù miễn cưỡng đạt được y thuật cao thâm, cũng không trở thành thần y được, đơn giản chỉ dùng để làm chút việc không có tính người.
- Thiết, ngụy biện tà thuyết.
- Mạnh mồm giảo biện.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cười nhạt, nhưng cẩn thận tưởng tượng, ra vẻ người này nói rất có lý vậy.
Thật ra, đây cũng là lòng tốt của Diệp Thanh, lấy cảnh giới hiện giờ của hắn, còn chưa đạt đến trình độ thấy chết không cứu, chẳng qua sau này, theo sự tăng trưởng của thuyết nhân sinh, Diệp Thanh cũng dần dần chững chạc, nhân tâm tuy có, càng thêm thuần khiết.
... ... ... ... ... ... ...
Tiếp đó, ba người lại đi du sơn ngoạn thủy một chuyến, lúc Diệp Thanh dẫn hai người Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc trở về nhà, tất nhiên cũng là cuối chiều, vừa kịp ăn cơm tối.
Lúc qua cửa thôn Vương Đài cũng thấy tiểu nha đầu xinh đẹp đang tuổi dậy thì khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đang đạp xe chầm chậm, Diệp Thanh tập trung nhìn vào, không phải là tiểu nha đầu Vương Lan Lan sao? Người nhà đã sắp đặt đối tượng nhân duyên, tuy nhiên sau đó lại bị mình từ chối.
Mã Tiểu Linh lái xe thật chậm, cũng không nhanh hơn so với xe đạp của Vương Lan Lan là mấy, mà cửa xe thì mở, lúc lướt qua, Vương Lan Lan quả nhiên chú ý đến Diệp Thanh, còn có hai kẻ gây tai họa số một trong xe là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc không ngừng, con mắt sáng lên như bảo thạch đen, còn mơ hồ có sự mất mát và tổn thương.
Trong lòng Diệp Thanh bất giác đau xót, áy náy, nhìn cô gật gật đầu, coi như chào hỏi, xe cách xe rồi, còn mình tất nhiên không thể quay đầu ngoái nhìn được nếu không thì , để Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc trông thấy lại cho rằng mình có tính háo sắc, ngay cả cô gái mười bốn mười lăm tuổi qua đường cũng không tha.
- Diệp Thanh, tiểu cô nương phía sau là ai vậy?
Lúc Mã Tiểu Linh lái xe từ gương trước lén nhìn Diệp Thanh, cũng sớm thu lại hành động gật đầu của Diệp Thanh, lúc này liền hỏi.
- À, là người bạn ở sát thôn, không thân lắm.
Diệp Thanh vội vàng nói, nói không quen, vậy không thể được, đó chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao? Dùng lời nói giả dối thực sự dễ dàng khiến người khác tin tất nhiên chín phần thật một phần giả.
- Diệp Thanh, cô ấu hình như thích anh đó, đã dừng xe lại, hướng về xe chúng ta đang chạy quan sát.
An Tiếu Trúc lè lè lưỡi, ánh mắt nhíu thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói:
- Chậc chậc, dáng người rất đáng yêu, xem ra còn nhỏ tuổi hơn em.
- Các người quá xem trọng anh rồi, anh làm gì có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Diệp Thanh chột dạ, ngửi ngửi lập tức đùa:
- Theo anh thấy, cô ấy hơn nửa là thích hai cô đấy.
Mã Tiểu Linh quay đầu thản nhiên cười:
- Anh quá khen chúng tôi như với Hoa kiều, mặc dù người đẹp trông thấy đều động lòng sao?
- Cũng không phải.
Diệp Thanh làm giống An Tiếu Trúc, dương dương tự đắc, ngẩng lên tự nhiên, nói, tuy hắn không phải là nữ nhân, nhưng hắn rất tin tưởng, nếu có người đẹp thấy thân thể của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, ngoài ngưỡng mộ, ghen tị hận thù chắc chắn có hàng loạt suy nghĩ kích động.
Ăn cơm xong, theo lệ An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh cùng ngủ, còn Diệp Thanh bị đuổi tới phòng khám nhỏ đầu thôn qua đêm, còn Tiểu Linh và Mã Tiểu Linh cùng ngủ chung chăn, làm gì, hắn không biết hai cô gái này, thực xa trong sâu xa có chút “ điên loạn”, trước đây lúc lửa trại đêm ở Lĩnh Câu Lý gia, đã cùng hôn nhau, Diệp Thanh chỉ cần hơi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhiệt huyết sôi sục, kích động vô cùng.
Gần cuối năm, An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh cũng không thể luôn luôn ở lại nhà Diệp Thanh, hơn nữa, tuy hai cô không sao để bụng, Diệp Thanh cũng biết, cuộc sống nông thôn, hai cô ít nhiều cũng có chút không quen, tắm giửa, đi vệ sinh càng bất tiện, Cho nên sáng sau ăn sáng, hai cô liền tự lái xe đi.
Diệp Thanh và người nhà thường vẫn đưa các cô tới đầu làng, nếu chỉ có một cô Diệp Thanh vẫn có thể tiễn, nhưng hai cô thì khiến hắn khó xử, không biết chọn đưa ai mới tốt?
Cho nên, dứt khoát đưa ra cũng không đưa, còn Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng hiểu sâu sắc tầng này đều cười mà như không cười liếc Diệp Thanh một cái, có ý trêu tức và oán trách.
…
Hai người đẹp vừa đi, nhà Diệp Thanh thậm chí toàn bộ Diệp gia thôn đều trở về yên tĩnh, mỗi ngày Diệp Thanh đều chuyên tâm nghiên cứu y thuật, dạy quả táo nhỏ làm bài tập, học thuộc y học …, người của Diệp gia, bất kể nam nữ, không quản tương lại có làm Bác sĩ hay không, ít nhiều đều hiều chút y lý dược lý, còn quả táo nhỏ cũng cực kỳ thông minh, dùng lời Diệp Thanh để nói đủ tuệ căn, nếu cẩn thận dạy dỗ tương lại không thể không kế thừa nghề của mình.
Còn Diệp Thanh dù là ăn tết cũng chưa từng buông lỏng học tập, không khác biệt, tính cách hòa ái, theo Diệp Thanh, cô nhớ rõ, Nhị ca Diệp Thanh từng dạy, con đường học tập, duy có hai chữ “ khắc khổ” cho dù bạn có thông mình, không chăm chỉ học hành, thành tích cũng không lên.
Nhị ca trong lòng cô luôn tồn tại như thần tượng.
Giao thừa hôm đó, đón năm mới, cả nhà Diệp Thanh vui vẻ hòa thuận, Diệp Thanh Tuyền và Tôn Tuệ Phân nói đên cô con dâu xinh đẹp Mã Tiểu Linh đều mừng rỡ vô cùng.
Tiếp đó, là đi thăm người thân, cùng cha là Diệp Thanh Tuyền đi hành nghề y chữa bệnh, trong nháy mắt, kỳ nghỉ tết tốt đẹp đã thành trí nhớ.
... ... ... ... ... ... ... ...
Địa thế thanh long, Tần Hoài uốn lượn.
Nam Giao Ninh Thành, khu Giang Ninh, bên sông Tần Hoài, diện tích một mẫu đất có bảy tám trăm công trường đang bừng bừng xây dựng, Diệp Thanh dẫn một đoàn người đang đứng bên ngoài công trường, chỉ trỏ quan sát.
- Viện trưởng Diệp, đây chhinhs là Bệnh viện Ngân Hạnh tương lai của chúng ta đúng không?
Y tá Tiểu Tiêu chỉ công trường lớn trước mặt, hưng phấn hỏi. Tuy còn đang xây dựng, nhưng nhìn quanh cảnh này rất tuyệt.
- Đúng, đây chính là địa chỉ mới của Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta trong tương lai.
Diệp Thanh hăng hái, chỉ sông núi, giới thiệu quy hoạch và bản thiết kế trong tầm nhìn mình.
- Đây sẽ có một tòa nhà lớn cao 6 tầng, làm khoa cấp cứu, gần cửa chính, tiện cho bệnh nhân cấp cứu nghiêm trọng ở góc tây nam, một kiến trúc đang đột ngột từ mặt đất cao 28 tầng, làm căn cứ của các phòng nghiệp vụ, ngoại nhất khoa ( khoa ngọa ngực, phổ ngoại) , ngoại nhị khoa ( khoa xương- tay), khoa nội, khoa sản, khoa Đông y, khoa da, khoa nội phổ, khoa nội tiêu hóa, khoa nội hô hấp, khoa bệnh truyền nhiễm, khoa nội đường máu, khoa kiểm nghiệm, khoa hóa trị, trung tâm xạ trị, khoa ngoại phù thũng, khoa các bệnh ngoài ra, Khoa dị ứng thời tiết, khoa vệ sinh tinh thần, khoa ngoại chỉnh hình…., tổng cộng 36 khoa.
Còn bên kia, đúng rồi đúng rồi, chính là bên cạnh sông nhỏ, sẽ làm sở tại của tòa nhà hành chính, nhân sự, tài vụ, tổng vụ, họp, thư viện, phòng giám sát, khoa y tế, khoa hộ lý, trung tậm bồi dưỡng hộ lý, khoa giáo khoa, khoa quản lý truyền nhiễm Bệnh viện, khoa xây dựng cơ bản, phòng bảo vệ, văn phòng thu phí chữa trị, văn phòng đối ngoại… đều phải xây dựng, còn phải tuyển vài học viên nghiên cứu của các khoa cao cấp, làm trung tâm nghiên cứu y dược lâm sàng.
Còn góc đông nam, thì phải xây dựng một vườn hoa thật đẹp như quảng trường thư thái, màu xanh của cỏ cây như nấm, tốt xanh um, cho bệnh nhân và các công nhân viên chức thoải mái thư giãn, còn phải xây dựng sân Tennis, sân bóng rổ, Kỳ bài phòng, phía bắc là cawntin và ký túc xá…
Y tá Tiểu Toa liên tục líu lưỡi, nói:
- Viện trưởng Diệp, quy mô này thật lớn, so với bản bộ của Bệnh viện Ngô Đồng đều lớn hơn rất nhiều.
Diệp Thanh cười ha ha, nói:
- Cho nên cần sự cố gắng của mọi người ngoài ra, Bệnh viện Ngân Hạnh và Bệnh viện Ngô Đồng cùng đặt song song, cũng không có viện chính và viện nhánh, chỉ cần chúng ta làm tốt, chưa chắc không thành tổng bộ.
Mọi người vừa nghĩ cũng đúng, dù sao, Ninh Thành vẫn là Tỉnh lị, hơn xa so với đô thị nhỏ phồn hoa Phù Liễu, tương lai nơi này thành tổng bộ cũng không có khả năng.
- Kiến thiết Bệnh viện lớn như vậy, người bệnh đến đây khám nhiều không?
Ngô Viện Viện nhìn các khu công nghiệp hoang vắng xung quanh, tuy nhà xưởng nhiều, đường cái cũng rộng, nhưng giữa ban ngày không ngờ người qua lại thưa thớt, ngoài công nhân trên công trường của bệnh viện mình không thấy một bóng người nào khác, siêu thị, các cửa hàng nhỏ càng không muốn nghĩ đến, quả thực muốn mua chai nước mà không có chỗ, không khỏi lo lắng hỏi.
Mã Tiểu Linh cười tươi nói:
- không nên lo lắng, chúng tôi đều tiến hành điều tra rồi, Viện trưởng Trương có một bản báo cáo khả thi, sau đại hội cuối năm, Lãnh đạo Bệnh viện cũng mở họp thảo luận qua, nơi này, tuy hiện nay không tấp nập nhưn xu thế phát triển mạnh mẽ, đợi Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta xây dựng nên, chắc chắn không kém các đô thị, hơn nữa, hiện nay công xưởng nhiều như vậy, như, toàn bộ khu kinh tế chỉ có một bệnh viện nhỏ, hình như là Bệnh viện Hoa Đống, cách nơi này chúng ta gần chục km, chúng ta vẫn có nơi dụng võ.
Ý tiềm ẩn bên trong chính là nói, người làm thuê ở đây rất nhiều, tương lai kinh doanh của Bệnh viện chắc chắn tốt, triển vọng thị trường mở rộng, tuy nhiên, không thể nói như vậy, Bác sĩ chúng ta mà, hành y cứu thế, cứu chết chữa thương, tiền bạc luôn đặt ở vị trí thứ hai, nguyên tắc quan trọng không thể phạm sai lầm.
Cô dáng người cao gầy, ngũ quan tinh tú, tóc ngắn mê người, môi đỏ mọng, trong mắt long lanh, khẽ cười liền lộ ra một hàm răng ngọc trong suốt rạng rỡ, quả thực thần thái bay lên, tức giận bỏ đi.
Vẻ mặt của Hứa Thành Đức nghiêm túc, đưa mắt nhìn xung quanh hỏi:
- vậy hiện nay chúng ta lại đây làm gì? Đều không có sân hành nghề.
Trong lòng thoảng có chút cười nói, sẽ không để các nhân viên chuyên ngành chúng ta làm công việc nặng vận chuyển chứ?
Nếu mọi người biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, nhất định sẽ dùng mắt khác để nhìn, Hứa Thành Đức này luôn luôn lạnh lùng, nói năng thận trọng, luôn luôn có biệt danh “ thần quân lạnh lùng”, tuy nhiên y thuật quả thực chắc chắn, vẫn là viên tướng của khoa cấp cứu, đối với y thuật của Diệp Thanh cũng cực kỳ khâm phục, lần xây viện mới này, Diệp Thanh tất nhiên cũng phải mang các nhân viên cốt cán đi, cũng dẫn cậu ta lại.
Người khác như Tiểu Toa, Tiểu Quyên, Tiểu Tiêu, Lý Tiểu Miêu, Hà Ngọc Phỉ,Ngô Viện Viện, Dương Hiên Lâm, Âu Dương Ninh Ninh, Đổng Kế Khải…, Nếu không phải tâm phúc của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng là tuổi trẻ tài cao, tuổi tác tuy lớn như hai người Đổng Kế Khải và Hứa Thành Đức cũng không quá bốn mươi.
Còn Lão Trịnh, Bác sĩ Cao, Bác sĩ Tưởng, Bác sĩ Mạc, Bác sĩ Hàn đã lớn tuổi, nhà đều ở Phù Liễu cũng không muốn đến nơi đất khách quê người.
Nhưng các cô gái đơn thân như Lý Tiểu Miêu Dương Hiên Lâm, Tiểu Tiêu, Ngô Viện Viện, con trai lại khác, thành phố lớn phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, luôn luôn có sức cuốn hút người đúng không? Không chừng ở Tỉnh thành còn có thể gặp được tình yêu lãng mạn hơn.
Em trai của Lý Tiểu Miêu được Diệp Thanh chữa trị, thần trí đã trở lại bình thường, đã có bản có thể tự sống được, gánh nặng trong nhà nhẹ hơn bao nhiêu, cô có thể yên tâm đến tỉnh thành phát triển rồi.
Diệp Thanh vừa chỉ ra tòa nhà có viết chữ 8 tầng cách khoảng bảy tám trăm m, nói:
- toàn bộ tòa nhà chúng ta thuê lại, tạm thời làm căn cứ của Bệnh viện Ngân Hạnh, đợi Bệnh viện mới khánh thành xong, sẽ chuyển qua, hơn nữa trước nhỏ sau lơn cũng thỏa đáng hơn đúng không?
Bỗng chốc làm quy mô lớn như vậy, tuyển nhân viên, chắc phải rất lâu rất lâu, sự việc không thể gấp được phải từ từ phát triển, Bệnh viện Ngô Đồng tuy có giàu có nhưng xây dựng một Bệnh viện mới hoàn toàn cũng không dễ dàng.
Mã Tiểu Linh nói:
- ý của Diệp Thanh nói chúng ta trước tiên lập xong Khoa cấp cứu, bất đầu kinh doanh đối ngoại, dù sao, Khoa cấp cứu cũng là phiên bản của Bệnh viện nhỏ, sau đó trên nền tảng đó, dần dần mở rộng đội ngũ, tuyển dụng, huấn luyện nhân tài của các khoa khác, đồng thời mua một số thiết bị, máy móc, các loại dược phẩm, máy điều trị …, Chúng ta cũng chỉ có ha ba chục người như vậy, công việc sau này con nhiều, thường xuyên tăng ca đều có khả năng, còn hy vọng mọi người chớ quản vất vả mệt nhọc.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sôi sục quyết tâm, tình cảm dâng trào.
- chị Tiểu Linh, chị nói gì vậy? Chúng em lại đây, tất nhiên tuyệt đối ra sức ủng hộ chị và anh Diệp Thanh, anh chị nói đi đằng đông chúng em tuyệt đối không dám đi đằng tây đâu, anh chị nói 4 h rạng sáng đi, chúng em tuyệt đối không … đi năm giờ.
- đúng vậy, Viện trưởng Diệp, Viện trưởng Mã, sau này mọi người còn phải nhờ hai người chiếu cố nhiều.
Âu Dương Ninh Ninh vung tay hô lớn:
- em tin, dưới sự lãnh đạo anh minh của nam thanh nữ tú Viện trưởng Diệp và Viện trưởng Mã, Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta nhất định có thể tỏa sáng, uy chấn cả nước.
- Viện trưởng Diệp muôn năm, Viện trưởng Mã muôn năm.
Mã Tiểu Linh cười khà khà:
- Các người này thật biết nịnh.
- Lãnh đạo thôi, nào dám không tâng bốc.
Mã Tiểu Linh cười cười, lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc nói:
- Tuy nhiên, công là công, tư là tư, quan hệ thường ngày của mọi người rất tốt, nếu công việc làm không tốt phải theo quy định của Bệnh viện xử lý.
Diệp Thanh cũng nói:
- Bệnh viện không có chuyện nhỏ, Hy vọng mọi người cẩn thận mọi thứ, như phủ băng mỏng mới tốt.
- Vâng vâng, chỉ sơ y một chút, là liên quan đến mạng người rồi, Viện trưởng Diệp, trước đây anh thường xuyên dạy dỗ chúng tôi, chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng.
Dương Hiên Lâm thành khẩn nói.
Mọi người đều hùa theo, nhao nhao biểu thị, nhất định chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không dám lười nhác.
Lúc này Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh mới hài lòng, Diệp Thanh vung tay lên, cổ vũ nói:
- Đợi Bệnh viện xây xong rồi, mọi người đều là công thần mở viện, thăng chức, lương cao không cần nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều vui mừng khôn xiết, ngay cả Đổng Kế Khải và Hứa Thành Đức hai lão thành lão luyện này cũng nhướng mày lên, trong mắt toát lên niềm vui sướng, tuy nói, mọi người làm Bác sĩ, nghề này lấy nhiệm vụ trị bệnh cứu người nhưng ít nhiều cũng liên quan đến việc nuôi sống gia đình, tiền bạc việc này không thể tránh né, xã hội hiện đại không có tiền không tiến nửa bước.
Sau đó, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, hai vị Viện trưởng một chính một phó, như cặp phu thê liền dẫn các người dưới đi đến tòa nhà viết chữ tám tầng thuê ở đó.
Khả năng công ty đầu tư Viết tự lầu này quyết sách sai lầm hoặc vượt quá quy định, sau khi xây dựng xong, dường như rơi vào tình trạng để không, may mà được Diệp Thanh thuê, tiền thuê cũng không cao lắm 3,600,000 NDT/ năm, trước tiên thuê năm năm.
Công việc của giai đoạn trước mắt sớm đã làm xong, là do ban hậu cần của Bệnh viện Ngô Đồng phụ trách, các thiết bị lớn chính, máy móc dụng cụ cũng đều được chuyển đến rồi, đặt ở trong kho, chỉ có điều chưa lắp đặt như máy CT xoắn ốc tám tầng Gebrightspeed một máy, Máy siêu âm màu GE một chiếc, thiết bị giám sát hai chiều của PhiLip: 3 cái, máy hô hấp của Siemens, máy đa chức năng giám sát: 4 cái, Máy điện tâm đồ của Philip: 2 cái, máy giửa ruột tự động mã SC-2: 3 cái, giường cứu thương: 4 chiếc, giường nghỉ ngơi: 10 cái, giường truyền dịch: 8 cái, ghế truyền dịch 120 chiếc…
Đây đều cần chính người Diệp Thanh đi bố trí, sau khi nghiệm thu bố cục, đúng tiêu chuẩn rồi mới có thể đưa vào sử dụng, lượng công việc vẫn lớn vô cùng, chắc trong một hai tuần lễ, dù khoa cấp cứu bé nhỏ cũng không khai trương nổi.
Sau khi người của Diệp Thanh đến, tiếp tay, người của ban hậu cần rút lui về, dù sao, bản bộ của Bệnh viện Ngô Đồng cũng thiếu người, có thể để Diệp Thanh dẫn đi ba mươi người cốt cán đã rát ủng hộ rồi.
Chuẩn bị xây dựng viện mới, chuẩn bị xây dựng viện mới, chính là muốn khai thác, chuẩn bị xây dựng thôi, lại không phải là chuyển Bệnh viện …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.