Thần Y

Chương 190: Cậu bảy tôi ba? Tổng giám đốc, thư kí tổng giám đốc!

Hành Xích Đạo

21/03/2013



- Đúng vậy!

Diệp Thanh tò mò gật đầu, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với người này!

Đối phương nghi hoặc hỏi lại:

- Là Diệp Thanh khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng? Chủ nhiệm Tiểu Diệp y thuật cao minh?

- Ha ha, tôi không làm chủ nhiệm rồi!

Diệp Thanh khiêm tốn cười nói, đồng thời cũng có chút ngượng ngùngm không cần biết là thế nào, bản thân cũng đã bị khai trừ rồi, nhưng mà vẫn còn lại chút hào quang quá khứ!

- Vậy thì tốt quá rồi, gặp anh thật là vui quá!

Cái vị Nhiễm đoàn trưởng kia khống quan tâm Diệp Thanh còn hay không còn là chủ nhiệm, đương lúc liền bắt chặt hai tay Diệp Thanh một cách thân mật rồi nói:

- Cậu tôi cũng đang bao một phòng ở bên cạnh, thế là kêu tôi qua mời bác sĩ Diệp sang bên đó uống chén Rượu!

- A?

- A?

- A?

Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc!

Thế là đương lúc đó tên mập kia cũng vậy! Đần mặt ra! Mồm há ngoác ra to tướng, tự hồ như có thể nhét được cả hai quả trứng vịt vào trong đó được, gương mặt đầy bất ngờ và hối hận, sắc mặt biến đổi liên tục, vô cùng ngoạn mục!

Chuyện là lúc nãy hắn bao một phòng ở bên cạnh để mời đoàn trưởng Nhiêm và đặc biệt là ông cậu của đoàn trưởng Nhiệm, vì hắn biết rõ kha năng của hai người này, sợ người ta chỉ cần dùng hai ngón tay là có thể bóp chết mình lúc nào không biết! Chính bản thân hắn mời hai người này, đặc biệt là ông cậu của vị doàn trưởng kí ăn cơm không biết bao nhiêu lần mà mây mắn lắm lần này người ta mới lể mặt đồng ý nhận lời mời!

Không lường trước được, hai người kia lại khách khí với Diệp Thanh như vậy? Lại còn mời sang uống rượu nữa chứ?! Lần này Hòang béo quả thật chán nản, trong bụng tự chửi thầm bản thân:

- cái thằng đần chết tiệt này, nhìn lại mày xem, làm được việc chưa kia!

Người đẹp Trần Du liếm đôi môi mỏng gợi cảm của mình, nghĩ bụng:

- Diệp Thanh không ngờ lại giao lưu rộng đến vậy, đến cả cái người đoàn trưởng gì đó đến từ kinh thành mà cũng kính lễ với anh ta như vậy sao? Xem ra chị Não Nhi câu được một con cá vàng lớn rồi! Hê hê, cái cậu Diệp Thanh này tiền đồ vô lượng à!

Ninh Não Nhi cũng mỉm cười:

- Không nghĩ cậu em Tiểu Diệp trưởng thành nhanh đến vậy, lần đầu gặp mặt chỉ là một bác sĩ thực tập không ai biết đến, không ngờ bây giờ lại quen biết rộng đến vậy! Nghe cách nói chuyện của ông đoàn trưởng Nhiễm gì đó thì có vẻ như là cậu của ông ta đươc Diệp Thanh cứu thì phải!

Đến đây thì bị cô ấy phát hiện ra rồi, chỉ nghe thấy Diệp Thanh hỏi:

- Không biết cậu của ngài là...!

Trọng bụng anh ta có chút mơ hồ, quả thật là không có ấn tượng gì, chưa từng cứu ai là người ở kinh thành!

Nhiệm Vân Phi mỉm cười, nói:

- Bác sĩ Diệp anh qua đó là biết ngay mà!

- Được! Để tôi đi!

Diệp Thanh mỉm cười ròi có hơi chút cân nhăc, rồi sau đó thoải mái cười lớn, dù sao thì người ta cũng không có ăn thịt mình mà! Nghĩ đối với năng lực của đối phương thì muốn xử mình cũng không cần phải nghĩ ra cách gì cho mất thời gian và phức tạp, cũng chẳng cần phải di rời địa điểm!

- Xin mời bên này!

Nhiệm Vân Phi vây tay cười nói rồi tức thì từ bên ngoài mở cửa bước vào! Trong bụng nghĩ, nghe cậu nói về Diệp Thanh mai, quả thật đây là con người khi chất phi phàm!

- Tôi đi một lát rồi quay lại, mọi người ở đây đợi tôi chút nhé!

Diệp Thanh hướng về phía Ninh Não Nhi và những cô gái kia nói, rồi sao đó đi theo người đàn ông kia!

Đoạn đi ngang qua lão mập kia, hắn mới hoàn hồn lại, hướng về phía Nhiệm Vân Phi ấp úng nói:

- Nhiệm đoàn trưởng, tôi...!



Nhiệm Vân Phi xua tay, cũng không có muốn nghe hắn giải thích, thản nhiên nói một câu:

- Phong bên lát nữa tôi tự thanh toán được rồi!

Đên đây thì lão Hoàng béo như hôn mê vậy, cả người mơ hồ như lạnh ngắt rũ xuống! Mất bao công sức, bản thân cũng không dễ gì mà có được mối quan hệ với nhà họ Nhiệm ở trên Bắc Kinh, chạy ngược chạy xuôi mới mời được người ta đến đây ăn cơm, bây giờ thì hay rồi, người ta nói tự trả tiền, nghĩa là không có lần sau luôn?! Hài, thôi rồi, cái thằng Diệp Thanh kia, híc mình tím đến nó rắc rối ghê, giờ thì mang hương đi bái phật thôi!

- Sao, ông vẫn còn chưa đi?

Diệp Thanh nhìn hắn trợn mặt nạt một tiếng! Sợ rằng mình vừa đi khỏi thì trong phòng chỉ còn lại mấy cô gái kia với lão béo này, chẳng may lão ấy một phút tâm thần không ổn định lại giở trò thì không phải là mình thiệt to sao?!

- Tôi đi, tôi đi, tôi đi ngay!

Tên mập họ Hoàng lau vội mồ hôi rồi nhanh chóng chạy ra cửa, cũng lười không có ra đỡ hai tên vệ sĩ kia!

Nhiệm Vân Phi hướng về phía Diệp Thanh mỉm cười tỏ ý xin lỗi, tiện đó cũng gọi một nhân viên phục vụ trong khách sạn đến nói vài câu, để nhân viên đó kêu bảo vệ lên tống hai tên vệ sĩ của lão mập kia ra ngoài ngay lập tức!

- Bây giờ tốt rồi!

Nhiệm Vân Phi hướng về phía Diệp Thanh mỉm cười nói:

- Bác sĩ Diệp chúng ta đi thôi, có lẽ cậu tôi chờ sốt ruột lắm rồi!

Diệp Thanh trả lời:

- Được! Phiền Nhiệm đoàn trưởng quá!

- Ha ha, đừng nói như người lạ vậy, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, sau này gọi tôi là anh được rồi! Tôi là Nhiệm Vân Phi!

Sau đó Diệp Thanh cũng tự giới thiệu đơn giản về bản thân mình.

Nhiệm Vân Phi vừa đi vừa nói:

- Vốn dĩ là cậu của tôi muốn đích thân đi sang bên phòng anh mời anh sang, nhưng mà bên phòng của anh có nhiều người, ồn ào, nên câu tôi không muốn đến sợ quấy rầy bạn của anh dùng bữa có phải không nào...?

Diệp Thanh cũng nghĩ bụng, nói vậy cũng đúng mà, bản thân mình cùng với Nhiệm Vân Phi và cả cậu của anh ta nưa nếu mà cùng ăn nhậu với nhau ở bên chỗ Ninh Não Nhi và Trần Giai bọn họ thì chẳng hóa ra ba người cùng uống rượu hoa sao? Thế mình thiệt to rồi còn gì!

Rất nhanh, hai người bạn họ đã đến phòng bên cạnh, Diệp Thanh vừa bước vào phòng thì thấy một người đàn ông tầm ngoài năm mươi tuổi vui mừng đứng dậy!

- Ai dà, chủ nhiệm Tiểu Diệp à, lần này coi nha là gặp được cậu rồi!

Người đàn ông đó vui vẻ ra bắt tay Diệp Thanh, mỉm cười, giọng nói đặc biệt, có pha một chút như âm thạch kim vậy, vô cùng có khuynh hướng cảm xúc!

- Ngài là, a! Tôi nhớ ra rồi, ngài là Ngô lão phải không?

Diệp Thanh nhớ lại, anh ta nhớ lại từng người bệnh mà đã được anh ta cứu chữa, ít nhiều cũng có một chút ấn tượng, không phải là trong lần sự kiện cây cỏ đều héo chết lần trước, bản thân anh ta đã đích thân thi triển Lê Thần, châm cứu, cứu sống hai người, đến lỗi suýt chút nữa thì hết sạch nguyên khí của bản thân, người thứ hai hình như tên là Ngô Thực! Còn người thứ nhất thì là một bé gái đến trước thì phải!

- Khó mà có được à! Chỉ nhiệm Tiểu Diệp vẫn còn nhớ đến tên của lão hủ này!

Ngô Thực mời Diệp Thanh ngồi xuống rồi vô cũng nhiệt tình đón tiếp nói:

- Từ lần trước cáo biệt cho đến giờ tôi vân không thể nào quên được chủ nhiệm Tiểu Diệp và bác sĩ Mã, vỗn nghĩ mời hai người cùng ăn bữa cơm nhưng không lúc nào có thời gian cả!

Diệp Thanh cười nói:

- Ngài khách khí quá, chữa bệnh cứu người vốn là bổn phận của người làm thầy thuốc chúng tôi mà!

Trong bụng có một chút tò mò, sao lại khó quên đối với Mã Tiểu Linh là sao? Anh ta không hay biết rằng ông ấy lần trước ở trong phòng bệnh cũng đã biết về mối quan hệ của anh ta và Tiểu Linh!

- Đây đúng là phúc phận lớn mà ông trời cho tôi!

Ngô Thực nghiêm mặt nói:

- Ơn cứu mạng không thể quên được!

Nhiệm Vân Phi nói:

- Nào Diệp lão đệ, tôi mời chú một chén, cảm ơn chú đã cứu mạng cậu tôi!

Diệp Thanh khiêm tốn nói:

- Phải là tôi cảm ơn hai người mới đúng!



Sau đó, Ngô Thực liền hỏi lại tỉ mỉ Diệp Thanh quá trình kết thù với lão Hoàng mập kia, thế là đương lúc cười lơn, tỏ ý anh ta không xần bận tâm nữa, từ sau trở đi tên béo đó không có dám đến quấy rầy anh và người bạn kia của anh nưa!

Diệp Thanh đương nhiên tin lời họ, lại một lần nữa cảm ơn!

Ngô Thực uống một ngụm rượu rồi nói:

- Tiểu Diệp, cai sữa làm trăng đó là do cậu nghiên cứu và bào chế ra à?

- Đúng vậy!

Diệp Thanh gật đầu

Ngô Thực nói:

- Là do cậu điều chế ra thì tôi tin vào chất lượng của nó! Thế này đi, tôi đầu tư vào nó một nghìn vạn, chúng ta cùng phát triển nó, cậu tám tôi hai, thế nào?

Diệp Thanh liền lúc đó ngỡ ngàng, bản thân chỉ có mỗ phương thuốc, mà chiếm đến tám phần cổ phiếu? Như vậy cũng làm người ta ngượng ngùng quá đi!

- Vậy đâu có được, hay là cứ chia năm năm như vậy thế nào?

Cái cậu Diệp Thanh này ngốc đúng là ngốc quá, tiền đưa đên mõm rồi mà cũng không nhận là sao!

Nhiệm Vân Phi hơi hơi nghiêng đầu cười làm một ngụm rượu, càng thêm có cảm tình với Diệp Thanh:

- Thằng nhóc này hậu đạo! Đáng để kết giao!

- Ha ha ha!

Ngô Thực cười nói:

- Thế này nhé, tôi mặt dày lấy ba phần còn cậu lấy bảy phần được chưa, không phải là cậu vẫn còn có một cô bạn tên là Ninh Não Nhi nữa sao, hình như là công việc kinh doanh của cô ấy cũng không tồi đâu, kéo cô ấy lại giúp cậu đi!

Diệp Thanh vẫn chưa kịp từ chối thì Nhiệm Vân Phi nói thêm:

- Cậu tôi là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực đầu tư kinh doanh, từ trước đên giờ chưa bị thiêt trong buôn bán bao giờ cả! Anh mà còn phải lo cậu tôi bị thiệt sao?

Ngô Thực cười nói:

- Phi Nhi nói đúng! Cảm ơn là cảm ơn, kinh doanh là kinh doanh, tôi cũng là xem trọng cái sản phẩm đó của cậu, có khả năng phát triển lớn trên thị trường nên mới quyết định đầu tư!

Diệp Thanh chỉ còn nước vui vẻ tiếp nhận thôi!

Thế là lúc đó cũng gọi Ninh Não Nhi đến, mấy người liền ngồi lại bàn bạc về việc mở rộng và phát triển sản phẩm!

Đương nhiên, cũng chỉ có Ngô Thự và Ninh Não Nhi là nói nhiều nhất, Diệp Thanh thì không có hiểu biết nhiều trong kinh doanh, còn Nhiệm Vân Phi thì càng không cần phải nói, chỉ biết đánh đánh giết giết!

Ngô Thực là người có thân thế lớn, gia đình có thế lực, lại là người có kinh nghiệm kinh doanh phong phú nhưng mà khi nghe đến những ý kiến của Ninh Não Nhi thì vẫn gật đầu tấn thành và biểu dương, khiến cho Diệp Thanh và Nhiệm Vân Phi phải ngạc nhiên vô cùng.

Diệp Thanh nghĩ bụng:

- Cũng vẫn biết là chị Ninh Não Nhi là người có đầu óc trong chuyện kinh doanh nhưng mà không ngờ lại có thể ngồi nói chuyện đàm đạo với một người kinh nghiệm kinh doanh làm ăn buôn bán phong phú như lão Ngô đây thì đúng là giỏ thật, cho dù có là chỉ nói trên giấy tờ nhưng như thế cũng là giỏi rồi!

Nhiệm Vân Phi vô cùng bái phục:

- Cậu mình đúng là có mặt nhìn người, không chỉ cái cậu Tiểu Diệp kia thông minh giỏi giang mà còn cả người phụ nữ bên cạnh cậu ấy cũng không kém, khả hơn hẳn so với nhưng người phụ nữ khác mà mình đã từng gặp!

Diệp Thanh ngay lúc đó vô cùng vui mình, liền tặng ngay cho Ninh Não Nhi ba chữ tổng giám đốc, còn Trần Giai là thư kí giêng của tổng giám đốc! Còn bản thân mà, tất nhiên là tổng giám đốc rồi, ha ha!

Ngô Thực công việc bận rộn, biểu thị rõ ràng mình không có cản thụ sự tình của công ty, cùng lắm thì có thời điểm cho một vài ý kiến không thì nâng đỡ bằng tài chính cho công ty! Cái này cũng làm cho Ninh Não Nhi cảm thấy thoái mái ít nhiều, sau này không phải là mình là người cầm quyền điều hành công ty sao!

- Hê hê, cái thằng tiểu tử Diệp Thanh này, không phải là cố ý tặng cho mình một công ty sao, định dựa vào đây để có thể lấy làm thân với mình à? Hứ, mơ đi!

Ninh Não Nhi mơ mơ nghĩ thầm.

- Không ổn rồi, Mã chủ nhiệm! Tiểu Toa cô ấy ngất rồi!

Khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng, Mã tiểu Linh đang ngồi trong phòng làm việc thì một y ta chạy đến, gọi lớn.

Mã Tiểu Linh liền lúc đó choáng váng, đây là y ta thứ ba bị lây nhiễm bệnh rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook