Thần Y

Chương 277: Cẩu tử!

Hành Xích Đạo

21/03/2013



- Nghe nói là bệnh lậu, còn dẫn đến mang thai ngoài tử cung.

- A, bẩn thật, nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối không ôm.

- Các ngươi sao có thể nói thế, thân là y tá, tuyệt đối không thể có ý nghĩ kì thị bệnh nhân.

- Đúng vậy, nếu để Trưởng khoa Mã nghe được, không phê bình cô như chó mới lạ.

- Chị Tiểu Linh tuy thường ngày rất hòa ái dễ gần,, nhưng nếu tức giận lên, còn hung tợn hơn. Các người biết không, Trưởng khoa Diệp lần đầu tiên đến Bệnh viện cũng không ho he gì.

- Còn có tin bí mật này?

- Đó đương nhiên rồi.

- Ha ha, các người sau lưng nói xấu Trưởng khoa Diệp và chị Tiểu Linh, cẩn thận tôi nói với chị ấy, trừ lương cậu.

- Cậu làm thế sao?

- Đùa thôi, tôi là người như thế sao?

- Khó nói.

- Choáng



- May mà Trưởng khoa Diệp đi rồi, nếu không thì, ở tại khoa cấp cứu, đâu có phần của chúng ta, người đẹp này đều bị hắn hớt sạch.

- Ôi, Hứa Tinh Tinh kia rất xinh đẹp, lại gặp phải người không đoan trang, chồng cô cũng là đồ khốn.

- Đúng đấy, cái tên béo lùn đó, quả thực đáng ghét, còn hói đầu, chính mình sai còn ra tay đánh vợ, cho tới bây giờ cũng chưa gặp loại người như thế.

- hắn căn bản không phải người.

- đúng vậy, không phải đàn ông.

- càng không phải là đàn bà.

- Vậy, hắn là cái gì?

- Dốt thế, tất nhiên là cầm thú.

- Cầm thú cũng không bằng.

- Các người nâng cao hắn rồi “ cầm thú” và “ cầm thú cũng không bằng” hai từ này không dùng để hình dung loại người này.

- Các người quá vô lí rồi.

- Tôi cảm thấy, Hứa Tinh Tinh đó cũng không phải là đồ tốt đẹp, dường như gã đó rất giàu có, lấy người ta không phải vì tiền sao?

- Đáng tiếc, có được có mất, người có tiền không dễ lấy như vậy, đến lúc người ta đối xử không tốt, giống như Hứa Tinh Tinh này, công dã tràng.

….

Diệp Thanh đưa tay nâng ở giữa không, xấu hổ không được, sau một lúc do dự, cuối cùng buông xuống, ôm Hứa Tinh Tinh, khẽ vỗ bờ vai mềm mại của cô, không biết bên an ủi cô thế nào.

Mã Tiểu Linh chép chép miệng, quay đầu đi.

- Tinh Tinh à, đừng khóc nữa, toàn bộ sẽ tốt lơn thôi

Diệp Thanh khẽ vuốt ve, thở dài, có chút buồn bã nói.

Cô gái này, lúc học phổ thống hắn vô cùng ngưỡng mộ, luôn luôn coi cô là người trong mộng, cô ấy cười, hắn cũng cười, cô ấy khóc hắn cũng không vui, nhưng nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, nhưng hiện giờ không có cảm giác rồi, nhưng dù sao đã rất thích cô ấy, không phải vậy sao?

Nghe thấy Diệp Thanh từ từ thở ra, Mã Tiểu Linh dường như nghe hiểu nỗi lòng hắn, mày giãn ra, quay người lại, chỉ lặng lặng nhìn Diệp Thanh.

- Tinh Tinh à, chữa bệnh phải nhanh chóng, trước tiên tôi mời chuyên gia kê thuốc chô cậu nhé.

Diệp Thanh nói.

- Dạ..

Hứa Tinh Tinh ngẩng đầu, lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Thanh nói:

- Để anh chê cười rồi.

Diệp Thanh nói:

- Không có gì cười chê cả, tôi là người đó sao?

Hứa Tinh Tinh gật gật đầu, trong con mắt nổi lên cảm kích khác thường.

Sau đó, Hứa Tinh Tinh được y tá dẫn đi, tiến hành trị liệu và lấy thuốc.

- Cô ấy là bạn gái cũ anh sao?

Mã Tiểu Linh tiến lại, hỏi.

Diệp Thanh vội vàng xua tay, giải thích:

- Không phải, không phải…

Còn chưa nói xong, đã bị Mã Tiểu Linh chen ngang:

- Không phải? Vậy sao còn thân thiết như vậy, ôm ôm ấp ấp?

Vài y tá lén lút dựa vào càng gần, nghiêng tai nghe ngóng.



Diệp Thanh giận dữ, tức giận quát:

- Đều ở đây làm gì? còn không đi làm việc đi.

Đám y tá này lập tức lè lưỡi, rụt cổ, như vịt chạy, nhanh như chớp chạy mất.

- Này này này, anh nói bọn họ có gây xôn xao lên không?

- Đã xôn xao lên rồi, được chưa?

- Ha ha, cái này gọi là một trận chiến với bệnh lậu.

- Khá hay, người phụ nữ kia có bệnh lậu, nếu không Trưởng khoa Mã tức chết rồi.

- May mà kịp thời tra ra, nếu không thì, người phụ nữ đó truyền cho Trưởng khoa Diệp, Trưởng khoa Diệp lại truyền cho Trưởng khoa Mã, sau đó, kia.. tôi không dám tưởng tượng.

- Các người náo láo, Trưởng khoa Diệp là người như thế sao?

- Thiết, cô không phải là đàn ông, cô không hiểu.

….

Trong phòng Mã Tiểu Linh bước nhanh, Diệp Thanh liền nối theo sau.

- Sao vậy, anh chột dạ à?

- Ta chột dạ?

Diệp Thanh đứng yên, ưỡn ngực, nói:

- Anh quả thực không có gì với cô ấy, cô ấy cũng không phải là bạn gái trước kia của anh, ừ, nhiều nhất chỉ là đối tượng thầm thương, hơn nữa còn là loại hoa rơi có ý nước chảy vô tình.

- Anh cảm thấy, tôi hẳn tin sao?

- Dù em có tin hay không , sự thật vẫn là thế.

- Anh đồ vô dụng.

- Ta làm sao vô dụng?

Diệp Thanh chịu thiệt, chỗ này với chỗ nào.

Mã Tiểu Linh khinh thường đến cực điểm, chép miệng nói:

- Không ngờ học người ta thương thầm, ngay cả bày tỏ cũng không dám, đó còn không phải là vô dụng sao?

Diệp Thanh:

- ….

Nhưng hắn lập tức phản ứng lại, vui vẻ nói:

- Tiểu Linh, em không giận sao?

- Không , em giận.

Mã Tiểu Linh mím miệng, nén cười.

- Em không giận hả Tiểu Linh, em thật tốt, tốt nhất, em là bảo bối tốt của anh.

Diệp Thanh mừng rỡ, một tay ôm Mã Tiểu Linh, miệng tìm tòi, ngẩng cằm lên

- Nào, để anh hôn một cái.

Mã Tiểu Linh vội vàng quay đầu trốn, tức giận sẵng giọng:

- Làm gì hả anh, cửa cũng không đóng vậy.

- Ha ha, vậy anh lập tức đi đóng lại.

- Đóng cái đầu anh

Mã Tiểu Linh lật mặt mắng:

- Lưu manh thối.

Diệp Thanh mặt dày cười nói:

- Ta chỉ giỡn lưu manh với mình em thôi

Ngón tay ngọc kia gõ ở trên đầu, sao một chữ “ tô” rất rõ, đâu đó vẫn còn đau một phần?

- Tin anh mới lạ, anh ở bên ngoài không biết có bao nhiêu gái bao rồi.

- Nào có em nào?

Trong Diệp Thanh rùng mình, nhớ tới Ninh Não Nhi, An Tiếu Trúc lại nhớ tới Nhan Tuyết Khâm, trong nháy mắt liền cắn chết nói:

- Dù em tin hay không, dù sao anh chỉ là qua với em, cưỡng hôn.

Đó là hắn từ trong sách xem thấy, nhưng phàn là con gái tức giận, chỉ cần ấn cô ta trên tường, hung hăng hôn, đảm bảo so với xin lỗi gì cũng tốt hơn.

- Đừng đừng…. đừng đừng…, đồ khốn, cửa cũng không đóng kìa…

Mã Tiểu Linh mơ hồ nói không rõ, đáng tiếc, miệng bị Diệp Thanh cưỡng ép bịt kín lại, đầu lưỡi xâm lược tiến vào, sao có âm được rõ ràng.



Trong chốc lát, Hứa Tinh Tinh liền lấy xong thuốc, Diệp Thanh nắm lấy tay Tiểu Linh đi qua, hỏi han:



- Tinh Tinh, bây giờ cô đi đâu?

Vừa nãy Cao cũng nói không để cô về rồi, nếu tính tình của cô, sao có thể vứt bỏ được thể diện đó.

- Tôi đến khách sạn ở một đêm, ngày mai tìm được phòng mới chuyển qua.

Hứa Tinh Tinh liếc Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đang nắm tay hạnh phúc, vẻ mặt buồn bã nói.

- Nếu không cô đi đến sống ở nơi đó của tôi đi.

Lời này của Diệp Thanh vừa thốt ra, thần sắc Hứa Tinh Tinh kích động, Mã Tiểu Linh khẽ bóp tay hắn, thầm nghĩ, tên háo sắc ngươi trước mặt ta nói như những lời này.

Diệp Thanh lúc này mới chú ý đến nghĩa khác trong lời nói của mình, vội vàng giải thích:

- Tôi ngủ ở kí túc xá Bệnh viện.

Hứa Tinh Tinh ngượng ngùng nói:

- Cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn ở khách sạn thôi, bệnh của tôi có thể lây…

Diệp Thanh nghĩ một chút, nơi đó của mình đơn giản quá, người ta quen cuộc sống nhung lụa rồi, không thể quen được, liền gật đầu nói:

- Vậy được rồi, tôi đưa cô đi khách sạn.

Hứa Tinh Tinh hơi do dự, liếc Mã Tiểu Linh .

Mã Tiểu Linh thản nhiên cười nói:

- Để Diệp Thanh đưa cô đi đi, quá muộn rồi, cô một mình hắn nhất định không yên tâm

Hứa Tinh Tinh gật đầu, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, đối với Mã Tiểu Linh khâm phục vô cùng, thầm nghĩ, Diệp Thanh thật sự có phúc, bạn gái không những xinh đẹp còn rất độ lượng nữa, xem ra cũng là dâu thảo mẹ hiền, so với mình tốt hơn rất nhiều.

Diệp Thanh khẽ nhếch mép, Tiểu Linh này, sao hào phóng, e rằng biết rõ người ta có bệnh, mới yên tâm thế.

. ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đường Liễu Lãng Thành phố Phù Liễu, là đường phố phồn hoa nhất Thành phố Phù Liễu, tập trung nhiều trung tâm mua sắm lớn, điện gia dụng, Cinema, trung tâm vui chơi, khách sạn nhà ăn…, luôn luôn người xe nườm nượp, người nhộn nhịp, nhưng hôm nay thời tiết không tốt, có mưa nhỏ lất phất, lại thêm đêm đông rét mướt, gió Bắc gào thét, như đao cắt, vì vậy, cùng với bóng đêm bao trùm, người cũng dần ít, không ít cửa hàng sớm đã đóng cửa.

Dưới gầm cầu vượt, có một góc tối om, người ăn mày cụt chân đang nằm, cả người lem luốc, còn bốc ra mùi hôi thối, hai đoạn chân chỉ còn lại trơ trụi cổ chân lộ ở ngoài, đen tuyền, làn da nứt nẻ, từng lỗ nhỏ nhìn thấy ghê người.

Hắn không có tên, người khác đều gọi hắn là “ Cẩu tử” càng không có người thân thích, như ghi nhớ gã ăn xin ở ven phố.

Lúc đầu gã ăn xin trên cầu, đây là chỗ giành cho gã, nhưng vừa nãy mưa, gã lạnh quá không được, vất vả lắm mới leo được xuống gầm cầu này, tuy bốn bề gió lùa, nhưng dù sao cũng có nơi khô ráo, đúng không ?

- Lạnh quá.

Cẩu tử xoa xoa đoạn chân của mình, lạnh đến tê người, không có cảm giác, vì muốn lay động lòng thương người của người khác, theo quy định, gã phải để lộ đoạn chân trống ra bên ngoài, dù là mưa tuyết, nước đóng thành băng cũng phải làm như thế, cấp trên nói, đó là điểm bán.

Điểm bán, biết không? Cẩu tử không biết, gã chỉ nghe được qua lời người đi đường nói chuyện, đó từ bạn tình trong phim đi ra ngẫu nhiên nói đến từ này, nhưng, đoạn xương lộ ở ngoài đặc biệt là lúc thời tiết cực lạnh, quả thực người bố thí sẽ nhiều hơn, ví như hôm nay, gã thu được hơn hai trăm ngàn đồng đấy.

Nhưng, Cẩu tử lại không vui, vì gã biết, lát nữa có người đến thu số tiền này, gã nhiều nhất cũng được năm đồng, cũng đã rất giỏi rồi.

- Ôi, nếu không có đám người đáng ghét đó, tiền này đều là của mình rồi, ngày mai ta có thể nghỉ ngơi một ngày, cũng có thể lựa chọn tích cóp hơn,gió thổi mưa rơi như thế không dùng đến để ăn xin rồi.

Cẩu tử vừa nghĩ đến đó, liền có lòng muốn cuỗm bỏ chạy, lại lập tức bị bóp chết.

- Nếu, nếu bị bọn chúng tóm được, nhất định sẽ như chết tra tấn ta, ta không có chân, làm sao có thể chạy thoát? Tìm cảnh sát? Cảnh sát có thể bảo vệ mày cả đời không, ta không thể bỏ chạy, tuyệt đối không thể trốn.

Đang lúc Cẩu tử quỳ rạp trên đất nghĩ ngợi mông lung, một người đi ủng tiến lại trước mặt gã, vừa trông thấy đôi ủng đó, Cẩu tử đã biết, đó là đại ca bên trên cử xuống để quản lí mình, mình không biết tên đầy đủ của hắn, chỉ biết người khác gọi hắn là “ Báo ca”

- Yêu, Cẩu tử, hôm nay thu nhập không tồi, chừng 200 đồng? Báo ca nhìn những đồng tiền trong bát của Cẩu tử, thấy ngoài một đồng ra, 5 hào, 1 hào tiền xu, còn có vài đồng 10 đồng, 5 đồng tiền giấy, thậm chí còn có 1 đồng 20, không khỏi cười vui vẻ.

- Dạ dạ, Báo ca, hôm nay thời tiết lạnh…

Cẩu tử cười nịnh, do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói:

- Báo ca, hôm nay em có thể về sớm một chút không?

Theo quy định gã còn phải ở cương vị kiên trì ít nhất một tiếng , nhưng đoạn chân của hắn thực sự rất đau, làn da đều nứt nẻ, xương cốt đều cóng đông.

- Khà khà, tất nhiên có thể

Báo ca nhe răng cười, ngồi xổm xuống, liếc bốn bề, thấy không có người chú ý đến chỗ này, liền bê cái bát tiền kia lên “ loảng xoảng” một chút, đổ vào cái túi đã được chuẩn bị sẵn.

- Cẩu tử, hôm nay có quý nhân muốn gặp ngươi, nếu làm xong việc, về sau ngươi tự do

Báo ca vỗ vỗ cái túi da, vô cùng hài lòng, bên trong ít nhất cũng có hơn ba ngàn, đều do các ăn mày như Cẩu tử nộp.

- Ổ, quý nhân nào?

Cẩu tử lập tức vui mừng hỏi. “ Tự do” từ này, là pháp chế xã hội hiện nay đã quá bình thường, nhưng đối với Cẩu tử, vẫn là vô cùng mê hoặc.

- Hỏi nhiều làm gì, đi theo ta là được rồi

Báo ca đứng dậy, hướng vào một ngõ nhỏ tối đen bước nhanh, Cẩu tử cố gắng dùng hai cánh tay, như người lái thuyền lái tấm gỗ đã được trang bị thêm bốn bánh, liều mạng vượt lên trước treo một bánh bì đang tỏa hương ngào ngạt, bên trên viết hai chữ “ tự do” , khiến hắn hưng phấn vô cùng, tạm thời quên đi lạnh giá và đói khát, nổi lên, so với bình thường cũng lết nhanh hơn.

Hắn bình thường đều nằm ăn xin, cái “ ván xe trượt” kia cũng là đạo cụ của cấp trên, một tháng phải nộp ngoài 10 đồng để thuê, hỏng phải đền, hắn cũng không muốn, nhưng không muốn là sẽ bị đánh, hơn nữa mình không có hai chân, không dùng “ ván trượt xe” thực không tiện lợi.

- Hưu ca, người dẫn đến rồi.

Báo ca dẫn Cẩu tử quanh co, đến một căn phòng cũ nát, sau đó đóng cửa, một người đàn ông trung niên sớm đã chờ ở đó nói.

Người đàn ông này ba lăm ba sáu tuổi, đầy mặt râu quai nón, cả người rắn chắc, so với Báo ca kia cường tráng hơn bao nhiêu, không có hai chân, Cẩu tử gầy trơ cả xương so với hắn, khiến người cảm giác như rắn và rồng lớn, quả thực một chân có thể giẫm chết.

- Hưu ca, tay của ông?

Mượn ánh đèn tối đen, Báo ca bất ngờ chú ý được , tay phải của người đàn ông đó thiếu ngón tay trỏ, không khỏi cảm thấy sợ, Hưu ca này võ công rất giỏi, hắn đã từng chứng kiến, một quyền làm vỡ tảng đá lớn cũng là chuyện nhỏ được gọi là đệ nhất cao thủ của Phù Liễu cũng không quá, không ngờ bị người khác chém mật ngón tay, ngẫm đến cũng thấy sợ hãi.

Nếu là Diệp Thanh ở đó, nhất định có thể nhận ra, người này chính là Tần Hưu, ngón tay tất nhiên cũng bị hắn dùng dao phẫu thuật chém lìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook