Chương 353: Thái độ khác thường
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Không biết những người nhà họ Thịnh kia làm gì để ăn nữa, đúng là đám ăn hại, đương nhiên đương lành lại đem số cổ phần lớn của bệnh viện Ngô Đồng này cho Diệp Thanh. Tôi nghĩ tuy nhà họ Thịnh các người bị hạ bệ, nhưng cũng không nên nghĩ quẩn thế chứ, muốn tiêu tán tài sản sao không vứt cho ông mày ít chứ.
Hoàng Húc Quân vô cùng buồn bực, nhưng, điều hắn không biết đó là, số cổ phần Diệp Thanh có được là nhờ tài năng của Lý Tiểu Hổ mà dành được, chứ không phải nhà họ Thịnh hảo tâm tặng nó cho Diệp Thanh đâu, nếu mà hắn đi, cho dù quỳ xuống van xin người ta cũng chẳng thèm ban phát cho hắn, không đánh đuổi đi là may lắm rồi.
Hoàng Húc Quân bực tức, lặng yên một lát rồi cũng trở lại bình thường, bắt đầu trịnh trọng xem xét kỹ tình cảnh trước mắt của mình.
- Những lời của đám người kia, tuy là khó nghe, nhưng cũng hoàn toàn có khả năng, cái tên khốn Diệp Thanh, tên vô lại Diệp Thanh, không biết chừng sẽ cho mình ra rìa đầu tiên khi lên nhậm chức ý chứ. Không được, không được, mình không thể ngồi chờ chết được, không thể là người đầu tiên bị trảm được.
Ở thành phố Phù Liễu này có vài bệnh viện là có tên tuổi thôi, mình khó khăn lắm mới bò lên được chức phó chủ nhiệm khoa nhi này, nếu mà đến làm ở các bệnh viện nhà nước kia, lại còn phải luận xem thâm niên rồi quan hệ thế nào nữa cơ, e rằng mình có phấn đấu thêm bảy tám năm nữa chắc cũng không bằng mình bây giờ.
Bỏ đi vậy, cố nhẫn nhục, đợi lúc Diệp Thanh tới, mình ngoan ngoãn một chút, xem khẩu khí của hắn thế nào, hơn nữa không có kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi, mình tự hỏi, bản thân làm ở khoa nhi cũng được đấy chứ, nếu hắn khai trừ mình, trong thời gian ngắn làm sao mà tìm người lấp vào chỗ trống đó được. Khoa nhi làm sao chọn được ai thay thế hắn bây giờ.
Nghĩ tới đây, Hoàng Húc Quân cũng thấy tự tin lên phần nào, nhưng lần nữa lại cảm thấy chột dạ, cúi đầu xuống, không biết lúc Diệp Thanh lên nắm quyền thì sẽ đối đãi với mình như thế nào nữa, khả năng Diệp Thanh khai trừ mình là rất lớn, liền nghiến răng nghiến lợi, thầm chửi trong lòng:
- Nếu mi quả thực tuyệt tình với ta như vậy, thì cứ làm luôn đi, ông mày cũng sẽ không để cho mi yên đâu.
Rồi nhổ một bãi nước bọt vào thùng rác, sau đó đi về phòng làm việc của mình, vừa quay người lại, lập tức nhìn thấy Tào Tháo, à không là vẻ mặt thản nhiên cười của Diệp Thanh, vừa từ thang máy đi ra.
- Choáng, sao mình đen đủi thế nhỉ.
Hoàng Húc Quân ngẩn người ra, lần này phải làm sao đây, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện với hắn mà, trong lòng không khỏi tự trách bản thân, đã bảo phải vào phòng trước rồi, đứng đây làm gì chứ, nếu vào sớm thì có phải bây giờ không phải đối diện với tình cảnh khó sử này không?
Hoàng Húc Quân do dự, đi cũng không được mà không đi cũng không xong, cảm thấy lo sợ, nhưng, Diệp Thanh cũng không đợi hắn, rất nhanh đã đi tới.
...
- Ha ha, ha ha, chào chủ nhiệm Diệp.
Hoàng Húc Quân cười phá lên, phó chủ nhiệm khoa chào chủ nhiệm khoa Diệp Thanh.
Từ ngày Diệp Thanh quản lý kho nhi tới nay, trừ những lúc hội nghị và công việc ra, hai người như hai kẻ xa lạ, không nói một lời nào với nhau, không phải là Diệp Thanh kênh kiệu mà là Hoàng Húc Quân luôn tỏ ra lạnh lùng, Diệp Thanh cũng chẳng buồn chủ động nói năng với hắn nữa.
Mi là phó chủ nhiệm, còn anh mày là chủ nhiệm, con người mà, gì gì cũng có chút ngạo khí, huống chi Diệp Thanh lại là người rất kém khoản quan hệ với người khác.
- À, chào Tiểu Hoàng.
Diệp Thanh thấy vẻ mặt Hoàng Húc Quân cười nhưng cảm thấy chẳng có chút tự tin gì cả, không biết tên này có chuyện gì nữa? Biến tình à? Ý, không phải, nghe từ biến tính có vẻ quái quái thế nào ý, phải nói là thay đổi tính nết.
- Chủ nhiệm Diệp, cuối cùng cũng đợi được anh rồi.
Hoàng Húc Quân nhìn Diệp Thanh không thấy có gì ác ý, lại không nghe thấy những lời chế giễu, lại còn gọi Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, nghe sao thân mật thế, gắng nặng trong lòng cũng tiêu tan đi phần nào, vội cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp, tôi đợi anh ở đây đã lâu lắm rồi.
Diệp Thanh lập tức thấy hiếu kỳ hỏi:
- Cậu đợi tôi làm gì thế?
Nói xong, rồi lại tiếp tục đi về phía trước, Hoàng Húc Quân liền bám theo sau lưng, đương nhiên, cũng không dám đi ngang hàng với Diệp Thanh rồi.
- Chủ nhiệm Diệp, là như vậy, gần đây tôi có mấy kiến nghị về kiến thiết và quản lý ở khoa nhi, luôn muốn nói với anh.
Hoàng Húc Quân vốn đem những vấn đề chuẩn bị trước này nói với phó viện trưởng Thịnh Quốc Bình, nhưng thấy tình thế thay đổi nên nói trước với Diệp Thanh.
- Ố, vậy sao, cậu nói xem nào.
Diệp Thanh cũng thấy hứng thú, tuy cậu không ưa gì người như Hoàng Húc Quân, nhưng việc công vẫn là việc công, phải phân rõ ràng, cách đối nhân xử thế của Diệp Thanh đúng là quá lương thiện.
Hoàng Húc Quân vừa xem xét sắc mặt của Diệp Thanh vừa ôm đồm nói:
- Khám bệnh cho nhi đồng khó, đây luôn là vấn đề bức bách của xã hội, tôi cho rằng, chủ yếu thể hiện ở hai phương diện, thứ nhất thiếu bác sĩ, công việc ở khoa nhi vất vả, lương lậu lại không đúng với thực trạng công việc, mặc dù bệnh viện Ngô Đồng chúng ta là bệnh viện số một ở thành phố Phù Liễu này, so với những khoa nổi tiếng như phụ khoa, sản khoa, thì phòng khám của chúng ta kém xa, hai là thiếu thuốc, khoa nhi đều là người lớn dùng thuốc, thiếu những loại thuốc dành cho nhi đồng.
Diệp Thanh dừng lại, vẻ không vui nói:
- Những vấn đề này tôi cũng biết, nhưng tuyển người cũng không dễ tuyển đâu, những bác sĩ giỏi thì khó tuyển lắm, về phương diện thuốc men, không phải bệnh viện chúng ta chủ đạo được, cái này liên quan đến thị trường và những doanh nghiệp sản xuất nhà nước đưa ra.
Hoàng Húc Quân cũng dừng lại, vội gật đầu, nói:
- Chủ nhiệm Diệp đúng là biết nhìn xa trông rộng, thực ra điều tôi muốn nói là, thông qua tôi quan sát, tổng kết lâu nay tôi thấy, phòng khám nhi của chúng ta trước đây chỉ khám có năm loại bệnh, đó chính là nhiễm trùng đường hô hấp trên, viên phổi, viên khí quản, viên abidan và ỉa chảy, tôi cũng có mấy ý nghĩ không biết thế nào mong chủ nhiệm Diệp chỉ bảo.
Diệp Thanh gật đầu, thầm nghĩ, tên Hoàng Húc Quân này làm việc cũng được đấy chứ, cứ nghe xem hắn nói thế nào, nếu kiến nghị được thì thực hiện cũng chẳng sao.
Diệp Thanh vô cùng thông minh, không phải gã ngốc ngếch gì, thấy thái độ khác thường của Hoàng Húc Quân lúc này cũng đoán ra, e rằng hắn cũng đã nghe mọi người bàn tán, mình sắp lên làm viện trưởng bệnh viện này, nên vội vàng tỏ chút thái độ với mình đây mà.
Người này với mình quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng việc công là việc công, chuyện tư là chuyện tư, nếu anh mày lên làm viện trưởng, cũng sẽ bồi dưỡng người có tài, còn chuyện mâu thuẫn giữa hai người lại là khác, mà cũng chẳng phải thù oán gì ghê gớm lắm, dù sao nhân vô thập toàn mà, ít nhiều cũng có chút khuyết điểm.
Dung hòa được mới tốt mà.
Đương nhiên, nếu tên tiểu tử này không biết mở mắt ra, tiếp tục đối chọi với mình, thì có lẽ cũng cho hắn ra rìa luôn, những loại người đại gian đại ác, ví dụ như Dư Chính Khí trước kia, tuyệt đối không dùng, nhưng, nếu không xảy ra chuyện đó, thì ai mà biết phẩm hạnh của hắn ra sao, Diệp Thanh cũng bắt đầu lấy toàn cục làm trọng rồi đó.
Tiếp theo, Hoàng Húc Quân tiếp tục nói năm bệnh thường gặp của bệnh nhi và các cách chữa trị.
Cùng lúc đó, những bác sĩ và y tá vây quanh đều có ánh mắt khác thường nhìn hai người, rồi bàn luận xôn xao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.