Chương 278: Đả thương người rồi?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Không phải chuyện của ngươi, đừng có lắm lời.
Tần Hưu khẽ quát, không giận dữ mà vẫn uy nghiêm.
- Vâng vâng vâng.
Báo ca khúm núm, không dám nói nữa, Cẩu tử thở mạnh cũng không dám, ngay cả ngẩng đầu xem dũng khí của Tần Hưu cũng không.
- Việc lần này rất đơn giản, các người chỉ cần làm như thế …
Tần Hưu ngồi xuống, bảo Cẩu tử và Báo ca tùy cơ hành động, hai người nghe được vô cùng lo sợ, gật đầu lia lịa.
- Phải nhớ, người đó tên là Diệp Thanh, tài liệu và ảnh đều ở đây, đến lúc ta sẽ cử người ở bên cạnh chỉ thị việc cái ngươi làm, làm tốt có thưởng, làm không được, ha ha, các ngươi hiểu
Vẻ mặt Tần Hưu âm u lạnh lẽo nói.
Cẩu tử và Báo ca không hẹn mà cùng rùng mình.
Tần Hưu đi rồi, Cẩu tử ăn “ bữa tiệc lớn” khó có được: một bát nước nóng sứt mẻ, ngoài ra còn có hai cái bánh mì kẹp thịt nóng hôi hổi, Cẩu tử vô cùng sung sướng , ăn vô cùng vui vẻ, phải biết rằng, bình thường, làm sao có bữa tối thịnh soạn như thế này, thường đều là một bát nước lạnh và hai cái bánh bao nguội ngắt, lúc ăn bánh mì cực hiếm, huống hồ là bánh mì kẹp thịt, còn nóng hôi hổi.
- Ừ , ngày mai ta nhất định phải diễn tốt, đợi sau này tự do rồi, ta ngày ngày ăn bánh mì kẹp thịt.
Cẩu tử vừa nhai ngồm ngoàm vừa thầm nghĩ tốt đẹp.
... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, đến tận cuối tuần, các cửa hiệu lớn dồn dập đẩy nhanh bán hàng, giảm giá từ 600 xuống 540, mua ba tặng một…… hàng hóa đa dạng, chỉ nhìn qua một chút khiến người ta ngứa ngáy, tất nhiên đã thu hút vô số các nam nữ đến đường Liễu Lãng, lại khôi phục cảnh tượng phồn hoa, người trên đường như mây như kiến, nối gót nhau để hình dung, chuẩn xác nhất.
- Tiểu Linh à, em có thể thử mua một ít trang phục nữ gợi cảm .
Diệp Thanh một tay nắm bàn tay mềm mại của Mã Tiểu Linh , cùng cô hạnh phúc dạo các cửa hàng, còn tay kia đang xách các túi giấy lớn nhỏ, bên trong toàn là các trang phục và trang sức hợp thời, nhưng đa số đều là đồ trang nhã, khiến Diệp Thanh cực kì không bất mãn , hắn muốn xem Tiểu Linh mặc các trang phục dịu dàng, gợi cảm rất lâu rồi, như áo lót, váy dài váy ngắn, tơ đen, hoa văn báo, thắt lưng, càng gợi cảm đáng yêu đúng không?
- Cái đó em không quen mặc, sẽ nổi da gà.
Mã Tiểu Linh cười nói, cô làm sao không biết mười mươi trong lòng Diệp Thanh, ánh mắt nóng bỏng kia, ngay cả người mù cũng có thể thấy, chỉ là ra vẻ không biết mà thôi, trong lòng lại nghĩ, tên khốn này, luôn dụ dỗ ta mặc các kiểu quần áo này, nhưng ta nào có thích hợp.
- Quần áo cũng là mặc, không thử sao biết thế nào?
Diệp Thanh đột nhiên liếc một chiếc váy nỉ ngắn đường viền vải, lập tức khuyến khích Mã Tiểu Linh đi mua,
- Nè , như chiếc này, đẹp bao nhiêu , rất hợp với em người đẹp có đùi thon dài .
- Choáng, anh cố ý làm khổ em đúng không?
Mã Tiểu Linh mất hứng, liếm môi, cười đến run rẩy cả người.
- Loại váy này, em mặc sẽ lạnh chân về già sẽ mắc viêm khớp.
- Lại không thường xuyên mặc, chỉ lúc ở nhà mặc thôi.
- Choáng, vậy mặc cho ai xem?
- Ha ha, tất nhiên là mặc cho anh ngắm rồi
Diệp Thanh trơ mặt nói.
- Nghĩ mới tuyệt làm sao.
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, thầm nghĩ, muốn ta mặc loại váy này, còn lâu mới được , muốn nhìn, để gái bao mặc cho ngươi xem.
- Vậy, mặc để cho chính em ngắm, tự tiêu khiển tự hoan lạc.
Diệp Thanh cười trêu nói.
- Lạc cái đầu anh, em sợ buồn nôn đến ngay cả em mà nói, tiêu tiền mua cái váy không mặc đến, quá lãng phí, em rất tiếc.
Diệp Thanh nghi hoặc nói:
- Không phải nói trong tủ của mỗi một người con gái đều có vài bộ gợi cảm sao, ví như mặc cái gì, dù cô ấy có mặc hay không mặc.
- Choáng, anh nghe điều đó từ đâu cũng phải nhìn người thật tốt đi nhé, anh ở phòng em trông thấy lúc nào các loại dây đeo, bra, quần T?
Mã Tiểu Linh chớp đôi mắt to, hỏi.
- Không phải sao?
Trong lòng Diệp Thanh trách , Não Nhi này, dám gạt ta, không phải người đẹp nào cũng như vậy, như Tiểu Linh chính là một ngoại lệ, Tuy nhiên, nói lại ta cũng cảm thấy lúc cô ấy mặc trang phục nam càng hấp dẫn hơn, không phải nàng đẹp đến loạn, hại nước hại dân sao?
- Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn gì nhé.
- Ăn gì?
- Em biết bên kia có một cửa hàng lẩu, quang cảnh cũng được, nguyên liệu cũng không tồi đặc biệt là bên trong có nấm rừng, ăn rất ngon.
- Vậy được, anh mời.
Sau đó Diệp Thanh dẫn Mã Tiểu Linh đi thẳng đến cửa hàng lẩu, mùa đông lạnh tất nhiên ăn lẩu càng ngon hơn.
- Từ trên cầu đi.
Mã Tiểu Linh chỉ vào cây cầu trước mặt vì nhiều người mà hình như bất cứ lúc nào cũng run rẩy, dường như bất kì lúc nào cũng sẽ sụp xuống nói, hôm nay là cuối tuần, lại là nội thành, cô không lái xe, nếu không thì, đậu xe là cả vấn đề lớn.
Mua xe khó, dưỡng xe khó, đỗ xe càng khó, đặc biệt là thời điểm lễ tết. Loại xe này, chỉ có chạy trên cao hoặc ở ngoại thành mới nhanh.
- Đúng rồi.
Diệp Thanh kéo tay Mã Tiểu Linh, theo dòng người lên cầu.
- Diệp Thanh, anh nói xem nếu cây cầu bất ngờ gãy thì làm thế nào? bên dưới nhiều xe như vậy, bên trên nhiều người như thế này
Mã Tiểu Linh cảm nhận được rung động của thân cầu, nhìn trên dưới cầu, bất ngờ cười nói.
Diệp Thanh nói:
- Còn có thể làm sao? Cùng sống cùng chết.
Nói xong, liền véo véo đôi tay mềm mại như hành nước của Mã Tiểu Linh.
- Thiết, ai cùng chết với anh.
Mã Tiểu Linh nghe thấy tình lang ba hoa thổ lộ như thế, nàng vui mừng không kiềm chế được, trên mặt cũng có chút không nhịn được, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hồng, như người uống rượu say, chép miệng nhỏ nhắn nói.
Diệp Thanh cười cười nói:
- Yên tâm đi, cầu này không thể sụp được, anh còn nhớ lúc nhỏ đến nó liền lắc lư, đến hiện nay hơn chục năm rồi, đã đổ đâu.
- Dạ, chất lượng xây dựng trước đây rất tốt, không như hiện nay đâu đâu cũng là công trình bã đậu.
Đúng lúc này, một gã ăn mày nhỏ vồ lên ôm lấy chân Diệp Thanh.
- Tiên sinh, xin thương xót, bố thí một chút đi.
Gã ăn mày này, tuổi tác không lớn, khoảng hai mốt hai hai tuổi, gầy trơ xương, hai mắt vô thần, đầu lộn xộn, cả người dơ dáy, tán ra một mùi tanh tưởi, cũng không biết bao lâu chưa tắm rồi, khiến người ngạc nhiên chính là hắn không có hai chân, chỉ còn lại hai cùi xương lộ ra bên ngoài, trụi lủi, đen tuyền, làn da nứt nẻ, một đường lỗ nhìn thấy ghê người nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, đáng thương nói
Chính là Cẩu tử
Diệp Thanh thở dài, lấy ra 5 đồng, cho hắn, Cẩu tử không nhận, tim hắn “ thình thịch ” đập lên, giữ lấy Diệp Thanh không buông tay, đây chính là “ tự do” của mình, chỉ cần bôi xấu thanh danh của hắn, mình cũng tự do, so với tự do mà nói còn nhỏ hơn chút thanh danh của người trẻ tuổi tính cái con khỉ. Tự do có thể khiến mình ấm áp và ăn no, thanh danh có thể ăn no sao?
Cẩu tử không biết là, thật ra, thanh danh không những có thể ăn no mà còn có thể ăn rất ngon “ danh lợi” có danh thì sẽ có lợi, hơn nữa “ danh” luôn luôn đứng trước “ Lợi”.
- Sao? Chê ít hả ?
Diệp Thanh có chút không vui, tên ăn mày này cũng lớn mật? Hắn tuy rằng lương thiện cũng không phải là người tốt quá, tên ăn mày này đã làm mất lòng thương cảm vừa nảy sinh trong lòng hắn.
- Được rồi, cho thêm 5 đồng nữa.
Mã Tiểu Linh nói xong, mình cũng lấy ra 5 đồng. bỏ vào trong cái bát của Cẩu tử, trước đây cô xem qua tin tức, biết được đám ăn mày thực ra cực kỳ đáng thương, có vài tên không phải tự nguyện đi ăn xin, mà là bị ép mà thôi như tên ăn mày này bị thiếu hai chân, rất nhiều có thể từ nhỏ bị bắt cóc hoặc lừa bán, sau đó bị cắt hai tay hoặc hai chân, ép họn chúng đi làm ăn mày, tiền xin được thường ngày cũng phải giao lên trên. Đương nhiên, cũng có khả năng không phải, tóm lại người này đáng thương là được.
Cẩu tử vẫn như cũ ôm Diệp Thanh rất chặt không buông tay.
- Ngươi buông hay không? Còn không buông ta đánh?
Diệp Thanh đe dọa nói. Lúc này đã có không ít người đi đường tò mò lại xem.
Mã Tiểu Linh lại lấy ra 10 đồng, vứt vào trong bát, nói:
- Đã 20 đồng rồi, còn không buông tay, muốn ta lấy lại tiền hả?
Đương nhiên, là cô đùa, tiền này, nếu đã cho đi, làm gì có lý thu về.
Cẩu tử ôm đùi Diệp Thanh như ôm một cây cột vàng, không quản ngươi uy hiếp dụ dỗ, ra cũng không hé răng, cũng không buông tay.
Diệp Thanh nổi giận, thầm nghĩ, ngươi thấy anh đẹp trai dễ bắt nạt hả? Để ta vui vẻ đọc một chút, chân khí Thương lê hơi vận động, lập tức, một luồng đạn giật cực lớn trên đùi truyền ra.
Rung lần này, biên độ tuy không lớn, nhưng trong nháy mắt thật ra đã giật lên bẩy tám trăm lần, sinh ra cường lực chấn động, đừng nói là một Cẩu tử, e rằng là mười Cẩu tử cũng lập tức văng ra.
Không hề nghi ngờ, Cẩu tử khẽ văng ra rìa cầu, Diệp Thanh nhân cơ hội rút chân, tất nhiên, hắn xuống tay rất có chừng mực, vừa rồi chấn động đạn giật đó tuy sức mạnh kinh người, nhưng lẫn một nhu kình, tuy rằng khiến Cẩu tử mở ra những cũng không làm thương gã.
- Chúng ta đi
Diệp Thanh kéo Mã Tiểu Linh muốn nhanh chóng dời đi.
Nào ngờ, đúng lúc đó, tên ăn mày gầy tong teo, đột nhiên ôm bụng, lăn lộn trên đất, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết thê lương.
- A, bụng ta đau quá, ta muốn chết, đau quá.
Thấy tình hình này, nhiều người đi đường vây lại, có vài người chặn trước Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, chặn đường đi của họ.
- Tiểu tử, ngươi làm gì hả? Người ta ăn mày đáng thương như vậy, ngươi còn nhẫn tâm ra tay đánh hắn?
Một nam tử đeo kính râm dũng mãnh quát.
- Nhất định, ra tay thật độc, đánh người ăn mày thành như thế
Một lão bá tóc hoa râm cũng tức giận chỉ trích.
- Này, các người đối với người trẻ tuổi sao hả, đả thương người sao muốn bỏ chạy đi đâu? Còn coi pháp luật là gì không?
Một người đeo kính, tất nhiên là thiếu phụ trung niên thạc sĩ pháp luật nghiêm khắc nói.
- Đúng là, tốt xấu cũng phải đưa đi viện kiểm tra, bồi thường chi phí thuốc men chứ.
Một cô gái hai mốt hai hai tuổi thấy việc bất bình cũng đứng ra nói…
Tần Hưu khẽ quát, không giận dữ mà vẫn uy nghiêm.
- Vâng vâng vâng.
Báo ca khúm núm, không dám nói nữa, Cẩu tử thở mạnh cũng không dám, ngay cả ngẩng đầu xem dũng khí của Tần Hưu cũng không.
- Việc lần này rất đơn giản, các người chỉ cần làm như thế …
Tần Hưu ngồi xuống, bảo Cẩu tử và Báo ca tùy cơ hành động, hai người nghe được vô cùng lo sợ, gật đầu lia lịa.
- Phải nhớ, người đó tên là Diệp Thanh, tài liệu và ảnh đều ở đây, đến lúc ta sẽ cử người ở bên cạnh chỉ thị việc cái ngươi làm, làm tốt có thưởng, làm không được, ha ha, các ngươi hiểu
Vẻ mặt Tần Hưu âm u lạnh lẽo nói.
Cẩu tử và Báo ca không hẹn mà cùng rùng mình.
Tần Hưu đi rồi, Cẩu tử ăn “ bữa tiệc lớn” khó có được: một bát nước nóng sứt mẻ, ngoài ra còn có hai cái bánh mì kẹp thịt nóng hôi hổi, Cẩu tử vô cùng sung sướng , ăn vô cùng vui vẻ, phải biết rằng, bình thường, làm sao có bữa tối thịnh soạn như thế này, thường đều là một bát nước lạnh và hai cái bánh bao nguội ngắt, lúc ăn bánh mì cực hiếm, huống hồ là bánh mì kẹp thịt, còn nóng hôi hổi.
- Ừ , ngày mai ta nhất định phải diễn tốt, đợi sau này tự do rồi, ta ngày ngày ăn bánh mì kẹp thịt.
Cẩu tử vừa nhai ngồm ngoàm vừa thầm nghĩ tốt đẹp.
... ... ... ... ... ...
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, đến tận cuối tuần, các cửa hiệu lớn dồn dập đẩy nhanh bán hàng, giảm giá từ 600 xuống 540, mua ba tặng một…… hàng hóa đa dạng, chỉ nhìn qua một chút khiến người ta ngứa ngáy, tất nhiên đã thu hút vô số các nam nữ đến đường Liễu Lãng, lại khôi phục cảnh tượng phồn hoa, người trên đường như mây như kiến, nối gót nhau để hình dung, chuẩn xác nhất.
- Tiểu Linh à, em có thể thử mua một ít trang phục nữ gợi cảm .
Diệp Thanh một tay nắm bàn tay mềm mại của Mã Tiểu Linh , cùng cô hạnh phúc dạo các cửa hàng, còn tay kia đang xách các túi giấy lớn nhỏ, bên trong toàn là các trang phục và trang sức hợp thời, nhưng đa số đều là đồ trang nhã, khiến Diệp Thanh cực kì không bất mãn , hắn muốn xem Tiểu Linh mặc các trang phục dịu dàng, gợi cảm rất lâu rồi, như áo lót, váy dài váy ngắn, tơ đen, hoa văn báo, thắt lưng, càng gợi cảm đáng yêu đúng không?
- Cái đó em không quen mặc, sẽ nổi da gà.
Mã Tiểu Linh cười nói, cô làm sao không biết mười mươi trong lòng Diệp Thanh, ánh mắt nóng bỏng kia, ngay cả người mù cũng có thể thấy, chỉ là ra vẻ không biết mà thôi, trong lòng lại nghĩ, tên khốn này, luôn dụ dỗ ta mặc các kiểu quần áo này, nhưng ta nào có thích hợp.
- Quần áo cũng là mặc, không thử sao biết thế nào?
Diệp Thanh đột nhiên liếc một chiếc váy nỉ ngắn đường viền vải, lập tức khuyến khích Mã Tiểu Linh đi mua,
- Nè , như chiếc này, đẹp bao nhiêu , rất hợp với em người đẹp có đùi thon dài .
- Choáng, anh cố ý làm khổ em đúng không?
Mã Tiểu Linh mất hứng, liếm môi, cười đến run rẩy cả người.
- Loại váy này, em mặc sẽ lạnh chân về già sẽ mắc viêm khớp.
- Lại không thường xuyên mặc, chỉ lúc ở nhà mặc thôi.
- Choáng, vậy mặc cho ai xem?
- Ha ha, tất nhiên là mặc cho anh ngắm rồi
Diệp Thanh trơ mặt nói.
- Nghĩ mới tuyệt làm sao.
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, thầm nghĩ, muốn ta mặc loại váy này, còn lâu mới được , muốn nhìn, để gái bao mặc cho ngươi xem.
- Vậy, mặc để cho chính em ngắm, tự tiêu khiển tự hoan lạc.
Diệp Thanh cười trêu nói.
- Lạc cái đầu anh, em sợ buồn nôn đến ngay cả em mà nói, tiêu tiền mua cái váy không mặc đến, quá lãng phí, em rất tiếc.
Diệp Thanh nghi hoặc nói:
- Không phải nói trong tủ của mỗi một người con gái đều có vài bộ gợi cảm sao, ví như mặc cái gì, dù cô ấy có mặc hay không mặc.
- Choáng, anh nghe điều đó từ đâu cũng phải nhìn người thật tốt đi nhé, anh ở phòng em trông thấy lúc nào các loại dây đeo, bra, quần T?
Mã Tiểu Linh chớp đôi mắt to, hỏi.
- Không phải sao?
Trong lòng Diệp Thanh trách , Não Nhi này, dám gạt ta, không phải người đẹp nào cũng như vậy, như Tiểu Linh chính là một ngoại lệ, Tuy nhiên, nói lại ta cũng cảm thấy lúc cô ấy mặc trang phục nam càng hấp dẫn hơn, không phải nàng đẹp đến loạn, hại nước hại dân sao?
- Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn gì nhé.
- Ăn gì?
- Em biết bên kia có một cửa hàng lẩu, quang cảnh cũng được, nguyên liệu cũng không tồi đặc biệt là bên trong có nấm rừng, ăn rất ngon.
- Vậy được, anh mời.
Sau đó Diệp Thanh dẫn Mã Tiểu Linh đi thẳng đến cửa hàng lẩu, mùa đông lạnh tất nhiên ăn lẩu càng ngon hơn.
- Từ trên cầu đi.
Mã Tiểu Linh chỉ vào cây cầu trước mặt vì nhiều người mà hình như bất cứ lúc nào cũng run rẩy, dường như bất kì lúc nào cũng sẽ sụp xuống nói, hôm nay là cuối tuần, lại là nội thành, cô không lái xe, nếu không thì, đậu xe là cả vấn đề lớn.
Mua xe khó, dưỡng xe khó, đỗ xe càng khó, đặc biệt là thời điểm lễ tết. Loại xe này, chỉ có chạy trên cao hoặc ở ngoại thành mới nhanh.
- Đúng rồi.
Diệp Thanh kéo tay Mã Tiểu Linh, theo dòng người lên cầu.
- Diệp Thanh, anh nói xem nếu cây cầu bất ngờ gãy thì làm thế nào? bên dưới nhiều xe như vậy, bên trên nhiều người như thế này
Mã Tiểu Linh cảm nhận được rung động của thân cầu, nhìn trên dưới cầu, bất ngờ cười nói.
Diệp Thanh nói:
- Còn có thể làm sao? Cùng sống cùng chết.
Nói xong, liền véo véo đôi tay mềm mại như hành nước của Mã Tiểu Linh.
- Thiết, ai cùng chết với anh.
Mã Tiểu Linh nghe thấy tình lang ba hoa thổ lộ như thế, nàng vui mừng không kiềm chế được, trên mặt cũng có chút không nhịn được, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hồng, như người uống rượu say, chép miệng nhỏ nhắn nói.
Diệp Thanh cười cười nói:
- Yên tâm đi, cầu này không thể sụp được, anh còn nhớ lúc nhỏ đến nó liền lắc lư, đến hiện nay hơn chục năm rồi, đã đổ đâu.
- Dạ, chất lượng xây dựng trước đây rất tốt, không như hiện nay đâu đâu cũng là công trình bã đậu.
Đúng lúc này, một gã ăn mày nhỏ vồ lên ôm lấy chân Diệp Thanh.
- Tiên sinh, xin thương xót, bố thí một chút đi.
Gã ăn mày này, tuổi tác không lớn, khoảng hai mốt hai hai tuổi, gầy trơ xương, hai mắt vô thần, đầu lộn xộn, cả người dơ dáy, tán ra một mùi tanh tưởi, cũng không biết bao lâu chưa tắm rồi, khiến người ngạc nhiên chính là hắn không có hai chân, chỉ còn lại hai cùi xương lộ ra bên ngoài, trụi lủi, đen tuyền, làn da nứt nẻ, một đường lỗ nhìn thấy ghê người nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, đáng thương nói
Chính là Cẩu tử
Diệp Thanh thở dài, lấy ra 5 đồng, cho hắn, Cẩu tử không nhận, tim hắn “ thình thịch ” đập lên, giữ lấy Diệp Thanh không buông tay, đây chính là “ tự do” của mình, chỉ cần bôi xấu thanh danh của hắn, mình cũng tự do, so với tự do mà nói còn nhỏ hơn chút thanh danh của người trẻ tuổi tính cái con khỉ. Tự do có thể khiến mình ấm áp và ăn no, thanh danh có thể ăn no sao?
Cẩu tử không biết là, thật ra, thanh danh không những có thể ăn no mà còn có thể ăn rất ngon “ danh lợi” có danh thì sẽ có lợi, hơn nữa “ danh” luôn luôn đứng trước “ Lợi”.
- Sao? Chê ít hả ?
Diệp Thanh có chút không vui, tên ăn mày này cũng lớn mật? Hắn tuy rằng lương thiện cũng không phải là người tốt quá, tên ăn mày này đã làm mất lòng thương cảm vừa nảy sinh trong lòng hắn.
- Được rồi, cho thêm 5 đồng nữa.
Mã Tiểu Linh nói xong, mình cũng lấy ra 5 đồng. bỏ vào trong cái bát của Cẩu tử, trước đây cô xem qua tin tức, biết được đám ăn mày thực ra cực kỳ đáng thương, có vài tên không phải tự nguyện đi ăn xin, mà là bị ép mà thôi như tên ăn mày này bị thiếu hai chân, rất nhiều có thể từ nhỏ bị bắt cóc hoặc lừa bán, sau đó bị cắt hai tay hoặc hai chân, ép họn chúng đi làm ăn mày, tiền xin được thường ngày cũng phải giao lên trên. Đương nhiên, cũng có khả năng không phải, tóm lại người này đáng thương là được.
Cẩu tử vẫn như cũ ôm Diệp Thanh rất chặt không buông tay.
- Ngươi buông hay không? Còn không buông ta đánh?
Diệp Thanh đe dọa nói. Lúc này đã có không ít người đi đường tò mò lại xem.
Mã Tiểu Linh lại lấy ra 10 đồng, vứt vào trong bát, nói:
- Đã 20 đồng rồi, còn không buông tay, muốn ta lấy lại tiền hả?
Đương nhiên, là cô đùa, tiền này, nếu đã cho đi, làm gì có lý thu về.
Cẩu tử ôm đùi Diệp Thanh như ôm một cây cột vàng, không quản ngươi uy hiếp dụ dỗ, ra cũng không hé răng, cũng không buông tay.
Diệp Thanh nổi giận, thầm nghĩ, ngươi thấy anh đẹp trai dễ bắt nạt hả? Để ta vui vẻ đọc một chút, chân khí Thương lê hơi vận động, lập tức, một luồng đạn giật cực lớn trên đùi truyền ra.
Rung lần này, biên độ tuy không lớn, nhưng trong nháy mắt thật ra đã giật lên bẩy tám trăm lần, sinh ra cường lực chấn động, đừng nói là một Cẩu tử, e rằng là mười Cẩu tử cũng lập tức văng ra.
Không hề nghi ngờ, Cẩu tử khẽ văng ra rìa cầu, Diệp Thanh nhân cơ hội rút chân, tất nhiên, hắn xuống tay rất có chừng mực, vừa rồi chấn động đạn giật đó tuy sức mạnh kinh người, nhưng lẫn một nhu kình, tuy rằng khiến Cẩu tử mở ra những cũng không làm thương gã.
- Chúng ta đi
Diệp Thanh kéo Mã Tiểu Linh muốn nhanh chóng dời đi.
Nào ngờ, đúng lúc đó, tên ăn mày gầy tong teo, đột nhiên ôm bụng, lăn lộn trên đất, vừa lăn lộn vừa kêu thảm thiết thê lương.
- A, bụng ta đau quá, ta muốn chết, đau quá.
Thấy tình hình này, nhiều người đi đường vây lại, có vài người chặn trước Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, chặn đường đi của họ.
- Tiểu tử, ngươi làm gì hả? Người ta ăn mày đáng thương như vậy, ngươi còn nhẫn tâm ra tay đánh hắn?
Một nam tử đeo kính râm dũng mãnh quát.
- Nhất định, ra tay thật độc, đánh người ăn mày thành như thế
Một lão bá tóc hoa râm cũng tức giận chỉ trích.
- Này, các người đối với người trẻ tuổi sao hả, đả thương người sao muốn bỏ chạy đi đâu? Còn coi pháp luật là gì không?
Một người đeo kính, tất nhiên là thiếu phụ trung niên thạc sĩ pháp luật nghiêm khắc nói.
- Đúng là, tốt xấu cũng phải đưa đi viện kiểm tra, bồi thường chi phí thuốc men chứ.
Một cô gái hai mốt hai hai tuổi thấy việc bất bình cũng đứng ra nói…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.