Chương 567
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 567: Đem hai cô gái đến thủ đô.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Nói xong, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của hai vị lãnh đạo, Diệp Thanh quả thực không nỡ từ chối, người ta mời một cách thành tâm như thế, thái độ trân thành như vậy, lại khiến mình tăng thêm thể diện như thế, lại còn dưới sự theo dõi của bao nhiêu công chúng, cái gọi là kiệu hoa đẹp thì người người muốn khiêng, mình mà từ chối, thì đúng là quá không nể mặt người ta rồi! không phải là vỗ vào mặt người ta trước bao nhiêu người khác sao? Việc này, mình đây là người phúc hậu nhân từ, có bức thế nào cũng không làm ra được!
Diệp Thanh cười ha hả, tức thì thẳng thắn nói:
- Đối với việc làm giáo sư thỉnh giảng, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, thực sự là rất cảm ơn sự ưu ái của hai vị lãnh đạo, vâng, tôi rất vui sướng tiếp nhận chức vụ này!
Lúc này, phụ thân của tên Lý Kiện cũng xúm lại, cười nói chúc mừng không ngớt, đối với Diệp Thanh tự nhiên rất cung kính, suy cho cùng, người ta sau này là giáo sư khách mời của học viện đấy, tuy không phải là trực tiếp quản lý việc dạy học, nhưng nói không chừng lại có quyền cho một điểm nhất định nào đó, cái kiểu như có quyền đánh giá linh tinh gì đó,có tầm ảnh hưởng nhất định, nếu mà cho điểm con trai mình thấp, hoặc là nói xấu con trai mình với các thầy cô giáo khác trong trường, có đánh giá không tốt, thế thì không phải là oan uổng chết à! Hơn nữa, chỉ cần dựa vào thân phận này, địa vị này của người ta thôi, thì đã có thể thẳng tay lật mặt mà tuyệt giao với mình rồi!
Ôi, đúng là người bì người tức chết người, nếu đứa con trai của mình mà cũng có bản lĩnh như vậy thì tốt quá!
Hắn hoàn toàn không biết, con trai Lý Kiện của mình, lúc này lại chẳng hề nhận thấy được khổ tâm dụng ý của cha, chỉ cảm thấy thể diện mất hết cả, xấu hổ đến muốn chết quách cho xong, trong lòng tự nhiên lại mơ hồ có chút không phục, thầm nói, mày chẳng qua cũng chỉ có chút y thuật quèn thôi, mày có nhiều tiền giống ông đây không? Lão đây lái con Audi Q7 đấy!
Tên này lại hồn nhiên không biết, Diệp Thanh người ta tuổi trẻ, chẳng lớn hơn hắn là mấy tuổi, mà đã có ba sản nghiệp tương đối lớn rồi, số tiền sạch sẽ thu được một quý đã có hơn cả tỷ, so với cái tên nhị thế tổ hắn quen thói vòi tiền cha mẹ, không biết là hơn đến bao nhiêu lần! Hơn nữa, bạn học Diệp Thanh của ta còn có một cái tuyệt thế tiểu phi thuyền không biết là tốt hơn , xịn hơn, siêu phong cách, siêu đẳng cấp, siêu hoàng tráng hơn gấp vạn lần cái con Audi Q7 dởm của mày, chỉ có điều cái loại nhân vật như Lý Kiện, e rằng cả đời này ngay cả tư cách để nhìn thấy nó thôi cũng chưa đủ!
An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh mới không thèm để ý đến tên Lý Kiện đó xấu hổ hay không xấu hổ, dù gì cũng chẳng phải quan tâm đến, chỉ nhìn Diệp Thanh mỉm cười.
An Tiếu Trúc thầm nghĩ: mình quả nhiên không nhìn lầm người, tên tiểu tử này, đáng để bổn tiểu thư đây phó thác cả đời! có điều, lập tức lại nghĩ đến cái thói lăng nhăng của Diệp Thanh, liền thấy đau đầu, Mã Tiểu Linh thì không sao, vừa giống như chị mình, lại giống như mẹ mình, rồi còn vô cùng quan tâm chăm sóc cho mình nữa, cô đối với Mã Tiểu Linh thực sự không muốn xa rời, nhưng những người con gái khác, cô thực chẳng muốn giao thiệp!
Diệp Tĩnh chỉ chớp chớp mắt, hồi tưởng lại lúc trước, anh trai thất nghiệp ở nhà, ngày nào cũng ảo não, chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có được thành tựu như ngày hôm nay!
Diệp Thanh cùng Cát Hoành Thụy, Trình Linh Tuấn, còn có phụ thân của tên Lý Kiện kia hàn huyên vài câu, liền dẫn Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc giới thiệu với trưởng học viện và hiệu trưởng trường đại học, không ngờ, Cát Hoành Thụy vẫn còn nhớ được tên của hai cô, liến thoắng nói:
- Hóa ra Diệp Tĩnh với An Tiếu Trúc là hai con tiểu nha đầu các cô à, học viện chúng tôi lần này tuyển sinh, thì điếm số của hai cô là cao nhất đấy!
Lời này vừa rứt, những tân sinh xung quanh đó, há còn không sợ hãi! Trời, hóa ra hai cô bé này lại lợi hại như vậy à, thực sự là nhìn nhầm mất rồi, nhìn nhầm mất rồi! lập tức liền có không ít những ánh mắt của các nam sinh hướng về phía hai người Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc, ngoài sự yêu thích tán thưởng về dung mạo bên ngoài ra, còn thêm vài phần kính nể và ngưỡng mộ!
Sau đó, Cát Hoành Thụy, Trình Linh Tuấn hai người này có việc phải làm, phải đi trước, nói là sẽ lập tức phân phó phòng nhân sự giải quyết việc mời Diệp Thanh đến thỉnh giảng, đến lúc đó còn phải tổ chức một đại hội đón mừng long trọng.
Diệp Thanh đưa An Tiếu Trúc, Diệp Tĩnh làm xong xuôi hết các thủ tục, nộp học phí, liền dẫn các cô đi mua một số thứ đồ dùng hàng ngày, tuy là hoàn toàn có thể thuê một căn phòng bên ngoài cho các cô ở, nhưng, Diệp Thanh vẫn muốn các cô sống ở ký túc tập thể, trải nghiệm một chút cuộc sống tập thể, điều này đối với cuộc sống sau này, đặc biệt là về phương diện kết giao với người khác, sẽ có sự giúp ích rất lớn.
Ba người vừa đi, tự nhiên không tránh khỏi có người nghị luận, trao đổi quan điểm.
- Tôi thấy, cái người tên là Diệp Thanh đó được đấy, so với bố con tên Lý Kiện thì còn hoành tráng hơn!
- Đúng đấy, xem bộ dạng phỏng chừng cũng là một anh chàng giàu có điển trai cao ráo lai lịch thần bí, ngay cả viện trưởng và hiệu trưởng còn đối với anh ta khách khí như vật, chẳng trách người ta có hai người đẹp đi theo!
- Mẹ nó, con gái đẹp đều cung hết cho mấy tên này rồi!
- Sự phân phối tài nguyên xã hội vốn dĩ đã như thế, không có sự công bằng tuyệt đối, tất cả những lời này đều dựa vào sự thật mà nói đó!
- ừ, công nhận, kẻ mạnh vẫn luôn chiếm được nhiều tài nguyên hơn cả!
- đốt vực mơ bắt được cá không bằng quay về mà kết lưới!
- Ha ha, nghĩ đến đã thấy buồn cười, cái tên Lý Kiện đó, lái một con xe Audi Q7 hơn hai trăm vạn, cứ tưởng là đã có thể đối với bọn con gái thích em nào được em đó, mà thích đá lúc nào thì đá, ai ngờ, người ta hoàn toàn còn chẳng thèm liếc đến hắn!
- Còn phải nói, cái tên tiện nhân đó, quả thực là người nào tên nấy, tưởng là có tiền là ghê gớm lắm không bằng! Anh đây cũng lười chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, thì cũng chỉ có mấy tên trong phòng hắn coi hắn là lão đại mà thôi!
An Tiểu Trúc và Diệp Tĩnh dù là không cùng một lớp, nhưng lại cùng một khoa, thế nên phòng ký túc xá cách nhau cũng khá gần, có điều, hai cô ở tận tầng bảy tầng tám nhà ký túc lại không có thang máy, Diệp Thanh phải chuyển bao nhiêu là đồ, trèo lên trèo xuống, chạy nhanh cũng mất bảy tám lượt, quả là cả người ra một đống mồ hôi, tuy là, hắn hoàn toàn có thể vận chuyển công lực, hoàn thành một cách dễ dàng, nhưng, đột nhiên cảm thấy, thứ cảm giác lâu lắm mới được toát mồ hôi cũng khá tuyệt, liền áp chế công lực, thử một phen.
Hắn mặc dù công lực cao cường, nhưng nếu chỉ nói đến sự mạnh mẽ độ bền của sức khỏe chỉ cũng chỉ cao hơn những thanh niên trưởng thành cường tráng hai ba lần mà thôi, đây cũng là điểm yếu của y võ kết hợp, về mặt công lực thì tăng nhanh, nhưng đối với sự rèn luyện thân thể lại có khiếm khuyết.
Sau khí bố trí ổn thỏa cho An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh, lại cùng nhau đến căng tin đại sảnh ăn bữa tối, dặn dò hai cô mấy việc linh tinh đại loại như học hành chăm chỉ, thường ngày thì phải chú ý chăm sóc bản thân, phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè, vân vân,xong liền định quay về Giang Ninh.
Lúc sắp về, An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh cực kỳ luyến tiếc hắn, có điều không nỡ cho hắn về thì cũng chẳng có cách nào khác, dù gì cũng chẳng thể lưu hắn lại trong ký túc xá của nữ sinh qua đêm! Mặc dù, tên tiểu tử này khát khao được như thế! Lúc trước khi còn đi học, ngay cả cơ hội vào trong ký túc nữ cũng chẳng được vài lần!
Ra khỏi khu vực sinh hoạt của trường, vừa mới bước chân lên con đường nằm giữa khu giao nhau giữa khu sinh hoạt và khu giảng đường, không ngờ được, lại gặp phải Nhan Tuyết Khâm.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, cô mặc một chiếc váy liền trắng nõn, đeo đôi kính gọng hồng, tóc dài bay bay, dung nhan xinh đẹp, từ trong khu giảng đường nguy nga bước ra, rất có hương vị của nữ sinh đại học, thêm vào đó dạo này lại đang dùng viên Trú Nhan Đan của Diệp Thanh, trông trẻ hơn đến cả chục tuổi, nếu không phải người quen cô, nhất định sẽ tưởng, cô nàng này chắc chắn là tân sinh viên năm nhất mới đến đăng ký học!
- Xong việc rồi?
Nhan Tuyết Khâm cặp theo một quyển sách bước tới, cười thản nhiên, tươi đẹp như tỏa nắng.
- ừ, vừa mới dặn dò xong hai con nha đầu đó, sao thế, vừa đi thư viện mượn sách về à?
Diệp Thanh hỏi.
- ừ
- Ha ha, đưa em đi dạo vườn trường nhé!
Diệp Thanh mời nói.
Nhan Tuyết Khâm lập tức liền cắn cắn môi, tên này, trước nay chưa từng chủ động tới tìm ta, vừa mới đụng phải, không ngờ lại chỉ mời người ta đi dạo quanh trong trường?! chẳng nhẽ cậu không có chiêu nào lãng mạn hơn một chút à, bét ra thì cũng phải đi xem bộ phim, tặng mấy bông hoa hồng chứ, thế thì cũng còn tốt hơn gấp mấy lần so với việc đi dạo trong vườn trường tẻ nhạt! Ngôi trường này, mình suốt ngày ở đây giảng bài, phong cảnh có đẹp đến mấy đi chăng nữa, thì sớm cũng đã chẳng có cảm giác gì rồi không phải sao!
- Đi hay không thế?
Diệp Thanh cười hỏi.
- Không đi!
- Thật không đi chứ?
- Đương nhiên, chỗ này có cái gì hay mà đi dạo chớ?
Diệp Thanh cười một cách xấu xa, xông lên, nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng mình lái xe ra hồ Huyền Vũ đi!
- Này!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tuyết Khâm tức khắc ửng đỏ lên, nhìn điệu bộ thô tục của tên tiểu tử này, làm sao mà không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ! Có điều ý mà, nhớ lại, bản thân hình như chỉ từng như thế với hắn một lần, chậc chậc, cái cảm giác đó.. mặt Nhan Tuyết Khâm càng ngày càng đỏ! Ngượng chết đi được!
- Đi thôi!
Diệp Thanh kích động không ngừng, tức khắc liền không chút phân trần lôi Nhan Tuyết Khâm đi, chạy về phía bãi đỗ xe! Hắn biết, xe của Nhan Tuyết Khâm đỗ ở phía đó, lúc ban ngày, ra ngoài mua đồ, đi qua bãi đỗ xe, sớm đã để ý đến rồi! xe của người con gái của mình, làm sao có thể không lưu ý đến chứ!
Nhan Tuyết Khâm không lay chuyển được hắn, liền lái xe đưa tên tiểu tử này đi hóng gió!
- Lúc nào cũng đi thi bằng lái xe đi, để tôi làm hành khách một lân cái?
Nhan Tuyết Khâm vừa lái xe vừa cười nói.
Diệp Thanh gật gật đầu, kỳ thực, hiện tại hắn sớm đã mua được xe rồi, ngay cả loại xe thể thao mấy ngàn vạn cũng có thể mua được, chỉ có điều, hắn chỉ quen lái tiểu phi thuyền, cảm thấy ô tô trên địa cầu quả thực quá là lạc hậu, lười chẳng muốn đi học lái! Tiểu phi thuyền của hắn tuyệt hơn bao nhiêu, trực tiếp liên kết với suy nghĩ, tùy ý điều khiển, quả thực là tùy theo ý thích!
Càng là thứ đồ công nghệ cao, điều khiển lại càng đơn giản!
Diệp Thanh vốn là muốn đưa Nhan Tuyết Khâm lên tiểu phi thuyền, vào không trung hóng gió, có điều, lập tức lại mơ hồ cảm thấy không ổn, có thể là do vẫn chưa đến thời điểm để công bố bí mật này.
Đến hồ Huyền Vũ, cho xe dừng bên hồ, cởi dây an toàn ra, tên nhãi Diệp Thanh này tức khắc không hiền lành nữa rồi, vù một cái đã ôm chặt Nhan Tuyết Khâm vào trong lòng, hai người hôn nhau điên cuồng!
Hôn một lần thôi, mà đã mất đến mười phút, lúc hôn, Diệp Thanh đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn quy củ, bàn tay ma quỷ sớm đã sờ soạng trên dưới, trong lúc vô ý liền thò vào trong lớp quần áo của Nhan Tuyết Khâm!
- Sao cậu hư thế, chỉ biết khiêu khích người ta!
- Hì hì, đã ướt lắm rồi đấy!
- Đều do cậu hại cả!
Nhan Tuyết Khâm thầm nói, cậu linh hoạt như thế, rồi lại sờ nắn đủ kiểu, thì có đứa con gái nào chịu đựng nổi chứ, người ta có phản ứng thì cũng là việc rất bình thường mà, lúc này sắc mặt liền đỏ ửng, ngượng ngùng đến chết mất! Trên người lại tản ra một thứ mùi của một loại chất dịch, thứ mùi này vô cùng kích thích bản năng của đàn ông, gần như ngay tức khắc, liền khiến Diệp Thanh hứng thú tăng trào, bản năng bộc phát, chỉ chốc lát sau, chiếc xe liền rung lên kịch liệt!!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 567: Đem hai cô gái đến thủ đô.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Nói xong, nhìn ánh mắt đầy vẻ mong chờ của hai vị lãnh đạo, Diệp Thanh quả thực không nỡ từ chối, người ta mời một cách thành tâm như thế, thái độ trân thành như vậy, lại khiến mình tăng thêm thể diện như thế, lại còn dưới sự theo dõi của bao nhiêu công chúng, cái gọi là kiệu hoa đẹp thì người người muốn khiêng, mình mà từ chối, thì đúng là quá không nể mặt người ta rồi! không phải là vỗ vào mặt người ta trước bao nhiêu người khác sao? Việc này, mình đây là người phúc hậu nhân từ, có bức thế nào cũng không làm ra được!
Diệp Thanh cười ha hả, tức thì thẳng thắn nói:
- Đối với việc làm giáo sư thỉnh giảng, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, thực sự là rất cảm ơn sự ưu ái của hai vị lãnh đạo, vâng, tôi rất vui sướng tiếp nhận chức vụ này!
Lúc này, phụ thân của tên Lý Kiện cũng xúm lại, cười nói chúc mừng không ngớt, đối với Diệp Thanh tự nhiên rất cung kính, suy cho cùng, người ta sau này là giáo sư khách mời của học viện đấy, tuy không phải là trực tiếp quản lý việc dạy học, nhưng nói không chừng lại có quyền cho một điểm nhất định nào đó, cái kiểu như có quyền đánh giá linh tinh gì đó,có tầm ảnh hưởng nhất định, nếu mà cho điểm con trai mình thấp, hoặc là nói xấu con trai mình với các thầy cô giáo khác trong trường, có đánh giá không tốt, thế thì không phải là oan uổng chết à! Hơn nữa, chỉ cần dựa vào thân phận này, địa vị này của người ta thôi, thì đã có thể thẳng tay lật mặt mà tuyệt giao với mình rồi!
Ôi, đúng là người bì người tức chết người, nếu đứa con trai của mình mà cũng có bản lĩnh như vậy thì tốt quá!
Hắn hoàn toàn không biết, con trai Lý Kiện của mình, lúc này lại chẳng hề nhận thấy được khổ tâm dụng ý của cha, chỉ cảm thấy thể diện mất hết cả, xấu hổ đến muốn chết quách cho xong, trong lòng tự nhiên lại mơ hồ có chút không phục, thầm nói, mày chẳng qua cũng chỉ có chút y thuật quèn thôi, mày có nhiều tiền giống ông đây không? Lão đây lái con Audi Q7 đấy!
Tên này lại hồn nhiên không biết, Diệp Thanh người ta tuổi trẻ, chẳng lớn hơn hắn là mấy tuổi, mà đã có ba sản nghiệp tương đối lớn rồi, số tiền sạch sẽ thu được một quý đã có hơn cả tỷ, so với cái tên nhị thế tổ hắn quen thói vòi tiền cha mẹ, không biết là hơn đến bao nhiêu lần! Hơn nữa, bạn học Diệp Thanh của ta còn có một cái tuyệt thế tiểu phi thuyền không biết là tốt hơn , xịn hơn, siêu phong cách, siêu đẳng cấp, siêu hoàng tráng hơn gấp vạn lần cái con Audi Q7 dởm của mày, chỉ có điều cái loại nhân vật như Lý Kiện, e rằng cả đời này ngay cả tư cách để nhìn thấy nó thôi cũng chưa đủ!
An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh mới không thèm để ý đến tên Lý Kiện đó xấu hổ hay không xấu hổ, dù gì cũng chẳng phải quan tâm đến, chỉ nhìn Diệp Thanh mỉm cười.
An Tiếu Trúc thầm nghĩ: mình quả nhiên không nhìn lầm người, tên tiểu tử này, đáng để bổn tiểu thư đây phó thác cả đời! có điều, lập tức lại nghĩ đến cái thói lăng nhăng của Diệp Thanh, liền thấy đau đầu, Mã Tiểu Linh thì không sao, vừa giống như chị mình, lại giống như mẹ mình, rồi còn vô cùng quan tâm chăm sóc cho mình nữa, cô đối với Mã Tiểu Linh thực sự không muốn xa rời, nhưng những người con gái khác, cô thực chẳng muốn giao thiệp!
Diệp Tĩnh chỉ chớp chớp mắt, hồi tưởng lại lúc trước, anh trai thất nghiệp ở nhà, ngày nào cũng ảo não, chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có được thành tựu như ngày hôm nay!
Diệp Thanh cùng Cát Hoành Thụy, Trình Linh Tuấn, còn có phụ thân của tên Lý Kiện kia hàn huyên vài câu, liền dẫn Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc giới thiệu với trưởng học viện và hiệu trưởng trường đại học, không ngờ, Cát Hoành Thụy vẫn còn nhớ được tên của hai cô, liến thoắng nói:
- Hóa ra Diệp Tĩnh với An Tiếu Trúc là hai con tiểu nha đầu các cô à, học viện chúng tôi lần này tuyển sinh, thì điếm số của hai cô là cao nhất đấy!
Lời này vừa rứt, những tân sinh xung quanh đó, há còn không sợ hãi! Trời, hóa ra hai cô bé này lại lợi hại như vậy à, thực sự là nhìn nhầm mất rồi, nhìn nhầm mất rồi! lập tức liền có không ít những ánh mắt của các nam sinh hướng về phía hai người Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc, ngoài sự yêu thích tán thưởng về dung mạo bên ngoài ra, còn thêm vài phần kính nể và ngưỡng mộ!
Sau đó, Cát Hoành Thụy, Trình Linh Tuấn hai người này có việc phải làm, phải đi trước, nói là sẽ lập tức phân phó phòng nhân sự giải quyết việc mời Diệp Thanh đến thỉnh giảng, đến lúc đó còn phải tổ chức một đại hội đón mừng long trọng.
Diệp Thanh đưa An Tiếu Trúc, Diệp Tĩnh làm xong xuôi hết các thủ tục, nộp học phí, liền dẫn các cô đi mua một số thứ đồ dùng hàng ngày, tuy là hoàn toàn có thể thuê một căn phòng bên ngoài cho các cô ở, nhưng, Diệp Thanh vẫn muốn các cô sống ở ký túc tập thể, trải nghiệm một chút cuộc sống tập thể, điều này đối với cuộc sống sau này, đặc biệt là về phương diện kết giao với người khác, sẽ có sự giúp ích rất lớn.
Ba người vừa đi, tự nhiên không tránh khỏi có người nghị luận, trao đổi quan điểm.
- Tôi thấy, cái người tên là Diệp Thanh đó được đấy, so với bố con tên Lý Kiện thì còn hoành tráng hơn!
- Đúng đấy, xem bộ dạng phỏng chừng cũng là một anh chàng giàu có điển trai cao ráo lai lịch thần bí, ngay cả viện trưởng và hiệu trưởng còn đối với anh ta khách khí như vật, chẳng trách người ta có hai người đẹp đi theo!
- Mẹ nó, con gái đẹp đều cung hết cho mấy tên này rồi!
- Sự phân phối tài nguyên xã hội vốn dĩ đã như thế, không có sự công bằng tuyệt đối, tất cả những lời này đều dựa vào sự thật mà nói đó!
- ừ, công nhận, kẻ mạnh vẫn luôn chiếm được nhiều tài nguyên hơn cả!
- đốt vực mơ bắt được cá không bằng quay về mà kết lưới!
- Ha ha, nghĩ đến đã thấy buồn cười, cái tên Lý Kiện đó, lái một con xe Audi Q7 hơn hai trăm vạn, cứ tưởng là đã có thể đối với bọn con gái thích em nào được em đó, mà thích đá lúc nào thì đá, ai ngờ, người ta hoàn toàn còn chẳng thèm liếc đến hắn!
- Còn phải nói, cái tên tiện nhân đó, quả thực là người nào tên nấy, tưởng là có tiền là ghê gớm lắm không bằng! Anh đây cũng lười chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, thì cũng chỉ có mấy tên trong phòng hắn coi hắn là lão đại mà thôi!
An Tiểu Trúc và Diệp Tĩnh dù là không cùng một lớp, nhưng lại cùng một khoa, thế nên phòng ký túc xá cách nhau cũng khá gần, có điều, hai cô ở tận tầng bảy tầng tám nhà ký túc lại không có thang máy, Diệp Thanh phải chuyển bao nhiêu là đồ, trèo lên trèo xuống, chạy nhanh cũng mất bảy tám lượt, quả là cả người ra một đống mồ hôi, tuy là, hắn hoàn toàn có thể vận chuyển công lực, hoàn thành một cách dễ dàng, nhưng, đột nhiên cảm thấy, thứ cảm giác lâu lắm mới được toát mồ hôi cũng khá tuyệt, liền áp chế công lực, thử một phen.
Hắn mặc dù công lực cao cường, nhưng nếu chỉ nói đến sự mạnh mẽ độ bền của sức khỏe chỉ cũng chỉ cao hơn những thanh niên trưởng thành cường tráng hai ba lần mà thôi, đây cũng là điểm yếu của y võ kết hợp, về mặt công lực thì tăng nhanh, nhưng đối với sự rèn luyện thân thể lại có khiếm khuyết.
Sau khí bố trí ổn thỏa cho An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh, lại cùng nhau đến căng tin đại sảnh ăn bữa tối, dặn dò hai cô mấy việc linh tinh đại loại như học hành chăm chỉ, thường ngày thì phải chú ý chăm sóc bản thân, phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè, vân vân,xong liền định quay về Giang Ninh.
Lúc sắp về, An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh cực kỳ luyến tiếc hắn, có điều không nỡ cho hắn về thì cũng chẳng có cách nào khác, dù gì cũng chẳng thể lưu hắn lại trong ký túc xá của nữ sinh qua đêm! Mặc dù, tên tiểu tử này khát khao được như thế! Lúc trước khi còn đi học, ngay cả cơ hội vào trong ký túc nữ cũng chẳng được vài lần!
Ra khỏi khu vực sinh hoạt của trường, vừa mới bước chân lên con đường nằm giữa khu giao nhau giữa khu sinh hoạt và khu giảng đường, không ngờ được, lại gặp phải Nhan Tuyết Khâm.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, cô mặc một chiếc váy liền trắng nõn, đeo đôi kính gọng hồng, tóc dài bay bay, dung nhan xinh đẹp, từ trong khu giảng đường nguy nga bước ra, rất có hương vị của nữ sinh đại học, thêm vào đó dạo này lại đang dùng viên Trú Nhan Đan của Diệp Thanh, trông trẻ hơn đến cả chục tuổi, nếu không phải người quen cô, nhất định sẽ tưởng, cô nàng này chắc chắn là tân sinh viên năm nhất mới đến đăng ký học!
- Xong việc rồi?
Nhan Tuyết Khâm cặp theo một quyển sách bước tới, cười thản nhiên, tươi đẹp như tỏa nắng.
- ừ, vừa mới dặn dò xong hai con nha đầu đó, sao thế, vừa đi thư viện mượn sách về à?
Diệp Thanh hỏi.
- ừ
- Ha ha, đưa em đi dạo vườn trường nhé!
Diệp Thanh mời nói.
Nhan Tuyết Khâm lập tức liền cắn cắn môi, tên này, trước nay chưa từng chủ động tới tìm ta, vừa mới đụng phải, không ngờ lại chỉ mời người ta đi dạo quanh trong trường?! chẳng nhẽ cậu không có chiêu nào lãng mạn hơn một chút à, bét ra thì cũng phải đi xem bộ phim, tặng mấy bông hoa hồng chứ, thế thì cũng còn tốt hơn gấp mấy lần so với việc đi dạo trong vườn trường tẻ nhạt! Ngôi trường này, mình suốt ngày ở đây giảng bài, phong cảnh có đẹp đến mấy đi chăng nữa, thì sớm cũng đã chẳng có cảm giác gì rồi không phải sao!
- Đi hay không thế?
Diệp Thanh cười hỏi.
- Không đi!
- Thật không đi chứ?
- Đương nhiên, chỗ này có cái gì hay mà đi dạo chớ?
Diệp Thanh cười một cách xấu xa, xông lên, nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng mình lái xe ra hồ Huyền Vũ đi!
- Này!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tuyết Khâm tức khắc ửng đỏ lên, nhìn điệu bộ thô tục của tên tiểu tử này, làm sao mà không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ! Có điều ý mà, nhớ lại, bản thân hình như chỉ từng như thế với hắn một lần, chậc chậc, cái cảm giác đó.. mặt Nhan Tuyết Khâm càng ngày càng đỏ! Ngượng chết đi được!
- Đi thôi!
Diệp Thanh kích động không ngừng, tức khắc liền không chút phân trần lôi Nhan Tuyết Khâm đi, chạy về phía bãi đỗ xe! Hắn biết, xe của Nhan Tuyết Khâm đỗ ở phía đó, lúc ban ngày, ra ngoài mua đồ, đi qua bãi đỗ xe, sớm đã để ý đến rồi! xe của người con gái của mình, làm sao có thể không lưu ý đến chứ!
Nhan Tuyết Khâm không lay chuyển được hắn, liền lái xe đưa tên tiểu tử này đi hóng gió!
- Lúc nào cũng đi thi bằng lái xe đi, để tôi làm hành khách một lân cái?
Nhan Tuyết Khâm vừa lái xe vừa cười nói.
Diệp Thanh gật gật đầu, kỳ thực, hiện tại hắn sớm đã mua được xe rồi, ngay cả loại xe thể thao mấy ngàn vạn cũng có thể mua được, chỉ có điều, hắn chỉ quen lái tiểu phi thuyền, cảm thấy ô tô trên địa cầu quả thực quá là lạc hậu, lười chẳng muốn đi học lái! Tiểu phi thuyền của hắn tuyệt hơn bao nhiêu, trực tiếp liên kết với suy nghĩ, tùy ý điều khiển, quả thực là tùy theo ý thích!
Càng là thứ đồ công nghệ cao, điều khiển lại càng đơn giản!
Diệp Thanh vốn là muốn đưa Nhan Tuyết Khâm lên tiểu phi thuyền, vào không trung hóng gió, có điều, lập tức lại mơ hồ cảm thấy không ổn, có thể là do vẫn chưa đến thời điểm để công bố bí mật này.
Đến hồ Huyền Vũ, cho xe dừng bên hồ, cởi dây an toàn ra, tên nhãi Diệp Thanh này tức khắc không hiền lành nữa rồi, vù một cái đã ôm chặt Nhan Tuyết Khâm vào trong lòng, hai người hôn nhau điên cuồng!
Hôn một lần thôi, mà đã mất đến mười phút, lúc hôn, Diệp Thanh đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn quy củ, bàn tay ma quỷ sớm đã sờ soạng trên dưới, trong lúc vô ý liền thò vào trong lớp quần áo của Nhan Tuyết Khâm!
- Sao cậu hư thế, chỉ biết khiêu khích người ta!
- Hì hì, đã ướt lắm rồi đấy!
- Đều do cậu hại cả!
Nhan Tuyết Khâm thầm nói, cậu linh hoạt như thế, rồi lại sờ nắn đủ kiểu, thì có đứa con gái nào chịu đựng nổi chứ, người ta có phản ứng thì cũng là việc rất bình thường mà, lúc này sắc mặt liền đỏ ửng, ngượng ngùng đến chết mất! Trên người lại tản ra một thứ mùi của một loại chất dịch, thứ mùi này vô cùng kích thích bản năng của đàn ông, gần như ngay tức khắc, liền khiến Diệp Thanh hứng thú tăng trào, bản năng bộc phát, chỉ chốc lát sau, chiếc xe liền rung lên kịch liệt!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.