Chương 92: Chờ đợi xuất phát, San San đến muộn
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh nói:
- Khám bệnh từ thiện thì tôi biết, nhưng đến Cửu Long Trại thì! Nghe nói nơi đó đường núi gập ghềnh có chút hơi hướng tách biệt với thế giới bên ngoài!
- Cách biệt với thế giới như thế mới tốt chứ, phong cảnh mới nguyên xơ nguyên vị, không có bị một chút vết tích ô nhiễm của thế giới hiện đại, tôi nói cho anh biết, nới đó hình như cách đây năm năm mới bắt đầu có điện lên trên đó!
Lí Tiểu Miêu nhảy nhót không ngừng, cô ấy thích đi du lịch, đến những nơi non nước tự nhiên, cũng là vì thường ngày cô ấy không có thời gian và tiền bạc để thực hiện cái mơ ước ấy .
Diệp Thanh đả kích:
- Xem cô mơ mộng kìa! Phong cảnh tuy đẹp, nhưng giao thông không thuận tiện, đến lúc đó cho cô vác đồ thấy mẹ luôn há!
Lí Tiểu Miêu chu mỏ nói lại :
- Bọn tôi đều là con gái cả đó, vận chuyển hành lí tất nhiên là phải dựa vào cánh đàn ông các anh rồi! Ha ha!
Diệp Thanh nói:
- Danh sách vẫn còn chưa có công bố nữa, làm sao mà cô biết chắc chắn có tên mình chứ?
- Không có tôi, chẳng lẽ tôi không biết đi xin viện trưởng chắc?
Lí Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt xinh xắn của mình, có chút tự kỷ nói:
- Một y tá xinh xắn ưu tú đáng yêu như tôi tại sao lại không có tên trên danh sách được!
Diệp Thanh cười nói:
- Đây là đâu với đâu vậy, cô xinh xắn đáng yêu nhưng có một hào nào liên quan đến việc cống hiến tình yêu cho khám bệnh từ thiện không? Lại còn y tá ưu tứ nữa chứ, không biết lần trước ai tiêm sai thuốc ấy nhở!
Vừa dứt lời, Lí Tiểu Miêu liền tập tức tức giận, nhảy cẫng lên, nghiến răng có chút điên cuồng, như con mèo hoang nổi giận vậy, gào lên:
- Diệp~Thanh! Anh mà còn dám nhắc đến chuyện này nữa là tôi tuyệt giao với anh!
Diệp Thanh ngay lập tức bị dọa đến giật nảy người:
- Được rồi được rồi, tôi sợ cô rồi được chưa!
...
Rất nhanh, buổi chiều đã công bố danh sách, đội khám bệnh tổng cộng có mười tám người: tám bác sĩ, sáu y ta, bốn y sư kiểm nghiệm ngoại khoa, ngòai ra còn thêm cả một đống thiết bị máy móc và dược phẩm, trong đội khám bệnh từ thiện có thêm bác sĩ phó chủ nhiệm , bác sĩ chủ trị, có thể nói là dội hình tương đối mạnh!
Đúng như Lí Tiểu Miêu dự đoán, lần này ra quân đều toàn là tinh anh cả, vì là phục vụ vùng núi, nhất cử nhất động của bệnh viên Ngô Đồng ở vùng núi đó đều được cả thành phố biết đến, thế nên đồng hành cùng với đoàn là phóng viên tư liệu của nhật báo Phù Liễu.
Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Lí Tiểu Miêu, thình lình lằm trong danh sách, Phương Xạ Lỗi và Mai Song Song tất nhiên không có tư cách, Song Song không được chọn vào, tức điên lên! Nhìn thấy bộ dạng đà điểu của bọn họ Lí Tiểu Miêu đắc trí như trẻ con vậy!
Diệp Thanh có một phần không vui vì, lần này trong đội ngũ không ngờ Hà Phẩm Dật cũng tham gia! Từ khi biết Hà Phẩm Dật có cái nhìn không thiện cảm và khó chịu với mình, thì cũng cảm thấy khó chịu và sắc mặt cũng không có thoải mái đối với người này, cấp trên thì đã làm sao, ông mày là do viện trưởng khâm điểm đấy, ai sợ ai chứ.
Đúng là nhà rột lại gặp mưa dầm cả đêm, trong lần đi khám bệnh từ thiện này Hà Phẩm Dật trở thành người tổng phụ trách của hoat động lần này, bác sĩ chỉ đạo đây!
- CẨn thận, máy điện tâm đồ để ở đây, còn máy siêu âm màu để chỗ này...
Hà Phẩm Dật vẻ mặt đầy nham hiểu chỉ đạo hoạt động lần này, ra cái vẻ uy nghiêm như người làm quan vậy, đúng là làm như chính mình đang làm quan vậy!
- Mới sáng sớm mà đã bày cái bộ mặt như mướp đắng ra thế này thì để cho ai xem chứ!
Diệp Thanh trong bụng chửi thầm, thế là cũng cùng với những người cửu vạn khuân vác và bố trí các thiết bị, anh ta cũng không muốn bị Hà Phẩm Dật có cơ hội để bắt lỗi mình!
Mã Tiểu Linh, Lí Tiểu Miêu, những cô gái này cũng không có nhàn rỗi gì, họ cũng giúp vận chuyển những món đồ và khí cụ nhẹ như là dược phẩm, huyết áp kế, thuốc cảm cũm, vân vân!
Bọn họ vẫn dựa vào tây y làm chủ, lại thêm vào mấy cái màn và tất nhiên là không thể thiếu các đồ dùng sinh hoạt, chất lên đầy quá nửa xe, cũng may là đông người, tất cả cùng đồng tâm hợp lực lại, mất hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng làm xong!
Mọi người đang tập hợp ở quảng trường trước cửa , và xe cũng đã vào vị trí, chuẩn bị xuất phát, chỉ còn thiếu hai phóng viên của tờ nhật báo Phù Liễu.
Chắc không có đợi mấy phóng viên này được nữa, dù có nói hoạt động khám bệnh từ thiện lần này là một mảnh trái tim chúng ta, vì nhân dân vùng núi phục vụ, tặng hơi ấm và cống hiến tình yêu, nhưng mà bệnh viện cũng hi vọng tiện trong lần đi khám bệnh từ thiện này để có thêm tiếng tăm, lại có thể lấy thêm những lợi ích nhất định từ xã hội, nói cho cùng bệnh viện cũng là một nơi làm kinh tế, chỉ biết làm sao cho có tiếng tăm, có lợi là được. Nhưng mà cũng phải như thế thì mới có thêm kinh phí để làm thêm được nhiều những hoat động khám bệnh tình nghĩa như thế này chứ phải không?
Đợi thêm hơn mười phút sau, thì thấy một người phụ nữ trung niên tầm ngoài ba mươi, lưng đeo một ba lô , người thì vẫn chưa đến nơi mà Hà Phẩm Dật đã vội vàng chạy ra đón, thái đội đơi với người đó rất khách khí, bắt tay mỉm cười nói:
- Hài dà! phóng viên Lưu, cuối cùng bà cũng đến rồi!
Cái người phụ nữa ngoài ba mươi đó tên là Lưu Châu Lệ, mang kính mắt, tóc quăn ngắn, có nhuộm một vài lọn màu vàng, dáng vẻ vô cùng thông minh giỏi giang, nói:
- Ngại quá , tôi đến muộn mất rồi, sau tôi vẫn còn một trợ thủ nữa, vì có chút việc nên lán lại rồi, vừa nãy tôi mới gọi điện cho cô ấy, cô ấy bảo còn nửa tiếng nữa mới xong viêc, nên tôi đi đến đây trước rồi!
- Không sao không sao, dù sao thì cũng chỉ cần hôm nay đến đích là được, hoạt động chính thức được bắt đầu vào ngày mai cơ.
Hà Phẩm Dật với nụ cười cực kì rạng rỡ,nhưng trong bụng không có gì lấy làm vui, bọn ký giả này đứa nào đứa lấy đều như vậy sao? Nhưng mà đến hôm nay thì lại là người nhờ vả nên không có dám đắc tội, không may mà làm người ta khó chịu, trên bản thảo bài viết mà cho thêm mấy câu phê phán vào đấy thì, đến chính bản thân cũng gánh không hêt luôn! Chứ đừng có nói là thăng chức, sợ rằng đến tán thưởng cũng chỉ có nước đem trôi sông!
Không nói riêng gì Hà Phẩm Giật, đến những người khác ở đấy hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy khó chịu. Lí Tiểu Miêu thì thầm nói nhỏ:
- Người này có vẻ có giá ghê nhỉ, để bao nhiêu người đợi một mình cô ấy!
Diệp Thanh cười nói:
- Có thể là người ta thật sự có chuyện gì thì sao, thôi bỏ đi, đợi thì đợi thôi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Có mỗi anh tính khí tốt, tốt nát cả ra!
Diệp Thanh khưu khưu, anh từ khi nào trở thành người tốt kiểu đó cơ chứ? Chẳng qua là tâm lí có khá khẩm hơn mấy cô chút ít thôi! Cái này người ta gọi là mức chịu đựng của người có lòng bao dung nhân hậu, hiểu không?
Một phút trôi qua...
Hai phút đồng hồ trôi qua...
...
Hai mưoi phút đồng hồ trôi qua..., mọi ngượi người đứng đến tê cả chân, hút thuốc đến mức đầu lọc rơi bừa bãi hết cả ra! Mà cái cô phóng viên trợ lí kia vẫn chưa đến!
Mắt nhìn thấy mọi người sắc mặt không vui, Lưu Châu Lệ cảm thấy rất ngượng, chỉ nói nhỏ giải thích với Hà Phẩm Dật:
- Chủ nhiệm Hà thứ lỗi, đứa nhỏ này, mới mười bảy tuổi, đang học lớp mười một, là con gái của thị trưởng, lợi dụng mùa hè đến tòa báo chúng tôi thực tập, tuổi vẫn còn nhỏ nên có lẽ ngủ quên chăng, để tôi lại gọi một cuộc điện thoại nữa giục xem sao!
Hà Phẩm Dật ngạc nhiên, nhưng rồi lại ngỡ ngàng, ha, con gái thị trưởng? Thảo nào tôi thấy là à, học sinh lớp 11 cũng được phái đến đảm đương nhiệm vụ to lớn thế này sao? Đương nhiên là đi cửa sau rồi! Nhưng cái vùng núi gập gềnh , lại thêm cuộc sống nông thôn điều kiện thiếu thốn, một đứa con gái, lại là con gái của thị trưởng, ngày thường sống trong sung sướng, đến lúc đó chỉ sợ chịu không nổi? Nhưng mà, có được cũng phải có mất mà, nếu như có thể lợi dụng được cơ hội này tiếp cận với thị trưởng thì, sau này việc thăng tiến không phải là không có vấn đề khó khăn gì nữa sao?
Lưu Châu Lệ gọi vài cuộc điện thoại nhưng không có thông, nhìn sắc mật Hà Phẩm Dật, sao lại không thể biết được hắn đang nghĩ gì, kì thực trong bụng bà ta cũng nghĩ vậy, chì là mối quan hệ của con bé đó tương đối cứng, không biết nên tìm ai để nói, chủ biên tòa báo đích thân đến dặn dò hoạt động lần này phải đưa theo nó, và phải đặc biệt quan tâm chăm sóc!
...
Cuối cùng, đúng bốn mươi năm phút sau, một chiếc xe ta xi dừng lại ngay trước của bệnh viện, rồi sau đó đi ra một cô bé dáng người cao cao, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần jean màu cà phê, và mang một đôi giài ba ta bệt , phối hợp lại nhìn rất thời thượng như một minh tinh hollywood.
Chính là cô bé An Tiếu Trúc đến muộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.