Chương 250: Chỉ còn xác không còn hồn thì làm ăn gì nữ
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Ha ha, chúng tôi muốn làm không? Cái này còn không đơn giản sao, bố trí cho mỗi người chúng tôi một cô em, mát xoa rồi nói chuyện với chúng tôi là được!
Một gã thanh niên đầu nhuộm vàng óng ánh, trông như Kim Mao Sư Vương nói..
- Đúng thế, chỉ cần phục vụ làm các anh thỏa mãn, sẽ có thưởng lớn!
- Một gã trên lỗ tai gắn rất nhiều khuyên tai, cười nói.
Tả Tiểu Thanh nhíu máy lại tức giận nói:
- Cái này không thể nào, chúng tôi kinh doanh buôn bán đoàng hoàng.
- Cái gì mà kinh doanh buôn bán đàng hoàng chứ. Ai mà chẳng biết những chỗ này đều có những kiểu phục vụ đó. Tưởng anh mày chưa từng tới đây sao?
Một gã béo đầu trọc cười nói.
Một gã nửa nam nửa nữ, ăn mặc cầu kỳ cẻ vẻ ghê tởm phụ họa thêm:
- Đúng đó, có phải sợ chúng ta không có tiền không, yên tâm, chỉ cần làm cho chúng ta sung sướng, đảm bảo mi đếm tiền không xuể đâu.
- Các người.... vô liêm sỉ.
Tả Tiểu Thanh vừa tức giận vừa lo lắng, quát, cô vẫn còn là gái trinh tiết, làm sao mà nghe được những lời bẩn thỉu này chứ, lúc đó mặt liền ửng đỏ lên, những ngôn từ này chỉ dành cho bọn lưu manh mà thôi.
- Mẹ kiếp, nếu không nghe lời, sẽ hãm hiếp mi luôn đó.
Một gã mặt sẹo, gày gò vẻ mặt rất hung dữ uy hiếp nói.
Tả Tiểu Thanh thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình sợ mất mất, những chuyện hãm hiếp thế này, không biết chừng đám người này dám làm thật ý chứ.
Cũng may, những cô gái ở quán này đều lo việc của mình mà lên lầu hết rồi, không thể những tên khốn này động chân động tay cũng dễ dàng hơn, mình vốn là trường quán này, tất nhiên phải nghĩ của những người làm ở đây chứ. Nhưng, hiện tại, thân cô thế cô, chỉ sợ không cưỡng lại bọn người này thôi.
Tả Tiểu Thanh thấp thỏm lo âu, trong lòng không khỏi khẩn cầu:
- Diệp Thanh, cậu mau tới đây, sau bây giờ mà cậu vẫn chưa tới vậy?
Tuy rằng, cô cũng biết, cho dù Diệp Thanh có tới đây, cũng chưa chắc đã địch được năm người này, nhưng ở quán này có một người đàn ông thì cũng khiến mọi người yên tâm hơn, hơn nữa, cô cũng từng nghe Ninh Não Nhi nói, Diệp Thanh quen biết nhiều, còn thân quen với cả đội trưởng đội hình sự ở đây nữa.
- Ha ha, hai chữ vô sỉ viết thế nào ý nhỉ. Anh vẫn chưa biết hình thù nó thế nào.
Kim mao sư vương nhé răng cười nói, như muốn vồ lên, muốn ôm lấy Tả Tiểu Thanh.
- Cô em, nào, để anh sung sướng một tí nào.
Tả Tiểu Thanh sợ quá kêu lên, vội vàng né tránh, nghiến răng nghiến lợi vẻ uy hiếp nói:
- Các người đừng có quá đáng quá, nếu khi đi, tôi sẽ gọi người tới đó.
Nói xong, liền nhìn ra ngoài đường lớn, tuy đã về đêm nhưng ngoài đường còn rất nhiều người đang đi lại, mình không tin, cố gắng kêu gào lên, người khác thấy vậy mà thờ ơ được. Nhưng, tim của Tả Tiểu Thanh cũng không ngừng đập thình thịch thình thịch, có vẻ như cũng đã vô cùng sợ hãi rồi.
- Em kêu đi, kêu to vào, e rằng kêu nát cổ cũng không ai thèm để ý gì tới bọn em đâu.
Kim mao sư vương đưa mắt ra hiệu cho tên tóc dài và tên ái nam ái nữ kia, lập tức hai tai liền lao tới chặn ngay cửa lớn lại.
Đồng thời, tuy trong đại sảnh mở nhạc rất lớn, e rằng những người đi đường không thể nào nghe thấy được, nhưng khi đã nghe thấy những âm thanh thế này, cứ nghĩ bên trong đang có tiệc tùng gì đó, sẽ không để ý gì đâu, có thể nói, những tên khốn này cũng rất có kinh nghiệm trong chuyện này rồi.
Tả Tiểu Thanh quả thật rất luống cuống, muốn tới mở cửa, nhưng đối phương đã chặn lại, định quay người chạy lên lầu hai, chỉ cần vào trong phòng đóng chặt cửa lại, đợ cảnh sát và Diệp Thanh tới, chắc là không vấn đề gì, nhưng đáng tiếc, đối phương đã chặn đường mất rồi.
- Các người, rốt cục các người muốn gì?
Tả Tiểu Thanh là một cô gái bị năm tên lưu manh vây quanh, vừa sợ vừa kinh hãi, giọng run rẩy lên quát.
- Hi hi, chúng ta muốn làm gì ư, cô em còn chưa biết sao?
Tên mập đầu trọc cười nói, sau đó từng bước từng bước tiến tới Tả Tiểu Thanh, thân hình hắn cường tráng, như một con thú dữ vậy, khiến Tả Tiểu Thanh lúc này cảm thấy có chút tuyệt vọng.
- Mẹ kiếp, luc khốn!
Không biết tự lúc nào mà Tả Tiểu Thanh có dũng khí như vậy, cầm lấy tấm kính trên bàn ném về phía tên mập trọc đó.
- Vù...!
Tấm kính bay thẳng về phí tên mập tróc kia.
Tả Tiểu Thanh như có chút gì ảo giác, cảm thấy lần này chắc chắn sẽ ném trúng hắn.
Nào ngờ, tuy thân hình của hắn to béo nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, chỉ khẽ né là đã tránh được rồi, nhưng, tận dụng lúc này, Tả Tiểu Thanh liền chạy ngay lên lầu hai.
- Con quỷ cái, tao xem mày chạy đi đâu nào?
Tên mặt sẹo lao lên, một vài động tác đã đuổi kịp Tả Tiểu Thanh, đưa tay ra liền tóm lấy đầu của Tả Tiểu Thanh, lôi cô lại.
- Á!
Tả Tiểu Thanh kêu thất thanh, lập tức bị lôi quay lại, rồi ngã nhào xuống nền, toàn thân ê ẩm, đau đến nỗi không thể khóc nổi.
- Bà liều với mi!
Cô gái này cũng rất kiên cường, cắn răng cắn lợi không khóc, bò dậy , quơ lấy cái chổi đánh mạnh vào tên mặt sẹo kia.
Cùng lúc đó, trên lầu hai liền có bốn năm nhân viên, đêu cầm những đồ gia dụng trên tay như chổi, cây lau nhà, giá treo quần áo, xông lên hỗ trợ Tả Tiểu Thanh.
- Chị Thanh, chúng tôi tới giúp chị đây.
- Em Thanh, đừng sợ, chị tới đây.
- Mọi người đánh nào, đánh chết mấy tên khốn này đi.
- Bọn lưu manh, chớ có kiêu ngạo, chúng ta đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sắp tới đây đó.
Tên mặt sẹo cười nói:
- Tự nhiên có bao nhiêu hàng thế này, làm sao anh thỏa mãn được tất cả đây.
Tên đầu trọc cười nói:
- Lão Nạp tới giúp ngươi một tay, cùng với ngươi làm cho đám này sung sướng.
Cùng lúc này, kim mao sư vương trên tai đeo đầy khuyên tai và một tên ái nam ái nữ cũng kêu lên, rồi lao lên, ai nấy đều tìm cho mình một đối thủ.
Trong chốc lát, trong đại sảnh xảy ra cuộc đánh lộn, cán chổi bay loạn xạ.
Đám người của Tả Tiểu Thanh đều là nữ giới, đâu phải là đối của những tên khốn này, chưa đầy một phút đã bị những tên này đánh cho ngã nhào hết xuống đất, có người mồm miệng vẫn còn dính máu tươi nữa, kêu lêm thảm thiết.
Trên lầu vẫn còn có những nhân viên phục vụ và khách, nhưng đều là nữ giới, đều ẩn trong phòng không dám bước ra, có một số người lấy điện thoại ra báo cảnh sát, có một số người thì gọi điện cho gia đình cầu cứu.
Đáng thương nhất chính là Tả Tiểu Thanh, bị tên mặt sẹp kẹp hai chân vào bụng, vô cùng đau đớn không thể nào bò dậy nổi, nhưng cô vẫn kiên cường, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Con quỷ cái, định làm gì nữa nào.
Gã mặt sẹo cười một tiếng, cúi người xuống giáng một cái tát vào mặt Tả Tiểu Thanh rồi quát:
- Mày còn cựa quậy, ông mày cho mày đi tong ngay đó.
Tả Tiểu Thanh kêu lên đau đớn, khuôn mặt vốn trắng bọc của nàng bị cú tát hằn lên năm ngón tay trên mặt.
- Chị Thanh!
- Em Tiêu Thanh!
- Tiểu Thanh!
Đám người đều kêu lên, giãy dụa đứng lên, cố lao lên xem vết thương của Tả Tiểu Thanh thế nào.
Tên ái nam ái nữ cười hi hí nói:
- Máy con hàng này, ngoan ngoãn nghe lời chẳng phải hay hơn không, đỡ phải ăn đòn, đúng là không thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Tên đeo nhiều khuyên tai xoa xoa tay nói:
- Mấy con hàng này cũng được đó chứ, chúng ta chiến đi.
Tên đầu trọc lao tới, tóm lấy áo ngực của Tả Tiểu Thanh, giống như con chim ưng tóm con gà con vậy, rồi tóm Tả Tiểu Thanh vung lên không.
- Mẹ kiếp!
Tả Tiểu Thanh cảm thấy vô cùng tủi nhục, mồn vẫn dính máu nhỏ toẹt một bãi nước bọ vào mặt tên mập đó.
- Tiện nhân, vẫn còn ngoan cố sao, ông mày chiến mày luôn.
Gã mật tức giận, nói xong, rồi lôi Tả Tiểu Thanh tới một chiếc ghế sô pha, một tay thì cởi quần áo của mình ra, nhìn như vậy chắc chắn là hắn làm thật rồi, muốn lột sạch quần áo của Tả Tiểu Thanh giữa chốn đông người này.
- Dừng tay!
- Bọn khốn kia!
- Đám lưu manh thối tha !
Đám nữ giới kêu lên, muốn lao lên để giúp Tả Tiểu Thanh nhưng mấy tên lưu manh đó đã ngăn lại, không thể nào lao lên được, thấy vô cùng lo lắng.
- Anh mập, hay lắm! Đêm nay cuối cùng em cũng thấy được vẻ oai hùng của anh rồi.
- Ha ha, anh mập, lát nữa dũng mãnh một chút, làm cho con hàng này sướng chết đi mới được đó.
- Đầu trọc, thân hình con hàng này ngon đó, mặt mũi cũng rất xinh đẹp, xem ra không tồi đâu, lần đầu tiên này nhường cho mi đó, anh em ta đứng ngoài hộ pháp.
- Mập, cố mà hưởng thụ nhé, đáng tiếc không mang theo máy quay, nếu không đã quay lại rồi, đưa lên mạng lúc đó thì oai phong lắm.
Những tên khốn này vây quanh gã đầu trọc và Tả Tiểu Thanh, ngăn không cho đám phụ nữ kia lao tới, cùng lúc đó đứng ngoài cổ vũ nhiệt tình.
- Đồ khốn!
Tả Tiểu Thanh cố sức giãy dụa, nhưng cô chỉ là một cô gái yếu ớt làm sao có thể đẩy được tên mập này ra chứ, tay còn chẳng động đậy được nữa là.
Gã đầu trọc cuối cùng cũng cởi hết quần áo của mình ra, sau đó cười giống lên một tiếng, rồi xé toạc chiếc quần của Tả Tiểu Thanh ra.
…
Đúng lúc này, cánh cửa chính mở tung ra.
Mọi người lập tức kinh hãi, đầu quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen đang lao tới, lao nhanh về phía tên mập, tiếp sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh của tên mập, tên mập như một ngọn cả bay lên không trung rồi đáp xuống đất.
- Bụp!
Gã mập nhã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự, bị người ta đá mạnh một cái vào bọng dái và ku, đau điếng kêu lên, e rằng sau này chỉ còn cái xác không làm ăn được gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.