Chương 91: Khám bệnh từ thiện miền núi, đi du lịch miễn phí ư?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Ờ, để kim ba mươi phút, sau đó đổi sang huyệt khác, ước chừng cả quá trình tầm ba tiếng thôi!
Diệp Thanh ngẫm một lúc nói.
- Ắ? Lâu vậy sao?
Mọi người đều sững sờ hết cả, đến Trương Kim Thụ cũng tròn cả mắt.
Diệp Thanh trả lời:
- Vâng ạ! Đúng là cần lâu như vậy.
Kì thực anh ta vẫn thực hiện theo kế hoặch cũ nhưng có điều, đây là vì lần đầu tiên bệnh nhân mới được châm cứu, với lại cũng không có quen lắm, nên cần nhiều thời gian một chút để mò mẫm xem củ thể hiểu quả của việc châm cứu mà thôi.
Thấy Trương Kim Thụ quay đầu lại, Diệp Thanh liền hỏi:
- Bác Trương, Bác cảm thấy thế nào?
Anh ta không có dám gọi người ta là thúc thúc, nói cho cùng thì cũng là lần đầu gặp mặt, không có quen biết cho lắm, nhưng Hà Tố Khiết thì khác, lộ ra một vẻ hiền từ và thân thiết.
Trương Kim Thụ gật gật đầu, trên người châm đến mười cây kim lại còn đốt cả ngải cứu nữa, nên không dám tùy tiện hoat động, đoạn nói:
- Cảm khác rất dễ chịu, từng đợt từng đợt hơi nóng từ phía kim truyền vào trong cơ thể, lại còn cả hương ngải cứu nữa, hít vào cảm thấy tinh thần rất thoải mái!
Diệp Thanh liền mỉm cười, như thế này là bình thường!
Đây chính là phương pháp châm cứu trị liệu trợ dương bổ khí, phù chính khư tà, cổ vũ dương khí toàn thân.
Giải thích cụ thể như sau, chính là ngải cứu sau khi đốt lên, nhiệt lượng thông qua kim truyền vào trong cơ thể, đến các khớp xương mà đã bị lạnh cứng, làm cho chúng bắt đầu ấm dần lên, đạt đến tác dụng hoạt huyết thông lạc, để cho người bệnh cảm thấy một sự dễ chịu , ấm áp dạt dào, như là đang ngâm mình trong suối nươc nóng vậy!
Với lại không thể không dùng ngải cứu! Cái này là kinh nghiệm từ mấy ngàn năm để lại.
Nói về sợi ngải, chính là dùng cỏ ngải cứu mà chế thành sợi ngải như vậy. Mỗi năm qua tết Đoan Ngọ, sẽ lựa chọn những nhánh cỏ cây ngải tươi rồi sau đó bỏ cành bỏ thân, giữ lạ lá, đem phơi khô, rồi cho vào trong cối đá, giã đi giã lại cho vụn như bông sợi, rồi đem hâm nóng sàng lọc bỏ đi bụi, nhánh thô và tạp chất, và thế là có ngải cứu tinh khiết màu vàng nhạt, mềm mại và sạch sẽ như vậy.
Ngoài ra còn có phương pháp khác, vẫn là dùng lá ngải cứu, dùng nướcc khuấy đều, chà sát vo viên lại thành viên bùn ngải, để gió trời tự nhiên bên ngoài thổi khô, rồi sau đó đem giã nát, rồi dùng lửa nhỏ sao đi sao lại đến mười lần, và cuối cùng là được ngải cứu thượng đẳng, thuần khiết “mềm nhuyễn như bông”.
Ngoài ra, ngải cứu mới và ngải cứu cũ cất giữ lâu năm cũng có khác biệt, ngải cứu mới khi dùng thì hỏa lực mạnh, có cảm giác nóng rát, còn ngải cứu cất giữ lâu năm thì khi dùng cho lửa ôn nhu, dễ chịu, hiệu quả cao. Cũng như danh y Lí Thời Trân xưa đã chỉ ra “phàm dùng ngải cứu, nên dùng cứu lâu năm” cho nên các y gia trong lịch sử y học vẫn thường nhấn mạnh.
Ỏ nhà Diệp Thanh cũng nhiều thế hệ theo ngành trung y, chế thuốc tích lũy sau nhiêu năm, nên tất nhiên là ngải cứu nhà anh ta cũng là loại lâu năm, thậm chí có khi còn đến hai mươi ba mươi năm, còn nhiều tuổi hơn cả anh ta! Cái bao ngải cứu mà anh ấy mang đến tất nhiên là không cần phải nói, so với mấy tiệm thuốc bên ngoài thì phải gọi là tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
Ngoài ôn châm ra, còn có ong châm, là dùng ong cho chích vào huyệt thay cho cho kim, nhưng cũng chỉ dùng cho những bệnh nhân không bị quá mẫn với lọc ong.
Lại được khoảng chừng năm phút sau, Diệp Thanh bắt đầu xoa bóp cho Trương Kim Thụ , dùng “ngư xà bí thôi” trong hỏa long than, những chỗ mà lực ngón tay đi qua giống như một con rồng lửa càn quét bừa bãi, là một lại thủ pháp mãnh liện, lướt qua khắp người Trương Kim Thụ, Trương Kim Thụ xuất thân là quân nhân, vào lúc này cũng không có chịu nổi, lông mày chau lại, toàn thân toát mồ hôi, thiếu chút nữa là thở hắt hơi ra!
- Tiểu Diệp, phải chăng là cậu hơi nặng tay quá rồi?
Hà Tố Khiết có chút lo lắng hỏi. Bà ấy hiểu tính cách của Trương Kim Thụ, cho dù có là lấy dao chích vào da thịt đi chăng nữa, thì cũng chỉ hơi trau mày một chút, tuyệt đối không có bao giời thấy mím môi nghiến răng như thế này, như vậy thì là đau đớn kịch liệt tới cỡ nào!
Diệp Thanh Trả lời:
- Bệnh tình bác Trương nghiêm trọng, không mạnh tay không được! Nhưng mà cũng là vì tính cách của bác mạnh mẽ chứ nếu là người khác thì chắc tôi không dám dùng!
Hà Tố Khiết nhìn thấy vậy trong lòng đau đớn như đang lấy dao cứa mình vậy!
Trương Kim Thụ nghiến răng nói:
- Để Tiểu Diệp phóng tay thể hiện! Cái lão gìa này vẫn chưa có vô dụng đến vậy!
Tuy đau đớn nhưng nói năng không có run rẩy, từng chữ từng chữ rõ ràng , có lực, quả thật toát nên một hào khí và chiến khí không ai có thể so sánh!
Diệp Thanh như bị cuốn theo, xúc động ứng lại một tiếng:
- Được!
Thế là lại mạnh tay thêm một chút nữa! Lông mày Trương Kim Thụ lại chau thêm chặt hơn, răng nghiến “kèn kẹt” như kim sắt mài đá vậy!
HÀ Tố Khiết cười thương sót lắc đầu bụng nghĩ:
- Hai con người này, một già một trẻ, tính cách đều càn quấy, thật là bướng bỉnh!
...
Không để ý đến đã trôi qua nửa tiếng.
Diệp Thanh ngừng xoa bóp, thu kim lại bắt đầu châm huyệt khác.
HÀ Tố Khiết nhìn quanh phòng, ngạc nhiên:
- Ấy, Tiểu Điền, bọn họ đâu rồi?
Diệp Thanh trả lời:
- Tôi không biết vừa nãy bận quá không có để ý! Có thể là bọn họ cảm thấy trong này vô vị nên đi rồi chăng !
Hóa ra vừa rồi trong lúc xoa bóp, Diệp Thanh bận cũng chẳng có nói gì, bệnh nhân là Trương Kim Thụ cũng chỉ có chú ý chịu đau, không có để tâm đến xung quanh, HÀ Tố Khiết thì ở một bên giúp Trương Kim Thụ lau mồ hôi, một lúc lại lắc đầu, cười bất lực, một lúc lông mày lại chau lại, trong lòng vô cùng đau đớn, được một lúc thì trong mắt lại anh lên như hi vọng, lấy làm kỳ lắm.
Điền Vĩ Vĩ Phạm Kiến Quân Và LA Văn Nam ba người ngồi một bên, cảm thấy vô vị, mắt nhìn Diệp Thanh sắp lập công, thể diện của cả ba người không có còn giữ nổi, nên nhìn qua một cái rồi, lựa lúc về mà không ai biết. Diệp Thanh bọn họ đang bận trị bệnh, nên tất nhiên cũng không có để ý theo dõi xung quanh.
Diệp Thanh liền đổi đến tổ hợp huyệt thứ hai: hợp cốc, uản cốt, độc tị, nội quan, dương lăng tuyền, thấu âm, lăng tuyền, mệnh môn, thái khê, a thị, khúc trạch, sau đó nói với Trương Kim Thụ:
- Được rồi, vẫn nói là trường thị có độ, nên giờ không cần phải mạnh tay nữa, bác Trương , bác cố gắng thả lỏng thư giãn toàn thân và nghỉ ngơi một lúc!
Trương Kim Thụ gật gật đầu, mọi bộ phận trên người đều thả lỏng ra, không một chút sức lực, lằm thư giãn ở trên giương, thở phào một hơi dài rồi nói với Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp à, thật là vất vả cậu quá, cậu vừa mới làm có một lúc mà căn bệnh trầm kha của tôi như mất đi đến bảy tám phần rồi! Nói là diệu thủ hồi xuân cũng không có quá!
Diệp Thanh khiêm tốn đáp:
- Bác Trương quá lời rồi, cái này là bổn phận của người làm thầy thuốc chúng tôi, có gì mà vất vả với không vất vả chứ, nếu mà nói là vất vả thì phải là người bệnh như các bác ấy, không biêt vất vả hơn chúng tôi biết bao nhiêu lần!
Trương Kim Thụ và Hà Tố Khiết, hai vợ chồng họ nhìn nhau và đều thấy trong mắt nhau có ý tán thưởng Diệp Thanh. Cái thằng nhỏ Diệp Thanh này, không tồi, còn trẻ vậy mà đã có trên mình bản lĩnh như thế, lại không kiêu ngạo nóng nảy, là hạt giống tốt đây!
Diệp Thanh tỉ mỉ châm cứu, lại thêm cả các bài xoa bóp hoạt huyết, liền một mạch làm luôn sáu tổ hợp huyệt , tổng cộng sáu mươi huyệt lớn, mỗi tổ hợp huyệt đều giữ kim ba mươi phút, hết đúng hơn ba tiếng đồng hồ mới kết thúc quá trình điều trị.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu giai đoạn một mà thôi, Diệp Thanh biểu thị, theo phương thuốc của anh ấy thì sau khi dùng thuốc khoảng một tuần thì anh ta lại đến châm cứu cho Trương Kim Thụ, ước chừng khoảng không đến ba lần thì bệnh tình có thể thuyên giảm một nửa, còn để chữa tận gốc thì, anh ấy vẫn cần phải về cân nhắc thêm.
Trương Kim Thụ và Hà Tố Khiết tỏ ý cảm ơn, bồi dưỡng bằng tiền mặt, nhưng Diệp Thanh ngại với thể diện của Vương Binh nên từ chối không nhận.
Trước khi về,Hà tố Khiết và Trương Kim Thụ còn đặc biệt dặn dò cậu ấy, lúc nào có thời gian rảnh thì đến chơi luôn, coi cậu ấy như người trong nhà vậy, chân thành, tha thiết. Trong đó lại còn âm thầm tán thưởng Diệp Thanh nữa, khiến cho cậu ấy vô cùng cảm động.
Ngày thứ hai, vừa mới đi làm, Lí Tiểu Miêu liền kéo Diệp Thanh lại nói:
- Biết gì chưa, biết gì chưa? Bệnh viện chúng ta có cơ hội đi du lịch Cửu Long Trại miễn phí rồi!
Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Phúc lợi của bệnh viện chúng ta tốt thế, lại còn tổ chức cho công nhân viên đi du lịch nữa à?
Lí Tiểu Miêu :
- Chia~, xem cậu suốt ngày ở trong bệnh viện mà đến chuyện này cũng không biết! Bệnh viện chúng ta muốn tổ chức đi khám bệnh từ thiện bên khu vực núi Cửu Long Trại, thì không phải là đi du lịch miễn phí sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.