Chương 249: Đám người không biết sống chết ra sao!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Cậu thần kinh à!
Lời này, không phải Diệp Thanh mắng , tất nhiên cũng không phải là Phan Quảng Tự mắng , mà là ông lão kia mắng !
Không chờ Diệp Thanh phản kích, ông lão kia liền t nhảy dựng lên, lớn tiếng quát mắng Bạch Tinh, gân xanh trên trán nổi hết lên, trông vô cùng kích động!
- Cậu nhóc, sao không biết lễ phép gì thế, bác sĩ kê cho ta phương thuốc này thì làm sao? Liên quan gì đến cậu chứ? Ông già đây thích dùng !
Ông lão tức giận cúi người xuống, nhặt quyển sổ lên, rồi cẩn thận lau sạch bụi, cẩn thận xé tờ đơn thuốc mới cất đi rồi trả lại quyển sổ cho Diệp Thanh::
- Bác sĩ à, tôi cũng có chút hiểu biết về y dược, phương thuốc này của cậu tôi thấy phối hợp thuốc rất hay, rất phù hợp với tình trạng của tôi, tôi dùng thử cái đã! Ngày khác nhất định gặp mặt cảm tạ! Ông lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bạch Tinh, rồi nói lớn:
- Y tá, giúp tôi làm thủ tục ra viện.
Tại đây xảy ra động tĩnh lớn như vậy, mấy người y tá đang nấp ở gần đó nghe trộm, nghe thấy tiếng gọi của ông lão, cô y tá phụ trách lập tức vội vội vàng vàng chạy tới hỏi:
- Bác Dương, chuyện gì ạ?
- Chuyện gì ? Làm thủ tục xuất viện! Tôi không làm phẫu thuật nữa ! Bác Dương tức giận nói, cũng may lúc này bệnh tim không tái phát!
Tuy nhiên, y tá kia lại vô cùng sợ nói:
- Bác Dương, bác đừng kích động quá, bác phải giữ gìn sức khỏe! Bệnh tim không thể đùa được, phải vô cùng cẩn thận!
- Ôi chao, bệnh tình của tôi chẳng lẽ chính tôi còn không biết sao? Cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi, thầy thuốc họ Bạch kia không có y đức gì cả, trăm phương nghìn kế xúi giục tôi làm phẫu thuật thay tim, bác sĩ Diệp vừa đến, chỉ châm một chút tôi đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lại còn kê đơn thuốc cho tôi nữa, tôi sẽ về nhà dưỡng bệnh!
Y tá:
- ...
- Sao? Còn không giúp tôi làm thủ tục?
Bác Dương trợn mắt, có vẻ không vui !
Y tá:
- Chuyện này, thủ tục xuất viện phải do bác sĩ chủ trị kí tên mới được!
Nói xong, liền ra đứng bên cạnh phó chủ nhiệm Bạch, sắc mặt xanh nét như người chết!
- Ký cái gì chứ! Nếu còn không đồng ý cho xuất viện, tôi nói đi là đi, số tiền viện phí còn nợ tôi cũng sẽ không trả nữa!
Bác Dương không vui nói.
- Chủ nhiệm Bạch, ý bác sĩ thế nào ạ?
Y tá đáng thương nhìn phía Bạch tinh.
Bạch Tinh quả thực như chết đứng, cho tới bây giờ chưa bị người nào làm mất mặt như vậy, tức giận mà phất tay:
- Cho ông ta xuất viện! Bệnh viện Ngô Đồng chúng ta không thiếu bệnh nhân! Không muốn chữa bệnh thì thôi!
- Vâng!
Y tá dẫn bác Dương đi làm thủ tục.
Diệp Thanh lập tức cảm kích không ngừng, bác Dương này, quả là người tốt, thấy mình bị ức hiếp, liền chủ động bênh vực mình, mắng chửi tên họ Bạch này, thật là sung sướng quá đi, bị người bệnh làm mất mặt, vàmình làm hawnss mất mặt thì hiệu quả thật là không giống nhau, mạnh hơn rất nhiều lần!
- Diệp Thanh, được đấy! Hừ!
Bạch tinh vung tay áo, thở phì phì mà rời đi, thầm nghĩ, sắp xếp công việc cho mày sao? Tao sẽ không sắp xếp cho mày, cho mày loanh quanh làm tinh tinh ơ đây, để vài ngày, xem mày còn có thể chịu được không?Hừ hừ, loại người như mày, sớm hay muộn cũng sẽ bị đuổi ra!
Phan Quảng Tự chỉ tay về phía Diệp Thanh, vốn định đi lên giáo huấn cậu một trận, tuy nhiên nghe nói cậu thân thủ không tầm thường, bản thân tuy rằng học Karate, nhưng chưa chắc là đối thủ của cậu, hơn nữa, bây giờ còn là thời gian làm việc, ít nhiều không tiện! Ừ, có cơ hội nhất định sẽ dạy cho cậu ta một bài học! Mình có đai đen karate lẽ nào không đánh được cậu ta?
Diệp Thanh cũng mặc kệ hai người này, nếu không thể hợp tác, thì tìm Đổng Kế Khải, cùng cậu ya hợp tác càng thêm ăn ý! Lúc này cười cười một tiếng, rồi đi về phía phòng khám của Đổng Kế Khải!
Bên cạnh, nhóm y tá và người bệnh vẫn thì thầm bàn tán !
- Cơn tức giận bác Dương ghê gớm thật !
- Đúng vậy, nếu bây giờtôi bị người khác lừa, cơn tức cũng sẽ lớn như vậy!
- Ài, Y thuật của chủ nhiệm thực sự cao như vậy sao? Mới châm có một chút, mà bác Dương tức giận như vậy, bệnh tim lại không hề tái phát?
- Đúng vậy, tôi nói rồi còn gì, chủ nhiệm Diệp ra tay thì không ai có thể sánh bằng!
Chủ nhiệm Diệp thật lợi hại. Đến khoa ngoại tim ngực của chúng ta thật hơi phí!
- Chủ nhiệm Bạch lần này mất hết sĩ diện , phỏng chừng buổi tối trở về chắc ngủ không được!
- Đúng vậy, con người ông ta nhỏ mọn như vậy, khẳng định ngủ không được!
- Xì, ông ta làm cuộc phẫu thuật này, mới thật sự sẽ hàng đêm mất ngủ ấy chứ, loại tiền mất lương tâm này mà ông ta còn dám kiếm, thật đáng xấu hổ!
- Này, cô gái, cậu trẻ tuổi này là chủ nhiệm gì thế? Ngoại khoa tim ngưc của các cô không phải đã có hai chủ nhiệm rồi sao?
Một người bệnh tò mò hỏi han.
- Ha ha, cậu ta à, vốn là chủ nhiệm khoa cấp cứu, bởi vì đắc tội với viện trưởng, nên bị điều đến đây!
- Ồ, như vậy à, tcậu nhóc đó tính tình ngay thẳng , không giống như họ Bạch kia, chỉ có lừa dối, lừa lọc bệnh nhân, thật không có chút lương tâm nào!
- Đúng vậy, không thì, suýt chút nữa bác Dương đã bị ông ta lừa làm phẫu thuật thay tim!
- Phẫu thuật thay tim đâu phải chuyện đùa, họ Bạch này, tâm thực ác độc, quả thực không coi người bệnh là người!
- Chúng ta phải đi kiện hắn mới được!
…
Diệp Thanh đi theo Đổng Kế Kải làm quen một chút các phòng bệnh, thời gian trôi đi rất nhanh đã đến giữa trưa, Đổng Kế Khải buổi chiều có việc xin nghỉ, Diệp Thanh phải ở một mình, buổi trưa liền ở trong phòng làm việc Đổng Kế Khải nghỉ ngơi.
Nhưng, cậu không phải là một người chịu ngồi yên, lúc này lại chui vào y linh bảo tháp học tập y thuật.
Diệu thủ cảnh, lưu tuyền phi bộc, giai mộc thông lung, Diệp Thanh đi vào khu biệt thự của mình trong đó, tìm Tiểu Vũ Nhi đổi tài liệu về ghép tim để học tập.
Thực ra, cậu đã học từ rất sớm, các bệnh liên quan đến tim cũng có chút am hiểu, chẳng qua là bây giờ muốn nghiên cứu sâu một vấn đề, chủ yếu là về phần phẫu thuật!
Y linh bảo tháp, y thuật vô song, cổ kim nội ngoại, quá khứ tương lai, dị độ không gian, các loại y học lý luận và kỹ xảo cái gì cũng có, khiến Diệp Thanh mở rộng tầm mắt.
Phẫu thuật ghép tim là quá trình lấy tim người bệnh ra, rồi cho tim của người quyên tặng vào trong lộng ngực rồi khâu lại. Phẫu thuật này có thể kéo dài mạng sống của những người mắc bệnh tim nặng, đến tận mấy nghìn năm về sau vẫn dùng , đương nhiên, kỹ thuật khi đóvà hiện tại không thể so sánh nổi, Diệp Thanh chỉ có thể tham khảo một chút, muốn hoàn toàn vận dụng y thuật tương lai, là không có khả năng , phải chịu rất nhiều hạn chế.
Cùng giống như cấy ghép cáccơ quan khác, vấn đề lớn nhất của phẫu thuật ghép tim đó là phản ứng không thích hợp với ghép. Nếu phản ứng không tích hợp với cấy ghép được khống chế, người bệnh sống sót có thể đạt tới 10 năm trở lên!
.
Thế kỷ trước, y học trong nước vẫn còn kém phát triển, mãi đến năm 1978 mới thành công một ca, hơn nữa, sau khi người bệnh được giải phẫu, chỉ sống được 109 ngày !
…
Diệp Thanh đang miệt mài học tập, đột nhiên bên tai nghe được tiếng chuông di động vang lên, vội vàng thoátra diệu thủ cảnh, cầm lấy điện thoại, không ngờ là Tả Tiểu Thanh gọi tới, vội vàng nghe!
Tả Tiểu Thanh hiện tại là người phụ trách quán spa của Ninh Não Nhi, là một cô gái bởi có biểu hiện nổi trội xuất sắc nên được đưa lên. Dù sao, hiện tại nhà xưởng mới còn chưa có làm, nếu bỏ đi spa đã kinh doanh nhiều năm như thế này thì phiêu lưu quá lớn, cũng không có chút lời. Hơn nữa, Ninh Não Nhi cũng có chút cảm tình, cũng luyến tiếc khi đóng cửa.
- Tiểu thanh, chuyện gì?Diệp Thanh nhận điện thoại hỏi, có chút là lạ, Tiểu Thanh này sao lại giống với tên mình, liền cảm giác như gọi chính mình, tuy nhiên người Trung Quốc nhiều như vậy, trùng tên trùng họ cũng là điều đương nhiên!
Bác sĩ Diệp, anh mau tới đây một chút!
Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng giọng nói hoảng loạn bất lực của Tả Tiểu Thanh, chỉ nghe cô nói:
- Cửa hàng có mấy khách hàng nam đến, muốn chúng tôi phục vụ cho bọn họ, cứ lì ở trong này không chịu đi!
Diệp Thanh lập tức tức giận nói:
- Báo cảnh sát bắt bọn họ!
- Báo cảnh sát vô dụng ạ, lúc cảnh sát tới, bọn họ nói hay nói tốt, cảnh sát vừa đi, liền thay đổi sắc mặt, hơn nữa, tôi cảm giác vài tên cảnh sát ăn dơ với đám người này, cùng bọn cả!
- Choáng, tôi sẽ lập tức tới!
Diệp Thanh vừa mới nói xong, còn chưadập điện thoại, đầu kia đối phương lại đột nhiên truyền đến một cỗ tiếng quát mắng hung ác, còn có tiếng thét chói tai của Tả Tiểu Thanh, Diệp Thanh “a lô, a lô” vài tiếng, trước sau không ai trả lời, sau đó điện thoại không biết bị người nào làm rơi xuống!
- Mẹ kiếp, đám ngườikhông biết sống chết này! Ức hiếp lên đầu tao à!
Diệp Thanh lập tức nóng nảy, khẩn trương nhét điện thoại vào trong túi quần, vô cùng lo lắng mà đi ra cửa! Ninh Não Nhi đã sớm bị hắn để ý đến, cửa hàng của cô chính là của hàng của cậu, như thế không phải ức hiếp đến cậu rồi sao?
Ra khỏ văn phòng, lúc này mới chú ý tới, kỳ thật trời đã tối, đã hơn bảy giờ bốn mươi tối rồi, bệnh viện chia làm ba ca, giờ này đến ca trực đêm rồi, các bác sĩ và y tá cũng đã thay ca rồi!
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đường Văn Oanh, spa Đại Nghiên.
- Các anh rốt cuộc muốn làm gì?
Tả Tiểu Thanh bím tóc kẹp đuôi ngựa, trên nguời mặc trang phục công sở, dáng người chắc nịch bên ngoài trang điểm vô cùng tinh tế, nhìn trong đại sảnh ngồi bốn năm tên đầu sỏ, đau đầu không ngừng!
Bọn người kia, không biết phải trái gì cả, sử dụng vũ lực lại càng không được, trong cửa hàng đều là các cô gái yếu ớt, làm sao là đối thủ của họ được ! Kêu cảnh sát đến cũng vô dụng, cảm giác cảnh sát cũng cùng một ruột!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.