Chương 575
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 575: Khoa chân múa tay, trẻ con tập làm người lớn!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Người đương nắm chặt lấy cổ tay hắn, đương nhiên là Diệp Thanh rồi! kiểu người như Diệp Thanh, làm sao lại có thể trừng mắt nhìn người con gái của mình bị làm nhục chứ! Cái thằng cha nhị thế tổ này, quả thật là mày chán sống rồi!
Mặc cho Nhiêu Thiên Đôn cố gắng đẩy thế nào, cũng mảy may không tiến lên được một tấc!
-Mày là thằng nào?
Nhiêu Thiên Đôn hái mắt nhíu lại, quát thẳng vào mặt Diệp Thanh.
Nói thật, Nhiêu Thiên Đôn từ nhỏ đã khoác lác vũ dũng hơn người, cả đời đánh nhau vô số lần, nhưng vừa nãy, không ngờ lại chẳng nhìn rõ Diệp Thanh ra tay như thế nào, bắt chặt hắn như thế nào!
Lúc này, hắn đương nhiên biết được là đã gặp phải cao thủ! Có điều, cao thủ là cái thá gì, không thế lực, không thân phận, cũng chỉ là một thằng đấm đá, một tàn mệnh mà thôi! Nhà Nhiêu gia ông đây những loại cao thủ như mi, nuôi nhiều như nuôi chó, không biết là có bao nhiêu người đâu! Chẳng nhẽ mày còn dám động thủ với ông đây sao?
-Anh không cần biết tôi là ai, dựa và bản mặt của anh, không có tư cách để hỏi tên họ của tôi!
Diệp Thanh bình thản nói, nếu có người quen của hắn ở đây, nhất định biết được, Diệp Thanh càng thản nhiên, thì tức là sự tức giận càng lớn, trong ngữ điệu bình thản ấy, phảng phất một sát ý lạnh lùng!
Có điều, Nhiêu Thiên Đôn đương nhiên không cảm nhận thấy, mà có cảm nhận thấy, phỏng chừng cũng chẳng thèm để ý đến!
Lúc này, một cô em họ nhà Hà gia lúc nãy chỉ đứng bên cạnh xem trò hay – Hà Diễm Đình liền xông lên, nói thầm vài câu vào tai Nhiêu Thiên Đôn:
-Anh họ, người này là....
......
Nhiêu Thiên Đôn liền tức khắc cảm thấy sung sướng, hóa ra tên tiểu tử này, chính là thằng đầu sỏ hại gia đình cô ruột ta tan nát cửa nhà sao? Không ngờ lại còn dám đuổi đến Bắc Kinh? Chẳng nhẽ, lại thực tưởng là Nhiêu gia và Hà gia dễ bị ức hiếp sao? Mấy ngày nay còn đương muốn đi một chuyến xuống Ninh Thành, chút giận cho hai cô em họ nữa đây, không ngờ, tên tiểu tử này lại chủ động dẫn xác đến! Quả thực là đến nộp mạng mà?!
Hì hì, tuy là gia đình con Nhan Tuyết Khâm kia không đơn giản, nhưng ở đây là Kinh Thành, chứ không phải cái ổ Ninh Thành của cô ta, hoàn toàn không đáng để lo nghĩ!
Lão đây đang lo không có cớ đây, vừa hay mượn chuyện này, đại náo một trận, quấy hỏng cái hôn lễ này!
-Bỏ tay ra!
Nhiêu Thiên Đôn bất thình lình hét lên một tiếng, lùi về phía sau, giãy tay ra! xoa xoa cổ tay, khóe miệng lộ ra một vẻ cười khinh miệt của trò mèo vườn chuột!
-Hì hì, tao lại tưởng là ai, hóa ra cũng chỉ là một bác sỹ quèn, một thằng nai tơ dựa bóng đàn bà!
-Mày nói cái gì?
Diệp Thanh trừng mắt lên.
-Tao nói mày là cái thằng dựa bóng đàn bà đấy, sao, muống cắn tao à, đừng tưởng Nhan gia....
Nhiêu Thiên Đôn cười ha hả, chưa nói dứt lời, liền tắc tịt, một quả đấm cứng như gang sắt “bịch” một cái, giáng thẳng vào cẳm hắn!
Lập tức, trong tiếng thét sợ hãi của hai chị em họ nhà Hà gia, cả người Nhiêu Thiên Đôn liền gục xuống bay ra ngoài! Trên đường, máu tươi bắn tung tóe, hai cái răng rơi leng keng xuống nền nhà!
Mẹ kiếp, không ngờ lại còn dám nói mình dựa bóng đàn bà? Bạn học Diệp Thanh của chúng ta làm sao có thể nhẫn nhịn được, tức khắc, sát khí bừng bừng, có điều, suy sét đến hôm nay là ngày đại sự của Mộc Tử Dư bạn học Nhan Tuyết Khâm, nên cũng nương tay vài phần, chỉ dùng không đến ba phần công lực, có thế thôi mà tên Nhiêu Thiên Đôn kia đã không chịu nổi một chưởng rồi!
-Rác rưởi!
Diệp Thanh cười giễu cợt!
-Diệp Thanh...
Nhan Tuyết Khâm bước lên trước kéo tay Diệp Thanh, có vài phần oán trách, sao tự dưng lại tức giận như thế.
Diệp Thanh cười cười, an ủi cô không có chuyện gì, tuy nói đây là hôn lễ của Mộc Tử Dư, bản thân mình không nên phá hoại không khí vui vẻ như vậy, nhưng kẻ khác ức hiếp quá mức chịu đựng, thì làm sao mà nhịn được, anh đây là đàn ông mà! Thế không phải là ngay cả Trần Triết cũng không bằng sao! Huống chi, không khí sớm đã bị tên khốn này phá hỏng hết rồi!
Bên cạnh, tất cả mọi người gần như đều trợn tròn mắt!
Mộc Tử Dư nhìn trân trân không nói lên lời, thầm nói, cô này Tuyết Khâm này, tìm được một anh chàng như thế nào đây? Mẹ nó, có phải là bác sỹ không chứ? Quả thực là quá dũng mãnh! quá đẹp trai! quá kool!
Trần Triết xúc động không ngừng, xoa nắn cánh tay, dường như đột nhiên cảm thấy không đau nữa, trong lòng quả thực là vô cùng hả giận! Thực lòng hy vọng, chưởng lúc nãy là do tự tay mình đánh! Mẹ nó, đúng là có lực, loại cặn bã này, đúng là gần phải dạy dỗ cho một trận như thế này! Cái tên Diệp Thanh này, nhất định mình phải kết giao, bạn tốt!
Chị em Hà gia đứng đờ ra, không biết nên phải làm gì!
Mấy anh chàng xem náo nhiệt công tử ăn chơi trác táng con nhà quyền quý, cũng đều kinh ngạc không thôi!
-Con chó! Dám đánh tao! Lão Đao, Tiểu Đao, lên hết cho ông, đánh chết thằng nhãi này cho tao!
Nhiêu Thiên Đôn lồm ngồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, có chút phều phào gầm lên! Trên trán gân xanh nhảy loi choi bập bùng, rõ ràng là phẫn nộ đến mức không thể phẫn nộ thêm được nữa.
Sở dĩ giọng nói có chút phều phào, hiển nhiên là do bị mất mấy cái răng rồi!
Lập tức, hai tên vệ sỹ mặc áo vest đen dũng mãnh lúc trước chặn Trần Triết lại đó, liền gầm lên giận dữ, nhất tề vồ lên!
Mộc Tử Dư sợ Diệp Thanh chịu thiệt, vội vàng quát:
-Các người định coi Mộc gia là chợ thật đấy à!
Có điều, hai tên đàn ông áo đen đó chỉ nghe lời tên Nhiêu Thiên Đôn, hoàn toàn không để cho đại tiểu thư nhà họ Mộc này một chút thể diện nào, vẫn cứ hùng hục bổ nhào lên!
Mọi người lập tức lại lần nữa trở lên căng thẳng! nhưng Nhan Tuyết Kham lại chỉ cười, bỏ tay Diệp Thanh ra, muốn lùi về phía sau mấy bước, lưu lại một chút không gian cho hắn thi triển! Thầm nói, cái thằng tiểu nam nhân này, lại gây ra chuyện rồi!
Diệp Thanh nói:
-Không cần!
Rồi lại lôi Nhan Tuyết Khâm quay lại!
Chính lúc này, hai tên đàn ông đó, liền lao tới bên cạnh Diệp Thanh, một người ra quyền, cánh tay bay vút lên, như cánh tay khỉ, còn một kẻ thi đá chân, như roi sắt độc long, rõ ràng là con nhà nòi giỏi võ, trong con mắt của những người xung quanh, động tác của hai người này vô cùng nhanh nhẹn, nhanh tới mức mắt thường cũng không nhìn rõ, độc chiêu sắc bén vô cùng!
Nhưng, trong mắt của Diệp Thanh, chẳng qua cũng chỉ là lũ khua tay múa chân, quả thực giống như bọn trẻ con đang tập làm người lớn!
-Đi chết đi!
Diệp Thanh quát lên một tiếng, đạp thẳng một chân ra, một phát đã đạp bay cái tên tung cước kia rồi, sau đó liền thuận thế ngoảnh lại, mũi chân hung hăng thụi thẳng vào giữa lồng ngực của tên cao thủ đương vung tay kia, tự nhiên, người này cũng hét lên rồi ngã gục xuống!
Lần này, động tác mau lẹ, gần như là không thể tin nổi, những người xung quanh đến chiêu thức của hai người đàn ông kia còn không nhìn rõ, thì đương nhiên càng không thể nhìn thấy rõ động tác của Diệp Thanh, chỉ nghe thấy Diệp Thanh hét lên một tiếng, sau đó, chân phải mang theo tàn ảnh, quơ quơ, hai tên vệ sỹ áo đen dũng mãnh kia đã ngã nhao nhao ra ngoài!
-bùm
Một tên áo đen, không biết là lão Đao hay Tiểu Đao, đập vào cánh cửa, cánh cửa suýt chút nữa thì bị va hỏng! chính lúc này, một âm thanh uy nghiêm liền truyền đến!
-Là ai đang làm loạn ở nhà Mộc gia?!
Người bước vào là một người đàn ông trung tuần tầm năm sáu mươi tuổi , đeo một kính mắt gọng đen làm bằng kim loại, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, chính là chủ gia đình của Mộc gia – Mộc Gia Thành thứ trưởng, phó tổng biên tập Nhật báo Hoa Hạ, ở chốn cửu thành này là một nhân vật vô cùng có tiếng!
-Bố!
Mộc Tử Dư tức khắc vui sướng chạy lên đón, Trần Triết đương nhiên cũng chạy lên theo, vị Nhạc phụ đại nhân này đến rồi, kẻ làm con rể sao có thể không lên chào hỏi một câu đây! Cũng gọi theo một tiếng:
-Bố!
-Việc gì xảy ra?
Mộc Gia Thành liếc mắt nhìn đại sảnh một cái, ánh mắt lưu lại trên người tên Nhiêu Thiên Đôn một lúc, rất nhanh, liền chăm chú nhìn Diệp Thanh.
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 575: Khoa chân múa tay, trẻ con tập làm người lớn!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Người đương nắm chặt lấy cổ tay hắn, đương nhiên là Diệp Thanh rồi! kiểu người như Diệp Thanh, làm sao lại có thể trừng mắt nhìn người con gái của mình bị làm nhục chứ! Cái thằng cha nhị thế tổ này, quả thật là mày chán sống rồi!
Mặc cho Nhiêu Thiên Đôn cố gắng đẩy thế nào, cũng mảy may không tiến lên được một tấc!
-Mày là thằng nào?
Nhiêu Thiên Đôn hái mắt nhíu lại, quát thẳng vào mặt Diệp Thanh.
Nói thật, Nhiêu Thiên Đôn từ nhỏ đã khoác lác vũ dũng hơn người, cả đời đánh nhau vô số lần, nhưng vừa nãy, không ngờ lại chẳng nhìn rõ Diệp Thanh ra tay như thế nào, bắt chặt hắn như thế nào!
Lúc này, hắn đương nhiên biết được là đã gặp phải cao thủ! Có điều, cao thủ là cái thá gì, không thế lực, không thân phận, cũng chỉ là một thằng đấm đá, một tàn mệnh mà thôi! Nhà Nhiêu gia ông đây những loại cao thủ như mi, nuôi nhiều như nuôi chó, không biết là có bao nhiêu người đâu! Chẳng nhẽ mày còn dám động thủ với ông đây sao?
-Anh không cần biết tôi là ai, dựa và bản mặt của anh, không có tư cách để hỏi tên họ của tôi!
Diệp Thanh bình thản nói, nếu có người quen của hắn ở đây, nhất định biết được, Diệp Thanh càng thản nhiên, thì tức là sự tức giận càng lớn, trong ngữ điệu bình thản ấy, phảng phất một sát ý lạnh lùng!
Có điều, Nhiêu Thiên Đôn đương nhiên không cảm nhận thấy, mà có cảm nhận thấy, phỏng chừng cũng chẳng thèm để ý đến!
Lúc này, một cô em họ nhà Hà gia lúc nãy chỉ đứng bên cạnh xem trò hay – Hà Diễm Đình liền xông lên, nói thầm vài câu vào tai Nhiêu Thiên Đôn:
-Anh họ, người này là....
......
Nhiêu Thiên Đôn liền tức khắc cảm thấy sung sướng, hóa ra tên tiểu tử này, chính là thằng đầu sỏ hại gia đình cô ruột ta tan nát cửa nhà sao? Không ngờ lại còn dám đuổi đến Bắc Kinh? Chẳng nhẽ, lại thực tưởng là Nhiêu gia và Hà gia dễ bị ức hiếp sao? Mấy ngày nay còn đương muốn đi một chuyến xuống Ninh Thành, chút giận cho hai cô em họ nữa đây, không ngờ, tên tiểu tử này lại chủ động dẫn xác đến! Quả thực là đến nộp mạng mà?!
Hì hì, tuy là gia đình con Nhan Tuyết Khâm kia không đơn giản, nhưng ở đây là Kinh Thành, chứ không phải cái ổ Ninh Thành của cô ta, hoàn toàn không đáng để lo nghĩ!
Lão đây đang lo không có cớ đây, vừa hay mượn chuyện này, đại náo một trận, quấy hỏng cái hôn lễ này!
-Bỏ tay ra!
Nhiêu Thiên Đôn bất thình lình hét lên một tiếng, lùi về phía sau, giãy tay ra! xoa xoa cổ tay, khóe miệng lộ ra một vẻ cười khinh miệt của trò mèo vườn chuột!
-Hì hì, tao lại tưởng là ai, hóa ra cũng chỉ là một bác sỹ quèn, một thằng nai tơ dựa bóng đàn bà!
-Mày nói cái gì?
Diệp Thanh trừng mắt lên.
-Tao nói mày là cái thằng dựa bóng đàn bà đấy, sao, muống cắn tao à, đừng tưởng Nhan gia....
Nhiêu Thiên Đôn cười ha hả, chưa nói dứt lời, liền tắc tịt, một quả đấm cứng như gang sắt “bịch” một cái, giáng thẳng vào cẳm hắn!
Lập tức, trong tiếng thét sợ hãi của hai chị em họ nhà Hà gia, cả người Nhiêu Thiên Đôn liền gục xuống bay ra ngoài! Trên đường, máu tươi bắn tung tóe, hai cái răng rơi leng keng xuống nền nhà!
Mẹ kiếp, không ngờ lại còn dám nói mình dựa bóng đàn bà? Bạn học Diệp Thanh của chúng ta làm sao có thể nhẫn nhịn được, tức khắc, sát khí bừng bừng, có điều, suy sét đến hôm nay là ngày đại sự của Mộc Tử Dư bạn học Nhan Tuyết Khâm, nên cũng nương tay vài phần, chỉ dùng không đến ba phần công lực, có thế thôi mà tên Nhiêu Thiên Đôn kia đã không chịu nổi một chưởng rồi!
-Rác rưởi!
Diệp Thanh cười giễu cợt!
-Diệp Thanh...
Nhan Tuyết Khâm bước lên trước kéo tay Diệp Thanh, có vài phần oán trách, sao tự dưng lại tức giận như thế.
Diệp Thanh cười cười, an ủi cô không có chuyện gì, tuy nói đây là hôn lễ của Mộc Tử Dư, bản thân mình không nên phá hoại không khí vui vẻ như vậy, nhưng kẻ khác ức hiếp quá mức chịu đựng, thì làm sao mà nhịn được, anh đây là đàn ông mà! Thế không phải là ngay cả Trần Triết cũng không bằng sao! Huống chi, không khí sớm đã bị tên khốn này phá hỏng hết rồi!
Bên cạnh, tất cả mọi người gần như đều trợn tròn mắt!
Mộc Tử Dư nhìn trân trân không nói lên lời, thầm nói, cô này Tuyết Khâm này, tìm được một anh chàng như thế nào đây? Mẹ nó, có phải là bác sỹ không chứ? Quả thực là quá dũng mãnh! quá đẹp trai! quá kool!
Trần Triết xúc động không ngừng, xoa nắn cánh tay, dường như đột nhiên cảm thấy không đau nữa, trong lòng quả thực là vô cùng hả giận! Thực lòng hy vọng, chưởng lúc nãy là do tự tay mình đánh! Mẹ nó, đúng là có lực, loại cặn bã này, đúng là gần phải dạy dỗ cho một trận như thế này! Cái tên Diệp Thanh này, nhất định mình phải kết giao, bạn tốt!
Chị em Hà gia đứng đờ ra, không biết nên phải làm gì!
Mấy anh chàng xem náo nhiệt công tử ăn chơi trác táng con nhà quyền quý, cũng đều kinh ngạc không thôi!
-Con chó! Dám đánh tao! Lão Đao, Tiểu Đao, lên hết cho ông, đánh chết thằng nhãi này cho tao!
Nhiêu Thiên Đôn lồm ngồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, có chút phều phào gầm lên! Trên trán gân xanh nhảy loi choi bập bùng, rõ ràng là phẫn nộ đến mức không thể phẫn nộ thêm được nữa.
Sở dĩ giọng nói có chút phều phào, hiển nhiên là do bị mất mấy cái răng rồi!
Lập tức, hai tên vệ sỹ mặc áo vest đen dũng mãnh lúc trước chặn Trần Triết lại đó, liền gầm lên giận dữ, nhất tề vồ lên!
Mộc Tử Dư sợ Diệp Thanh chịu thiệt, vội vàng quát:
-Các người định coi Mộc gia là chợ thật đấy à!
Có điều, hai tên đàn ông áo đen đó chỉ nghe lời tên Nhiêu Thiên Đôn, hoàn toàn không để cho đại tiểu thư nhà họ Mộc này một chút thể diện nào, vẫn cứ hùng hục bổ nhào lên!
Mọi người lập tức lại lần nữa trở lên căng thẳng! nhưng Nhan Tuyết Kham lại chỉ cười, bỏ tay Diệp Thanh ra, muốn lùi về phía sau mấy bước, lưu lại một chút không gian cho hắn thi triển! Thầm nói, cái thằng tiểu nam nhân này, lại gây ra chuyện rồi!
Diệp Thanh nói:
-Không cần!
Rồi lại lôi Nhan Tuyết Khâm quay lại!
Chính lúc này, hai tên đàn ông đó, liền lao tới bên cạnh Diệp Thanh, một người ra quyền, cánh tay bay vút lên, như cánh tay khỉ, còn một kẻ thi đá chân, như roi sắt độc long, rõ ràng là con nhà nòi giỏi võ, trong con mắt của những người xung quanh, động tác của hai người này vô cùng nhanh nhẹn, nhanh tới mức mắt thường cũng không nhìn rõ, độc chiêu sắc bén vô cùng!
Nhưng, trong mắt của Diệp Thanh, chẳng qua cũng chỉ là lũ khua tay múa chân, quả thực giống như bọn trẻ con đang tập làm người lớn!
-Đi chết đi!
Diệp Thanh quát lên một tiếng, đạp thẳng một chân ra, một phát đã đạp bay cái tên tung cước kia rồi, sau đó liền thuận thế ngoảnh lại, mũi chân hung hăng thụi thẳng vào giữa lồng ngực của tên cao thủ đương vung tay kia, tự nhiên, người này cũng hét lên rồi ngã gục xuống!
Lần này, động tác mau lẹ, gần như là không thể tin nổi, những người xung quanh đến chiêu thức của hai người đàn ông kia còn không nhìn rõ, thì đương nhiên càng không thể nhìn thấy rõ động tác của Diệp Thanh, chỉ nghe thấy Diệp Thanh hét lên một tiếng, sau đó, chân phải mang theo tàn ảnh, quơ quơ, hai tên vệ sỹ áo đen dũng mãnh kia đã ngã nhao nhao ra ngoài!
-bùm
Một tên áo đen, không biết là lão Đao hay Tiểu Đao, đập vào cánh cửa, cánh cửa suýt chút nữa thì bị va hỏng! chính lúc này, một âm thanh uy nghiêm liền truyền đến!
-Là ai đang làm loạn ở nhà Mộc gia?!
Người bước vào là một người đàn ông trung tuần tầm năm sáu mươi tuổi , đeo một kính mắt gọng đen làm bằng kim loại, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, chính là chủ gia đình của Mộc gia – Mộc Gia Thành thứ trưởng, phó tổng biên tập Nhật báo Hoa Hạ, ở chốn cửu thành này là một nhân vật vô cùng có tiếng!
-Bố!
Mộc Tử Dư tức khắc vui sướng chạy lên đón, Trần Triết đương nhiên cũng chạy lên theo, vị Nhạc phụ đại nhân này đến rồi, kẻ làm con rể sao có thể không lên chào hỏi một câu đây! Cũng gọi theo một tiếng:
-Bố!
-Việc gì xảy ra?
Mộc Gia Thành liếc mắt nhìn đại sảnh một cái, ánh mắt lưu lại trên người tên Nhiêu Thiên Đôn một lúc, rất nhanh, liền chăm chú nhìn Diệp Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.