Chương 365: Chị họ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Oa, thần kỳ quá, đông y quả thật thần kỳ, Jacson, anh xem, những ban đỏ trên người em đều đã tiêu hết rồi, những nốt đỏ đó cũng không còn ngứa ngáy nữa rồi, mà lại không hề để lại vết sẹo nào nữa chứ.
Minna vừa kiểm tra tay chân của mình vừa vui vẻ nói với chồng mình Jacson.
- Diệp Thanh, cảm ơn cậu nhé.
Trong ánh mắt của Jacson lộ vẻ rất khâm phục, lần đầu tiên nhìn Diệp Thanh vẻ trịnh trọng như vậy, nắm lấy tay cậu, dùng những câu tiếng trung khó khăn nói câu cảm ơn.
- Không phải khách khí đâu, đây cũng là việc tôi phải làm mà.
Diệp Thanh cười cười, khiêm tốn nói.
Jacson và Minnan nhìn nhau, rồi cùng nhau giơ ngón tay cái lên.
Jacson dùng tiếng anh nói với Trương Hạo Bác:
- Trương, không ngờ anh nhìn người thật chuẩn, hôm này đúng là tôi đã mở rộng tầm mắt, lần đầu tiên biết được sự thần kỳ của đông y, về phần viện trưởng phân viện Ninh Thành do Diệp Thanh đảm nhiệm, tôi hoàn toàn tán thành.
Trương Hạo Bác cười, rồi vỗ vai Diệp Thanh, biểu thị cổ vũ, về phần Jacson tán thành việc Diệp Thanh đảm nhiệm chức viện trưởng phân viện ở Ninh Thành, Trương Hạo Bác cũng không tiện nói ra, bởi vì, trước kia việc Jacson không đồng ý, ông ấy vẫn chưa nói cho Diệp Thanh biết mà, thì làm sao cậu ấy biết được chứ, nhưng Mã Tiểu Linh đã thông báo cho Diệp Thanh mất rồi.
Mã Tiểu Linh hé miếng cười trộm, thầm nghĩ, lát nữa sẽ lại nói cho Diệp Thanh nghe tien tốt lành này, e rằng tên tiểu tử thối này lại tự cao tự đắc trước mặt mình mà coi.
Minna bị tì vị hư hàn, Diệp Thanh biện chứng chẩn liệu, phán đoán thuộc khí hư, và đàm thấp dẫn đến chức năng của tì vị kém dẫn tới đau bụng và ấn vào càng thêm đau nên dùng Hương Sa lục quân tỉ thang.
Chỉ có điều đối phương không hiểu tiếng trung, hơn nữa đông y cũng rất khó phiên dịch ra, nên Diệp Thanh cũng không định giải thích nhiều, kê luôn đơn thuốc cho Minna, nói rằng ăn cơm xong sẽ đi lấy thuốc giúp cô, đó cũng là một loại thuốc đã thành phẩm, tên là Hương sa lục quân tử hoàn.
Phương thuốc bao gồm Mộc hương 24g, Tây Sa nhân 24g, sao Đảng sâm 60g, sao Bạch truật 60g, Phục linh 60g, chích Cao thảo 30g, chế Bán hạ 60g, Sinh khương 30g, Táo tử 30g, tất cả nghiền thành bột, rồi cho vào nước sôi vê thành viên hoàn, to như viên đậu xanh, vê thành 300 viên, mỗi ngày hai lần, mỗi lần 6 viên, cơm xong dùng nước sôi uống.
Vón dĩ, Jacson không hề tin tưởng gì đông y, nhưng khi Diệp Thanh dùng châm cứu, thấy luôn hiệu quả nên rất phục cậu, nên khi Diệp Thanh kê thang thuốc này, Jacson và Minna đều vui vẻ nhận lấy, rồi cảm ơn ríu rít.
Trương Hạo Bác gật gật đầu, thầm khen ngợi sự hoạt bát kinh hoạt của Diệp Thanh, không kê thuốc sắc vì người nước ngoài đã bao giờ uống những loại thuốc sắc bao giờ đâu nên đành kê những viên hoàn để cho người ta dễ dùng.
- Các vị, tiếp tục tiệc rượu thôi, mọi người cứ ăn uống thoải mái vui vẻ nhé.
Trương Hạo Bác cười nói với những người vây quanh, bảo mọi người tiếp tục dùng cơm.
Sau đó, ai nấy đều về vị trí của mình, Diệp Thanh và Trương Hạo Bác lại tiếp tục đi tiếp rượu các bàn khác, trải qua sự việc này, mọi người ăn uống càng cảm thấy hứng trí, càng có đề tài để nói hơn.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân thành phố Khâu Nghệ uống một ngụm rượu nhỏ rồi cười nói:
- Sớm nghe y thuật của Diệp Thanh cao siêu, là một thần y của bệnh viện Ngô Đồng, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, tuy tôi không hiểu gì châm cứu, nhưng nhìn thủ pháp của cậu ấy, khí độ hành châm, chắc chắn đạt đến bật tông sư rồi, rất điêu luyện, tôi nghĩ đã vượt qua trình độ của cậu rồi đó.
Câu cuối cùng là nói đến viện trưởng bệnh viện đông y thành phố Vu Học Văn, cũng mang chút đùa giỡn nữa, cũng muốn hắn biết để mà học hỏi.
Nào biết, viện trưởng Vu Học Văn gật gật đầu, rất tán đồng, rồi thở dài nói:
- Những nhân tài thế này, đúng là rất hiếm trong giới đông y chúng ta, đáng tiếc là bị Trương Hạo Bác tuyển vào rồi, nếu mà vào bệnh viện chúng tôi thì... hài, không nhắc nữa.
Lúc đó lắc đầu, trong câu nói mang hàm ý nuối tiếc.
Lưu Quốc Khôn cười nói:
- Bệnh viện Ngô Đồng của Lão Trương và bệnh viện của chúng ta không giống nhau, bệnh viện của anh ấy là bệnh viện tư, tuyển được nhân tài có vẻ dễ dàng hơn, đâu như bệnh viện quốc lập chúng ta, lúc nào cũng phải có kinh nghiệm rồi thâm niên, mối quan hệ, như tôi đây này, cũng là một chủ nhiệm y sư, cũng đã trong nghề mấy chục năm rồi, tóc cũng đã bạc rồi, cho nên, viện trưởng Vu cũng không nên tiếc nuối làm gì, cho dù có tuyển được Diệp Thanh đi chăng nữa, người ta chưa chắc đã có không gian để phát triển ý chứ, chuyện này cũng không thể trách chúng ta được, có trách thì trách chế độ ý.
Mọi người cứ ngẫm nghĩ, quả đúng là như vậy, sau đó liền ha hả cười lớn, chỉ có Lý Quế Lăng của bệnh viện y học cổ truyền thành phố là cảm thấy rất bực tức, tức muốn điên lên, hắn và Diệp Thanh cũng có mấy lần xung đột với nhau, luôn cảm thấy Diệp Thanh không vừa mắt tý nào, thầm nghĩ, tên tiểu tử này có gì mà ghê gớm chứ, giấy chứng nhận hành nghề y mới được chưa tới một năm, có gì mà khâm phục chứ, lúc nào cũng muốn ra oai trước đám đông mà thôi.
...
Tiệc rượu tiến hành tới tận hơn hai giờ chiều, lúc đó mới kết thúc, sau đó, Mã Tiểu Linh dẫn theo Lý Tiểu Miêu, Tiểu Sa, Tiểu Quyên, Hà Ngọc Phỉ, Ngụy Tư Khỉ, Ngô Viện Viện và đám y bác sĩ xinh đẹp mang những kỷ vật tặng cho khách.
Dùng vàng và bạc đúc thành những đồng xu, một mặt in hình biểu tượng của bệnh viện Ngô Đồng, mặt kia in hình kiến trúc đặc trưng của bệnh viện, chế tác rất tinh xảo, những đồng tiền kỷ vật này đều được tặng cho các quan khách, ngay cả những bảo vệ của bệnh viện cũng có phần luôn.
Mỗi đồng tiền vàng hoặc bạc đều được cho vào một chiếc tíu nhỏ rất xinh xắn, ai được tặng đồng tiền vàng, ai được tặng đồng tiền bạc đều đã định sẵn rồi, cũng có quy định rõ ràng, Mã Tiểu Linh cầm trên tay danh sách nên cũng đã phân ra trước rồi.
Những vị lãnh đạo, chắc chắn là được tặng đồng tiền bằng vàng rồi, còn những vị khách bình thường thì được tặng đồng tiền bằng bạc.
Diệp Tĩnh và Lý Tiểu Miêu cũng được hai đồng tiền bạc, với quyền hạn của Diệp Thanh thì bọn họ dễ dàng được tặng đồng tiền vàng thôi, chỉ có điều không muốn mọi người dị nghị, nên mới đổi thành hai đồng tiền bạc, mình cũng không phải là người không có tiền, mấy đồng tiền vàng này bõ bèn gì.
Chậc chậc, hàng ngàn đồng tiền vàng bạc mà cộng lại, chứng tỏ tiềm lực của bệnh viện Ngô Đồng này không phải vừa chút nào.
...
Ăn uống xong, Diệp Thanh bận phải tiễn khách, Mã Tiểu Linh bận bịu việc thu dọn tàn cục, hai người họ đều được điều về phân viện Ninh Thành, cho nên Trương Hạo Bác muốn bọn họ có cơ hội để rèn luyện và quen biết thêm khách khứa, Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc thì hẹn nhau đi dạo phố, Vương Trí Bằng và Trần Hâm, Tô Thông và Vương Liễu Ý những đôi với nhau đều rời khỏi đây trước, dù sao họ vẫn thích không gian riêng giành cho hai người hơn.
- Chị họ, vậy bây giờ chúng a làm thế nào?
Ở một góc quảng trường, Nhạc Tửu Tịch vô cùng tức giận hỏi Nhan Tuyết Khâm, vừa nói vừa giậm châm xuống đất.
Còn cô gái thuần khiết như nước Chu Vi thì cũng lẳng lặng đứng một chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.