Chương 354: Chưa đầy một năm từ bác sĩ thực tập leo lên chức viện trưởng
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- A, mọi người thấy chưa? Hoàng Húc Quân mà cũng báo cáo công việc với chủ nhiệm Diệp đó.
- Ái dà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao ý? Chẳng phải hai người lúc nào cũng đối đầu với nhau sao?
- Đúng đó, quả thật cảnh tượng này hiếm thấy đó.
- Chậc chậc, thấy rất cung kính, rất khiêm tốn, rất nịnh hót, quả thực như một người khác vậy.
- Này, mọi người đã ai nhìn thấy biểu hiện thế này của phú chủ nhiệm Hoàng chưa? đối với chúng tôi thì đều dữ tợn, còn đối với chủ nhiệm Diệp thì đều tỏ ra lạnh như băng vậy, căm thấy vô cùng xa cách.
- Có một lần, tôi tới lầu hành chính sử lý chút việc, đi qua phòng làm việc của phó viện trưởng Chư Quốc Bình, thì thái độ của Hoàng Húc Quân cũng giống như thế này.
- Trước khách bây giờ khác mà, chủ nhiệm Diệp bây giờ không phải như trước kia nữa rồi, cho dù bây giờ Chư Quốc Bình đến đây thì cũng cúi đầu khom lưng mà thôi.
- Chủ nhiệm Diệp là ai chứ? Sau này lên chức thì người tài mới được trọng dụng nhiều hơn.
- Tuy lão Chư cũng có chút bản lĩnh đó, nhưng là kẻ lõi đời, kiểu gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ vậy.
- Choáng, không phải mắt mình bị hoa chứ, sao phó chủ nhiệm Hoàng lại cường gượng thế kia nhỉ? Không phải đang muốn lấy lòng chủ nhiệm Diệp đấy chứ?
Lập tức, y tá Tiểu Tiêu liền phản bác nói:
- Nói cái gì thế, chủ nhiệm Diệp là đàn ông 100% đó, nếu anh ấy có gì lệch lạch chắc làm tan nát trái tim vô số người đó.
- Ha ha, chắc chắn cũng bao gồm Tiểu Tiêu nhà ta rồi.
- Anh muốn chết à.
Tiểu Tiêu vẻ thẹn thùng rồi đuổi đánh người đó.
Một bác sĩ tầm ngoài bốn mươi tuổi nhìn đồng hồ, nói:
- Tôi thấy Hoàng Húc Quân nói đã quá nửa tiếng rồi ý.
- Lâu thế rồi sao, ông ấy quả thật cũng có khoa nói đó chứ.
- Hài, anh nói chúng ta có nên học hỏi chút ở Hoàng Húc Quân không nhỉ, dù sao, chủ nhiệm Diệp cũng là chủ nhiệm khoa nhi chúng ta mà, nếu lên chức viện trưởng, cũng coi như lãnh đạo cũ, ít nhiều cũng có sự quan tâm hơn.
- Choáng, lúc này cậu mới nghĩ tới việc đặt mối quan hệ sao, có lẽ hơi chậm chút rồi đó.
- Có gì mà chậm chứ, lâm trận mới mài gươm, không nhưng cũng còn hơn không có mà, hơn nữa, có chậm cũng còn hơn Hoàng Húc Quân.
- Cái đó không giống nhau, ông ấy không thể không nịnh hót được, nếu không ngoan ngoãn chủ nhiệm Diệp khai trừ hắn, còn giữa chúng ta và chủ nhiệm Diệp thì rất hòa hợp, cũng không cần thiết phải thế đâu.
- Đúng đó, chủ nhiệm Diệp là người tốt, cho dù chúng ta không ton hót thì chắc cũng không làm gì quá đáng với chúng ta đâu.
- Chủ nhiệm Diệp đã nói rồi, chỉ cần làm tốt công việc, thăng chức và tăng lương đều không có vấn đề gì, còn những chuyện đường ngang ngõ tắt thì đừng có nghĩ làm gì.
- Tên Hoàng Húc Quân đúng là, nếu là tôi, nguyện từ chức chứ không bao giờ thỏa hiệp với cái đinh trong mắt mình đâu.
- Đúng đó, cái đồ rác rưởi đó à, nếu tôi là chủ nhiệm Diệp, cho dù hắn có thái độ nhận sai lầm thì cũng khai trừ hắn tuốt.
- Thế cho nên cậu mới không làm được lãnh đạo, cậu cũng quá coi thường chủ nhiệm Diệp rồi, ông ấy là người vô cùng độ lượng, không phải ai cũng có thể đối nhân xử thế được như anh ấy đâu.
- Sao lại ông ấy chứ, nói gì khó nghe vậy, phải là anh chàng đẹp trai chứ.
- Tôi tôn trọng nên gọi như vậy mà, cậu có hiểu không hả?
- Ý, thần tượng vẫn là thần tượng, nghe nói anh ấy cũng tốt nghiệp y tá, có lẽ tôi còn nhiều hơn anh ấy vài tháng nữa ý chứ, kết quả, người ta bây giờ sắp lên chức viện trưởng rồi, còn mình thì sao, vẫn chỉ là một y tá nhỏ nhoi ở khoa nhi này.
Y tá Tiểu Tiêu nhìn Diệp Thanh, ánh mắt nóng bỏng, vẻ rất sùng bái, không khỏi thấy tự xấu hổ, hơn nữa cho dù cô có nghĩ ngợi xa vời một chút, e rằng cũng chẳng qua nổi Mã Tiểu Linh đâu, người ta là đệ nhất mỹ nhân của bệnh viện Ngô Đồng cơ mà.
...
Hoàng Húc Quân cũng là một người nhanh nhậy, làm sao mà không biết những ánh nhienf và dị nghị đang hướng về chính bản thân mình chứ. Nhưng, dù sao hắn cũng chẳng thèm để ý, lúc nào cần xuống nước thì xuống thôi, còn với những người này thì có gì mà phải xoắn.
Thời khắc quan trọng, thì Hoàng Húc Quân cũng biết bộc lộ IQ cũng mình tốt đó chứ, chẳng thèm để ý gì tới những lời bàn tán xôn xao, vẫn tiếp tục nói lên những kiến nghị và chủ trương của mình với Diệp Thanh, để chứng tỏ gì thì gì mình cũng là người có tài, vẫn còn khả năng đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm khoa nhi này.
Cứ như vậy tầm hơn bốn mươi phút, Hoàng Húc Quân nói về công việc điều trị chữa bệnh với năm loại bệnh thường gặp nhất của khoa nhi nói với Diệp Thanh xong, không đợi Diệp Thanh nói gì, lại lập tức nói những vấn đề liên quan đến phòng khám và phòng bệnh của khoa nhi, như, phòng khám của khoa nhi nên đi theo phương hướng của khoa cấp cứu, đảm bảo hai mươi bốn giờ luôn có người ứng trực, tổng số giường bệnh của khoa nhi không thể thấp hơn 2% so với tổng số giường bệnh của bệnh viện vân vân.
Kể ra cũng có lý, đây cũng là những vấn đề mà bệnh viện Ngô Đồng cần giải quyết, chắc hẳn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng mới nói lưu loát được như vậy.
Diệp Thanh nghe xong, không khỏi gật đầu tán thành, thực ra, giác quan thứ sau của cậu rất nhạy bén, những nghị luận của đám y bác sĩ kia, có khi nghe còn rõ mồn một hơn cả Hoàng Húc Quân ý, chỉ có điều không thèm để ý mà thôi, dù sao, tên Hoàng Húc Quân hôm nay cũng có thái độ chuyển biến hẳn 180 độ, như vậy cũng chẳng dễ dàng gì rồi. Cũng không nên bóc trần hết ra làm gì, khiến sự việc càng thêm khó sử, sau này xem thế nào đã, còn phải xem hắn biểu hiện ra sao, nếu cứ như bây giờ thì không sớm thì muộn cũng cho hắn về vườn.
- Ha ha, Tiểu Hoàng à, ý tưởng không tồi chút nào, rất chuyên sâu, rất có kiến giải đó, vấn đề này tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên trong lần họp sau.
Diệp Thanh thản nhiên mỉm cười, khẽ vỗ vào vai Hoàng Húc Quân, tỏ ra khen ngợi.
Bây giờ cậu vẫn chỉ là chủ nhiệm khoa nhi thôi, cũng chỉ có thể nói vậy được thôi, mình vẫn chưa lên chức viện trưởng, đã tỏ ra này nọ rồi thì không hay cho lắm.
Chủ nhiệm Diệp của chúng ta quả là người vô cùng nhân hậu.
- Chủ nhiệm Diệp, anh quá khen rồi, đây đều là những việc tôi phải làm mà, nhiều khi không có việc gì tôi hay quan sát, rồi tổng kết, nên có cách nghĩ cách nhìn sâu hơn người khác một chút.
Trong lòng Hoàng Húc Quân rất vui mừng, lúc đó vui quá xoa xoa tay rồi khiêm tốn nói.
Diệp Thanh mỉm cười, vỗ vào vai hắn, rồi quay người rời đi.
Hoàng Húc Quân đứng ngây ở đó, cho dù đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, nhưng những báo cáo vừa rồi, hắn cảm thấy vô cùng áp lực, quần áo gần như ướt đầm hết rồi.
Ngay sau đó lại thấy có chút gì mất mát, cái tên Diệp Thanh này, từ khi nào mà lại mang đến cho người khác áp lực thế chứ nhỉ?
Nghĩ tới trước kia, Diệp Thanh mới chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ nhoi, không ngờ cũng trèo nhanh thế chứ nhỉ, mới không tới một năm, người ta từ một bác sĩ thực tập đã lên lên chức chủ nhiêm khoa rồi, lại còn chuyển qua nhiều khoa nữa chứ, mà ở khoa nào cũng rất có tiếng tăm, đúng là tuyệt thế y thuật, lại còn có thể leo lên chức viện trưởng cao quý nào.
Mẹ kiếp chứ, đây có phải là người không vậy? Đúng là sinh ra một quái thai.
Hoàng Húc Quân cảm thấy không phục lắm, trong lòng cứ thầm chửi vậy nhưng không dám nói ra miệng, chỉ nhếch mép cười đểu, nhìn Diệp Thanh đi vào phòng bệnh, lúc đó mới quay người đi về phòng làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.